Chương 15
Ba ngày thấm thoát trôi qua một cách mơ hồ, với những buổi tập luyện triền miên để đội Phoenix Riders thử nghiệm mọi kịch bản có thể xảy ra. Tôi hết cặp với Hammie rồi với Ren, Asher và Roshan, có khi kết hợp với cả hai hoặc với những người khác để chống lại họ. Môi trường xung quanh chúng tôi chuyển từ rừng già sang thành thị rồi tới những vách đá cheo leo. Chúng tôi luyện tập ở màn chơi của các giải đấu trước kia, mỗi thứ một chút.
Asher huấn luyện cả đội với một nhiệt huyết chưa từng thây. Tôi vất vả lắm mới theo kịp. Mọi màn chơi và chiến thuật mới mẻ với tôi đều quen thuộc với mọi người, cứ khi nào tôi nghĩ là mình đã nắm được điều gì đó thì Asher sẽ giảm một nửa số thời gian quy định để chúng tôi tiến hành nhiệm vụ hay thực hiện một tuyệt chiêu nào đó. Cứ khi nào tôi bắt đầu quen với một màn, Asher sẽ chuyển chúng tôi sang màn tiếp theo.
Tôi luôn kiệt sức sau những ngày tập, gục xuống ghế sô pha cùng đồng đội và rối bời tâm trí khi nghe Asher phổ biến qua về kế hoạch của ngày tiếp theo. Đến cả lúc ngủ mà tôi cũng mơ về những buổi tập.
Mặc dù Hideo đảm bảo tôi sẽ có chỗ đứng trong đội, anh cũng không thể giúp Phoenix Riders chiến thắng được. Nếu thua, đội sẽ giải tán trong mùa này và việc đó sẽ khiến chuyện theo đuôi Ren trở nên khó khăn. Hideo hy vọng tôi sẽ là người hoàn thành cho anh vụ việc này. Nếu không, tôi có thể sẽ mất tiền thưởng cho một thợ săn khác ở lại vòng sau giải.
“Em chưa quen đấy thôi,” Roshan cố an ủi tôi vào tối nọ khi chúng tôi nằm ẹp cạnh nhau trên ghế sô pha. Wikki lần lượt đi đưa từng người những suất ăn tối nóng hổi. “Mất thời gian để nắm bắt được hết mọi thứ là tốt.”
Ở phía bên kia, Hammie chọc dĩa vào đồ ăn của mình. “Trong những ngày như thế này, Roshan ạ, trái tim nhân hậu của anh sẽ ảnh hưởng đến tất cả bọn em mất.” cô ấy liếc nhìn tôi trước khi đưa dĩa lên miệng.” Chúng ta không thể khuyến khích bạn ấy buông lỏng bàn thân được.”
“Đáng ra cô ấy không nên xuất hiện trong buổi tuyển chọn.” Ren chen mồm vào.
Hammie quắc mắt nhìn gã. “Bình tĩnh nào, lính mới.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi.” Ren giơ dao nĩa lên trong tư thế phòng thủ. “Tôi đâu có được làm DJ chính ở các sự kiện quốc tế khi mới vào nghề. Làm thế không hay.” Gã nhìn tôi. “Đừng đẩy Emika vào những tình huống mà cô ấy chưa sẵn sàng đối mặt. Mọi người có thể giết chết cô ấy đấy.”
Tôi rời mắt khỏi gã, ngay lập tức những lời nói đó đánh thức giác quan thứ sáu của tôi. Gã đang nghi ngờ tôi sao? Gã có đang theo dối tôi không?
Roshan bất đắc dĩ gật đầu đồng tình với Ren. “Chúng ta không thể ép em ấy vắt kiệt sức lực được, cái gì quá cũng không tốt. Nhưng em cũng biết thừa mà, Hams.”
“Chẳng qua là vì em chơi cho đội Titans vào năm đó và Oliver là một gã đội trưởng quá kém so với Ash.”
“Tôi đánh giá cao lời khen đó.” Asher nhét một miếng khoai rán vào miệng, rồi nhìn sang tôi. “Dạo này em kém nhanh nhạy hơn đấy, Emi ạ.”
“Còn chẳng ngủ đủ giấc cả tuần rồi ấy chứ.” Roshan xen vào. “Nhìn mặt là rõ.”
“Em ổn,” tôi lầm bầm kiếm cớ, cố dụi bớt đi những quầng thâm dưới mắt. Nếu cả đội bắt đầu dòm ngó quá nhiều, họ sẽ nhận ra rằng còn có tác nhân khác ngoài những buổi tập làm tôi trằn trọc.
Asher hắng giọng và những người còn lại im bặt. Anh ấy gật đầu với tất cả chúng tôi. “Không tập luyện gì ngày mai hết. Ngủ một giấc, ăn sáng muộn. Chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày kia.”
Tôi huých nhẹ Roshan với vẻ biết ơn trong khi Hammie sưng sỉa nhìn Asher. Tôi nhớ lại vẻ nghiêm nghị của cô ấy khi thi đấu cờ nhanh trong Ký ức. “Cậu biết ai sẽ không nghỉ vào ngày mai không?” cô ấy hạch sách. “Demon Brigade đấy.”
“Nhưng một Kiến Trúc sư kiệt quệ tinh thần thì vô tác dụng rồi. Emika đã phạm lỗi suốt cả ngày hôm nay.” Asher gật gù về phía Ren đang im lặng dùng bữa. “Thêm nữa Ren có hẹn với hãng thu âm của cậu ấy vào ngày mai rồi. Nghỉ ngơi có lợi cho tất cả chúng ta.”
Tôi im lặng nhìn Ren khi cả lũ đã ăn xong và giải tán về phòng. Tôi điều tra gã mỗi ngày, cố tìm một dấu hiệu, manh mối mới. Mỗi tối tôi lại rà soát dữ liệu của gã với chiếc chìa khóa mới mà Hideo đưa. Chẳng có gì. Gã sẽ tới Hắc Giới vào ngày mai và tôi vẫn chưa tìm ra được nguyên do. À, tôi biết là gã cũng đang theo dõi tôi.
“Em’ này!” Hammie gọi khi tôi bước về phía cửa phòng. Tôi quay lại thấy cô nàng đang chạy về phía mình, dưới cánh tay kẹp một túi đồ. Cô đưa cho tôi. “Buộc cái này quanh đầu khi cậu ngủ thử xem. Nó giúp tớ ngủ nhanh đấy.”
Tôi bóp bóp lớp vải mềm. “Cảm ơn nhé.”
Cô ấy chỉ nhún vai. “Tớ không có ý thúc ép cậu đâu.” Cô nhét tay vào túi quần. “Cậu có thể nói với tớ nếu đang vướng mắc với điều gì đó. Tớ sẽ tập riêng với cậu.”
Tôi có thể thấy bộ não cờ vua của cô nàng đang dò soát, không tin tưởng hoàn toàn vào từng lý lẽ của tôi, đồng thời tính trước những gì tôi định làm tiếp theo, cô ấy thấy được có gì đó đang khiến tôi phiền lòng. “Tớ biết.” Tôi cười với cô ấy. “Có lẽ để mai nhé.”
“Ok luôn.” Cô nàng mỉm cười đáp lại và tôi cảm thấy chút tội lỗi. Tôi chưa bao giờ là thành viên trong một đội như thế này, một nhóm bạn khăng khít luôn cùng nhau làm mọi thứ. Chúng tôi có thể gần gũi nhau hơn nếu tôi mở lòng với cô ấy.
Nhưng tôi chỉ chúc Hammie ngủ ngon, cô ấy cũng làm vậy nhưng tôi có thể thấy được sự hoài nghi khi cô ấy quay đi và rảo bước về phòng riêng. Tôi nhìn theo rồi khép cửa lại.
Đêm đó, khi đang bơi trong bể bơi ở ban công để đầu óc được thanh tịnh, tôi nhận được một tin nhắn của Hideo.
Cô đang bối rối.
Tôi ngừng bơi, chớp chớp mắt cho nước ra hết và nhắn vào tin nhắn đang lơ lửng trong tầm nhìn trước khi kịp suy nghĩ.
Lời mời trò chuyện của tôi được gửi đi và Hideo xuất hiện một phút sau bên rìa bề dưới dạng một ảo thể. Anh đang ngồi trong một căn phòng nhập nhoạng ánh sáng ấm áp, cà vạt nới lỏng. Không có nó, trông anh hợp tuổi, trẻ trung và bớt uy quyền hơn. Mặc dù bản thân cảm thấy khó chịu nhưng trái tim tôi vẫn thót lên trước bóng hình anh. các đốt tay anh tối nay không bị bầm tím. Tôi đoán là anh đã không tập đấm bốc mấy ngày nay.
Tôi nhấc tay khỏi làn nước và đặt chúng lên thành bể. Những giọt nước trên làn da xăm kín của tôi lấp lánh dưới ánh trăng.
“Sao anh biết?” tôi dấp.
“Tôi chưa nhận được tin tức gì từ cô đã mấy hôm rồi.”
Tôi chẳng có hứng kể lể những khó khăn trong quá trình luyện tập của mình với anh. “Nhỡ tôi chỉ đang thu thập thông tin cho lần báo cáo tới thì sao?” Tôi đành nói thế. “Tôi còn chưa tới Hắc Giới kia mà.”
Hideo quay đi một lát để cởi khuy cổ tay. “Đó là lý do tôi không nhận được tin tức gì từ cô sao?” anh nói qua vai.
“Đây là cách anh nhắc tôi cần đẩy nhanh tiến độ hơn đấy à?”
Anh nhìn lại tôi, nửa mặt ẩn sau bóng tối. “Đó là cách để tôi hỏi xem cô có cần giúp gì không.”
“Tôi tưởng tôi mới là người giúp anh chứ.”
Anh dừng lại trong ánh sáng nhập nhoạng, đầu anh hơi nghiêng về phía tôi để lộ nụ cười thấp thoáng trên môi. Mắt anh nhìn tôi hồi lâu. Tôi mừng vì bóng tối đã giấu đi hai gò má ửng hồng của mình. “Tôi biết là cô đang kiệt sức.” Cuối cùng thì anh cũng nói gì đó.
Tôi nhìn lảng đi và gạt bớt nước trên cánh tay. “Không phải thương hại tôi.”
“Đâu có. Nếu cô không tự lo liệu được thì tôi đã không chọn cô cho công việc này.”
Lúc nào cũng là cái vẻ lọc lõi ấy. “Nếu muốn giúp tôi một tay, anh luôn có thể hỗ trợ về mặt tinh thần.” Tôi nói khi trầm mình xuống nước.
“Hỗ trợ tinh thần.” Anh quay lại đối mặt với tôi, cười vẻ tinh quái. “Cô muốn kiểu an ủi nào đây?”
“Biết đâu được đấy. Vài lời khích lệ thì sao?”
Hideo nhướn mày đầy thích thú với tôi. “Được thôi,” anh tiến một bước lại gần tôi. “Tôi hỏi thăm vì nhớ giọng nói của cô.” Anh nói. “Khá hơn chưa?”
Tôi há hốc miệng, bốc hơi sạch mọi dũng khí nhất thời. Trước khi tôi có thể đáp lại, anh chúc tôi ngủ ngon và ngắt kết nối. Hình ảnh của Hideo biến mất, thay vào đó là khoảng không trống trải. Nhưng trước khi biến mất, tôi thấy anh vẫn nhìn tôi.
Đêm đó, tôi mơ thấy cùng Hideo trở lại Sound Museum Vision, nhưng không đứng giữa sàn nhảy. Chúng tôi đang ở tầng trên, náu mình trong một góc tối nào đó trên ban công nhìn bao quát toàn bộ không gian. Anh đẩy tôi vào tường và hôn tôi mãnh liệt.
Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngượng ngùng và khó chịu với chính mình.
Lời của anh vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi vào cái ngày Ren tới Hắc Giới. Khi những người khác rục rịch đi ăn trưa, tôi khóa cửa lại và đăng nhập vào Warcross nhưng không tham gia trò chơi thông thường. Tôi lôi ra một cái bàn phím ảo và nhập một loạt các câu lệnh. Những ngón tay tôi lộc cộc trên sàn nhà. Căn phòng chập chờn rồi đột nhiên tối đi, khiến tôi bị bóng đêm bao trùm.
Tôi nín thở. Tôi ra vào Hắc Giới khá thường xuyên, nhưng vẫn không bao giờ quen được với thứ bóng tối ngộp thở che mờ hai mắt trước khi tôi thâm nhập vào được chốn này.
Cuối cùng, những đường kẻ ngang màu đỏ xuất hiện trong tầm nhìn, mà khi được tôi phóng to lên thì chúng chuyển thành các đoạn mã. Chúng phủ kín tầm nhìn của tôi, các trang nối tiếp nhau cho tới khi chạm đáy và hiện lại con trỏ nhấp nháy. Tôi nhập vài câu lệnh, rồi một dải mã mới tràn vào tầm nhìn.
Đột nhiên, đoạn mã đỏ sậm biến mất, tôi thì đứng giữa đường phố nơi đây. Cái tên [vô danh] lơ lửng trên đầu tôi. Những hình hài đen kịt lướt qua, không một ai chú ý đến tôi. Tôi đứng bên dưới một dãy biển hiệu neon vô tận, mập mờ dọc theo những tòa cao ốc phía trên. Chúng hắt lên tôi những dải màu khác nhau.
Tôi mỉm cười. Tôi đã vượt qua lớp tường lửa bảo vệ bên ngoài của Warcross và dấn chân vào thế giới ngầm của thực tế ảo rộng lớn, được mã hóa và kín đáo ngay dưới nền tảng của Warcross. Đây là ngôi nhà thứ hai, nơi ai cũng nói chung một ngôn ngữ và cũng là nơi mà những kẻ vô lực ở thế giới thực có thể trở nên uy quyền tột đỉnh.
Đa phần những người thường xuyên ra vào Hắc Giới còn chẳng thèm đặt tên cho nó. Nếu bạn đang ở đây thì có nghĩa là bạn đang ở “phía dưới” và bất cứ ai hiểu rõ mình đang làm gì đều hiểu đây không phải “phía dưới” như kiểu nước Úc. Thế giới mà giờ tôi đang bước vào chẳng có một trật tự logic nào hết, chí ít là không phải theo cách thông thường. Những tòa nhà hẹp, xiêu vẹo, tọa lạc ngay giữa lòng phố trong khi lối vào các tòa nhà thì treo ngược, như thể muốn cảnh báo rằng việc tiến vào là bất khả thi. Phố chính giao với các con phố khác giữa không trung, dẫn từ bậu cửa sổ này sang bậu cửa sổ khác. Không gian kết nối những điều bất khả thi, hệt như một bức họa của Escher. Khi tôi nhìn lên trời, một chuỗi những đoàn tàu đen kịt chạy song song nhau, mất hút phía chân trời. Trông chúng kỳ quái, dài thườn thượt như thể bị bóp méo qua tấm gương trong nhà cười. Nước rỏ tong tỏng gần đó, rơi xuống rãnh nước và lấp đầy những ổ gà trên đường.
Tôi ngước nhìn những tấm biển neon. Nếu nhìn kỹ, bạn sẽ nhận ra rằng chúng không phải là biền báo thật mà là danh sách những cái tên được tô đậm bằng ánh đèn neon. Nếu bạn ngu ngốc đến mức thâm nhập vào Hắc Giới mà không biết cách bào vệ danh tính thì chằng mấy chốc, tên thật và thông tin cá nhân của bạn (như sổ an sinh xã hội, địa chỉ thường trú, số điện thoại riêng) sẽ được liệt kê trên những biển báo đó. Trên đó là danh sách những người chơi dám cả gan tới đây mà chằng hề phòng bị, thông tin của họ bị truyền đi khắp Hắc Giới và an nguy của họ chỉ phụ thuộc vào lòng khoan dung của những kẻ vãng lai trên các con phố này.
Đó là nơi mà tôi từng bị bêu danh, sau lần đầu bước chân xuống đây.
Tôi đi qua một biển báo để tới phố chính. Con phố mang tên Con Đường Tơ Lụa . Bên dưới các danh sách là một loạt các cửa tiệm với những biển hiệu neon riêng. Một trong số đó buôn hàng cấm - chất kích thích, đa phần là vậy. Sổ còn lại thì treo đèn lồng đỏ ngoài cửa, mời gọi tình dục ảo. Những cửa tiệm khác vẫn treo biểu tượng video trên cửa, thể hiện rằng ở đó có dịch vụ theo dõi trực tuyến. Tôi đang ẩn mình bên dưới bộ đồ đen và một khuôn mặt được chọn ngẫu nhiên, nhưng thường xuyên ra vào thế giới này không có nghĩa là tôi sẽ cảm thấy thoải mái với chuyện đó.
Giờ tôi khởi động công cụ tìm kiếm và nhắn vào ổ Hải Tặc trong các kết quả trả về. Thế giới xung quanh tôi nhòe đi và trong nháy mắt, tôi đang đứng trên phố nơi các tòa nhà đã nhường chỗ cho một cột trụ. Một chiến hạm hải tặc lờ mờ bên bờ biển, sáng rực với những dây đèn lồng đung đưa ở tầm giữa cho tới đỉnh cột buồm, ánh sáng từ chúng phản chiếu trên mặt nước long lanh, Ổ Hải Tặc là một trong những tụ điềm ăn chơi nổi tiếng dưới này. Mũi thuyền có một miếng gỗ tinh xảo chạm khắc biểu tượng bản quyền in ngược. Thông tin muốn được tự do lưu thông , tôi im lặng lẩm nhẩm khẩu hiệu của nó. Một lá cờ hiệu phấp phới trên ván cầu dẫn vào khoang chính, nơi một hàng dài các nhân vật vô danh đang đi lại.
Hôm nay, tấm băng rôn hiện quảng cáo cho vụ đặt cược một trận đấu Warcross đang diễn ra bên trong quán. Những cặp đấu với những luật lệ ngẫu nhiên này được đám xã hội đen điều hành, nên tôi có thể dò tìm và tóm được những tay cờ bạc đang gặp rắc rối với pháp luật. Người ta thường bỡn cợt gọi đây là những trận đấu Darkcross -Warcross Hắc Ám. Tôi không tưởng tượng được cái chốn này đã tạo ra bao nhiêu tay cược Warcross trốn nợ.
Hẳn Ren cũng đang ở đây vì vụ này. Tôi tự nghĩ khi rào bước tới cầu ván.
Trên tàu, dàn loa đang bật một bản nhạc điện tử lấy từ album chưa phát hành của Frankie Dena. Một cột trụ bằng kính sừng sững ngay chính giữa khoang tàu, phía trên là một danh sách những cái tên và con số liên tục cập nhật và lượn vòng. Chúng đều là những cái tên nổi tiếng của thủ tướng, tổng thống, ngôi sao ca nhạc và bên cạnh mỗi cái tên là một khoản tiền thưởng, xổ sổ ám sát. Người ta đặt tiền vào kẻ mà họ muốn thủ tiêu. Bất cứ khi nào số tiền đặt cho một ai đó lên cao, vài sát thủ của Hắc Giới sẽ được tiếp thêm động lực để ám sát kẻ đó và hốt hết mẻ tiền cược.
Việc đó đương nhiên hiếm khi xảy ra, nhưng ổ Hải Tặc vẫn sẽ còn tồn tại dưới dạng này hoặc dạng khác chừng nào mạng Internet còn tồn tại, và cứ mỗi một thập kỷ thì lại có một vụ ám sát thực sự xảy ra ra. Thực tế là Ronald Tiller, một nhà ngoại giao bị cả thế giới căm ghét vì được tuyên bố trắng án khỏi một cáo buộc cưỡng bức, đã bỏ mạng vài năm về trước trong một vụ nổ xe bí ẩn. Tôi đã thấy tên ông ta đứng đầu danh sách xổ số ám sát một tuần trước khi thảm kịch xảy ra.
Tôi nhìn lên một cái ban công hướng ra cây cột trụ đầy rẫy những cái tên. có vài người đang ngồi đó theo dõi. Một trong số đó rướn người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đùi, lặng lẽ quan sát danh sách. Những sát thủ chờ một khoản tiền thưởng lớn. Tôi rùng mình suy nghĩ và nhìn lảng đi.
Trên những bức tường là danh sách số liệu thống kê về mỗi đội thi đấu Warcross. Số liệu thống kê của đội Phoenix Riders và Demon Brigade chiếm trọn một bức tường. Bên dưới là một danh sách kéo dài những khoản cược vào hai đội. Phần thắng nghiêng hẳn về Demon Brigade.
Một nhóm những nhân vật vô danh đứng rải rác, mải mê trò chuyện. Rất nhiều người trong số họ có vẻ ngoài to lớn, thậm chí là khổng lồ với bắp tay u thịt và móng vuốt dài ngoằng, mắt đen kịt. Vài cư dân của Hắc Giới trông thực sự phù hợp với tên gọi của nó.
Tôi dò tìm Ren. Gã có thể là bất cứ ai trong đám này và cũng đang giả dạng.
Tôi xem đồng hồ. Gần một giờ. Tôi nghển cổ, lướt mắt qua đám đông trong khi gõ các câu lệnh, tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào cho thấy ký hiệu của Ren ở đây. Chẳng có gì hết.
Thế rồi…
Chấm vàng lại xuất hiện trên bản đồ của tôi. Trong lúc len vào giữa đám đông, tôi đột nhiên thấy một cảnh báo nói rằng Ren hiện đang ở trong phòng. Đúng như dự đoán, khi tôi kiểm tra dữ liệu của gã, tôi thấy ký hiệu WCO hiện lên ở phần thông tin. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Gã chính là bóng người mà tôi đã thấy ở sân vận động. Vì mục đích gì, hay vì ai mà gã đến tận đây?
Tôi đảo mắt nhìn quanh khi đám đông im lặng dần, như thể được báo trước.
Đột nhiên, danh sách ám sát trên trụ kính tạm thời biến mất. Nó được thay thế bởi dòng chữ:
OBSIDIAN KING đấu WHITE SHARKS
Hắc Giới cũng sở hữu một loạt gà nhà nổi danh, dù những tuyển thủ này ẩn danh và chơi rất bẩn. Những đội thi đấu Warcross thông thường được những nhà bảo trợ giàu có tài trợ, còn các đội chơi của Hắc Giới thuộc quyền sở hữu của đám xã hội đen. Khi bạn thắng, bạn giành giải thưởng về cho băng nhóm sở hữu bạn. Khi bạn thua, khán giả sẽ đặt cược để đưa bạn vào xổ số ám sát. Thua nhiều là bạn sẽ thấy tên mình đứng đầu trong danh sách luôn. Rồi thậm chí, người bảo trợ bạn có thể chính là kẻ sẽ lấy mạng bạn.
Những người quan sát cột trụ giờ sẽ thấy một nút Tham Gia lơ lửng giữa tầm nhìn của mình. Tôi nhắn vào đó. Một thông báo nảy lên với câu hỏi rằng tôi muốn cược bao nhiêu tiền. Tôi nhìn xung quanh phòng, quan sát các con số hiển thị phía trên mỗi tay cược. 1.000, 5.000, 10.000. Tôi thậm chí còn thấy một vài kẻ đặt cược tới 100.000.
Tôi đặt cược ở mức 100. Không cần phải chơi trội ở đây làm gì. Thế giới xung quanh biến đổi và đột nhiên chúng tôi không còn đứng trên khoang của Ổ Hải Tặc nữa mà là trên nóc một tòa cao ốc mờ ảo dưới bầu trời đỏ mấu. Những tuyển thủ trắng xóa xuất hiện trong màn chơi, tỏa sáng cạnh những vật phẩm tăng sức mạnh. Hình ảnh của Ổ Hải Tặc thu bé lại thành một màn hình nhỏ ở góc tầm nhìn, luôn nhảy vào giữa tầm nhìn của tôi bất cứ khi nào tôi liếc xuống nó. Giờ tôi đang sử dụng nó để tìm kiếm chấm vàng của Ren.
Gã đứng cách tôi chỉ có vài mét. Trên đầu gã là số tiền cược màu xanh lá cây: 100. Tôi nhướn mày. Cũng là một khoản cược không cao cho lắm. Kỳ lạ thật. Thông thường, khi tôi theo dấu kẻ nào đó, tay cược thường có xu hướng đưa ra những khoản cược khiến người ta phải trố mắt.
Ren đang mạo hiểm danh tiếng của bản thân dưới tư cách là một tuyền thủ chuyên nghiệp chỉ để đặt cược chút tiền vào trò chơi bất hợp pháp này. Gã lởn vởn xung quanh, hẳn là để ẩn mình trong khi chờ đợi. Tôi cá rằng gã ở đây để liên lạc với kẻ nào đó.
Người dẫn chương trình xuất hiện, giới thiệu mười tuyển thủ và bắt đầu trận đấu. Không giống các trận đấu thông thường, trận này có hai con số hiển thị ở phía dưới tầm nhìn của tôi. Mỗi con số là một số tiền cược tối đa cho mỗi đội chơi. Tôi có thể nghe thấy tiếng gầm của khán giả khi các tuyển thủ bắt đầu di chuyển. Hai địch thủ lao vào nhau và đều vung tay ra sau để tấn công. Khi họ làm vậy, một trong hai người đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn. Hắn hiện lên sau lưng địch thủ và tuyển thủ thứ hai chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hắn đá bay khỏi nóc tòa cao ốc. Đám đông hò reo. Tôi chỉ im lặng theo dõi. Trong một trận đấu thực, một chiêu thức như thế sẽ bị cấm ngay lập tức. Nhưng ở nơi không hề có sự hiện diện của nhân viên Henka Games, mọi thứ đều được cho phép.
Khi trận đấu tiếp tục, số tiền cược cho mỗi đội thay đổi trong tầm nhìn của tôi trên một bàng thông báo trực tuyến. Obsidian King, những kẻ bắt đầu ở chiếu trên so với White Sharks, giờ đang bị tụt lại phía sau. Khi Kiến Trúc sư của họ bị hạ gục bởi tăng lực phầm Trụ Băng (làm tê liệt tạm thời), đội Sharks còn vượt lên cao hơn nữa.
Tôi thở dài. Không có gì kỳ quái xảy ra ngoài khoản cược thấp đến bất thường của Ren. có lẽ nào tôi chỉ đang tốn thời gian ở đây và Ren là kẻ đánh lạc hướng thôi sao?
Đó là lúc tôi nhận ra có một tay Cược mới bước vào ổ Hải Tặc.
Tôi có thể đã bỏ lỡ hắn nếu không nhờ vào phần mềm bẻ khóa của mình. Đa phần những kẻ xung quanh tôi chẳng có vẻ gì là nhận ra sự hiện diện của hắn. Nhưng Ren thì biết và kẻ đó cũng đang quay lại để nhìn gã.
Giữa những nhân vật khổng lồ kia, kẻ mới tới trông mờ nhạt, một dáng hình mảnh mai. Mặt hắn bị che giấu hoàn toàn sau chiếc mũ giáp bằng sắt mờ xỉn và mặc một bộ giáp toàn thân màu đen vừa vặn. Những cơ bắp rắn rỏi căng lên khi hắn cử động, nổi bần bật dưới ánh đèn neon của Ổ Hải Tặc. Dù chẳng có chút thông tin nào của hắn, chẳng có gì giúp nhận ra kẻ này là ai, tôi vẫn thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể từ đầu tới chân, như khi giác quan thứ sáu báo hiệu gì đó. Đây chính là kẻ mà Ren đang đợi. Đây là kẻ mà Ren sẽ gặp mặt.
Đây là Zero.