← Quay lại trang sách

Chương 17

Tôi không rõ liệu hắn có nhận ra tôi không. Có thể hắn còn chẳng hề để ý đến tôi, và ánh mắt hắn chỉ là vô tình thôi. Nhưng việc hắn ngoảnh ra nhìn vẫn khiến tôi rùng mình trong lúc nhìn ra ngoài ban công để cố trấn tĩnh. Tôi từ từ thở ra. Sự yên bình của thế giới thực làm tôi gai người sau buổi dạo chơi trong Hắc Giới.

Lẽ nào Zero đang nghi ngờ tôi?

Tôi mở bản đồ và đè danh sách các tọa độ mà tôi ghi chép lại ở Ổ Hải Tặc lên để nó hiển thị rõ ràng trước mặt. Sau đó tôi chú ý tới những đường kinh tuyến và vĩ tuyến ngoài lề bản đồ.

“31,2.” Tôi lẩm nhẩm thành tiếng, lướt những ngón tay dọc theo hình chiếu. “121,5.” Ngón tay tôi dừng lại ngay tại Thượng Hải.

Tôi làm thêm một cặp số nữa. “34,05… 118,25.”

Los Angeles.

40,71 & 74,01 là New York.

55,75 & 37,62 thì là Moscow.

Cứ như thế, tôi đối chiếu từng cặp số với nhau, thỉnh thoảng thêm dấu trừ trước một con số nào đó khi nào tôi dò ra một chốn đồng không mông quạnh hay giữa đại dương. Hóa ra, Zero đã ghi ra năm mươi thành phố lớn nhất thế giới, và mỗi nơi đều được ai đó trong đám người ở Ổ Hải Tặc đáp lại xác nhận.

Dù chủ ý của Zero có là gì đi chăng nữa thì đây cũng là một kế hoạch trên toàn cầu và tôi có linh cảm rằng mục đích cuối cùng của hắn không chỉ đơn giản là phá rối những giải đấu Warcross.

Phải chăng tính mạng của nhiều người đang gặp nguy hiểm?

Tiếng gõ cửa làm tôi ngừng suy nghĩ. “Ai đó?” tôi nói to.

Không có tiếng trả lời. Tôi ngồi yên tại chỗ một lúc rồi đứng dậy và bước tới nhắn nút để mở cửa.

Ren đang tựa người bên lối vào, cặp tai nghe của gã lủng lẳng quanh cổ. Một nụ cười giả tạo xuất hiện trên gương mặt gã. “Nghe nói cô bỏ bữa trưa,” gã nghiêng đầu nhìn tôi. “Đau đầu sao?”

Máu tôi như đông lại, nhưng tôi tự nhủ phải bình tĩnh. Tôi nheo mắt nhìn gã và chống tay lên eo. “Nghe nói anh trốn tập để làm nhạc,” tôi đốp lại.

Gã nhún vai. “Tôi có một bản hợp đồng cần phải được hoàn thiện với bên phòng thu, dù có tham gia Warcross hay không. Mấy người kia đang chuẩn bị chơi trò chơi, họ nhờ tôi lên đây gọi cô xuống nếu cô muốn tham gia.” Gã hất đầu về phía cầu thang.

Anh vừa làm gì ở Hắc Giới thế hả Ren? Tôi thầm nghĩ khi dò xét khuôn mặt gã. Mối liên kết giữa anh với Zero là gì? Anh tính làm gì đây?

“Không phải tối nay,” tôi nói dối, hất đầu về phía giường. “Tôi có hẹn để xin giấy phép cho chiếc ván trượt mới rồi.”

Ren nhìn tôi hơi lâu một chút rồi nhấc người khỏi cửa và đi về phía cầu thang. “Tân binh nhỏ bận rộn.” Gã nói bằng tiếng Pháp, bản dịch của câu nói ấy hiện lên trên tầm nhìn của tôi.

Tân binh nhỏ bận rộn. Tôi tự hỏi liệu gã có nghi ngờ chuyện tôi theo dõi gã không. Khi gã đã xuống tầng dưới và khuất khỏi tầm mắt, tôi đóng cửa lại và bắt đầu một cuộc gọi tới Hideo. Khi anh nhấc máy, ảo thể của anh hiện lên trong tầm nhìn của tôi.

“Emika,” Lời anh nói khiến tôi thấy vừa phấn khích vừa vội vã.

“Chào anh,” tôi thì thầm đáp lại. “Chúng ta có thể gặp nhau được không?”

Lúc tôi bước vào phòng khách, Asher, Roshan và Hammie đã túm tụm lại trên ghế sô pha và tọng pizza đầy mồm trong khi chơi Mario Kart. Ren ngồi nhìn họ chơi trên một chiếc ghế mềm gần đó. Xe của họ lao vun vút trên con đường bảy màu xuyên suốt Dải Ngân hà.

“Ôi tuyệt vời!” Hammie reo lên khi xế cưng của cô ấy mấp mé vạch đích. “Ván này chị thắng rồi nha mấy em.”

“Còn hơi sớm đó,” Roshan vặc lại. “Đây là cảnh báo cuối cùng.”

“Thế thì đừng nhường em.”

“Anh không thả cho ai bao giờ.”

Ánh mắt tôi lướt qua Ren. Trông gã bình thản và dửng dưng, cặp tai nghe khắc đôi cánh vàng lủng lẳng quanh cổ. Khi thấy tôi, gã liền nở nụ cười lười biếng như thể vẫn luôn ở đây chứ chưa hề đi cá cược ở Hắc Giới cách đây một tiếng.

Hammie rú lên. “Không!” Một con rùa xanh vụt ra từ xó xỉnh nào đó và lao thẳng vào xe khi cô nàng chuẩn bị vượt qua vạch đích. Lúc cô ấy đang loay hoay khởi động lại xế cưng thì những người khác đã kịp vượt lên. xếp hạng của Hammie rơi từ hạng nhất xuống hạng tám sau khi cô nàng cuối cùng cũng lết được qua vạch đích.

Asher cười phá lên khi Hammie đứng phắt dậy và vung tay lên. Cô ấy lườm Roshan, người đang nở nụ cười hiền lành. “Xin lỗi nhé, cưng à. Như anh đã nói, anh không nhường cưng đâu.”

“Xin cái mứt ý!” cô ấy la lên. “Em muốn trả thù.”

“Trời ạ, Roshan.“Asher vỗ vỗ vai anh. “Thiên thần ngoài đời, quỷ dữ trong game.”

Ren liếc tôi. “Này, Emika,” gã nói. “Cô muốn vào không? Tôi chơi vòng tiếp theo nè.”

Tại sao anh lại có mặt ở Ổ Hải Tặc hả Ren? Anh đã làm gì cùng Zero vậy? Anh có phải là mối nguy với những người trong căn phòng này không? Tuy nội tâm sóng gió là thế, nhưng ngoài mặt tôi vẫn mỉm cười rồi gác chiếc ván điện lên vai. “Tôi định đi thử em ván mới này trong thành phố rồi.”

Bên cạnh Ren, Hammie đang rên rỉ. “Thôi nào, Em.” cô ấy nói.

“Tối nay tớ chỉ muốn tận hưởng chút không khí trong lành thôi.” Tôi nhìn cô ấy đầy áy náy. “Tớ nói rồi mà. Ngày mai nhé, hứa luôn.”

Khi tôi quay đi, Asher gọi với theo.

“Này tân binh!” Tôi quay lại và thấy anh ấy nhìn tôi cực nghiêm túc. “Lần cuối cô được đánh lẻ khỏi đội đấy nhé!”

Tôi lẳng lặng gật đầu khi Asher quay đi. Trước khi có thể ra khỏi nhà, tôi thấy Ren thoáng nở nụ cười với mình.

“Đi chơi vui nhá!” Gã gọi với theo trước khi quay đi.

Tôi lỉnh vào hậu sảnh, ra khỏi cửa, đi giày vào và tới bên chiếc xe sedan màu đen đang đỗ ở lối vào. Với tần suất gặp gỡ Hideo dày đặc vào đêm hôm như thế này thì tôi cũng phải đổi phương tiện chứ. Đây là xe để các tuyển thủ dùng để di chuyển quanh thành phố, nhưng tốt nhất vẫn không nên thu hút sự chú ý. Asher sẽ muốn tôi tham gia mấy hoạt động gắn kết cả đội, nhất là vào những tuần cận kề trận đấu chính thức đầu tiên.

Khi tôi tới được trụ sở của Henka Games thì màn đêm đã buông xuống, và trung tâm thành phố Tokyo biến thành xứ sở nhiệm màu ngập tràn ánh đèn neon. Chính tòa trụ sở trông cũng rất lạ lẫm. Qua lớp kính của tôi, tường được bao phủ bởi những dải ngũ sắc và phần trình chiếu logo công ty cực kì chất. Khi xe dừng lại trước cửa tòa nhà, tôi được hai tay vệ sĩ vận vest đen của Hideo chào đón. Họ đồng loạt cúi chào tôi.

“Lối này, thưa cô Chen,” một người nói.

Tôi ngượng ngùng cúi chào đáp lễ họ rồi đi theo vào bên trong tòa nhà. Chúng tôi cứ đi trong im lặng cho tới khi dừng lại trước cửa văn phòng của Hideo.

Hideo tựa người vào bàn, đầu cúi thấp vẻ trầm ngâm, mái tóc đen đang rối bời. Anh diện sơ mi đen cổ cồn cùng quần âu sọc xám. Tôi nhìn xuống đôi giày của anh. Hôm nay là giày lười màu xanh xám viền chỉ đen. Khuy măng sét của anh không chủ ý tương xứng nhau: một bên là hình trăng khuyết, còn bên kia lại là một vì sao. Sao trông anh lúc nào cũng bảnh thế nhì? Nếu có ở đây thì bố tôi hẳn sẽ ấn tượng lắm.

Anh ngước nhìn lên khi chúng tôi bước vào. Chợt nhớ ra mình nên làm gì, tôi nhanh chóng cúi chào.

“Emika.” Anh đứng thẳng người lên. vẻ nghiêm túc trên gương mặt anh dịu lại khi anh thấy tôi. “Chào cô.” Anh liếc nhìn hai tay vệ sĩ. Một trong hai người họ chực mở miệng phản đối nhưng khi Hideo hất đầu về phía cửa, thì anh ta đành thở dài và kéo người còn lại ra khỏi phòng.

“Họ đã ở bên tôi từ năm tôi 15 tuổi.” Hideo nói khi anh đi vòng qua bàn làm việc để tới chỗ tôi. “Xin cô thứ lỗi nếu thỉnh thoảng họ có hơi đề phòng thái quá.”

“Có thể họ nghĩ rằng tôi là mối nguy hại với anh.”

Anh mỉm cười khi tới trước mặt tôi. “Thế có phải vậy không?”

“Tôi đang cố giữ mình lắm đây.” Tôi đáp lại nụ cười của anh. “Hôm nay tôi chỉ đến để thông báo với anh những gì tôi tìm được thôi.”

“Tôi đoán là cô đã tìm ra được điều gì đó thú vị ở Hắc Giới phải không?”

“Không chỉ thú vị thôi đâu.” Tôi nhìn quanh văn phòng. “Tôi mong là anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Tôi có cả mớ thông tin cho anh đây.”

“Tốt quá. Tôi đang nghĩ là chúng ta nên thử thứ gì đó mới mẻ trong buổi gặp mặt tối nay.” Ánh mắt anh lưu luyến nơi tôi. “Cô đã ăn gì chưa?”

Anh đang mời tôi đi ăn tối đó sao? “Chưa ạ.” Tôi cố tỏ ra bình thường.

Anh với lấy chiếc áo gi lê màu xám vắt trên lưng ghế rồi mặc vào. Đoạn anh hất đầu về phía cửa. “Đi với tôi nào.”