← Quay lại trang sách

Chương 14

Lần đầu tiên tôi đặt chân tới Hắc Giới là vào hôm đi săn tiền thưởng đầu đời.

Tôi khi ấy mới 16 tuổi và cũng đã tự lập rồi. Trùm của một băng nhóm đường phố ở New York đã treo giải 2.500 đô la cho tay sai của hắn, và tôi tìm thấy thông báo đó dưới dạng tin ngắn trên một diễn đàn trực tuyến nào đó.

Tôi đã nghe chuyện những người trẻ tuổi như mình thử vận may trong giới săn tiền thưởng đầy ganh đua. Trông họ chẳng có vẻ gì là sở hữu những kỹ năng đặc biệt mà tôi không có, và đây có vẻ là một nghề phù hợp để vớ bẫm -nếu bạn đủ giỏi. Những thợ săn tiền thưởng xuất sắc nhất có thể kiếm cả trăm ngàn đô la trong một năm.

Tôi còn một lý do khác để theo đuổi nghiệp săn tiền thưởng. Bố tôi từng nợ 2.000 đô la tiền cá cược. Sau khi ông mất, tôi thề với lòng rằng sẽ không bao giờ làm việc cho những kẻ thuộc thế giới ngầm. Nhưng để được như vậy, tôi phải trả hết nợ, bằng không những kẻ mà bố tôi nợ tiền sẽ truy lùng tôi ngay lúc tôi bước sang tuổi 18.

Vậy nên tôi miệt mài nghiên cứu về các cách xâm nhập vào Hắc Giới. Tôi thực lòng nghĩ rằng chỉ cần làm theo một số hướng dẫn có trên mạng thôi là có thể chen chân vào hang ổ tội phạm mà vẫn bình an vô sự.

Hắc Giới vận hành theo duy nhất một nguyên tắc: Giấu kín danh tính, sự an toàn của bạn phụ thuộc vào lớp vỏ bọc ngụy trang. Tôi rút ra kinh nghiệm xương máu này ngay sau hôm chập chững bước vào đó, tìm ra mục tiêu và theo dấu hắn ngoài đời thực. Mãi tới lúc ấy tôi mới nhận ra mình đã vô tình để lộ một phần danh tính của bản thân khi trong Hắc Giới. Trong nháy mắt, thông tin cá nhân của tôi (gồm tuổi, tiều sử, địa điểm) đã bị phát tán ra toàn bộ Hắc Giới, và dụng cụ của tôi bị hư hại hết.

Tôi nhận tiền, trả hết đống nợ của bố. Nhưng trong vài tháng tiếp theo, tôi tránh xa máy tính và điện thoại, sống ẩn dật và cố giấu mình tốt nhất có thể. Tuy vậy, tôi vẫn nhận được những cuộc gọi kỳ quái và cả thư điện tử có nội dung lạ lùng. Những lời đe dọa thường được đặt trước cửa nhà tôi. Cuối cùng thì tôi phải chuyển nhà.

Tôi không bao giờ làm việc cho đám xã hội đen nữa, kẻo lại mất mấy tháng mới dám mò lên mạng.

Đó là bản chất của Hắc Giới: Dù bạn có chuẩn bị tốt thế nào thì cũng vẫn chẳng hiểu được thế giới ấy nếu chưa thực sự dấn thân vào nó.

“Cô Chen,” Hideo lên tiếng khi cuộc gọi của chúng tôi được kết nối. “Rất vui vì được nhận điện của cô.”

Giờ đã sang buổi sáng ngày hôm sau, trước khi buổi luyện tập bắt đầu, ảo thể của Hideo hiện lên trong phòng tôi. Anh ngả người về phía trước trên chiếc ghế văn phòng và tựa cùi chỏ lên bàn. Những sợi bạc trên tóc anh vương chút nắng tràn vào từ cửa sổ phòng. Bên cạnh anh, Kenn đang đứng gần bàn làm việc với hai tay đút túi, chắc là tôi vừa mới gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Anh ấy liếc tôi qua vai. Hai gã vệ sĩ đứng nghiêm sau họ.

“Gọi sớm vậy chắc để cập nhật tình hình hả?” Kenn gợi chuyện. Anh ấy liếc nhìn Hideo. “Có lẽ cậu thực sự đã tìm thấy một thợ săn tiền thưởng hoàn hảo cho riêng mình.”

Tôi cố tỏ ra chuyên nghiệp với đôi chân trần và chiếc quần jeans đen tả tơi. “Anh hẳn phải bận bịu lắm kể từ hôm tiệc khai mạc.” Tôi nói với Hideo. Mắt tôi thoáng lướt qua Kenn. “Tôi có đang gián đoạn công chuyện của hai anh không?”

“Cô chính là công chuyện đấy,” Kenn đáp. “Chúng tôi chỉ đang nói về cô thôi.”

“Ồ,” Tôi hắng giọng. “Chắc toàn điều lành thôi.” Kenn nhe nhởn. “Có thể nói là vậy.” Anh ấy rời khỏi bàn Hideo mà không nói gì thêm. “Tôi sẽ để hai người yên vậy. cứ vui nhé.”

Hideo nhìn Kenn. “Chút nữa chúng ta sẽ bàn tiếp.”

Kenn đi mất. Hideo nhìn theo tới lúc Kenn khuất dạng rồi nhẹ nhàng phẩy một tay về phía cánh cửa. Không một lời, hai gã vệ sĩ của anh cúi đầu và rời phòng, để Hideo một mình.

Khi họ đã đi, anh quay lại nói với tôi. “Tôi hy vọng là mọi thứ vẫn ổn kể từ sau khi cô thu hút từng ấy sự chú ý tại buổi sơ tuyển Wardraft.”

“Tôi chỉ mới nhận ra rằng anh đã yêu cầu đội Phoenix Riders chọn tôi ngay lượt đầu.”

“Tôi không hề yêu cầu ai phải chọn cô trong lượt đầu tiên. Asher Wing tự chọn theo ý cậu ta. Cô cũng đắt giá lắm đấy chứ.”

Vậy là Hideo không dính dáng gì tới chuyện này. “À thì…” tôi nói, “… buổi sơ tuyển cũng thú vị đấy. Nhìn xem tôi tìm được gì này.” Tôi kéo ảnh chụp màn hình từ buổi Wardraft lên và để nó hiển thị giữa hai chúng tôi. Nó từ từ quay đủ một vòng để tạo ra góc toàn cảnh của sân vận động. Cái bóng không thể lẫn vào đâu được của một dáng người đứng trên mấy thanh dầm ở trần sân vận động. Phía trên đầu hắn là chữ [vô danh]. “Trong cái ngày diễn ra buổi Wardraft, tôi đã thấy ai đó đang quan sát từ xà trụ của sân vận động Tokyo Dome.”

Điều này khiến Hideo chú ý. Anh dò xét hình chụp, mắt nheo lại trước bóng đen phía trên mê cung ánh sáng của sân vận động. “Sao cô biết đó là đàn ông”?

“Ôi, tôi còn biết nhiều hơn nữa cơ. Đó chính là Ren.”

Ánh mắt Hideo chuyển từ hình chụp sang tôi. “Renoir Thomas ư?”

Tôi gật. “DJ Ren. Một dấu hiệu trên mã hình chụp đã dẫn tới gã. Kể từ lúc đó, tôi đã xâm nhập vào hồ sơ của tất cả tuyển thủ thi đấu Warcross.” Tôi kéo tài khoản của mọi người lên màn hình. “Tôi có thể sẽ cần phải xem qua một số Ký ức của họ để biết ai là người có liên quan.”

Hideo nhìn hướng về tấm bản đồ điện tử mà tôi đã tạo ra nhằm định vị nơi ở hiện tại của các tuyển thủ Warcross. Đa số đều đang ở trong kí túc xá. Một nhóm các tuyển thủ Andromeda đã vào thành phố trong khi Asher vừa mới rời ký túc của đội. Ren vẫn đang ngồi trong phòng riêng.

“Cô nguy hiểm hơn tôi tưởng đấy.” Hideo tán thưởng, ngắm nghía thành quả của tôi.

Tôi mỉm cười với anh. “Tôi hứa là sẽ nhẹ tay với anh mà.”

Lần này, tôi đã làm anh cười. “Tôi có nên cẩn thận hơn không nhỉ?” Anh bảo tôi.

Tôi bỏ ngỏ câu hỏi của anh và mở hòm thư của Ren lên. “Tôi đã chạy một chương trình bẻ khóa dữ liệu của Ren.” Tôi đáp, kéo lá thư lên lơ lửng giữa chúng tôi dưới dạng một khối hộp dữ liệu được mã hóa đen ngòm. “Tôi mới tìm thấy thứ này hôm qua, dù vậy tôi vẫn chưa mở được nó.”

Hideo lướt qua tập tài liệu một lượt. Giống tôi, mắt anh ngay lập tức dừng lại chỗ dấu đỏ trên cạnh khối hộp. “Thứ này được gửi tới từ Hắc Giới.” Anh nói.

Tôi gật đầu. “Còn được bọc sau một lớp tường lửa mà tôi cũng không nhận ra.”

Hideo đưa hai tay ra xa nhau một chút, rồi xoay khối hộp một lượt. “Tôi thì có.” Anh lẩm bẩm rồi mở rộng tay lần nữa. Khối hộp to lên và trong lúc đó, anh lật một mặt lên để tôi có thể trông thấy bề mặt khối hộp kỹ hơn. Tôi nheo mắt nhìn nó. Bề mặt được bao phủ bởi một dãy bất tận những hoa văn ngoằn ngoèo, tỉ mỉ.

“Nó được gọi là khiên phân dạng.” Anh giải thích. “Một mẫu khiên mà chúng tôi mới phát hiện ra gần đây. Các lớp lang của khiên phân dạng cuốn theo một vòng lặp vô tận, tự động nhân đôi mỗi lần cô phá được một lớp ngoài, cô càng cố mở thì nó càng tăng mức bảo mật. Chương trình bẻ khóa của cô sẽ vĩnh viễn bế tắc mà chẳng tiến thêm được bước nào đâu.”

Bảo sao tôi chẳng thể xâm nhập được. “Trước đây tôi chưa bao giờ được thấy thứ này.”

“Tôi cũng đoán là cô chưa biết đến nó. Thứ này được biến đổi từ hệ thống bảo mật mà chúng tôi phát triển bên trong Henka Games mà.”

Tôi vươn người về trước, ánh mắt tôi lướt qua bề mặt khối hộp. “Anh phá nó được không?”

Hideo đặt tay lên hai mặt khối hộp. Khi anh rút tay lại, một bản sao của lớp ngoài tấm khiên phân dạng hiện ra lơ lửng phía trên khối hộp. “Một tấm khiên vô cực cần một chiếc chìa khóa vô cực.” Anh nói. “Thứ gì đó nhân đôi với cùng một tần suất và định dạng như ổ khóa.”

“Mọi cánh cửa khóa đều có chìa để mở.” Tôi lầm bầm.

Anh gõ vài câu lệnh mà tôi không thể thấy, rồi cho chạy chúng qua một chương trình của Henka Games. Một chiếc chìa khóa hiện ra trong tay anh, đen kịt và biến đổi liên tục. Bề mặt của nó được chính những hoa văn bất tận kia bao phủ. Tôi chăm chú nhìn khi anh cầm lấy chiếc chìa và cắm nó vào khối hộp.

Bề mặt khối hộp đột nhiên đứng im. Những hình thù phân dạng vô tận bao phủ xung quanh tan biến. Thế rồi, trong nháy mắt, khối hộp biến mất và trở thành một tin nhắn.

Nó chỉ hiện ra đúng một cụm kí tự.

1300PD

Mắt tôi dính vào dòng chữ cùng lúc với Hideo.

“Ổ Hải Tặc!” Chúng tôi đồng thanh.

Với một người bình thường, chữ 1300PD chẳng có ý nghĩa gì hết. Nhưng tôi biết đó là một sự kiện đã được lên kế hoạch sẵn. 1300 nghĩa là một giờ chiều, được viết theo hệ 24 giờ. Còn PD là viết tắt của Pirate’s Den (“Ổ Hải Tặc”), một ký hiệu viết tắt mà tôi đã quá rõ. Đó là một điểm hẹn có tiếng trong Hắc Giới.

Sự kiện được dự kiến diễn ra vào ngày 20 tháng Ba.

“Tốt.” Tôi nói. “Tôi biết tuần này mình sẽ tới đâu rồi.”

Hideo xem xét tin nhắn hồi lâu trước khi nhìn tôi đầy thắc mắc. “Cô định đến đó một mình sao?”

“Anh là người đã phá được những tấm khiên phân dạng.” Tôi tựa người vào giường và khoanh tay lại. “Việc của tôi là truy lùng lũ tội phạm, anh Tanaka ạ.”

Nghe đến đây, anh hơi mỉm cười. “Là Hideo thôi, làm ơn.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh. “Anh cứ khăng khăng gọi tôi là cô Chen ngoài chốn công cộng đó thôi, vậy là hòa cả làng.”

Anh nhướn mày. “Tôi chỉ cố để không nhồi nhét thêm tin đồn cho đám kí giả thôi. Họ đặc biệt thèm tin vào thời điểm này trong năm.”

“Ồ? Tin đồn gì thế? Rằng chúng ta đã gọi nhau bằng tên thật ư? Sốc quá đi. Có vẻ như cánh báo chí đằng nào cũng đã tung tin đồn vớ vẩn về tôi rồi.”

“Cô có muốn tôi gọi cô là Emika không?”

“Có chứ.” Tôi đáp.

“Được thôi.” Anh gật đầu. “Emika vậy.”

Emika . Tôi thấy một cảm giác dễ chịu chạy dọc sống lưng khi nghe anh gọi tên mình. “Tôi sẽ tiếp tục cập nhật tình hình cho anh.” Tôi quyết định lên tiếng, có ý kết thúc cuộc gọi. “Mong là sẽ khám phá được gì đó.”

“Đợi chút. Trước khi cô đi.”

Tôi dừng lại. “Vâng?”

“Kể tôi nghe về việc cô bị bắt vài năm về trước đi.”

Anh ấy đã điều tra hồ sơ của mình. Tôi hắng giọng, đột nhiên thấy giận dữ vì anh đã lôi chủ đề này ra. Tôi đã không đả động đến vụ bắt bớ từ lâu rồi. “Chuyện cũ thôi.” Tôi lầm bầm khi bắt đầu tóm tắt lại những gì đã xảy ra với Annie, cách mà tôi xâm nhập vào hệ thống quản lí của trường.

Hideo lắc đầu, dừng tôi lại. “Tôi đã biết những gì cô làm rồi. Nói tôi nghe nguyên nhân tại sao mà cảnh sát biết đó là cô.” Tôi chần chừ.

“Cô quá cao tay so với trình độ của họ.” Hideo tiếp tục. Anh chăm chú nhìn tôi, biểu cảm trên gương mặt anh hệt như lúc anh thử thách tôi trong buổi gặp đầu tiên. “Thật ra họ không hề tóm được cô phải không?”

Mắt chúng tôi chạm nhau. “Tôi đã ra đầu thú.”

Hideo im lặng.

“Họ cho rằng Annie là thủ phạm.” Tôi tiếp tục. Ký ức về tiếng còi cảnh sát, về việc tôi bước vào văn phòng hiệu trưởng nơi cảnh sát đang vây kín, về hai cổ tay đeo còng sắt của Annie, về khuôn mặt đẫm nước mắt của bạn ấy ngước nhìn tôi đầy choáng váng, giờ đang ùa về trong tâm trí. “Họ chuẩn bị bắt bạn ấy đi. Vậy nên tôi đã đầu thú.”

“Cô đầu thú.” Có chút ấn tượng trong giọng anh. “Cô có biết rằng mình sẽ phải hy sinh những gì cho hành động đó không?”

Tôi nhún vai. “Chẳng có thời gian để mà nghĩ luôn. Đó đơn giản là điều đúng đắn phải làm thôi.”

Hideo im lặng, sự chú ý của anh giờ đang dồn hết vào tôi.

“Tôi đoán là lòng nghĩa hiệp vẫn còn tồn tại.” Cuối cùng anh nói.

Tôi không biết phải đáp lại thế nào. Tất cả những gì tôi có thể làm là đáp lại cái nhìn của anh, cảm thấy thêm một bức tường nữa quanh anh hạ xuống và nhận ra tia sáng trong mắt anh đã thay đổi. Dù anh có ý nghĩ như thế nào về chuyện của tôi đi chăng nữa, thì nó cũng khiến anh bớt lãnh đạm và cảnh giác.

Thế rồi giây phút ấy chấm dứt. Anh ngồi thẳng dậy và rời mắt khỏi tôi. “Hẹn lần sau nhé, Emika.” Anh chào.

Tôi lẩm bẩm tạm biệt và kết thúc cuộc gọi. Ảo thể của anh biến mất khỏi phòng. Tôi thở chậm và sụp vai xuống. Hideo chưa nói gì đến các thợ săn tiền thưởng khác, nghĩa là có thể tôi đang vượt mặt bọn họ. Tính tới giờ thì mọi việc đều ổn cả.

Phải mất một lúc để tôi nhận ra rằng mình chưa tắt chương trình hack khi đang nói chuyện với Hideo. Điều đó có nghĩa là tôi cũng đã lần mò hồ sơ của anh để tìm dữ liệu. Dù Hideo có hàng rào tường lửa riêng để bảo vệ thông tin, nhưng tôi vẫn vớ được một tập tài liệu không mã hóa từ tài khoản của anh. Một tập tài liệu mới được tạo trong buổi sớm hôm nay đang nằm trong đống dữ liệu tải về và nhấp nháy trước mặt tôi. Tôi nhìn tệp tài liệu lâu tới nỗi khiến nó tự động mở ra vì hệ thống tưởng rằng tôi muốn xem nội dung.

Phòng tôi mờ dần đi. Tôi thấy mình đứng tại một nơi nào đó tựa như phòng tập thể hình được trang bị những túi cát to bự, nhiều giá để tạ, đệm tập và gương dài. Đây là một trong những tệp Ký ức của Hideo. Mình không nên dòm ngó dữ liệu của anh. Ngay lập tức, tôi định thoát ra, nhưng Ký ức đã chạy trước khi tôi có thể làm vậy.

Hideo đang đấm một túi cát với nhịp độ thần tốc, mỗi cú đấm lại làm rung cả tầm nhìn của tôi. Kickboxing ư? Tôi lướt qua thế giới trong Ký ức rồi dừng lại khi thấy hình ảnh phản chiếu trong gương.

Anh cởi trần, ngực và lưng bóng mồ hôi, các cơ bắp rất săn chắc. Mái tóc ướt của anh rung lên sau từng cú đấm. Hai bàn tay anh cuốn băng trắng và tôi có thể thấy những vệt máu trên tấm băng gạc quanh các đốt ngón tay khi anh liên tục giáng những đòn tấn công dữ dội vào túi cát. Những vết sẹo mà tôi vẫn luôn thấy. Anh đã đấm những túi cất ấy mạnh đến mức nào chứ? Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là biểu cảm của anh. Mắt anh đen thầm và rực lửa, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ đến mức khiến tôi phải lùi một bước.

Tôi nhớ lại vẻ căng thẳng trên mặt anh trong buổi gặp đầu tiên của chúng tôi, vào lúc nói về sáng chế mới nhất, về đam mê của anh. Tôi có thể thấy tia sáng tương tự trong mắt anh ở đây qua cách anh tung nắm đấm. Nhưng đây là một sự căng thẳng tăm tối, một cơn giận sục sôi.

Vệ sĩ của Hideo kiên nhẫn đợi ở góc phòng, và đứng ngay cạnh anh chắc là huấn luyện viên riêng được trang bị dụng cụ bảo hộ từ đầu đến chân. “Đủ rồi.” Người đó nói và Hideo ngừng tập để quay sang ông. Nếu không biết rõ thì tôi sẽ cho rằng vị huấn luyện viên đang nhìn tôi (tức là nhìn Hideo) với vẻ thận trọng, rón rén.

Vị huấn luyện viên bắt đầu vờn quanh, Hideo cũng vậy. Chuyển động của anh linh hoạt và chính xác đến nguy hiểm. Tóc rủ xuống mặt anh, tạm thời che đôi mắt anh khỏi tầm nhìn. Huấn luyện viên một tay xoay xoay cây gậy gỗ dài, kéo lê dọc sàn nhà rồi nhấc nó lên. Ông lao tới Hideo, vung cây gậy về phía anh với một tốc độ chóng mặt. Tầm nhìn của tôi mờ đi. Hideo dễ dàng né được đòn tấn công ấy. Anh lại né sang bên, rồi né thêm lần thứ ba. Trong đòn tấn công thứ tư, Hideo lao đến, vung một tay lên, siết chặt nắm đấm khi cây gậy giáng xuống, cây gậy gãy đôi khi đập vào cánh tay anh, với một tiếng rắc. Hideo lao về phía trước. Nắm tay của anh giáng xuống tấm đệm tay của huấn luyện viên mạnh tới nỗi ông nhăn mặt trước cú đấm. Hideo không dừng lại ở đó. Anh liên tiếp giáng những cú đấm xuống đệm tay của ông với một chuỗi chuyển động thần tốc. Cú đấm cuối cùng giáng xuống mạnh tới nỗi huấn luyện viên loạng choạng ra sau và ngã oạch xuống.

Hideo đứng đó một hồi, nặng nề thở dốc, nét mặt đanh lại như thể anh vừa trông thấy ai khác nằm đó vậy. Thế rồi, cơn phẫn nộ trong mắt anh nhạt dần và anh trở lại là chính mình trong một tích tắc. Anh chìa tay về phía huấn luyện viên và kéo ông đứng dậy. Buổi luyện tập kết thúc.

Tôi nín lặng nhìn Hideo chào tạm biệt huấn luyện viên, rồi bước ra khỏi cánh cửa kép của phòng tập với đám vệ sĩ vây quanh, tay anh vẫn quấn trong đống băng đẫm máu. Thế rồi Ký ức kết thúc và tôi thấy mình đang đứng trong phòng riêng, trở lại với cảnh sắc yên bình. Cuối cùng tôi thở hắt ra và nhận thấy mình đã nín thở nãy giờ.

Vậy đó là nguyên nhân mà các đốt tay của Hideo bị bầm tím. Sao anh lại tập luyện như bị ma nhập thế? Sao anh lại đấm như thể anh muốn giết người? Tôi rùng mình nghĩ tới gương mặt anh, với đôi mắt đen hiểm độc, hoàn toàn chẳng có chút dí dỏm, lịch lãm, quyến rũ nào của con người mà tôi thường mường tượng ra. Tôi lắc đầu. Tốt nhất là tôi không nên kể cho ai việc đã xem Ký ức của anh. Chắc Hideo chẳng muốn ai trông thấy cảnh đó ngoài đám vệ sĩ của mình.

Ánh sáng lay động phản chiếu từ bề bơi bên ngoài ban công phòng ngủ đã kéo tôi trở lại với thực tại. Tôi ở đây để làm việc, chứ không phải để dòm ngó những buổi tập cá nhân của Hideo.

Tôi đăng xuất tài khoản và tự bảo mình phải tập trung trí lực vào Ren. Ấy vậy mà trong đầu tôi chỉ có cuộc đối thoại với Hideo thôi. Khi tôi rời phòng ngủ để đi gặp đồng đội trong buổi tập huấn hôm nay, ký ức về cặp mắt đen thẫm của anh vẫn lởn vởn trong tâm trí trong tôi, cùng sự bí ẩn đằng sau những đốt ngón tay đẫm máu và ánh nhìn giận dữ đó.