← Quay lại trang sách

Chương 26

Rò rỉ ống dẫn ga. Báo chí lý giải về vụ nổ như thế đấy.

Tôi còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho tới khi xem TV lúc nằm trong bệnh viện. Bên ngoài nhìn vào thì thật khủng khiếp: khu kí túc của Phoenix Riders đang bình thường thì có một tiếng nổ chói tai và một quả cầu lửa vàng khè phun lên từ mái vòm giếng trời. Cửa sổ vỡ tan, kính bay khắp mọi nơi. Khi ngọn lửa bùng lên không kiểm soát được, nhả khói đen lên trời, các ký túc gần đó sáng đèn và thành viên của các đội khác chạy đến. Một số người la hét. Những người khác ngây người, tay ôm đầu. Nhưng đa phần họ đều chạy đến cửa sổ và gọi tên chúng tôi. Ngay cả Tremaine, kẻ chuyên bắt nạt đáng ghét, cũng ở đó và giúp Roshan kéo Asher qua cửa sổ.

Sau đó, xe cứu hỏa và xe cứu thương cùng đến. Ánh đèn nhấp nháy lấp đầy màn hình TV. Một người đưa tin đứng trước ký túc của chúng tôi để phỏng vấn Hammie. Cô ấy đang quấn một tấm chăn quanh mình, nom khá đờ đẫn. Asher và Roshan thì bị thương do kính cắt, nhưng kỳ diệu là tất cả đều sống sót.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng tôi không bị sốc nặng.

“Cô Chen có khách.” Một y tá vừa nói vừa ngó qua cửa phòng tôi.

Tôi ngồi dậy, tay ôm lấy chân rồi khẽ gật đầu với cô ấy. Tay chân tôi bị tê liệt. “Được rồi.” Tôi trả lời. Cô ấy rời đi và một lúc sau thì trở lại cùng hai người khác.

Đi trước là Roshan, tay đang cầm một cái hộp, theo sau là Hammie. Họ trông giống như đã mất ngủ nhiều ngày. Tôi cất tiếng chào họ, nhưng Hammie chỉ lắc đầu và ôm lấy tôi. Tôi khóc, cánh tay của tôi vẫn bị đau nhói do những vết trầy, trong khi lưng tôi đau nhức vì vụ nổ đã thổi bay tôi ra ngoài, “Ối!” Tôi rên rỉ. Nhưng được ôm thế này vẫn dễ chịu hơn là cơn đau. Thế là tôi dựa vào cô ấy.

“Ash gửi lời hỏi thăm đấy.” cô nói. “Anh trai và bố mẹ đang chăm anh ấy trong phòng bệnh.”

“Tớ xin lỗi.” Tôi thì thầm, nước mắt trào lên. Vụ nổ đã làm tôi mít ướt hơn. “Tớ rất xin lỗi, Ham…”

“Cậu không nhớ gì sao?” cô ấy nói, ngả lại một chút để nhìn tôi. “Cậu đã dìu tớ đến cửa sau rồi mới gục xuống. Đừng xin lỗi nữa.”

Vụ nổ, ngọn lửa, khói bụi, ký ức hồi tưởng mờ nhạt về việc tôi hét tên Hammie khi chúng tôi đang dìu nhau. Tôi lắc đầu liên tục.

Roshan cầm chiếc hộp với khuôn mặt ảm đạm. “Bọn anh đã gắng cứu vãn tất cả những gì có thể.”

Khi mở hộp, tôi thấy các món đồ trang trí Giáng Sinh đã vỡ tan thành từng mảnh, cùng những mẩu giấy cháy xém có vẻ như là tranh của bố tôi. Tôi sờ những thứ còn sót lại đó, cảm thấy như không thể nuốt trôi nỗi đau trong tim được nữa.

Tôi lấy tay lau mắt. “Cảm ơn mọi người.” Tôi trả lời rồi đặt chiếc hộp cẩn thận bên cạnh.

Roshan nghiêng tới. “Bọn anh biết Ren đang bị cảnh sát thẩm vấn. Anh thì không tin chuyện có vụ rò rỉ ga.”

“Cậu biết nhiều điều về vụ này phải không, Emi?” Hammie nói thêm, chăm chú nhìn tôi. “Cậu phải cho chúng tớ biết có chuyện gì. Chúng tớ đáng được biết chứ.”

Tính mạng của mọi người cũng bị đe dọa. Dù vậy, tôi vẫn ngại ngần. Kể hết mọi chuyện chỉ gây nguy hiểm hơn cho họ thôi. Họ có thể rơi vào tầm ngắm của Zero chứ. Họ không đòi tham gia vào vụ này, không bước vào giải vô địch để săn lùng tội phạm, cũng không được trả công để đặt mình vào chỗ nguy hiểm thế này.

Hammie quan sát tôi như đang đánh cờ vua. “Cậu giống tớ vài năm về trước,” cô ấy nói. “Tớ luôn đề nghị giúp đỡ người khác, nhưng lại từ chối những ai muốn giúp mình. Mẹ tớ hay mắng tớ vì cái tính đó. cậu có biết bà nói gì với tôi không? Khi con từ chối lời giúp đỡ, con có ý nói với mọi người rằng con sẽ chẳng giúp đỡ họ khi cần đâu. Rằng con khinh thường họ vì họ cần sự giúp đỡ của cọn. Tức là, con thích được hơn người. Đó là một sự xúc phạm với bạn bè và đồng đội của cậu đấy, Emi. Vì vậy, đừng làm như thế. Hãy để chúng tớ biết.”

Những lời của Hammie đánh trúng tâm can tôi. Dù đã cố gắng nói dối, nhưng tôi biết rằng cả hai người họ đều có thể nhìn thấy sự thật lộ ra trên khuôn mặt tôi. Họ biết rằng tôi liên quan tới một thứ ngoài khả năng của mình.

Một thứ có thể đã giết chết họ.

Tôi đã quen làm việc đơn độc. Nói với họ tất cả thì có gì là tốt đâu? Tôi có đang kéo họ vào cuộc săn này với tôi không?

Nhưng đây không phải là cuộc săn bình thường và Hideo không phải là một khách hàng tầm thường. Nên nếu mạng sống của chúng tôi đang gặp nguy hiểm, thì việc đặt niềm tin vào đồng đội của mình hay không chưa phải đã là vấn đề lớn nhất.

Chúng tôi đồng loạt quay về phía TV khi tên tôi được nhắc đến. Người dẫn chương trình đứng bên cạnh một bức hình của tôi khi đang ăn mừng chiến thắng đầu tiên với đồng đội.

“Sáng nay, Hideo Tanaka thông báo chính thức là sẽ loại hai người chơi khỏi Phoenix Riders, đội chơi hàng đầu Warcross. Đó là Đấu Sĩ Renoir Thomas, và Kiến Trúc sư Emika Chen. Chưa có lời giải thích nào về quyết định này, mặc dù có suy đoán…”

Loại ra khỏi đội. Tôi thấy không khí như bị hút sạch khỏi phổi.

Roshan và Hammie quay về phía tôi. “Loại khỏi đội?” Hammie thì thầm.

Roshan thì yên lặng hơn, nhìn vào mắt tôi. Anh ấy dường như đã sẵn sàng nói điều gì đó, nhưng rồi quyết định dừng lại.

Tôi ngần ngừ một chút rồi kéo Roshan và Hammie lại để ôm. Tôi thì thầm vào tai họ. “Tối nay nhé. Em hứa. Bây giờ em không thể nói ra được.” Ngừng lại một chút, tôi nói tiếp. “Hai người mang cho em cái hộp này là đã giúp em nhiều lắm rồi.”

Roshan cau mày, còn Hammie gật đầu nhẹ một cái.

Cô ấy cố mỉm cười. “Đồng ý.” cô nói. Câu trả lời nghe có vẻ như đáp lại lời tôi, nhưng tôi cũng biết là cô ấy hiểu ý tôi.

“Cô Chen.” Y tá nói khi bước vào. “Cô có một vị khách khác.”

Roshan và Hammie nhấm nháy nhìn tôi.

Rồi họ đứng dậy và ra khỏi phòng. Một lát sau, y tá mở cửa rộng hơn để đưa vị khách mới của tôi vào.

Hideo tiến tới, mặt có vẻ tức giận pha lẫn lo lắng. Anh nhìn tôi không rời và biểu cảm của anh dần trở nên nhẹ nhõm.

“Em tỉnh rồi.” Anh nói khi ngồi xuống bên giường tôi.

“Anh không thể làm như thế được.” Tôi chỉ vào TV. Tâm trí tôi vẫn đang quay cuồng. “Loại khỏi đội? có thật không? Tại sao anh không nói với em?”

“Chẳng nhẽ em muốn anh giữ em lại và mạo hiểm tính mạng của mọi người?” Hideo trả lời. “Bọn anh không biết em bao lâu nữa mới tỉnh lại. Anh buộc phải ra quyết định.” Đôi mắt của anh tối sầm vì giận, dù có vẻ như anh đang giận bản thân mình. Biểu hiện này của anh làm tôi nhớ tới cách anh ấy nói về em trai.

“Còn chuyện không dè chừng lời đe dọa thì sao?”

“Đó là khi Zero chưa đe dọa đến em và những người chơi khác.”

“Thế loại em ra khỏi giải đấu có cản trở được kế hoạch của Zero trong trận chung kết không?”

“Không.” Hideo siết chặt hàm. “Nhưng anh vẫn không muốn em tham gia. Đưa em vào trò chơi này chỉ là để em có thể tiếp cận thông tin tốt hơn, nhưng anh nghĩ em đã thu thập mọi thứ em có thể rồi.” Anh thở dài. “Đó là lỗi của anh. Anh nên đưa em ra khỏi đội từ lâu rồi.”

Tôi nghĩ về việc từ bỏ cả đội và phá hỏng cơ hội chiến thắng của họ… Tôi nhắm mắt lại, cúi đầu xuống. Hít thở nào. “Em nghe nói Ren đang bị cảnh sát tra khảo.”

“Gã đã bị tạm giam và thẩm vấn.”

Tôi bắt đầu lắc đầu. “Anh sẽ không mọi được gì từ Ren bằng cách đó đâu. Bắt giữ gã ta sẽ chỉ cảnh báo Zero rằng anh đang nhắm đến hắn, và rồi hắn sẽ hoạt động kín kẽ hơn. Thôi nào Hideo. Lần sau em mà thâm nhập một giải đấu ở Hắc Giới, em sẽ không…”

“Em sẽ không làm gì cả.” Hideo ngắt lời. Mắt anh tối sầm và đầy kiên định. “Anh sẽ cho em nghỉ việc.”

Tôi chớp mắt. “Anh đuổi em sao?”

“Anh vẫn sẽ trả tiền cho em.” Anh trả lời.

Tại sao giọng anh nghe xa cách vậy? sự căng thẳng khiến anh lạnh lùng, thậm chí có phần hẳn học.

Đầu óc tôi quay cuồng. Nhưng mỗi cánh cửa đều có một chìa khóa mà. Tôi không thể rời khỏi đây. “Không phải về chuyện tiền thưởng,” tôi nói.

“Em đã nhận được rồi. Số tiền hiện đang ở trong tài khoản của em.”

Mười triệu. Tôi lắc đầu ghê tởm. “Anh dừng ngay việc đó đi. Sao anh cứ nghĩ rằng ném tiền vào người khác là họ sẽ làm những gì anh muốn?”

“Bởi đó là lý do duy nhất mà em đến đây từ lúc đầu.” Hideo nói, giọng nghiến lại. “Anh đang cho em những gì em muốn thôi.”

“Anh thì biết em muốn cái quái gì?” tôi cao giọng phản pháo. Tôi có thể cảm thấy má mình nóng bừng lên. Những kỷ niệm về bố, rồi hình ảnh bản thân tôi cuộn tròn trên giường cố gắng tìm một lý do sống ở nhà tình thương, chúng xuất hiện trong suy nghĩ của tôi. Thế Giới Ký ức của tôi giờ đã bị Zero xóa đi. Tôi không thể nhìn lại những ký ức về bố nữa. “Anh nghĩ em chỉ ở đây vì tiền? Anh nghĩ rằng viết một tấm séc là có thể sửa chữa mọi sai lầm à?”

Mắt Hideo chớp chớp. “Có lẽ chúng ta hiểu nhau không nhiều như anh nghĩ.”

“Hoặc có thể anh không hiểu gì về em hết.” Tôi nheo mắt nhìn anh. “Em đã thấy Zero đứng trong kí túc của chúng em trước khi quả bom phát nổ. Hắn không xuất hiện ở đó để đe dọa chỉ vì hắn thích thế, hay do hắn biết em là ai. Chúng ta đã theo dõi Ren và có bằng chứng là gã có liên quan tới kế hoạch của Zero. Việc anh bắt giam Ren sẽ khiến Zero cảm thấy bị đe dọa. Hắn nghĩ là ta sắp hạ màn, nên đã phản công mạnh bạo. Vụ đặt bom chứng tỏ hắn đang mạo hiểm đánh tiếng cho chính quyền nhằm đẩy em ra khỏi đường đi của hắn. Chúng ta đã dồn hắn vào chân tường. Chúng ta đang trên cơ.”

“Điều đó có nghĩa hắn đang rất khó lường.” Hideo chốt lại. “Đây là kẻ mà chúng ta vẫn chưa biết gì cả, và anh không muốn thấy một quả bom nào khác phát nổ chỉ vì anh muốn em đi bắt hắn.”

“Anh đuổi em đi đâu có nghĩa là hắn sẽ ngừng tấn công.”

“Anh biết. Đó là lý do tại sao anh đã hủy mọi sự kiện ở đấu trường.”

“Tất cả sao? Trên toàn thế giới?”

“Anh sẽ không để hàng ngàn người tụ tập trong các sân vận động trên toàn thế giới gặp nguy hiểm. Họ có thể theo dõi các trận còn lại của giải đấu thoải mái ở nhà.”

Không, tôi không thể từ bỏ vào lúc này. Tôi bắt đầu thấy cơn hoảng loạn quen thuộc ngày trước. Nỗi sợ hãi khi nhìn thấy bức tường chắn giữa vấn đề và giải pháp, sự bất lực khi nguy hiểm bủa vây người tôi yêu. có điều gì đó khó hiểu ở đây, kiểu có thứ gì đó mới đột nhiên thay đổi suy nghĩ của Hideo. “Anh luôn biết công việc này có rủi ro. Tại sao anh lại loại em ra vào lúc này? Anh sợ nhìn thấy em bị thương à?”

“Anh sợ em dính líu tới thứ ghê gớm hơn mà em không biết khi tham gia vào việc này.”

“Đây là việc em làm.” Tôi nhắn mạnh. “Và em biết em đang làm gì.”

“Anh không nghi ngờ tài năng của em.” Hideo trả lời đầy khó chịu. Anh có vẻ như muốn nói nhiều hơn, nhưng chỉ dừng lại và lắc đầu. “Ngay lúc này đây, tất cả những gì anh muốn làm là giảm thiểu mọi rủi ro, đảm bảo không ai bị hại.” Anh nhìn tôi. “Em đã làm xong việc rồi, Emika. Em đã cung cấp đủ thông tin về thời điểm hắn thực hiện kế hoạch và em đã theo dõi một kẻ liên quan đến hắn. Thế là đủ để giữ an toàn cho khán giả. Anh cũng đã loại hết những thợ săn còn lại. Giờ cứ để cảnh sát lo liệu.”

“Nhưng anh vẫn chưa bắt được Zero. Thế không được gọi là hoàn thành công việc, vì vậy, em muốn nghe một lời giải thích rõ ràng hơn.”

“Anh đã nói cho em rồi đó.”

“Không, anh chưa nói.”

“Em muốn có một lời giải thích rõ ràng hơn à?”

“Đúng.” Giọng tôi vang lên. “Em nghĩ rằng mình xứng đáng được biết.”

Cơn giận hiện lên trong mắt Hideo. “Anh đang yêu cầu em phải rời khỏi đây.”

“Em không nhận lệnh từ chủ cũ,” tôi phản pháo.

Hideo nheo mắt lại. Đột nhiên, anh nghiêng người về phía trước, đặt tay lên sau cổ tôi và kéo tôi lại. Anh ấy hôn tôi say đắm. Mọi lời muốn nói của tôi tự nhiên dừng lại. Đó như một con dao cắt ngang qua cơn giận của tôi.

Anh lùi lại, thở gấp. Tôi giật mình tới nỗi cũng chẳng biết làm gì ngoài thở gấp. Anh tựa trán vào tôi, rồi nhắm mắt lại. “Rời khỏi đây đi.” Giọng anh khàn khàn, thống thiết và giận dữ. “Đi mà!”

“Có chuyện gì mà anh không nói với em?” Tôi thì thầm.

“Anh sẽ là kẻ vô lương tâm nếu giữ em lại.” Giọng anh trầm hơn. “Nếu em không tin vào lý do nào khác, ít nhất hãy tin điều này.”

Trước đây, tôi thường ngồi trên giường và đọc ngấu nghiến các bài viết về Hideo, tự hỏi gặp anh thì sẽ ra sao, làm sao để thành công như anh, thế nào thì mới làm việc và nói chuyện như anh. Làm sao để được như anh. Nhưng bây giờ, khi Hideo đang ở trước mặt tôi và phơi bày một tâm hồn mong manh bên trong, thì tôi lại chỉ biết nhìn chằm chằm đầy bối rối.

Có gì đó chưa rõ ràng, có gì đó anh ấy không nói với tôi. Liệu có phải Zero cũng đang đe dọa anh ấy không? Hắn có đe dọa tôi trước mặt Hideo và khiến Hideo yêu cầu tôi rời đi không? Tôi lắc đầu và ôm chặt đầu gối. Tâm trí của tôi quay cuồng.

Anh ấy quan sát tôi một lúc. “Em và đồng đội sẽ được chuyển đến nơi an toàn. Anh sẽ gặp em sau khi giải đấu kết thúc.” Rồi anh đứng lên và rời khỏi giường tôi.