← Quay lại trang sách

Chương 24

Tối đó, chúng tôi dùng bữa cùng bố mẹ Hideo. Tôi nhìn Hideo cẩn thận chiên thịt, thái rau, đặt cơm trong nồi hấp. Trong khi đó, mẹ anh lo lắng về làn da của tôi. “Cháu nhợt nhạt quá.” Bà khẽ nói, cười rạng rỡ với tôi. “Hideo, sao con không chăm chút cho em ấy? Nhớ đưa cho em ấy một cái bát lớn nhé. Ăn vào má sẽ hồng hào lên đấy.”

“Mẹ à…” anh thở dài nói. “Đừng thế nữa.”

Bà nhún vai. “Mẹ nói cho con biết, bạn con cần chất dinh dưỡng để hoạt động trí não cho tốt. Con còn nhớ những gì mẹ bảo về các tế bào thần kinh sử dụng năng lượng được cung cấp từ máu không?” Tôi cười sượng sùng với Hideo trong lúc bà giảng giải về máu.

Hideo dọn bàn, đem thức ăn ra, rồi còn rót trà cho chúng tôi nữa. Bữa tối ngon đến nỗi tôi ước nó có thể kéo dài mãi mãi. Những miếng thịt gà xào nhỏ, mềm mại đến hoàn hảo, gạo lấp lánh với một quả trứng chiên bên trên, rau ngâm chút giấm để trang trí, bánh mochi mềm làm từ bột gạo nếp nhồi với dâu tây và đậu đỏ ngọt để tráng miệng và kết thúc là một tách trà xanh nóng. Trong lúc ăn, bố mẹ của Hideo nói nhỏ bằng tiếng Nhật với nhau, thỉnh thoảng cười với tôi như thể họ nghĩ rằng tôi chú ý tới cử chỉ lén lút của họ.

Tôi hích Hideo. “Hai bác nói gì vậy?” Tôi thì thầm.

“Không có gì đâu.” Anh trả lời, má đỏ ửng lên. “Anh thường không có thời gian để nấu ăn, thế thôi, vì thế mà bố mẹ mới thủ thỉ với nhau.”

Tôi cười. “Nhưng anh nấu bữa tối cho em mà?”

Một nụ cười bẽn lẽn từ nhà sáng tạo của Warcross. “Chà…” anh nói, “anh muốn làm điều gì đó cho em, chẳng mấy khi mà.” Anh nhìn tôi với vẻ mong đợi. “Em có thích không?”

Ván trượt điện 15.000 đô la trong hộp quà tặng bằng da lộn. Bay trên phi cơ riêng. Tủ đầy quần áo đắt tiền. Ăn tối tại nhà hàng của anh. Thế nhưng, tất cả vẫn không làm tim tôi thổn thức bằng cái nhìn chân thành, đầy hy vọng trên khuôn mặt anh khi chờ câu trả lời về món ăn anh nấu cho tôi.

Tôi cầm bát, tựa vào vai anh. “Cũng tạm chấp nhận.” Anh chớp mắt ngạc nhiên, rồi dường như nhớ lại những gì anh đã từng nói với tôi trong cuộc gặp đầu tiên. Anh bật cười.

“Để anh lấy cho.” Anh nói rồi ngả người ra sau.

Ngay cả khi anh ấy nói chuyện thoải mái với bố mẹ, tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về lời của anh khi nãy, rằng Sasuke là một chủ đề cấm kị với họ. Nỗi đau và sự hổ thẹn của họ sâu đậm đến mức họ thậm chí không chịu nổi việc treo trong nhà chân dung của cậu con trai thứ. Bảo sao tôi chưa bao giờ nghe chuyện này trong các phim tài liệu về Hideo. Bảo sao anh có một chính sách công ty nghiêm ngặt trong việc không nói về gia đình mình.

“Bố mẹ không muốn chuyển nhà.” Hideo nói với tôi trên đường trở lại Tokyo. “Anh đã cố gắng thuyết phục họ hàng ngàn lần, nhưng họ không muốn rời khỏi ngôi nhà cũ đó. Vì thế, anh cố gắng hết sức để giữ an toàn cho họ.”

“Giữ an toàn?” Tôi hỏi.

“Luôn có vệ sĩ trông chừng họ.” Dĩ nhiên rồi. Tôi không để ý lắm, nhưng giờ tôi nghĩ người qua đường trên vỉa hè và người làm vườn ở hàng rào không phải là ngẫu nhiên.

Chiếc xe tới phía sau kí túc xá của Phoenix Riders lúc gần nửa đêm. Tôi nhìn chằm chằm vào lớp phủ trên tấm cửa sổ màu, hiện hình ảnh một chiếc xe trống để không ai có thể nhìn thấy bên trong.

“Em sẽ sớm gặp lại anh thôi.” Tôi thì thầm, rồi miễn cưỡng rời đi.

Anh tiến lại gần hơn, tay chạm vào cằm và hôn tôi. Tôi nhắm mắt và hôn anh.

Thế rồi, anh dừng lại hơi sớm. “Chúc em ngủ ngon.” Anh thì thầm.

Tôi cố không ngoái lại khi ra khỏi xe. Nhưng ngay cả khi chiếc xe đã rời đi, hình ảnh của anh vẫn còn ở đây. Có điều gì đó trong mắt anh tối nay chỉ thể hiện cho vài người thấy, dẫu vẫn có những bí mật khác phía sau. Tôi tự hỏi phải làm sao mới có thể khám phá thêm được.

Tuần đó cứ thế trôi qua. vào sáng thứ sáu, âm thanh quen thuộc từ chiếc xe lăn của Asher đập vào cửa đánh thức tôi khỏi một giấc ngủ bồn chồn trong phòng tập thể. “Trận thứ ba!” Anh phấn khích hét lên. Tiếng của anh nhỏ dần theo tiếng vọng xuống hành lang. “Đi nào! Chúng ta sẽ đánh bại Cloud Knights trong thời gian nhanh kỷ lục! “

Tôi vuốt mặt, thấy hơi uể oải. Tâm trí tôi đang tù túng, và tim tôi vẫn đập mạnh sau một cơn ác mộng. Tay chân tôi có cảm giác nặng nề khi tôi lết ra khỏi giường. Trong khi tôi mặc quần áo, một tin nhắn của Hideo xuất hiện trước mặt tôi.

[Chúc em may mắn. Anh sẽ theo dõi từ phía ban công.]

Tôi lắc đầu. Anh đang trêu tức những kẻ muốn tấn công mình.

[Em tưởng anh sẽ tránh xa các tầng trên chứ.]

[Họ đã sửa camera an ninh, sắp xếp lại sân vận động và vấn đề bảo mật đã được kiểm soát chặt gấp đôi. Có ngu mới tấn công ở chỗ này một lần nữa. Anh sẽ ổn thôi.]

Biết là không nói được cái ông này mà.

[Thôi được rồi, cẩn thận nhé! Nhớ theo dõi xung quanh đấy!]

[Mắt anh sẽ dõi theo em.]

Nỗi lo lắng dai dẳng kéo dài trong tâm trí tôi, nhưng lời nói của anh ấy làm tôi phải tủm tìm cười. Tôi đi xuống cầu thang.

Các thành viên khác trong đội Phoenix Riders trò chuyện sôi nổi trên đường đến sân vận động. Tôi cảm thấy thật lạc lõng. Ren dường như không đối xử với tôi khác đi, nhưng sự thờ ơ của gã càng làm tôi bực hơn. Có lẽ tôi nên nói với Hideo về gã. Có thể gã sẽ bị loại khỏi trận đấu hôm nay. Tôi nheo mắt quan sát khi Ren nói đùa với Asher. Không, còn lâu gã mới có thể lật mặt tôi. Tôi sẽ tiếp tục lợi dụng gã để đi đến cùng.

Sân vận động hôm nay hơi mờ ảo. Khi bước vào đấu trường và đi đến khu riêng, tôi cảm thấy như đang đi trong sương mù vậy. Tiếng loa phát thanh xa xăm, còn xung quanh là tiếng reo hò từ khán giả. Tôi ngẩng đầu lên hàng ghế phía ban công. Chắc chắn là Hideo đang ở đó, với các vệ sĩ vây kín quanh anh.

Thế rồi, không gian tối sầm lại. Tôi thấy mình được chuyển tới một nơi khác.

“Chào mừng bạn đến với màn Tàn Thành!”

Tiếng nói của bình luận viên dần biến mất khi thế giới ảo dần xuất hiện xung quanh chúng tôi. Ánh sáng mờ chiếu xuống từ bề mặt đại dương ở phía trên. Tôi thấy mình đang trôi nổi trên một thành phố hoang tàn, đẹp đẽ với những bức tường san hô đầy màu sắc bao bọc. Những cột đá dựng lên trên nền đất. Các gò đá có ở mọi nơi, trông như đã từng là những nhà hát lớn và nhà tắm công cộng. Ánh sáng màu ngọc lam tỏa sáng từ bên trong các khe hở, tạo thành các dải phát sáng như một con đường cần đi. Các tàn tích trải dài ngút tầm mắt, những đốm sáng từ Mặt Trời nhảy múa trên bề mặt, và trôi lững lờ ở bên là những viên ngọc tăng lực phẩm sáng chói. Tiếng reo hò của đám đông xung quanh là điều duy nhất giữ chúng tôi không bị chìm đắm hoàn toàn vào trong thế giới này.

Tôi nhìn hai bên. Các đồng đội đều ở đây. Chúng tôi mặc trang phục màu trắng sáng với chân chèo dưới cẳng và vây gắn trên cánh tay. Tôi nhìn xuống tay mình. Lòng bàn tay tôi có trang bị các nút bấm. Tôi thử nhắn vào chúng thì nhân vật đại diện của tôi giật về phía trước một chút. Đây là cách để di chuyển.

Các đối thủ của chúng tôi xuất hiện ở phía bên kia của đống tàn tích. Đội Cloud Knights mặc trang phục màu vàng sáng, càng nổi bật hơn trên nền xanh của nơi này. Tất cả chúng tôi hướng mắt về phía họ, ngoại trừ Ren. Tôi thấy gã đang nhìn xuống đổng đổ nát như tìm kiếm thứ gì đó. Hàm tôi siết chặt. Phải theo dõi gã.

“Vào vị trí! sẵn sàng! Chiến!”

Trận đấu bắt đầu. Asher ra lệnh cho chúng tôi thông qua bộ phát tín hiệu và chúng tôi tản ra ngay lập tức. Ở phía bên kia, đội Cloud Knights lặn xuống đống đổ nát, sẵn sàng quyết chiến bên trong mê cung của tàn tích. Chúng tôi cũng lặn xuống. Tôi siết chặt nắm đấm của mình xuống những nút bấm trên lòng bàn tay. Tôi tiến vào dòng nước nhanh như cắt, tạo ra một đường mòn phía sau. Một thông báo xuất hiện ở giữa tầm nhìn, cho thấy lượng oxy tôi đang có.

Khi đến điểm để tách nhóm, các đồng đội của tôi trở thành những chấm nhỏ trên bản đồ hiện ra trước mắt. Nhưng người duy nhất mà tôi để ý là Ren. Gã bơi xa khỏi người khác và hướng tới một đống cột nhà đã đổ sập tạo thành hang động. Sau vòng đấu đầu tiên, tôi không đi theo lệnh của Asher nữa, và bắt đầu dõi theo Ren.

“Emi.” Asher ca thán qua bộ kết nối. “Cô có thể đi theo chỉ dẫn của tôi một lần được không? Tôi nói đi vào khu trung tâm, về phía hí trường bị sụp đổ.”

“Em thấy một đường đi có lợi hơn.” Tôi nói dối, tiếp tục đi theo ý mình. “Đừng lo.”

Asher làu bàu như đang cãi nhau. Nhưng rồi anh ấy cũng thôi, như thể đã nhớ nước đi thành công của tôi trong trận trước. “Đi lẻ duy nhất lần này thôi nhé.” Anh nói. “Nghe chưa?”

“Vâng, thưa Đội trưởng!”

Anh ấy không nói gì nữa. Ánh sáng lờ mờ xung quanh chúng tôi, chỉ có toàn những tia sáng bạc và xanh nhạt trên nền đá. Tôi nhìn thẳng vào Ren. Gã đang di chuyển trước mặt tôi ở khoảng cách an toàn và vừa quẹo vào một ngã rẽ. Gã đang đi đâu thế nhỉ?

“Và có vẻ như các thành viên Cloud Knights đã chiếm được tăng lực phẩm đầu tiên của cuộc chơi!” Giọng nói của bình luận viên vang vọng quanh chúng tôi. “Viên Tàng Hình màu bạc vàng!”

Đáng lẽ tôi phải tập trung vào trò chơi bây giờ. Nhưng tôi lại đang tiếp tục cuộc săn. Mức oxy của tôi bắt đầu cạn. Cảnh báo chỉ còn 25% nhấp nháy bên trái trong bảng hiển thị trước mắt. ở phía trước, tôi thấy một chỗ ở giữa những tảng đá có bong bóng không khí đang thoát ra ổn định. Nhưng nếu tôi dừng lại bây giờ, tôi có thể không bao giờ bắt kịp Ren. vì vậy, tôi bỏ qua, rồi đẩy mình tiến lên. Tôi đã ở rất gần rồi.

Đột nhiên, mọi thứ xung quanh tôi đều thay đổi. Các tàn tích dưới nước biến mất.

Tôi không còn trôi nổi trong đại dương nữa, mà lại đứng trong một hang động đầy bí ẩn. Ánh sáng đỏ tươi lờ mờ chiếu sáng cả không gian. Tiếng reo hò của khán giả lịm đi. Tôi chớp mắt. Chuyện gì xảy ra thế? Tôi điều chình tai nghe của mình, có trục trặc không? Cứ như thể tôi đột nhiên bị loại khỏi trò chơi vậy. Tôi thậm chí không nhìn thấy đồng đội của mình trên bản đồ nữa.

“Xin chào?” Tôi nói, nhìn xung quanh. Giọng tôi vang vọng.

Nếu trò chơi của tôi bị trục trặc, thì tôi nên cởi bổ ống kính ngay bây giờ và cảnh báo cho ban tổ chức. Trận đấu sẽ bị tạm dừng để sửa chữa. Nhưng tôi lại tiếp tục nhìn xung quanh, tim đập ngày một nhanh hơn. Không. Đây không phải là một tai nạn. Màu đỏ của không gian này trông giống với Hắc Giới.

Tôi vừa chớp mắt thì đã thấy một người cao lớn đứng trước mặt tôi. Hắn mặc một bộ áo giáp đen vừa vặn mà tôi giờ đã quá quen thuộc. Khuôn mặt của hắn ẩn giấu hoàn toàn phía sau chiếc mũ tối tăm. Mặt hắn hướng thẳng về phía tôi. Trong giây lất, chúng tôi chỉ nhìn chằm chằm nhau trong im lặng.

Nhân vật trung gian của Zero. Hoặc tay chân của hắn.

Hoặc có thể chính là hắn.

Tôi cất giọng. “Ngươi là người Hideo đang truy đuổi,” tôi nói, dấn lên một bước.

“Và cô là người đang theo dõi ta. Tay sai bé bỏng của Hideo.” Giọng hắn nghe có vẻ trầm và bị làm méo bên trong hang động này.

Chính là hắn. Hắn biết tôi là ai. Hắn biết tôi đang làm gì. Ngay lập tức, tôi nghĩ về khoảnh khắc thấy hắn xuất hiện trong trận đấu trước. Phải chăng hắn đã cài đặt để kiềm tra xem tôi có thể nhìn thấy hắn không? và giờ hắn đã phá hoại trận đấu này để có thể nói chuyện trực tiếp với tôi.

“Đồng đội của ta sẽ thấy ta bị kẹt.” Tôi nói. Lời nói của tôi vừa mạnh mẽ vừa khó chịu khi nhớ lại vụ ám sát hụt Hideo. “Ngươi không thể cứ thế mà phá hoại các màn chơi ảo được.”

Zero tiến lại gần tôi, cơ bắp của hắn dịch chuyển bên dưới lớp giáp đen. Đến khi cách tôi có một gang tay, hắn nhìn xuống tôi. “Đây là những gì mà đồng đội của cô hiện đang nhìn thấy.”

Một cửa sổ bật lên ở trong tầm nhìn của tôi. Những tàn tích dưới nước hiện ra. Tôi thấy bản thân mình phớt lờ những mệnh lệnh của Asher và loanh quanh trong một khu vực cách xa người khác, thu thập những tăng lực phẩm lặt vặt. Tôi thấy mình rõ là đã bị mắc kẹt trong một bong bóng chân không.

“Bây giờ, cô đang tự nhốt kín mình trong một hang động dưới nước ở đóng đổ nát. và cô đang cạn oxy rất nhanh.”

“Sao ngươi lại ở đây?” Tôi nói. “Ngươi muốn gì?”

“Ta ở đây để đề nghị cô chuyện này.” Hắn trả lời. Giọng hắn vang vọng quanh tôi.

“Một đề nghị à?”

“Nói thế nào nhỉ? Một thỏa thuận. Thỉnh cầu. Gợi ý. Tùy cô nghĩ.”

Máu tôi nóng lên. “Ta đã gây sự gì với ngươi? Mà ngươi phải tới nói chuyện trực tiếp với ta? Chuyện gì hả? Hay là tức giận vì có người sắp lật mặt được ngươi?”

“Ta giận ư?” Lời nói của tôi làm hắn bật cười, một tiếng cười rất nhỏ. “Tài năng của cô thật uổng phí nếu cô làm việc cho hắn. Hideo trả cô bao tiền mà cô trung thành với hắn vậy? Cứ khi nào hắn gọi là cô lại tới? Hay cô muốn ở bên hắn vì điều gì khác?”

“Cuốn hút thật đấy,” tôi nói bằng giọng khô khốc.

“Nếu ta có nhiều tiền hơn cả hắn thì sao?”

Tôi nheo mắt lại. “Ngươi đang đề nghị thuê ta thật đấy à?”

“Ai cũng đều có một mức giá. Cô ra giá đi.”

“Không.”

Zero lắc đầu với tôi. “Chọn cẩn thận vào.”

“Ta vẫn luôn cẩn thận.”

“Thế à?” Hắn cúi xuống để tôi thấy khuôn mặt nhân vật của mình phản chiếu trên chiếc mũ giáp của hắn. “Theo như ta biết, cô sống khá mạo hiểm ở thành phố New York. Bởi vì cô đã mạo hiểm lựa chọn… mối quan hệ của mình.”

Tôi rùng mình. Hắn đã tìm hiểu quá khứ của tôi à? Hắn có đang theo dõi tôi không? Hắn có biết chuyện về Hideo và tôi không? “Còn ngươi chọn nhầm người để đối đầu rồi đấy,” tôi nghiến răng đáp.

“Ta vừa khen cô đấy chứ.”

“Thế là khen ư?”

“Ta ít khi đưa ra đề nghị với ai, Emika ạ. Tuy nhiên, cô nghĩ sao cũng được.”

Tôi nắm chặt tay thành một nắm đấm. “Này, ngươi cứ giữ lấy lời đề nghị hào phóng đó cũng được.” Tôi hạ giọng khi tiến về phía hắn. “Và hãy cút đi.”

Hắn cúi gần tới tôi. “Con người ta hay coi bản thân là dũng cảm.”

Và khi nhìn xuống, tôi kinh hoàng nhận ra rằng phần tay của bộ đồ tôi mặc đang chuyển sang màu đen, dù ban đầu là màu trắng sáng giống của đồng đội. Những tấm áo giáp đen kẹp vào quanh cổ tay tôi, nuốt trọn lấy toàn bộ cánh tay, leo lên vai tôi. Chúng kéo tới ngực và cổ, rồi tới eo và chân của tôi. Tôi nghẹt thở và tránh xa khỏi hắn, hy vọng việc này sẽ dừng lại. Nhưng trong khoảnh khắc này, tôi không còn giống một Kiến Trúc sư nữa. Tôi trông như một thợ săn mặc đồ đen dưới trướng hắn.

“Tránh xa ra.” Tôi gầm gừ. “Trước khi ta giết ngươi.”

“Cô mới là người tìm đến ta đấy,” hắn trả lời.

Lời nói của hắn khiến tôi giận dữ hơn. “Ta cho ngươi thêm một cơ hội để tự thú. Có lợi cho cả đôi bên.”

Hắn quan sát tôi, với một sự im lặng thật đáng sợ. Cuối cùng, hắn bắt đầu quay đi. “Cô sẽ hối tiếc vì điều này.” Sau đó, trước khi tôi có thể chửi vào mặt hắn, thì hắn đã đi mất dạng. Các hang động cũng biến đi.

Tôi đột ngột quay về với trận đấu. Tiếng gầm của khán giả vang dội trở lại, tiếp theo là giọng nói như bị sốc của bình luận viên và tiếng lẩm bầm của đồng đội vang lên trong tai tôi. Tôi hoảng hốt nhìn xuống, ngỡ là đang mặc bộ giáp đen giống như của Zero. Nhưng nó cũng đã biến mất. Tất cả như thể đều là ảo giác. Bộ đồ màu trắng của tôi vẫn còn nguyên vẹn.

“Emi?” Asher hét lên. “Cô đang làm cái gì thế?”

“Bỏ đi.” Giọng của Hammie vang lên, hoảng loạn. “Cô ấy bị dơ rồi. Bây giờ em sẽ đi đến chỗ có Bảo vật!”

Tôi thấy mình đang trôi nổi, đóng cứng toàn thân, mắc kẹt bên dưới một đống tàn tích. Tôi chỉ có thể thấy trận đấu đang diễn ra thông qua một cái lỗ nhỏ. Asher đang cố gắng vô ích để chống lại ba thành viên Cloud Knights. Anh ấy sắp mất Bảo vật rồi. Tôi cố gắng chui ra khỏi cái lồng dưới nước này, nhưng không thể. Tôi nhận ra mình không còn oxy nữa, bởi thanh hiển thị oxy báo có màu đỏ. Ý của Hammie hóa ra là vậy. Tôi đã chết, bị loại khỏi trận đấu cho đến khi hồi máu. Chuyện gì đã xảy ra?

“Thật không thể tin nổi!” Bình luận viên hét lên. “Sau chiến thắng đáng kinh ngạc đầu tiên, nhóm Phoenix Riders có thể sẽ bị loại sớm nếu họ không cầm cự được.”

Hammie dịch chuyển tức thời ở giây cuối cùng, xuất hiện như một bóng ma. Cô ấy nhào tới phía Bảo vật của nhóm Cloud Knights trước khi họ nhận ra sự hiện diện của cô ấy, bởi họ đang nhắm vào Asher. cả hai đội đều nắm Bảo Vật của đội kia gần như cùng lúc. Đám đông vỡ òa trong tiếng hét.

Vài giây trôi qua trước khi điểm số cuối cùng xuất hiện.

“Phoenix Riders đã giành lấy chiến thắng trong một phần nghìn giây!” bình luận viên hét lên.

Thế giới ảo biến mất xung quanh tôi và thế giới thực trở lại trong tầm nhìn, với đấu trường và đám đông đang la hét. Tôi thấy Asher giận dữ chạy ra khỏi buồng của mình.

Khuôn mặt anh ấy tỏ rõ vẻ khó chịu. Anh ấy trừng mắt nhìn tôi. Các đồng đội khác của tôi cũng vậy. Tôi ngước lên hình chiếu ba chiều khổng lồ trong sân vận động đang phát lại vài phân đoạn của trò chơi. Tôi thấy tôi đã lờ những người khác đi và phá hoại các chiêu thức của họ. Tiếng la ó hòa lẫn với tiếng cổ vũ trong đám đông. Một số người đang la ó yêu cầu đấu lại, họ không công nhận rằng chúng tôi đã giành chiến thắng vòng này.

“Cái quái gì thế?” Asher nói khi đến gần tôi. “Đó là màn thi đấu đáng xấu hổ nhất của một người chơi chuyên nghiệp mà tôi từng thấy, cô cố tình buông trận đấu như thế.”

Tôi có thể nói gì đây? Hình dáng đáng gờm và tĩnh lặng của Zero vẫn ám ảnh tâm trí tôi. “Em xin lỗi.” Tôi bắt đầu nói, “Em…”

Asher quay đầu lại với vẻ chán ghét. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi về kí túc xá.” Tôi nhác thấy Roshan lắc đầu bối rối, còn Hammie thất vọng nhìn lảng đi chỗ khác. Chúng tôi đã thắng, nhưng mọi người không thấy vui gì. Tôi nhìn về phía Ren và thấy gã đang quan sát tôi. Khóe mép gã nhếch nhẹ lên một chút. Tôi nghiến chặt hàm. Gã biết.

Đột nhiên, các hình chiếu ba chiều trong đấu trường thay đổi. Đám đông lặng đi một lát. Tôi cũng lặng đi. Đồng đội của tôi cũng dừng lại.

Sau đó, tất cả mọi người la hét và nhảy cẫng lên. Khi họ làm thế, tôi chỉ biết đứng sững sờ im lặng, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp đang chiếu lên công khai cho mọi người trên đấu trường và có lẽ cho tất cả những ai đang xem trận đấu này. Tất cả mọi người trên thế giới . Tôi không biết ai đã chụp được, hay bằng cách nào. Nhưng tôi biết chuyện này có liên quan đến Zero. Đây là khởi đầu của cuộc tấn công nhắm vào tôi.

Hình chiếu toàn ảnh hiển thị một bức hình khổng lồ chụp tôi bước ra khỏi nhà của Hideo vào ban đêm. Anh ấy cúi xuống hôn tôi, tay nắm chặt tay tôi. Không thể nhầm lẫn.

Lộ rồi.