← Quay lại trang sách

Chương 30

Là sao?

Tôi lắc đầu đầy khó hiểu. Nhưng trước khi tôi kịp nói gì, Zero biến mất và thế giới vòng Bạc xung quanh tôi đơ ra, rồi tan biến dần. Trong chớp mắt, tôi trở lại căn phòng khách sạn và trận đấu đã kết thúc. Tôi ngồi thừ ra một lúc, hoang mang vì sự im lặng quanh mình. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột. Tôi đã làm xong việc, và dù tôi chưa tìm ra Zero là ai, tôi biết rằng mình đã ngăn chặn kế hoạch của hắn, bất kể đó là kế hoạch gì.

Cô không biết rồi. Kế hoạch của tôi là để ngăn chặn Hideo.

Thế là thế quái nào? Tôi không biết vụ gì? Một cảm giác lo lắng dai dẳng xâm lấn tâm trí tôi.

Bỗng nhiên, một tin nhắn hiện lên trước mắt tôi. Là của Asher. Tôi ấn vào xem và khuôn mặt đầy phấn khích quen thuộc của anh ấy xuất hiện như thể đang ở trong phòng tôi. “Emi!” Anh kêu lên. “Em thành công rồi! Chúng ta đã thắng!”

Tôi gượng cười với anh ta và lẩm bẩm điều gì đó, nhưng những lời của Zero vẫn ở trong đầu tôi.

[Em đang ở đâu?]

Tin nhắn của Hideo.

“Em sẽ gọi lại sau.” Tôi nói rồi kết thúc cuộc gọi với Ash để trả lời lại Hideo. Nếu có thể gặp trực tiếp, anh ấy sẽ giải thích được điều Zero đã nói. Tôi sẽ kể lại mọi chuyện và anh sẽ hiểu ngay Zero đang nói đến điều gì.

Chỉ nửa giờ sau, cánh cửa phòng tôi mở ra và Hideo bước vào phòng cùng các vệ sĩ. Anh lắc đầu với họ một cái và họ đồng lọat dừng lại ngay lập tức, tuân thủ nhanh như thể đã được lập trình sẵn. Họ quay ra ngoài, để chúng tôi lại một mình. Tôi đã không gặp Hideo trong vài ngày nay - ít ra là không gặp trực tiếp - và trái tim tôi lại loạn nhịp khi ở bên anh ấy. Tôi nhón chân tới. Anh ấy có thể giải thích chuyện này.

Hideo đứng cách tôi một mét và cau mày nghiêm nghị. “Anh đã bảo em đi đi mà.”

Ánh mắt anh có gì đó khiến tôi ngập ngừng. Tôi nhớ lại lời Zero, như thấy chúng lơ lửng chắn giữa hai chúng tôi. “Zero đã đột nhập vào trong trò chơi.” Tôi nói. “Hắn ta đã cài virus vào các Bảo vật. Trước khi biến mất, hắn nói với em rằng hắn làm thế để ngăn chặn kế hoạch của anh.” Tôi cau mày. “Em không hiểu ý hắn là gì.”

Hideo im lặng. Tôi nói tiếp vì sợ phải im lặng. “Em nghĩ kế hoạch của hắn là phá hủy NeuroLink để làm hại tất cả những người kết nối với nó, nhưng em không biết tại sao hắn lại muốn thế.” Tôi nhìn chằm chằm vào Hideo, mong nghe câu trả lời của anh. “Anh có biết không?”

Hideo cúi đầu. Lông mày anh nhíu lại và cử chỉ của anh thể hiện rõ rằng anh không sẵn lòng đáp lời tôi.

Không thể nào mà Zero lại nói đúng được? còn gì tôi chưa biết đây?

“Hắn nói về chuyện gì thế?” Tôi nói, giọng dịu xuống.

Hideo cuối cùng cũng nhìn tôi lần nữa. Khuôn mặt anh lộ vẻ ám ảnh; chàng trai tò mò và nghịch ngợm giờ đã bị che khuất. Tôi vẫn thấy sự nghiêm túc quen thuộc trên khuôn mặt anh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy thái độ e sợ lộ rõ, khác hẳn với bản chất trầm lặng của một nhà sáng tạo như anh. Sau một hồi, anh thở dài và vuốt tóc. Một màn hình quen thuộc xuất hiện giữa chúng tôi.

Liên kết với Hideo?

“Để anh cho em xem,” anh nói.

Tôi ngần ngại. Rồi tôi cũng nhắn chấp nhận lời mời.

Một chút cảm xúc của Hideo trào tới tôi khi liên kết NeuroLink được thiết lập. Anh ấy đang thận trọng như bị đè nén, nhưng vẫn rất lạc quan. Lạc quan về điều gì?

“Chúng ta luôn tìm cách cải thiện cuộc sống bằng máy móc,” Hideo nói. “Thời gian qua, anh đã phát triển ra trí thông minh nhân tạo hoàn hảo, một thuật toán khi được thực hiện qua NeuroLink có thể sửa sai cho chúng ta tốt hơn mọi lực lượng cảnh sát.”

Tôi cau mày nhìn anh. “Sửa sai cho chúng ta? Anh đang nói gì vậy?”

Hideo đưa lên một màn hình mới giữa chúng tôi. Đó là một hình bầu dục đầy màu sắc, xanh đỏ tím vàng, liên tục di chuyển. “Em đang nhìn vào tâm trí của một người dùng NeuroLink.” Anh giải thích rồi gạt màn hình đi. Hình bầu dục được thay thế bằng hình khác có màu sắc chuyển động riêng. “Đây là một người dùng khác.” Anh lại gạt đi. “Đây nữa.”

Tôi hoài nghi nhìn chằm chằm. “Đây là trí não của tất cả người dùng? Anh có thể nhìn vào suy nghĩ của họ? Nhìn vào bộ não của họ?”

“Anh còn có thể làm nhiều hơn thế.” Hideo tiếp tục. “NeuroLink luôn giao tiếp với bộ não con người, vậy nên cái ảo của nó mới thật đến thế. Đó là điều làm cho chiếc kính này trở nên đặc biệt. Em biết mà. Cho đến giờ, anh vẫn dùng nó theo giao thức thông tin một chiều, tạo ra một mã lệnh đơn giản và hiển thị những gì bộ não người dùng muốn. Khi di chuyển cánh tay, đoạn mã sẽ di chuyển cánh tay ảo. Bộ não của người dùng sẽ kiểm soát.” Anh nhìn thẳng vào tôi. “Nhưng thông tin vẫn luôn truyền theo cả hai chiều.”

Tôi cố hiểu điều anh ấy đang nói. Phát minh của Hideo sử dụng bộ phát hiệu ứng 3D tốt nhất thế giới - bộ não con người - để tạo ra ảo ảnh thật đến kinh ngạc.

Giao thức kết nối máy tính và não bộ tốt nhất thế giới.

Tôi lắc đầu, không muốn tin lời nói của anh. “Anh đang muốn nói điều gì?”

Hideo nhìn tôi một lúc lâu trước khi trả lời. “Phút cuối của trận chung kết đã kích hoạt để cho NeuroLink kiểm soát tâm trí của toàn bộ người dùng.”

NeuroLink có thể kiểm soát người dùng.

Tôi như nghẹt thở khi hiểu ra. Người dùng đáng lẽ phải kiểm soát NeuroLink bằng tâm trí của họ chứ. Ta gõ câu lệnh để cho bộ não biết nó phải làm gì. Nhưng khi nhập nhiều lệnh đến một mức nhất định, bộ não có thể bị kiểm soát vĩnh viễn. Hideo đã tạo ra một thuật toán để làm điều này.

Tôi lùi lại một bước, tựa mình vào bàn bên cạnh. “Anh kiềm soát suy nghĩ của mọi người bằng mã lệnh của anh?”

“Kính Warcross đều miễn phí,” Hideo nhắc tôi. “Chúng được chuyền đến cho gần như tất cả mọi người, ở hầu khắp thế giới.”

Tin tức về các lô hàng ống kính bị đánh cắp hiện ra trong đầu tôi. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Hideo không hề lo lắng về các lô hàng bị mất. càng phân phối ra nhiều thì càng tốt.

Hideo đưa ra hình ảnh tâm trí của một người dùng khác. Lần này, màu của hình bầu dục có màu đỏ và tím đậm. “NeuroLink có thể cho biết khi nào cảm xúc của người dùng chuyền sang giận dữ. Nó có thể cho biết khi nào họ đang có mưu đồ bạo lực với độ chính xác đáng kinh ngạc.” Anh thay đổi điểm nhìn của chúng tôi sang người sở hữu bộ não này. Đó là một người đang lôi một khẩu súng lục ra khỏi áo khoác, trán vã mồ hội khi anh ta chuẩn bị xông vào một cửa hàng tiện lợi.

“Điều này đang xảy ra trong thời gian thực sao?” Tôi cố gắng nói.

Hideo gật đầu. “Trung tâm thành phố Los Angeles.”

Ngay khi người đó đến lối vào cửa hàng tiện lợi, hình bầu dục màu đỏ sẫm biểu lộ tâm trí của anh ta đột nhiên lóe sáng. Khi tôi nhìn vào, thuật toán mới của NeuroLink khởi động lại màu sắc. Màu đỏ tươi biến thành hỗn hợp xanh lục, xanh lá và vàng. Trên điểm nhìn, người đàn ông khựng lại. Anh ta ngừng rút súng. Khuôn mặt trống rỗng kỳ lạ của anh ta khiến tôi rùng mình. Sau đó, khi khuôn mặt bình tĩnh trở lại, anh chớp mắt tỉnh lại, ra ngoài và đi xuống phố, quên hẳn cửa hàng tiện lợi.

Hideo cho tôi xem video của các sự kiện xảy ra đồng thời trên khắp thế giới. Bản đồ màu của hàng tỷ tâm trí, tất cả đều được kiểm soát bởi một thuật toán.

“Theo thời gian, mã màu sẽ thích ứng với tâm trí của mỗi người. Nó sẽ tự tinh chỉnh, tự cải thiện, cài các phản xạ tự động vào mỗi hành động cụ thể mà người đó có thể làm. Nó sẽ biến thành một hệ thống an ninh hoàn hảo.”

Xét theo cảnh quay này, người dùng không hề biết điều gì đã tác động đến họ, và thậm chí hệ thống còn ngăn cản họ nghĩ về điều đó.” Nếu như mọi người không muốn thế thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ ngừng sử dụng NeuroLink và mắt kính của họ?”

“Em còn nhớ điều anh nói khi anh đưa em một cái không?”

Tôi nhớ lại lời anh ấy nói ngay khi anh dứt lời. Tròng kính đặt lên bề mặt cầu mắt một lớp phim mỏng có độ dày bằng một nguyên tử. Tấm phim này sẽ hoạt động như một ống dẫn truyền giữa cơ thể và kính.

Tấm phim trên mắt sẽ giữ người dùng kết nối với NeuroLink, ngay cả khi họ tháo kính ra.

Tôi đã hiểu lầm các kế hoạch của Zero. Hắn muốn loại bỏ hệ thống này bằng virus trong các Bảo vật gài. Hắn đã muốn ám sát Hideo để ngăn anh thực hiện ý đồ. Hắn ném bom ký túc xá của chúng tôi để loại tôi ra khỏi trò chơi, không để tôi thực hiện mục tiêu cuối cùng của Hideo. Và có lẽ đây là lý do mà Hideo đã không dừng trận chung kết khi thấy có sự cố. Anh muốn tôi ngăn cản Zero để tôi có thể khởi động kế hoạch của anh ấy.

Anh làm điều này vì Sasuke. Anh ta đã tạo ra tất cả những thứ này để không ai có số phận giống như em trai anh, không có gia đình nào phải trải qua những gì anh đã trải qua. Tôi nhớ về cuộc nói chuyện ấy. Anh đã tạo ra Warcross cho nó. và anh ấy đã đáp rằng Mọi thứ anh làm đều là dành cho nó.

Kenn có biết về kế hoạch này không? có phải mọi người đều theo nó không?

“Anh không thể làm thế,” giọng tôi khàn đặc.

Anh ta chằng quan tâm. “Tại sao không?” Hideo hỏi.

“Anh nói thật đấy à?” tôi buông một tiếng cười nhát. “Anh muốn trở thành một… độc tài? Anh muốn kiểm soát mọi người trên thế giới?”

“Không phải anh.” Hideo nhìn chằm chằm tôi như lần gặp đầu tiên. “Sẽ ra sao nếu một thuật toán lên ngôi độc tài? Một cái mã? Sẽ ra sao nếu mã đó có thể khiến thế giới trở nên tốt đẹp hơn, ngăn cản chiến tranh chỉ bằng một đoạn chữ, cứu mạng người nhờ hệ thống tự động? Thuật toán không có bản ngã. Nó không thèm khát quyền lực. Nó được lập trình chỉ để làm việc đúng đắn, công bằng. Nó giống như luật lệ chi phối xã hội của chúng ta, ngoại trừ việc nó cũng có thể thực thi luật lệ đó ngay lập tức, mọi nơi, mọi lúc.”

“Nhưng anh kiểm soát thuật toán mà.”

Mắt anh nheo lại. “Đúng thế.”

“Không ai chọn anh cho việc đó.” tôi cáu.

“Mọi người thì giỏi chọn các lãnh đạo lắm nhỉ?” Anh ấy bật lại.

“Nhưng anh không thể làm thế! Anh đang tước đi một thứ nằm ở cốt lõi của con người!”

Hideo bước tới gần hơn. “Điều gì khiến chúng ta trở thành con người thế? Lựa chọn giết người và cưỡng bức? Để gây chiến, đánh bom và hủy diệt? Để bắt cóc trẻ em? Để hạ sát người vô tội? Đó có phải là một phần nhân tính không nên bị lấy đi không? Nền dân chủ có ngăn chặn được điều này không? Chúng ta đã cố gắng sử dụng luật pháp, nhưng người thực thi pháp luật không thể ở mọi nơi mọi lúc. Họ không thể thấy hết mọi thứ. Nếu anh có thể thì sao? Anh có thể đã ngăn chặn người đã bắt cóc Sasuke. NeuroLink có thể ngăn chặn bất cứ ai muốn bắt cóc một đứa trẻ khác. Anh có thể làm 90% dân số không tội phạm, cho phép cơ quan thực thi pháp luật tập trung vào 10% còn lại.”

“Tức là anh có thể kiềm soát 90% dân số.”

“Mọi người vẫn có thể sống theo ý họ, theo đuổi ước mơ, tận hưởng thế giới tưởng tượng, làm mọi điều họ muốn. Anh không can thiệp vào những điều đó. Họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, miễn là không phạm tội. Không có gì trong cuộc sống của họ thay đổi, ngoại trừ điều này. Vậy thì tốt quá chứ sao?”

Mọi lời Hideo nói có vẻ mâu thuẫn và tôi đứng giữa hai dòng nước, không chắc nên tin vào điều gì. Tôi nghĩ về thành phố của tôi, việc tôi thành thợ săn tiền thưởng vì cảnh sát không bắt kịp với tình trạng tội phạm gia tăng ở New York. Tôi nghĩ có khi điều đó đang xảy ra ở khắp mọi nơi. Họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, miễn là không phạm tội. Không có gì trong cuộc sống của họ thay đổi, ngoại trừ điều này.

Ngoại trừ việc họ không còn tự do.

“NeuroLink là một phần thiết yếu của cuộc sống hàng ngày.” Hideo nói. “Mọi người làm việc và kinh doanh nhờ nó, rồi bị chìm đắm trong các hoạt động giải trí mà nó mang lại. Họ muốn sử dụng nó.”

Và tôi nhận ra rằng anh ấy nói đúng. Tại sao mọi người cần từ bỏ thế giới ảo hoàn hảo chỉ vì quyền tự do? Tự do làm gì nếu bạn sống trong một hiện thực khốn khổ? Nó sẽ giống việc khuyên tất cả mọi người từ bỏ Internet, và ngay cả khi nổi da gà vì biết mình đang đeo kính NeuroLink ngay lúc này, tôi vẫn thấy nhói lòng khi nghĩ đến việc không bao giờ đăng nhập vào NeuroLink nữa, như là tôi không muốn chấp nhận sự thật vậy.

Ngay cả khi không có tấm phim gắn vào mắt, mọi người sẽ không bao giờ ngừng sử dụng nó. Có lẽ họ thậm chí sẽ không tin rằng nó đang kiềm soát họ. và ngay cả khi họ bắt đầu tranh luận với nhau về những tác động khi bị NeuroLink điều khiển, cuộc sống của họ đã quá phụ thuộc vào nó rồi. Bất cứ ai không đăng nhập vào NeuroLink từ bây giờ rồi cũng sẽ sử dụng nó sau này, và thuật toán mới này sẽ được kích hoạt ngay khi họ làm vậy. Cuối cùng, tất cả mọi người sẽ cài đặt nó trong tâm trí. và điều đó sẽ cho Hideo quyền kiểm soát tất cả mọi người.

Có lẽ không ai thèm quan tâm.

“Thế còn biểu tình thì sao?” Tôi nhắn mạnh. “Thế còn việc đấu tranh cho lẽ phải, việc phạm sai lầm hay việc tôn trọng quyền bất đồng của mọi người? Làm thế có ngăn được luật lệ bất công không? Chính xác thì nó sẽ củng cố thứ luật lệ gì?” Tôi siết chặt nắm tay. “Làm sao mà trí thông minh nhân tạo của anh có khả năng đánh giá mọi người trên thế giới hoặc hiểu tại sao họ lại làm thế? Làm sao anh biết anh sẽ không đi quá xa? Anh sẽ không thể một mình mà mang lại hòa bình thế giới đâu.”

“Ai cũng nói vì hòa bình thế giới cho sướng mồm thôi.” Hideo nói. “Toàn để đáp lại cho mấy câu hỏi vô nghĩa, để làm họ có vẻ tốt đẹp hơn thôi.” Đôi mắt của anh lạnh thấu xương. “Anh mệt mỏi vì sự kinh khủng của thế giới này. vì thế, anh sẽ ép nó phải kết thúc.”

Tôi nghĩ về lúc tôi đánh nhau với lũ trẻ ở trường sau khi bố tôi qua đời và hét lên những điều mà sau này khiến tôi hối hận. Tôi nghĩ về những gì tôi đã làm để bảo vệ Annie Pattridge. Mã của Hideo lẽ ra đã ngăn cản tôi. Thế có tốt không? Tại sao tôi lại thấy đau quặn như bị một con dao xoắn trong ngực khi nhận ra rằng đây là lý do anh ấy đưa tôi đến Tokyo? Anh bảo tôi rời khỏi đây không biết bao nhiêu lần.

“Anh lừa dối em.” Tôi nói giọng quả quyết.

“Anh không phải là người tấn công em.” Đôi mắt của Hideo mềm mỏng và kiên định. “Anh không phải là người phá hủy những thứ quý giá của em. có tồn tại cái ác thật sự trên thế giới này, nhưng anh không phải nó. “

Zero đã phá hủy những thứ quan trọng của tôi - những mảnh ghép quá khứ, đồ trang trí và tranh của bố. Ký ức của tôi. Hideo là người đã cho tôi cách lưu trữ những ký ức đó, là người đã cứu tôi khỏi cảnh bị đẩy ra đường, anh là người thương tiếc em trai, yêu thương gia đình và tạo ra những thứ tuyệt đẹp.

Zero làm theo tín niệm bằng vũ lực. Hideo làm theo tín niệm bằng cách ngăn chặn bạo lực. Một phần rồ dại trong tôi hiểu nguyên do kế hoạch của anh ấy, cho dù vẫn thấy ghê tởm.

Hideo thở dài và quay đi. “Khi thuê em, anh chỉ muốn ngăn chặn một tin tặc mà anh biết đang cố cản trở anh.

Anh không biết rằng…” Anh do dự, rồi bỏ lửng câu nói. “Anh không muốn em tiếp tục làm việc mà không hiểu rõ tầm quan trọng của nó.”

“Thì em vẫn tiếp tục làm việc cho anh. Anh không cản trở và cũng không nói cho em biết tại sao.”

Những lần mà anh do dự, miễn cưỡng đưa cả hai tiến xa hơn. Lúc anh quyết định để tôi đi. Lúc tôi bị loại khỏi đội Phoenix Riders. Anh đã cố gắng một mình tiếp tục kế hoạch. Tôi thấy kính áp tròng trên mắt mình lạnh như thể chúng là những thứ xa lạ và thù địch với mình. Tôi nghĩ về phiên bản Warcross đã bị tôi bẻ khóa để sử dụng. Tôi có an toàn không?

Hideo nghiêng lại gần đủ để môi chúng tôi chạm vào nhau. Một phần bản năng trong tôi rất muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai đôi môi. Mắt anh rất tối, gần như đen kịt cùng khuôn mặt u ám. Mọi vấn đề đều có giải pháp, phải không? Anh muốn chứng minh cho em là anh có lý trong kế hoạch này. Lông mày anh nhíu lại. Anh có thể cho em thấy mặt tốt của nó nếu em muốn. Đi mà.

Thông qua liên kết, tôi có thể cảm nhận được sự chân thành của anh, tham vọng cháy bỏng làm điều đúng đắn và mong muốn chứng minh điều đó với tôi. Khi tôi nhìn vào ánh mắt của anh, tôi nhận ra chàng trai thông minh, hiếu kỳ, đầy nhiệt huyết mà tôi từng gặp lần đầu ở văn phòng, người đã chia sẻ sáng chế mới nhất của anh ấy cho xã hội. Đều cùng một người mà. Làm sao có thể cùng một người được? Biểu cảm của anh lộ vẻ không chắc chắn.

Đừng đi, Emika. Anh ấy nói.

Tôi nghẹn ngào. Khi trả lời, tôi nói bằng tông giọng thật bình tĩnh, hơi lạnh lùng của mình. “Tôi không thể ủng hộ anh chuyện này.”

Tôi như có thể cảm nhận được trái tim anh rạn nứt, đâm thẳng vào nơi anh đang mạo hiểm mở lòng với tôi, nơi anh đã cho tôi thấy vết thương chưa lành bên trong. Anh đã tâm sự với tôi, nghĩ rằng có lẽ tôi là người sẽ ủng hộ anh. Sao tôi lại không ủng hộ cơ chứ, khi mà chúng tôi hiểu nỗi mất mát của nhau. Chúng tôi đã thực sự hiểu nhau,… hay chỉ là chúng tôi nghĩ thế thôi. Anh đột nhiên trông thật cô độc và yếu đuối, ngay cả trong lúc đang quyết tâm.

“Emika.” Anh nói trong nỗ lực cuối cùng để thuyết phục tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi cắt đứt liên kết NeuroLink. Dòng cảm xúc của anh ấy đột ngột bị cắt ngang. “Tôi sẽ ngăn cản anh, Hideo.”

Mắt anh nhìn xa xăm, những bức tường cảm xúc quen thuộc lại dựng lên che chắn, cho đến khi anh nhìn tôi theo đúng kiểu đã nhìn trong lần gặp đầu tiên. Anh hơi ngả ra, nhìn kỹ khuôn mặt của tôi như thể đây là lần cuối cùng. “Anh không muốn làm kẻ địch của em.” Anh nói khẽ. “Nhưng anh vẫn sẽ làm điều này dù có em hay không.”

Tôi có thể cảm thấy trái tim mình tan vỡ, nhưng tôi vẫn cố đứng vững. Anh và tôi đều không nhượng bộ, vì vậy chúng tôi tiếp tục đứng trên hai bờ đối nhau. “Vậy thì anh sẽ phải làm một mình rồi.”