← Quay lại trang sách

Chương 09

Tôi phải tải lại màn hình thêm vài lần mới dám tin vào con số đang hiển thị. Rõ ràng là không có gì thay đổi. Mười triệu.

Mười triệu đô la tiền thưởng.

Hideo điên rồi.

Khoản tiền thưởng lớn nhất tôi từng biết là 500 ngàn, thế mà vẫn còn thua xa con số này. Hẳn phải có một mục đích nào đó quan trọng hơn mà Hideo không đề cập đến, chứ không đơn giản chỉ là bắt một tên tin tặc đang cố phá rối giải đấu, kể cả là các trận đấu trong khuôn khổ giải vô địch thế giới đi chăng nữa.

Có khi nào công việc này còn nguy hiểm hơn những gì tôi nghĩ?

Tôi lắc đầu. Warcross là công trình cả đời của Hideo, là đam mê lớn lao của anh ấy. Tôi nhớ lại ánh mắt mạnh mẽ của Hideo khi anh cho tôi xem cặp kính áp tròng. Tôi có đầy đủ những kỹ năng mà anh ấy cần: truy bắt tội phạm, bẻ khóa, một người hâm mộ rất quen thuộc với cấu trúc của trò chơi, có thể anh ấy đã gặp nhiều khó khăn khi tìm kiếm một thợ săn phù hợp với tính chất công việc này.

Tôi nhớ lại về lần gặp mặt vừa rồi. Một hình ảnh hoàn hảo về Hideo mà tôi đã chắp vá thông qua phim tài liệu và báo chí hằng năm qua, khác hẳn với con người thật mà tôi vừa gặp - trịch thượng, không thân thiện, lạnh lùng, đó là hiện thực của một nhân vật huyền thoại tôi tự tạo nên trong tưởng tượng. Cậu ấy không cố ý đáng sợ thế đâu, Kenn đã khẳng định mà. Nhưng bức tường ngăn cách của Hideo vẫn ở đó, khiến sự lịch thiệp của anh như một hành động xúc phạm và mục đích của anh thì rất mơ hồ. Có lẽ tất cả đều là một phần của việc trở nên giàu có kinh khùng, đến mức anh không cần phải mở lòng với bất cứ ai.

Hoặc có thể do anh ấy không thích tôi lắm. Tôi cau mày trước ý nghĩ đó. Được thôi. Tôi cũng không ham hố đến mức cần người ta phải thích mình.

Thêm nữa, tôi không cần phải thích khách hàng khi làm việc cho họ. Tôi rõ ràng không thích những tay cảnh sát thuê tôi. Tôi chỉ cần chuyên tâm vào công việc, cập nhật thông tin cho anh ấy, và bắt Zero trước mấy tay thợ săn còn lại. Tất cả những gì tôi cần làm là chiếm trọn số tiền thưởng.

Mười triệu đô la. Tôi nghĩ về bố, khi ông thức rất khuya sau khi nghĩ rằng tôi đã ngủ, cúi đầu xuống đôi tay mệt mỏi, nhìn chằm chằm vào đống hóa đơn tiền nợ cứ ngày một dày lên. Tôi nhớ lúc ông nhìn vào chiếc màn hình sáng chói, đặt cược bằng số tiền ông không có và hy vọng rằng lần này, nhất định là lần này, ông sẽ thắng lớn.

Mười triệu đô. Tôi có thể thắng lớn. và sau đó tôi sẽ không cần phải lo lắng về nợ nần nữa mà sẽ an nhàn cả đời. Nếu tôi có thể thắng số tiền thưởng này, mọi thứ sẽ thay đổi. Mãi mãi thay đổi.

Một tin nhắn nảy ting lên khi tôi về tới khách sạn. Đó là tin nhắn của Kenn.

[Cô Chen! Tôi không biết cô đã nói chuyện gì với anh ấy, nhưng… cô làm tốt lắm.]

[Làm tốt lắm? Tốt cái gì cơ?]

[Hideo chưa bao giờ tuyển một người nào nhanh đến vậy. Chưa bao giờ.]

[Thật ư? Tôi tưởng mình đã làm anh ấy khó chịu cơ đấy.]

[Ai tiếp xúc với anh ấy đều tưởng thế. Đừng để bụng. Có một món quà đang chờ cô trước cửa phòng đấy. Hideo đã cho gửi ngay khi cô rời văn phòng.]

Ngay sau buổi gặp gỡ vừa xong, thật khó để tin vào điều Kenn đang nói.

[Cảm ơn nhé.]

[Chào mừng cô đã về đội chúng tôi.]

Trong lúc Jiro đưa tôi về tới khách sạn và tôi lên trên phòng, một món quà đã ở sẵn trên bàn tôi - một chiếc hộp màu đen làm từ da lộn. Bên cạnh là một chiếc phong bì bóng loáng với điểm nhắn là một con tem bằng vàng có logo Warcross. Tôi nhìn một lúc, rồi ngồi xuống và mở hộp ra.

Đó là một chiếc ván trượt điện phiên bản giới hạn vừa ra mắt, nhẹ và trơn láng, được sơn màu đen trắng tinh tế. Tôi thử ước lượng cân nặng trên tay, sững sờ một lúc, rồi ném nó xuống đất và nhảy lên. Nó tương tác với tôi nuột như một giấc mơ.

Vệ sĩ của Hideo hẳn đã nói với anh ấy về chiếc ván trượt đã cũ nát. Giá của chiếc ván này dễ phải đến 15 ngàn đô ấy chứ. Tôi đã từng thấy nó trên catalô và tưởng tượng xem cảm giác được sử dụng nó tuyệt vời ra sao.

Tôi đọc tấm thiệp ở bên trong hộp.

Tặng cô. Hẹn gặp lại ở Warcross.

H.T

Mới lúc trước, anh ấy còn thẩm vấn tôi, còn bây giờ đã gửi quà rồi. Tôi nhìn sang chiếc phong bì để bên cạnh cái hộp. Mới chỉ vài ngày trước, tôi đang đứng trước cửa căn hộ của mình, nhìn tờ thông báo trục xuất trong tuyệt vọng. Tôi cầm phong bì lên, xé mở và lấy ra một tấm thiệp màu đen in chữ vàng.

CÔ EMIKA CHEN

ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯỢC MỜI THAM GIA VÒNG SƠ TUYỂN WARDRAFT VỚI TƯ CÁCH NGƯỜI CHƠI ĐẶC CÁCH VÀO NGÀY 3 THÁNG BA

Không năm nào là tôi không xem vòng Wardraft cả. Giải đấu luôn được tổ chức tại sân vận động Tokyo Dome một tuần sau lễ khai mạc giải chuyên nghiệp, ở đó chật kín năm mươi ngàn cổ động viên la hét vang trời, nơi mọi con mắt hướng về những người chơi đặc cách ngồi thành vòng tròn ở hàng ghế đầu tiên của sân trung tâm. Lần lượt, 16 đội chơi chính thức sẽ lựa chọn tuyển thủ mới từ vòng này.

Người hầm mộ Warcross biết rõ hầu hết những người chơi đặc cách, bởi vì họ là người chơi có điểm số cao, thường xuyên xuất hiện trong bảng xếp hạng và có hàng triệu người theo dõi. vào năm ngoái, người được chọn lượt đầu là Ana Caroline Santos, đại diện cho Brazil. Năm trước đó là Penn Wachowski đến từ Ba Lan, người mà hiện nay đang chơi cho đội Stormchasers. Năm trước nữa là đại diện của Hàn Quốc, Ki-woon “Kento” Park, hiện là tuyển thủ của Andromeda.

Tôi đã quá quen với việc theo dõi khung cảnh cuồng nhiệt này ở nhà qua cặp kính cũ kỹ. Nhưng lần này, tôi sẽ là người ngồi hàng ghế đầu trên sân Tokyo Dome.

Tay tôi run bần bật khi chiếc xe rẽ vào con phố gần sân vận động, còn mắt tôi thì dán vào khung cảnh ở bên ngoài, sự cuồng nhiệt ở Quảng trường Thời Đại chằng là gì khi so sánh với Tokyo. Qua cặp kính áp tròng, toàn bộ giao lộ chính của Quận Shibuya đều rực sáng với những khung hình đang lơ lửng, chúng lần lượt chiếu hình ảnh của người chơi đặc cách và một vài đoạn phim từ các vòng sơ loại trước. Hàng ngàn người hâm mộ đang reo hò cổ vũ trên các đường phố bên dưới. Chiếc xe chạy qua một khu vực đặc biệt được rào kín, có một nhóm cảnh sát mở đường cho chúng tôi qua. Trên con đường đó, mọi người vẫy chào từng chiếc xe của chúng tôi, gương mặt họ sáng bừng sự phấn khích. Họ không thể nhìn thấy chúng tôi qua cửa kính xe nhuộm màu, nhưng họ biết rằng đây là con đường duy nhất mà xe hộ tổng người chơi đi qua để đến khu vực sân vận động.

Ở bên trên, ảnh của tôi xuất hiện, bao phủ toàn bộ một mặt tòa nhà. Đó là một bức ảnh cũ của tôi hồi còn học năm thứ hai tại trường cấp ba, năm cuối cùng tôi ở đó trước khi bị đuổi học. Trông mặt tôi khá tệ, tóc thẳng đuột, nhuộm nhiều màu sắc khác nhau, làn da thì nhợt nhạt màu xám tro. Những tiêu đề về tôi xuất hiện khắp nơi.

TIN NÓNG:

Emika Chen được đề cử tham gia vòng Wardraft

Từ một tin tặc không xu dính túi đến ngôi sao Vòng Sơ Tuyển!

Chi tiết xem trong số báo tuần này.

CHỨNG KHOÁN HENKA GAMES TĂNG VỌT VỚI SỰ XUẤT HIỆN CỦA EMIKA CHEN

Việc nhìn thấy mặt mình bao phủ khoảng 80 tầng nhà đủ để khiến tôi buồn nôn. Tôi cố gắng tránh nhìn vào sự cuồng nhiệt bên ngoài và ấn đôi bàn tay run rẩy vào lòng.

Hãy nghĩ đến phần thưởng mười triệu đô, tôi tự dặn lòng. Tôi liếc ra ngoài một lần nữa, nhìn thấy một biển quảng cáo đang chạy hình ảnh của DJ Ren, người đang đeo chiếc tai nghe khổng lồ và cúi người điều chỉnh thiết bị phối nhạc. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng hai tay thợ săn còn lại, dù họ là ai, đều có thể sẽ nhìn thấy tôi ở Vòng sơ tuyển. Điều tra tôi. Thậm chí, có khi nào họ cũng là người chơi đặc cách chăng?

Khi chúng tôi đi đến khu vực được quây kín ở cổng bên của sân Tokyo Dome, bụng tôi dịu lại, không còn cảm giác bồn chồn như lúc trước. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, tôi nhìn vào những người mặc vest mở cửa xe cho tôi, giúp tôi ra khỏi xe, đưa tôi đi xuống tấm thảm đỏ dẫn vào lối đi mát mẻ, tối tăm dẫn vào phía sau sân vận động. Nghĩ đến một điều thật ngầu nào, tôi tự nhủ. Người hướng dẫn đưa tôi vào một hành lang hẹp với trần nhà hình vòm, càng đi vào càng cao hơn. Âm thanh của năm mươi ngàn người đang hò reo trở nên rõ hơn. Sau đó, tôi bước vào không gian chính, nơi những tiếng cổ vũ làm tai tôi ù đi.

Sân vận động ngập chìm trong ánh sáng xanh mờ. Hàng chục ánh đèn pha sặc sỡ quét qua quét lại qua trong sân. Các lối đi chật kín người xem đang vẫy tay chào những người chơi đặc cách mà họ mến mộ, tất cả khán giả đều tụ hội về đây để gặp chúng tôi bằng xương bằng thịt, với kính áp tròng, tôi có thể nhìn thấy các màn hình ba chiều khổng lồ nằm ở rìa của đấu trường trung tâm. Trên mỗi màn hình là những khoảnh khắc thi đấu nổi tiếng nhất của những người chơi đặc cách. Các tuyển thủ, những nhân vật ba chiều khổng lồ, họ trông như đang lao ra khỏi màn hình vậy. Mỗi lần họ thực hiện một pha thi đấu xuất sắc, đám đông lại gào lên tán thưởng.

Một bong bóng hiện lên. Tôi đã thăng hai cấp độ.

Thí sinh chính thức của Wardraft! Xin chúc mừng! +20.000 điểm. Điểm hằng ngày: +20.000 Đã thăng cấp! Đỉnh quá! Cấp độ 28 | 30.180 điểm Bạn đã được tặng một hộp kho báu!

Những người chơi đặc cách ngồi kín một nửa số ghế ở hàng đầu sân vận động. Khi hướng dẫn viên đưa tôi vào hàng ghế, tôi quét qua một lượt những người xung quanh, cố gắng tìm điểm chung giữa một số người với nhân dạng trong Warcross của họ. Tôi phát hiện ra một vài gương mặt mới. Abeni Lea, đại diện của Kenya, cô ấy đang nằm trong top 50 thế giới. Tiếp bên là Ivo Erikkson, đại diện Thụy Điển. Hazan Demir, một cô gái đến từ Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi nuốt nước bọt, tự hỏi liệu nó có ngớ ngẩn khi xin chữ ký của họ không.

Đến giờ hành sự rồi, tôi tự nhắc nhở bản thân. Một cách âm thầm, tôi vuốt hai ngón tay và mở tường bảo vệ, sau đó tôi tìm hệ thống an ninh đang bảo vệ sân vận động. Hideo đưa cho tôi một tên đăng nhập đặc biệt để vượt qua mọi tường lửa, cho tôi quyền truy cập vào cả hệ thống thông tin cơ bản của người chơi mà Henka Games đang lưu trữ. Tuy nhiên, tên đăng nhập sẽ giúp Hideo theo dõi tôi dễ dàng hơn, và đồng thời cũng khiến tôi dễ bị Zero hay một thợ săn khác bẻ khóa hơn. Thay vào đó, tôi đã sửa quyền truy cập để giúp tôi không hiện lên bản đồ. Như vậy tôi sẽ làm việc hiệu quả hơn. Nếu Hideo khó chịu về điều đó, anh ấy sẽ phải nói thẳng với tôi sau khi xong chuyện.

Ngay sau đó, số và chữ xuất hiện ở vài nơi xung quanh mái vòm, làm nổi bật các khu vực đang được mã lệnh tạo ra từng phần của thực tế ảo trên khung cảnh thực tế. Một bản sơ đồ của sân vận động đang lờ mờ lơ lửng trên cao. Điều quan trọng nhất là những dữ liệu cơ bản của từng người trong sân vận động hiển thị bằng một dãy số màu xanh trên đầu họ, và ở đây có quá nhiều dữ liệu, khiến chúng nhìn xa trông như những vệt sáng xanh mờ ảo.

Cuối cùng, tôi cũng đến được chỗ ngồi, ở phía sau, sân vận động lại vang lên những tiếng hét chói tai khi màn hình khổng lồ đang chiếu thước phim về những màn trình diễn hay nhất của đội Phoenix Riders mùa giải năm ngoái.

“Hallo!”

Tôi quay ra và thấy một cô gái nghiêng mình về phía tôi. Cô nàng có mái tóc vàng hoe, được buộc thành túm thấp, rối bù, trên khuôn mặt nhợt nhạt điểm chút tàn nhang, cô ấy cười toe toét với tôi. Tôi nhìn thấy bản dịch tiếng Anh trong suốt qua kính. “Cậu là Emika phải không?” Mắt cô ấy liếc nhìn từ mái tóc cầu vồng xuống cánh tay đầy hình xăm của tôi. “Người đã lẻn vào trận đấu mở màn ấy?”

Tôi gật đầu. “Chào cậu.”

Cô gái gật đầu lại. “Tớ là Ziggy Frost, đến từ Bamberg, Đức.”

Mắt tôi mở to. “Đúng rồi! Tớ biết cậu! Cậu là một trong những người chơi Đạo Tặc xịn nhất. Tớ đã xem cậu thi đấu rất nhiều lần rồi.”

Tôi có thể thấy cô ấy đang đọc thật nhanh bản dịch tiếng Đức những lời tôi nói. Cô ấy cười tươi đến nỗi tôi tưởng như khuôn miệng đang ngoác tới tận mang tai. Cô ấy rướn lên và vỗ vào người ngồi ở hàng trên. “Này Yuebin!” cô ấy reo lên. “Nhìn này. Tớ có một người hâm mộ đấy nhé.”

Anh chàng này gằn một tiếng khó chịu và ngoái người lại. Anh ta đầy mùi thuốc lá. “Hay quá nhỉ!” anh ta lẩm bẩm bằng tiếng Trung Quốc, tôi đọc được bản dịch trên đầu anh chàng. Ánh mắt anh ta hướng về tôi. “Này, cô là đứa con gái đã lẻn vào trận mở màn đấy hả?”

Liệu sau này tôi có thể thay đổi ấn tượng này không đây? Cô gái gây rối? “Xin chào,” tôi đưa tay ra. “Tôi là Emika Chen.”

“À! Là người Mỹ.” Anh ta trả lời và bắt tay tôi. “Cô nói được tiếng Quan Thoại chứ?”

Tôi lắc đầu. Bố tôi biết có đúng năm câu tiếng Hoa, bốn trong số đó là câu chửi thề.

Anh ta nhún vai trước phản ứng của tôi. “À, tôi là Yuebin từ Bắc Kinh.”

Tôi cười. “Người chơi Đấu Sĩ có thứ hạng cao nhất sao?”

Anh ta cũng cười toe toét. “Đúng vậy.” Anh ta với qua chỗ Ziggy và huých nhẹ cô ấy. “Thấy không? cậu đâu phải người duy nhất được hâm mộ.” Sau đó anh ta lại nhìn tôi.

“Thế là cô là ngựa ô mùa này hả? Ý tôi là, chúc mừng nhé, tuyệt thật đấy, nhưng tôi không nhớ đã nhìn thấy cô trong bảng xếp hạng năm nay.”

“Đó là bởi vì cô ấy được lựa chọn trước lúc chốt danh sách.” Ziggy nói chen vào. “Chính Hideo đã chấp thuận đề cử này.” Yuebin huýt sáo. “Cậu chắc hẳn đã để lại ấn tượng mạnh với anh ấy.”

Tin đồn về tôi đã lan rộng. Đây không phải là cách tôi muốn mọi người trong Warcross biết về mình - một cô gái vì ngu ngốc mà đã đột nhập vào giữa trận mở màn, sau đó được đưa vào vòng sơ tuyển nhờ “trò mèo” của mình. Sẽ ra sao nếu Yuebin nghi ngờ rằng tôi lọt vào vòng tuyền chọn này với lý do khác?

Cứ tỏ ra tự nhiên. Đối với anh ta, mày chỉ đến chơi Warcross thôi mà, tôi tự nhủ. Tôi gượng cười với Ziggy và nhún vai. “Chẳng có gì to tát cả. Tớ cá là tớ sẽ được chọn sau cùng.”

Ziggy cười vui vẻ và vỗ vai tôi. “Có câu nói gì ấy nhỉ? Đừng bao giờ nói không bao giờ hả?” cô ấy đáp lại. “Cậu có nhớ cái năm mà có tuyển thủ Leeroy gì đó đã được chọn vào đội Stormchasers mặc dù anh ta luôn xung phong và làm rối loạn cách chơi của cả đội không? Chúa ơi, anh ta là một thảm họa.” Khi cô ấy nhận ra mình đã vô tình xúc phạm tôi thì đã quá muộn, “Úi, tớ không có ý nói cậu tệ như Leeroy đâu! Ý tớ là cậu không thể tiên đoán trước được điều gì. Ý tớ là… à… cậu hiểu ý tớ mà.”

Yuebin nhìn cô ấy một cách gượng gạo trước khi mỉm cười với tôi. “Cô hãy thông cảm cho Ziggy,” anh ta nói. “Toàn ăn nói không đúng lúc đúng chỗ.”

“Cậu mới là đồ không bao giờ xuất hiện đúng lúc đúng chỗ.”

Trong lúc họ mải cãi nhau và quên luôn tôi đang ở ngay đó, tôi lặng lẽ xem lại những dữ liệu có thể thấy về họ. Họ tên đầy đủ, địa chỉ nhà, lịch trình du lịch, bất cứ cái gì có thể giúp tôi nhận ra điều khả nghi trong hành tung của họ. Tôi tải về tất cả những thông tin này và lưu trữ để nghiên cứu sau. Nhưng chỉ cần liếc qua cũng có thể thấy thông tin của họ không có gì bất thường. Chẳng có chướng ngại cơ bản của bất kỳ hệ thống bảo mật nào để bảo vệ dữ liệu của họ. Yuebin thậm chí còn dính một con virus làm chậm dữ liệu trong NeuroLink.

Cũng có thể họ chỉ đang giấu mình đằng sau vẻ ngoài này. Rất khó để biết được nếu như không thể bẻ khóa tất cả thông tin của họ: thư điện tử cá nhân, tin nhắn riêng tư, Ký ức lưu trữ, những thông tin mã hóa mà ngay cả Henka Games cũng không được phép truy cập. Tôi cần tìm một lối vào, một lỗ hổng, giống như cách tôi ăn cắp phép tăng lực trong trận đấu mở màn. Tôi cần một kẽ hở trong quy luật mã lệnh.

Chùm đèn chính của sân vận động mờ đi, và ánh sáng đèn pha thay đổi màu sắc. Khán đài đã chật kín chỗ. Tiếng cổ vũ của khán giả náo nhiệt hơn. Tôi nhìn dọc theo hàng ghế đến khu vực xung quanh rìa của đấu trường trung tâm, cố gắng nhận diện vài người chơi đặc cách khác có thứ hạng cao mà tôi biết. Bên cạnh tôi, Ziggy và Yuebin đã ngừng tranh luận và phấn khích đứng bật dậy.

“Kính thưa quý vị!”

Ánh sáng chiếu vào trung tâm đấu trường nơi một người phát ngôn mặc chiếc áo phông in logo Warcross đang đứng. “Xin chào mừng người hâm mộ của Warcross trên toàn thế giới!” giọng anh ta vang dội. “Chào mừng đến với Wardraft! Chúng tôi đang chuẩn bị đưa thêm một vài nhân tố tiềm năng vào các đội tuyển Warcross yêu thích của quý vị đây ạ!”

Khán giả cuồng nhiệt tán thưởng. Tim tôi đập mạnh khiến cơ thể có cảm giác như đang lả đi.

“Hãy cùng chào đón những nhân vật quan trọng nhất ở đây!” anh chỉ tay lên phía trên, cùng lúc ánh đèn sân khấu tập trung vào khu vực đặc biệt có rào chắn vây quanh, một khu vực ghế ngồi sang trọng bên trong một căn phòng nhỏ với kính trong suốt. Lơ lửng trên căn phòng là một dòng chữ ảo: Chỗ ngồi Danh dự , dành cho các giám đốc điều hành của hãng Henka Games. Ở bên trong, một chàng trai trẻ đang nhìn ra bên ngoài, tay đút túi quần, tay kia cầm một chiếc ly. Hai vệ sĩ đứng cạnh anh ấy. Xung quanh chúng tôi, những hình ảnh ba chiều cùng chiếu gương mặt của anh ấy. “Hideo Tanaka! Người làm nên những điều không thể!”

Sân vận động bùng nổ những tiếng cổ vũ huyên náo nhất mà tôi từng nghe, theo sau là những tiếng hô như sấm sét: “Hih-day-oh! Hih-day-oh! “, làm cho cả đấu trường rung chuyển. Hideo nhấc ly của mình lên để chúc mừng với đám đông, như thể mức độ cuồng nhiệt này là hoàn toàn bình thường, và sau đó ngồi xuống để theo dõi. Tôi ép mình ngoảnh mặt đi.

“Có 16 đội tuyển Warcross, mỗi đội có năm thành viên chính thức. Chúng tôi đã lựa chọn ra những người chơi kỳ cựu, nhưng mỗi đội tối nay có ít nhất một vị trí còn trống và chúng tôi có bốn mươi ứng viên để các đội lựa chọn. Vào cuối vòng tuyền chọn, tất cả bốn mươi ứng viên đều sẽ được xếp đội.” Anh ấy vẫy tay về hàng ghế của chúng tôi. “Hãy cùng điểm qua những gương mặt sáng giá đang ngồi ở đây!”

Đèn pha tập trung vào người chơi đặc cách đầu tiên, và nhạc nền trên sân vận động đổi sang một bài khác. Đó là một chàng trai với mái tóc nâu, đang chớp mắt vì loá do ánh đèn quá đột ngột. “Rob Gennings, đại diện đến từ Canada, cấp độ 82, đảm nhiệm vai trò Đấu sĩ. Anh hiện đang xếp hạng 66 thế giới.” Tiếng cổ vũ nổ ra từ phía khán giả. Khi tôi nhìn lên đám đông, tôi có thể thấy những áp phích đang được vẫy nhiệt tình với cái tên Rob ở trên đó.

Trong tầm nhìn của mình, tôi lăn qua một lượt thông tin cơ bản về Rob Gennings. Tên đầy đủ: Robert Allen Gennings. Học sinh xuất sắc nhất trường. Chuyến bay gần nhất: Từ Vancouver đến Tokyo, trên hãng hàng không Japan Airlines.

“Tiếp theo, chúng ta có Alexa Romanovsky, đại diện Nga, cấp độ 90, nổi tiếng vì những chiêu thức thuộc hệ Đạo Tặc nhanh như chớp.” Một tiếng cổ vũ khác dội lên. Âm nhạc được chuyển sang bài hát mà cô ấy tự lựa chọn. Tôi điều tra thông tin của Alexa. Tên đầy đủ: Alexandra Romanovsky. Nơi sinh: St. Petersburg. Từng tham gia thế vận hội khuyết tật Paralympics. Cô ấy bị tước quyền thi đấu vì đã gây gổ với đồng đội, sau đó cô ấy đã chuyển đam mê sang Warcross. Cô ấy ngẩng lên và gật đầu với đám đông trong sân vận động.

Bình luận viên tiếp tục giới thiệu rất nhanh. Những ánh đèn sân khấu xoay qua phía bên kia đấu trường, nhạc hiệu thay đổi mỗi khi tới lượt một người chơi mới. Tất cả bọn họ đều rất nổi tiếng và có thứ hạng cao. Tôi thì chỉ ở cấp 28, vì thường tôi đăng nhập dưới dạng tài khoản ẩn danh, được mã hóa và không có hoạt động hay chiến thắng nào của tôi được ghi lại.

“Renoir Thomas, đến từ Pháp, nổi tiếng với nghệ danh DJ Ren…”

Khán giả lại tiếp tục reo hò inh ỏi. Tôi nhìn ra chỗ cậu ta - nhưng ánh đèn sân khấu chiếu vào một ghế trống. Bản nhạc bật lên là một tác phẩm của anh ta: “Deep Blue Apocalypse”, một bài hát với tiếng bass rúng động tâm hồn và tiết tấu gây nghiện. Khỏi cần hỏi cũng biết cậu ta là người nổi tiếng nhất ở đây.

“…hiện đang bận rộn chuẩn bị tổ chức bữa tiệc Warcross đầu tiên của năm. Nhưng hãy yên tâm, bạn sẽ sớm gặp lại anh ấy!”

Phần giới thiệu tiếp tục. Có một vài ứng viên đặc cách khác mặc đồ xám và trắng, họ là người hâm mộ của Demon Brigade và có vẻ họ hy vọng rằng bộ trang phục đang mang sẽ giúp bản thân có được một chân trong đội tuyển chính thức. Những người khác thì mặc áo sơ mi in tên người chơi chuyên nghiệp mà họ yêu thích nhất, vẫn còn một sổ khác trông có vẻ lo lắng và lạc lõng, đó là những người chơi xếp hạng thấp và có thể sẽ là những lựa chọn cuối cùng. Tôi lướt qua dữ liệu của từng người trong số họ, tải xuống và lưu lại, sắp xếp chúng thành các thư mục. Hãy cẩn thận với những người đang lo lắng, tôi tự nhắc mình. Đó có thể là một cách ngụy trang của tin tặc…

“Emika Chen, cấp độ 28, đến từ Hoa Kỳ!” Người dẫn chương trình hét lên. Tôi giật bắn mình khi ánh đèn sân khấu quay sang tôi, và đột nhiên mọi thứ đều sáng chói. Một tiếng reo hò vang lên từ sân vận động. “Cô ấy sẽ thi đấu với vai trò Kiến Trúc sư. Bạn chắc vẫn còn nhớ đã nhìn thấy cô ấy trong trận đấu khai mạc — mặc dù bạn có thể không ngờ tới! Cô ấy đã trở nên rất nổi tiếng, đến nỗi Ban giám khảo đã viết tên cô ấy vào danh sách đề cử!”

Tôi vẫy tay một cách ngập ngừng. Khi tôi làm vậy, sự cổ vũ của khán giả lại càng nhiệt tình hơn. Tự nhiên lên nào , tôi tự nhắc mình. Tôi cười to hơn, cố gắng nhe răng ra, nhưng nhìn từ màn chiếu khổng lồ trong mái vòm, nhìn tôi như vừa ăn xong một mẻ hàu thiu vậy. Tôi tự hỏi không biết khán giả có để ý không nếu tôi trốn ngay xuống dưới ghế.

Khi người dẫn chương trình kết thúc phần giới thiệu ứng viên, đèn rọi lại quét đến khu vực của sân khấu nơi các đội tuyển chính thức đang ngồi. Tiếng hò reo lại rộ lên khi MC giới thiệu từng đội. Mắt tôi dán chặt vào họ. Tôi nhận ra trang phục trắng và xám đặc trưng của đội Demon Brigade. Phía xa họ là đội Phoenix Riders, dẫn đầu bởi Asher Wing, những chiếc mũ trùm và áo khoác màu đỏ rất nổi bật. Họ hú lên khi MC nhắc đến tên họ. Tiếp theo là đội Andromeda với trang phục màu xanh lá và vàng, đội Winter Dragons trong màu áo xanh dương của băng đá. Trang phục đen và vàng của đội Stormchasers, màu tím của Titans, màu xanh ngọc bích và bạc của đội Cloud Knights. Ngay cả trong lúc tải thông tin, tôi vẫn bị phân tắm khi đèn sân khấu quét qua từng đội, bởi thật khó tin rằng tôi đang ở gần với họ đến vậy.

Cuối cùng, khi người dẫn chương trình kết thúc màn giới thiệu, sân vận động lặng yên trong lúc một trợ lý tới đưa anh ta một phong bì dán kín. “Năm nay, đội được lựa chọn đầu tiên trong vòng sơ tuyển là…” Anh ta dừng lại giây lát trong khi đang xé phong thư một cách kịch tính nhất có thể. Mic của anh ta bắt được âm thanh, khuếch đại nó cho đến khi toàn bộ sân vận động có thể nghe được tiếng giấy xé. Anh ấy rút ra một thẻ bạc, cầm nó lên và mỉm cười. Màn hình ba chiều chuyển sang hiển thị nội dung thẻ: “Đội tuyển Phoenix Riders!”

Trong khu vực của đội tuyển chính thức, Phoenix Riders lại hò reo. Ngồi ở giữa họ là Asher Wing đang yên lặng tập trung nhìn xuống hàng ghế hình vòng cung nơi những người chơi đặc cách đang đợi. Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi sợ rằng nó sẽ làm gãy xương sườn.

Bình luận viên chờ đợi một chút trong lúc đội tuyển Phoenix Riders trao đổi với nhau, sự im lặng như kéo dài vô tận. Tôi thấy mình đang rướn người ra phía trước, sốt sắng để nghe tên người được chọn. Cuối cùng, Asher vẫy tay ra hiệu và gửi lựa chọn của đội cho người dẫn chương trình.

MC này nhìn chằm chằm vào cái tên ấy, chớp mắt vài lần trong ngỡ ngàng và rồi cũng vẫy tay. Cái tên được chọn xuất hiện với những chữ cái khổng lồ trên đầu anh ấy, chúng đang xoay một cách chậm rãi. Mọi hình chiếu toàn ảnh cùng lúc phóng lên dòng chữ ấy.

Đó là tên tôi.