Chương 10
“Emika Chen!”
Một loạt những tiếng thốt lên ngỡ ngàng vang dậy khắp xung quanh khán đài. Rất nhiều người đang hò reo quanh tôi, ai đó lắc vai tôi và một người khác thì đang hét lên những lời động viên với tôi. Tôi chỉ ngồi nhìn trong kinh ngạc. Tôi biết Hideo muốn che giấu tung tích của tôi, nhưng tôi không nghĩ anh ấy sẽ làm cho tôi trở thành người lựa chọn số một trong vòng sơ loại. Chắc hẳn là có nhầm lẫn.
“Không hề nhầm lẫn chút nào!” người dẫn chương trình thốt lên như thể đang trả lời câu hỏi trong đầu tôi. sải tay anh ta dang rộng. “Có vẻ như ứng cử viên số một năm nay là một người chơi chưa được kiểm tra, chưa được thử thách và chưa được xếp hạng …”, anh ta nhắn mạnh từng từ một cách chậm rãi, “…tuy vậy cô ấy đã gây ấn tượng với chúng ta trong tình huống gây rối trận đấu mở màn!” Anh ta cứ luyên thuyên tiếp, đùa rằng có lẽ Asher Wing của đội Phoenix Riders, một người nổi tiếng với những sự lựa chọn độc đáo, đã tìm ra một điểm nào đó ở tôi mà tất cả mọi người chưa thây.
Tôi nhìn về phía đội Phoenix Riders một cách trống rỗng. Asher nhìn tôi, nở một nụ cười tự mãn. Anh ấy là một trong những đội trưởng có trực giác tốt nhất, anh ấy đã có thể chọn một người có thể trông đợi, một người chơi có kinh nghiệm và được xếp hạng cao. Anh ấy sẽ không chọn tôi nếu chỉ vì muốn gây ấn tượng với đám đông. Phải không đây? Liệu Hideo có nhúng tay vào việc này không?
Hay anh ấy là Zero?
Tôi nhìn lên phía căn phòng đặc biệt nơi Hideo vẫn đang đứng. Anh ấy đang nhìn thẳng vào tôi. Có thể anh ấy đã yêu cầu đội Phoenix Riders chọn tôi trong lượt đầu tiên. Có thể thực chất những việc này chỉ để tăng lượt người xem. Hoặc đó là cách để đánh lạc hướng chú ý của Zero khỏi tôi, vì tôi đã vào tầm mắt của dư luận. Cũng có thể là để đánh lạc hướng những tay săn tiền thưởng khác. Dù lý do có là gì, tôi cũng sẽ thắc mắc trực tiếp với Hideo khi gặp anh ấy lần sau, để biết được lý do đằng sau chuyện này.
Ai đó đang lắc mạnh vai tôi đến nỗi tôi như có thể cảm thấy bộ não của mình đang sóng sánh trong đầu. Đó là Ziggy.
“Cậu có hiểu điều này quan trọng ra sao không?” cô ấy ré lên. Tôi không biết phải phản ứng ra sao. “Cậu sẽ được theo dõi ở mọi lúc mọi nơi trong vòng vài tháng tới và có mặt ở trên tất cả các phương tiện truyền thông. Heilige Scheiβe!” cô ấy ré lên dữ dội đến mức thậm chí hệ thống dịch còn không thèm hoạt động. “Lộc bất tận hưởng.”
Tôi gượng cười với cô ấy, rồi ngồi yên để xem nốt vòng sơ tuyển Wardraft. Suy nghĩ của tôi quay cuồng khi MC rút ra bộ thẻ thứ hai và đọc chúng lên. Demon Brigade chọn Ziggy, còn Phoenix Riders chiếm tiếp DJ Ren. Titans chọn Alexa Romanovsky. Chương trình vẫn tiếp tục, nhưng tôi cảm thấy như thể ánh đèn sân khấu vẫn đang chiếu vào mình. Những ánh đèn nháy từ phía khán giả làm tôi chóng mặt. Tôi tự hỏi có bao nhiêu người đang đeo kính lên để dò xét hồ sơ của tôi, điều tra và đào bới bất cứ thông tin gì có thể có được.
“Này.” Yuebin thúc giục tôi. “Nhìn lên đó đi” Anh ta hất đầu về phía căn phòng. Tôi nhìn theo, sẵn sàng chạm mắt với Hideo.
Nhưng Hideo đã đi mất. Chỉ còn những người khác trong ban giám đốc ở đó, đang tán gẫu với nhau, vệ sĩ của Hideo cũng đi theo.
“Có vẻ như anh ta đến đây chỉ để xem cô sẽ vào đội nào.” Yuebin thì thầm, vỗ tay lơ đễnh trong lúc có thêm một lượt chọn nữa được đưa ra.
Chỉ để xem tôi được chọn, theo ý mà anh ấy muốn. Tôi thấy tâm trạng chùng xuống một chút, cảm thấy một nỗi thất vọng kỳ lạ khi không có anh ấy ở đây. Tôi định nhìn xuống… nhưng có gì đó chợt xuất hiện trong tầm nhìn. Tôi nhìn lên vòm trần sân vận động ngay lập tức. Tôi sững người.
Ở đó, có một nhân vật ảo màu đen đang cúi mình trong mê trận những thanh dầm trên trần sân vận động. Tôi không thể thấy gì khác của hắn ngoài một bóng người như màn hình bị nhiễu. Đầu hắn đang cúi xuống, hắn đang xem diễn biến của vòng tuyền chọn. Không có tên ảo hiện trên đầu. Hắn có vẻ căng thẳng và cảnh giác.
Như thể hắn ta không được phép có mặt ở đây.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tay tôi lạnh buốt. Cùng lúc, bản năng săn tiền thưởng của tôi trỗi dậy - chụp, chụp hình ngay. Tôi chợp mắt, ngay khi nhân vật đó biến mất.
“Này,” tôi thảng thốt, nhìn qua chỗ Ziggy khi cô ấy đang cổ vũ cho một ứng viên vừa được đội Stormchasers lựa chọn.
“Hử?” Ziggy trả lời mà không nhìn tôi.
“Cậu có nhìn thấy cái đó không?”
“Cái gì cơ?”
Nhưng quá muộn rồi. Kẻ đó đã biến mất. Tôi quét mắt qua lại trên nóc sân vận động, có thể ánh đèn làm tôi bị lóa mắt không thể thấy hắn, nhưng hắn cũng không còn ở đó nữa. Mạng lưới kim loại và ánh đèn trên mái trống rỗng.
Hắn không thực sự ở đây. Hắn chỉ là một phần của thực tế ảo, một mô phỏng, và chỉ tôi có thể nhìn thấy hắn vì tôi đã bẻ khóa kính của mình. Hoặc là do tôi vừa trải qua một ảo giác điên rồ.
Ziggy cau mày, nheo mắt nhìn lên trời. “Thấy cái gì cơ?” Cô ấy nhắc lại với một cái nhún vai.
“Tớ…” tôi dừng lại, không biết phải nói gì tiếp theo để nghe đỡ ngu ngốc. Tôi đành cười trừ. “À, không có gì.”
Sự chú ý của Ziggy đã trở lại với buổi sơ tuyển. Nhưng tôi vẫn để mắt tới trần sân vận động, cứ như là gã kia có thể xuất hiện trở lại nếu tôi nhìn đủ lâu. Tôi có chụp được hắn ta không nhỉ? Khi những người khác hoan nghênh một ứng viên đặc cách khác, tôi bật một bảng điều khiển nhỏ lên, nơi tôi lưu giữ ảnh chụp bí mật của mình.
Rõ ràng rồi, hắn đã ở đó. Tôi không bị ảo giác đâu.
Phần còn lại của vòng sơ tuyển trôi qua nhanh chóng. Vào cuối chương trình, khi khán giả bắt đầu ra về, bảo vệ hướng dẫn những người chơi đặc cách và các đội tuyển đi ra bằng lối ra đặc biệt. Tôi im lặng bước đi, ngay cả khi những người đi ngược chiều cứ nhìn tôi và thỉnh thoảng có một vài thí sinh khác đến để chúc mừng tôi. Tôi cười với họ, không biết nên nói gì. Tâm trí tôi vẫn bị nhân vật bí ẩn kia chi phối.
Có lẽ đó là một trong số những thợ săn tiền thưởng còn lại. Hoặc là… có thể đó là Zero. Con mồi của tôi.
“Cô Chen.” Một người hướng dẫn gọi tên tôi, đưa tay ra phía tôi và vẫy. “Mời cô đi lối này.”
Tôi tự động đi theo anh ta. Phía sau tôi, Ziggy và Yuebin vẫy tay tạm biệt khi họ vội vã đi theo một người hướng dẫn khác đang tập trung những thành viên mới của đội Demon Brigade và Stormchasers. “Tạm biệt! Hẹn gặp cậu trong trận đấu nhé!” Yuebin gọi tôi. Tôi vẫy tay chào lại.
Họ dẫn tôi đến một chiếc xe đang đỗ, một trong hàng chục chiếc xe màu đen bóng bẩy xếp thành hàng bên ngoài lối ra riêng. Dù vậy, một nhóm người hâm mộ vẫn tìm ra được và đã đợi ở nơi đó, nên khi thấy một vài người trong chúng tôi bước ra ngoài, họ giương cao áp phích và reo lên, chìa sổ và bút ra. Phía sau tôi, Asher Wing đi tới từ lối ra, với hai người trợ lí bên cạnh. Trong thế giới thực tế ảo, Asher dùng nhân vật đại diện đứng thẳng được, còn ngoài đời thực, anh ấy bị liệt từ thắt lưng xuống và đang ngồi trên chiếc xe lăn thuộc vào loại đắt nhất thế giới. Bây giờ, khi đã đứng đủ gần, tôi có thể nhìn thấy chi tiết trên vành bánh xe bằng vàng và ghế ngồi bọc da có khắc hình thiết kế.
Tôi lại nhìn gương mặt của anh ấy, tự hỏi có nên đi đến chỗ anh ấy và chào hỏi một cách tử tế, nhưng rồi lại kiềm chế để tránh làm phiền khi anh ấy đang nháy mắt với một người hâm mộ và điều khiển chiếc xe đi đến chỗ đám đông để chụp ảnh. Đám đông gần như nuốt chửng Asher trước khi trợ lý của anh đẩy họ ra. Sau đó tôi được dẫn vào trong xe, và cơ hội của tôi vuột mất. Tôi sẽ phải gặp anh ấy sau, lúc toàn đội tập hợp.
Mấy chiếc xe lần lượt nối đuôi nhau chạy về một phía. Tôi biết nơi chúng tôi sắp đến, tôi đã được xem cảnh này trên TV hàng chục lần. Đó là khu an ninh Mejiro ở chính giữa thành phố Tokyo, nơi có những khu nhà xa hoa dành cho các đội tuyển Warcross trong thời gian diễn ra vòng chung kết. Di chuyển đến đó không mất nhiều thời gian. Khi chúng tôi đi đến cổng, phóng viên và người hâm mộ tập trung trên vỉa hè, dùng máy bay gắn máy quay trên trời để có thể quay được càng nhiều càng tốt. Một số máy bay không người lái di chuyển quá gần cổng, khi chúng cố gắng vượt qua, chúng va phải một tầm khiên vô hình, chết máy rồi đâm sầm xuống đất.
“Không máy ảnh, không máy bay.” Người gác cổng nhắc đi nhắc lại, giọng chán nản.
Chúng tôi bước vào khu kí túc. Hai bên đường là sân cỏ, ở giữa là những tòa nhà riêng biệt được cây cối vây kín. Qua kính áp tròng, tôi thấy một lớp màu ảo tô điểm lên các tòa nhà, mỗi tòa sẽ có một màu riêng đại diện cho đội tuyển sinh hoạt bên trong. Tên và biểu tượng của đội lơ lửng trên mỗi khu kí túc cùng với những lời nhắn Chào mừng! bằng nhiều ngôn ngữ. Những máy bay không người lái chở hàng được cấp phép bay ra vào tòa kí túc thì đang bận rộn đặt hành lí của mọi người xuống.
Chiếc xe dừng lại ở một đoạn đường cụt. Có người đang đợi tôi ở lề đường khi cửa xe mở ra.
Tôi bắt gặp nụ cười tinh nghịch của Asher. Tôi không nhận ra rằng xe của anh ấy đi ngay trước tôi. Tên, cấp độ và Danh hiệu Đội trưởng Phoenix Riders lơ lửng trên đầu anh ấy. “Xin chào.” Anh ấy mở lời và đưa một tay ra. Phía sau anh ấy, một nhóm những đấu thủ khác đang đi vào tòa nhà của họ. “Tôi là Asher, đại diện từ Los Angeles. Cô có thể gọi tôi là Ash.”
Tôi bắt tay anh ấy. “Vâng, em biết.” Tôi trả lời, cố gắng lờ đi việc đây là người chơi Warcross tôi đã theo dõi hàng năm trời. “Em là một người hâm mộ các bộ phim của anh trai anh. Em không nghĩ sẽ có ngày được nói chuyện với anh như thế này.”
Vẻ mặt của anh ấy thoáng chút lạnh nhạt ngay khi nghe đến anh trai mình, nhưng sau đó anh ấy lại bình thường, khiến tôi khẽ cười. “Xin lỗi.” Anh ấy trả lời. “Tôi đã định chào cô khi chúng ta trên đường ra xe, nhưng cô biết đấy, phải ưu tiên người hâm mộ trước.”
Tôi cười. “À vâng, cảm ơn anh vì đã lựa chọn em.”
“Tôi không làm điều đó vì thương hại đâu.” Asher lắc đầu. “Đội Phoenix Riders đã gặp rắc rối hàng năm trời rồi. Chúng tôi cần một làn gió mới. Mong muốn những gì tốt đẹp nhất cho đội mình cũng chẳng có gì hào phóng cả đâu.” Anh ấy quay xe lăn đi, và hất đầu ra hiệu ý bảo tôi đi theo. “Đây là nơi cô sẽ sống trong vài tháng tới.” Anh ấy nói khi chúng tôi rẽ qua một góc. Tôi nhìn về phía trước để thấy một tòa nhà tuyệt đẹp với những vệt ảo màu đỏ, vàng và trắng. “Tôi nghe nói chính Hideo đã đồng ý đưa cô vào đề cử vòng sơ tuyển. Sau màn thể hiện trong trận khai mạc của cô, đó hẳn là một nước đi thú vị.”
Tôi lại cười, lần này có chút do dự. “Em đoán là mình sẽ làm tăng lượt xem cho giải đấu.”
“Tôi đoán cô đã làm được rồi.”
Hãy cẩn trọng, tôi tự nhắc bản thân khi nghe giọng điệu tò mò của Asher. Vậy là Hideo đã không bắt anh ấy phải chọn tôi. Hoặc có thể anh ấy biết rằng chỉ cần để tôi tham gia Wardraft là đủ khiến đội trưởng nào cũng hứng thú. Không cần biết lý do thực sự là gì, ít nhất là Asher trông có vẻ như không nghi ngờ gì kế hoạch của Hideo, tôi muốn tiếp tục đảm bảo điều đó. Càng ít người ở đây biết về mục đích Hideo thuê tôi, thì cơ hội để bắt gã Zero càng rộng mở.
“Và có vẻ như điều đó cũng tốt cho tỉ suất theo dõi của anh,” tôi chuyển chủ đề. “Đội Phoenix Riders đang được hâm mộ nhiều hơn cả. Em cá là Demon Brigade không thích điều này.”
Khi nghe đến một đội đối địch, Asher dựa lưng vào chiếc xe lăn của mình và đặt tay phải vào tay vịn. Anh ấy cười, hé ra một chiếc răng nanh, khiến anh lộ thêm vẻ ranh mãnh. “Demon Brigade luôn luôn bất mãn về cái gì đó. Thật vui vì lần này chúng ta là nguyên nhân.”
Chúng tôi đi vào tòa nhà. Asher lăn xe lên dốc và quay xe một cách điệu nghệ khi đã lên được dốc. Anh ấy dừng lại ở cửa chính tòa nhà, kéo cánh cửa kính được sơn những dải màu đặc trứng của đội. “Ưu tiên tay chơi đặc cách,” anh ấy nói.
Tôi bước vào một không gian mở, cao ba tầng. Như bước vào một giấc mơ.
Mặt trời tỏa nắng vào trung tâm tòa nhà từ một trần thủy tinh hình kim tự tháp, làm cho toàn bộ không gian ngập tràn ánh sáng. Ngay dưới tấm kính trần nhà là một hồ bơi nước nóng màu lam ngọc vuông vắn, luôn sẵn sàng đón người bơi nhảy vào. Không gian phòng khách trông khá sống động nhờ những chiếc ghế sô pha đều mang ba màu đỏ-vàng-trắng, và rải rác những tấm thảm dày màu trắng. Tường đều là màn hình kéo dài từ sàn lên trần nhà. Ngay cả khi bị nội thất sang trọng làm cho choáng ngợp, tôi vẫn không quên quét mắt qua các ngóc ngách của tòa nhà, tìm hiểu xem khu kí túc xá có thể truy cập Internet bằng cách nào. Tôi cần tìm cách thâm nhập vào hệ thống và tài khoản của mọi người.
Tôi cảm thấy cái gì đó ngập ngừng thúc nhẹ vào đầu gối. Tôi nhìn xuống. Một con robot vuông vức chỉ cao tới đầu gối đang đứng nháy mắt với tôi. Nó có đôi mắt xanh sáng hình trăng khuyết, thân được sơn màu vàng tươi tắn, ở bụng có một tấm kính trong, tôi có thể nhìn thấy một khay đựng soda được làm mát bên trong. Khi thấy tôi nhìn, nó ưỡn bụng ra, mở kính và lôi ra khay soda cho tôi.
“Tên nó là Wikki.” Asher nói. “Robot của đội đấy. Lấy một lon đi.” Tôi không biết phải nói gì, thật sự luôn, nên cứ làm theo lời anh ấy. “Nó vẫn nhìn em,” tôi lẩm bẩm với Asher.
“Nó muốn xem liệu cô có thích đồ uống không đấy.”
Tôi uống một ngụm soda. Rất ngon, vị dâu có ga làm miệng tôi ran rát. Tôi cố tình kêu lên thích thú. Wikki dường như lưu ý điều này, và trên đầu nó có một dòng thông tin ảo hiện lên:
Emika Chen | Soda Dâu | +1
“Nó sẽ ghi lại các món ăn và đồ uống ưa thích của cô trong suốt thời gian lưu trú,” Asher nói thêm.
Một con robot theo dõi thông tin của tất cả mọi người. Tôi cười với Asher, nhưng không phải vì lý do mà anh ấy nghĩ. Đây là cách để tôi đột nhập. Tôi tự nhủ trong đầu sau này nhớ phải bẻ khóa hệ thống của Wikki.
Wikki cũng mời Asher uống soda, sau đó lại đóng bụng lại và lăn đến chỗ một chàng trai đang ngồi trên ghế dài. Anh ấy di chuyển bàn tay trong không trung như thể đang xoay một bánh lái, sau đó lại thực hiện một cú ném. Trên tường là hình một con đường quanh co qua những ngọn đồi màu kẹo và đầy những cây nấm khổng lồ. Anh ấy phóng nhanh xuống đường đua, vượt qua những người chơi khác một cách dễ dàng.
“Mario Kart: Phiên bản NeuroLink, như cô thấy đấy.” Asher nói. “Đó là một truyền thống ở đây.”
“Truyền thống?”
“Chúng tôi chơi mỗi đêm một tiếng trong thời gian tập luyện, để cải thiện tốc độ phản xạ. Thế mà cũng khá cạnh tranh rồi đấy. “Sau đó Asher vỗ tay to và lên giọng để nói vang khắp khu nhà. “Riders! Ai đang ở đây nhỉ?”
Chàng trai kia nghe thấy Asher đầu tiên, nhanh chóng dừng trò chơi, bỏ tai nghe xuống và quay mặt về phía người đội trưởng. Tôi nhận ra anh ấy ngay lập tức: Roshan Ahmadi trứ danh với làn da nâu và mái tóc xoăn dày, đại diện cho vương quốc Anh.
“Xem tôi đưa ai về này?” Asher nói, chỉ tay lên tóc tôi.
“Anh thật tế nhị quá đấy, Ash.” Roshan trả lời bằng chất giọng Anh khô khan, nghe bình dân hơn giọng Hideo. Anh ấy gật đầu với tôi. “Xin chào, Emika. Tôi là Roshan.”
“Cậu ấy sẽ trở lại với vai trò Khiên Chắn mùa giải này.” Asher giới thiệu thêm. “Và cậu ấy cũng là người chơi Mario Kart xếp hạng hạng cao nhất thế giới, nếu như cô tò mò muốn biết.”
“Chào.” Tôi rút tay ra khỏi túi và vẫy tay với Roshan. “Rất vinh dự được gặp anh.”
Roshan có vẻ khá vui vì điều đó. Anh ấy cười với tôi. “Anh cũng vậy.”
“Chúng tôi đều xí phòng hết rồi.” Asher nói, nghiêng đầu về phía hành lang rẽ ra từ sảnh chính. “Roshan muốn căn phòng có cửa sổ lớn nhất. Tôi chọn căn phòng ở cuối dãy và có một số chi tiết được nâng cấp riêng cho tôi. Đặc quyền của đội trưởng. Ren sẽ ở phía cuối hành lang, và cho cô…”
“Này!”
Một giọng nói gọi với xuống từ trên tầng. Tôi ngước lên và thấy một cô gái đang chống khuỷu tay vào lan can, tóp tép nhai kẹo cao su. Tóc cô nàng màu đen, xoăn xù bao lấy gương mặt tròn trịa, cô ấy mặc một chiếc áo đấu màu trắng ngoại cỡ trông khá đối lập với làn da nâu. Nếu nhìn kỹ hơn, hoá ra đó không phải áo đấu mà chỉ là một chiếc áo phông có in dòng chữ VÒNG LOẠI QUIDDITCH cỡ lớn.
Tôi thích cô ấy ngay lập tức.
“Đó là Hamilton Jiménez.” Asher nói lớn với tôi để cô ấy có thể nghe được. “Hoặc có thể gọi cô ấy là Hammie. Cô ấy là đảm nhận vai Đạo Tặc trong đội chúng ta.” Anh ấy nháy mắt với Hammie. “Và cũng là cánh tay phải của tôi.”
Cô ấy cười với Asher. “Hôm nay ủy mị thế, Đội trưởng?”
Anh ấy nhìn tôi. “Cảnh báo trước: đừng để Hammie dụ cô chơi cờ vua.”
“Không thắng được thì đừng có khó chịu nha.” cô ấy thổi bóng rất to và hút lại, chuyển sang nhìn tôi. “Phòng của cậu ở trên này. Tầng hai. Tớ chọn phòng ngủ lớn hơn vì cậu là lính mới được đặc cách, còn tớ thì không. Hy vọng cậu sẽ không phiền.”
Tôi đang chờ đợi người chơi thứ tư xuất hiện, nhưng ngôi nhà bỗng chìm vào im lặng. “DJ Ren đâu nhỉ?” tôi hỏi.
“Cậu ta sẽ đến đây sau.” Asher trả lời. “Ren đang chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay. Đây là lần duy nhất tôi bỏ qua cho sự vắng mặt của cậu ta, đặc biệt là vì tôi đang tin tưởng giao cho cậu ta trọng trách Đấu Sĩ. và đó cũng là bài học cho cô, Emi. Chúng ta tới đây để chiến thắng.”
“Đương nhiên rồi.” tôi nói
“Tốt.” Anh ấy gật đầu, nhắc nhở tôi. “Hy vọng cô sẽ là một Kiến Trúc sư tài giỏi như tôi nghĩ.”
Nghe điều này từ anh ấy khiến tôi vừa háo hức vừa lo lắng. Công việc của một người chơi Kiến Trúc sư là thao túng thế giới của của màn chơi để có lợi cho đội của mình. Nếu như có chướng ngại vật, chẳng hạn như một cái cầu, tôi sẽ phải phá hủy nó để đội mình đi qua. Nếu như có những hòn đá nhỏ lơ lửng, tôi sẽ phải đẩy chúng vào với nhau để tạo ra một chỗ đứng lớn hơn. Kiến Trúc sư là người thiết kế địa hình, có nhiệm vụ thay đổi thế giới theo cách có lợi cho đội. Đó là một trong những vai trò quan trọng nhất trong nhóm. Năm ngoái đội Phoenix Riders đã mất vị trí Kiến Trúc sư vì anh ta bị bắt với tội đánh bạc hàng triệu đô la trong Warcross. Cả đội cũng bị phạt nặng, bị loại khỏi bảng xếp hạng và mất đi hai người chơi hay nhất.
“Em sẽ cố hết sức.” Tôi nói.
“Ngày mai…” Asher nói tiếp khi tôi đi theo anh ấy đến thang máy dẫn lên tầng hai, “…chúng tôi sẽ hướng dẫn để cô và Ren theo kịp những vấn đề trong thi đấu chuyên nghiệp. Tôi sẽ kèm hai người trong suốt một trận đấu chính thức. “Mặc dù cô…” anh ấy dừng lại một chút để ngó xung quanh, và rồi trở lại nhìn tôi đầy toan tính, “… có thể biết nhiều hơn những gì cô thể hiện.”
Tôi giơ tay lên. “Đó chỉ là tai nạn thôi.” Tôi nói, cảm giác như tôi sẽ còn phải thanh minh dài dài. “Em còn không biết mình đã làm cái gì.”
“Cô có biết chứ.” Asher khẳng định không chút do dự. “Thực tế, cô là một người chơi Warcross giỏi hơn nhiều so với cấp độ của cô, đúng không?” Anh ấy hất hàm về phía con số trên đầu tôi. “Sau khi tên tuổi của cô lan rộng, tôi đã tra ra tài khoản Warcross của cô. Tôi đã nghiên cứu một vài trận đấu cô chơi. Kỹ năng của cô vượt xa một Kiến Trúc sư mới cấp độ 28. Tại sao cô lại chơi tốt hơn so với cấp độ của tài khoản?”
“Sao anh lại nói vậy? Em chỉ chơi cùng với những tân binh khác thôi mà.”
“Cô nghĩ tôi không biết sao?”
Anh ấy đã để ý đến tôi. Đó là sự thật, tôi có truyền hình trực tiếp những trận đấu của mình trong lúc sử dụng tài khoản Warcross công khai. Nhưng tài khoản vô danh được mã hóa mới là tài khoản tôi sử dụng thường xuyên. Tất cả thời gian “cày cuốc” trong đó đều không được tính vào việc lên cấp. Tôi không có ý định nói với Asher về điều này.
“Em không có đủ tiền và thời gian để chơi thường xuyên.” Tôi nói. “Nhưng em học khá nhanh.”
Câu trả lời của tôi có vẻ không thoả mãn Asher lắm, nhưng anh ấy bỏ qua. “Những đội khác sẽ đánh giá thấp cô. Họ sẽ nói rằng tôi đã mất đi sự nhạy bén, và rằng tôi chọn cô chỉ để báo chí chú ý đến Phoenix Riders. Nhưng chúng ta mới là những người hiểu rõ hơn, đúng không? Tôi không mất thời gian với những người chơi không có tiềm năng, cô là một món vũ khí bí mật và tôi muốn giấu kỹ điều đó trước trận đấu đầu tiên của chúng ta.”
Có vẻ như tôi đang trở thành vũ khí bí mật cho nhiều người hơn mong muốn.
Chúng tôi lên đến tầng hai. Asher quay xe lăn về hướng tôi, tựa đầu vào lưng ghế và nhìn Hammie. Cô ấy chỉ gật đầu không đáp, cứ túm mớ tóc xoăn lên rồi lại thả xuống. “Hammie sẽ hướng dẫn cô phần còn lại.” Asher nói. “Vài tiếng nữa chúng ta sẽ đến bữa tiệc khai mạc.” Anh ấy lại lăn xe về phía thang máy. Mọi người sẽ đến rất đông. Nếu như cô chưa bao giờ được thấy một bữa tiệc khai mạc thì hãy chuẩn bị tinh thần nhé, sẽ rất cuồng nhiệt đấy.”
Hammie nhìn tôi ngay khi Asher rời đi. Cô ấy cao bằng tôi, nhưng có vẻ trông cao hơn nhờ chiếc cằm nhô. Hammie ra hiệu cho tôi, tiến tới cánh cửa gần nhất và ngoái lại nói: “Đây là phòng cậu.”
Tôi tưởng cánh cửa sẽ mở ra như bình thường, nhưng hóa ra nó lại trượt sang một bên. Căn phòng rất rộng, thậm chí còn lớn hơn căn hộ ấp mái ở khách sạn. Một bức tường hoàn toàn bằng kính nhìn ra sân vườn riêng của tôi, và một nửa vườn là bể bơi vô cực kéo dài ra tận rìa ban công. Một thác nước dội xuống bể bơi từ đâu đó phía trên mái. Những bức tường còn lại được sơn ảo màu ngà và vàng lấp lánh. Khi tôi vươn tay chạm vào những màu sắc, chúng gợn sóng dưới những ngón tay và lan tỏa ra khắp phòng. Cùng lúc, có ba nút nhỏ lơ lửng trên tường ngay trên tay tôi. Một nút Tắt, một nút khác là Chuyển cảnh và nút thứ ba là Điều Chỉnh. Tôi quyết định tắt màu đi, nên ấn luôn nút đầu tiên. Bức tường trống trơn. Tôi nhìn quanh. Giường của tôi rất lớn, gối lông và chăn bông chất thành chồng cao, tấm thảm thì cùng màu với cái ở dưới tầng. Một khu vực làm việc chiếm toàn bộ phần còn lại của không gian với mấy chiếc ghế và một bàn làm việc sạch sẽ.
Hammie cười khi thấy biểu cảm của tôi. “Phòng của cậu là bé nhất rồi đấy.”
Tôi nhìn lại vào không gian phòng. “Nơi này thật kì lạ.”
“Tất cả mọi thứ trong khu kí túc đều được trò chơi hóa,” cô ấy giải thích. “Giống như toàn bộ Tokyo. Cậu sẽ kiếm được ba ngân phiếu mỗi lần điều chỉnh bức tường và một ngân phiếu cho mỗi lần chuyển cảnh. Phòng được lập trình kết nốt sẵn với tài khoản Warcross của cậu. Nếu cậu đăng nhập, hệ thống ngôi nhà sẽ biết cậu đang bước vào.
“Bằng cách nào?” tôi hỏi.
Hammie bước tới và nghiêng đầu về phía nút Bật đang lơ lửng gần mặt bàn, nhưng không chạm vào nó. “Cậu là người duy nhất có thể bật khu vực làm việc của mình. Nhắn đi.”
Tôi ấn nút. Ngay lập tức, cái bàn trống trước đó sáng lên những sọc màu biểu tượng của đội của chúng tôi, với một thông điệp chào mừng bằng chữ màu trắng. Một giây sau, một màn hình ba chiều nổi lên ở bàn làm việc. Đó là một màn hình máy tính để bàn tiêu chuẩn, chỉ khác là nó đang lơ lửng giữa không trung. Những loại này chỉ mới bắt đầu được bán tại Hoa Kỳ và tất nhiên, chúng nằm ngoài khà năng chi trả của tôi.
Hammie lại cười khi thấy biểu cảm ngỡ ngàng của tôi. “Vuốt màn hình về phía bức tường đi.” cô ấy nói. Tôi chạm vào màn hình với hai ngón tay, và lướt nó về phía bức tường đối diện hai chúng tôi. Nội dung hiển thị bên trong bay ra từ màn hình, rồi được phóng đại và choán lấy toàn bộ bề mặt bức tường.
“Đương nhiên, phòng khách dưới tầng có khu vực làm việc tốt nhất.” Hammie thêm vào. “Nhưng phòng ai cũng có chiếc máy tính này. Quá thuận tiện cho họp nhóm ngẫu hứng.”
Nếu như máy tính ở trên và dưới đều cùng một hệ thống thì máy tính riêng ở mỗi phòng không hề an toàn như cô ấy nghĩ. Tôi có thể tìm cách truy cập vào hệ thống máy chủ và sau đó cũng có thể vào hệ thống riêng của cả đội mà không cần biết khu vực làm việc được thiết kế cho ai. Tôi cười mỉm và nhìn vào màn hình lớn bao trọn tường. “Cảm ơn.”
“Tớ đã từng nghĩ rằng sẽ không còn người Mỹ nào trở thành ứng viên được chọn lượt đầu tiên nữa.” Hammie vén mái tóc xoăn vào sau tai. “Rất vui vì có cậu trong đội. Có thể tớ sẽ ngừng trêu chọc Ash và nhắm vào cậu để đổi gió.” Cô ấy nháy mắt và quay đi trước khi tôi kịp phản ứng.
Tôi ngồi tại chỗ cho đến khi Hammie bước ra khỏi phòng và cánh cửa trượt khép lại phía sau, cứ thế tôi chống tay lên hông và chiêm ngưỡng căn phòng. Không gian của tôi. Trong kí túc chung chính thức của đội Phoenix Riders. Tôi tới chỗ đồ đạc đã được chuyển đến và đặt bên cạnh giường, sau đó lôi ra món đồ trang trí Giáng Sinh và bức tranh của bố. Tôi cẩn thận đặt chúng lên giá. Trông chúng thật nhỏ bé và đơn giản trong căn phòng xa xỉ này. Tôi tưởng tượng bố đang đứng bên cạnh.
“Giỏi lắm, Emi.” ông sẽ nói như vậy, tay đẩy gọng kính lên. Tốt lắm.
Trong khi nghĩ về bố, tôi chú ý đến tủ quần áo. Tôi chạm vào cánh cửa tủ, nó trượt ra, hé lộ một không gian còn lớn hơn căn phòng mà tôi và Keira từng ở.
Trời đất ơi.
Chiếc tủ được chất đầy các loại quần áo, tất cả đều là hàng hiệu. Tôi sững sờ đứng nhìn, sau đó bước vào trong và lướt tay dọc theo những giá treo. Mỗi một món đều đáng giá hàng ngàn đô la: áo, quần bò, váy, áo khoác, giầy, túi và ví cầm tay, thắt lưng và trang sức. Tay tôi dừng lại trên giá để giày. Tôi cầm lên một đôi màu trắng, đỏ và xanh có mùi da mới, gót giày được trang trí với đinh tán vàng. Giống như những món đồ khác, đôi giày vẫn còn nguyên nhãn mác, đổng thời có gắn kèm một tấm thiệp chào mừng nhỏ.
GUCCI NHÀ TÀI TRỢ CHÍNH THỨC GIẢI VÔ ĐỊCH WARCROSS LẦN VIII
Quà của nhà tài trợ. Thảo nào các đấu thủ chuyên nghiệp cứ như đang đi trình diễn thời trang vậy. Tôi cởi bỏ đôi bốt đã cũ, cất chúng cẩn thận vào một góc và thử đôi giày mới. vừa như in.
Một giờ trôi vèo qua, tôi mải mê thử hết những món đồ trong tủ. Thậm chí còn có một kệ riêng để đựng những chiếc mặt nạ đầy màu sắc và họa tiết - sản phẩm được sử dụng khắp nơi ở Tokyo. Tôi thử lấy vài chiếc, kéo dây đai qua tai để chiếc mặt nạ che kín miệng và mũi. Quá tuyệt để ngụy trang khi đi lại trong thành phố.
Khi thử xong, tôi đứng đó, vẫn đắm mình trong những món đồ xa hoa, cảm thấy nghẹt thở và không được thoải mái. Mỗi món đồ ở đây đều đắt hơn tổng số nợ của tôi trước khi tôi được Hideo thanh toán giúp.
Hideo.
Tôi lắc đầu, cất hết các thứ vào tủ và bước ra ngoài, còn rất nhiều thời gian để khám phá những thứ này, nhưng giờ là lúc làm việc. Hideo đã đảm bảo rằng tôi sẽ được chọn vào một đội, nhưng bây giờ tôi lại phải đàm bảo rằng đội của tôi sẽ chiến thắng các vòng đấu. Phoenix Riders ở lại giải vô địch càng lâu, tôi càng có nhiều thời gian để điều tra người chơi khác.
Lúc này, có lẽ mấy thợ săn còn lại cũng đăng ráo riết truy tìm dấu vết của Zero để báo cáo thông tin cho Hideo, trong khi tôi thì đang há hốc miệng trước tủ quần áo mới của mình, có thể họ cũng đã có mặt ở buổi sơ tuyển. Sẽ ra sao nếu họ cũng nhìn thấy bóng đen bí ẩn ngồi trên trần mái vòm sân vận động? Ngay bây giờ, một người nào đó đã có thể đã giành được mười triệu đô la, còn tôi có lẽ sẽ sớm phải chuẩn bị quay về New York, vậy mà giờ tôi vẫn còn mải mê bên tủ quần áo.
Tôi bắt tay vào hành động ngay.
Đầu tiên, tôi bật tường lửa lên và chuyển sang chế độ ẩn danh, khiến tài khoản của tôi vô hình. Sau đó, tôi ngồi xuống mép giường và bật bức ảnh vừa chụp lại chỗ mấy thanh dầm trên trần sân vận động. Đó là một bức ảnh ba chiều, có thể xoay qua lại từ điểm nhìn trong bức ảnh gốc. Thêm vào đó, nó còn có thể thu lại được mọi dữ liệu và mã lệnh đang chạy tại sân trong lúc bức ảnh được chụp.
Tôi nheo mắt nhìn vào cái bóng đen trong bức ảnh. Phóng to thì chỉ làm ảnh mờ đi thôi. Tôi có thể thấy mã lệnh đang vận hành những bối cảnh ảo xung quanh sân vận động, nhưng không thể thấy bất cứ mã nào trên bóng đen đó. Tôi gõ vào một vài lệnh và loại bỏ hết yếu tố mắt thường nhìn được ở trên ảnh chụp, nên bây giờ quanh tôi chỉ còn hàng loạt đoạn mã. Thế nhưng, tôi vẫn chỉ thấy sóng nhiễu ở chỗ hắn đứng.
Tôi ngả lưng ra, suy ngẫm. Tên này ẩn mình bằng mọi cách, nhưng tôi vẫn có thể thấy hắn. Chắc hẳn, hắn không nghĩ tới điều đó. Nếu đây là Zero thật thì hắn không hề ẩn hình kín đáo như hắn tưởng. Nhưng sân Tokyo Dome có mạng lưới kết nối riêng dành cho Wardraft. Cách dễ nhất để kẻ này tấn công là khi hắn ta đã được chấp thuận bước vào đấu trường và được kiểm tra an ninh. Đó có thể là một khán giả, hoặc một người chơi-y hệt như Hideo nghi ngờ. Hoặc là một thí sinh đặc cách.
Tôi lại rướn ra trước và bật lại chế độ mắt thường, sau đó phóng to để phân tích đoạn mã tạo ra hình ảnh của hắn ta. Chế độ xem tóm tắt của mã này lên. Tôi đọc qua một lượt trong khi đang lúng búng nhai không khí trong miệng.
Một thứ gì đó xuất hiện khiến tôi khựng lại. Đó chỉ là một dòng mã. Cũng không hẳn là một dòng, mà là một cặp chữ cái và con số 0, lạc giữa những đoạn mã. Một manh mối.
WCO
Trong hầu hết các mã lệnh Warcross, người chơi đều có ID riêng viết dưới dạng WPN . Phần WP , viết tắt cho Warcross Player - Người chơi Warcross, còn N là một dãy sổ xáo trộn ngẫu nhiên, ví dụ, khi tôi xem đoạn mã trên nhân vật của mình, tôi có thể thấy bản thân ở dạng mã WP39302824 hoặc từa tựa vậy.
Dịp duy nhất mà người chơi sử dụng một ID khác là tại vòng sơ tuyển Wardraft. Trong vòng này, người chơi sẽ không được hệ thống nhắc đến bằng ID thông thường của họ là WP. Nó sẽ được thay bằng wc, viết tắt cho Wild Card - Người chơi đặc cách.
ID của tôi trong Wardraft là WC40, bởi vì tôi là người cuối cùng được đưa vào danh sách.
WCO. Dù bóng đen ấy là ai, thì đó cũng là một người qua được cổng bảo vệ ở sân Tokyo Dome. Đó là một ứng viên vòng sơ tuyển. Nghi ngờ của Hideo phần nào đã đúng.
Tôi cắn móng tay trầm ngâm, mắt nheo lại suy nghĩ. Tôi cần một dịp khác, lúc tất cả người chơi đặc cách đều ở cùng một chỗ và tôi sẽ có thể tới đủ gần để nghiên cứu thông tin của họ.
Bữa tiệc tối nay. Những lời cuối cùng mà Asher nói với tôi bỗng vọng lại trong tâm trí. Người chơi sẽ tập trung rất đông. Đó là cơ hội của tôi.
Tôi bật một bảng lệnh ảo lên và gọi Wikki đến. Một phút sau, con robot đã lăn đến phòng tôi, đôi mắt hình trăng khuyết đang nhìn về phía tôi vẻ ngóng đợi. Tôi vẫy nó lại, xoay lưng nó ra để có thể nghiên cứu bảng điều khiển sau đầu nó. Tôi cũng bật luôn bật bảng cài đặt của Wikki lên.
“Mày thật dễ thương quá.” Tôi thì thầm với nó trong lúc cẩn thận tháo lớp phủ trên tấm bàng điều khiển. Bên trong là một mê cung các mạch điện. “Wikki, hãy tắt hết các bản ghi.”
Con robot tuân lệnh và tắt hết hệ thống thu thập dữ liệu. Khi tìm hiểu bên trong, tôi nhận ra rằng nó không phải sản phẩm của Henka Games, mà là của một công ty khác với hệ thống bảo mật yếu hơn. Mọi người nghĩ đến việc cài đặt hệ thống bảo vệ trên những thứ khác, nhưng không ai nghĩ nhiều về sự an toàn cần có trên con robot chỉ phục vụ thức ăn và đổ uống, cũng như âm thầm lưu trữ thông tin về thói quen của mọi người.
Một giờ sau, tôi đã xuyên qua được tường chắn của nó. Nó ghi lại nhiều dữ liệu hơn tôi nghĩ. Nó không chỉ lưu trữ thông tin về Phoenix Riders mà có vẻ như được cài đặt trước để phục vụ cho cả các đội kia nếu cần, nghĩa là nó có các kết nối tùy chọn tới mọi tài khoản NeuroLink của những người khác. Tôi mỉm cười. Mọi người trên thế giới đều kết nối với nhau theo một cách nào đó.
Tôi chạy một đoạn mã để làm quá tải hệ thống bảo mật của Wikki. Trong khi đoạn mã đang chạy, tôi tìm đường vào tài khoản của từng đồng đội. Tôi truy cập vào email, tin nhắn, Ký ức của họ. Từ đó, tôi thiết lập bản bẻ khóa để xâm nhập vào tài khoản của thành viên các đội khác.
Sẽ mất một lúc để tải hết, nhưng bản bẻ khóa đang chạy rồi.
Tôi thay thế bảng điều khiển của Wikki, kiểm tra kỹ để đảm bảo không để lại dấu vết, rồi khởi động lại nó. Nó hoạt động, mắt nhấp nháy, tiếp tục thu thập dữ liệu như bình thường. Tôi vỗ đầu nó, sau đó lấy thêm một lon soda dâu.
“Cảm ơn, Wikki.” Tôi nói, chớp mắt với nó. Nó ghi lại sở thích của tôi và ra khỏi phòng.
Tôi bật nắp lon và uống một ngụm. Mai là tôi sẽ có thể truy cập được hết.