Chương 16
Mình không biết chắc mà, tôi tự nhủ. Đó có thể là bất kỳ ai.
Nhưng mọi thứ về hắn - tác phong tự tin, thái độ của bề trên chứng tỏ hắn thường xuyên lui tới đây, việc tôi không thể đọc vị được hắn - tất cả đều khiến tim tôi đập thình thịch.
Tôi không nên cảm thấy ngạc nhiên khi thấy hắn ở đây. Nhưng gì thì gì, chạm mặt với Zero khiến tôi tự nhiên quên mất mình là ai. Tôi gần như không phản ứng kịp để tránh đường khi hắn len qua đám đông.
Ngay lập tức, Zero khựng lại. Mắt hắn hướng về phía tôi, nhìn chằm chằm thẳng vào tôi.
Lẽ ra mình không thể nhận ra sự hiện diện của hắn. Đó là nguyên do tại sao mà không ai trong đám đông có vẻ nhận ra hắn đang ở đây. Hắn phải vô hình với tất cả mọi người ngoại trừ những kẻ đã biết trước rằng hắn sẽ có mặt, những kẻ mà hắn biết là cùng phe với mình. Zero đã nhận ra việc tôi cố tránh đường cho hắn.
Hắn biết tôi có thể nhìn thấy hắn.
Liệu hắn có biết tôi là ai không? Nhỡ hắn đã nhìn thấu tôi qua chương trình hack của mình và tải về tất cả thông tin của tôi thì sao? Nhiều câu hỏi lướt qua tâm trí tôi. Nếu giờ tôi thoát khỏi đây thì chuyện tôi thấy hắn sẽ rõ như ban ngày.
Lờ hắn đi, chỉ đứng yên và quan sát trận đấu. Coi như hắn không ở đây.
Zero im lặng nhìn tôi rồi tiến lại gần. Chiếc mũ giáp đen kịt phản chiếu hình ảnh nhân vật của tôi. Dù ở chốn này ai cũng được mã khóa, nhưng Zero lại hoàn toàn không hiện chút thông tin nào. Không nhân dạng giả, không tên truy cập ngẫu nhiên, không gì hết. Hắn là một hố đen. Hắn chậm rãi, ung dung lượn quanh tôi một vòng để “ngâm cứu” tôi, lặng lẽ như một kẻ săn mồi với bước chân vọng lại trong hang. Tôi đứng yên nhất có thể, nín thở, cố gắng giữ bình tĩnh. Ngoài đời thực, tôi đang điên cuồng gõ phím, bỏ hết những việc đang làm để chuẩn bị phòng thân. Chắc chắn con người đời thực của hắn cũng đang làm điều tương tự. Mặc dù đã được mã hóa và tách nguồn, tôi vẫn cảm thấy ánh nhìn của hắn đang bóc trần tôi. Tim tôi đập điên cuồng trong lồng ngực. Tôi từng phải đối đầu với đám xã hội đen trước đây. Tôi tự nhủ rằng nếu mình có thể bình tĩnh khi ở gần chúng, thì đây chẳng là đinh gì.
Một cô gái đứng rất gần hắn đang hí hoáy gì đó lên tấm bảng giấy, cô ta có mái tóc bob ngắn màu xanh nước biển và diện áo khoác đen với quần jeans. Nhưng đôi mắt trắng dã của cô ta mới là thứ khiến tôi giật mình. Mới đầu tôi nghĩ cô ta là một trong những tay cá cược, nhưng khi cô ta và Zero quay đầu lại cùng lúc thì tôi mới nhận ra cô ta là một tường lửa phòng vệ mà Zero có thể núp sau để che giấu danh tính. Nếu ai đó vô tình chú ý đến Zero và ghi lại được cảnh này trong Ổ Hải Tặc thì thứ duy nhất họ có thể tìm được là đống dữ liệu vô dụng của cô gái đó.
Cô ta viết gì lên tấm bảng giấy vậy? Thông tin về chúng tôi ư?
Zero nhìn tôi một lúc lâu. Thế rồi, kỳ diệu thay, hắn chú ý sang hướng khác, cô gái kia cũng vậy. Tôi siết chặt tay tới nỗi có thể cảm thấy đầu móng đang bấu chặt vào lòng bàn tay.
Zero đặt một khoản cược 34.05 ngân phiếu vào đội Obsidian King. Tôi cau mày. Một số tiền cược quái lạ. Tôi chờ đợi trong im lặng đúng một phút. Thế rồi Zero đặt thêm một khoản cược nữa vào đội White Sharks. 118.25 ngân phiếu.
Hắn lại cược vào đội bên kia ư? Hắn đang làm cái quái gì vậy?
Một tay cược khác phía bên kia hang đang đặt một khoản cược 34.05 phiếu. Một phút sau, y đặt thêm khoản nữa giá 118.25 phiếu vào đội White Sharks, hệt như Zero đã đặt. Nhân vật trung gian của Zero hí hoáy gì đó xuống tấm bảng giấy của cô ta.
Hắn không hề đặt cược. Hắn đang liên lạc với các tay cược khác.
Đương nhiên rồi. Ghi nhớ các con số nào. Tôi thấy Zero đợi thêm vài phút nữa trước khi đặt một khoản cược mới. Lần này là 55.75 phiếu cho Obsidian King và 37.62 cho White Sharks.
Đúng như dự đoán, một tay cược ở phía bên kia cũng lần lượt đặt những khoản tiền tương tự. Lại một lần nữa, nhân vật trung gian của hắn ghi chép lại.
Tôi lẳng lặng quan sát với vẻ bối rối khi chuyện này tiếp diễn, lặp đi lặp lại, khi mọi người quanh tôi tiếp tục cổ vũ trận đấu. Không một ai có vẻ thắc mắc về những khoản cược này. Mà thực ra họ chằng có lí do gì để thấy vậy, vì chỉ có những khoản cược lớn mới nổi trội và có khả năng thay đổi tới bảng thống kê của mỗi đội. Việc gì người ta lại phải quan tâm đến những khoản cược cỏn con, kỳ lạ này?
Thế rồi Zero đặt hai khoản cược. Ren là người đáp lại.
Cuối cùng, khi trận đấu kết thúc, Zero đứng lên với nhân vật đại diện của hắn và rời khỏi đó mà không nói một lời nào. Bên cạnh hắn, nhân vật đại diện trung gian gật đầu một lần với đám đông và những kẻ đã trả lời bằng mật mã giờ cũng đang gật đầu hồi đáp. Phía trên, bản nhạc điện tử chuyển sang một giai điệu khác trong nháy mắt như thể bị vấp đĩa. Kết thúc thật ấn tượng nào , tay ca sĩ trong bài hát rền rĩ. Yeah / kết thúc thật ấn tượng. Thế rồi bài hát quay trở lại nhịp điệu vốn có ban đầu. Cuối cùng đội Obsidian King chiến thắng và bảng thống kê của đội White Sharks biến mất, tách ra và chia đều cho các tay thắng cược. Tôi nhìn xuống danh sách ghi chép lại những con số mà Zero đặt cược.
50 cặp số. Tất cả đều là những khoản tiền nhỏ. Cao nhất là 153 và thấp nhất là 0. Khi nhìn chúng, một suy đoán này lên trong đầu tôi. Ý nghĩ ấy lạ lùng tới nỗi tôi gạt phắt nó đi ngay từ lúc đầu.
Nhưng càng nhìn những con số, tôi càng thấy hợp lý.
Đó là những địa điểm. Kinh độ và vĩ độ.
Nếu như là kinh độ và vĩ độ của những thành phố thì sao? Tâm trí tôi rối bời, khiếp sợ khi cuối cùng cũng tìm được những manh mối quan trọng, những mảnh ghép cuối cùng của một thứ gì đó kinh khủng. Tại sao Zero lại nhắn hàng loạt địa điểm cho những kẻ khác?
Hắn định làm gì?
Trong cơn sửng sốt, tôi đăng xuất để rời Hắc Giới. Ngay khi làm vậy, tôi liếc nhìn Zero ở phía bên kia phòng một lần cuối.
Hắn đang nhìn thẳng vào tôi.