Chương 20
Sân vận động chìm trong bóng tối, ngập tràn những tiếng hét hoảng hốt của khán giả. Trong cơn hỗn loạn, ban tổ chức cố gắng duy trì trật tự. “Xin quý vị hãy ngồi yên tại chỗ.” Một người nói giọng hết sức vui vẻ. “Chúng ta đang gặp một sự cố nhỏ, nhưng ban tổ chức sẽ cố gắng khắc phục sớm nhất có thể.”
Tôi nhìn vào một tin nhắn báo lỗi hiện lên trong tầm nhìn giữa bóng tối đen kịt.
Đăng Nhập Sai
Tệp dữ liệu đã kích hoạt giờ lại hiện lên, rồi biến mất như đang tự hủy. Tôi lặng người nhìn cái vỏ trống hoác còn lại của dữ liệu mà cái bẫy thắt nút đã thu thập được. Tệp dữ liệu này vốn được lập trình để tự hủy trong trường hợp rơi vào tay người ngoài. Phải chăng nguyên nhân Zero cứ phá hoại các màn chơi trong Warcross là do hắn luôn luôn truyền tin tới đám tay chân bằng cách này? Và nếu đó là sự thật thì còn những ai khác trong các trận đấu là tay chân của Zero nữa?
Nhưng đó không phải chuyện quan trọng lúc này. Trong lúc Hideo và tôi dồn sức mở khóa đống dữ liệu từ Ren thì Zero cũng bận bịu chẳng kém. Chính sự cố trong sân vận động này chứ đâu. Hắn đã cắt nguồn điện.
Cửa an ninh ở hàng ghế trên ban công giờ đã ngừng hoạt động.
Tôi gần như nghẹt thở khi nghĩ tới sự thật ấy. Tôi ngay lập tức gọi điện cho Hideo. “Ra khỏi đó ngay.” Tôi nhanh chóng nói ngay khi cuộc gọi được kết nối. “Tính mạng của anh đang bị đe dọa. Ngay bây giờ. Ra…”
Tôi thậm chí còn chẳng kịp nói hết câu thì đã thấy một tia sáng lóe lên từ hàng ghế ban công. Nó chớp lên một lần, hai lần, rồi mọi thứ trở lại với bóng tối. Mọi người trên khán đài liếc nhìn ánh sáng ấy với vẻ bối rối, nhưng tôi hiểu ý nghĩa của điều đó.
Nổ súng.
“Hideo? Hideo!” Tôi cố kết nối cuộc thoại nhưng không thể. Tôi chửi thề khi phải dò dẫm trong bóng tối. Đội an ninh đã lấy đèn pin ra và những tia sáng le lói ấy chiếu quanh khu vực sân vận động, xuyên thủng bóng tối. Dường như kết nối NeuroLink đã bị ngắt vì không ai hiển thị được mạng lưới sơ đồ trong tầm nhìn để có thể thấy đường đi. Tôi lục lại cấu trúc của sân vận động trong trí nhớ, và lao đi trong bóng tối trước khi ai đó có thể ngăn cản. Có mấy người phàn nàn khi tôi đụng phải họ. Mãi một lúc sau tôi mới tới được cầu thang. Tôi mò mẫm nhảy cóc hai bước một. Khi đi, tôi cố nhắn tin tới Hideo.
Không có hồi âm.
Khi tôi đặt chân tới tầng nghỉ thứ hai, báo động đỏ tràn ngập sân vận động. Ngay cả khi chúng gần như vô hình, tôi vẫn nhắm tịt mắt lại trong bóng tối hun hút. Máy quay an ninh trên đầu tôi bắt đầu hoạt động trở. NeuroLink khởi động lại và trang cá nhân của tôi xuất hiện ở góc màn hình. Giọng nói của ban tổ chức vang lên đầy quả quyết khi họ cố tập hợp khán giả. “Xin quý vị hãy chú ý khi đi!” Khán giả dường như không nhận ra rằng trong đám đông có một kẻ cầm súng.
Tôi tới phòng an ninh vừa kịp lúc để thấy đám vệ sĩ của Hideo tập trung lại xung quanh khu vực. Mắt tôi điên cuồng kiếm tìm khuôn mặt thân thuộc của Hideo.
Tôi gần như khuỵu xuống vì nhẹ nhõm khi thấy Hideo đang ngồi xổm trong phòng an ninh, vây quanh là đám vệ sĩ và nhân viên của mình. Trông anh vẫn ổn. Bên cạnh anh, Kenn đang lớn tiếng tra hỏi vài tay vệ sĩ với giọng giận dữ.
“Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?” Tôi hỏi khi chạy tới. “Tên sát thủ đâu?”
Kenn nhận ra tôi và nhìn tôi dữ tợn. “Máy quay an ninh trên này đang phát lại băng ghi hình cũ. Bộ phận an ninh đang tản ra để tóm kẻ thủ ác.”
Tôi quay về phía Hideo. Một trong mấy vệ sĩ của anh đang ngồi trên sàn, tay ôm vai với khuôn mặt nhăn nhó. Tôi nhận ra ông ta là một trong những người trung thành nhất và luôn hiện hữu bên cạnh Hideo. Gương mặt Hideo đầy vẻ lo âu, mắt anh đen sâu thẳm trong cơn cuồng nộ tăm tối như tôi đã thấy trong đoạn Ký ức của anh. Anh nhỏ giọng nói gì đó với người vệ sĩ bị thương, rồi ông lắc đầu và chật vật đứng lên. Bên cạnh ông, một trong những tay vệ sĩ còn lại lắc đầu khi lắng nghe gì đó qua tai nghe.
“Thưa ngài, lực lượng cảnh sát bên ngoài không thể bắt kịp hắn.” Anh ta nói.
Hideo vẫn không rời mắt khỏi người vệ sĩ bị thương. “Tiếp tục tìm kiếm.” Giọng anh thản nhiên đến đáng sợ.
Người vệ sĩ tiếp tục nói. “Họ báo là bị mất dấu hắn ở bãi đỗ xe trống…”
“Vậy thì bới tung cái chỗ đó lên cho tới khi tìm ra hắn.” Hideo giật giọng.
Lần này thì người vệ sĩ chẳng còn ngần ngừ nữa. Khi Hideo nhướn cao mày liếc nhìn, anh ta vội vã cúi đầu. “Vâng, thưa ngài.” Anh ta lủi ra ngoài cùng hai người khác.
“Cậu không nên ở đây.” Kenn nhỏ giọng nói với Hideo. “Đây sẽ là lần cuối tớ khuyên cậu. Tớ sẽ xử lý chuyện ở sân vận động, về nhà đi.”
“Tớ có thể lo liệu được việc này.”
“Cậu biết là có kẻ vừa định ám sát cậu cơ mà?” Kenn phản bác. “Đây không phải dăm ba sai sót nhỏ trong trò chơi. Chúng ta đang nói đến tính mạng của cậu đấy.”
“Tớ vẫn còn sống nhăn đó thôi.” Hideo kiên định nhìn người bạn của mình. “Tớ sẽ ổn thôi. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Có vẻ như đây là một cuộc tranh luận muôn thuở mà Kenn vĩnh viễn chẳng bao giờ có cơ hội thắng thế, và tôi có cảm giác đây cũng không phải lần đầu tính mạng của Hideo bị đe dọa. Kenn rít lên một tiếng đầy khó chịu và vung tay lên. “Hồi còn ở đại học, cậu cũng có bao giờ nghe lời tớ đâu chứ.”
Hideo thẳng người lên khi thấy tôi. “Nếu không nhờ cuộc gọi của em ban nãy…” anh nói… “… thì có lẽ người đang nằm trên sàn đã là anh rồi.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể tôi. Trong một khoảnh khắc ngắn, công việc của tôi đã trở nên đáng sợ hơn, chứ không chỉ là một cuộc săn gay cấn đơn thuần nữa. Tôi cứ nghĩ rằng mình đã tới được gần mục tiêu hơn, đã tiến thêm đáng kể, nhưng hóa ra tôi đã bị vướng vào một chuyện khủng khiếp, có thợ săn tiền thưởng nào khác trông thấy những điều vừa xảy ra không? Tôi nhìn vào vết máu trên vai người vệ sĩ. có mùi sắt thoang thoảng trong không khí. Bụng tôi sôi lên nỗi hoảng loạn ngày xưa, trong đầu đầy ham muốn giải quyết vấn đề. Mọi thứ đều có giải pháp. Tại sao tôi không thể tìm được giải pháp cho việc này?
Hideo đỡ người vệ sĩ bị thương đứng dậy và nói chuyện với ông bằng giọng nhỏ nhẹ, trong khi một người khác đắp chiếc áo khoác đen lên che kín lại phần vai chảy máu. Hideo thì thầm quá nhỏ nên bộ phiên dịch của tôi không thu lại được, nhưng người đàn ông bị thương nhìn lại anh với ánh mắt cảm kích. “Hãy giữ kín chuyện này.” Hideo nói rồi nhìn qua tất cả chúng tôi. “Vụ tấn công đã thất bại. Chúng ta đang truy lùng nghi phạm rồi. Không việc gì phải đánh động đám đông hết.”
“Hideo…” Tôi chực mở miệng nhưng ngừng lại trước vẻ mặt của anh.
“Về với cả đội đi.” Anh nhẹ giọng nói. “Hãy tiếp tục buổi ăn mừng của em. Tối nay chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Còn anh sẽ tới nơi nào đó an toàn chứ?”
Anh gật đầu khi đám vệ sĩ thay thế đi tới và hộ tống người bị thương đến một lối đi riêng. Tôi chỉ có thể nhìn theo. Hideo thẳng vai, gương mặt anh bình thản, nhưng đôi mắt lại lạnh tanh, mông lung nhìn về nơi xa xăm. Tay anh siết lại rồi thả lỏng hai bên. Kể cả khi anh không thể hiện rõ, tôi vẫn nhận ra rằng anh đang run rẩy.
Kenn bắt gặp ánh mắt của tôi và nhìn tôi hổi lâu. Nói chuyện với cậu ấy đi , tôi có thể cảm nhận được lời khẩn cầu lặng thầm từ anh ấy, một người bạn đã quá hiểu sự phức tạp của Hideo.
“Hideo…” tôi nhẹ giọng,”… anh phải ra khỏi Tokyo và tới nơi nào đó có thể trú ẩn an toàn.”
Đèn trong sân vận động cuối cùng cũng hoạt động trở lại, làm sáng bừng không gian. Tôi cố chớp mắt để không bị choáng. Bên dưới, đám đông đang xì xào bối rối khi tiếp tục di chuyển đến lối thoát hiểm. Không ai biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng rồi, không khí căng thẳng nhanh chóng được thay thế bằng tiếng hò reo của những khán giả đang ăn mừng trận đấu. Bộ phận an ninh tiếp tục trấn an đám đông qua loa phát thanh. “Một bóng đèn bán dẫn bị phát nổ ở tầng trên của sân vận động, nhưng mọi việc đã được kiểm soát. Xin quý vị hây chú ý bước đi theo các biển báo thoát hiểm.” Khi dòng người lũ lượt ùa ra ngoài, Hideo quay sang nhìn tôi với đôi mắt đen thẳm quen thuộc, nhưng đầy cuồng nộ, lạnh lẽo và sắt đá.
“Anh không đi đâu hết.” Anh nói rồi quay đi cùng đám vệ sĩ.