Chương 28
Đương nhiên bây giờ không phải thời điểm lý tưởng để đăng nhập lại vào Hắc Giới. Sau khi suýt chết trong vụ nổ, không còn đi săn nữa, bị một tin tặc và nhóm của hắn dõi theo, tôi từ thợ săn trở thành món tiền thưởng. Tôi có thể sẽ bị xử nếu chúng thấy tôi quay lại con đường cũ. Thậm chí có thể có những kẻ muốn ám sát tôi, mà có khi tôi còn thuộc danh sách mục tiêu ám sát trong Ổ Hải Tặc.
Nhưng tôi không còn nhiều thời gian.
Giờ thì đôi bốt ảo của tôi đang giẫm qua những vũng bùn trên Con Đường Tơ Lụa đầy ổ gà. Tôi đi qua những con phố có những biển quảng cáo neon đỏ, trên đó liệt kê tên và thông tin của những người đã bị lộ danh tính trong Hắc Giới. Đoạn này đông đúc hơn, nhiều đối tượng nặc danh tụ tập trước ngõ hẻm và cửa ra vào, tạo ra một khu chợ đêm. Ngoài những dãy đèn treo trên đầu, tôi còn có thể nhìn thấy một thành phố phản chiếu, lộn ngược từ trên trời xuống.
Tôi cẩn thận liếc nhìn các quầy hàng mình đi qua. Một sổ mặt hàng ảo trên Warcross được bày bấn gọn gàng trên bàn, từ nhẫn vàng đến áo choàng lấp lánh, giày da và áo giáp bạch kim, thuốc gây mê chữa bệnh và rương kho báu. Những chỗ khác thì bấn các mặt hàng bất hợp pháp ngoài đời. Một người chào mời vũ khí ngoài luồng, hứa hẹn giao hàng trong đêm cho ai mua từ 30 khẩu trở lên. Một người bán ma túy có gian hàng thiết kế chuyên nghiệp như các trang mua sắm trực tuyến, ở đó, người ta có thể thêm một lượng cocaine và ma túy đá vào giỏ hàng của mình, nhận các gói hàng giao đến tận nhà sau hai ngày và để lại đánh giá cho nhà cung cấp mà không sợ lộ danh tính. Một gian hàng bán thuốc giảm cân không được Sở Y tế chấp thuận, còn một chỗ khác lại mời chào giảm giá để xem đoạn video 18+ phát trực tiếp của một cô gái nổi tiếng. Tôi nhăn nhó và nhìn đi chỗ khác, có cả những gian hàng bán tác phẩm nghệ thuật và ngà voi bị đánh cắp, đổi tiền ảo ra bitcoin và yên Nhật. Tất nhiên là có chỗ cá cược Warcross và Darkcross.
Tôi thấy họ đang cá cược nhau trận chung kết với số tiền cực lớn. Một con số di chuyển qua từng gian hàng báo hiệu có bao nhiêu người hiện đang cân nhắc mua tại đó. 10.254 người. Riêng ở hàng cờ bạc nhỏ này đã có hơn mười ngàn người đang đặt cược. Tôi tưởng tượng có bao nhiêu người đang đặt cược tại các nhà cái lớn hơn ở Ổ Hải Tặc. Tôi rảo bước nhanh hơn vì nhận ra đó là dấu hiệu có bao nhiêu người kết nối NeuroLink trong trận chung kết.
Tôi dừng lại ở một quầy để đổi số tiền khổng lồ sang ngân phiếu. Tôi thấy đau lòng khi phải đổi số tiền lớn thế này, nhất là khi vài tháng trước tôi còn cố bấu víu vào nó để sống hết đời. Nhưng dù sao tôi vẫn phải chuyển tiền. Tôi nhìn vào các con số trước mắt đang thay đổi. Rồi tôi tiếp tục đi. Cuối cùng, tôi đến đoạn Con Đường Tơ Lụa giao với Hẻm Lớn. Khi tôi nhìn xuống con hẻm, tôi thấy chỗ mà tôi đang tìm - Bách Hóa Lục Bảo - nơi có những tăng lực phẩm đắt, quý và rất hiếm.
Bên ngoài nó được trang trí bằng những dải băng đen vàng rộng lấp lánh dưới những dây đèn như một rạp xiếc khổng lồ. Các vạt của cổng lều cong về hai bên, lộ ra một cái lỗ đen ngòm với tấm thảm nhung trải dài bên dưới. Nhìn thôi đã làm tôi sởn tóc gáy. Bố cùng tôi từng đi bộ trong rừng vào nửa đêm và khi đi qua khoảng trống có một thân cây xương xẩu, tôi suýt nữa đã lên cơn hoảng loạn. Mọi thứ trong bóng tối trông giống như bộ phận cơ thể của một con quái vật vậy. Lối vào rạp xiếc này cũng làm tôi sợ như thế khi nghĩ tới cảnh bước vào một màu đen vô định, tiềm ẩn bao hiểm nguy. Thực tế, lối vào đáng sợ này là một lớp vỏ bảo mật của họ, để ngăn chặn những người chỉ ngắm mà không mua. Nếu bạn sự đi vào, thì chắc là bạn chưa đủ gan để mua hàng.
Một cặp song sinh đứng ở hai bên lối vào. Họ nghiêng người về phía tôi khi tôi đến gần, khuôn mặt của họ sơn trắng và đôi mắt của họ toàn màu đen. “Mật khẩu!” Họ đồng thanh nói, đôi mày cau lại y hệt nhau. Đồng thời, một ô trống trong suốt xuất hiện lơ lửng ở giữa tầm nhìn của tôi.
Tôi nhập mật khẩu cho riêng hôm nay, một chuỗi 35 chữ cái, số và ký hiệu lộn xộn. Cặp song sinh xem xét một lúc và sau đó di chuyển qua một bên, lặng lẽ giơ cánh tay dài chỉ tôi vào tiệm bách hóa. Tôi hít một hơi thật sâu và bước về phía trước.
Phía bên trong tối đen toàn tập. Tôi tiếp tục bước đi và đếm bước chân mình. Khi đi được mười bước, tôi dừng lại và quay sang bên phải. Tôi đi thêm tám bước nữa. Dừng lại, rẽ trái mười lăm bước. Tôi tiếp tục bước đi kiểu phức tạp như thế này cho đến khi tôi bước hai mươi bước về phía trước và dừng lại hẳn. Đối với những ai không biết cách vượt qua lớp bảo mật thứ hai này, họ sẽ bị mắc kẹt hoàn toàn trong bóng tối. Sau đó, họ sẽ mất vài tuần để lấy lại nhân vật và tài khoản đã mất.
Tôi giơ tay gõ. May thay, một âm thanh vang lên như thể tôi đang gõ trên gỗ. Một cánh cửa trượt lên và tôi bước vào sân khấu chính khổng lồ trong rạp xiếc sáng choang với hàng trăm bóng đèn lơ lửng.
Ở đây có khay kệ khắp nơi, chúng trưng ra các lọ thủy tinh bên trong có tăng lực phẩm: ngọc đỏ và cẩm thạch trắng, bóng bông cầu vồng và khối lập phương sọc xanh, tinh cầu kẻ carô đen trắng và bong bóng trong suốt. Một số tăng lực phẩm chỉ xuất hiện một lần trong trò chơi và không bao giờ trở lại, số khác thì là nguyên mẫu vẫn đang được phát triển ở Henka Games nhưng bây giờ lại nằm ở đây trong tay các tin tặc. Một dòng chữ vàng đính vào từng vật phẩm ghi giá khởi điểm của nó. Đột Tử: 46.550 ngân phiếu. Người Ngoài Hành Tinh: 150.000 ngân phiếu.
Các nhóm ẩn danh tụ tập bàn tán trước những tăng lực phẩm hiếm. Robot an ninh lượn xung quanh phòng, nom giống như mấy quý bà có hàm răng bằng máy, mặt nạ mũi dài, tay cầm chiếc dù màu đen. Tôi quan sát chuyển động của chúng. Chúng luôn di chuyển theo một kiểu, dù hơi ngẫu nhiên. Một biểu tượng giỏ hàng trôi vào trong tầm nhìn của tôi, cùng một dòng mà tôi có thể nhập số tiền vào. Sau khi nhìn thèm khát từng lọ, tôi cuối cùng đã tìm ra một cái trên bệ, bên trong là một viên bi giống như quả cầu pha lê đông lạnh, có những chiếc lông băng giá trang trí trên bề mặt.
Đông Cứng Toàn Đội: 201.000 ngân phiếu. Theo mô tả đính kèm, nó sẽ làm toàn bộ đội địch đứng im trong vòng 5 giây.
Nhiều người đứng quanh lọ này đều cầm thẻ và tôi nhận ra là có một phiên đấu giá đang diễn ra. Tôi nhập cuộc, nhận thẻ từ một robot an ninh gần đó. Có năm con robot đang tuần tra cuộc đấu giá này, hai trong số đó vừa đến từ một phiên đấu giá khác. Người bán đấu giá là một con nhóc đứng bên cạnh lọ thủy tinh, đội một chiếc mũ cao gần bằng nó. “Hai trăm năm mốt nghìn phiếu!” Nó nói to và nhanh. “Có phải ai đó nói hai trăm năm hai không?” Ai đó giơ thẻ của họ lên. “Hai trăm năm mươi hai! Có ai hai trăm năm mươi ba không?”
Phiên đấu giá tiếp diễn tới khi chỉ còn hai người mua. Tôi nhìn họ cẩn thận. Giá cao nhất hiện là 295.000 ngân phiếu và người thứ hai đang do dự xem có nên tăng lên 300.000. Đứa nhóc tiếp tục hét số, chờ ai đó sẽ lấy. Không ai lấy cả. Người đặt giá cao nhất đứng thẳng lên, ưỡn ngực ra phấn khích.
“Không ai trả giá ba trăm ngàn?” Con bé nói, nhìn quanh. “Hai trăm chín mươi lăm lần thứ nhất, lần thứ hai…”
Tôi giơ thẻ lên và gọi. “Bốn trăm.”
Mọi người sốc run hết cả lên. Tiếng lầm rầm nổi lên trong đám đông. Con bé chỉ vào tôi và mỉm cười. “Bốn trăm!” Nó kêu lên. “Bây giờ chúng ta đang lên! Ai có bốn trăm lẻ một không?” Nó nhìn quanh lều nhưng không ai nhúc nhích. Một người khác lườm tôi hăm doạ nhưng tôi cẩn thận không nhìn lại.
“Bán!” Con bé vỗ tay về phía tôi. Biểu tượng giỏ hàng của tôi đột nhiên cập nhật, số 1 hiện lên và số lượng ngân phiếu của tôi giảm đi 400.000. Đồng thời, tăng lực phẩm Đông Cứng Toàn Đội biến mất khỏi lọ thủy tinh trên bệ. Các người khác bắt đầu đi ra, miệng lẩm bẩm gì đó. Tuy nhiên, người thua phiên đấu giá và các robot an ninh vẫn chằm chằm nhìn tôi.
Tôi cảm ơn người bán đấu giá, sau đó đi xem các lọ còn lại. Tôi còn có thể tiêu một triệu ngân phiếu nữa và tôi cần thu thập nhiều tăng lực phẩm nhất có thể.
Tôi tham gia phiên đấu giá thứ hai, xoay quanh một tăng lực phẩm trông giống một con vật đen tròn, mềm mềm, đang gầm gừ, có hai móng đệm lớn. Vua Bảo vật. Nếu Bảo Vật của đối phương nằm trong tầm nhìn của bạn thì cái này sẽ tự động dịch chuyển Bảo vật vào thẳng tay bạn, khiến bạn chiến thắng ngay lập tức.
Lần này, giá khởi điểm là 500.000 phiếu.
Một lần nữa, nhà đấu giá lại gọi, giá tăng lên nhanh chóng rồi sau cùng chỉ còn vài người tham gia. Tôi là một trong số đó. Giá thầu tăng lên 720.000 lúc tôi cạnh tranh với một người khác, và hắn ta có vẻ không chùn bước. Cuối cùng, tôi thất vọng khi phải bỏ ra một số tiền mà tôi biết là nhiều hơn so với giá trị thực của nó.
“Bán. Tám trăm tám mươi” Người bán đấu giá kêu lên. 880.000 ngân phiếu.
Tôi nhăn nhó nhìn sự hao hụt mà nó gây ra cho túi tiền của mình, rồi kiểm tra ba lô để đảm bảo cả hai vật phẩm đều được lưu trữ đúng cách. Trong đời thực, tôi quét thử để xem có ai đang cố gắng đột nhập vào kho của tôi không. Người chơi lắm tiền đôi khi sẽ đến đây và mua về một sổ mặt hàng lớn. Kẻ khác sau đó sẽ chờ đến khi người giàu này sơ hở, rồi đột nhập vào kho của họ để ăn cắp các vật phẩm. Một vài kẻ đã chú ý tới tôi sau hai lần mua hàng và sự quan tâm của họ khiến tôi dựng tóc gáy.
Tôi còn không tới 200.000 ngân phiếu, không đủ mua thứ gì đủ giá trị để sử dụng trong trận chung kết. Vì vậy, tôi nhìn xung quanh tự hỏi có thể nhắm vào ai để lấy cắp một tăng lực phẩm có giá trị hơn. Cuối cùng, tôi sáng mắt lên khi thấy vật phẩm ở một phiên đấu giá đang diễn ra. Tôi chưa bao giờ nghe nói về vật phẩm này trước đây, nên tôi đoán đó là một nguyên mẫu hoặc một vật bất hợp pháp do người dùng tự tạo ra.
Làm Chúa: 751.000. 14 người đang đấu giá.
Tăng lực phẩm này cho bạn sức mạnh tạm thời để thao túng bất cứ thứ gì trong một màn đấu Warcross. Hoàn hảo.
Phiên đấu giá sắp xong, chỉ còn hai người đang so kè nhau. Lần này, tôi chỉ đứng sau lũ robot an ninh để quan sát các mức giá liên tục leo thang. Cuối cùng, mức đấu giá bị kẹt ở số tiền gần một triệu ngân phiếu do một người đang do dự.
“Có ai một triệu không?” Người bán đấu giá hét lên. “Một triệu tròn? Không ai à?” ông ta đếm ngược. Khi có vẻ như không ai khác chịu mức đó, ông ta chỉ về phía người chiến thắng. “Bán. Chín trăm chín mươi!”
Kẻ thắng là một gã đàn ông cao lớn mặc chiếc áo kẻ sọc. Khi gã ta cất tăng lực phẩm đó và quay đi, tôi tiến lại gần hơn mà không làm đấm robot an ninh chú ý. Trong thế giới thực, tôi đang gõ phím dữ dội, cố gắng tìm một khoảnh khắc mà gã đó chỉ có một mình và dễ bị tấn công. Các robot an ninh tiếp tục xoay vòng vị trí ngẫu nhiên, một số vừa bảo vệ phiên đấu giá này và hiện đang đi tới một phiên đấu giá khác.
Cuối cùng, tôi đã thấy cơ hội - một khoảng trống nơi hai robot an ninh vừa đi mất và để lại một lối đi hẹp dẫn tới gã. Tôi đi về phía gã, tăng tốc để đến gần hơn. Sau đó, ngay khi gã chuẩn bị quay lại, tôi lao về phía trước và thó luôn lấy va li của gã.
Một nhân vật bình thường sẽ không có sức mạnh để làm một việc như vậy. Nhưng tôi đã mã hóa nhân vật của mình từ nhiều năm nay để thành thạo kiểu đánh cắp này. Vì vậy, khi chạm vào chiếc va li, tôi chỉ cần xoay cổ tay là nó đã thuộc về tôi.
Tuy nhiên, gã đó cũng không phải loại kém cỏi. Chẳng ai tiêu một triệu ngân phiếu cho tăng lực phẩm lại kém cỏi cả. Ngay lập tức, hai nhân vật ở gần đó quay về phía tôi. Gã có vệ sĩ riêng ở đây cơ đấy. Tôi xoay ra khỏi tầm với của chúng rồi chạy vội đến lối ra. Nếu tôi có thể quay trở lại bên trong đường hầm đen, nơi lũ robot an ninh không thể tới, thì tôi có thể thoát ra khỏi đây với các vật phẩm này.
Một trong hai tên vung ra con dao găm và nhào tới, sẵn sàng đâm tôi. Tôi né qua, nhưng gã thứ hai tóm được chân tôi và làm tôi chới với. Tôi lộn nhào và ngã ra sàn nhà. Tôi vùng dậy, và cùng lúc đó cũng gõ điên đảo. Nhưng tôi không thể làm gì thêm để tăng cường bảo mật cho mình, vì đơn giản là không có thời gian. Xung quanh tôi, các robot an ninh đã nhận ra và tụ lại ngay lập tức gần lối vào để phong tỏa khu vực. Thêm một đám robot khác vội vã chạy tới tôi, đôi mắt chúng nháy lên, mấy chiếc dù đen xoay như những lưỡi dao sắc nhọn. Tay tôi bị chúng kẹp chặt. Tôi vùng vẫy khi gã đàn ông cúi xuống để nắm lấy tay cầm chiếc vali. Hai vệ sĩ của gã giật lấy ba lô của tôi.
Đột nhiên, một robot an ninh chém cây dù vào gã đàn ông. Tôi phải kêu lên thành tiếng vì nó vừa chém đứt cánh tay gã. Dù chúng chỉ là những điểm ảnh, nhưng gã đàn ông vẫn ngã xuống phía sau, tay trái bị cắt lìa. Tôi ngạc nhiên nhìn con robot, nhưng nó bỏ qua tôi và tấn công hai vệ sĩ của gã kia trước khi đánh nót các robot an ninh khác.
“Chạy đi, Em!” nó hét lên với tôi.
Tim tôi nhảy dựng lên. Đó không phải là robot. Đó là giọng của Roshan.
Tôi lồm cồm bò dậy và lao về phía lối ra. Một robot khác chặn cho tôi chạy thoát. Đó là Hammie. Sau đó là con robot thứ ba. Asher! Điều này khiến lũ robot khác khựng lại, dường như chúng không sẵn sàng tấn công đồng minh. Tôi len qua giữa hai robot an ninh đang đổ xô vào đám đánh lộn, nhưng vẫn không chắc làm thế nào để xử lý ba robot bị điều khiển. Sau đó, tôi chạy tới chỗ lối ra, và mọi âm thanh đằng sau tôi tan biến.
Tôi lại đếm bước chân và đi ra ngoài, xông qua cổng lều phía trước để tới chỗ con hẻm hẹp. Cặp song sinh đứng ở lối vào không chú ý đến tôi. Tôi vội vã bật lên một hộp thoại và đăng xuất khỏi Hắc Giới. Mọi thứ xung quanh tôi chuyển sang màu đen và ngay sau đó, tôi trở lại phòng cá nhân ảo của mình.
Tôi vẫn còn cái va li. Tôi vẫn còn ba lô. Đồ vẫn ở đây.
Tôi lập trình để mở khóa va li. Tôi phải làm nhanh để khỏi thu hút sự nghi ngờ. Sau vài lần thử, chiếc va li cuối cùng cũng mở ra. Bên trong là tăng lực phẩm Làm Chúa có màu xanh dương thật đẹp, những đám mây xoáy của nó nhòe đi dưới tầm nhìn của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm, tim đập thình thịch. Tôi cẩn thận cất ba tăng lực phẩm mới vào trong kho của mình sau hàng tấn tường lửa. Thế rồi, tôi chờ trong phòng ảo của mình, gửi lệnh đánh dấu địa điểm và cứ vài giây lại gửi lời mời một lần tới tài khoản của các đồng đội.
Mãi mà không ai xuất hiện. Chúng khóa mọi thứ rồi chăng? Họ có bị bắt không?
Roshan hiện ra, tiếp theo là Hammie. Cuối cùng là Asher. Họ đã bỏ lớp cải trang đi, không còn giống như các robot an ninh nữa. Tôi cười òa lên. Tôi chưa bao giờ làm việc cùng ai khác trong những cuộc săn trước đây. Nhưng bây giờ, với các đồng đội ở bên cạnh, mọi thứ có vẻ như dễ dàng hơn nhiều.
Asher nói. “Sao rồi?” Anh ấy nhướn mày. “Tôi hy vọng cô thu lại được gì đó tốt sau bao rắc rối vừa rồi.”
Tôi gật đầu, rồi mở kho để họ thấy đống vật phẩm.
Mắt Asher mở to, trong khi Roshan lầm bầm “Tremaine có lẽ đã nói thật.”
“Dù sao thì…” Hammie nói thêm, “… trận chung kết sẽ thú vị lắm đây.”
“Nếu những thứ này mà không giúp chúng ta đánh bại Zero nữa, thì chẳng có gì làm được đâu.” Tôi nói.