← Quay lại trang sách

Chương 12

Sáng hôm sau, lúc tôi còn ngáp ngắn ngáp dài, tóc tai rối nùi, thì đã nghe thấy tiếng Asher vọng lên từ dưới đại sảnh. Khi đi ra, tôi đụng ngay phải Hammie. Cô nàng gầm gừ bằng giọng ngái ngủ.

“Xuống dưới sảnh.” cô ấy lầm bầm.

“Có vụ gì thế?”

“Có các cặp đấu rồi.” Hammie đáp rồi lảo đảo bước về phía phòng tắm riêng.

Lịch thi đấu. Tức là hôm nay chúng tôi sẽ biết những đội nào đấu với nhau. Ý nghĩ ấy làm tôi tỉnh cả người. Tôi đánh răng, vẩy chút nước lên mặt và đeo cặp kính Warcross mới vào. Xong xuôi đâu đấy, tôi bước xuống đại sảnh. Asher đã có mặt bên dưới, nhỏ to trao đổi với Roshan trên ghế sô pha. Dù mắt đội trưởng của chúng tôi có thâm quầng, nhưng anh ta khá tỉnh táo và đã sẵn sàng. Tôi liếc nhìn bàn cà phê. Bìa cuốn tạp chí trên cùng là hình chụp Hideo tại buổi yến tiệc. Anh đứng cạnh một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, đang mê mẩn thì thầm gì đó có vẻ thân mật vào tai anh. Tít báo đập vào mắt tôi: “PHẢI CHĂNG CÔNG CHÚA ADELE ĐÃ TÌM THẤY BẠCH MÃ HOÀNG TỬ CỦA MÌNH?”

Vài phút sau, Hammie bước vào, rồi DJ Ren cũng tới. Ren trông có vẻ tàn tạ nhất nhóm, với mái tóc nâu ngắn chìa ra tứ phía và đôi mắt ẩn sau cặp kính râm gọng trắng. Cặp tai nghe khắc hình đôi cánh vàng vẫn yên vị trên đầu, một bên để đúng chỗ còn bên kia thì lại hơi chệch khỏi tai một chút để cậu ta có thể nghe ngóng tình hình, cậu ta ngồi xuống chiếc ghế sô pha cách xa tôi nhất, ngả người ra sau và thong thả vẫy tay chào mọi người. Người duy nhất không trình diện ở buổi sơ tuyển, có thể Ren đã ẩn thân ở đâu đó để thấm thính tình hình.

Có thể Ren chính là Zero.

Không. Zero hẳn phải giỏi giấu diếm hơn thế này. Mà chắc chắn Zero không hâm đến độ đeo kính râm trong nhà.

Hammie vươn tay ra trước mặt Ren và bật ngón tay hai lần. “Này, siêu sao. Cậu không còn ở hộp đêm nữa đâu đấy nhé!”

Ren gạt tay cô ấy ra. “Tôi bị nhạy cảm với ánh sáng ban ngày.” cậu ta nói bằng tiếng Pháp, tôi đọc phần dịch bên dưới.

Roshan nhướn mày trước lời giải thích đó, trong khi Hammie thì đảo mắt với vẻ chán nản. “Phải rồi, tôi cũng bị dị ứng với buổi sáng đó ạ,” cô nàng đáp.

Khi Hammie nói, tôi bắt đầu lẳng lặng rà soát dữ liệu của mấy người đồng đội. Có vẻ như Roshan đã gửi đi cả tá thư điện tử tối qua, trong khi tài khoản của Hammie đã hao hụt đáng kể từ sau đêm trước vì cô ấy đã mua sắm một món lớn. Tôi quay lại với Ren. Cũng như hôm qua, cậu ta có một hàng rào tường lửa bảo vệ dữ liệu cá nhân, để ai cố đột nhập vào cũng sẽ bị tự động chuyển hướng tới tường lửa, thay vì tới dữ liệu. Tôi bắt đầu chạy một chương trình.

Roshan thở dài. “Ash, bảo cậu ta bỏ tai nghe ra đi,” anh kiên nhẫn nói.

Asher khoanh tay lại. “Bỏ ra đi, Ren. Sáng nay tôi không có tâm trạng cãi nhau đâu.”

Ren ườn người ra một hồi. Cuối cùng, cậu ta gỡ tai nghe xuống và ngoắc nó quanh cổ, rồi vươn tay lên cởi kính râm ra. Mắt cậu ta có màu nâu nhạt, như đang ánh vàng.

Khi chúng tôi đã sẵn sàng, Asher bảo Wikki bật thông báo lên.

Bộ cảm ứng của đội tôi nháy đèn ở một góc và màn hình trực tuyến hiển thị trên một bức tường ở đại sảnh. Hideo đang đứng trước khán phòng và đối mặt với một biển đèn chớp mấy ảnh.

“Có các cặp đấu rồi,” Asher nói đúng những gì Hammie đã bảo. “Chúng ta sẽ chơi ngay vòng đầu tiên của giải vô địch.”

Hideo đã nhanh tay cho tôi có mặt trong trận đầu tiên. “Đội mình sẽ đấu với ai?” tôi hỏi.

Asher đưa ra một cặp ảnh động cho chúng tôi xem. Đó là biểu tượng của hai đội: chú phượng hoàng vàng đỏ bay lượn trên không trung, đứng cạnh đám hình nhân xương xẩu màu đen bạc, trùm mũ khệnh khạng trên lưng ngựa. Phía trên hai biểu tượng là dòng chữ:

Vòng Một PHOENIX RIDERS đấu DEMON BRIGRDE

Hammie reo lên còn Asher thì vỗ tay bồm bộp. “Năm ngoái chúng ta đã thua bọn họ và bị giáng cấp,” Asher nhìn cả tôi lẫn Ren. “Bây giờ ai cũng nghĩ bọn quỷ đó sẽ làm gỏi chúng ta. Nhưng chúng ta sẽ chứng minh cho họ là họ đã lầm to, đúng không?” Anh cười lộ răng nanh. “Giờ ta chỉ việc đoán thử địa hình màn chơi đầu tiên thôi.”

“Mấy lần họ ghép chúng ta đấu với đám quỷ thì đều là thi đấu trong những màn chơi cần đua tốc độ.” Hammie nói. “Như màn Thế Giới 8-Bit hồi hai năm trước ấy.” cô nàng huých nhẹ Asher. “Anh nhớ Thế Giới 8-Bit chứ?”

Asher rên lên. “Giời ạ. Rõ là nhiều cầu thang.”

“Hoặc trong không gian,” Hammie thêm vào. “Họ có tài xử trí các không gian 3D. vậy nên nếu trận này phải chiến đấu trên không trung nhiều thì họ có lợi thế rồi. Nhưng chúng ta tập trung vào tốc độ. Demon Brigade thích tập trung vào sức mạnh và phòng thù hơn.”

“Thực ra, mọi thành viên đội bên họ đều tập trung vào phòng thủ, chứ không chỉ hai vai Đấu Sĩ và Khiên Chắn thôi đâu.” Asher kết luận. “Nếu các cậu từng xem bất kỳ trận nào mà bọn họ phối hợp, nhất là khi được trang bị đổ ở cả hai tay, thì sẽ thấy họ đổi vai mượt như nhung.”

“Hỏa Long Giới là một ví dụ.” Hammie nói. Mọi người đều gật gù trừ tôi. “Chỉ nghĩ tới việc bọn họ phối hợp đội hình phi thân hình số tám bên vách đá thôi. Tôi ghét cay ghét đắng đám đó, nhưng tinh thần đồng đội của họ quả là bá đạo.”

Tôi chẳng hiểu mọi người đang nói gì hết.

Nhưng cả đội đồng thanh hưởng ứng Hammie, và còn liên tục nhắc tới các màn chơi cấp cao hơn nữa. Mọi người bàn tán về các chiêu thức được đặt theo thuật ngữ mà tôi chưa từng nghe tới. Tôi giữ im lặng, cố gắng tiếp thu nhiều nhất có thể, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ vòng sơ tuyển mà tôi nhận ra mình mới lạc lõng làm sao trong giải vô địch này. Ren là suất đặc cách, nhưng cũng đã chơi lâu năm và mở khóa chinh phục tất cả những màn chơi bậc cao này. Tôi thì chưa bao giờ luôn! Tôi có mặt ở đây vì vụ săn tiền thưởng, nhưng cũng vì giải đấu chứ. Ngay lúc này, tôi cảm thấy như Hideo đưa tôi vào giải để bị dìm hàng vậy.

“Điều đó không có nghĩa là họ không có hạn chế,” Asher chuyển ánh mắt sang tôi. “Đám quỷ đó có khả năng làm hết các vai và chẳng đặc biệt giỏi một lĩnh vực nào cả. Hãy cứ tập trung vào vai trò một Kiến Trúc sư thật tốt, Emi, và cô sẽ giúp cả đội thắng lợi. Bọn tôi sẽ đảm bảo cô nhanh chóng đạt được tới trình độ đó.”

Tôi mỉm cười biết ơn anh ấy vì đã kéo tôi trở lại cuộc nói chuyện. “Mọi người có lời khuyên đặc biệt nào khi đối mặt với Demon Brigade không?”

“Cũng kha khá. Bọn họ sẽ sớm nhắm vào cô thôi. Mặc cho thế trận có xoay chuyển thế nào đi chăng nữa, tốt nhất cô nên cắt đuôi họ và di chuyển tới nơi an toàn.”

Tôi nghĩ tới nụ cười khinh khỉnh của Tremaine, những lời lăng mạ của Max và cuối cùng là lời cảnh báo đầu tiên của Roshan. “Rõ rồi.” Tôi đáp.

Asher nhìn Ren. “Tôi chưa từng thấy Đấu Sĩ nào tấn công nhanh như cậu, nhưng đòn đánh của Max Martin cũng rất mạnh. Đối thủ của cậu sẽ đấng gờm đấy.”

Ren đáp lại với hai ngón tay đặt gần thái dương. “Rõ, thưa Đội Trưởng.”

Đối diện tôi, Roshan là người duy nhất trông có vẻ trầm ngâm trước thông báo vòng đấu. Asher thận trọng liếc anh ấy rồi gật đầu: “Cậu có thể chỉ cho Emi cách xử lí Tremaine trong trận đấu không?”

“Ash.” Hammie cảnh báo.

Roshan lườm Ash một cái. “Cậu ta là thành viên dưới quyền cậu trước khi sang bên Demon Brigade. Cậu đi mà nói với Emi.”

Asher chỉ nhún vai. “Hai cậu cặp với nhau đâu phải lỗi của tôi.” Anh ấy đáp. “Cậu hiểu Tremaine hơn bất cứ ai khác trong đội. vậy nên đừng để chuyện cá nhân ảnh hưởng tới chuyện này, và hãy giúp lính mới của chúng ta, được không?”

Roshan trừng mất với Asher. Thế rồi anh thở dài và nhìn sang tôi. “Tremaine là một Kiến Trúc sư từng luyện tập để chơi ở mọi vị trí. cậu ta là người đổi vị trí giỏi nhất đám quỷ, và thực ra đảm nhận cả vị trí Đạo Tặc và Đấu Sĩ đều rất tốt. Vậy nên đôi khi, trong các trận đấu, đồng đội sẽ ném cho cậu ta vật phẩm tăng lực và vũ khí của họ để cậu ta có thể sử dụng, dù cậu ta chơi ở vai Kiến Trúc sư. Khi đấu với Tremaine, hãy nhớ kỹ là cậu ta đổi vai rất giỏi và đủ linh hoạt để sử dụng một chiêu thức không phải của hệ Kiến Trúc sư. Anh sẽ chỉ cho em trong buổi tập.”

Asher trông có vẻ hài lòng với việc này. Khi Roshan ngả người ra sau và khoanh tay lại, Ash không nói gì thêm với anh ấy nữa.

“Các cặp đấu khác thì sao?” Ren hỏi.

Asher bắt đầu kéo màn hình sang bên trái. Hai biểu tượng của đội chúng tôi biến mất khỏi tầm mắt và thay vào đó là hai biểu tượng khác.

WINTER DRAGONS đấu với TITANS

Anh ấy tiếp tục kéo xuống. ROYAL BASTARDS & STORMCHASERS. CASTLE RAIDERS & WINDWALKERS. GYRFALCON & PHANTOMS. CLOUD KNIGHTS & SORCERERS. ZOMBIE VIKINGS & SHARPSHOOTERS. Danh sách cứ thế tiếp diễn cho đến khi chúng tôi xem tới trận cuối cùng trong số 16 trận. ANDROMEDA đấu với BLOODHOUNDS.

Tôi chú ý tới Hideo vẫn đứng trước khán phòng, có Kenn và Mari hai bên. Anh đang trả lời một loạt câu hỏi. “Anh có thể bật tiếng để nghe lời anh ấy phát biểu được không?” tôi nói với Asher.

Anh ấy bật tiếng buổi phỏng vấn trực tiếp lên. Đại sảnh vang lên tiếng bàn tán của một phòng họp ồn ã. Hideo nhìn vào đám đông nơi có một phóng viên gào lên hỏi anh giữa những âm thanh hỗn tạp. “Anh Tanaka.” Người phóng viên nói. “Anh cũng sẽ cho ra mắt sản phẩm kính áp tròng Warcross mới nhất trước công chúng trong hôm nay phải không ạ?”

Hideo gật đầu. “Vâng, sản phẩm hiện đang được vận chuyển khắp thế giới vào ngay lúc này đây.”

“Anh Tanaka.” Một phóng viên khác lên tiếng. “Chúng tôi đã xem cảnh ghi lại những hàng dài người hâm mộ đợi mua hàng và nghe được tin đồn là có những kiện hàng đã bị trộm từ trên xe tải. Liệu anh có lo lắng gì về việc lợi nhuận Henka Games sẽ bị hao hụt do anh phân phát chúng miễn phí?”

Hideo bình tĩnh nhìn tay phóng viên. “Lợi ích của thực tế ảo xứng đáng được phân phát cho tất cả mọi người. Đa phần lợi nhuận của chúng tôi đến từ chính các thế giới ảo chứ không phải ở phần cứng.”

Đám phóng viên bắt đầu chen lời nhau. Hideo nghiêng đầu về phía một phóng viên khác. “Anh Tanaka.” Người này nói. “Vì sao anh lại có hứng thú với Emika Chen thế?”

Cả đội nhất loạt nhìn tôi, đúng lúc mặt tôi đỏ phừng phừng. Tôi hắng giọng và ho nhẹ. Trên màn hình, Hideo vẫn chẳng hề chớp mắt. “Anh có thể hỏi rõ hơn không?”

Tay phóng viên muốn thấy Hideo phản ứng lại. “Một suất đặc cách vô danh?” Anh ta nói. “Được chọn lượt đầu vòng sơ loại? Rồi đội Phoenix Riders của cô ấy mở màn mùa giải nữa?”

Tôi có thể cảm nhận được những cặp mắt của đồng đội đang đổ dồn lên mình. Chỉ mỗi Asher là bật ra tiếng khịt mũi khó chịu và lẩm bẩm: “Đội của cô ấy ư? Tôi mới là đội trưởng chứ!”

Gương mặt Hideo vẫn đầy điềm tĩnh, thậm chí còn có vè thờ ơ. Chẳng có gì mới, tôi tự nhắc mình. Đám nhà báo thắc mắc về mọi cử chỉ giữa anh và bất kì cô gái nào. Kia kìa, cuốn tạp chí trên bàn kia còn gán ghép anh với công chúa Na Uy. Phản ứng duy nhất mà tôi thấy thực ra không phải đến từ Hideo, mà là từ Kenn. Anh ấy đang giấu đi nụ cười thoáng qua trên mặt. “Tôi không kiểm soát được buổi tuyển chọn.” Hideo đáp. “Thứ tự của các trận đấu đều được lựa chọn bởi một ủy ban từ cách đây hàng tháng.” Thế rồi anh quay ra trả lời một phóng viên khác.

Hammie huýt sáo trước màn hình. “Vụ đó thì sao, hở Emi?” Cô ấy nhướn mày trêu tôi. “Sang tuần sau là báo chí sẽ gán ghép cậu với Hideo thôi.”

Ý nghĩ ấy khiến tim tôi đập thình thịch. Mới buổi sáng ngày luyện tập đầu tiên thôi mà vai trò tân binh và thợ săn tiền thưởng của tôi đã mâu thuẫn nhau rồi. Giờ chỉ có phép màu mới giúp tôi không bị bại lộ sau một tuần thôi.

Cuối cùng, Hideo bước xuống khỏi bục và buổi phỏng vấn kết thúc. Asher ra lệnh cho Wikki tắt màn hình, rồi nhìn tất cả chúng tôi. “Rồi,” anh ấy nói. “Chúng ta có một tháng để giúp hai tân binh bắt kịp tiến độ.”

Tôi liếc nhìn chương trình vượt qua tường lửa của Ren. Hay lắm, tôi sắp vào được rồi.

“Đeo kính vào chưa?” Asher hỏi. Chúng tôi đồng loạt gật đầu.

“Được rồi, Riders. Giờ luyện tập bắt đầu.”