← Quay lại trang sách

Chương 23

Vài giờ sau, khi đã ngồi trong xe riêng cùng với Hideo, tôi vẫn chưa hết run sau cuộc trò chuyện với Ren. Gã có thể đã nói thẳng với tôi. Bản nhạc đó rõ là có chủ đích. Gã biết tôi đã theo dõi gã trong Hắc Giới, hoặc chí ít là gã biết tôi có mặt ở Ổ Hải Tặc.

Nếu Hideo có nhận ra tôi đang trăn trở, thì anh ấy cũng không hỏi gì. Anh ấy cũng có vẻ lơ đãng vì chuyện riêng. Ngay cả khi không có NeuroLink để kết nối, tôi vẫn cảm thấy anh luôn có mang trong lòng sự bất an, điều khiến đôi mắt anh luôn mông lung khi anh buông tôi ra vào đêm đó. Tôi suy nghĩ có nên nói với anh về cuộc trò chuyện với Ren hay không, nhưng sau đó quyết định thôi, vẫn còn quá mơ hồ. Tôi cần tìm hiểu kỹ hơn.

Xe chầm chậm đi trong mưa. Vài giờ sau, chúng tôi đến ngoại ô Tokyo, nơi có những ngọn đồi thoai thoải và những tòa nhà ba tầng mái cong gọn gàng, thanh lịch sơn màu đen đỏ trên con phổ chật hẹp. Những cây thông đứng dọc hai bên đường. Người đi bộ duy nhất đang lang thang trên vỉa hè, còn một người làm vườn cẩn thận cắt tỉa cây ở hàng rào gần đó. Ngoài âm thanh xén lá của chiếc kéo, mọi thứ thật yên tĩnh. Chiếc xe đi đến một ngôi nhà cuối phố, nơi có những bụi cây và đá tròn tô điểm cho con đường phía trước. Ven đường là những chậu hoa xếp gọn gàng. Đèn ở hiên nhà đang bật, mặc dù mới là cuối giờ chiều.

Hideo ấn chuông cửa. Một giọng nữ nghe không rõ lắm đáp lại. Một lúc sau, cánh cửa mở ra. Đó là một người phụ nữ có tuổi mặc áo len và đi dép gọn gàng. Bà chớp mắt với chúng tôi qua cặp kính có phần phóng đại đôi mắt. Sau đó, khuôn mặt bà sáng bừng lên khi bà thấy Hideo. Bà cười khẽ, quay lại gọi ai đó bằng tiếng Nhật rồi nắm tay anh.

Hideo cúi xuống chào. Anh cúi thấp hơn hẳn mọi khi. “Mẹ.” Anh nói rồi ôm bà thật nồng ấm. Anh nở một nụ cười ngượng ngùng khi bà vươn tay ra bẹo nhẹ lên má anh như thể anh là một cậu bé. “Đây là mẹ anh.”

Mẹ của anh ấy! Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong tôi. Tôi đỏ mặt và cúi xuống thấp nhất có thể như Hideo. Anh gật đầu với tôi. “Oka-san,” anh nói với mẹ. “Kochira wa Emika-san desu.”

“Đây là Emika.” Máy dịch cho tôi.

Tôi bẽn lẽn chào và lễ phép cúi đầu nhanh. Bà mỉm cười ấm áp, xoa nhẹ lên má tôi và thốt lên điều gì đó về mái tóc của tôi. Sau đó, bà đưa chúng tôi vào trong, tránh xa khỏi thế giới bên ngoài.

Chúng tôi để lại giày tại cửa, rồi xỏ đôi dép mà mẹ của Hideo đưa cho. Bên trong căn nhà thật sáng sủa, ấm cúng và vô cùng gọn gàng, treo đầy khung ảnh và cây xanh, chậu đất và các tác phẩm điêu khắc kim loại có hình thù kỳ lạ. Một cái chiếu và một tấm thảm tre bao phủ sàn phòng khách, bên trên là một chiếc bàn thấp có ấm trà và vài cái chén. Một cánh cửa trượt mở dẫn tới một khu vườn tươi tốt, đậm chất Thiền. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao Hideo thiết kế ngôi nhà của anh ở Tokyo như thế. Nó nhắc nhở anh ấy về mái ấm thực sự của mình. Lúc tôi sắp sửa bình phẩm về căn nhà đáng yêu này thì một giọng nói robot phát ra từ một cái loa gắn đâu đó trên trần nhà.

“Xin chào, Hideo-san.” Giọng nói vang lên. Trong nhà bếp, cái lò bên dưới ấm đun nước tự động bật lên mà không cần ai chạm vào.

Một lát, bố anh đến chào hỏi chúng tôi. Tôi kiềm chế cơn ghen tị khi thấy hai người xuýt xoa hỏi thăm con trai của họ nhiệt tình theo đúng kiểu bố mẹ không thể gặp con cái thường xuyên.

Mẹ Hideo bảo phải cho chúng tôi ăn nhẹ và vội chạy đi, bỏ lại cặp kính trên bàn. Ngay lập tức, Hideo nhấc cặp kính lên, theo mẹ vào bếp và nhẹ nhàng nhắc nhở bà đeo lại kính. Sau đó, anh mở tủ lạnh và nhận ra không có đồ gì có thể làm đồ ăn nhẹ. Mẹ của Hideo cau mày bổi rối, nói với anh rằng bà chắc chắn có đổ ăn. Hideo hạ thấp giọng, trìu mến đặt hai tay lên vai bà, trấn an rằng anh sẽ bảo người tới hàng tạp hóa ngay lập tức. Bố anh nhìn họ từ hành lang, ho một tiếng như kiểu bị bệnh mạn tính. Tôi nghĩ lại. Bố mẹ của anh ấy không già, nhưng họ có vẻ yếu hơn những người bằng tuổi. Điều này khơi dậy vài kỷ niệm buồn của tôi.

Khi Hideo quay về phía tôi và thấy tôi đang nhìn, anh chỉ nhún vai. “Nếu anh không nhắc, thì hệ thống của ngôi nhà sẽ nhắc mẹ.” Anh nói. “Nó sẽ theo dõi họ khi anh không ở đây. Họ không chịu thuê nhân viên phục vụ ấy.” Giọng anh thật nhẹ, nhưng tôi vẫn cảm nhận một nỗi buồn ở sâu bên trong đó.

“Bố mẹ anh sống ở đây suốt à?” tôi quyết định hỏi.

“Kể từ khi ở London về.” Hideo chỉ những đồ trang trí trên bàn. “Mẹ anh đã học cách làm chậu đất từ hồi nghỉ làm ở khoa thần kinh, còn các tác phẩm điêu khắc kim loại là của bố anh. Chúng được hàn bằng các bộ phận máy tính còn sót lại trong cửa hàng sửa chữa của ông.”

Tôi dừng lại để chiêm ngưỡng một tác phẩm điêu khắc. Lúc đó tôi mới nhận ra mỗi tác phẩm đều mô tả cuộc sống riêng tư của họ, dù hình khối nom khá trừu tượng. Một cặp đôi đang nắm tay đi. Cảnh một gia đình. Một số tác phẩm điêu khắc mô tả cảnh bố mẹ với hai chàng trai. Tôi nhớ lại bức chân dung trong nhà riêng của Hideo. “Chúng đẹp quá.”

Hideo có vẻ hài lòng. Thế nhưng tôi có thể cảm thấy là càng đứng ở đây lâu thì anh càng dễ quay lại với góc tối của mình, cứ như thể là trở về nhà đã cho anh nguồn sức sống cần thiết. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc. Rồi anh gật đầu với tôi. “Emika.” Anh nói, nở một nụ cười nhỏ. “Em đã thử onsen từ khi tới Nhật chưa?”

“Onsen á?”

“Tắm suối nước nóng ý.”

“Ồ.” Tôi hắng giọng, má tôi đỏ ửng lên. “Chưa ạ.”

Hideo chỉ về phía cửa. “Muốn thử không?”

Khi Mặt Trời bắt đầu lặn, Hideo đưa tôi đến một nhà tắm nằm giữa những cây hoa anh đào nở rộ, từ đó nhìn ra một dây núi. Tôi nhìn anh thật kỹ. Tâm trạng của anh ấy đã được cài thiện kể từ khi chúng tôi đến đây, nhưng vẫn chưa hoàn toàn quay về trạng thái bình thường. Tôi bước đi lặng lẽ bên anh đến gần nhà tắm, tự hỏi làm thế nào có thể làm anh vui lên.

“Anh hay đến đây lắm hả?” tôi hỏi trong lúc chúng tôi đến lối vào nhà tắm.

Hideo gật đầu. “Đây là onsen riêng của anh.”

Nước ở suối nước nóng đầy tĩnh lặng, một làn hơi ấm phủ kín bên trên. Những tảng đá nhẵn bao quanh rìa con suối, hoa anh đào từ trên cây rụng xuống mặt nước. Một phía của con suối nhìn ra một dãy núi, với các rặng núi in dấu những tia nắng cuối cùng. Phía bên kia thì nhìn ra một con sông.

Khi tôi quấn áo choàng tắm bước tới, Hideo đã ở dưới nước. Tôi hơi vui vì cái nóng có thể che bớt khuôn mặt đỏ ửng của mình, vốn đã sắp sửa bùng cháy khi nhìn thấy mái tóc ẩm ướt và cơ bắp của anh. Tôi hắng giọng. Hideo lịch sự quay đi chỗ khác để tôi cởi bỏ áo choàng tắm và ngâm mình xuống nước nóng. Tôi nhắm mắt lại và phát ra một tiếng rên khoan khoái.

“Em sẽ không bao giờ đi khỏi đây.” Tôi thì thầm trong lúc Hideo đến gần tôi.

Anh ấy vuốt những lọn tóc ẩm ướt phía sau vai tôi, đẩy chúng về một góc, phía tay nắm lấy mép bờ suối gần tôi. Khuôn mặt của tôi cũng nóng y như làn nước vậy và tôi cảm nhận rõ ràng hai tấm da trần của chúng tôi đang cọ vào nhau.

“Cái này có ý nghĩa là gì?” Hideo thì thầm, lướt tay dọc theo chiều dài cánh tay đầy hình xăm. Ngón tay anh vạch ra những đường ướt dọc trên da tôi.

Trong cơn ngây ngất, tôi nhìn xuống và duỗi thẳng cánh tay để có thể nhìn thấy toàn bộ hình xăm. “À. Bông hoa này là hoa mẫu đơn, loài hoa bố em thích nhất.” Ngón tay tôi lướt ra khỏi cổ tay và ngón tay của Hideo theo sau.

“Sóng biển gợi em nhớ đến California, vì em sinh ra ở San Francisco.”

Bàn tay của Hideo dừng lại gần khuỷu tay tôi, chỗ có hình xăm một khối điêu khắc phức tạp vươn ra khỏi những con sóng. “Còn đây?”

“Một cấu trúc của Escher.” Tôi trả lời. “Em mê ổng lắm.”

Hideo mỉm cười. “Đẹp đấy.”

Tôi cũng mỉm cười, cảm nhận rõ cái chạm ấm áp của anh trên cánh tay tôi.

Tay tôi đi cao lên dọc theo hình xăm, tạm dừng lại ở chỗ vài chiếc lông vũ vẽ cách điệu đang bay lên trời. Trên bầu trời đó là một khoảng trống có nhiều hành tinh, với các vành đai nghiêng như chiếc đĩa than cổ điền. Trên đó có xăm một giai điệu.

“Khúc ca ‘Nữ hoàng bóng đêm’ của Mozart đây.” Tôi chốt. “Bởi vì em thích mô tả mình như thế.”

“Hừm.” Hideo nghiêng người để hôn dọc theo cổ tôi. Tôi rùng mình. “Một thợ săn tiền thưởng lang thang trong Hắc Giới.” Anh thì thầm. “Quá hợp!”

Tôi nhắm mắt lại. Môi tôi hé mở để chìm đắm trong sự ấm áp của vòng tay quấn quanh, của những nụ hôn trên làn da ẩm ướt của tôi. Những vết sẹo thô ráp trên ngón tay anh lướt qua eo tôi để kéo tôi lại gần. vẻ nhút nhát trong đôi mắt làm anh như trẻ lại, càng kéo trái tim tôi đến gần với anh hơn. Tôi không nhớ nổi chúng tôi đã bắt đầu hôn nhau, rồi tạm dừng lại từ khi nào, hoặc khi nào thì anh dựa vào tôi ra vẻ yếu đuối, rồi thì thầm tên tôi. Chúng tôi như thể đang sống trong làn sương của cái nóng và hoàng hôn. Tôi không cảm nhận được thời gian trôi qua, nhưng tối hôm đó đến nhanh chóng mặt và chẳng mấy chốc bóng tối đã phủ lên chúng tôi. Giờ chúng tôi im lặng, tựa đầu vào những tảng đá xếp dọc suối và ngắm những chiếc đèn lồng soi sáng mặt nước lóng lánh. Trên trời, các ngôi sao đang nhấp nháy xuất hiện. Đó là những ngôi sao thực sự, không phải là hình ảo. Mới chỉ qua hoàng hôn một chút, nhưng tôi đã có thể nhìn thấy nhiều sao hơn tất thảy số sao tôi từng thấy trong đời. Chúng trải kín trên bầu trời như một tấm thảm ánh sáng.

Hideo cũng hướng mặt về phía các ngôi sao. Cuối cùng anh cất tiếng. “Sasuke lúc ấy đang chơi trong công viên”. Lời của anh lọt thỏm trong không gian trống rỗng. Tôi quay đầu về phía viên đá để nghe anh rõ hơn. Anh có vẻ nghĩ ngợi, tâm trí anh giờ đang ở đâu đó xa xôi lắm.

Đây là lý do tại sao chúng tôi đến nơi này. Đây là bí mật nặng nề của anh. Tôi nhẹ nhàng quay đầu về phía anh, chờ anh tiếp tục nói. Anh dường như đang đấu tranh nội tâm, tự hỏi liệu việc để tôi lọt vào thế giới của anh có phải là một sai lầm lớn hay không.

“Đã có chuyện gì xảy ra thế?” tôi thì thầm.

Anh thở dài, nhắm mắt lại một lúc và thực hiện một chuyển động nhanh gọn bằng một tay. Một màn hình xuất hiện giữa chúng tôi. Hideo đang chia sẻ một trong những Ký ức của anh ấy với tôi.

Tôi chấp nhận mà không nói một lời. Ngay lập tức, suối nước nóng, màn đêm và cảnh trí xung quanh chúng tôi biến mất. Thay vào đó, Hideo và tôi đứng ở rìa của một công viên trong một buổi chiều mùa thu vàng, ánh mặt trời lấp ló sau những kẽ lá. Một vài chiếc xe ô tô đỗ dọc theo vỉa hè. Những chiếc lá đỏ cam rụng xuống đất, rải rác trên thảm cỏ xanh những màu sắc ấm áp. Cách chúng tôi không xa, hai cậu bé đang tiến vào công viên. Tôi ngay lập tức nhận ra một trong hai là Hideo hồi còn nhỏ, còn người kia thì chắc là em trai anh ấy.

“Anh chưa phát minh ra NeuroLink khi chuyện này xảy ra đúng không?” Tôi nói khi nhìn hai đứa bé bước vào công viên. “Làm sao anh tạo ra được Ký ức này?”

“Anh nhớ mọi chi tiết về ngày đó.” Hideo trả lời.

“Anh khi đó chín tuổi. Sasuke mới bảy.” Anh gật đầu về phía hình ảnh của hai anh em. “Bố cục của công viên, vị trí của mọi cây cối, lá vàng, nhiệt độ, hướng của từng tia nắng,… Anh nhớ tất cả như thể chuyện chỉ mới xảy ra vài phút trước. Vì vậy, anh đã tái tạo khoảnh khắc này của bản thân thành một Ký ức, rồi bổ sung thêm chi tiết mới mỗi năm.”

Bây giờ chúng tôi đi theo điểm nhìn của Hideo thời trẻ. Cậu nhóc đang bình tĩnh bước đi, đôi giày phát ra tiếng lạo xạo, còn cổ áo khoác thì dựng lên cao để cản gió lạnh. Cậu giựt một chiếc khăn màu xanh sáng ra khỏi ba lô của mình. Chạy trước cậu vài bước là Sasuke, nom rõ ràng là ít tuổi hơn. Cả hai đều cười toe toét, hai đôi bốt kêu loẹt quẹt trên lá khô khi chúng chạy về phía trước. Chúng nói vơi nhau bằng tiếng Nhật.

“Yukkuri, Sasuke-kun!” cậu Hideo nhỏ tuổi hét lên với em trai, vẫy chiếc khăn màu xanh trong không khí. Tôi đọc bàn dịch tiếng Anh hiện lên trước mắt. “Chậm lại, Sasuke! Đeo khăn đi. Không thì mẹ đánh đòn anh đấy.”

Sasuke lờ đi. Nó mang theo một cái giỏ đầy trứng nhựa, tất cả đều có màu xanh. “Được rồi, lần này anh là màu đỏ.” Nó gọi với lại chỗ Hideo. “Em là màu xanh. Nếu em cướp được tất cả đổ của anh trước khi ánh nắng chạm tới cái cây đằng kia thì em sẽ giành được chiếc xe mô hình yêu thích của anh.”

Hideo đảo mắt và thở dài khó chịu khi chúng chạy đến khu vực trung tâm công viên. “Nhưng đó là một chiếc trong cả bộ mà!” cậu cựcãi lại, dù không hề nói lời từ chối. Cuối cùng cậu cũng bắt kịp em trai mình. Mặc kệ Sasuke phản đối, Hideo vẫn bắt nó đứng yên để quấn khăn quàng màu xanh quanh cổ và dựng cổ áo lên cao hơn. “Bọn mình không thể ở lại chơi lâu hơn được. Bố cần bọn mình giúp việc ở cửa hàng trước bữa tối, còn mẹ thì phải ở phòng thí nghiệm cho đến tận khuya.”

Sasuke bĩu môi kiểu trẻ con. “Được rồi,” nó lầm bầm.

Hai anh em tách nhau ra và đi đến hai phía đổi diện của công viên. Khi đi, Hideo lấy ra một túi trứng đỏ bằng nhựa từ ba lô của mình. Cả hai bắt đầu tung trứng khắp nơi, cố gắng hết sức để giấu chúng đi.

Một quả trứng màu xanh xuất lên trong tầm nhìn và Hideo ngẩng lên thấy Sasuke đang nở một nụ cười ngốc nghếch. “Em ném mạnh quá!” Cu cậu hét lên. “Anh ném lại đây đi?”

Hideo nhặt lấy quả trứng và ném về phía em trai. Quả trứng bay qua khoảng trống và biến mất vào trong lùm cây của công viên, nơi có những cây tre trồng dọc theo một con suối nhỏ. cậu cười khi Sasuke cau mày bực dọc. “Đợi chút, Hideo.” Nó gọi anh trai, rồi cúi người xuống cây để lấy trứng. Hideo quay lại và tiếp tục giấu mấy quả trứng khác. Vài phút sau, cậu ngoái đầu lại.

“Em xong chưa thế?” cậu gọi.

Không có tiếng trả lời.

Hideo đứng thẳng dậy, chìm trong ánh sáng ấm áp của mặt trời chiều. “Sasuke!” cậu gọi vào bụi cây. Âm thanh duy nhất đáp lại cậu là những tiếng suối chảy nhạt nhòa và tiếng lá vàng bay trong không khí. Gió rít qua những cây tre đung đưa.

vài giây trôi qua, Hideo thở dài và bắt đầu bước đến phía em trai mình đứng lúc nãy. “Nào. Không có nhiều thời gian đâu.” cậu nói. “Sasuke! Nhanh lên!”. Chúng tôi đi cùng cậu qua những tán cây, những bụi cỏ cao quá mức. Thỉnh thoảng, chúng tôi đi chậm lại khi tới các tán lá quá dày.

“Sasuke?” Hideo lại gọi, giọng nghe có vẻ khác, sự bực dọc đã biến mất, thay vào đó là một nỗi niềm khó hiểu. Cậu dừng lại ở giữa lùm cây, nhìn quanh như không thể tin rằng có một người vừa mới ở đây. cậu tìm kiếm trong từng bụi cây nhỏ. Cậu gọi lại. Bây giờ cậu có vẻ lo lắng hơn. Sau đó, sự sợ hãi ập đến. Không có dấu hiệu của một ai khác ở đây. Cứ như thể cậu em đã không còn tồn tại nữa.

“Sasuke?” Giọng Hideo trở nên gấp gáp, hoảng loạn. Cậu bước đi nhanh như chạy, cậu vội đi ra khỏi bụi cây và quay trở lại khu đất trống, hy vọng rằng em trai mình đã lang thang trở lại đó mà không nghe thấy cậu. Nhưng khoảng sân của công viên vẫn trống không, những quả trứng nhựa màu xanh đỏ của hai đứa trẻ vẫn rải rác khắp bãi cỏ, chỉ đợi trò chơi bắt đầu.

Hideo dừng lại ở giữa khoảng đất trống. Đoạn Ký ức này bỗng trở nên hỗn loạn, thế giới trở nên lờ mờ xung quanh chúng tôi khi cậu bé Hideo quay ngoắt các phía để tìm kiếm khắp mọi ngõ ngách của công viên. Tầm nhìn phía trước lắc lư dữ dội khi cậu chạy đi. Hơi thở của cậu hổn hển, thổi những làn sương mỏng ra bầu không khí lạnh lẽo. Khi tôi nhìn thoáng qua khuôn mặt của cậu phàn chiếu vào tấm kim loại trên một chiếc xe đậu ở đó, đôi mắt của cậu mở to và tối tăm, hai đồng tử giãn ra đầy kinh hãi. “Sasuke! Sasukel”. Càng kêu, tiếng gọi ngày càng to như tiếng thét. Hideo gọi mãi cho đến khi lạc giọng.

Cậu đột ngột dừng lại, hổn hển hít thở và lấy hai tay ôm chặt đầu. “Bình tĩnh nào. Có khi Sasuke về nhà rồi.” cậu thì thầm. Rồi cậu gật gù, tin vào điều đó. “Nó về nhà sớm mà không nói gì. Nó đang ở nhà thôi.” Không chút do dự nữa, cậu bắt đầu chạy về nhà, nhìn quanh các vỉa hè một cách chăm chú, tìm kiếm cái lưng nhỏ của một cậu bé đeo khăn quàng màu xanh sáng. “Làm ơn, làm ơn.” Tôi nhận thấy cậu ta thì thầm với chính mình khi chạy. Tiếng thì thầm lặp đi lặp lại, nhẹ như một làn gió.

Cậu ta chạy miết cho đến khi về nhà, nơi mà tôi giờ có thể nhận ra. Cậu gõ mạnh cửa cho đến khi bố cậu mở ra với vẻ mặt ngơ ngác. “Hideo. Con đang làm gì vậy?” ông nhướn cổ nhìn vỉa hè đằng sau Hideo. “Em con đâu?”

Nghe câu hỏi đó, Hideo rùng mình. Tôi có thể thấy rằng trong khoảnh khắc đó, cậu biết em trai mình sẽ không bao giờ về nhà nữa. cậu biết có một điều khủng khiếp đã xảy ra. Đằng sau cậu, Mặt Trời đã bắt đầu lặn, nền trời chuyển từ vàng sang màu hổng.

Tôi chợt nghĩ rằng cảnh đó quá đẹp cho một ngày thế này.

Ký ức kết thúc. Tôi giật mình khi suối nước nóng xuất hiện trở lại quanh tôi và Hideo. Màn sương mù yên bình của nước nóng và ánh sáng đằng xa lóe lên qua những tảng đá. Tôi nhìn anh. Anh không nói gì cả, thậm chí không nhìn tôi luôn. Anh thậm chí còn chưa quay lại thực tại vì gương mặt anh thật xa xăm và khó gần. Anh đang sợ hãi. Lất sau, anh ấy mở lên một Ký ức khác. Nó cũng giống như cảnh mà chúng tôi vừa xem, nhưng anh đã biến đổi cảnh quan của công viên, dịch chuyển vị trí con suối chút đình,… Anh tiếp tục mở Ký ức thứ ba. Nội dung vẫn giống hai Ký ức trước, nhưng vị trí của hai anh em đã thay đổi.

“Anh không biết đã nhớ đi nhớ lại cảnh này bao nhiêu lần trong đầu rồi.” Cuối cùng anh nhẹ nhàng nói với tôi. Anh lật sang một Ký ức khác, rồi cái nữa, mỗi cái đều có một vài chi tiết thay đổi. có khi, cảnh quay cho thấy Hideo ngoái lại sớm hơn vài giây và gọi Sasuke trở lại trước khi nó đi vào lùm cây. Cái khác lại thấy Hideo bảo Sasuke ra khỏi công viên và trở về nhà trước khi hai đứa bắt đầu chơi. Còn một cái khác cho Hideo cùng đi với Sasuke để tìm quả trứng nhựa, chứ không phải để thằng bé tự làm. Trái tim tôi đau đớn mỗi khi xem một thay đổi mới. Đây như một địa ngục sâu thẳm của anh ấy. “Anh có thể nhớ từng chi tiết về ngày hôm đó… ngoại trừ các chi tiết quan trọng: Nó đã đi đâu? Lúc nào thì anh không nghe thấy tiếng bước chân của nó nữa? Ai đã bắt cóc nó đi? Anh nghĩ về những gì có thể đã xảy ra nếu anh làm điều này hoặc điều nọ.

Hoặc nếu mọi thứ thay đổi một chút.” Anh lắc đầu. Anh nghiến chặt đến nỗi tôi sợ anh có thể nghiến vỡ hàm. “Anh không biết, vì vậy, anh tiếp tục tạo ra các bản Ký ức mới.”

Anh ấy đang tự hành hạ mình. Tôi đau nghẹn trong cổ họng khi anh ấy mở ra một Ký ức khác diễn ra trong đêm ấy, với nhiều ánh đèn pin nhảy múa trong công viên. Giọng của bố mẹ anh vang xa, hoảng hốt và đứt nhịp. Sau đó, chuyển sang cảnh cậu nhóc Hideo đang quỳ trước mặt bố mẹ thổn thức, kích động không kiềm soát được và cầu xin tha thứ, kể cả khi họ cố đỡ cậu đứng dậy. cảnh lại chuyển sang Hideo nằm cuộn tròn trên giường im lặng, lắng nghe tiếng khóc nỉ non của mẹ phát ra từ phòng ngủ của bố mẹ anh. Cảnh lại chuyển sang lúc anh thức dậy mỗi sáng và nhìn vào gương để thấy một lọn bạc mỏng đang mọc trên mái tóc đen của anh. Tôi khóc. Nỗi đau làm anh bạc tóc. và dù không phải là anh, tôi vẫn hiểu. Thậm chí không cần có Liên Kết kết nối cảm xúc của chúng tôi bây giờ, tôi vẫn có thể cảm thấy nỗi hổ thẹn bất tận đang che phủ trái tim anh.

Tôi cố tưởng tượng cảnh bố tôi biến mất một ngày và không bao giờ quay trở lại. Đó sẽ là một nỗi buồn vô tận. Phải sống với một bí ẩn chưa được giải đáp như một con dao găm mãi trong tim. Tôi nghĩ về ngọn đèn trước cổng tại lối vào nhà cha mẹ anh, lúc nào cũng bật ngay từ buổi chiều. Tôi tưởng tượng nỗi đau đó và cảm thấy tim mình đang rỉ máu.

Ký ức dừng lại, một khoảng thời gian dài trôi qua trong tiếng nước gợn lên tảng đá. Khi Hideo nói, giọng anh dịu nhẹ, chùng xuống như một ám ảnh tội lỗi. “Họ không bao giờ nói về Sasuke sau khi nó mất tích. Họ tự đổ lỗi, hổ thẹn với bản thân họ và cam chịu trong im lặng. Hàng xóm và cảnh sát tôn trọng cha mẹ anh nên cũng ngừng nói về Sasuke. Họ không dám nhìn vào ảnh của nó. Anh chỉ có thể giữ lại những gì mình có. Hiện tại, hình bóng nó chỉ tồn tại trong các tác phẩm điêu khắc của họ. Mẹ già hẳn đi chỉ qua vài đêm. Bà từng nhớ rõ mọi thứ, lại còn lãnh đạo cả nhóm nghiên cứu thần kinh của bà nữa. Nhưng giờ thì bà lẫn lộn linh tinh và quên mất việc bà đang làm. Bố thì cứ ho mãi mà không khỏi, ông thường xuyên bị ốm.” Đôi mắt của Hideo dõi theo quỹ đạo của chòm sao Song Tử, với những ngôi sao tạo thành hình cặp song sinh. “Còn với anh thì… Sasuke rất thích chơi trò chơi. Bọn anh đều chơi mỗi ngày, bày ra tất cả các loại với nhau. Nó thông minh hơn anh, đạt điểm cao chót vót trong mọi kỳ thi, và đáng lý ra có thể dễ dàng vào mọi học viện ưu tú trên đời.”

Giờ thì tôi đã hiểu. “Anh phát minh ra NeuroLink vì em trai anh. Warcross thì được lấy cảm hứng từ trò chơi mà Sasuke chơi trong công viên. Anh đã tạo ra Warcross cho nó.”

Anh dừng lại. NƯỚC gợn sóng khi anh quay sang tôi. “Mọi thứ anh làm đều là dành cho nó.”

Tôi cọ tay mình vào tay anh. Không có lời nào thích hợp để nói lúc này, vì thế tôi giữ im lặng. Tôi chỉ lắng nghe thôi.

“Anh không kể chuyện về nó, Emika à.” Hideo nói sau một hồi im lặng. Anh nhìn đi chỗ khác. “Anh đã không kể chuyện về nó trong nhiều năm nay rồi.”

Đây không phải là một Hideo thiên tài, giàu có và nổi tiếng. Anh ấy giờ như một cậu bé, chờ đợi mòn mỏi ngày cậu em trai của mình trở lại, thiếp đi mỗi đêm rồi mơ thấy một cơn ác mộng, mãi mãi tự hỏi sao lúc đó không làm một điều gì đó khác đi. Một người chưa từng trải qua sự mất mát sẽ khó có thể hiểu cách nó làm con người ta thay đổi ra sao. Nhưng đối với những người từng trải, thì không cần nói lời nào là cũng đủ hiểu.

Hideo tách ra khỏi mép bờ suối rồi hất đầu về phía bậc thang dẫn trở lại nhà tắm. Anh ấy đưa tay cho tôi. Tôi nắm tay anh, mắt lại chớp giật khi thấy những vết sẹo trên khớp ngón tay anh. “Muộn rồi.” Anh nhẹ nhàng nói.