← Quay lại trang sách

Chương 21

Tôi từng nghĩ rằng dư luận chú ý tới mình hơi quá mức, nhưng hóa ra, nhiêu đó chẳng thấm tháp gì so với tình hình sau chiến thắng đầu tiên của đội. Khó khăn lắm chúng tôi mới thoát được khỏi sân vận động Tokyo Dome, trong lúc những màn hình khổng lồ đầu tiên vừa xuất hiện trên mấy tòa nhà xung quanh khu vực, với dòng chữ bắt mắt khổng lổ.

ASHER WING & SUẤT ĐẶC CÁCH EMIKA CHEN DẪN DẮT PHOENIX RIDERS TỚI CÚ LỘI NGƯỢC DÒNG ĐÁNG KINH NGẠC

Một trích đoạn quay cảnh thi đấu của tôi được phát lại liên tục bên dưới: mái tóc cầu vồng tung bay trong gió, cả thân người cúi rạp trên đầu sinh vật to lớn kia, tròng thòng lọng vào cổ nó rồi ghìm nó xuống chỗ Penn. Phía trên sân vận động, linh vật phượng hoàng và đàn quỷ đội mũ trùm lơ lửng phía trên tòa cao ốc giờ đã hợp thành con phượng hoàng với đôi cánh rực lửa, sải cánh phủ kín chiều dài sân vận động, đầu ngẩng cao đầy vinh quang.

Cấp độ của tôi từ 28 đã vọt lên 49.

Nhưng tôi chỉ nghĩ tới việc Hideo có thể đã bỏ mạng vào tối nay và chẳng ai biết về gì về vụ ám sất. Đầu tôi lại sục sôi, nhớ lại những lời Kenn nói. Cậu ấy sẽ nghe lời cô. Hideo đã nói gì về tôi để khiến Kenn nghĩ vậy?

Một đám phóng viên xông tới đội vệ sĩ của chúng tôi khi cả hội đang chạy khỏi sân vận động để tới chỗ xe đưa đón. Đột nhiên, tôi không thể thấy gì ngoài một biển đèn chớp và micro.

“Tối nay không tập tành gì nhé!” Asher tuyên bố khi cả bọn cuối cùng cũng tới được chỗ chiếc limousine đang chờ sẵn và chui vào bên trong. Những người khác tiếp tục hò reo trong lúc anh ấy ra lệnh cho chiếc xe không quay lại khu kí túc, mà đưa chúng tôi tới Shibuya. Phía sau xe chúng tôi, một đội vệ sĩ chui vào trong chiếc xe thứ hai và đi theo cả đám. Đám phóng viên thì lẩn vào trong những chiếc xe thùng lảng vàng gần đó hòng bám theo đội tôi. Thay vì nhìn lên và nở nụ cười với các phóng viên bên ngoài cửa xe như Asher, tôi dán mắt vào Ren - gã đang vỗ vai Roshan.

Một tin nhắn của Kenn nhấp nháy trong tầm nhìn của tôi.

[Tối nay cô có lẻn đi được không? Để tới chỗ Hideo ấy?]

[Anh ấy thậm chí còn chằng thèm nghe anh.]

[Cậu ấy có bao giờ nghe tôi đâu, nhất là khi cậu ấy có ý định riêng. Nhưng tôi không phải thợ săn tiền thưởng. Tôi không phải cô.]

[Tại sao anh ấy lại phải nghe tôi chứ?]

Tôi cảm thấy sự bức bối của Kenn khi anh ấy trả lời.

[Tôi có thể đếm trên đầu ngón tay số người cậu ấy tin tưởng trọn vẹn. Cậu ấy thường xuyên nói chuyện với cô. Cậu ấy còn mời cô ăn tối mà không báo trước.]

[Tôi không phải vệ sĩ của anh ấy. Tôi không thể bào anh ấy phải bảo vệ bản thân được.]

[Cô là thợ săn được cậu ấy thuê, cậu ấy thuê cô để nhận được lời khuyên cần thiết, cô có quyền quan tâm đến an nguy cậu ấy. Cậu ấy sẽ không khước từ cô đâu.]

Tôi rời mắt khỏi cuộc nói chuyện khi nghe thấy đồng đội phá lên cười gì đó. Nay là đêm ăn mừng của chúng tôi và mọi người cũng mong tôi sẽ phấn khởi về chiến thắng này y như vậy. Nếu tôi bỏ đi quá sớm, họ sẽ nhanh chóng bới lông tìm vết, còn Ren sẽ ngờ rằng có gì đó không ổn.

“Nè.” Hammie gọi; tôi nhìn lên thấy vẻ mò tò trên gương mặt cô nàng. Hai má cô ấy vẫn ửng hồng vì phấn khích. “Cậu ổn chứ?”

Lạ ghê, chẳng ai trong sân vận động biết chuyên đã xảy ra, rồi tin rằng những tia sáng lóe lên từ hàng ghế ban công là hai bóng đèn bán dẫn phát nổ. Lúc này trông tôi hẳn phải lo lắng lắm. Tôi nở một nụ cười tươi tắn với Hammie, thầm hy vọng rằng nhiêu đó là đủ thuyết phục. “Tớ ổn, chỉ là vẫn hơi sốc thôi.”

Hammie nhăn nhở và vung nắm tay lên trời, tí nữa là chạm phải trần xe limo. “Karaoke nào các em!” cô ấy hét lên và những người khác cũng đồng thanh hét phụ họa. Tôi cũng làm theo, ăn mừng theo cách ồn ào nhất có thể để nhắn chìm cơn bão lòng đang âm ỉ. Tôi tự ép bản thân đến nỗi gần như tin rằng mình đang vui thật.

Lát sau, chúng tôi dừng chân tại một quán karaoke nằm ngay tại trung tâm quận Roppongi với những người mặc vest đen đứng gác ở mọi lối vào. Đại sảnh được ốp gương từ sàn lên trần nhà, phản chiếu lại ánh sáng của những chùm đèn trần trang trí, trong khi cửa vào mỗi phòng karaoke riêng được sơn vàng lấp lánh. Bên ngoài mỗi cánh cửa là ảnh ảo của các siêu mẫu đang tươi cười, chúc mừng từng người chúng tôi bằng tên riêng khi cả lũ đi qua. Tôi nhìn xuống đại sảnh và ghi nhớ lối ra trước khi vào phòng karaoke riêng.

Trong phòng, nhạc đã nổi lên với một âm lượng kinh hoàng. Ren bật cười khi lướt qua danh sách các bài hát với Roshan. Mỗi khi chuyển sang bài hát mới, căn phòng sẽ biến đổi để phù hợp với nó. “My Heart Will Go On” thì biến căn phòng thành mũi tàu Titanic, trong khi bài “Thriller” cho hiện ra những thây ma vận đồ da đang nhảy múa trên một con phổ tối tăm. Roshan dù kiệm lời cũng không nhịn cười nổi khi Ren nói gì đó bằng tiếng Pháp trong khi nhái lại điệu nhảy đặc trưng của “Thriller”.

Tôi liếc nhanh tới Ren khi ngồi xuống giữa Hammie và Asher. Bộ không ai khác nhận ra vẻ mặt gã khi trận đấu kết thúc sao? Thậm chí giờ điệu bộ của gã vẫn có gì đó căng thẳng, như thể công việc tối nay không được trôi chảy như ý muốn, khác với những người còn lại trong đội.

“Cho Roshan!” Hammie hét lên làm tôi giật cà mình. “Tuyển Thủ Đá-Đít-Tremaine sáng Giá Nhất!”

Roshan sực tỉnh trước cái tên Tremaine, nhưng anh cố cười để giấu. “Cho Hammie!” Anh đáp lại. “Đạo Tặc của Hàng Nghìn Tăng Lực Phẩm.”

“Cho Emika!” Asher hô vang. Anh ấy đỏ bừng mặt, cười toe toét. Anh ấy lắc đầu. “Gái ạ, gái quả là một suất đặc cách trâu bò.”

“Cho Emika!”

“Cho Emika!”

Tiếng hò reo nhanh chóng vang lên. Mình phải lẻn ra ngoài, tôi thầm nghĩ trong lúc góp vui với mọi người, có thể tôi cả nghĩ nhưng nụ cười vui mừng của Ren dành cho tôi sống sượng hơn hẳn.

Chỉ một lúc sau là cả đám đã phê quắc cần câu. Asher nặng nề tựa người vào Hammie và liên tục nói yêu cô. Cô thì thầm vào tai anh ấy đáp lại. Micro rít lên như phản đối lúc Ren ngân một nốt lệch tông. Khi mọi người lại phá ra cười, tôi túm lấy điện thoại và nhắn cho Hideo.

[Anh đang ở đâu?]

Vài giây trôi qua mà không có phản hồi. Có lẽ Kenn đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào tôi, hoặc đánh giá thấp sự lì lợm của Hideo. Tôi cắn môi rồi gửi đi tin nhắn thứ hai.

[Em có thêm thông tin cho anh. Tốt nhất là nên nói chuyện trực tiếp.

Đây là việc khẩn cấp.]

Tin tức từ thợ săn tiền thưởng là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra để dụ anh gặp tôi. Một hồi lâu trôi qua. Ngay lúc tôi bắt đầu nghĩ rằng Kenn đã đánh giá tôi sai bét thì một tin nhắn được mã hóa xuất hiện. Tôi xác nhận danh tính để mở nó ra, và một dòng địa chỉ nảy vào tầm nhìn của tôi luôn. Địa chỉ của Hideo. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi lưu địa chỉ đó vào bộ định vị GPS và xóa tin nhắn đi.

Bên cạnh tôi, Asher lên tiếng. “Có ai muốn thi uống rượu không? Chúng ta cần gọi bồi bàn tới.”

Tôi bật dậy. “Để em đi tìm cho!” Tôi nói và lượn một vòng đến cửa. Hoàn hảo. Khi bồi bàn đến, họ sẽ phê quá nên không nhận ra rằng tôi đã chuồn đi trước. Nhiêu đó là đủ thời gian để tôi nghĩ ra một cái cớ hợp lý. Tôi ra khỏi phòng và chạy xuống sảnh. Khi đi, tôi bật tấm bản đồ có ghi địa chỉ hiện tại của Hideo lên.

Chấm vàng của anh hiện lên ở đâu đó tại khu vực phía Bắc thành phố. Tôi ngoặt vào một hành lang phụ. Vài phút sau, tôi vào một con ngõ nhỏ hẹp phía sau tòa nhà, chỗ gần mấy cái thùng rác.

Một cơn mưa phùn đã nhuốm ẩm vỉa hè và tôi bị choáng ngợp bởi bầu không khí lạnh lẽo của trời đêm. Ánh đèn neon phản chiếu lên vỉa hè ầm ướt, đổ xuống mặt đất một hỗn hợp màu vàng, xanh lá, xanh biển loang lổ. số 16 màu vàng tươi của tòa nhà lơ lửng trên lề đường, trong khi một đường kẻ lấm tấm vàng dẫn từ chỗ tôi tới góc tòa nhà, ngoặt sang phải và khuất khỏi tầm mắt. Thông báo “Bắt Đầu!” vui mắt và thời điểm đến nơi dự kiến lơ lửng ngay chính giữa tầm nhìn của tôi, chờ tôi đi theo hướng dẫn. Ba mươi phút.

Tôi rùng mình kéo mũ áo để che tóc đi và đeo thêm chiếc khẩu trang màu đen. Tôi cũng tải về một nhân diện ào để cài trang. Bất cứ ai trên phố đăng nhập vào NeuroLink giờ sẽ thấy tôi hoàn toàn xa lạ chứ không phải cô nhóc Emika trên bản tin. vẫn còn hơn là không cải trang. Thế rồi tôi nhảy lên chiếc ván điện và phóng về phía trước theo con đường thẳng màu vàng.

Nửa tiếng sau, tôi tiến vào một khu dân cư cao cấp yên tĩnh trên một ngọn đồi nhìn bao quát ra thành phố. Trên đường, thời gian di chuyển lướt qua tầm mắt tôi, đếm ngược số phút còn lại để tới nơi. cơn mưa giờ đã nặng hạt, thấm ướt cả tóc và áo khoác. Tôi gồng mình lên để không run rẩy.

Cuối cùng tôi cũng tới nơi. Đường thẳng có chấm vàng dừng lại ngay trước cổng của một căn nhà ấm cúng, sáng sủa với bức tường uốn cong và những con sư tử chạm trổ bên ngoài cửa ra vào. Không biết an ninh tại chỗ ở của Hideo ngày thường ra sao, nhưng tối nay có ít nhất năm chiếc xe đậu bên ngoài và hai người vệ sĩ chờ sẵn gác tại cổng trước để chào đón tôi. có vẻ như những người còn lại đã tản đi khắp căn nhà.

Một người trong số họ tới gần và bảo tôi chìa tay ra. Tôi tắt nhân dạng ảo đi và làm theo lời anh ta. Anh ta cẩn thận soát người tôi, rồi kiểm tra chiếc ván. Khi đã hài lòng, anh ta che ô cho tôi trong lúc tôi chạy tới lối vào.

“Không sao, tôi không cần ô nữa.” Tôi nói. Anh ta liếc tôi sắc lẻm như thể chưa bao giờ nhận được yêu cầu này. Tôi chỉ vào đống quần áo ướt sũng của mình. “Thật đó.”

Anh ta miễn cưỡng hạ ô xuống và chúng tôi im lặng bước đi cho tới khi vào lối chính. Bên trong căn nhà, tôi nghe thấy tiếng chó sủa. Hideo mở cửa. Vệ sĩ của anh chớp mắt vẻ kinh ngạc, như là Hideo chẳng mấy khi làm việc này vậy. Anh vẫn mặc nguyên bộ quần áo lúc trước, nhưng một bên tay áo đã được kéo đến khuỷu trong khi bên tay áo còn lại đã tháo khuy măng sét. Cổ áo anh dựng đứng, cúc trên cùng bật mở và chiếc cà vạt đen vắt cẩu thả qua vai. Tóc anh điểm xuyết vài sợi tóc bạc trắng ướt nước mưa. Trông cái vẻ lo lắng và ngỡ ngàng ấy, tôi đột ngột định thần rằng anh vẫn còn rất trẻ. Thật khó để nhớ được điều này.

“Em ướt hết rồi.” Anh nói.

“Và anh vẫn còn sống.” Tôi đáp. “Vậy là tốt rồi.”

Tay vệ sĩ để chúng tôi lại với nhau. Hideo mở rộng cửa và đẩy tôi vào. Một con chó màu cam trắng béo múp với cặp chân cũn cỡn cùng đôi tai cáo to đang đứng bên cạnh anh. Nó dừng lại trước mặt tôi, vẫy vẫy cái đuôi ú na ú nần và hổn hển ngước nhìn tôi với một nụ cười. Tôi hớn hở xoa đầu nó, rồi cởi đôi giày ướt nhẹp ở mé cửa và bước vào trong. Ngôi nhà sạch không tì vết với trần cao vợi và nội thất thời thượng, đẹp đẽ. Nhạc nhẹ nổi lên từ hệ thống âm thanh ẩn nào đó. Ngạc nhiên thay, tôi chẳng thấy có thư điện tử, màu sắc hay số liệu ở nơi nào trong nhà. Mọi thứ đều là thật. Một ngôi nhà lộng lẫy nhường này đáng giá bao nhiêu ở một thành phố đắt đỏ như Tokyo?

“Em đang run đấy.” Anh nói.

Tôi gạt đi. “Giúp em cởi bỏ đống quần áo này đi là được.” Thế rồi, má tôi đỏ bừng khi nhận ra mình vừa nói gì.“Ý em là, à thì, không phải theo…”

Khóe môi Hideo cong lên thành một nụ cười, xóa đi vẻ nghiêm cẩn của anh. Anh gật đầu ra hiệu cho tôi đi theo. “Anh sẽ mang vài bộ quần áo khô cho em.”

“Em đã xem qua tập dữ liệu của Ren,” tôi bảo Hideo trong lúc chúng tôi đi dọc sảnh. “Rõ ràng là Zero muốn, muốn… ám sát anh trong hôm nay. Vệ sĩ của anh sao rồi?”

“Ông ấy sẽ qua khỏi thôi. Đã từng có nhiều vụ tấn công khủng khiếp hơn hôm nay.”

Những vụ khủng khiếp hơn. “Có tin tức gì về thủ phạm không?”

Hideo vừa lắc đầu vừa xắn ổng tay áo còn lại lên đến khuỷu. Anh đang mệt mỏi, vẫn chưa hề hết vẻ u ám. “Kenn nói là nguồn điện đã bị ngắt hoàn toàn và kẻ đó đã tẩu thoát bằng cách lẩn vào đám đông trong cơn hỗn loạn. Anh ấy sẽ xem xét từng ngóc ngách trong sân vận động để tìm bằng chứng. Nhưng anh sẽ không giấu gì em, chúng đã có chuẩn bị rồi.”

Hung thủ vẫn đang tự do. Tôi cố dìm nỗi sợ xuống. “Hôm nay không xảy ra chuyện gì không có nghĩa là Zero không chờ thời cơ để hành động. Đó có thể là một phần trong kế hoạch lớn của hắn.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Chúng sẽ lại tiếp tục thôi. Chúng chắc chắn đã cố ám hại anh từ trước vụ này rồi. còn rất nhiều lúc khác mà anh không được bảo vệ cẩn mật như khi ở trong sân vận động.”

Hideo khẽ mím môi, nhưng đó là phản ứng duy nhất của anh trước câu nói của tôi. Anh dừng lại một phút để nhìn tôi. “Dữ liệu của em có bị tải đi không?”

Tôi ngần ngừ. Tôi chưa từng nghĩ tới tình huống mà Zero có thể thu được thông tin của tôi từ vật kia, và ý nghĩ đó khiến tôi rùng mình, cho dù khi đó tôi đang thấy thật ấm lòng trước sự lo lắng rõ ràng của Hideo. “Khó lắm.” Tôi đáp. “Em ổn. Thêm nữa, em không phải là người mà anh nên lo lắng lúc này. Càng tìm được nhiều manh mối về vụ này, em càng thấy bất an.”

“Hệ thống an ninh của anh thường rất gắt gao. Sau lời cảnh báo của em, họ đã kiểm tra toàn bộ căn nhà để đảm bảo chúng ta được an toàn.”

“Ý em không phải vậy. Hideo! Tối nay anh suýt mất mạng đấy. Anh biết điều đó mà!”

“Ở đây anh được bảo vệ vô cùng cẩn thận. Chỉ trong nhà thôi đã có tám vệ sĩ rồi.” Anh hất đầu về phía kia của căn nhà. “Dù sao thì em có vẻ như càng lúc càng đến gần đích rồi đấy.”

“Em không hiểu tại sao anh lại bình thản đến vậy trước chuyện này.” Tôi càng lúc càng khó chịu. Bào sao giọng Kenn tuyệt vọng quá chừng. “Anh cần phải rời khỏi Tokyo, bởi ở đây không an toàn cho anh. Càng nán lại đây lâu, anh càng dễ gặp nguy hiểm hơn.”

Hideo nhìn tôi nghiêm nghị. “Anh sẽ không rời khỏi thành phố của mình chỉ vì một mối đe dọa mơ hồ.” Anh đáp. Lần đầu tiên kể từ lúc biết anh, tôi thấy một nỗi giận dữ chợt len lỏi trong giọng anh. “Đây không phải lần đầu ai đó nhắm vào anh, và cũng không phải lần cuối.”

Tôi chuẩn bị lên tiếng, nhưng rồi đột nhiên hắt xì hơi một cái. Không khí lạnh trong nhà ngấm thẳng vào đống quần áo ướt và tôi nhận ra răng mình đang va vào nhau lập cập.

Hideo mím môi. “Chúng ta sẽ nói tiếp sau khi em được sưởi ấm. Đi theo anh nào.”

Chúng tôi tới một phòng ngủ rộng rãi với tường kính dẫn ra một khu vườn kiểu Thiền tràn ngập ánh sáng. Một phòng tắm lớn nằm ngay bên cạnh phòng ngủ.

“Cứ thong thả nhé.” Hideo hất đầu về phía phòng tắm. “Khi em thay đồ xong, chúng ta sẽ bàn thêm. Em có muốn dùng trà không?”

Một cốc trà ngon sau vụ ám sát bất thành. Đương nhiên rồi. Tôi gật đầu bởi đã lạnh đơ não. “Có chứ.”

Hideo khép cửa phòng tắm và để tôi lại một mình. Tôi thở dài thườn thượt. Cho tới giờ, tôi đã không thành công trong việc thuyết phục anh về mối nguy anh phải đối mặt. Tôi thở dài và cởi áo khoác, quần jeans và đồ lót, cẩn thận vắt từng món đồ lên thành bồn tắm để hong khô. Tôi chú ý tới hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương. Lớp trang điểm từ trận đấu đấu giờ đã nhòe đi trong nước mưa, và tóc tôi chỉ còn là những dải màu ướt đẫm. Trông tôi hâm đơ thế này, bảo sao Hideo không nghe. Tôi ngó quanh phòng tắm rộng rãi với vòi sen gắn ngay trên trần. Tôi mở vòi và để nước nóng chảy xuống rồi mới bước vào.

Nước tắm gột đi phần nào những suy nghĩ rối bời, và tôi cảm thấy bình tâm hơn chút khi tắm xong. Tôi quấn khăn và cuốn mái tóc ướt nhẹp thành hai bím tóc rối bù.

Một chiếc áo len trắng sữa và quần pyjama rộng rãi đã được đặt trước mặt tôi. Tôi luồn vào chiếc áo len. Nó có mùi hệt như Hideo và to tới nỗi trễ xuống gần đầu gối tôi. Cổ áo lệch sang bên, để lộ một phần bờ vai. Tôi thậm chí còn chẳng cần thử mặc chiếc quần pyjama bởi nó quá dài.

Tôi rảo bước tới mở cửa phòng ngủ và đi ra hành lang để bảo anh rằng mình cần đồ ngắn hơn.

Nhưng anh đã đứng ngay trên đường ra ngoài, một tay cầm cốc trà, tay kia chuẩn bị gõ cửa. “Emi…” Anh lên tiếng khi thấy tôi. Cả hai chúng tôi đều khựng lại.

Hideo chớp chớp mắt. Mắt anh thoáng dừng lại trên chiếc áo len trắng thùng thình rồi nhanh chóng rời đi. “Anh chỉ muốn hỏi là em thích loại trà nào thôi.” Anh nói.

Vai và chân tôi bỗng cảm thấy trần trụi và những vệt ửng hồng trên má tôi giờ đã chuyền sang đỏ hầm hập. Tôi bắt đầu lắp bắp.

“Xin lỗi… Em định hỏi là liệu anh, ừm, có cái quần nào nhỏ hơn không.” Lại một câu ngu ngốc nữa. “Ý em là, không phải là anh có chiếc quần nào nhỏ đến mức vừa cỡ em…” Tôi lại đào hố chôn thân rồi. “Chiếc quần pyjama cứ tụt xuống mãi…” Tôi là một thợ đào đất đại tài. Tôi co rúm lại rồi lắc lắc đầu và ngừng nói, hoa chân múa tay như thể những hành động ấy có thể truyền tải ý nghĩ của mình.

Hideo hơi hơi bật cười. Nếu tôi không nhầm thì má anh cũng ửng hồng đôi chút.

Tôi bừng tỉnh và đóng sầm cửa lại trước mặt anh.

Im lặng một lúc rồi giọng nói quen thuộc của Hideo cất lên. “Xin lỗi về chuyện đó.” Anh nói. “Anh sẽ tìm thứ gì đó hợp với em hơn.” Thế rồi tiếng bước chân anh vang lên trong hành lang.

Tôi về giường, vùi mặt vào lớp ga đệm và rên rỉ.

Một lúc sau, Hideo khẽ hé cửa và quơ quơ một chiếc quần đùi trước mặt tôi. Tôi nhận lấy. Nó vẫn hơi rộng so với tôi, nhưng ít nhất là không bị tụt.

Tôi lẻn ra sảnh, bước vào phòng khách và thấy Hideo đang ngồi đọc sách cạnh lò sưởi ấm áp. Con chó nằm dưới chân anh, nhẹ nhàng ngáy trong giấc ngủ. Cửa sổ nhìn ra vườn, tôi có thể nghe thấy được tiếng mưa rơi lộp độp qua lớp kính. Những bức tường treo đầy chân dung, và trên kệ xếp đầy các cuốn sách sạch sẽ được bài trí gọn gàng. Có những kệ đựng đĩa trò chơi và bàn điều khiển đời cổ, cũng như nguyên mẫu những phiên bản đầu tiên của kính NeuroLink. Vài mẫu to như viên gạch, nhưng càng về sau chúng càng nhỏ và nhẹ hơn, cho tới khi tôi cuối cùng cũng thấy phiên bản đầu tiên của chiếc kính chính thức chễm chệ ở cuối kệ.

Hideo rời mắt khỏi cuốn sách khi anh nghe thấy tôi lại gần và nhận ra tôi đang quan sát kệ sách của anh. “Mẹ anh chăm sóc các nguyên mẫu NeuroLink cẩn thận lắm.” Anh nói. “Bố mẹ đều đã rất cố gắng để giữ chúng lại.”

Người mẹ làm bác sĩ thần kinh học và người bố sửa chữa máy tính của anh. “Còn mới tinh.” Tôi mải mê ngắm nghía những nguyên mẫu.

“Họ tin rằng đồ vật cũng có linh hồn. Ta đặt càng nhiều tâm huyết vào thì chúng sẽ ngày một đẹp đẽ hơn.”

Tôi mỉm cười trước sự nồng ấm trong giọng anh. “Họ hẳn phải tự hào lắm với những gì anh gây dựng được.”

Hideo chỉ nhún vai, nhưng trông anh có vẻ hài lòng trước nhận xét ấy.

“Anh không sở hữu thiết bị ảo nào trong nhà.” Tôi nói khi ngồi xuống.

Hideo chỉ lắc đầu. “Anh thích nhà mình phải thật. Chìm đắm trong ảo ảnh thì dễ quá.” Anh gật gù với cuốn sách trên tay.

Tôi nhận thấy sự thân mật giữa hai chúng tôi, như thể anh đang áp nhẹ vào da thịt mình.

Tôi hít thật sâu. “Anh nghĩ kẻ thù của mình là ai? Ai đó muốn hại anh như thế này ấy? Có thể là một nhân viên hay đối tác cũ thì sao?”

Hideo nhìn đi chỗ khác. Sau một hồi, anh đáp. “Có rất nhiều người không thích Warcross và kính NeuroLink, hoặc là sợ chúng. Không phải ai cũng thích cái mới.”

“Hài hước là Zero cũng rất sợ chúng…” tôi đáp, “… nhưng hắn lại phải vận dụng hết kiến thức kỹ thuật để cố ngăn anh lại.”

“Hắn ta có vẻ không quan tâm đến logic lắm.”

“Vậy còn Ren thì sao? Anh nên truất quyền thi đấu của Ren ngay lập tức bởi rõ ràng gã có liên quan đến kế hoạch này. Có khi gã còn liên quan trực tiếp đến việc ám hại anh cơ. Nhỡ đâu tệp dữ liệu mà em thấy hôm nay là để cho gã thấy thì sao? Nhỡ đâu gã đã gửi tín hiệu cho kẻ sẽ tấn công anh khi trận đấu diễn ra thì sao?”

Hideo dừng lại một chút ở đoạn này rồi lắc đầu. “Gã là nguồn cung cấp thông tin xác thực và sẽ dẫn chúng ta tới nhiều manh mối hơn. Nếu giờ anh loại bỏ gã thì Zero sẽ biết ngay là chúng ta biết về hắn. Bọn chúng sẽ nghi ngờ chúng ta.”

Tôi thở dài, thầm ước mình đã không cố cãi lại. “Tại sao anh lại không muốn rời khỏi Tokyo? Hôm nay anh có thể đã chết đấy.”

Hideo nhìn tôi, mắt anh phản chiếu ánh lửa. “Và để Zero biết là hắn đã thắng ư? Không. Nếu toàn bộ kế hoạch của hắn chỉ là một mối đe dọa nhắm vào anh thì anh sẽ thấy nhẹ lòng biết bao.”

Cuộc trò chuyện của chúng tôi rơi vào tĩnh lặng. Tôi cố vắt óc nghĩ ra điều gì đó để nói nhưng không có gì hợp lý nên cuối cùng chỉ có thể ngồi trong một bầu không khí gượng gạo kéo dài. Mắt tôi quay lại với kệ sách, rồi đến đống chân dung trên tường, có những bức ảnh chụp Hideo khi anh còn là một nhóc tì giúp việc trong tiệm của của bố, ngồi đọc bên cửa sổ, chơi trò chơi điện tử, tạo dáng với hàng tá huân chương quanh cổ, mỉm cười trong những tấm ảnh truyền thông khi anh lần đầu đăng đàn. Tò mò ghê. Khi còn là một đứa nhóc, Hideo không có những sợi bạc trắng trên tóc hay mi mắt.

Thế rồi mắt tôi dừng lại trên một tấm ảnh. Trong hình là hai cậu bé.

“Anh có em trai sao?” Tôi buột miệng hỏi. Hideo bỗng im bặt. Đột nhiên, tôi nhớ ra lời cành báo mình nhận được ngay trước khi gặp mặt Hideo lần đầu. Tôi phải yêu cầu cô không bao giờ được hỏi anh Tanaka bất kỳ câu hỏi nào về gia đình anh ấy hoặc những chuyện cá nhân của họ. Tôi định xin lỗi, nhưng miệng tôi nghẹn lại khi nhận ra còn có gì đó nghiêm trọng hơn thế. Vẻ mặt Hideo lúc này thực kỳ quái. Anh đang sợ hãi. Tôi đã chém một đường rạch sắc lẻm, nứt toác, sâu hoắm vào vết thương cũ của anh.

Sau một hồi lâu, Hideo hạ mắt xuống và nhìn ra ngoài những ô cửa lấm chấm dấu mưa. “Anh từng có một đứa em trai.” Anh đáp.

Anh Tanaka không bao giờ trả lời những câu hỏi về gia đình mình. Nhưng anh vừa mở lòng với tôi đôi chút mà. Tôi có thể cảm nhận được sự xa cách trong câu nói ấy, có thể thấy được sự khó chịu khi anh phải trài lòng. Phải chăng anh chưa bao giờ mời ai đến nhà riêng, nơi điểm yếu của anh được treo ngay trên tường? Tôi nhìn anh, đợi anh nói thêm gì đó. Khi anh không lên tiếng, tôi nói điều duy nhất nghĩ ra được. “Em xin lỗi.”

Hideo bỏ qua bằng cách nghiêng người về phía bàn uống trà. “Em có nói là muốn dùng trà nhì?” Anh lảng tránh tôi theo đúng cái cách đã làm vào buổi tối mà tôi gặp anh ở trụ sở. Giây phút yếu lòng mà anh trao cho tôi đã biến mất, ẩn sau lớp phòng vệ cảm xúc.

Đây là đoạn hồi ức vẫn ám ảnh anh , tôi nghĩ và chợt nhớ lại cái khoảng lặng buồn đau khi tôi nói với anh về bố mình. Dù quá khứ đã xảy ra chuyện gì, anh vẫn chưa thể quên đi được, và thậm chí đó lại chính là lý do anh từ chối đi lánh nạn. Tôi lặng lẽ gật đầu rồi ngẩng lên khi anh rót trà vào hai cốc. Anh đưa tôi cốc trà và tôi đón lấy bằng cả hai tay để tận hưởng hơi ấm và mùi hương trong trẻo của nó.

“Hideo.” Tôi nhẹ nhàng mào đầu, cố thử lần nữa. Tôi cố gắng không nói về thứ đang che phủ quá khứ của anh. Mắt tôi khẽ liếc vết sẹo mờ trên những khớp ngón tay kia. “Em không muốn thấy anh bị thương. Anh không đứng bên cạnh em trong Ổ Hải Tặc nên chưa cảm nhận được sự quái gở của kẻ này. Em vẫn chưa biết được mục đích của hắn, nhưng hắn rõ ràng là rất nguy hiểm. Anh không thể mạo hiểm tính mạng như vậy được.”

Hideo hơi mỉm cười. “Em lặn lội tới đây hôm nay chỉ để thuyết phục anh rời khỏi Tokyo thôi phải không?”

Lời bông đùa của anh lại khiến tôi đỏ bừng mặt mũi và làm tôi tự khó chịu với chính mình. Tôi đặt cốc xuống và nhún vai. “À thì, em không nghĩ đó là một vấn đề mà em có thể thảo luận với anh qua điện thoại. Em muốn cảnh báo anh mà không bị đồng đội nghe lén.”

“Emika.” Anh nói. “Em không cần phải viện cớ để tới gặp anh đâu. Anh rất trân trọng nỗ lực bảo vệ anh của em. Hôm nay em đã cứu mạng anh mà.” Cái nhìn trong mắt anh làm tôi quên biến những gì định nói. Anh đặt cốc trà xuống và lại gần tôi. Hành động ấy khiến tôi run lên. “Anh mừng là em ở đây.”

Tôi nhìn mắt anh, cố gắng để điều hòa lại nhịp tim. “Thật ư?”

“Có lẽ anh đã quá ý nhị rồi.”

Cho tới thời điểm hiện tại, tôi thường cho rằng tất cả những suy diễn của mình về lời ăn tiếng nói của Hideo đều là phóng đại. Nhưng lần này thì khó mà hiểu sai được. Kenn đã nói Hideo thường xuyên kể về tôi. Tôi nuốt nhẹ nước bọt để tránh lộ. “Về cái gì cơ?” Tôi thì thầm.

Mi mắt Hideo hạ xuống, lộ ra sự ngọt ngào và do dự trong mắt anh. Anh đang chần chừ. Thế rồi anh khẽ phẩy tay và một màn hình trong suốt lại hiển thị trong tầm nhìn của tôi.

Kết nối với Hideo? câu hỏi hiện lên.

“Để anh cho em thấy thứ này.” Anh nói. “Đây là một hệ thống liên lạc bí mật mới mà anh đang nghiên cứu để em có thể liên lạc với anh.”

Tôi trầm ngâm nhìn vào cửa sổ màn hình đang lơ lửng rồi chấp nhận nó.

Bốn góc màn hình của tôi tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. “Nó có công dụng gì?” tôi hòi.

Gửi cho anh một ý nghĩ đi , Emika.

Đó là giọng nói dịu dàng, ấm áp và trầm lắng của Hideo vang vọng trong tâm trí tôi. Tôi kinh ngạc khôn tả. Khi tôi nhìn anh, anh hoàn toàn không mở miệng hay thực hiện bất cứ động tác gõ phím nào. Thần giao cách cảm thông qua NeuroLink là bước tiến hóa tiếp theo của công nghệ nhắn tin, một mối liên kết gần gũi, bí mật đang nối hai chúng tôi lại với nhau. Tôi kinh ngạc trước sự lạ thường của nó rồi ngập ngừng gửi cho anh một suy nghĩ.

Anh đang ở trong tắm trí em đó ư?

Chỉ khi em đồng ý để anh vào. Em có quyền ngắt Kết Nối của chúng ta bất cứ khi nào.

Tôi không thể khép được nụ cười vừa bồn chồn, vừa phấn khích. Cách đây một thập kỷ, Hideo đã bắt đầu chế tạo một thứ có khả năng thay đổi thế giới. Ấy vậy mà giờ anh vẫn không ngừng làm việc đó, năm này qua năm khác. Tôi lắc đầu, hơi khó tin.

Phát minh này thật siêu phàm.

Hideo mỉm cười, tâm trạng u ám lập tức được gỡ bỏ trong giây lát. Anh không nghĩ là em nhận ra anh thích ở bên cạnh em đến nhường nào. Vậy nên anh sẽ kề cho em nghe một bí mật.

Đột nhiên, tôi nhận ra mình không chỉ nghe thấy suy nghĩ của anh trong tâm trí qua Liên Kết mới giữa hai chúng tôi… Tôi có thể cảm nhận được điều gì đó. Tôi có thể cảm thấy được dấu vết xúc cảm của anh qua liên kết này. Ôi, tôi chợt nhận ra mình không hề ý thức được điều này rồi nghẹn cả thở.

Tôi có thể cảm nhận được khao khát, một luồng nhiệt bập bùng, âm ỉ dành cho tôi.

Anh muốn hôn em… Hideo truyền suy nghĩ tới tôi và tới gần …từ cái đêm mà anh thấy em trong chiếc váy trắng.

Từ đêm tiệc tại Sound Museum Vision. Tôi đột nhiên nhận ra vai của mình đang phơi trần. Dòng chảy cảm xúc thầm lặng của anh chạy qua NeuroLink của cả hai khiến tôi mơ màng và tự hỏi liệu anh có thể cảm thấy được nhịp đập gấp gáp, chập chờn của trái tim tôi, luồng nhiệt chảy tràn trong máu tôi không. Anh chắc hẳn đã cảm nhận được vì khóe miệng anh nhếch lên chút xíu.

Tôi đột nhiên cảm thấy tự tin với liên kết mới trong ánh đèn nhập nhoạng và không gian ngày càng nồng ấm này.

Rồi sao? Tôi hỏi anh.

Rồi… Ánh mắt anh chạm môi tôi. Có lẽ chúng ta nên giải quyết khúc mắc đó.

Tôi chỉ còn có thể nghĩ tới sự gần gũi, đôi mắt thẫm màu, hơi thở thấp thoáng của anh trên làn da tôi. Một tia sáng lấp lánh trong ánh mắt anh, lóe lên sự nồng cháy và khao khát, tựa như ham muốn dưới vực thẳm hun hút ẩn bên trong. Anh chần chừ khổ sở một hồi rồi nghiêng đầu về phía tôi. Làn môi mềm mại của anh áp lên môi tôi và trước khi tôi kịp nhận ra, anh đã hôn tôi rồi.

Mắt tôi khép hờ. Ban đầu, anh rất nhẹ nhàng, kìm nén cảm xúc và đưa một bàn tay lên cẩn thận đỡ lấy khuôn mặt tôi. Tôi tựa vào tay anh ra hiệu rằng tôi muốn nữa, mơ mộng về những gì anh sẽ làm tiếp theo. Anh có hiểu em muốn gì không? Một tiếng ậm ừ thích thú vang lên trong họng anh như để trả lời. Anh vươn người lại gần, ghì tôi xuống ghế sô pha và hôn tôi mạnh bạo hơn. Liên kết giữa hai chúng tôi đã phóng đại cảm xúc lên gấp mười lần. Tôi cố hít thở vì thấy hơi ngột ngạt trước luồng nhiệt nóng bỏng của đam mê nơi anh đang chạy qua cả hai chúng tôi và niềm khao khát của chính tôi đáp lại anh. Tôi có thể cảm thấy suy nghĩ của anh, bàn tay anh lướt nhẹ trên làn da tôi, ve vuốt cặp đùi trần của tôi. Cả cơ thể tôi run lên. Tay anh vùi vào tóc tôi, nâng đầu tôi hướng về phía anh. Trong suy nghĩ rối bời, tôi nhận ra mình đã vòng tay quanh cổ anh và kéo anh lại gần cho tới khi cả cơ thể tôi áp sát vào anh. Anh thật ấm áp với những thớ cơ trên tay và khuôn ngực rắn chắc bên dưới lớp áo. Tiếng mưa lộp độp trên kính tiếp tục vang lên một cách lặng lẽ ở phía sau.

Hideo dứt ra trong một giây ngắn ngủi, môi anh lửng lơ ngay phía trên môi tôi. Hơi thở của anh mềm mại và nhọc nhằn, hai mày nhíu lại, ngọn lửa đam mê vẫn bùng cháy trong mắt. Những xúc cảm của anh chạm vào tôi, hòa làm một và khiến anh rũ bỏ hoàn toàn vẻ kín đáo, xa cách và chỉn chu, để lộ phần bản năng táo bạo và hoang dại. Tôi rùng mình trước cơn bão xúc cảm, không biết nên tập trung vào đâu mà chỉ muốn uống trọn tất cả cùng một lúc, vật lộn để tìm ra câu từ hoàn hảo nhất.

Thôi được rồi. Tôi thở gấp. Chắn chắn là anh đã quá ý nhị rồi.

Nụ cười bí ẩn của anh trở lại. “Anh sẽ đền bù cho em.” Anh thì thầm vào tai tôi và hôn tôi thêm lần nữa. Tôi cắn nhẹ một lần vào môi dưới của anh để trêu ghẹo. Hideo kinh ngạc gầm lên và dứt khỏi môi tôi để hôn lên quai hàm. Môi anh chạy dọc trên cổ, khiến tôi run lên. Bàn tay ấm áp của anh lần vào áo tôi, chạy dọc tấm lưng trần và âu yếm dải xương sống. Tôi có thể cảm thấy được những vết chai thô ráp ở đầu ngón tay anh trên da mình. Hàng triệu ý nghĩ vụt qua tâm trí tôi. Tôi cong người lại về phía anh, lờ mờ nhận ra mình đã nằm xuống ghế sô pha, đầu tựa lên phần tay vịn. Cơ thể Hideo đang dồn sức nặng lên cơ thể tôi để đẩy tôi nằm xuống. Môi anh di chuyển từ cổ xuống xương quai xanh của tôi, âu yếm những hình xăm, rồi tới đôi vai trần.

Đột nhiên, một cảm giác lo lắng lạ lùng của anh đâm xuyên qua thân nhiệt ấm nóng của chúng tôi. Tôi thất vọng tràn trề khi Hideo chỉ để lại một nụ hôn cuối cùng lên da tôi. Anh thở dài, thì thầm một tiếng rủa loáng thoáng vào tai tôi rồi dứt ra. Tôi nằm chỏng chơ trên ghế, vẫn chưa hiểu nổi chuyên gì vừa xảy ra. Tôi chậm rãi chống khuỷu tay dậy và nhìn anh. Anh giúp tôi đứng lên và tay anh giữ nhẹ tay tôi trong giây lát. NeuroLink giữa chúng tôi đã ổn định trở lại, cứ rung động cho tới khi bình yên và tĩnh lặng.

“Anh đã kéo em vào quá nhiều rắc rối rồi.” Cuối cùng anh nói.

Tôi cau mày, hơi thở vẫn còn đứt quãng. “Em đâu có phàn nàn gì.” Tôi rướn lại gần anh. “Em sẽ bắt được Zero. Em sẽ hoàn thành công việc mà anh đã thuê em làm.”

Anh nhìn tôi trong giây lát rồi chỉ lắc đầu và mỉm cười. Tường chắn cảm xúc anh luôn giữ bên mình giờ đã sụp xuống, chỉ để lại phần con người bên trong. Anh muốn nói gì đó với tôi. Tôi có thể thấy đấu tranh nội tâm trên gương mặt anh. “Anh sẽ không giữ em lại nữa đâu,” anh nói. Trái tim anh lại quay về sau bức tường ấy. “Đồng đội của em hẳn sẽ muốn được ăn mừng cùng em.” Thế rồi, anh giơ tay lên và ngắt liên kết của chúng tôi. Dòng cảm xúc biến mất đột ngột và những dư âm trong giọng nói của anh khiến tôi thấy trống rỗng. Một nút nhỏ giữ lại phía góc tầm nhìn để sau này chúng tôi có thể tái kết nối.

Tôi cố gật đầu đồng ý để anh khỏi phải thấy vẻ thất vọng trên mặt tôi. “Phải rồi,” tôi lẩm bẩm. “Em nên quay lại ăn mừng thôi.”

Anh hôn lên má tôi. “Anh sẽ nói chuyện với em vào ngày mai.” Anh nói. Nhưng khi anh rời đi, tôi biết là khoảng cách giữa hai chúng tôi đã vĩnh viễn thay đổi.

Tôi gật đầu như thể vẫn đang mơ, như thể không ngừng “nghiện” anh được. “Vâng ạ.”