Chương 18
Chúng tôi dừng chân tại Shibuya, ngay trước cửa tòa cao ốc với cái tên Rossella Osteria lơ lửng phía trên nóc nhà. Chúng tôi đi thang máy lên chỗ tầng thượng có một dãy cửa kính đồng loạt hé mở. Tôi bị choáng ngợp trước khung cảnh bên trong, sàn nhà làm bằng kính thật chứ không phải ảnh ảo, và dưới có một đàn cá koi vàng đỏ đang bơi lượn. Những lọ hoa tô điểm bệ đá cẩm thạch ốp xung quanh nhà hàng. Chẳng hề có bóng người nào ở đây.
Người quản lý chạy tới chào Hideo. “Tanaka-sama!” Ông ta nói bằng tiếng Nhật, đầu hạ thấp. Qua cử chỉ lo lắng của ông ta, tôi có thể thấy chính mình trong lần đầu gặp Hideo. “Ngàn lần xin lỗi anh. Chúng tôi không biết là hôm nay anh có khách.”
Ông ta liếc tôi với vẻ lo lắng. Đột nhiên tôi nhận ra ông ta đã lầm tôi là bạn hẹn của Hideo. Mà có lẽ thế thật. Tôi ngượng ngùng đổi chân.
Hideo gật đầu với ông. “Không sao,” anh đáp lại bằng tiếng Nhật rồi liếc nhìn tôi. “Đây là cô Emika Chen, đồng nghiệp của tôi.” Anh đưa tay ra để mời tôi đi trước. “Mời cô.”
Tôi bối rối đi theo người quản lý, cảm nhận rõ Hideo đi ngay sau cho đến khi chúng tôi tới một hiên nhà lộ thiên được tô điểm với các cột trụ tinh xảo và ánh nến rực rỡ tựa như trong cổ tích. Những cây đèn sưởi ở các quãng nghỉ nhập nhoạng chiếu tia sáng vàng ấm lên chúng tôi và thành phố lấp lánh đèn bên dưới. Khi chúng tôi ngồi xuống, bồi bàn tới đưa thực đơn và nhanh chóng rời đi, nên chỉ còn chúng tôi và hai người vệ sĩ ở đây.
“Sao nhà hàng này lại chẳng có ai thế này?” tôi hỏi.
Hideo còn chẳng thèm động vào thực đơn. “Tôi là chủ ở đây.” Anh đáp. “Cứ mỗi tháng một lần, nhà hàng được đặt sẵn để phục vụ tôi và các thương vụ làm ăn. Tôi đoán là cô sẽ thích vài món Âu.”
Dạ dày tôi sôi ùng ục như để đáp lại. Tôi hắng giọng để che giấu âm thanh kia. Tôi cũng chẳng thấy ngạc nhiên lắm nếu Hideo có sở hữu nửa cái thành phố Tokyo này đi chăng nữa. “Đồ Ý là tuyệt nhất.” Tôi nói.
Chúng tôi đặt đồ, và thức ăn được mang đến rất nhanh sau đó. Không khí ngào ngạt hương húng quế và cà chua. Khi dùng bữa, tôi bật tài khoản cá nhân lên và gửi lời mời tham gia tới Hideo.
“Tôi đã bám theo Ren tới Ổ Hải Tặc.” Tôi nói.
“Và cô đã thấy gì?”
“Gã gặp gỡ kẻ lạ mặt này.” Tôi đặt nĩa xuống và hiển thị Ký ức về những gì mình đã thấy ở Ổ Hải Tặc: kẻ lạ mặt trong bộ giáp đen, bên cạnh là nhân vật đại diện trung gian của hắn đang đặt cược trò Warcross bất hợp pháp.
Hideo rướn người về phía trước để nhìn rõ hơn. “Đây là Zero sao?”
Tôi gật đầu, gõ bàn hai lần. “Tôi gần như chắc chắn đó là hắn.”
“Hắn ẩn thân sau nhân vật mặc giáp và cả nhân vật trung gian này, rồi gửi đi một lượng lớn thông tin tới những kẻ có vẻ như là tay chân của hắn ở Ổ Hải Tặc. Hàng chục đệ tử. Đây không phải chỉ một chiến dịch của cá nhân.”
“Hắn gửi đi loại thông tin nào?”
“Tọa độ các thành phố. Anh nhìn xem.” Tôi kéo bản ghi chép những con số lên, giải thích về hệ thống những khoản cược nhỏ mà Zero dùng để trao đổi với tay chân. Sau đó, tôi hiển thị bản đồ, để nó lơ lửng giữa hai chúng tôi rồi rải đều các tọa độ dọc tấm bản đồ. Ngón tay tôi dừng lại tại tọa độ 35,68 & 139,68. “Tokyo là thành phố được Ren phản hồi. có lẽ những tên còn lại cũng phản hồi bằng tọa độ thành phố mà chúng đang cư trú ngoài đời thực.”
Mắt Hideo nheo lại khi nghiên cứu các địa điểm. “Đây là các thành phố diễn ra sự kiện trực tiếp của giải vô địch.”
Anh liếc tôi. “Cô có biết được là hắn đã tổ chức bao nhiêu buổi gặp mặt trước đó không?”
Tôi lắc đầu. “Không. Nhưng có vẻ như hắn đứng đầu một nhóm lớn. Tôi sẽ phải chạm mặt hắn lần nữa để có thể biết chắc rằng việc này có ý nghĩa gì. Nhưng cơ hội thu thập thông tin thành công vẫn là rất thấp.”
Hideo lắc đầu. “Cô không cần phải làm vậy. Chúng ta sẽ nhử hắn vào rọ. Trận khai mạc sẽ chính thức diễn ra vào ngày 5 tháng Tư. Chúng ta đều biết là hắn và đồng bọn sẽ theo dõi trận đấu, và Ren là kẻ được chỉ định tại sự kiện ở Tokyo. Khả năng cao là gã sẽ trực tiếp cập nhật thông tin tới Zero qua liên lạc được mã hóa trong suốt trận đấu.”
“Anh muốn tôi xâm nhập vào hệ thống trong thời gian diễn ra trận đấu sao?”
“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ cài một thứ vào người cô trong trận khai mạc rồi buộc Ren phải tương tác với cô. Vật đó sẽ vô hiệu hóa tường lửa của gã, và để lộ mọi thông tin giữa gã và Zero.”
Đây có vẻ là một kế hoạch ra trò. “Anh định cài thứ gì vào người tôi?”
Hideo thoáng mỉm cười. Tay anh chạm nhẹ cổ tay tôi, ngửa bàn tay lên và ngón cái anh cẩn thận nhắn vào tĩnh mạch. Tôi rùng mình trước cái chạm nồng ấm của anh. Sau đó, anh buông nhẹ tay tôi ra và phẩy tay giữa không trung. Dữ liệu của tôi lập tức hiển thị dưới dạng những dòng văn bản lập lòe màu xanh. Tôi kinh ngạc khi anh đan cài thông tin của tôi vào cùng với thông tin chúng tôi thu được từ Ren và thiết lập một thuật toán ngay trước mắt tôi. Anh uốn nó thành hình nút thắt.
“Cái gì thế?” tôi hỏi.
“Một cái bẫy. Hãy túm lấy cổ tay gã vào một lúc nào đó trong trận đấu. Nó sẽ xuyên được qua tường lửa và tiết lộ thông tin của gã.” Nói đoạn, anh lại nắm lấy tay tôi và buộc cái bẫy nhỏ quanh cổ tay tôi như một chiếc vòng. Mạng lưới dữ liệu lấp lánh trên da tôi hồi lâu trước khi biến mất hoàn toàn, có gì đó trong cử chỉ ấy thật thân quen và tôi đột nhiên như thấy bố đang gập người xuống bàn ăn, miệng vui vẻ ngâm nga trong khi lúi húi đo đạc những mảnh vải trên cổ tay. Gần đó là một chai vang còn non nửa, sàn nhà dưới chân ông phủ đầy sequin và vải vụn.
Tôi giật tay lại, đặt chúng xuống đùi, cảm thấy nhỏ bé trong chốc lát. “Đã hiểu,” tôi nói. Nét mặt Hideo chợt lộ chút dao động. Anh chăm chú nhìn tôi. “Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn.” Tôi lắc đầu, cảm thấy khó chịu với chính mình vì đã quá lộ liễu. Chỉ là một ký ức thôi mà. Tôi chực nói vậy với anh để đổi chủ đề nhưng rồi khi ngẩng đầu lên, mắt tôi chạm mắt anh và tôi cảm thấy phòng bị cảm xúc của mình đang dần hạ xuống. “Tôi chỉ đang nhớ đến bố thôi.” Tôi chỉ vào cổ tay. “Ông ấy đã từng đo chiều dài vải bằng cách cuốn vải quanh cổ tay tôi.”
Hideo hẳn đã nhận thấy sự biến chuyển trong giọng nói của tôi.
“Đã từng ư?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Tôi nhìn xuống, mắt dán vào bàn ăn. “Ông ấy mất cũng lâu rồi.”
Hideo im lặng hồi lâu. Nét mặt trầm tư của anh lại trở lại - nét mặt của tất cả những người từng trải qua mất mát. Một bên tay anh siết chặt lại rồi thả lỏng. Tôi nhìn những vết bầm trên đốt tay anh. “Bố cô là một nghệ sĩ.” Anh cuối cùng cũng lên tiếng.
Tôi gật đầu. “Bố thường ngao ngán tự hỏi rằng tình yêu dành cho các con số của tôi tới từ đâu.”
“Và mẹ cô thì sao? Bà ấy đâu rồi?”
Mẹ tôi. Một miền ký ức nhạt nhòa vụt qua tâm trí tôi: bố nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, bụ bẫm của tôi. Hai chúng tôi trông thật bất lực khi bà buộc dây giày và chỉnh trang lại chiếc khăn lụa. Khi bố nói với bà bằng giọng trầm buồn, tôi chỉ biết kinh ngạc đứng đó nhìn chiếc quai va li của mẹ, bộ móng tinh tươm của bà và mái tóc đen huyền. Tôi vẫn có thể cảm thấy được bàn tay mềm mại, mát lạnh của mẹ trên má tôi, vỗ về một hai lần rồi rụt lại không chút chần chừ. Tôi nhớ mình đã nghĩ là bà thật xinh đẹp. cánh cửa im lìm khép lại sau lưng mẹ. Không lâu sau, thói cờ bạc của bố bắt đầu.
“Bà ấy bỏ đi từ lâu rồi,” tôi đáp.
Tôi có thể thấy rằng Hideo đang cố xâu chuỗi lại điều gì đó về tôi. “Tôi xin lỗi,” anh dịu dàng nói.
Tôi nhìn xuống, khó chịu vì cơn đau thắt nơi lồng ngực. “Sau khi bố mất, tôi lao đầu vào giao diện lập trình ứng dụng của anh ở nhà tình thương. Nó giúp tôi quên đi mọi chuyện.”
Gương mặt Hideo lại toát ra vẻ thấu hiểu, ẩn giấu biết bao buồn thương xưa cũ và một quá khứ tăm tối. “Cô có quên được không?” anh hỏi sau một hồi.
Tôi dò xét ánh nhìn của anh. “Liệu những đốt tay bầm tím ấy có cho anh sự thanh thản không?” Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
Hideo nhìn ra ngoài thành phố. Anh không hỏi tại sao tôi lại thắc mắc về những vết bầm, hay tôi đã thắc mắc chuyện này bao lâu rồi. “Tôi nghĩ chúng ta đều biết câu trả lời cho những câu hỏi trên.” Anh lẩm bẩm. Tôi thấy ngợp trước những đợt sóng suy tưởng đang tràn về trong tâm trí, không ngừng đoán già đoán non chuyện gì đã xảy ra với Hideo trong quá khứ.
Chúng tôi ngồi ăn trong bầu không khí tĩnh lặng dễ chịu, vừa ăn vừa chiêm ngưỡng ánh đèn lấp lánh của thành phố. Trời giờ đã tối hằn, những ngôi sao dần bị át đi bởi ánh đèn neon của thành phố Tokyo bên dưới. Mắt tôi ngẫu nhiên hướng lên trên, cố tìm kiếm dấu hiệu của một vì tinh tú. Không ăn thua, ở giữa nội đô thế này thì chỉ thấy một hai chấm nhỏ trên trời thôi.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra Hideo đang ngả người trên ghế và nhìn tôi với một nụ cười nhỏ thấp thoáng trên môi. Vùng mắt sâu thẳm của anh khẽ động dưới ánh đèn nhập nhoạng, thu lấy những tia sáng ảo diệu và hơi ấm từ chiếc đèn sưởi.
“Cô đang tìm kiếm thứ gì đó trên bầu trời.” Anh nói.
Tôi cụp mắt xuống và bật cười. “Chỉ là một thói quen thôi. Tôi chỉ được thấy bầu trời đầy sao trong những chuyến đi chơi tới vùng ngoại ô với bố. Từ đó tôi bắt đầu có thói quen để mắt tới những vì sao.”
Hideo ngước nhìn rổi di chuyển các ngón tay thật mau lẹ. Hộp thoại hiện ra yêu cầu tôi chấp nhận một màn hình chung. Tôi đồng ý. Phong cảnh trong tầm nhìn của tôi bắt đầu thay đổi, và bầu trời thực đột nhiên xuất hiện bên trên. Cả một bản đồ sao rải rác vô vàn vì tinh tú, lấm tấm những sắc bạc, vàng, xanh và đỏ, chói lòa tới nỗi che mờ cả Dải Ngân Hà. Trong giây phút ấy, dường như những ánh sao đang đổ xuống đầu chúng tôi, nhắn chìm chúng tôi trong hàng vạn hào quang.
“Một trong những tính năng đầu tiên mà tôi cài đặt vào màn hình thực tế ảo cá nhân khi nâng cấp ấy là một bầu trời đêm trong vắt.” Hideo nhìn tôi. “Cô có thích không?”
Tôi lẳng lặng gật đầu, hơi thở vẫn nghẹn lại nơi cổ họng.
Hideo cười với tôi một nụ cười chân thành đủ thắp sáng đôi mắt anh. Ánh nhìn của anh chầm chậm lướt qua gương mặt tôi. Giờ anh đang đứng thật gần tôi. Nếu muốn, anh có thể vươn người về phía trước và hôn tôi, và tôi như đang vươn người về phía anh với hy vọng rằng anh sẽ thu hẹp khoảng cách giữa hai chúng tôi.
“Tanaka-san.”
Một trong hai vệ sĩ của Hideo lại gần chúng tôi, đầu cúi thấp vẻ thành kính. “Anh có điện thoại.” Anh ta nói.
Hideo nhìn tôi trong giây lát rồi dịch người ra, để lại khoảng trống lạnh lẽo thay thế sự hiện diện của anh. Tôi gần như đổ sụp xuống ghế trong nỗi thất vọng tràn trề. Hideo quay người đi và nhìn lên. Khi thấy vẻ mặt người vệ sĩ, anh gật đầu. “Xin thứ lỗi.” Anh nói với tôi và đứng lên, trở vào trong nhà hàng.
Tôi thở dài. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến tôi rùng mình. Tôi lại nhìn về phía bầu trời, nơi những vì tinh tú vẫn đang lơ lửng trong tầm mắt. Tôi tưởng tượng rằng khi anh tạo ra thứ này, khuôn mặt anh cũng đã hướng lên bầu trời và ngóng trông theo những vì sao.
Có lẽ cả hai chúng tôi cần hít thở không khí để nhẹ đầu.
Tôi làm việc cho anh. Anh là khách hàng của tôi. Đây là một phi vụ hệt như những cuộc săn khác mà tôi đã từng thực hiện. Khi xong việc - tức là khi chiến thắng — tôi sẽ quay trở lại New York và không bao giờ phải đi săn thêm một lần nào nữa. Ấy vậy mà tôi lại đang đứng đây, chia sẻ một bí mật về mẹ mà tôi chưa từng nghĩ tới sau chừng ấy năm. Tôi nghĩ về cái nhìn trong mắt anh. Anh đã đánh mất ai trong đời rồi?
Khi tôi bắt đầu nghĩ rằng tối nay mình sẽ không được thấy Hideo nữa, thì bỗng có gì đó ấm áp choàng lên vai tôi. Đó là chiếc áo măng tô màu xám của Hideo. Tôi ngẩng đầu lên và thấy anh tới bên mình. “Cô có vẻ hơi lạnh.” Anh nói khi ngồi xuống.
Tôi choàng chiếc áo lên vai. “Cảm ơn anh.” Tôi đáp.
Anh áy náy lắc đầu với tôi. Tôi mong rằng anh sẽ nói gì đó để xác nhận mối giao cảm giữa hai chúng tôi ban nãy. Thế nhưng, anh chỉ nói “Tôi e là tôi sẽ phải về sớm. Vệ sĩ của tôi sẽ hộ tống cô tới cửa sau để đảm bảo riêng tư cho cô.”
“Ổ, đương nhiên rồi.” Tôi cố giấu đi nỗi thất vọng bằng giọng nói hồ hởi.
“Khi nào anh có thể gặp lại em đây?”
Tôi nhìn anh một cái sắc lẹm. Lòng tôi chộn rộn còn tim thì lại bắt đầu đập thình thịch. “À thì…” Tôi đáp, “Ngoài những gì chúng ta đã bàn thì em nghĩ là không còn gì nhiều để báo cáo cho tới khi…”
Hideo lắc đầu. “Không báo cáo gì hết. Anh chỉ cần em ở bên thôi. ”
Chỉ cần em ở bên thôi. Ánh mắt anh có vẻ thản nhiên, nhưng đôi mắt lấp lánh ấy hướng về phía tôi. “Sau trận khai mạc đi.” Tôi lắp bắp.
Hideo nở một nụ cười bí hiểm. “Rất mong được gặp em lần tới.”