Chương 22
Trong những ngày sau đó, các đội tuyển khác đã chơi trận đầu tiên. Andromeda hạ gục đội Bloodhounds trong thời gian kỷ lục. Sân đấu ảo của họ là một mê cung đầy hầm mộ dễ bắt lửa. Đội Winter Dragons đánh bại Titans trong một khu rừng đầy bẫy. Stormchasers thì chiến thắng Royal Bastards trên đường phố ngập tràn ánh đèn neon của một cảng không gian. Đội Gyrtalcons vượt mặt Phantoms, Cloud Knights cho Windwalkers hít khói, còn Cloud Knights hủy diệt hoàn toàn Sorcerers, và Zombie vikings khiến mọi người ngạc nhiên khi đánh bại được Sharpshooters.
Tôi xem và phân tích từng trận với các đồng đội. Tôi lại tập luyện với họ khi vòng thứ hai bắt đầu. Chúng tôi đã đánh bại nhóm Stormchasers trong một trận đấu căng thẳng. Asher và Malakai, đội trưởng nhóm Stormchasers, đã phải đấu tay đôi trên đỉnh của một tòa tháp bị bỏ hoang. Trong khi đó, bọn tôi vừa phải chiến đấu vừa phải leo ngoài bề mặt tháp để lên tới đỉnh.
Mỗi ngày, tôi tiếp thu cả đống dữ liệu của những người chơi khác. Tôi dò xét thấy nhiều dấu hiệu từ Ren khi gã di chuyển quanh khu ký túc. Gã chẳng nhìn tôi bao giờ. Tôi tự hỏi không hiểu gã có nghi ngờ không.
Đêm đến, tôi mơ nằm trên giường của Hideo, được cuộn mình vào trong chăn của anh. Hai tay tôi vuốt dọc theo tấm lưng trần của anh, còn anh ôm lấy hông tôi. Tôi mơ thấy ai đó đột nhập vào nhà khi chúng tôi đang ngủ. Tôi lay anh dậy để thấy một hình thù không rõ mặt trong bộ giáp đen đứng cạnh giường. Tôi tưởng tượng tin tức sáng hôm sau thông báo rằng Hideo đã chết. Tôi giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển.
[Chào buổi sáng, người đẹp.]
Tôi thức dậy lúc trời còn tối, một ngày mây bão vần vũ bên ngoài, có tin nhắn của Hideo. Ánh sáng trong phòng tỏa màu xanh xám, tim tôi còn đang đập thình thịch sau một đêm mơ mộng mệt mỏi. Tôi đọc tin nhắn của anh vài lần trước khi chắc chắn rằng anh ấy còn sống khỏe. Sau đó, tôi tựa đầu lại xuống gối và thở phào nhẹ nhõm. Tôi nở một nụ cười nhỏ ở khóe môi.
[Xin chào!]
Rồi tôi kéo áo ngồi dậy và đi vào phòng tắm để đeo kính áp tròng. Khi quay trở lại, tôi thấy một yêu cầu đang nhấp nháy, hỏi xem tôi có muốn kết nối NeuroLink với Hideo không. Tôi đồng ý. Vài giây sau, một Hideo ảo xuất hiện ở trong phòng của tôi. Anh đang mặc dở áo, để lộ bờ ngực trần. Tôi cười toe toét, ý bảo anh cứ để thế đi. Anh rót một tách cà phê trong lúc chú chó hạnh phúc chạy vòng quanh chân anh. Chắc chưa ai được thấy Hideo như thế này, đầy nam tính, thoải mái, tóc còn ướt nhẹp, quần nỉ thì trễ ở hông. Ánh sáng nhợt nhạt chiếu qua cửa sổ làm nổi bật đường nét trên tóc và khuôn mặt anh.
Anh ấy mỉm cười khi nhìn thấy tôi. “Trước khi em thắc mắc…” Anh nói, hất đầu sang một bên mà camera không quay tới. “Vệ sĩ của anh đang đứng ngay bên cửa.”
Tôi mỉm cười và lắc đầu. “Mừng vì cuối cùng anh đã biết sợ chết.” Tôi chợt tỉnh táo hẳn lên. “Chắc anh vẫn chưa nghĩ nhiều về việc rời Tokyo?”
Hideo nhấm nháp cà phê. “Vòng hai bắt đầu tuần này. Nếu anh không ở đó, mọi người sẽ đồn đoán linh tinh.”
Tôi thở dài. “Cứ suy nghĩ đi nhé. Anh?”
Một vệ sĩ gọi anh. Hideo quay đầu ra một chút. Máy phiên dịch thông báo: “Anh Tanaka, phóng viên đã sẵn sàng phỏng vấn rồi.”
Hideo gật đầu nhẹ với người vệ sĩ. “Chờ tôi chút,” anh nói. Anh đi về phía tôi, đứng sát cạnh rồi cúi xuống về phía tôi. Nếu anh ấy đang đứng trong căn phòng bây giờ, tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh trên cổ mình. “Anh hứa sẽ nghĩ thêm.” Anh thì thầm. “Nhưng em phải hiểu cái khó của anh khi em vẫn còn ở đây trong thành phố.”
Ngón chân của tôi cuộn lại. Tôi rùng mình vui sướng. Thông qua liên kết, tôi có thể nói rằng cảm xúc của tôi đang đến với anh ấy như những gợn sóng. Anh hết thuốc chữa rồi. Tôi nghĩ với anh ấy.
Chỉ vào lúc sáng thôi.
Em nhớ là anh cũng hết thuốc chữa vào ban đêm đó.
Hideo hạ mắt xuống và ánh sáng chạm tới lông mi anh. Một nụ cười nở trên môi. Anh muốn hôn em ngay lúc này.
Nếu em không cho phép thì sao? Tôi ghẹo.
Em làm anh đau lòng đấy , Emika.
Tôi cười. Có khi em muốn hôn người khác ấy.
Một sự ghen tuông lóe lên. Đôi mắt anh tối sầm lại. Dù không thật sự ở bên nhau, tôi vẫn có thể cảm nhận được khao khát ấm áp của anh thông qua Liên Kết. Tối nay qua chỗ anh đi.
Trong lòng tôi xao xuyến. Nhưng còn đồng đội của em…
Anh đảm bào với em rằng tối nay sẽ rất tuyệt vời.
Xao xuyến trong tôi chuyển ngay thành cảm giác khấp khởi. “Đến nhà anh á?” Tôi thì thầm, không thể che giấu nụ cười của mình.
Anh do dự. sự bất định trở lại trên khuôn mặt anh. Và trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ anh sẽ lắc đầu và thay đổi ý định một lần nữa. Tuy nhiên, một lúc sau, anh làm tôi ngạc nhiên với một cái gật đầu. Hãy đến chỗ anh đêm nay. Anh sẽ đưa em tới thăm ngôi nhà cũ của anh.
Nhịp tim của tôi nhanh dần. Đây là một bí mật khác từ quá khứ của anh. Tôi có thể nghe thấy điều ấy từ giọng nói của anh, cảm nhận điều ấy thông qua liên kết NeuroLink của chúng tôi. Tôi gật đầu. Được ạ.
Cả hai chúng tôi đăng xuất khỏi liên kết. Tôi thở hắt, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lúc tôi đi xuống cầu thang, trời bên ngoài đã mưa to lên rồi. Hammie và Asher đang ngồi trên chiếc ghế sô pha dài trong phòng khách, tranh luận rất lặng lẽ về cách tốt nhất để phá vỡ hàng phòng ngự của Cloud Knights. Asher choàng hẳn cánh tay sang mặt sau của sô pha để chạm nhẹ vào vai của Hammie. Thế mà cô ấy cứ để yên. Roshan đang chơi trò chơi và phát trực tiếp trên các kênh mạng xã hội của mình. Không thấy Ren đâu cả. Các phòng ngủ thật yên tĩnh, nhường chỗ cho tiếng mưa rơi trên trần kính của giếng trời.
“Emika.”
Tôi suýt nữa là giật bắn lên trời khi nghe giọng của Ren. Tôi dứ dứ nắm đấm theo bản năng, quay lại nhìn thấy gã đang đứng sau lưng mình ở hành lang. Gã đứng quay người, như đang muốn về phòng. Tôi thở hắt ra và bỏ nắm đấm xuống. Tôi nên cảm nhận được gã ở đó chứ nhỉ. Tôi rất giỏi cảm nhận không gian một căn phòng mà. “Anh làm tôi sợ chết khiếp,” tôi thốt lên.
Gã chỉ hơi nhướn mày khi thấy tôi như thế, rồi trả lời bằng tiếng Pháp. Dòng chữ trắng trong suốt dịch lời gã trước mắt tôi. “Cô luôn sẵn sàng đấm những ai làm cô giật mình à?”
Tất cả những nghi ngờ của tôi về Ren sau khi theo dõi gã trong vài tuần qua hẳn đã khiến tôi phải thót tim khi gã xuất hiện. “chỉ những người ẩn nấp trong hành lang tối thôi.”
“Cô có rảnh một lát không?” Gã nói, gật đầu bảo tôi tiến tới. “Tôi muốn hỏi cái này.”
“Vụ gì?”
Ren lặng lẽ nhìn tôi. “Về Hideo.”
Tôi chớp mắt, thoáng bối rối tìm một câu trả lời. Mắt của tôi lướt nhanh đến Ren. Gã đang quan sát tôi kỹ càng. Gã đã nhận thấy gì trong biểu hiện của tôi chăng? Gã cố tình làm tôi bất ngờ để để xem phản ứng của tôi sao? Tôi nhanh chóng định thần lại và nở một nụ cười bổi rối. “Sao thế? Cuối cùng thì tôi cũng đã được lên báo lá cải rồi à?” Tôi nói với giọng điệu trêu chọc hơi thái quá.
Ren cười đáp lại. “Kiểu thế.” Lời nói của gã làm tôi rùng mình. “Nào. Chúng ta có thể trò chuyện trong phòng.”
Gã sẽ nghi ngờ nếu tôi không chịu đi theo, vì vậy, tôi theo gã xuống hội trường dẫn đến khu của mình. Không sao cả, tôi tự nhủ. Bên cạnh đó, có thể đây là cơ hội thực hiện nhiệm vụ trong lúc săn mồi mà tôi thường không làm: nói chuyện trực tiếp với một con mồi tiềm năng.
Tôi chưa bao giờ xuống đây, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra căn phòng nào là của Ren từ hành lang. Tôi có thể cảm thấy âm thanh bị bóp nghẹt, trầm, đều đặn, vừa đủ lớn để nghe được.
Cửa trượt mở ra khi Ren đứng trước nó. Đó là một phòng lớn với đèn chiếu sáng màu xanh neon mờ. Gã bước vào trong. Tôi chần chừ một lúc trước khi đi cùng gã.
Phòng của Ren trông hoàn toàn khác so với phòng tôi. Có vẻ như gã đã tự điều chỉnh cho vừa ý. Bức tường xếp từ các ô vuông có đệm. ở giữa phòng có một cái bàn hình vòng cung với hệ thống màn hình nổi, hiển thị mấy thứ như máy đo âm thanh, số liệu và biểu đồ mà tôi chưa thể giải mã được. Một bàn phím nhạc và một bảng điều khiển các nút trượt cũng được gắn vào bàn đá. Cặp tai nghe có cánh vàng của Ren nằm trên bàn làm việc. Căn phòng vang lên một nhịp điệu rất trầm, làm cho mặt đất và trái tim tôi đập cùng một nhịp. Đôi mắt của tôi lướt quanh phòng của gã trong sự choáng váng, dù tôi đang đi săn tìm manh mối.
Tôi lặng lẽ mở hồ sơ đã bẻ khóa được của Ren và thông tin sáng lên xung quanh gã.
“Anh muốn nói chuyện về Hideo à?” tôi hỏi.
Gã gật đầu, ngồi xuống và xoay một vòng trên ghế.
Gã đeo tai nghe vàng vào quanh cổ. “Ừ. Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, cô nói là đã nghe nhạc của tôi rồi nhì? “
Tôi gật đầu. “Tôi hâm mộ nhạc của anh từ lúc anh ra mắt ở Pháp.”
“Ồ.” Gã nở một nụ cười mà tôi rõ là thật hay không, và sau đó chơi một vài nốt trên phím đàn. “Tôi không biết là cô đã biết tôi từ lâu như vậy.”
Tôi không biết là cô đã biết tôi từ lâu như vậy. Ngay lập tức, một tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi. “Anh khá kín tiếng,” tôi trả lời, bắt đầu cẩn trọng hơn. “Giống như không muốn nhiều người hiểu mình ấy.”
Ren tựa lưng vào ghế và đặt chân lên bàn.
“Nhạc phẩm thời kì đầu của tôi đều là tiếng Pháp. Hóa ra cô cũng nói chung ngôn ngữ với tôi?”
Tôi nhìn gã khi gã đeo tai nghe lên, trái tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Hóa ra cô cũng nói chung ngôn ngữ với tôi? Gã đang nói về tiếng Pháp, hay là về ngôn ngữ bẻ khóa? “Chuyện này liên quan gì tới Hideo?” Tôi hỏi, cố gắng quay lại chủ đề ban đầu. “Anh ấy cũng hâm mộ anh à?”
“Tôi đang sáng tác một ca khúc làm món quà tặng anh ta sau khi mọi chuyện kết thúc.” Ren tiếp tục, giọng gã dịu dàng. “Để cám ơn anh ta đã cho tôi vào vòng sơ tuyển. Tôi muốn nghe ý kiến từ một người biết rõ Hideo và cả nhạc của tôi, để xem liệu anh ta có thích món quà này không.” Lúc đó, gã nhìn tôi với vẻ mong chờ. “Cô có vẻ khá thân với anh ta.”
Gã biết. Làm sao gã biết được chứ? Tôi cố cười, nhún vai. “Tôi á?” Tôi nói vui vẻ.
“Thì mấy tờ báo lá cải bảo thế.”
“Chà.” Tôi trả lời, mắt nhìn thẳng vào gã. “Chúng ta đều có bạn bè có ‘cơ to’, nhỉ?”
Ren nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi cũng quay đi. “Đây. Nghe thử xem. Tôi cần cô giúp.”
Ren đã từng nói trong một cuộc phỏng vấn rằng gã không đánh giá cao ý kiến từ người ngoài về tấc phẩm của mình. Giờ đây, gã đang đưa tôi tai nghe và tôi không biết phải làm gì. Khi gã cười khích lệ, tôi với tay ra đón lấy tai nghe rồi đặt lên tai.
Một âm bass sâu nổi lên, rồi một tiếng đàn viôlông mịn, hay tuyệt đè lên trên, đi kèm một âm thanh như chuông nhỏ. Một giọng nữ bắt đầu cất lên. “Hãy phóng qua Tokyo trong phút chốc / Yeah, cứ như là chúng ta chằng còn ở lại thành phố này được bao lâu,” cô ta rền rĩ. Khi lắng nghe, tôi liếc nhìn Ren. Đó là một ca khúc về Tokyo.
Thế rồi, tôi nghe thấy một câu khiến tôi điếng người. Kết thúc thật ấn tượng nào / Yeah kết thúc thật ấn tượng.
Đó là ca khúc đã được phát ở ổ Hải Tặc.
Gã đang gài tôi. Tôi nhìn nhanh Ren và nhận thấy gã đang nhìn tôi ngẫm nghĩ gì đó. Gã đã sáng tác ca khúc được phát trong trò Darkcross và giờ gã bảo tôi nghe để xem tôi có thấy nó quen không. Dựa vào cách gã nhìn tôi lúc này, hẳn là gã đã biết là tôi từng nghe bài hát này trước đây rồi. Và điều đó có nghĩa là gã biết tôi đã ở Ổ Hải Tặc cùng lúc với gã.
Gã biết tôi đang theo dõi gã. Gã biết tôi đang theo dõi Zero.
Ren nhận lại tai nghe. Mắt gã nhìn tôi không rời. “Cô có nghĩ rằng Hideo sẽ thích không?”
Những lời này thật mờ ám. Tôi cố gắng trông bình thường nhất có thể. “Hay lắm. Có lẽ anh ấy sẽ đưa nó vào các vòng đấu năm tới.”
“Có khi anh ấy sẽ đưa nó vào vòng đấu chung kết trong năm nay ấy chứ.”
Ren nói, mỉm cười với tôi. Gã nghiêng người về phía trước, đặt khuỷu tay lên đầu gối, và nhìn tôi không chớp mắt. “Chúng ta phải kết thúc thật ấn tượng chứ nhỉ?”
Tôi mỉm cười gật đầu với gã, dù lời này nghe như một mối đe dọa. Tim tôi đập nhanh hơn. Kết thúc thật ấn tượng nào. Ren đã nhại lại câu hát trong ổ Hải Tặc và dù có thể gã không có ý gì cả, tâm trí của tôi lại nghĩ đến một kiểu khác. Dù nhóm của Zero đang có kế hoạch gì - cái kế hoạch có liên quan đến nhiều thành phố trên toàn cầu, liên quan đến cuộc sống của Hideo - thì điều đó sẽ xảy ra vào ngày diễn ra vòng đấu chung kết.
Và giờ, gã biết tôi cũng có liên quan.