← Quay lại trang sách

Chương 13

Asher vươn người ra phía trước rồi nhắn lên màn hình trước mặt anh ấy. Tất cả chúng tôi đều thấy một danh mục Warcross nhảy vào tầm nhìn. Nếu Asher có thể cho chúng tôi thấy cùng một thứ, thì tức là mọi người đều đã kết nối qua cùng một hệ thống trong quá trình luyện tập. Tối qua, Ren có thể núp sau tường lửa, nhưng nếu cả đội đang được kết nối trên cùng một hệ thống, thì tôi có thể tìm ra cách xâm nhập vào dữ liệu của cậu ta. Và dữ liệu cá nhân của tất cả mọi người.

Khi tôi nghĩ đến đó, Asher nhắn vào phương án sân Tập. Thế giới xung quanh tối mịt lại như thể tôi đang nhắm mắt. Tôi chớp mắt vài lần. Thế rồi một thế giới mới hiện ra quanh chúng tôi.

Đây là một màn chơi Warcross mà tôi chưa từng thấy bao giờ, chắc hẳn là chỉ dành riêng cho dân chuyên. Trông nó tựa như một thế giới trống trơn, chỉ mới hoàn thiện một nửa, các bề mặt đều không được tô vẽ, cũng như không hề có bất kỳ kết cấu nào. Chúng tôi đứng giữa một vỉa hè màu trắng, ngay bên cạnh một con phố màu trắng với những chiếc xe trắng, xung quanh là những tòa nhà hình trụ cũng màu trắng vươn lên. Khi nhìn về phía xa, tôi có thể thấy thấp thoáng một cánh rừng trắng xóa, các loài cây và thân gỗ đều có trắng ngà, cỏ dại trắng mọc bên mép đường, ở đây chỉ có sắc màu duy nhất là một màu xanh tươi tắn của bầu trời phía trên.

Trong phút chốc, tôi để mình tạm quên đi cuộc săn. Tôi đang đứng trong một màn chơi mà chẳng mấy ai có cơ hội được trông thấy, cùng với một số tuyển thủ tiếng tăm nhất thế giới.

“Chào mừng tới trường đấu.” Asher lên tiếng bên cạnh tôi. Anh ấy, cũng như tất cả chúng tôi, đang vận bộ giáp bó thân màu đỏ tiêu chuẩn, tương phản rõ nét với màu sắc của thế giới xung quanh. Điều đó khiến chúng tôi dễ dàng nhận ra nhau. “Đây là một mô hình trống bao gồm tất cả các màn chơi nhỏ khác ghép lại với nhau.” Anh ấy ra hiệu về về phía con phố dẫn vào khu rừng, “Ở đây có rừng, song song với những tòa nhà mà chúng ta hiện đang đứng. Cách đây vài dãy nhà phía đông là mốc ranh giới của thành phố, từ đó trở đi là đại dương, về phía tây là những cầu thang hẹp dẫn lên trời. Những cái hố trên phố sẽ đưa các cô cậu xuống một hệ thống hang ngầm, ở đây có mô phỏng phần lớn các chướng ngại vật mà chúng ta sẽ phải đối mặt trong giải đấu năm nay.”

Tôi nhìn kỹ hơn từng món đồ trên trang phục của cả đội. Mặc dù chúng tôi đều mặc giáp toàn thân màu đỏ, nhưng vẫn có vài khác biệt nhỏ giữa các bộ trang phục. Đồ Đấu Sĩ của Ren dáng thuôn gọn, gồm nhiều tấm giáp nhẵn bóng cùng một lớp áo giáp hiệp sĩ bên ngoài. Giáp tay của cậu ta đính đầy gai nhọn. Đồ Đạo Tặc của Hammie đính kèm đủ các loại túi, bao và gói để có thể cất giấu vật phẩm. Asher trông ra dáng đội trưởng, dĩ nhiên rồi, còn Roshan - Khiên Chắn của chúng tôi - có cặp giáp tay lớn nhất trong đội, thắt lưng được trang bị độc dược và thần dược để bảo vệ chúng tôi.

Đồ đấu của tôi là bộ giáp Kiến Trúc sư. Quanh eo tôi là thắt lưng đa năng, với vô số dụng cụ mà tôi đã quá quen thân. Búa. Tua vít. Một hộp đinh. Hai cuộn băng dính. Một chiếc cưa nhỏ. Một cuộn dây thừng. Các dụng cụ khác cũng được gắn xung quanh đôi bốt - kíp thuốc nổ, dụng cụ mở khóa - và một bộ dao quanh đùi phải.

“Hammie,” Asher gọi. “Đi với tôi.” Anh hất đầu về phía tôi. “Emika, Ren và Roshan. Các cậu là một nhóm. Roshan sẽ là đội trưởng.” Anh ấy gõ gõ gì đó trong không khí và một viên đá lấp lánh xuất hiện phía trên đầu Roshan. “Nhớ nhé. Các cậu luôn phải nhắm vào viên đá quý. Đoạt được nó bằng cách nào thì tùy vào các cậu. cùng cải thiện điểm yếu của nhau nào.” Anh ấy liếc nhìn hai đội và nhắn thứ gì đó trong không khí.

Các vật phẩm tăng lực lấp lánh xuất hiện quanh chúng tôi, sắc màu rực rỡ của chúng nổi bật giữa nền trắng. Một số xuất hiện trên cửa kính các tiệm đồ, số còn lại thì chễm chệ bên trên những cột đèn đường, hoặc lơ lửng trên những tòa nhà.

Mắt tôi dõi theo mấy vật phẩm trong lúc chúng dần hiện ra trên trường đấu, tôi ghi nhớ cái nào dễ lấy được và cái nào khó với tới. Tôi mới chỉ chơi ở trình độ sơ cấp hoặc tham chiến một mình trong các màn chơi mà ai cũng đăng nhập được. Sẽ thế nào khi có cả một đội dân chuyên quan sát lối chơi của tôi?

“Các vật phẩm trong giải vô địch khác hẳn so với trong các trận đấu thường,” Asher giảng giải cho tôi và Ren. “Hằng năm, ủy ban Warcross sẽ bầu chọn ra cả tá đồ tăng lực mới dành riêng cho các giải vô địch, và họ sẽ vô hiệu hóa chúng vào cuối mùa giải. Hôm nay, tôi muốn chúng ta thực hành săn tìm đống tăng lực phẩm này.”

Anh ấy nhắn một nút nữa. Tất cả các vật phẩm biến mất - ngoại trừ một món nằm chênh vênh bên rìa một cây cầu nối giữa hai tòa cao ốc. Trông nó mềm mềm, xung quanh là một lớp lông xanh sáng rực với những sọc vàng và bạc. Nó khẽ kêu vo vo.

“Đặc biệt là tôi muốn chúng ta săn đuổi thứ đó,” Asher thêm vào.

“Nó có công dụng gì?” Ren hỏi.

“Biến hình.” Asher đáp. “Người chơi có thể biến đổi thành một thứ khác.”

Khi Ren gật đầu, sự chú ý của cậu ta hướng về phía vật phẩm, còn tôi cứ quan sát và khẽ khàng gõ nhẹ vào chân mình. Một thanh tiến độ nhỏ hiện lên trong tầm mắt trong lúc tôi chạy một trong mấy chương trình bẻ khóa dữ liệu. Sau vài phút, dữ liệu duy nhất tôi có thể xâm nhập được là tên họ đầy đủ của cậu ta, Renoir Thomas, cùng với một bức ảnh chân dung. Tôi khẽ nhăn mặt. Chương trình của tôi có thể đăng nhập được vào một số thông tin công khai hơn của Ren và thậm chí một vài tin nhắn nữa, nhưng những thông tin còn lại vẫn an toàn sau những bức tường lửa mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

“Emi,” Roshan kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ của mình. “Tiến lên.”

Tôi làm theo lời anh ấy.

“Vật phẩm này được bổ sung vào giải vô địch năm nay cho các Kiến Trúc sư, vì vai này sẽ sử dụng nó theo cách tối ưu nhất. Tôi muốn cô mang món này về cho đội trưởng tạm thời, Roshan.” Asher nhìn về phía đội mình. “Cô sẽ phải đối đầu với Hamilton, người có trách nhiệm phải lấy nó về cho tôi.”

Roshan tiến tới chỗ Hammie và thì thầm gì đó vào tai cô ấy. Nhớ lại điều mà Roshan vừa nói mấy phút trước, tôi đoán có lẽ anh ấy đang dặn Hammie là phải tung ra mấy chiêu đặc trưng của Tremaine. Hammie gật đầu vài lần, mắt hướng về tôi trong lúc lắng nghe. Khi Roshan nói xong, cậu ấy tặng cho tôi một nụ cười ranh mãnh. Tôi cố cười xòa đáp lại.

Một chiếc đồng hồ bấm giờ lập lòe ánh đỏ xuất hiện phía trên món vật phẩm. Asher gõ lên cổ tay. “Đội Phoenix Riders nổi danh vì tốc độ,” anh ấy bổ sung. “Vậy nên tôi sẽ tính giờ từng buổi luyện tập của chúng ta, cho dù những trận đấu ấy có nhỏ hay tầm thường đến thế nào. Rõ chưa, lính mới?”

Tôi gật đầu. “Đã rõ.”

“Cả hai người có năm phút.” Anh ấy nhìn lên. “Bắt đầu!”

Một luồng adrenaline chảy tràn cơ thể tôi. Tôi không nghĩ gì, mà chỉ lao lên. Hammie cũng vậy. Cô ấy lao thẳng về phía tòa cao ốc, nhưng tôi chọn cách chạy dọc con phố. Hammie bắt đầu leo bề mặt tòa nhà, bám vào từng viên gạch và đu quanh những tường, còn tôi chạy hết tốc lực về phía một trong những cây đèn đường cao lêu nghêu dọc bên khu nhà đối diện tòa cao ốc. Tôi lôi một kíp thuốc nổ ra khỏi bốt rồi cắm nó xuống chân cột đèn, cẩn thận sắp xếp sao cho vụ nổ sẽ làm nó đổ theo đúng hướng tôi muốn. Tôi châm ngòi kíp nổ. Xong xuôi rồi tôi lùi lại vài bước để đảm bảo rằng tôi an toàn.

Bùm!

Mặt đất rung chuyển khi chân cột đèn phát nổ. Cây đèn đổ rầm về phía trước, tạo thành một góc nghiêng với tường của tòa cao ốc.

“Hay lắm!” Roshan gào lên tán thưởng.

Tôi quá tập trung nên không quay lại nhìn. Toàn bộ năng lượng của tôi bây giờ đều dồn hết vào nhiệm vụ. Tôi nhảy lên cột đèn, hít vào thật sâu rồi bắt đầu chạy về phía tòa cao ốc. Thời gian tôi bỏ ra để đặt kíp nổ giờ đang được bù lại khi tôi điên cuồng chạy lên cao hơn và cao hơn nữa, cho tới khi chạm tới bề mặt tòa cao ốc. Hammie vẫn đang leo lên, dưới tôi khoảng bốn mét. Món vật phẩm lơ lửng trên cây cầu, phía trên chúng tôi hai tầng.

Tôi chống hai tay lên tường rồi với lấy cuộn dây thừng bên hông. Nếu có thể quăng và thòng được dây vào một cái đèn pha bên cạnh cầu, thì tôi có thể lên đủ nhanh để chạm đích trước.

Đột nhiên, có gì đó giật mạnh thắt lưng tôi. Tôi suýt mất thăng bằng và ngã. Tôi nhìn xuống.

Cuộn dây thừng bên hông tôi đã biến mất.

Bên dưới tôi, Hammie nhăn nhở cười, giơ cuộn dây thừng lên. Làm sao mà cô ấy lấy sợi dây nhanh thế được? Làm thế nào mà cô ấy biết mình sẽ dùng nó?

“Cậu không phải người duy nhất có đồ nghề đâu, lính mới ạ,” Hammie nói với lên. Cô ấy khoe ra khẩu súng tê sáng loáng cho tôi thấy, rồi quăng sợi thừng của tôi lên một góc nhô ra của tầng trên và leo lên cao hơn.

Hammie đã bắn rơi cuộn thừng ngay trên thắt lưng tôi và tóm được lấy nó. Không có thời gian để cáu, tôi chú ý tới nhiệm vụ và tiến lên trên bức tường, nắm lấy từng viên gạch một. Cả hai chúng tôi đều hối hả trèo lên.

Hammie nhanh hơn tôi. Cô ấy nhanh chóng vượt mặt tôi và vài giây sau đã leo cao hơn tôi hai mét. Tôi gồng sức để trèo nhanh hơn.

Ngay lúc Hammie chạm tới rìa cây cầu, hàng loạt màu sắc lóe lên quanh chúng tôi. Nhiều khối cầu và khối vuông đột nhiên xuất hiện rải rác trên cầu và trên tường. Asher hẳn đã cài đặt cho các tăng lực phẩm khác xuất hiện trở lại. Mắt tôi lướt qua một món trong tầm với.

Đó là một khối cầu vàng sáng, lơ lửng phía trên bức tường tôi đang leo. Tăng Tốc. Tôi túm lấy nó rồi bóp chặt nắm tay.

Khối cầu biến mất và tôi được bao phủ trong một lớp ánh sáng màu vàng neon. Thế giới xung quanh tôi như chậm lại, Hammie cũng vậy. Tôi lao về phía trước, leo nhanh gấp đôi so với mấy phút trước.

Tôi vượt qua Hammie và nhảy xuống cầu ngay lúc vật phẩm hết hiệu lực. Thế giới quay trở lại nhịp độ bình thường.

Đồng hồ bấm giờ bên trên viên Biến Hình tiếp tục đếm ngược. Còn lại 30 giây.

Thay vì cố nhích dọc theo rìa cầu nhanh nhất có thể, tôi bỏ ra vài giây quý báu và đặt một cái bẫy nhỏ cho Hammie. Tôi giật búa ra khỏi thắt lưng và đập nát từng mấu lồi tôi đã dùng để leo dọc thân cầu. Hammie sẽ không thể dùng chúng để bám sát tôi nữa. Thế rồi tôi quay lại và tiếp tục trèo. Tôi đã ở rất gần món vật phẩm rồi.

Khi tôi quay lại nhìn, Hammie đã lại biến mất.

Tôi chớp mắt. Hả?

“Trên này này,” giọng cô ấy vang lên từ phía trên.

Tôi ngó lên và thấy cô nàng đang lơ lửng ngay phía trên, như thể biết chính xác điều tôi sẽ làm để cản đường. Nhìn luồng sáng màu cam xung quanh là tôi biết cô ấy đã chụp được món vật phẩm Tung Cánh để có khả năng bay lượn tạm thời. Hammie mỉm cười rồi lao xuống nhắm vào vật phẩm Biến Hình.

Tôi nhảy khỏi rìa cầu và lao tới tóm vào chân cô ấy. Tôi khiến Hammie mất thăng bằng trước khi có thể túm lấy viên Biến Hình, cô ấy thốt lên một tiếng kêu cáu bẳn. Trong phút chốc, do bị ảnh hưởng từ đôi cánh tăng lực của cô ấy, chúng tôi bị nhào xuống trong lúc cô ấy cố đẩy tôi ra. Thế rồi, hết sức bất ngờ, cô ấy vung nắm đấm vào tôi.

Tôi chỉ vừa kịp né được cú đấm đầu tiên, cú thứ hai trúng ngay cằm và khiến tôi tuột tay. Bất ngờ ở chỗ cô ấy chẳng hề thả tôi ra, dù một người chơi Đạo Tặc thông thường sẽ làm vậy. Thay vào đó, Hammie siết chặt nắm tay và tiếp tục chiến đấu với tôi trên không trung.

“Chú ý tay cô ấy!” Roshan hét lên, ngay khi tôi nhìn thấy thứ gì đó lóe lên trong nắm tay của Hammie. Là một con dao găm. Dao găm? Đạo tặc đâu có được phép sở hữu dao găm. Trong giây lát, tôi nhận ra rằng đây hẳn là kế hoạch của Roshan. Đây có lẽ là lối chơi của Tremaine: dễ dàng đổi từ vai nọ sang vai kia. Vậy là Roshan hẳn đã đưa cho Hammie con dao để thử xem tôi sẽ phản ứng ra sao trong trường hợp như thế này.

Hammie lẹ tay đâm về phía tôi.

Đa phần người chơi khó sẽ mà tránh nổi. Nhưng phản xạ của tôi đã được trui rèn trên phố trong lúc cày cuốc những vụ săn tiền thưởng. Ký ức về cái ngày tôi lùng sục khắp New York để tóm cổ một con bạc vụt qua tâm trí tôi. Hắn đã tấn công tôi với một con dao, một con dao thứ thiệt. Khi con dao ảo của Hammie phóng về phía tôi, bàn năng của tôi trỗi dậy - tôi đẩy nhẹ cô ấy ra, rồi kịp thời vươn hai tay ra để nắm lấy khuỷu chân cô ấy sau khi rơi xuống chút xíu.

Mắt cô nàng mở to. Thế rồi sức mạnh bay hết tác dụng.

Tôi tận dụng chút đà bay ít ỏi trên không trung của cô ấy để nhào người lên. Khi cô ấy bắt đầu rơi, tôi buông ra. Vừa vặn đủ lực. Tôi vươn lên cao nhất có thể. Đầu ngón tay tôi chạm vào viên Biến Hình. Nó đã nằm trong tay tôi rồi. Cảm giác kích thích chạy dọc cánh tay tôi trước thắng lợi ấy. Tôi bật lên tiếng hò reo đắc thắng.

Thế rồi tôi nhào xuống mặt đất bên dưới. Lưng tôi dập mạnh xuống, khiến cho nhân vật của tôi bị đơ mất vài giây. Tôi nằm đó, thở dốc và cười phá lên. Khi nhân vật của tôi hồi phục, tôi lăn người lại và kiểm tra chiến lợi phẩm, hớn hở muốn xem món vật phẩm Biến Hình trong tài khoản.

Nó không có trong đó.

Hammie bước tới khi tôi lồm cồm bò dậy. Cô ấy chìa viên Biến Hình ra và mỉm cười. “Tớ thó được ngay lúc cậu đáp đất đấy,” cô ấy nói.

“Làm thế nào…?” Tôi ngập ngừng, lắc lắc đầu. Cô ấy nhanh đến nỗi tôi còn chẳng cảm thấy được việc món vật phẩm bị cướp khỏi tay mình khi đáp đất. Tôi liếc nhìn Asher và cả đội đang tiến tới. “Nhưng chẳng phải em đã chiến thắng buổi đấu tập sao? Em lấy được nó trước mà.”

“Cô có rất nhiều điểm mạnh, Emi.” Asher nói, trong khi Hammie chìa tay kéo tôi dậy. “Rất tháo vát. Lối chơi trong vai Kiến Trúc sư đó không phải của một tay mơ. Lanh lẹ. Chính xác. Giỏi hơn nhiều so với trình độ cấp 28. Đúng như tôi nghĩ.” Anh ấy gật đầu với Hammie. “Nhưng cô có một điểm yếu đặc trưng của đám lính mới. Một điểm thôi.” Anh ấy giơ một ngón lên. “Mức tập trung quá hẹp. Hammie là một Đạo Tặc đẳng cấp thế giới, cô ấy hẳn phải nhanh nhẹn và mưu trí hơn bất cứ Đạo Tặc nào cô từng đối đầu. Tôi đã phải giúp cô gỡ bí bằng cách bật các vật phẩm khác lên.”

Tôi đặt một tay lên hông và nhìn Hammie. “Sao cậu luôn biết tớ sẽ làm gì tiếp theo vậy?”

Cô ấy gõ một lần vào thái dương. “Đừng để tớ dụ dỗ cậu chơi cờ vua nhé,” Hammie mỉa mai lặp lại lời cảnh báo của Asher khi tôi gặp cô nàng lần đầu.

“Hammie có thể định hình được các chiến thuật của cô trước cả chục nước đi, như một kì thủ cờ vua hàng đầu,” Asher giảng giải. “Cô ấy có thể vạch ra đủ các phương án trong đầu và đoán được hành động tiếp theo dựa trên ngôn ngữ cơ thể của cô - ngay trong lúc cô ấy di chuyển. Đừng bảo là tôi chưa cảnh báo nhé.”

“Mặc dù vậy, tớ lại không ngờ là cậu sẽ lao vào tớ trong những khoảnh khắc cuối cùng ấy.” Hammie chêm vào. “Nhưng đó chẳng phải là niềm vui thú khi đối đầu với một tân binh sao? Chẳng bao giờ biết được mình sẽ gặp kiểu đối thủ nào.”

Cả chục nước đi trước tôi. cô ấy hẳn đã đoán được chiến thuật ngay từ giây phút tôi bắt đầu chạy về phía cột đèn đường. Tôi thở dài. “Ừ, được rồi. Em còn điểm yếu đặc trưng nào nữa không?”

Asher giơ lên hai ngón tay. “Cô không nghe theo chỉ dẫn của tôi.”

“Em đã lấy được viên Biến Hình rồi mà.”

“Chỉ dẫn của em là đi lấy viên Biến Hình cho anh.” Roshan ngắt lời tôi. “Đội trưởng của em. Buổi đấu tập chưa kết thúc lúc em lấy được vật phẩm trước, mà chỉ kết thúc khi em đưa nó cho anh. Đây không phải một trận đấu đơn và em không thể chơi như thể chỉ có mình em muốn chiến thắng.” Khi anh ấy nói đến đây, Hammie rảo bước tới bên Asher và ném viên Biến Hình cho anh ấy. Asher bắt lấy nó mà chẳng cần nhìn.

“Làm tốt lắm.” Asher nói.

Cô ấy hớn hở. “Cảm ơn, Đội Trưởng.”

Tôi mừng vì mình đang ở trong Warcross, nên những người khác không thể thấy rằng má tôi đang đỏ lựng lên vì xấu hổ. Tin tặc và thợ săn tiền thưởng không phải là kiểu người có tinh thần đồng đội cao. Tôi không quen nghe theo hướng dẫn. Nhưng tôi nén lại những ý nghĩ này và gật đầu với Roshan. “Em xin lỗi.” Tôi nói.

Anh lắc đầu. “Đừng buồn, cưng ạ. Đạo Tặc cũng đâu có được phép sở hữu dao găm như Đấu Sĩ. Nhưng đây là cách mà Tremaine sẽ hành động trong trận đấu và em vừa mới đánh thắng cậu ta đấy thôi. Anh chưa từng thấy ai phản ứng nhanh như vậy trước đòn tấn công bất ngờ. Buổi đấu tập đầu tiên của một tân binh thế này là quá tuyệt vời rồi.”

“Phải đó.” Hammie cũng gật đầu với tôi. “Không tệ. Cậu chiến dữ lắm đấy, Emi. Cậu chỉ phải chiến dữ hơn chút xíu nữa để đánh bại được tớ thôi.” cô nàng nháy mắt. “Đừng lo. Cậu vẫn đỡ hơn Roshan khi anh ấy còn chân ướt chắn ráo vào đội.”

Roshan ném cho Hammie một cái nhìn bực bội tới nỗi cô nàng cười phá lên. Và ngạc nhiên làm sao, tôi cũng nở nụ cười.

“Tiếp!” Asher nói. “Roshan và Ren. Lên trên kia đi.” Các vật phẩm được sắp đặt lại và lần này, viên Biến Hình nằm bên trong một tòa cao ốc. Sự chú ý của tôi đổ dồn vào Ren. Vạch tiến độ ở phía dưới tầm mắt của tôi đã hoàn thành và chương trình hiện đang chạy trên hồ sơ các đồng đội của tôi, nhưng với số lượng ít ỏi những tệp mã hóa của Ren mà tôi có thể bẻ khóa được thì chẳng thà tôi đừng chạy chương trình bẻ khóa lên cậu ta ngay từ đầu còn hơn.

Mặt trời đang bắt đầu lặn khi chúng tôi hoàn thành buổi luyện tập. Ngay khi đi về phòng và đóng cửa lại, tôi mở toàn bộ thông tin tải được từ đồng đội ra và cho chúng hiển thị lên tường. Một danh sách dữ liệu dài xuất hiện gồm ngày sinh, địa chỉ nhà, số điện thoại, thông tin thẻ tín dụng, lịch hẹn. Tôi lướt qua đống dữ liệu, cố gắng dò tìm.

Thông tin của Hammie hiện lên đầu tiên, liệt kê chi tiết về vài tấm vé máy bay cô ấy mới mua gần đây và các khách sạn cô ấy đặt phòng. Tôi bắt gặp cả những Ký ức lưu trữ. Trong một đoạn phim, cô ấy đang phá lên cười với mẹ và chị gái khi họ tạo dáng cho một bức ảnh gia đình trước khu thắng cảnh Grand Canyon. Ở một đoạn khác, cô ấy chăm chú nhìn xuống bàn cờ tại một giải đấu cờ vua. Đó là giải cờ nhanh, tức là mỗi kì thủ chỉ có chưa đến một giây để tiến hành một bước đi. Tôi nán lại đôi chút, kinh ngạc khi tay cô ấy lướt đi trên bàn cờ. Tôi khó mà quan sát nổi những nước đi của cô ấy chứ đừng nói gì tới việc thắc mắc lý do. Chỉ trong vỏn vẹn sáu mươi giây, cô ấy đã chiếu tướng được đối thủ. Một tiếng hò reo vang lên từ phía khán giả và địch thủ phải miễn cưỡng bắt tay cô.

Trong Ký ức cuối cùng, cô đang nhìn về phía sau rào chắn khi một người đàn ông mặc đồng phục bước tới chiếc trực thăng đang đợi. Không có gì bất thường, bởi nhiều người lưu trữ lại Ký ức về việc chào hỏi hay tiễn biệt người thân yêu. Người đàn ông ngoái nhìn Hammie và vẫy tay. Cô ấy vẫy lại, tiếp tục ghi hình về hướng đó rất lâu sau khi chiếc trực thăng cất cánh.

Tôi chuyển sang Asher. Cũng không có gì xấu xa hay thú vị trong dữ liệu của anh ấy ngoài vài thông báo về giờ đến và giờ đi của mấy chuyến bay. Ký ức gần đây nhất của anh ấy, bên cạnh buổi tuyển chọn và bữa tiệc, là về việc anh ấy đứng đợi ở phi trường riêng, bên cạnh một người đeo kính râm lớn tuổi hơn - mà tôi ngay lập tức nhận ra là anh trai anh ấy, Daniel. Đám vệ sĩ đứng gần cả hai người họ nhưng Daniel xách cả túi xách có tên Asher, thay vì để họ làm hộ. Hai anh em không nói với nhau một lời. Khi Daniel phải đưa túi cho tiếp viên, Asher lên cầu thang chiếc phi cơ mà chằng hề nói một lời tạm biệt.

Tôi cố rũ bỏ cái cảm giác tội lỗi quen thuộc mà tôi luôn cảm thấy khi rà soát dữ liệu cá nhân của người khác. Đây là chuyện công việc, tôi tự nhắc bản thân. Không có chỗ cho sự hối lỗi. Tuy vậy, tôi vẫn xóa Ký ức của cả Hammie lẫn Asher khỏi bộ nhớ để không thể xem chúng nữa.

Một vài tin nhắn của Roshan tới từ bố mẹ anh ấy, một tin từ em gái và tin còn lại là hóa đơn vận chuyển của một món quà. Chẳng có Ký ức lưu trữ nào, nhưng ngạc nhiên thay, hóa đơn quà tặng lại do Tremaine gửi đến với đúng một dòng chữ viết trên thiệp. Anh đã nhận được thư của em chưa? T. Tôi lục tìm phần còn lại của đống dữ liệu nhưng chẳng có dấu hiệu nào về lá thư được nhắc đến hay việc liệu Roshan có hồi đáp lại món quà của Tremaine hay không. Chẳng có gì đặc biệt đáng ngờ nhưng tôi vẫn đánh dấu lại để làm nguồn tham khảo trong tương lai.

Cuối cùng, tôi xem tới những thông tin ít ỏi về Ren. Đại đa số đều vô thưởng vô phạt: kế hoạch chuẩn bị đạo cụ cho các buổi tiệc khai trương, thư từ người hâm mộ. Chỉ có một Ký ức về cậu ta, đó là tại một bữa tiệc năm ngoái: Ren đang hôn một cô gái ở sau cánh gà khi ai đó trên sân khấu thông báo tên cậu ta. Tôi nuốt cái ực và rời mắt đi. May mắn là Ký ức này chuyển sang cảnh Ren bước tới bộ nhạc cụ ở giữa sân khấu.

Tất cả những thông tin khác trong hồ sơ của Ren đều được mã hóa, bao gồm vài thư điện tử mà tôi đã cố thu hồi lại từ mục Thùng Rác. Tôi rà soát từng cái một. Dù có chạy chương trình gì thì tôi vẫn chỉ thấy chúng có hình những khối hộp vô nghĩa trôi nổi, bị khóa cứng sau tường lửa.

Đó là khi tôi lướt qua một thứ khiến tôi khựng lại.

Đó là một thư đã xóa, bị ẩn sau hàng rào tường lửa của cậu ta, lơ lửng trong tầm mắt của tôi dưới dạng một khối hộp bị khóa. Tôi đưa tay xoay nó. Khi làm vậy, tôi nhận ra một ký hiệu có trên các cạnh của khối.

“Ái chà chà,” tôi thì thầm, nhón chân lên. Mọi cảm giác tội lỗi ban nãy bay biến sạch. “Gì đây nhỉ?”

Ký hiệu đó là một chấm đỏ, một phần của thao tác mã hóa tin nhắn mà khó lắm mới nhận ra. Và ngay bên cạnh nó, dưới dạng những kí tự nhỏ xíu là dòng chữ WCO.

Vậy ra Ren đúng là bóng người ở buổi sơ tuyển Wardraft. Dựa theo chấm đỏ, tôi đoán tin nhắn này được gửi tới gã từ bên trong Hắc Giới.

Tôi ngả người xuống giường và nhíu mày. Điều này có nghĩa là Ren không chỉ là kẻ tôi theo dấu từ Wardraft, không chỉ ở trong Hắc Giới, mà còn trò chuyện với những kẻ khác ở đó nữa.

Mà chẳng ai dám bén mảng tới Hắc Giới trừ khi họ làm điều bất hợp pháp.