← Quay lại trang sách

Chương 25

THÀNH VIÊN PHOENIX RIDERS CƯỚP ĐƯỢC TRÁI TIM TỶ PHÚ!

HIDEO TANAKA CHƠI BÀI ĐẶC CÁCH

SUẤT ĐẶC CÁCH CÓ BẠN TRAI TỶ PHỦ

ĐỘC QUYỂN:

HÌNH ẢNH BỊ LỘ ĐẨU TIÊN CỦA HIDEO VÀ EMIKA

Khi chúng tôi về kỷ túc xá, tôi đi thẳng vào phòng mà không nói lời nào với bất cứ ai. Tôi sợ phải nhìn vào điện thoại của mình. Bởi lẽ, dù đã tắt chế độ báo tin nhắn mới, nhưng tôi vẫn thoáng thấy các dòng tiêu đề tin tức đang phát sóng cho công chúng trên các rạp vải gần sân vận động Tokyo Dome. Tôi cuộn tròn trên giường, tim đập thình thịch. Nhìn hình ảnh nhòe nhòe đó, có lẽ nó đã được chụp bằng ống kính máy ảnh công nghệ cao từ một ngọn đồi hẻo lánh.

Sau một lúc, tôi ngập ngừng bật máy và mở tin nhắn của Hideo. Tin của anh bật lên ngay lập tức.

[Ở yên trong nhà nhé. Anh đang cử thêm bào vệ cho khu vực đội em.]

Tôi chuẩn bị trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên. Giọng của Hammie vang lên. “Cậu định ở trong đó mãi à? có lời giải thích nào cho chúng tớ không?”

Tôi ngồi lại trên giường, cúi đầu xuống, tập trung tinh thần. Rồi tôi thở dài và đứng dậy. “Tớ ra đây.” Tôi đáp lại và bước ra. Khi mở cửa, tôi nhìn vào đôi mắt nheo nheo của Hammie. cô ấy chiếu lên một trang bìa báo lá cải. Tờ báo đó đăng hình chụp lén của Hideo và tôi, cùng với tiêu đề: TÌNH YÊU HAY GIAN TRÁ?

“Dưới tầng!” cô ấy nói, phủi tay một lần để xóa tờ báo khỏi tầm mắt của tôi. Hammie quay ngoắt về phía cầu thang trước khi tôi đáp lại. Tôi do dự, rồi cũng theo cô ấy.

Dưới giếng trời, Roshan đang kích hoạt tấm chắn sáng trên kính cửa sổ để tránh sự dòm ngó của giới báo chí. Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng các nhiếp ảnh gia đang chụp điên cuồng, đèn chớp của máy ảnh phản chiếu trên ô kính. Trước khi cửa sổ tối đi hoàn toàn, tôi nhìn thoáng qua sân chính dẫn tới cổng an ninh. Một đám săn tin đã có mặt ở đó, một số người còn vượt qua hàng rào an ninh. Hai lính canh đuổi theo một phóng viên và người quay phim đang chạy thục mạng về phía ký túc xá của chúng tôi. Điên loạn như muốn nuốt sổng nhau vậy.

Roshan tạm thời quay lưng lại với đám đông bên ngoài để tập trung vào tôi. Nỗi nghi hoặc thay thế luôn biểu hiện dịu dàng thường ngày của anh. Asher cau có nhìn tôi. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài với Hammie, cố gắng tránh ánh mắt của Ren. Nhưng ngay cả khi làm vậy, tôi vẫn có thể cảm thấy sự nhạo báng của gã hướng về tôi.

“Khi nào em mới định nói với bọn anh?” Roshan bắt đầu.

“Em…” tôi lắc đầu. “Chuyện phức tạp lắm.”

“Thế à?” Hammie nói, khinh bỉ liếc nhìn khung cửa sổ tối đen. “tất cả những lần cậu không muốn đi chơi với chúng tớ, có phải vì cậu phải đi gặp Hideo Tanaka không? Chúng ta là một đội, Emi à! Nhưng rõ ràng cậu không nghĩ là chúng tớ nên biết về mối quan hệ hạng sang của cậu.”

Tôi cau có với cô ấy. “Chuyện xảy ra giữa Hideo và tớ chẳng liên quan gì đến tình bạn của chúng ta hết.”

Asher nhìn tôi khó chịu. “Có liên quan đấy. Chúng ta vừa lọt vào vòng vô địch, nhưng giờ thì mọi người nghĩ rằng chúng ta đã thắng không công bằng. Họ nghĩ rằng vì Hideo thích cô nên các giám khảo đã phải trao chiến thắng cho Phoenix Riders.”

“Không, rõ là chúng ta đã thắng.” Roshan xen vào. Anh ấy quan sát tôi, ngầm có ý bảo tôi phải biện giải cho mình.

“Mối quan hệ với người quyền cao chức trọng như vậy thì quá khó nói. Đúng không? Bọn anh đang lắng nghe, Emika, nhưng em phải nói rõ cho bọn anh biết.”

Ước gì mọi người biết chuyện này nghiêm trọng ra sao. “Sao em phải khơi ra làm gì? Đây là cuộc sống cá nhân của em. Em không nghĩ mình phải đưa chuyện đó vào các buổi tập.”

“Nhưng cậu có đưa vào đấy chứ,” Hammie nói. “Cậu luôn sẵn sàng bỏ qua chúng tớ hoặc về sớm vào mỗi buổi tập. Và còn màn thi đấu đáng thương hại hôm nay nữa, thế là thế nào đây?”

Asher gật gù với lời của Hammie rồi tiếp tục nhìn tôi. “Cô lờ đi mọi thứ tôi nói. Cô nói cô hiểu chuyện hơn tôi. Tôi đã cho phép vì tôi có niềm tin vào cô, bởi vì cô đã chứng tỏ bản thân mình trước đây, nhưng…” anh dừng lại, tỏ vẻ thất vọng. “Tôi là đội trưởng của cô. Cô là lựa chọn số một của tôi. Tôi đã làm việc chăm chỉ để xây dựng đội ngũ tầm cỡ thế này. Ngay cả khi đội giành chức vô địch năm nay, còn ai sẽ tin rằng chúng tôi thắng bằng sức của chính mình nữa? Tôi còn đoán trước luôn được lời bọn báo lá cải rồi. Phoenix Riders đi ké thành viên tới chiến thắng. ”

“Cho em xin…” Tôi cao giọng trong bối rối. “Chỉ là trò chơi thôi mà. Em…”

“Chỉ là trò chơi á?” Hammie ngắt lời. Mọi người xung quanh tôi căng thẳng hẳn lên, và tôi biết mình đã nói sai. Đó chính là điều chính tôi luôn ghét phải nghe. Khi tôi định sửa lời, thì cô ấy rướn về phía trước và lườm tôi. “Vậy tại sao cậu lại ở đây? Tại sao cậu thi đấu trong Warcross nếu nó dưới tầm cậu? Chẳng phải cậu sống ở cái máng nước của New York trước khi đến đây sao?”

“Cậu biết là tớ không có ý như thế mà.”

“Vậy thì cậu nên bỏ thói quen nói những điều không muốn nói. Tớ giỏi trò Warcross. Nó giúp tớ mua nhà cho mẹ mình, đưa em tớ vào học một trường đại học tốt.” Cô ấy dừng lại để duỗi tay ra. “Đó là lý do mọi người yêu Warcross phải không? Tại sao tất cả chúng ta đều phát cuồng vì NeuroLink? Tại sao cậu sử dụng nó? Bởi vì nó có thể làm mọi thứ?”

“Ý tớ không phải là thế.” Tôi nhắc lại. “Có quá nhiều điều cậu không hiểu. Khi có thứ lớn lao hơn cả chức vô địch bị đe dọa, thì nó đúng chỉ là một trò chơi.”

Tôi đã không dự tính cơn giận bùng nổ cho chính xác, và giờ tôi hối hận ngay tấp lự. Hammie có vẻ hoài nghi. Gần đó, Ren tò mò nhìn tôi. Gã như đang thách tôi nói nhiều hơn.

“Chờ đã.” Roshan nói, ngoắc ngón tay một cái. “Vậy đây không chỉ là một mối tình thoáng qua. Ý em nói nhiều thứ lớn hơn bị đe dọa là sao?”

Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi có thể xả ra mọi chuyện ngay lúc này, nhưng tôi dừng lại vì đã nói quá nhiều. Ren vẫn ở đây với chúng tôi. Zero vừa đe dọa tôi. Không nên đặt những người khác vào vòng nguy hiểm. Tôi lẩm bẩm chửi thề và đứng dậy. “Em xin lỗi.”

Hammie tựa khuỷu tay lên đầu gối. “Cậu có nhiều điều không muốn nói với chúng tớ. Và tớ không thể hiểu tại sao.”

“Cô còn giấu điều gì?” Asher hỏi, giọng bây giờ rất trầm lặng.

“Em có lý do riêng.”

Ánh mắt của Roshan có vẻ thông cảm. Mép của Ren nhích nhẹ thêm một lần, rất khó nhận ra, và đôi mắt của gã khó chịu với tôi. Tôi thẳng lưng nhìn lại, không cho gã cảm giác thỏa mãn đe dọa được tôi. Rồi tôi quay đi và trở về phòng mình. Asher gọi tên tôi, nhưng tôi không trả lời.

Cẩn thận đấy, Emika.

Giọng nói vang vọng trong tôi. Tôi đang đi thì đứng khựng lại.

Đứng trước góc nhìn ảo của tôi là Zero. Hắn ở cuối hành lang dẫn đến tầng hai. Hình bóng phủ sau bộ giáp đen và chiếc mũ sắt của hắn quay về phía tôi. Miệng tôi khô khốc khi nhìn thấy hắn.

Tôi đã cảnh báo cô rồi, hắn nói.

“Ngươi đang làm gì ở đây vậy?” Tôi nói với giọng khàn đặc.

Đằng sau tôi, tôi nghe thấy Hammie bước về phía mình. “Em.” Cô ấy nói. “Cậu đang nói chuyện với ai thế?”

Zero chỉ bình thản nhìn chằm chằm vào tôi. Hãy kiểm tra Ký ức của cô.

Thế Giới Ký ức của tôi.

Đột nhiên, tim tôi thắt lại. Tôi gõ lệnh nhanh và mở ra một cửa sổ để tìm kiếm Thế Giới Ký ức của mình, vốn đầy những kỷ niệm về bố mà tôi đã phân loại cẩn thận và dành nhiều thời gian để xem lại. Không, đừng. Khi bật được lên, tôi thấy mình đông cứng lại.

Kho dữ liệu trống trơn. Tùy chọn tạo Thế giới Ký ức Mới bay lơ lửng.

Tôi run rẩy. Không thể thế được. Tôi đã đặt mọi lớp bảo mật, đặt chúng thật sâu vào tài khoản để không có gì có thể xảy ra, đảm bảo an toàn trên điện toán đám mây, sao chép nhiều bản để đề phòng. Tôi điên cuồng tìm kiếm các bản sao nhưng chúng cũng biến mất. Hình ảnh bố vui vẻ ở bàn ăn khi ông cắt vải. Hình ảnh bổ tự làm đồ trang trí Giáng Sinh với tôi. Hình ảnh bố chỉ cho tôi cách trộn sơn. Cảnh bố chia sẻ đậu phông rang với tôi ở công viên Trung tâm, lang thang trong các hội trường của viện bào tàng, cả kỷ niệm sinh nhật của tôi.

Zero đã xóa sạch tất cả.

Tôi sững sờ, đau đớn với vết thương lòng.

Đừng ngáng đường ta, và ta có thể sẽ trả lại cho cô. Bằng không, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Bàn tay tôi cuộn lại thành nắm đấm. Cơn giận của tôi sắc bén như một lưỡi kiếm hướng về hình thù bọc thép trước mặt. Tôi mất vài giây mới nhận ra rằng mặt mình đang nhòe nước mắt. Đằng sau tôi, Hammie đến gần. “Emi, có chuyện gì vậy?” cậu ấy nói.

Đầu Zero nghiêng nhẹ. Như để chế giễu tôi. Quá muộn rồi.

Và ngay sau đó, một vụ nổ xé tan kí túc xá của chúng tôi.