Chương 27
Đêm đó, tôi ngủ không ngon. Giường bệnh không gập đúng cách, nên tôi không cảm thấy thoải mái dù đã sửa bao nhiêu kiểu. Khi tôi lim dim, những kỷ niệm cũ khi tôi lên tám tuổi, khi tôi vẫn sống ở thành phố New York, tràn vào trong giấc mơ.
Một ngày, tôi về nhà với cuốn sổ nắm chặt trong tay. “Bố ơi, xem này!” Tôi hét lên khi đóng cánh cửa lại. Nhà trường đã để cho khối lớp Ba của tôi trang trí bìa cuốn sổ lưu bút năm đó, và tôi đã tốn cả tuần để nắn nót vẽ những vòng xoáy cầu kỳ trên góc tờ bìa.
Mất vài giây thì tôi mới nhận ra căn phòng rất lộn xộn. Những dải giấy màu nước trải khắp nơi, quần áo cắt xén thành từng đống nhỏ trên sàn, cọ vẽ và xô chậu đặt bừa phứa trên bàn ăn. ờ góc phòng, chiếc váy bố đang làm được ghim vào bức tượng bán thân bằng hàng chục chiếc đinh. Tôi ném ba lô xuống trước cửa và nhìn bố đang chạy qua trước mặt, giữa hai môi ông ngậm vài chiếc ghim.
“Bố ơi!” tôi nói. Khi ông không nói gì, tôi lên giọng. “Bố!”
“Con về trễ rồi.” ông cau mày nhanh rồi quay lại nhịp công việc của mình. “Lấy giúp bố món đậu Hà Lan trong tủ ra để rã đông đi.”
“Xin lỗi bố. Con phải làm nốt bài tập về nhà ở thư viện. Nhưng mà bố nhìn này!” Tôi giơ quyển sổ và cười. “Đây này.”
Tôi nghĩ chắc chắn là mắt ông sẽ nhìn ngay thấy những vòng xoáy trên bìa, rồi nở nụ cười quen thuộc và nhanh chóng tới gần nhìn cho rõ. Ôi, Emi. Ông sẽ nói thế. Nhìn nét vẽ của con kìa!
Nhưng không, ông lờ tôi đi và ghim một phần khác của bộ váy lên bức tượng. Tay ông run nhè nhẹ khi làm việc, còn miệng ngâm nga một giai điệu tôi biết nhưng không thể nhớ nổi. Tôi dính phốt gì sao? Tôi nghĩ nhanh một danh sách những điều có thể tôi đã làm sai, nhưng rõ là không có.
“Bố làm gì cho bữa tối thế?” Tôi cố gợi chuyện lúc đặt quyển sổ xuống quầy bếp. Ông không trả lời. Tôi nhặt lại những cây cọ vẽ nằm rải rác trên bàn ăn, đút trở lại vào lọ rồi lau sạch bàn bằng một miếng vải ấm. Máy tính xách tay của ông mở trên bàn và tôi thoáng thấy một trang web với những con số đậm màu đỏ, cùng những hình ảnh xúc xắc, thẻ bài và một biểu tượng mà tôi lúc ấy chưa biết là dấu hiệu của băng đảng.
Trên đó ghi: -3.290 đô la.
“Bố ơi!” Tôi hỏi. “Đây là cái gì?”
“Không có gì.” ông trả lời mà không thèm ngoái đầu lại.
Tôi lúc đó chưa hiểu rằng đó là một trang web đánh bạc của một đường dây tội phạm, nhưng tôi vẫn biết dấu trừ ở trước những con số màu đỏ có ý nghĩa gì. Tôi thở dài thật to. “Bố ơi. Bố nói rằng sẽ không tiêu tiền như thế mà.”
“Bố biết rồi.”
“Bố nói sẽ không chơi nữa.”
“Emika.”
Tôi không hiểu ý cảnh cáo trong giọng nói của bố. “Bố đã hứa rồi mà!” Tôi nói to hơn. “Bây giờ bố sẽ không có tiền nữa. Bố đã nói…”
“Im ngay!”
Giọng ông rít lên như roi vọt. Tôi đông cứng lại, lưỡi tôi khô khốc không phát ra lời, khuôn mặt đơ ra đầy choáng váng với câu nói của bố.
Cuối cùng thì ông cũng nhìn tôi với ánh mắt giận dữ, đỏ hỏn do khóc. Trong chớp mắt, tôi hiểu chuyện đã xảy ra. Chỉ một điều có thể biến bố từ một người đàn ông dịu dàng và nhẹ nhàng trở nên giận dữ và độc địa như thế.
Chắc là bố nghe tin từ mẹ.
Lúc này, đôi mắt giận dữ đã bắt đầu trào nước. “Bố không có ý đó.” Ông nói, lắc đầu như thể đang bối rối. “Emi.”
Nhưng giờ đến lượt tôi tức giận. Trước khi bố nói gì, tôi bước ra và siết chặt môi. “Mẹ đã nhắn tin cho bố, phải không? Mẹ lại nói gì lần này? Rằng mẹ nhớ bố à?”
“Emika.” ông cố với lấy tay tôi, nhưng tôi gạt đi và vội vã đi về phía phòng mình. Một tiếng ù ù cứ vang vọng trong tai tôi. Điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi đóng sầm cửa là cảnh bố tôi đang đứng quay lưng cùng bộ váy trễ vai đính trên tượng của ông. Rồi tôi bò lên giường và bắt đầu khóc.
Vài giờ trôi qua. Cánh cửa phòng tôi tự nhiên hễ ra một chút và bố tôi ngó vào, tay cầm một cái đĩa đầy pizza. “Bố vào được không?” ông nói khẽ.
Tôi lườm bố từ dưới tấm chăn khi ông bước vào và đóng cánh cửa phía sau lại. Mắt bố thâm quầng. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra bố đã mệt mỏi thế nào vì không được ngủ ngon mấy ngày trước, ông ngồi xuống mép giường và giơ chiếc đĩa về phía tôi. Tôi muốn cứng đầu để tiếp tục giữ vẻ bực mình, nhưng bụng tôi lại sôi ùng ục khi có mùi cà chua và phô mai đun chảy. Tôi ngồi dậy và vớ lấy một miếng bánh.
“Cuốn sổ đẹp lắm, Emi ạ.” Bố nói sau khi tôi ngoạm một miếng pizza. ông nở một nụ cười mệt mỏi. “Bố có thể thấy con đã làm việc chăm chỉ đến mức nào mà.”
Tôi nhún vai, vẫn chưa hết giận ông, rồi lấy lát bánh pizza thứ hai. “Vậy hôm nay có chuyện gì?” Tôi chỉ ậm ừ.
Ông im lặng một lúc lâu.
“Lần này mẹ muốn gì?” tôi hỏi. Nhưng tôi đã biết tỏng. Cứ sáu tháng một lần, mẹ tôi sẽ liên lạc với bố vì nhớ ông quá, nhưng rồi sẽ biến mất ngay sau đó. Mẹ chưa bao giờ nhắc đến tôi.
Sau khi tôi hỏi thêm lần nữa, bố cuối cùng cũng lấy điện thoại ra, đưa cho tôi mà không nói gì. Tôi nhìn xuống.
Mẹ tôi gửi cho ông một tấm ảnh chụp hình bàn tay bà. Trên ngón tay là một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ, cắt thành một khối vuông đẹp tuyệt.
Tôi nhìn lại đôi mắt mệt mỏi của bố tôi.
Mẹ thật đẹp. Mà đã đẹp thì luôn được tha thứ mọi tội lỗi.
Chúng tôi ngồi nhìn nhau một lúc mà không nói một lời. Sau đó, tôi lặng lẽ chạm vào tay bổ. ông cúi gằm hổ thẹn, tránh nhìn tôi. “Bố xin lỗi, Emi.” ông nói nhỏ. “Bố rất tiếc. Bố thật là ngốc.”
Tôi chỉ lắc đầu. Và khi tôi vòng tay quanh cổ ông thì ông ôm chặt lấy tôi, như cố gắng níu giữ cuộc sống mà mẹ đã bỏ lại phía sau.
Tôi tỉnh dậy sau cơn mê, tay đang bóp thành nắm đấm. Thời gian trên điện thoại tôi hiển thị 3h34 sáng, TV trong phòng vẫn đang bật và chiếu qua các tin tức.
Tôi nằm im. Phải mất một lúc tôi mới thả lỏng tay mình và nằm êm ái xuống giường. Tôi xem tin tức mà không chú ý nhiều. Phóng viên đã bắt đầu thảo luận về các suất đặc cách thay thế cho tôi và Ren.
“Brennar Lyons, cấp 72, một bất ngờ đến từ Scotland, người sẽ đại diện cho Phoenix Riders làm Kiến Trúc sư mới của họ. Và Jackie Nguyen, một Đấu Sĩ…”
Giọng của phóng viên dần biến thành tạp âm trong lúc tôi nghĩ tới các đồng đội. Họ đang nghĩ gì? Báo chí đưa tin Ren bị loại sau khi cảnh sát bắt quả tang gã chơi bạc. Còn tôi thì được đưa tin là đã bị đe dọa tính mạng sau khi mối quan hệ với Hideo bị lộ.
Hideo. Tôi nhớ đi nhớ lại lời tuyên bố của anh ấy rõ ràng như thể tôi đã lưu trữ qua Ký ức.
Mắt tôi tìm đến chiếc hộp mà Roshan và Hammie đã đưa cho tôi trước khi rời đi. Tôi vớ lấy nó, mở ra để lướt ngón tay lên những mảnh vỡ các trang trí và các tấm vải bạt. Nhịp tim của tôi vẫn cao, ngực tôi vẫn đau.
Tôi đấm mạnh xuống giường. Zero sẽ thoát. Tôi nghĩ lại tất cả những gì chúng tôi đã cố gắng tìm ra được cho đến nay. Tọa độ các thành phố lớn nơi giải đấu Warcross sẽ được tổ chức. Các bản vá bị phá hoại từ bên trong màn chơi ở các giải vô địch. Một tập tin đã tự hủy, một vụ ám sát và một bản nhạc mà Ren đã sáng tác ra, có khả năng sẽ được phát lên trong trận Warcross cuối cùng.
Rất nhiều manh mối. Tôi suy nghĩ liên tục cho đến khi loạt tin tức trên TV kết thúc và tua lại từ đầu.
Thế rồi, một tin nhắn mới xuất hiện trước mắt tôi.
Suy nghĩ của tôi phân tán trong giây lát, và tôi liếc nhìn thông báo. Tin nhắn này sao mà đến đây được? Nó không đến từ nhóm người tôi cho phép gửi tin. Mà còn không có thẻ gắn nào cả. Tôi do dự, rồi với tay ra gõ vào nó.
Dành cho cô, từ một thợ săn khác.
Đó là tất cả lời nhắn. Tôi thở hắt một hơi mà không biết là mình đang cố nén nó lại. Từ một thợ săn khác? Bằng cách nào đó, một trong những thợ săn tiền thưởng khác đã tìm ra cách để bẻ khóa tường lửa của tôi. Người này biết tôi là ai.
Đầu tôi hướng tới máy quay an ninh ở một góc trần. Tôi tự hỏi liệu người này có đang đột nhập vào nó để quan sát tôi không, và rồi tôi lại chú ý vào tin nhắn. Nó có một nút ghi Chấp Nhận Lời Mời gắn liền. Tôi ngồi thằng dậy rồi quyết định ấn chấp nhận với ngón tay run run.
Một ảo thể xuất hiện cách tôi vài mét, với đôi tay phủ kín giáp và bao tay. Đôi mắt xanh dương của anh ta sáng rực rỡ. Tôi bừng tỉnh khi nhìn thấy khuôn mặt ấy.
Đó là Tremaine.
Anh ta nhướn mày lên khi thấy biểu hiện sốc ra mặt của tôi.
“Xin chào, Trái Đào.” Anh ta nói, nở một nụ cười rạng rỡ nở. “Thật là vinh dự.”
“Tôi…” Tôi lắp bắp. “Anh là một trong các thợ săn khác được Hideo thuê à?”
Anh ta làm bộ cúi chào. “Tôi cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra cô.”
“Làm sao tin nhắn của anh vượt qua tường lửa của tôi?”
“Cô đâu phải là người duy nhất có mánh lới.”
“Tại sao anh liên lạc với tôi? Sao lại lộ mặt?”
“Thư giãn đi, Emika. Tôi đã tìm thấy thứ mà cô có thể quan tâm.” Trước khi tôi kịp hỏi tiếp, anh ta đưa tay lên và quẹt một cái. Một tập tin xuất hiện giữa chúng tôi, lơ lửng trong không khí giống như một khối màu xanh phát sáng.
“Cô có phần còn lại của tập tin này,” anh ta nói.
Tôi cau mày nhìn khối lập phương phát sáng và chợt nhận ra rằng đó là một mảnh khác của proj_ice_HT1.0. Chính là cùng một tập tin mà tôi lấy từ Ren trước vụ ám sát hụt Hideo. “Làm sao tôi dám chắc là anh không cài virus vào đó?”
Anh ta thực sự bị xúc phạm trước câu hỏi của tôi. “Cô không nghĩ tôi có thể tìm cách làm điều đó bớt lộ liễu hơn à? Tôi đang cố giúp cô đấy, đồ đần.”
Tôi cau mày, nghiến răng lại. “Tại sao? Chúng ta là đối thủ cơ mà.”
Anh ta mỉm cười, đặt hai ngón tay lên trán và chào tôi kiểu nhà binh. “Đó là trước khi Hideo đuổi việc cả hai chúng ta. Tôi đã nhận được khoản tiền bồi thường, vì vậy tôi không có nhiều động lực để tiếp tục cuộc săn lùng này. Tôi được thuê một vụ lớn hơn và cần tập trung ngay bây giờ.” Anh ta nghiêng đầu về phía tôi. “Nhưng tôi dám chắc là cô vẫn muốn bảo vệ Hideo phải không?”
Tôi đỏ mặt, rất khó chịu.
Anh ta hất đầu về phía tập tin lơ lửng. “Tôi nghĩ nên tặng lại những gì mình đã thu thập được. Món quà từ một thợ săn khác. Nên nếu cô tìm ra Zero, cô sẽ biết ai là người có công giúp cô.”
Tôi lắc đầu, không muốn chạm vào tập tin. “Tôi không tin anh.”
“Và tôi cũng không ưa cô cho lắm. Nhưng chúng ta cũng làm gì có thời gian để thù hẳn nhau nhỉ?”
Chúng tôi nhìn nhau một lát, rồi cuối cùng tôi cũng với tay ấn chấp nhận tập tin. Ngay lúc đó, tôi nghĩ rằng một thứ kiểu như virus xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Nhưng không có gì xảy ra. Các tập tin có vẻ sạch.
Có lẽ anh ta nói thật.
Tôi nhìn lại Tremaine. “Anh đã giúp Roshan đưa Ash ra khỏi ký túc của chúng tôi.”
Nghe thế, anh ta có vẻ lay động. Tôi tự hỏi liệu anh ta thay đổi có phải vì khoảnh khắc đó không, khi anh ta - với tư cách thợ săn tiền thưởng - bỗng hiểu ra sự thực.
Tremaine nhún vai rồi quay đi. “Chỉ cần nhắn Roshan là tôi có ghé qua đây thôi.” Anh ta lầm bầm. Trước khi tôi kịp nói gì, anh ta đã biến mất, để tôi lại một mình trong phòng nhìn chằm chằm vào chỗ mà ảo thể vừa đứng.
Sao có thể như thế được?Tôi nghĩ về bữa tiệc khai mạc, khi anh ta và Max Martin chế nhạo tôi. Dữ liệu của anh ta trông hoàn toàn bình thường, ngụy trang không khác biệt lắm với người chơi bình thường. Tôi thậm chí còn không thấy bất kỳ tường lửa nào được cài đặt để bảo vệ thông tin. Anh ta có lẽ đã thiết lập một hệ thống thông tin giả mạo phức tạp để đề phòng những người xâm nhập. Anh ta cũng có thể đã theo dõi tôi. Anh ta đã ở ngay trước mặt mà tôi không hề để ý. Gã quỷ khôn lỏi , tôi tự nhủ.
Tôi nheo mắt nhìn tập tin, cố gắng tìm hiểu nó. Nó rõ ràng đã bị cắt xén, giống như mảnh mà tôi có.
Tôi nhìn lại đồ đạc trong hộp.
Đồ trang trí Giáng Sinh và bức tranh của bố đã bị phá hủy, nhưng không có nghĩa là không còn một số dấu vết nhỏ bị bỏ lại. Nếu có đủ mảnh ghép, bạn có thể thấy vật thể ban đầu là gì.
Tôi mở ra thanh công cụ và gõ nhẹ ngón tay lên đùi. Một thanh cuộn xuất hiện. Tôi lướt qua lướt lại cho đến khi tôi tìm được ngày thi đấu Warcross đầu tiên của đội chúng tôi.
Rồi tôi dừng lại.
proj_ice_HT1.0.
Tôi gõ vào. Thế là, một thông báo lỗi hiện lên cho biết tập tin này không còn tồn tại nữa. Nhưng lần này, tôi chạy một dòng mã để mở các tập tin. Phòng bệnh xung quanh tôi biến mất và tôi đắm mình trong một khu vực toàn những “mã lệnh ma” đứt đoạn.
Tất cả đều vô nghĩa, đều bị hỏng một phần giống như tệp mà Tremaine đã gửi. Tôi kéo phần mà anh ta gửi, nối chúng thành một và chạy cả hai tập tin với nhau. Đột nhiên, tôi có đủ thông tin để mở tệp.
Đó là một Ký ức.
Tôi đang ở trong kho Ký ức của người khác - một không gian rộng lớn, lờ mờ. Một ga tàu? Dù là nơi nào, đây đúng là một nơi có thực. Mạng nhện giăng rải rác giữa các cổng tò vò, các tia sáng cắt xuyên qua bóng tối xuống sàn bên dưới. Nhiều người tụ tập ở đây thành vòng tròn, nhưng họ im lặng và ẩn mặt trong bóng tối. Những người khác xuất hiện dưới dạng ảo thể, như là họ đã đăng nhập từ những địa điểm rất xa.
“Ca khúc đã viết xong.” Ai đó lên tiếng. Tôi giật mình, nhận ra rằng lời nói đến từ người tôi tạm mượn cơ thể để trải nghiệm. Đó là giọng nói của Ren. Đây là một tệp Ký ức của Ren.
Một hình thù trong bóng tối gật nhẹ đến mức khó mà nhận ra. “Liên kết chưa?” Hắn nói. Lời nói của hắn như một lời thì thầm, nhưng do kiến trúc đường hầm uốn cong lên vòm trần nhà, tôi có thể nghe thấy những lời nói ấy rõ ràng như thể hắn đang đứng ngay bên cạnh mình.
Từ điểm nhìn của tôi, Ren gật đầu. “Bài nhạc ấy sẽ được bật ngay khi màn chơi trận chung kết hiện ra.”
“Cho ta nghe.”
Nội lực trong giọng nói của nhân vật bí ẩn làm tôi đông cứng. Đây là Zero bằng xương bằng thịt.
Ren làm theo. Một giây sau, nhạc bật lên qua tai nghe của tôi, một nhịp điệu quen thuộc. Khi tới đoạn điệp khúc, gã dừng lại rồi đưa lên một đoạn mã sáng để cả đám nhìn thấy. “Cái này sẽ đếm ngược trên hai Bảo vật đã bị gài sẵn,” gã nói.
Tôi thở hắt. Các Bảo Vật được gài sẵn? Hai đội thi đấu trận chung kết sẽ chơi với các Bảo vật bị gài?
Gài để làm gì?
“Tốt.” Zero nói. Hắn lần lượt nhìn mọi người quanh phòng. Khi ấy, mỗi kẻ đều đưa lên một bản sao đồng bộ với nhau và kiểm tra tiến trình của chúng. Từ điểm nhìn của tôi, Ren cũng đưa ra một bản. Mắt tôi mở to khi đọc. Đây là những gì tôi đang tìm kiếm.
Nó ghi chi tiết những gì Zero sẽ làm.
Trong trận chung kết, Zero sẽ thay thế hai Bảo vật bằng những phiên bản giả có gài bẫy. Những Bảo vật bị lỗi. Trong đó sẽ có một con virus quét qua tất cả người dùng NeuroLink đang hoạt động.
Đó là lý do tại sao Zero đã thu thập thật nhiều dữ liệu bên trong mỗi màn chơi Warcross. Lý do tại sao hắn chỉ định vị trí cho tay sai của mình. Chúng sẽ đảm bảo rằng virus sẽ kích hoạt ở mọi vị trí, mà không có lá chắn bào mật nào có thể ngăn chặn.
Tôi thở gấp, mắt tôi lướt nhanh trên những dòng chữ. Virus đó sẽ làm gì? Phá hủy NeuroLink chăng? Hắn muốn gì khi phá hủy nó? Nó sẽ gây hại gì cho những người đăng nhập vào trận chung kết? Hắn không rảnh mà vô tình chọn thời điểm này để giải phóng một loại virus. số lượng người dùng NeuroLink trên toàn thế giới sẽ đạt đỉnh chính ở thời điểm này.
Tại sao một kẻ có tài công nghệ như Zero lại muốn phá hủy công nghệ này?
Trong Ký ức, Ren lại lên tiếng. “Có kẻ mà ông nên kiểm tra,” gã nói. “Emika Chen. Suất đặc cách còn lại trong đội tôi.”
Zero quay sang hắn. “Ngươi tìm thấy được gì rồi?”
“Cô ta đã gặp Hideo bên ngoài giải đấu nhiều lần. Cô ta đang đánh hơi đường đi nước bước của ông. Nếu cô ta tìm ra điều gì và cảnh báo hắn, thì hắn sẽ tìm cách ngăn chặn kế hoạch.”
Tôi ớn lạnh lướt khi nghe lời gã. Ren đã phát hiện ra tôi trước và cảnh báo Zero về tôi, thậm chí có thể cùng lúc tôi cảnh báo Hideo.
“Ta sẽ điều tra cô ta,” giọng Zero bình tĩnh. “Chúng ta sẽ theo dõi hành tung của chúng và nếu cô ta cố báo tin cho hắn, ta sẽ biết ngay. Chúng ta luôn có thể ám sất cả đôi.”
Ký ức kết thúc. Khung cảnh xung quanh tôi mờ dần cho đến khi trở lại phòng bệnh. Tim tôi đập thình thịch. Tôi lắc đầu, tự nhiên cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Ám sát cà đôi. Cuộc họp này có lẽ có từ trước vụ ám sát Hideo đầu tiên. Tôi đã chia sẻ thông tin và thế là chúng đã cố giết anh ấy. Rồi Zero xuất hiện trước mặt tôi, cảnh báo tôi hãy bỏ chuyện này đi mà tham gia cùng hắn. Rồi vụ đánh bom ở kí túc. Zero không ngại gì việc giết cả tôi.
Theo thói quen, tôi cố kết nối với Hideo.
Tôi nên gửi tất cả thông tin cho anh ấy ngay bây giờ, nói cho anh mọi thứ về kế hoạch dùng virus, các Bảo vật giả của Zero. Nhưng nếu tôi liên lạc với anh, Zero có thể sẽ biết. Và nếu hắn thấy Hideo có biện pháp trong trận cuối để ngăn chặn kế hoạch này, thì Zero sẽ biết rằng tôi đã liên lạc với anh. Hắn có thể thay đổi kế hoạch và mọi thứ tôi đã khám phá sẽ thành công cốc.
Tôi phải ngăn chặn điều này mà không đánh động tới Zero, mà không có Hideo dính vào. Điều đó có nghĩa là tôi phải tìm đường vào trận chung kết và ngăn Zero gài bẫy vào những Bảo vật giả.
Tôi thở dài và run rẩy.
Có lẽ tôi đang nghĩ quá lên. Nhưng trong lòng, tôi vẫn khẽ nhắc mình rằng nếu tôi dừng lại ngay bây giờ, chỉ cần rời đi như Hideo đã bảo, thì Zero có thể sẽ trả lại tôi tất cả mọi tập tin Ký ức.
Nhưng tôi không thể chịu được chuyện bỏ đi. Nếu tôi làm thế, điều gì sẽ xảy ra chứ? Tôi nhìn lại chiếc hộp ở bên cạnh. Tôi tập trung vào các mẩu còn sót lại của những thứ quý giá này. Trong đầu tôi toàn là cảnh Zero ẩn sau lớp mặt nạ bảo tôi phải làm những gì. cơn giận của tôi lại nổi lên và tôi cuộn chặt tay thành nắm đấm.
Hideo muốn tôi từ bỏ cả vòng chơi chính thức lẫn cuộc săn. Zero đã cảnh báo tôi hãy tránh xa kế hoạch của hắn.
Nhưng tôi chưa bao giờ giỏi việc làm theo lệnh. Tôi là thợ săn tiền thưởng, và nếu phần thưởng của tôi còn tự do, thì tôi vẫn phải hoàn thành vụ này.
Tôi ra khỏi giường, đi đến góc phòng bên dưới chiếc máy quay an ninh, với tay lên để giật dây điện ra. Màn hình tối sầm lại. Sau đó tôi gọi Roshan và Hammie. Khi họ trả lời, giọng tôi vang lên gấp gáp.
“Sẵn sàng biết sự thật chưa?” tôi nói.
“Sẵn sàng.” Roshan trả lời.
“Tốt. Vì em cần cả đội giúp đây.”