Chương 11
Khi hoàng hôn buông xuống, chúng tôi đặt chân tới trung tâm khu Shibuya. Ánh đèn neon đã sáng bừng khắp cả Tokyo, phủ lên thành phố một quầng sáng cầu vồng lấp lánh. Các vệ sĩ vây lấy chiếc xe limousine khi chúng tôi đỗ tại lối vào hộp đêm. Các con phố đã được rào kín để đảm bảo rằng không có xe nào khác có thể đi qua. Dọc theo lối đi là một tấm thảm đỏ.
Chúng tôi đều đeo kính áp tròng Warcross. Nhìn qua đó, những đốm sáng vàng bạc nhảy múa hai bên cửa kính hộp đêm, còn trên nóc tòa nhà lơ lửng một biểu tượng Warcross. Lề đường rực sáng như một tấm kính vạn hoa rực rỡ và sinh động. Logo khổng lồ lấp lánh của hộp đêm Sound Museum Vision đặt phía trên cửa kính. Mới đứng bên ngoài thôi mà tôi cũng có thể nghe thấy được tiếng đập thình thịch đến từ những nhịp nhạc siêu trầm của một bản nhạc được chơi bởi DJ Ren vọng ra từ bên trong.
Tối nay, hộp đêm chỉ mở cửa cho các tuyển thủ Warcross chính thức, nhân viên của Henka Games và một nhóm người hâm mộ được chọn ra từ quay số may mắn. Giờ họ đang túm tụm lại thành một hàng lộn xộn để đứng chờ vệ sĩ cho vào. Khi đội tôi tiến vào lối đi, nhóm người hâm mộ đồng loạt rú lên.
Tối nay, bốn người chúng tôi đều đeo khẩu trang đen. Hammie - với mái tóc xoăn dài và dày, để xõa - bước vào đầu tiên. Cô nàng mặc một chiếc váy màu vàng trắng, kèm giày cao gót đen. Asher theo sau cô, nom cực kỳ bảnh bao với bộ suit đỏ táo bạo, còn Roshan diện nguyên cả cây đen.
Tay tôi không ngừng hí hoáy phần gấu váy mới tinh. Đó là một chiếc đầm xếp tầng bằng vải chiffon trắng mềm, tương phản hài hòa với hình xăm và mái tóc màu cầu vồng của tôi, dù nó có vẻ ngắn hơn tôi nghĩ. Tôi chưa bao giờ đặt chân vào một hộp đêm hạng sang như thế này và khi đi ngang đám đông người hâm mộ, tôi tự hỏi phải chăng mình nên chọn một bộ trang phục khác. Suy cho cùng thì Hideo sẽ có mặt ở đây tối nay. Tôi không hề muốn mất tự nhiên khi đứng trước anh ấy.
Tiếng ồn ào của người hâm mộ ở phía cuối khiến tôi phải ngoái lại nhìn. Đúng như dự đoán, Hideo đã tới, cùng một tốp vệ sĩ vây quanh. Tuy vậy, họ không vây kín anh ấy như mọi ngày, và tôi thấy anh đang quỳ xuống để ký tặng cho một cô bé lên tấm áp phích, cô bé hào hứng nói gì đó với anh. Mặc dù không thể đoán ra được họ nói gì, tôi nghe thấy tiếng anh cười. Âm thanh thật chân thành và trong trẻo ấy khiến tôi ngỡ ngàng, khác hẳn thái độ xa cách của anh trong buổi họp mặt với chúng tôi. Tôi nấn ná lại một chút trước khi xoay người lại và theo sau cả đội vào sảnh chính.
Hộp đêm nằm ngầm dưới lòng đất. Khi chúng tôi bước ra khỏi thang máy, tiếng nhạc đột nhiên trở nên đinh tai nhức óc, chân tôi cũng cảm thấy sàn đang rung rung. Hammie khẽ khàng lại gần tôi khi cả bọn bước đi, cởi khẩu trang và gấp bỏ nó vào xắc tay. Tôi cũng làm theo. “Sound Museum Vision sở hữu hệ thống âm thanh tuyệt nhất cả cái đất Tokyo này!” cô ấy gào lên. “Đều là hàng ‘độ’ hết. Họ đã tút tát lại chỗ này hồi vài năm trước, giờ nó to gấp đôi trước kia cơ.”
Chúng tôi xuống đến chân cầu thang thì được một tốp vệ sĩ khác nhường đường. Tôi như bước vào một hang lớn ngập trong bóng tối, đèn chớp và tiếng bass rền vang tới nỗi rung chuyển cả lồng ngực.
Ngay cả lúc tôi không đeo kính áp tròng NeuroLink, nơi này vẫn thật lộng lẫy. Trần cao ít nhất bằng ba tầng nhà, ánh đèn neon sặc sỡ những sắc màu lục, lam, vàng kim nhấp nháy khắp nơi khiến cả đám chúng tôi bị choáng váng. Một biển người lấp kín không gian, tay vung cao, tóc rối bời hoang dại. Một làn sương mỏng hững hờ trong không khí khiến mọi thứ trông thật kỳ ào. Các màn hình khổng lồ kéo dài từ sàn lên trần nhà được gắn trên các bức tường, và giống như màn hình chủ trên sân khấu chính, chúng luân phiên trình chiếu hình ảnh các đội thi đấu Warcross.
Nhưng khi tôi đeo kính, không gian nơi đây dần chuyền hóa thành một chốn thần tiên kỳ diệu. Trần nhà y hệt bầu trời đêm đầy sao, với những vệt xanh đỏ như cực quang nhảy nhót từ đầu nọ sang đầu kia. vài ngôi sao đang tới gần và khiến chúng tôi như được tắm mình trong hàng vạn tia sáng, như thể có một cơn mưa sao băng phía trên kia vậy. Mỗi khi nhịp bass rền vang, sàn nhà lại ánh lên trong bản hòa tấu ánh sáng. Các tuyển thủ trên sàn nhảy tỏa sáng trong bóng tối với những bộ trang phục rực rỡ ánh sáng neon. Tên riêng, công ty chủ quản và bậc xếp hạng lơ lửng phía trên đầu họ như những chiếc cúp vàng. Xung quanh họ là đám đông cuồng loạn. Ai cũng muốn có một giây tỏa sáng trên sàn nhảy.
Có lẽ Zero cũng đang ở đây, âm thầm quan sát, tôi tự nhủ. Có lẽ cả những thợ săn tiền thưởng còn lại nữa.
Mắt tôi lướt qua sân khấu. Không gian rộng rãi và hoành tráng như sân khấu hòa nhạc, với một dàn nhạc sống đang ngồi ngay bên dưới. Một hình đầu rồng xanh trắng đâm xuyên qua màn hình cao chót vót, dựng trên nền tấm phông sân khấu. Những tia lửa phun ra từ miệng rồng trông vô cùng ngoạn mục. Phải một lúc tôi mới nhận ra con rồng chỉ là ảo. Thế mà nó cử động cứ như thật, uốn lượn rồi xoay đầu sau mỗi nhịp bass dồn dập, tiếng gầm của nó thì vọng ra từ hệ thống âm thanh.
Đứng trước miệng con rồng là một ca sĩ có mái tóc xoăn ngắn nhuộm vàng và bộ trang phục màu xanh neon. Prankie Dena! cô ấy đang hát đoạn điệp khúc trong bài hát đồng sáng tác với DJ Ren: “Này ninja, gangster, bà chằn, cưng đến từ đầu vậy? Thật ra đến từ đâu vậy? Này, cứng đừng giở trò nữa đi! Yeah!” Đấm đông vung tay lên theo giai điệu bài hát.
Rồi cô ấy trông thấy chúng tôi và dừng lại.
“Phoenix Riders đã tới !” cô hét lên. Ánh đèn sân khấu chiếu tới và làm chúng tôi chìm trong sắc đỏ. Tiếng hò reo vang lên đến rung chuyển mặt đất. Frankie mỉm cười và chỉ vào một người đang đứng trên bức tường đầu rồng. “Thể hiện tình cảm với đội nhà đi nào, Ren!”
Người phía trên đó thấp thoáng sau chiếc lổng với những thanh sắt vàng lộng lẫy. Cậu ta đóng nguyên bộ trang phục DJ quen thuộc: suit đen vừa vặn, kính vàng, khẩu trang vàng và một cặp tai nghe tuyệt đẹp với một đôi cánh bằng vàng được chạm khắc hai bên. Nom cậu ta cứ như thể vị thần đưa tin Hermes trong bộ đồ Hermès vậy. Nhạc chuyển trong đúng một nốt, giờ thì tiếng violin điện, xêlô và âm bass trầm như bùng nổ, lấp đầy không gian, cùng lúc đó, không gian xung quanh chúng tôi bùng cháy và cái đầu rồng trên bức tường biến thành một chú phượng hoàng vàng đỏ. Tôi thở gấp khi phía dưới chân như đang chuyền động. Khi nhìn xuống, tôi thấy sàn nhà dần biến thành nham thạch nóng chảy. Các khán giả rú lên trong cơn phấn khích khi được đứng trên những khối đá lềnh bềnh trôi trong biển dung nham.
DJ Ren cúi người xuống đống nhạc cụ. Cậu ta giơ tay cao khi nhịp điệu cao vút lên tới nỗi tôi không thể chịu nổi. Thế rồi cậu ta giáng một nhịp bass cực nặng xuống khán phòng. Không gian rung chuyến và đám đông bùng nổ với những đôi chân nhún nhảy. Âm nhạc lấp đầy cơ thể tôi.
Trong giây lát, tôi nhắm mắt lại để âm nhạc dẫn lối. Tôi đang lao qua những con phố của thành phố New York trên tấm ván điện tử, mái tóc màu cầu vồng bay lất phất phía sau. Tôi đang đứng trên nóc một tòa cao ốc lộng gió, hai tay giang rộng. Tôi đang bay qua những vùng trời của Warcross, những khoảng không ngoài vũ trụ. Tôi tự do.
Chưa gì Asher đã có vẻ phân tâm và chú ý tới các tuyển thủ của Demon Brigade mới tới. Frankie chào đón họ, và bức tường của DJ Ren lại đổi từ chú phượng hoàng của chúng tôi sang một binh đoàn quỷ xương trong áo trùm đầu, cưỡi trên lưng ngựa, vụt qua khán già bên dưới với những cây kiếm giương cao.
“Đi bắt chuyện với hội quỷ tối nay đi.” Anh ấy thì thầm với tôi. “Cô là lính mới nên họ sẽ làm mọi cách có thể để hù dọa cô đấy. Họ sẽ muốn cô hoang mang khi bước vào trận đấu đầu tiên.”
“Bọn họ không dọa được em đâu.
“Tôi cũng mong thế.” Asher chớp mắt. “Nhưng tôi muốn cô tỏ ra như vậy để họ đánh giá thấp cô. Tôi muốn họ nghĩ rằng họ đã bắt vía được cô, rằng tụi này đã sai lầm khi chọn cô ngay lượt đầu tiên vòng sơ tuyển. Để họ tự mãn rồi chúng ta sẽ nghiền nát họ trong trận đấu một cách choáng váng.”
Roshan liếc xéo Asher. “Đẩy em nó ra chiến tuyến như thế có bị sớm không?” anh ấy nói.
“Cô nhóc lo liệu được mà.” Asher nhe răng cười với tôi. “Trên mặt cô rành rành hai chữ máu chiến kia kìa.”
Tôi quyết định cười đáp lễ, hy vọng rằng tôi không thể hiện gì quá lộ liễu để Asher có thể đoán được điều tôi thực sự sắp làm. Tôi lại chú ý tới đội Demon Brigade. Họ đang túm tụm lại gần sân khấu nơi DJ Ren biểu diễn. Đó là một cái cớ khá tốt để thu thập thông tin. “Tôi đi ngay đây, thưa đội trưởng,” tôi nói.
Khi chúng tôi len qua đám đông, Roshan đưa cho tôi một ly đồ uống. “Em sẽ cần thứ này,” anh ấy thì thầm. “Ash lúc nào cũng cảm thấy cần chọc ngoáy đối thủ trước trận đấu, nhưng mà nếu em không muốn bắt chuyện với hội đó thì cũng không cần phải cố gắng quá đâu.”
Tôi nhìn đâu cũng nhận ra các tuyển thủ nổi tiếng. Họ cũng nhìn lại và nhận ra tôi, rồi xì xào với nhau gì đó mà mắt vẫn không rời tôi. Họ đang nói gì vậy? Họ biết những gì? Có ai trong số họ cũng là thợ săn tiền thưởng không? sự chú ý đổ dồn vào một đứa quen sống ẩn dật như tôi lúc này gây ra chút không thoải mái. Nhưng tôi cứ mỉm cười đáp lễ thôi.
“Đi nào,” tôi bảo Roshan. “Kiểu gì thì người ta cũng sẽ bàn tấn về em thôi. Quen rồi.”
Roshan nhích lại gần và hất hàm về phía hai thành viên Max Martin và Tremaine Blackbourne của Demon Brigade đang tán chuyện với nhau ở góc phòng. “Nếu chúng ta chạm trán với đám quỷ đó thì em sẽ phải đối đầu với bộ đôi này đấy.” Anh nói nhỏ vào tai tôi. “Max là Đấu Sĩ, Tremaine là Kiến Trúc sư. Tremaine sẽ nhắm vào em vì em là tân binh. Đi nào.” Anh ấy đặt tay lên lưng tôi và dẫn đường.
Đứng cạnh Max, Tremaine trông gầy nhằng và nhợt nhạt hệt như một bóng ma trong bộ vest đen trắng. Anh ta và Roshan lạnh lùng nhìn nhau khi chúng tôi tới gần. Đoạn, anh ta nhướn mày đầy vẻ ngờ vực với tôi.
“Xin chào!” Tôi nở nụ cười tươi tắn và ngây ngô. “Anh là Tremaine Blackbourne phải không?” cùng lúc đó, tôi kín đáo gõ nhẹ vào chân và bắt đầu tài thông tin của cả anh ta và Max. “Thật phấn khởi khi được tụ tập với các đội khác nhỉ?”
“Cô ta thấy phấn khởi khi được tới đây.” Tremaine nói với Max khi mắt vẫn dính lấy tôi. “Có khi tôi cũng sẽ thấy thế nếu từng gian lận để lọt được vào vòng sơ loại.”
Có mà ước đủ khôn để gian lận được ấy. Tôi muốn đốp lại một câu, nhưng rồi hít vào thật sâu và nuốt trôi cục tức ấy.
Thấy tôi căng thẳng, nụ cười của Tremaine càng nở rộng. “Nhìn trái đào nhỏ này. Cô ta dễ bị tổn thương tới nỗi cần Khiên Chắn đi theo hộ tổng.” Ánh mắt lẩn tránh Roshan làm tôi nhận ra anh ta đang nhắm vào ai. “Ash hẳn là đến đường cùng rồi thì mới chọn cô.”
Max săm soi tôi. “Có lẽ Ash chỉ muốn chọn ai đó ngang trình đội cậu ta thôi mà. Phải không, Ahmandi?” Anh ta nói với Roshan. Mặc dù cả hai đều nhìn tôi, nhưng họ vẫn chẳng thèm nói trực tiếp với tôi lời nào. Tay Roshan siết nhẹ khuỷu tay tôi. “Một đứa cấp độ 28 thậm chí còn chẳng vào được nhà hàng hạng sang, cô ta trông như mới chui ra từ sọt đồ cũ vậy.”
Tôi vờ mất thăng bằng và nghiến mạnh gót chân xuống giày Max. Max rú lên. “Ôi trời ơi. Tôi rất xin lỗi!” Tôi lắp bắp, vờ như bất ngờ lắm. “Đi đôi cao gót cũ mèm này khó quá.”
Roshan liếc tôi đầy ngạc nhiên. Một nụ cười nhỏ thoáng lướt trên môi anh ấy.
“Tôi biết chúng ta không có ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên cho lắm.” Tôi nói với Max trong lúc anh ta lườm lại. “Nhưng tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên làm quen lại, để thể hiện tinh thần thể thao chân chính.” Tôi chìa tay ra, mong chờ một cái bắt tay.
Tremaine là người đầu tiên phá lên cười. “Uầy!” Anh ta thốt lên trong tiếng nhạc. “Cô đúng là suất đặc cách khó đỡ nhất bọn họ có thể mò ra được nhỉ?” Anh ta nói vậy cốt để lờ đi cánh tay đang vươn ra của tôi. “Nghe này, công Chúa Đào, không có chuyện đó ở giải vô địch đâu.”
Tôi nhìn anh ta với vẻ bối rối ngây ngô. “Ồ? vậy phải thế nào?”
Hắn giơ một ngón tay lên. “Tôi đấu với cô.” Một ngón nữa giơ cao. “Tôi đánh bại cô. Và nếu cô xin phép đàng hoàng, tôi sẽ cho cô chữ kí. Tinh thần thể thao tương đối hào hiệp nhỉ?” Người hâm mộ xung quanh họ nhếch mép cười đểu và tôi có thể nghe thấy được tiếng khúc khích ngay trên nền nhạc của DJ Ren. Phải kiềm chế lắm tôi mới không siết tay lại và đấm văng nụ cười trên mặt Tremaine. Tôi đã từng vướng vào kha khá vụ ẩu đả trong quá khứ rồi.
Tôi lướt qua toàn bộ thông tin có thể tìm thấy về hai người này. Ngay bây giờ, hệ thống của tôi đang xâm nhập vào tài khoản của cả đội Demon Brigade. Tuy vậy, chẳng có chút dữ liệu nào về cả hai có vẻ đáng ngờ. Tôi chú ý tới dữ liệu về Max Martin thì thấy cũng ít thông tin đến đáng ngạc nhiên. Không có tường bảo mật nào có vẻ đáng nghi. Chẳng có manh mối gì.
Roshan tới cứu nguy cho tôi trước khi hai gã ấy xỉa xói gì thêm. “Bớt mồm đi,” anh lạnh lùng nói, mắt hướng tới Tremaine. “Chẳng ích gì cho trận đấu tới đâu.”
Tremaine ném cho tôi cái nhìn khinh khỉnh. Tôi mừng rơn khi thấy họ đã đánh giá thấp tôi. “Đứng chót bảng xếp hạng mà đao to búa lớn gớm.” Ánh mắt anh ta lướt qua Roshan. “Về với đám Riders đi.” Thế rồi anh ta lẩn mất, Max nối gót theo sau.
“Bộ sáng nay có ai chẹt qua thú cưng của họ à?”, tôi thì thầm với Roshan khi vẫn dõi theo lưng Tremaine.
“Đó chỉ là một chiến lược của Demon Brigade thôi. Họ sẽ công kích và hy vọng rằng đổi thủ cảm thấy bị lấn át và phải ghi nhớ những lời công kích ấy. Đôi lúc việc đó cũng có tác dụng, cứ lặp đi lặp lại một lời xúc phạm trong thời gian dài thì người ta sẽ bắt đầu tin vào nó.”
Tôi mơ hồ nhớ về các giải đấu trước kia và đột nhiên nhớ ra đã từng thấy Tremaine và Roshan thường xuyên đi cùng và đùa giỡn với nhau. “Này!” tôi nói. “Tremaine từng là một thành viên Phoenix Riders phải không? Chẳng phải hai anh là bạn bè sao?”
Mặt Roshan tối sầm lại. “Nói vậy cũng không sai.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tremaine luôn muốn chiến thắng.” Anh ấy đáp. “Đơn giản vậy thôi. Thế nên khi Demon Brigade trở thành đội tân binh nổi đình nổi đám, cậu ta muốn rời khỏi Riders.” Anh ấy nhún vai. “Kể ra cũng may mắn, vì dù sao thì đội bên đó cũng hợp với tính cách cậu ta hơn.”
Và rồi tôi nhớ ra cả Roshan và Tremaine đều là suất đặc cách trong cùng một năm. Roshan cũng được chọn ngay lượt đầu như tôi. Tôi có ý muốn hỏi anh ấy về chuyện đó, nhưng anh ấy tỏ vẻ muốn chuyển chủ đề. Có lẽ họ đã từng ở trên mức bạn bè với nhau, vậy nên tôi chỉ gật đầu và bỏ ngỏ câu chuyện.
Hammie vẫy vẫy chúng tôi từ phía bên kia sàn nhảy để lôi kéo sự chú ý của cả hai. Cô ấy chỉ vào một đám người đang bu lại xung quanh ai đó. Mất một giây tôi mới nhận ra đó là Hideo, với tay áo sơ mi xắn cao đến khuỷu và chiếc áo khoác ngoài vắt vai. Kenn sánh bước bên anh, chào người hâm mộ và các tuyển thủ với một nụ cười tươi tắn và hoạt bát. Hideo trông kín đáo hơn, gương mặt anh nghiêm túc như thường lệ, ngay cả khi anh lịch sự chào hỏi.
Hammie rẽ đám đông tới chỗ bọn tôi và nắm lấy tay cả hai. “Đi nào.”
Chúng tôi tập trung lại đằng sau một nhóm các tuyển thủ Cloud Knights và Andromeda, trong khi Max và Tremaine đang lần lượt bắt tay Hideo. Tremaine liến thoắng gì đó với Hideo nhưng anh chỉ kiên nhẫn gật đầu mà chẳng hề mỉm cười.
Tôi cắn môi, bồn chồn nắm lấy gấu váy và thầm rủa bản thân vì đã chọn bộ váy này.
Thế rồi ánh mắt của Hideo dừng lại chỗ tôi. Tôi nín thở. Anh nhanh chóng tạm biệt Tremaine và đi tới chỗ chúng tôi. Trong giây lát, anh đã ở đây và Roshan bước lên trước để chào anh.
Hammie vỗ vào khuỷu tay tôi. “Đừng nghịch nữa.” cô ấy nói, nhìn chằm chằm vào váy của tôi.
“Tớ đâu có nghịch,” tôi lẩm bẩm khi Hideo bước tới sau tôi. Tay tôi đông cứng lại.
“Cô Chen.” Anh nhìn tôi. “Xin chúc mừng.”
Chẳng phải anh là người đã ra quyết định tôi được chọn đầu tiên sao? Tôi muốn hỏi nhưng lại mỉm cười và lịch sự bắt tay anh. “Tôi còn thấy sốc hơn bất cứ ai,” tôi đáp. Đằng sau anh, Tremaine và Max nhìn chúng tôi chòng chọc. Nếu Tremaine có thể xiên chết tôi bằng ánh mắt thì anh ta hẳn sẽ làm thế ngay lúc này.
“Mỗi vòng sơ tuyển đều có ít nhất một bất ngờ,” Hideo đáp.
“Ý anh là anh không ngờ tôi sẽ được chọn sớm đến vậy sao?”
Một nụ cười thấp thoáng trên môi Hideo. “Thế ư? Tôi không nhận ra đấy.” Anh nhích lại gần tôi. “Tối nay trông cô lộng lẫy lắm.” Anh nói giọng thật trầm để không ai nghe thấy được. Thế rồi anh nhanh chóng tạm biệt chúng tôi, lướt qua cùng tùy tùng, vệ sĩ và một hàng dài người hâm mộ đang la hét phía sau.
“Úi trời.” Hammie nói vào tai tôi, mắt cô ấy vẫn dính lấy Hideo. “Ngoài đời ảnh trông còn bảnh hơn hẳn trên TV.”
Roshan nhìn thẳng vào tôi. “Anh ta mới chọc em vì em là suất đặc cách được chọn ngay lượt đầu đó hả?”
“Em không nghĩ anh ấy ưa em cho lắm.”
“Vậy là đủ để cho cậu lên báo lá cải rồi,” Hammie nói. “Cậu biết điều đó chứ? Hideo không nói chuyện với các tuyển thủ của anh ấy như thế. Toàn chuyện công việc thôi.” Cô nàng huých mạnh đến nỗi khiến tôi phải làu bàu.
“Chuyện đó cũng có gì to tát đâu mà.”
Hammie bật cười khiến những lọn tóc xoăn của cô nàng tung lên. “Tớ còn chẳng quan tâm. Riêng chuyện Tremaine tức nổ ruột phía sau đã đủ tiếp năng lượng cho tớ trong suốt mùa giải rồi.”
Khi vài người hâm mộ xếp hàng để xin chữ ký của Hammie và Roshan, tôi đánh mắt về phía mà Hideo biến mất trong đám đông. Anh đã cẩn thận quan sát tôi trong vòng tuyền chọn tân binh Warcross. Tôi nhớ lại cảnh anh đứng trên khán đài thông báo vị trí lựa chọn số một của tôi. Anh không nói như thế với các tuyển thủ của mình. Vậy anh nói như thế nào? Chẳng phải anh đều trò chuyện với tất cả những người anh gặp tối nay sao? Tôi nhìn hình bóng anh trong đám đông một lần cuối, trước khi đội vệ sĩ hộ tống anh đi vào một hành lang.
Một cái tên hiện lên trong tầm mắt và tôi bất giác ngẩng đầu lên. Tôi len được tới gần chỗ DJ Ren vẫn đang đứng với núi nhạc cụ của cậu ta, chỉnh một nhịp bass nhanh, đôi cánh vàng trên tai nghe phản chiếu lại ánh đèn neon nhập nhòe. Tôi gần như quên mất việc cậu ta cũng là một tuyển thủ thi đấu trong giải vô địch. Nhưng giờ thì tôi đã đứng đủ gần để thu thập thông tin của cậu ta rồi.
Tôi kín đáo vươn tay ra và tải thông tin của DJ Ren lên. Ngay lập tức, tôi dừng lại.
Thông tin cá nhân của cậu ta được bảo vệ bởi hàng đống tường lửa, không chỉ một mà phải đến cả trăm. Tất cả những gì tôi thu được từ cậu ta đều bị mã hóa. Mặc cho lý do là gì đi nữa thì Ren cũng chẳng phải tay vừa trong việc gia cố hệ thống bảo mật, và cậu ta biết cách tự vệ nhiều hơn các tuyển thủ thường khác. Quá biết luôn. Tôi nhìn cậu ta, nghĩ ngợi. Bóng người mà mình thấy ở sân vận động Tokyo Dome là một trong số suất đặc cách chính thức.
Và chỉ có duy nhất một suất đặc cách vắng mặt trong buổi sơ tuyển mà thôi.