← Quay lại trang sách

Chương 19

Buổi sáng ngày diễn ra trận khai mạc bắt đầu bằng việc Asher liên tục húc xe lăn vào cửa phòng tôi. Tôi choàng tỉnh, mắt nhắm mắt mở, ú ớ chưa tiêu hóa nổi những lời anh ấy nói.

“Công bố màn chơi rồi đấy!” Anh ấy gào lên khi nhích sang bên để đập cửa phòng Hammie. “Dậy đi! Nhanh!”

Màn chơi. Mắt mở to, tôi bật dậy khỏi giường. Hôm nay là ngày khai mạc.

Tôi dò dẫm trong chăn cho tới khi tìm thấy điện thoại và nhanh chóng kiểm tra tin nhắn. Chỉ có duy nhất một tin nhắn mới và đó là của Hideo.

[Chúc em gặp nhiều may mắn hôm nay. Mà anh lại chúc thừa rồi.]

Chẳng hiểu bụng dạ tôi nhộn nhạo là do lo lắng trước giờ thi đấu hay là do những lời ngọt ngào của anh nữa. Trong mấy tuần gần đây, kể từ sau bữa tối nọ, tôi gần như ngày nào cũng trò chuyện với Hideo. Những cuộc trò chuyện của chúng tôi phần lớn đều ở mức bạn bè, chủ yếu là công việc. Nhưng đôi lúc nói chuyện khuya, tôi lại thấy nhớ nhung giây phút anh ở gần bên tôi.

[Hẹn gặp anh tại sân vận động. Cảm ơn nhé! Tin em đi, sẽ có lúc em cần đến may mắn đó.]

[Tôi nghĩ là cô đang nói đùa, cô Chen.]

[Anh lại trêu tôi rồi, anh Tanaka.]

[À. Ra là cô nghĩ vậy sao?]

[Thế anh muốn tôi nghĩ thế nào?]

[Khích lệ tinh thần, có lẽ vậy?]

Tôi mỉm cười.

[Sự khích lệ tinh thần của anh sẽ khiến tôi xao nhãng khi thí đấu mất.]

[Vậy thì cho tôi xin lỗi trước nhé.]

Tôi lắc đầu.

[Anh khéo mồm thật đấy.]

[Anh nào có vậy. Hẹn gặp em ở sân vận động, Emika.]

Anh chỉ nói có vậy. Chờ mãi mà chẳng có tin nhắn mới, tôi đành gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ và đặt chân ra khỏi giường. Tôi vội vàng mặc quần áo, chải răng, búi vội mái tóc cầu vồng thành một cục và đeo cặp kính NeuroLink vào. Trong giây lát, tôi ngắm nghía hình ảnh phản chiếu của chính mình. Tiếng tim đập thình thịch vang lên bên tai tôi. Tôi tưởng tượng ra cảnh Keira cuộn tròn trên chiếc ghế bành ở New York dõi theo từng bước chân tôi trong trận đấu. Tôi cũng tưởng tượng cảnh lão Alsole trong tư thế tương tự, tít cả mắt vì kinh ngạc.

Đến giờ lên đường rồi. Tôi bật ra tiếng thở run run, xoay người khỏi tấm gương và bước ra ngoài.

Mọi người đều đã có mặt ở đại sảnh và vây quanh Asher để nghe phổ biến kế hoạch hôm nay. Hammie gật đầu khi tôi nhập bọn. Gần đó, Wikki đang nhanh nhẹn đi phục vụ bữa sáng khoái khẩu cho từng người. Hammie có một phần bánh quế ngập siro, hoa quả và kem tươi. Tôi thì có một bánh taco điểm tâm ăn kèm rất nhiều sốt guacamole. Ren đang xơi một đĩa đầy ụ lòng trắng trứng và rau chân vịt luộc, trong khi Roshan chỉ nhấm nháp một cốc trà quế và khẽ cau mày trước đĩa thức ăn mà Wikki đưa anh ấy.

“Hôm nay thì thôi.” Anh phàn nàn.

Wikki nhìn anh với ánh mắt rầu rĩ nhất mà một cỗ máy có thể bắt chước được. “Ngài có muốn nghĩ lại không? Trứng đánh bông với pho mát dê là món yêu…”

Lời nhắc này khiến Roshan tái mặt. “Hôm nay thì không.” Anh nhắc lại, xoa đầu Wikki. “Không có gì nghiêm trọng đâu.”

“Ăn đi.” Asher nói với Roshan khi đang chén đĩa trứng bấc của anh ấy. “Hôm nay cậu cần phải ăn một chút nếu muốn đầu óc minh mẫn đấy.”

Tôi cố nghe theo lời khuyên của anh ấy nhưng lại gạt đĩa thức ăn sang bên chỉ sau ba miếng taco điểm tâm vì cứ bận suy nghĩ liên miên.

Hammie vung vẩy chiếc dĩa cắm đầy bánh quế và gật gù trước hình ảnh hiển thị giữa chúng tôi.

“Trận đầu tiên của đội mình có vẻ sẽ yêu cầu tốc độ đây.” Cô nói.

Màn chơi đầu tiên mà ủy ban của Hideo tạo ra cho trận đấu của chúng tôi có những khối băng lấp lánh và một dòng sông băng dữ dằn. Tôi nhìn lên và thấy sơ đổ khu vực xoay vòng trên không trung để chúng tôi nắm bắt được toàn cảnh. Bên dưới liệt kê một loạt luật lệ.

Roshan cau mặt, chú tâm đọc hết cho chúng tôi nghe. “Đây sẽ là vòng thi tốc độ.” Anh nhặt một mảnh chà là trong trứng lên rồi bỏ vào miệng. “Mọi người sẽ phải dùng ván bay cá nhân để chạy đua về phía trước. Ai bị bật khỏi ván thì sẽ tụt lại đằng sau những người khác một quãng xa, ở độ cao thấp nhất luôn.

Tôi quan sát toàn bộ sơ đồ khu vực khi nó quay vòng, cố ghi nhớ lại địa hình.

Asher ngả người lên chiếc gối kê đầu và nhìn chúng tôi. Mắt anh ấy nhắm tới Ren trước tiên. “Đến lúc thử nghiệm khả năng Đấu Sĩ của cậu rồi đấy.” Anh ấy nói. “Cậu sẽ ở ngay cạnh tôi.” Thế rồi anh ấy nhìn tôi, hất đầu về phía sơ đồ xoay vòng. “Emika cũng sẽ xuất phát bên cạnh tôi. Hammie vượt lên trước cô ấy một chút để thu được càng nhiều tăng lực phẩm càng tốt, và sẽ ném lại cho cô ấy. Roshan trông chừng hai tân binh và đảm bảo họ không bị bỏ lại phía sau trong trường hợp bị tiêu diệt trước. Hãy cùng chiến thắng trận này nào.”

Tôi nhìn Ren. Gã chỉ gật đầu với Asher như thể giành chiến thắng là lý do duy nhất gã có mặt tại đây, như thể gã chưa bao giờ bén mảng tới Hắc Giới để góp sức lật đổ toàn bộ trò chơi vậy. Tôi vô thức xoa xoa cổ tay, chỗ Hideo đã buộc nút thắt vô hình lên.

Chơi thì chơi.

Hôm nay, sân vận động Tokyo Dome được những sắc màu sặc sỡ cùng linh vật tượng trưng cho đội chúng tôi và Demon Brigade bao phủ hoàn toàn. Nhìn qua kính, chúng tôi có thể thấy hình ảnh chú phượng hoàng đỏ đang uốn lượn phía trên sân vận động, bên cạnh là một quân đoàn quỷ dữ trùm áo màu đen và bạc. Ở bốn phía sân vận động, bảng thống kê thành tích của mỗi đội lơ lửng trên không trung. Demon Brigade đã giành chức vô địch trong hai năm. Chúng tôi mới thắng có một lần nhưng là đánh bại chính họ. Tôi nhớ đến những lời nhục mạ mà Tremaine và Max đã nhắm tới tôi. Trận đấu hôm nay sẽ thú vị lắm đây. Bên trong sân vận động trông còn ngoạn mục hơn. Hôm nay, khu vực bên dưới không còn những vòng tròn mà các suất đặc cách ngồi chờ chỉ định như ở trong buổi sơ tuyển nữa. Nền đất bằng phẳng đang trình chiếu hình ảnh một con phượng hoàng màu vàng đỏ bay lượn trước ánh dương rồi nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho một binh đoàn quỷ xương đang nhăn nhở cười trong những chiếc mũ trùm tối tăm. Mười buồng kính được đặt trong một vòng tròn trên nền đất: năm cho chúng tôi, năm cho đám quỷ. Trong những trận đấu chính thức, các tuyển thủ sẽ tiến vào trong đó để các yếu tố như thân nhiệt, áp suất không khí, hiệu năng của NeuroLink, kết nối tới Warcross,… đều chuẩn xác y như nhau. Điều này cũng khiến các tuyển thủ không thể nghe lén mệnh lệnh của đội kia.

Sân vận động giờ đã chật kín. Một giọng nói trầm lắng và vang dội từ xa đang gọi tên từng người trong lúc chúng tôi bước vào sân. Khi được gọi đến, từng cái tên xoay vòng trong ánh lửa ở ngay trung tâm sân vận động. Tiếng hò reo khiến cơ thể tôi rung chuyển lúc cả đội bước vào giữa sân và đợi tới lượt vào buồng, ở phía đối diện, Demon Brigade xuất hiện. “Jena MacNeil đến từ Ireland, đội trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử thi đấu chuyên nghiệp!” Họ giới thiệu. “Tremaine Blackbourne đến từ Anh Quốc, Kiến Trúc sư của cô! Max Martin của Hoa Kỳ, Đấu Sĩ của Demon Brigade!” Họ di chuyển xuống dưới. Darren Kinney, Khiên Chắn. Ziggy Frost, Đạo Tặc. Cô ấy thoáng chạm mắt tôi, hơi áy náy nhưng rồi cũng thẳng lưng lên và gật đầu một cách dứt khoát với tôi. Tôi bình thản nhìn đáp lễ. Có thể chúng tôi là bạn ở buổi sơ tuyển, nhưng lại là đối thủ của nhau vào giờ phút này.

Sự chú ý của tôi đổ dồn về Tremaine. Do anh ta đang lườm tôi nên tôi quyết định đáp lại bằng một nụ cười chói lóa.

Giọng nói trong sân gọi tên tôi. Tai tôi ù đi trước hàng loạt tiếng gào rú của đám đông. Những tấm pa nô viết tên tôi bên trên đang điên cuồng phấp phới trên khán đài chật ních. EMIKA CHEN! Họ hò vang. ĐỘI MỸ! ĐỘI PHOENIX RIDERS! Tôi chớp mắt, choáng váng nhìn họ vì sự cuồng nhiệt ấy. Trên sân có tiếng tranh cãi qua lại về trận đấu ngày hôm nay của các bình luận viên.

“Dựa trên những số liệu đã có…” Giọng anh ta rền vang trên sân, “… Chúng ta sẽ được chứng kiến Demon Brigade đánh tan tác Phoenix Riders, đội có xếp hạng thấp nhất trong các giải vô địch.”

“Nhưng Asher Wing là một trong những đội trưởng tài năng nhất của giải đấu.” Một người khác cự lại. “Lựa chọn suất đặc cách cho đội của anh ấy thật bất ngờ và bí ẩn. Tại sao anh ấy lại chọn họ? Chúng ta sẽ phải theo dõi thêm. Nhưng đừng vội đánh giá thấp Phoenix Riders nhé!”

Tôi bước vào buồng kính, cánh cửa khép lại sau lưng tôi. Đột nhiên, cả thế giới trở nên im lặng và tiếng gầm rú của khán giả cùng giọng nói của các bình luận viên dần lặng xuống.

“Chào mừng cô, Emika Chen.” Một giọng nói vang lên trong buồng kính. Một quả cầu đỏ xuất hiện và lửng lơ trước mặt tôi. “Xin hãy nhìn về phía trước.”

Đây chính là thủ tục hiệu chuẩn mà tôi phải thực hiện khi lần đầu đặt chân lên phi cơ riêng của Hideo. Họ muốn đảm bảo rằng mỗi tuyền thủ đều có hiệu chỉnh giống nhau. Tôi làm theo hướng dẫn của giọng nói rồi nhìn sang hai bên và thấy đồng đội của mình đang đứng trong buồng riêng của họ. Tiếng tim đập thình thịch vang lên bên tai tôi.

Ở chính giữa nền đất, ánh sáng nhạt dần đi. Giọng bình luận viên vang lên trong tai nghe của tôi. “Thưa quý vị…” anh ta nói,”… Bắt đầu trận đấu nào!”

Khu vực xung quanh chúng tôi mờ dần đi, và chúng tôi được di chuyển tới một thế giới khác.

Ánh dương lạnh lẽo khiến tôi nheo mắt lại. Tôi giơ bàn tay ảo lên để che mắt. Trong thoáng chốc, ánh sáng từ từ nhạt đi và tôi thấy mình lơ lửng giữa không trung, xa xa là một vùng băng xanh bát ngát với những dòng sông tuyết phủ lấp lánh uốn lượn, những tháp băng oằn mình dưới sức nặng của chính chúng. Bầu trời là một dải lụa sắc tím, hồng và vàng, lửng lơ bên trên là những hành tinh với vành đai vượt xa chân trời. Những đài băng mọc lên từ con sông giữa những quãng nghỉ ngẫu nhiên bao phủ tứ bề. Những đài băng trong suốt bị gió bào mòn tới nỗi oằn cong, thủng lỗ chỗ, thô kệch, trải dài hết tầm mắt. Đến cả thứ âm nhạc vang lên quanh chúng tôi cũng lạnh lẽo vô cùng. Tiếng chuông đồng ca vang vọng, tiếng gió rít phía sau và những ầm điệu thâm trầm, inh tai và nhịp nhàng hòa quyện với nhau.

Nhưng thứ khiến tôi phải thực sự chú ý là những vách băng cao ngất xung quanh cả nhóm đang dần tạo thành một độc đạo. Ẩn sâu trong lớp băng xanh là đám quái thú khổng lồ: một con gấu Bắc Cực to bằng một tòa cao ốc, một con sói trắng chột có bộ hàm bị đông cứng lại trong tư thế gầm gừ, một con rồng trông như mãng xà, một con hổ răng kiếm, một con bướm đêm dày lông. Tôi rùng mình kinh sự trước kích cỡ của chúng, như thể chúng đang sẵn sàng nhào ra khỏi lớp băng bất cứ lúc nào.

Bụng tôi chùng xuống trong lúc len lén nhìn bên dưới. Tôi vận bộ đồ màu đỏ tươi của Kiến Trúc sư với đôi bốt và mũ áo dày viền lông đỏ và đang đứng trên tấm ván bay nối liền với bốt. Lửa xanh phụt ra từ hai trục lăn gắn liền với ổ xoay. Bên trái tôi, Asher và Ren diện cùng một bộ đồ đi tuyết màu đỏ, lơ lửng giữa không trung trên ván trượt riêng. Đây sẽ là một cuộc đua.

Bên phải tôi, phe địch thủ xuất hiện.

Demon Brigade vận đồ màu bạch kim sáng lóa. Jena cười nửa miệng với Ren và vẫy chào châm chọc. Asher chỉ khoanh tay trước ngực và kệ thây cô ả. Ánh mắt của Max Martin lạnh lùng quét qua chúng tôi một lượt. Nhưng Tremaine mới là người khiến tôi toàn tâm chú ý, bởi cặp mắt xanh khó đoán kia. Anh ta sẽ nhắm vào tôi cho mà xem. Tôi nhớ tới cách mình tập luyện với đồng đội để đối phó với anh ta, và lời cảnh báo của Roshan về khả năng linh hoạt của anh ta. Gần đó, Roshan nghiến hàm thật chặt. Hai người họ nhất quyết không chịu nhìn nhau.

“Chào mừng các bạn tới trận đấu đầu tiên của giải vô địch!” Giọng nói vang lên qua tai nghe. “Hôm nay, Demon Brigade sẽ đối mặt với Phoenix Riders trong Bạch Giới: vùng đất của tốc độ, sức bền và khả năng ứng biến. Sẽ không có thời gian để các bạn chần chừ đâu!”

Bảo Vật của đội chúng tôi là một viên kim cương đỏ lấp lánh, vừa hiện ra trên đầu Asher. Một viên kim cương bạc hiện lên phía trên Jena. Hàng loạt tăng lực phẩm đủ mọi sắc màu xuất hiện xung quanh khu vực thi đấu. Cái thì lơ lửng trên không trung, cái lại cheo leo trên nóc đài băng hoặc im lìm bên dưới mặt đất. Tôi nhìn hết một loạt, cố tìm ra bất cứ thứ gì đáng giá trong tầm ngắm.

“Emi.” Giọng Asher vang lên bên tai tôi trong hộp thoại riêng của nhóm. “Đài băng gần cô nhất kìa. Thấy tăng lực phẩm Tia Chớp không? Đi lấy đi nhé.”

Tôi thấy một khối đá màu xanh trắng đang lơ lửng ở chính giữa một lỗ hổng trên lớp băng đầu tiên. Tôi nhớ lại sơ đồ khu vực định dạng ba chiều đã xem trước giờ thi đấu, rõ ràng và chi tiết như thể nó vẫn đang lơ lửng trước mặt. Tôi nở một nụ cười nhỏ. “Rõ.” Tôi đáp.

“Quả là một lựa chọn thú vị của Đội trưởng Asher!” Người bình luận viên tán thưởng. “Anh ấy đi kèm với hai suất đặc cách trong trận mở màn mùa giải. Emika Chen và Renoir Thomas hẳn đã gây được ấn tượng với anh trong quá trình luyện tập.”

“Chúc may mắn.” Ren nói trong lúc bình luận viên đang phổ biến những luật lệ quen thuộc của trò chơi. Tôi biết lời chúc ấy dành cho mình và phân vân không rõ liệu gã có thực lòng hay không. Tôi nở nụ cười gượng gạo với Ren.

“Anh cũng vậy.” Tôi tự nhủ phải nhắm thời cơ để chộp lấy gã.

Chúng tôi đồng loạt vỗ nắm đấm lên ngực hai lần khi bình luận viên nói xong. Thế giới như đứng im. Tất cả những gì tôi nghe thấy là sự im lặng.

Và rồi tiếng hô khai màn vang lên.

“Vào vị trí! Chuẩn bị! Xuất phát!”

Thế giới xung quanh chúng tôi như dần sống dậy. Những đợt gió cuồn cuộn thổi tung lớp tuyết lên trời. Tia lửa trên ván bay của tôi xoay một góc 90 độ và tôi vượt lên như một viên đạn rời nòng súng. Ngay lập tức, bản năng lướt ván của tôi trỗi dậy. Khi những người xung quanh còn đang chấp chới trên ván, tôi liền hạ chân xuống chuẩn bị, cân bằng một cách hoàn hảo. Asher liếc tôi đầy ngạc nhiên. Tuyết rơi trên mặt khiến tầm nhìn của tôi bị lu mờ. Tôi chớp mắt để gạt chúng ra.

Xong xuôi đâu đấy, ván của tôi bắt đầu tăng tốc. Khung cảnh trắng xóa vụt qua mắt tôi và những đài băng dần hiện ra. Bên cạnh tôi là Asher và Ren. Asher bắt đầu vượt lên trước hai chúng tôi. Tôi cẩn thận kiểm tra chiếc ván rồi mới ngớ ra là có hai nút nằm ngay dưới hai gót chân tôi trên ván. Dậm gót chân trước xuống là tăng tốc, còn dậm gót chân sau xuống là phanh gấp. Tôi sẽ phải cẩn trọng bởi nếu phanh gấp quá thì tôi sẽ bị khựng lại giữa không trung và ngã lộn cổ.

Cạnh tôi, Ren đã tách ra và phi thẳng theo hướng Asher.

Tôi nghiến răng rồi quyết định sẽ không bám theo gã. Ren hẳn đã nghe thấy những chỉ dẫn mà Asher dành cho tôi. Nếu tôi theo dõi một cách quá lộ liễu thay vì nghe lệnh của đội trưởng, gã sẽ biết tôi đang có ý đồ gì đó.

Viên kim cương đang tỏa sáng rực rỡ trên đầu Asher. Ngay chính giữa tầm nhìn của tôi là tấm bản đồ xoay vòng, hiển thị mười chấm nhỏ cho thấy vị trí hiện tại của từng tuyển thủ. Tôi suýt mất thăng bằng khi một luồng gió mới ùa đến. Đài băng đầu tiên đang đến gần tôi hơn.

“Luôn và ngay đi Emi!” Asher hạ lệnh trên điện đàm.

Tôi nhìn tăng lực phẩm Tia Chớp đang lơ lửng ngay chính giữa một cái hố khổng lồ trong đài băng. Tôi dồn lực vào chân sau và chiếc ván lao vụt về phía trước. Tôi cúi mình thấp nhất có thể để giúp tăng tốc, phi về phía khối đá.

Tôi túm lấy nó khi chui qua lỗ hổng. Ký ức về sơ đồ ba chiều vụt qua óc tôi. Tôi quan sát cấu trúc từ mọi phía: những kẽ hở gần đó và cách mà địa hình ngả hướng. Trong giây lát, tôi thầm tính toán xem đài băng này sẽ đổ sụp như thế nào nếu giờ tôi phá hủy chúng. Tôi nghĩ thầm phải làm ngay. Tôi lôi từ thắt lưng ra một thanh thuốc nổ và gắn nó vào bên hông khối băng, rồi lao xuống dưới.

“Anh em tránh đường đi!” Tôi nói qua hộp thoại kín của nhóm.

Phía sau tôi, một vụ nổ làm rung chuyển cả thế giới. Tuyết và những mảnh băng bay vụt qua tôi. Tôi rùng mình và hạ thấp chân xuống trên ván. Đài băng mà tôi vừa phá hủy đang rền rĩ vang vọng khắp nơi và tôi nhìn ra sau vai để thấy nó đang đổ nhào về phía cả mười tuyển thủ. Các thành viên Phoenix Riders khác liền tản ra do đã được cảnh báo trước. Tôi ngoặt gấp sang bên đột ngột, tới nỗi thiếu chút nữa là ngã lộn cổ. Cùng lúc đó, tôi nhắm món tăng lực phẩm Tia Chớp ném thẳng tới nơi đội Demon Brigade đang túm tụm lại với nhau.

Không gian sáng lóa lên với vầng hào quang chói lọi khi tia chớp giáng xuống đầu tất cả bọn họ, ngoại trừ đội trưởng Jena. Đám quỷ sững lại một giây.

Jena chỉ vừa thấy cái bóng khổng lồ của khối băng đang đổ về phía họ trước khi gào lên cảnh báo đám đồng đội. “Né ngay! Né ngay!”

Nhưng đòn tấn công Tia Chớp đã kịp làm họ phản ứng chậm lại. Đội hình họ tán loạn khi đài băng sụp đổ trong một cơn mưa mảnh vụn. Họ hầu hết đều thoát được, ngoại trừ Darren Kidney, Khiên Chắn của đội. Cột trụ sụp xuống va mạnh vào vai khiến anh ta mất kiểm soát, quay mòng mòng trên không rồi biến mất trong lớp bụi trắng xóa. Thanh máu của anh ta tụt xuống 0%.

Darren Kinney | Đội Demon Brigade Máu: -100% | ĐO VÁN! EMIKA CHEN hạ đo ván DARREN KINNEY!

Anh ta tái sinh lại khoảng 45 mét phía sau tôi với một thanh máu mới toe.

“Mạng đầu tiên!” Bình luận viên rít lên đầy kinh ngạc trong khi khán giả điên cuồng hò reo. “Công đầu của Emika Chen!”

Hammie hú hét phấn khởi trên điện đàm, Ren thì bật ra chửi thề, còn Roshan có vẻ ngỡ ngàng. Giọng Asher vang lên. “Lần tới nhớ cảnh báo tôi đấy.” Anh ấy gào lên, mặc dù giọng tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Tôi cố tập trung vào khung cảnh hỗn loạn trước mắt. Bảo Vật của Jena lấp lánh ánh bạc trên đầu cô ấy. “Không cần phải cảm ơn đâu!” Tôi hét lên. Xung quanh chúng tôi vang lên tiếng la hét và hò reo của những khán già vô hình.

“Thật không thể tin được!” Một bình luận viên hét lên. “Một chiêu thức nhanh gọn từ suất đặc cách trong trận đầu tiên của mùa giải, và đó quả là một nước đi tuyệt đỉnh! Chẳng ai có thể chọn cách nào chính xác hơn để đổ cả khối băng về phía đội Demon Brigade. Chúng ta đã đánh giá thấp Emika Chen rồi. Đây hẳn sẽ là một trận đấu kịch tính đây, thưa các quý vị!”

Đột nhiên, một người trong đội Demon Brigade vọt lại gần tôi, rồi xoay ván trượt lại để đối mặt với tôi. Đó là Tremaine. Nụ cười của tôi biến mất khi anh ta nhào tới, chém mạnh vào ngực tôi với lưỡi dao thủ sẵn trong giáp tay. Tầm nhìn của tôi mờ đỏ.

Emika Chen | Đội Phoenix Riders Máu: - 40%

Ván trượt của tôi chao đảo khi tôi lùi ra sau và suýt mất thăng bằng. Tremaine lại nhào tới. Anh ta nhanh tới nỗi tứ chi như mờ đi. Nếu anh đánh bật tôi khỏi ván trượt, tôi sẽ biến mất và hồi sinh lại ở tít phía sau mọi người. Tôi sẽ vô tác dụng trong một khoảng thời gian dài. Tay tôi lần tìm chiếc búa trên thắt lưng.

Bất thình lình, Roshan xuất hiện từ bên kia, ngay lúc Tremaine bổ một nhát nữa vào tôi. Roshan nheo mắt lại và giơ hai cẳng tay lên bắt chéo như một cây thập tự để kích hoạt giáp tay của anh. Một chiếc khiên xanh khổng lồ phát sáng bật ra theo hình tròn, uốn cong trước cả hai chúng tôi để phòng vệ. Đòn tấn công của Tremaine chạm phải chiếc khiên làm tia lửa bắn tứ tung.

“Trông chừng bé Kiến Trúc sư non choẹt của anh hả?” Tremaine khiêu khích Roshan.

“Đừng ghen ăn tức ở thế.” Roshan đáp. Anh thả tay ra, hạ chiếc khiên xuống trong một khắc và vung nắm đấm lao vào Tremaine. Một chiếc khiên xanh nhỏ hơn phát sáng xung quanh cánh tay của anh đập tới mạnh đến mức Tremaine bật lùi ra sau. Thanh máu của Tremaine bị tụt mất 15%. Ba chúng tôi lao xuống một thung lũng sỏi đá phủ tuyết trắng xóa, rồi vụt lên để tránh những mũi băng nhọn hoắt. Tôi ngoặt gấp, tránh đường để Roshan tiếp tục chiến đấu vơi Tremaine, nhưng anh ta cũng chuyển hướng cùng tôi, đầy quyết tâm hạ gục đối thủ. Tôi kịp nhớ lại địa hình xung quanh và cố để không va vào vách đá.

Một bình luận viên nói nhanh đến độ không kịp thở. “Và Demon Brigade đã cho Đấu Sĩ của mình bám sát Emika!

Roshan xông tới hỗ trợ cô ấy! Nếu Tremaine tóm được Emika tại mũi đá này… cô ấy tránh được! Trong tích tắc! Cứ như thể cô ấy thuộc nằm lòng địa hình này vậy! Roshan đã cho chúng ta thấy lý do tại sao anh ấy lại là một trong những Khiên Chắn xuất sắc nhất! Anh ấy đã không để Kiến Trúc sư đội mình rơi xuống, thưa các quý vị, không thể rơi được vì anh ấy đã tới đây!”

Những tăng lực phẩm vụt qua mắt chúng tôi. Tôi quan sát cho đến khi tìm thấy vật phẩm Tăng Tốc mình cần. Nó tỏa ra thứ ánh sáng vàng kim lấp lánh và lơ lửng gần tôi. Tôi thực hiện một cú lật nghiêng ngoạn mục về phía vật phẩm. Tay tôi vươn ra, suýt nữa là bắt trượt.

Tôi dùng nó ngay lập tức. Thế giới xung quanh chậm lại khi tôi phi thân về phía trước.

Ánh sáng trong màn chơi bắt đầu thay đổi. Đài băng được ánh dương chói lòa thắp sáng dần đổ bóng lên những con sông băng, vách băng xanh trải dọc đường đi của chúng tôi bỗng chuyển màu tối thẫm tựa một điềm gở. Đám quái thú đóng băng bên trong dần tỉnh giấc. Từ góc nhìn của tôi, chúng như đang cựa mình. Mất một lúc để tôi nhận ra vầng dương đang lặn dần. Cứ tình hình này thì chúng tôi sẽ cần một vài vật phẩm để soi đường. Tôi nhìn về phía trước để tìm Ren. Asher đã đưa Bảo vật của đội tôi cho Hammie. Cô nàng vọt lên trước cả bọn. Giờ Asher và Ren đang hợp sức với nhau khi cả hai chuyển hướng sang Jena, kẻ đang kẹp giữa cả Tremaine và Ziggy.

“Có vẻ như chúng ta sắp được chiêm ngưỡng màn đối mặt đầu tiên giữa hai vị đội trưởng!” Bình luận viên hét lên. Jena đã nhìn thấy nước đi của Asher. Cô ta cúi thấp người xuống trên ván trượt và lao vút đi. Hai đồng đội lập tức làm theo. Họ lao xuống cho tới khi gần chạm mặt đất rồi đột nhiên vọt lên, vừa kịp để lướt đi ngay phía trên con sông. Asher và Ren cũng lao xuống dưới. Những chùm tuyết vung lên tứ tán sau lưng họ. Tôi xoay ván lên cao hơn, cố bảo vệ mình khỏi đống tuyết ấy. Đằng trước tôi, Hammie ngoặt đột ngột sang bên phải, nhanh tới nỗi tôi khó mà theo kịp. cô ấy túm lấy một tăng lực phẩm khác (cái này có màu xanh lơ) rồi xoay một cú chóng mặt để tóm gọn món thứ ba. cô ấy đang hướng đến Tremaine. Tôi nhìn về phía đội hình đang lướt ván trên mặt sông. Nền địa hình từ chỗ này tới đường chân trời đủ để có thể bẫy bọn họ nếu tôi làm đúng cách. Tremaine hẳn cũng đang tính tới chuyện tương tự. Tôi chĩa ván xuống dưới và đi theo họ, áp sát mặt đất.

“Emi.” Asher gọi tôi qua điện đàm. “Thổi bay cổng vòm phía trước đi.”

“Đã hiểu.”

“Ren và tôi sẽ quặt gấp vào phút cuối và lẻn ra sau Jena. Khi cô ta và đồng bọn cố tránh đống đổ nát phía trước, chúng ta sẽ úp sọt cả lũ từ phía sau và đoạt lấy Bào vật.”

Tôi gật đầu dù biết Asher không thể thấy tôi. “Tôi sẽ cho nổ tung thứ đó trước khi họ có thể…”

Những lời nói nghẹn lại trong họng khi một dáng hình khổng lồ nhảy xổ ra từ những vách băng bên trái.

Sinh vật này giống một con gấu Bắc Cực tiền sử, nhưng nó lớn bằng một tòa cao ốc và hàm nó rộng mở để lộ hai hàng răng nhọn hoắt, cái nào cái nấy dài gần bằng khối băng cao ngất xung quanh. Mắt nó vằn đỏ. Nó gầm một tiếng long trời lở đất rồi lao về phía tuyển thủ gần nhất.

Tuyển thủ gần nhất là tôi.

Tay chân tôi như vào chế độ tự động. Tôi dậm chân sau xuống để tăng tốc. Cùng lúc đó, tôi ngoặt ván sang bên trái đột ngột tới nỗi xoay trọn 180 độ. Chiếc ván đưa tôi ngược trở lại nơi xuất phát. Miệng con gấu ngoác sang hai bên tay tôi và hàm nó từ từ đóng lại. Xa chút nữa. Tôi vọt ra khỏi miệng con quái thú ngay lúc hàm nó đóng sập lại và luồng gió hất tôi lao bổ về phía trước. Hai chân trước của con gấu nặng nề hạ xuống làm rung chuyển cả thế giới.

Từ trong lớp bụi, Roshan dần hiện ra và lao tới như thể anh sắp đâm bổ vào tôi vậy. Tôi vô thức giơ hai tay lên, rồi chuyền hướng tấm ván sang bên để nỗ lực hết cỡ cứu lấy bản thân.

Chúng tôi thoát được va chạm trong gang tấc. Anh lướt qua, túm lấy cánh tay tôi rồi phi về phía trước trong lúc con gấu bắt đầu truy sát hai đứa. Trước khi tôi có thể phản đối, anh dồn hết sức ném tôi lên cao và tôi thấy mình bay vọt về phía cổng vòm sừng sững bên trên.

Bên dưới tôi, hàm răng con gấu nuốt trọn Roshan.

Roshan Rhmadi | Đội Phoenix Riders Máu -100% | ĐO VÁN!

Gần đó, có thêm một con quái thú khổng lồ chui ra từ vách băng. Con sói trắng một mắt. Các tuyển thủ tản ra tứ phía khi nó quay đầu lại, mõm táp liên tục. Nó tóm được Ziggy. Cô ấy biến mất trong miệng con quái thú, tái sinh khoảng 45 mét phía sau, cùng với Roshan. Ren loạng choạng trên ván và xoay vòng một cách mất kiểm soát khi đang cố thoát khỏi cái miệng ngoác rộng của con sói.

Đây là cơ hội để tôi túm lấy gã. Tôi thình lình xoay ván lại và phi đến chỗ Ren. Gã thấy tôi trong tích tắc trước khi tôi va mạnh vào gã, làm cho cả hai văng xa khỏi con sói. Tôi lần tìm cổ tay Ren cho đến khi túm chặt được.

Nút thắt bắt đầu kích hoạt. Tôi thấy nó tỏa ra ánh sáng vàng kim qua tầm nhìn của mình rồi biến mất. Ánh sáng xanh bao lấy Ren trước khi biến mất. Trong nháy mắt, một tệp dữ liệu của hắn nảy vào tầm nhìn của tôi. Tôi mỉm cười. Xâm nhập thành công.

“Tránh ra nào.” Ren càm ràm, cố vùng ra khỏi tôi. Hành động đó khiến cả hai chúng tôi văng ra khỏi ván trượt và lao xuống nền đất trắng xóa bên dưới. Vạn vật như bừng sáng trong tầm nhìn của tôi và một giây sau tôi hồi sinh lại phía sau những người khác cả một quãng.

“Và cả hai suất đặc cách của đội Phoenix Riders kẹt lại phía sau vì một sai sót vô cùng sơ đẳng!” Một bình luận viên gào lên. Ren nhìn tôi cay cú từ phía sau. Asher chỉ chiết tôi qua điện đàm. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi đã gài được cái bẫy của Hideo lên gã. sự chú ý của tôi chuyển từ Ren trở lại trận đấu.

Tôi cuống cuồng tìm kiếm dấu vết của đồng đội trên sơ đồ. Cuối cùng tôi cũng thấy Asher và Hammie đang lởn vởn gần trung tâm phía cồng vòm, bay lượn thành những vòng nhỏ do bị hai con quái thú khác bao vây. Vài thành viên Demon Brigade cũng đang nhắm đến họ. Tôi lôi thanh thuốc nổ ra và lao về phía chóp cổng vòm. Khi tới gần, tôi gắn thuốc nổ lên đỉnh khối băng. Sau đó, tôi phi xuống dưới và lách sang bên khi khối băng phát nổ. Lại một vụ nổ rung chuyển mặt đất và dư chắn khiến cho ván trượt của tôi rung lắc dữ dội. Xung quanh, tuyết bay lả tả, buộc tôi phải chớp mắt. Đó là thanh thuốc nổ cuối cùng của tôi.

Phía sau tôi, Ren xuất hiện trong làn bụi tuyết, theo sau là Asher và Hammie. Bảo vật của chúng tôi vẫn lơ lửng trên đầu cô ấy. Tôi gọi rồi ném cho cô ấy cây búa trên thắt lưng đa năng của mình. Hammie giơ tay chụp lấy nó mà chẳng cần quay người, rồi ngoái lại nháy mắt cảm ơn tôi. Khi vừa thoát khỏi móng vuốt con quái thú gần nhất, cô ấy lấy hết sức phi chiếc búa vào mắt nó. Chiếc búa đáp trúng mục tiêu khiến cho con quái thú gầm gừ lùi lại.

Đám quỷ đang nhìn xuống chúng tôi từ phía trên. Giờ họ đang có lợi thế và họ biết điều đó. Ngay cả từ vị trí này, tôi có thể đoán được rằng Jena đang cười đểu. cô ta vẫn đang giữ Bảo vật của đội mình, lơ lửng trên đầu với hào quang ánh bạc lấp lánh. Môi Jena hấp háy khi cô ta ra hiệu.

“Hams.” Asher nói qua điện đàm khi cả bọn tiếp tục lao đi trong bóng tối hun hút. “Ném cho tôi Bảo vật. Tắt đèn trên ván của cô đi.” Mắt anh ấy không rời Jena. “Và cướp lấy Bảo Vật của Jena.”

Hammie nháy mắt với Asher khi cô ấy đưa Bảo vật của đội cho anh ấy. Trong ánh chiều nhá nhem, Bảo vật của đội tôi và đội đối phương đều tỏa ra ánh hào quang màu xanh nổi bật. “Rõ rồi.”

“Hỗ trợ cô ấy đi Roshan. Cắt đuôi chúng đi Ren. Và Emi…”

Nhưng tôi không còn cơ hội để nghe được mệnh lệnh của Asher. Một vụ nổ xảy ra ngay phía trên đài băng gần chúng tôi, thổi bay cả lũ. Tremaine đã ném thuốc nổ vào đâu đó gần chỗ chúng tôi đứng. Một tia sáng mờ ảo vụt qua chúng tôi và lao thẳng vào Ren khiến cho cả hai người bọn họ ngã nhào xuống. Đó là Max. Ren bật ra tiếng gầm tức tối và hất tung tay Đấu Sĩ kia ra khỏi người mình, cùng lúc đó, Hammie lao vụt đi trên tấm ván trượt mà giờ chỉ còn là bộ động cơ đỏ rực lửa. Tôi chẳng còn thời gian nghĩ ngợi xem cô ấy đang hướng đến đâu nữa, vì Jena đã lao ngay về phía chúng tôi cùng Darren và Ziggy. Asher nhe răng cười lớn rồi phi lên để đón đầu cô ta.

Mắt tôi nhìn con sông phía dưới. Dọc những vách đá, một con rồng trắng cựa mình tỉnh giấc, từng chuyển động của nó phá vỡ lớp băng cầm tù. Tôi nheo mắt lại. Nếu tôi có thể điều khiến con rồng đó… Tay tôi lần tới cuộn thừng lủng lẳng bên thắt lưng và khi Asher cùng Ren tấn công đám quỷ, tôi lướt qua mặt băng, rồi giảm tốc khi lại gần con rồng.

Khi lao xuống, tôi nhận thấy ánh đèn từ một tấm ván đang phóng trên mặt đất trong bóng tối. Tremaine đang bám phía sau tôi và nhanh chóng sáp lại gần. Tôi chỉ có thời gian để nhìn lên trước khi anh ta húc vào tôi. Chúng tôi lao thằng xuống mặt sông, cú va chạm khiến cả hai văng ra khỏi ván trượt.

Thế giới quanh tôi đảo lộn và tất cả những gì tôi thấy được ấy là tuyết bay lả tả và nền trời đêm. Thế rồi mọi thứ biến mất - giây tiếp theo, cả tôi lẫn Tremaine đều bị tụt lại và hồi sinh tít đằng sau những người khác.

Tremaine ném cho tôi một cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, vật phẩm Tăng Tốc mà Hammie cho tôi vẫn còn trong túi đồ dự trữ và giờ là lúc tôi lôi nó ra sử dụng. Nó nhanh chóng biến mất trong tay tôi. Thế giới vụt qua mắt tôi và tôi gần như cảm nhận được những cơn gió lướt qua da thịt mình. Ngay khi tôi lôi cuộn thừng ra, con rồng cuối cùng cũng thoát ra khỏi lớp băng, cái mõm ngoác rộng bật ra tiếng gầm rung chuyền mặt đất.

Tôi quăng sợi thừng, cố buộc nút vào đầu mũi nó. Lần một, rồi lần hai. Vào lần thứ ba, tôi tung nút thắt trúng phần chóp mũi. Con rồng quay đầu về phía tôi rồi bật ra tiếng rít cuồng nộ. Một luồng hỏa khí phun ra từ bộ hàm của nó. Tôi lấy đà từ sợi thừng rồi quăng vào đầu sinh vật khổng lồ này. Sợi thừng của tôi trở thành một chiếc dây cương tạm thời. Bên dưới, Asher và Max đang điên cuồng chiến đấu.

“Lùi lại!” Tôi hét qua điện đàm. Mắt Asher thoáng liếc thấy tôi. Cảnh báo vậy là anh ấy đủ hiểu.

Tôi ghì đầu con rồng xuống trong khi Asher đột nhiên vùng ra và thoát khỏi đó. Con quái thú rít lên đầy giận dữ rồi xông vào Jena, tuyển thủ gần nó nhất. Jena chẳng thể làm được gì ngoài việc giơ tay lên trước khi sinh vật kia nuốt trọn cô ta chỉ với một cú đớp.

Jena MacNeil | Đội Demon Brigade Máu: -100% | ĐO VÁN!

Khán giả bùng nổ. Tôi khó lòng mà nghe thấy được giọng của bình luận viên qua tiếng hò reo của họ.

Phía đằng sau chúng tôi, Jena tái sinh. Asher đã phục sẵn rồi. Trong nháy mắt, anh ấy lao vào ngay khi Jena vừa xuất hiện. Khi cô ta chưa hiểu mô tê gì, tay Asher đã nắm gọn Bảo vật phía trên đầu.

Trận đấu kết thúc.

Toàn bộ không gian chìm trong sắc đỏ và vàng khi một con phượng hoàng vĩ đại hóa thân thành hàng vạn tia lửa trên nền trời rộng lớn.

Khán đài bùng nổ với những tiếng hò reo hoang dại. “Thật không thể tin nổi!” Các bình luận viên hét lên trong cơn hỗn loạn, lạc cả giọng đi vì phấn khích. “Tất cả đã xong xuôi! Jena MacNeil và Demon Brigade bất bại đã bị Phoenix Riders hạ gục trong cú lội ngược dòng tuyệt vời nhất mà chúng ta từng được chứng kiến! Ôi Chúa ơi! Đội Phoenix Riders đã chiến thắng!”

Asher hất đầu ra sau, bật ra tiếng hú chói tai rổi giơ nắm tay lên trời.

Đó là khi tôi lại bắt gặp bóng người màu đen kia. Hắn đang đứng trên đỉnh một đài băng, diện đúng bộ giáp đen mà tôi đã thấy ở Hắc Giới. Đó là Zero.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể tôi. Sao tôi lại có thể thấy hắn? Sao hắn lại ở đây?

Thế giới xung quanh chúng tôi ngừng đọng. Con rồng mà tôi đã chật vật để kiểm soát đột nhiên hóa đá giữa không trung, rồi biến mất khỏi tầm nhìn. Thế giới xung quanh đen kịt lại. Tôi chớp mắt nhìn sân vận động Tokyo Dome hiện ra trở lại cùng với năm mươi ngàn khán giả đang gào thét điên cuồng. Từ hai phía, đồng đội của tôi bước ra khỏi buồng kính.

“Đó là ngón đòn đỉnh nhất mà anh từng thấy!” Roshan xuýt xoa và tới chỗ tôi trước tiên, rồi vỗ lưng tôi thật mạnh. Tôi chực mở miệng cảm ơn anh vì đã bảo vệ tôi thì Hammie đã lao tới kéo tôi và Roshan vào một cái ôm. Hai thành viên còn lại của đội đến ôm đè lên chúng tôi. Mọi người ép tôi vào, ôm nhau thật chặt rồi cười vang. Máu dồn hết cả lên tai tôi. Ở phía bên kia sân, đám quỷ đang quát mắng lẫn nhau. Tremaine lỉnh đi sau lưng Jena mà chằng thèm liếc nhìn khán giả lấy một lần.

Dù đã có chiến thắng chính thức đầu tiên, nhưng tôi chỉ nghĩ tới việc Zero đứng ở đó . Tôi đã thấy hắn. Tôi quay về phía Ren. Gã cũng đang cười đùa, nhưng vẻ mặt có gì đó thật kỳ quái và gượng gạo. Nụ cười đầy giả tạo. Gã liếc ra sau vai, như thể đã thấy thứ gì đó mà những người khác không thấy được. Thế rồi, gã hết căng thẳng và lại nhăn nhở cười cợt, ôm ấp người khác. Gã cũng thấy bóng người ấy.

Vừa tiếp tục ăn mừng, tôi vừa hiển thị tệp dữ liệu thu được từ Ren qua tưởng lửa bị phá vỡ. Hầu như chẳng có gì trong này, cứ như là tôi đã hụt tay trước khi có thể lấy đủ dữ liệu vậy. Nhưng nó vẫn thu được chút gì đó, mà rất có thể là thông tin mà Zero đã trao đổi với Ren. Tên của một chương trình.

proj_ice_HT1.0

Cái gì cơ? Tôi nhăn mặt nghĩ liên miên, cố giải mã cái tên proj_ice. Dự án Băng hà ư? Liệu nó có liên quan gì đến màn thi đấu ở Bạch Giới này không? HT. HT là gì? Hideo Tanaka chăng? Dự án Băng hà - Hideo Tanaka. Đây có thể là một tập dữ liệu kết nối Hideo với màn chơi đầu tiên này. Phải không nhì? Hoặc là…

Nghĩ tới đây, tôi thót tim kinh hoàng khi chợt nhớ ra ý nghĩa khác của từ “băng hà”, Ôi lạy Chúa!

Zero muốn ám sát Hideo.

Đúng vào giây phút ấy, mọi ánh đèn trong sân tắt phụt.