Chương 31
Các con phố của Tokyo vẫn trống trải hơn mọi khi. Tôi lướt qua trên ván trượt, tóc bay phần phật phía sau, gió làm mắt tôi chảy nước.
Mọi thứ trở nên quá đỗi phức tạp. Cách đây không lâu, tôi đã lướt qua khu trung tâm đông đúc của thành phố New York chỉ mong kiếm đủ tiền để khỏi bị tống ra đường. Hideo lúc đó ở trên bìa tạp chí, xuất hiện thoáng qua trong một bài báo, bức ảnh trên TV, một dòng tít trên báo lá cải. Bây giờ thì anh ta là người có hàng ngàn khuôn mặt khác nhau mà tôi đang cố gắng ghép lại để thấu hiểu.
Những dòng tít quanh tôi có vẻ là cáo buộc rằng kết quả trận chung kết không công bằng, rằng trò chơi đã bị gài thêm các tăng lực phẩm lậu. Người hâm mộ đang kêu gọi tổ chức lại trận đấu. Các thuyết âm mưu lan tỏa khắp các cộng đồng hâm mộ, nào là một số nhân viên đã gài các tăng lực phẩm đó vào cho vui, nào là công ty Henka Games muốn tăng tỷ suất khán giả, nào là người chơi đã bằng cách nào đó đã tìm ra bí mật của màn đấu ở trận chung kết. Nếu sự thật có lẫn vào đó, thì cũng chẳng ai có thể nhận ra sự khác biệt.
Mọi người tiếp tục công việc mà không nhận ra một thay đổi kinh khủng là NeuroLink bây giờ có thể kiểm soát cuộc sống của họ. Thế có gì khác biệt không? Chẳng phải tất cả chúng ta đã kết nối với thế giới này từ lâu tới mức mê nó hơn đời thực sao? Chúng ta có sẵn sàng từ bỏ nó không? Tôi ngoảnh mặt đi khi bước ngang qua một chiếc xe cảnh sát. Hideo có thể lùng bắt tôi bây giờ bằng cách báo với cảnh sát? Anh có làm thế với tôi không? Khi nào thì anh hết kiên nhẫn? Khi nào anh sẽ quay lưng với tôi hoàn toàn?
Tôi phải tìm cách ngăn Hideo trước khi anh ngăn tôi lại.
Tôi móc chiếc điện thoại cũ bị nứt của tôi ra; chương trình bẻ khóa có thể tìm ra các đồng đội ở Phoenix Riders mà không bị thuật toán NeuroLink mới nhòm ngó. Họ đang tụ tập trong một căn hộ ở vùng ngoại ô, mà tôi đoán là nhà của Asher.
Một tin nhắn không rõ nguồn xuất hiện trên điện thoại của tôi. Rất có thể là Hideo. Tôi phớt lờ nó, chớp chớp giọt nước mắt chực trào ra rồi thúc tấm ván trượt tới tốc độ cao nhất dọc theo một đoạn đường cao tốc trống trải.
Khi Mặt Trời bắt đầu lặn và dát vàng thành phố, tôi dừng lại ở một ngã tư yên tĩnh thuộc ngoại ô Tokyo, nơi thành thị nhường chỗ cho những ngọn đổi và các con phố thưa thớt. Tôi chằm chằm vào một căn nhà ba tầng có cổng, trang trí đơn giản bằng gỗ tối màu và trắng.
Asher chào tôi ở cửa. Anh ấy nhanh chóng đưa tôi vào bên trong rồi dẫn đến phòng khách nơi Hammie và Roshan đã tập hợp. Hai người đứng lên chào đón tôi. Hammie ôm chầm lấy tôi. Một giây sau, tôi nhìn lướt qua những người khác trên chiếc ghế dài ở một số đội khác. Ziggy Prost và Abeni Lea trong đội Cloud Knights. Tremaine cũng ở đây, đang cách xa Roshan dù cả hai ngồi quay về phía nhau như thể họ vừa nói chuyện một lúc trước, sự căng thằng của họ dường như đã giảm đi, nếu không muốn nói là hoàn toàn biến mất.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Hammie hỏi khi tất cả chúng tôi đã ngồi yên vị. Một sự im lặng kéo dài.
Tôi cũng ngồi xuống. “Tớ đã chạy một bản Warcross bẻ khóa,” tôi trả lời. “Tớ không nghĩ rằng mình bị ảnh hưởng như người khác, có thể tớ có thể tìm cách để các bạn cũng dùng được luôn.”
Tôi kể họ nghe từ đầu, việc Hideo đã thuê tôi sau lần đột nhập ấy, về những cuộc gặp gỡ thường xuyên với anh, những gì đã xảy ra khi Zero xuất hiện trong trận chung kết. Tôi kể đến tận lúc đèn đường bật sáng và Asher cũng phải bật đèn phòng khách lên.
“Tớ thấy hắn vô tình nhảy ra trước mất mình.” Tôi kết lại. “Trong khoảnh khắc cuối cùng khi tất cả đều cảm thấy sốc tĩnh điện ấy, đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy dữ liệu của hắn.”
Tremaine nhìn tôi. “Cậu cũng thấy Zero à? Không phải chỉ mình tôi sao?”
Những người khác cũng chen vào. “Tôi cũng thấy hắn.” Asher nói. “Hắn có một chiếc mũ giáp mờ đục và một chữ [vô danh] trên đầu. Áo giáp đen toàn thân.”
Hammie và Roshan cũng thấy.
Mọi người đều thấy Zero trong khoảnh khắc ấy. Điều đó có nghĩa là hắn đã bị lộ ra bên ngoài trò chơi do tôi bẻ khóa, tức là tất cả các dữ liệu của hắn đã bị phơi bày. Tất cả các dữ liệu của hắn!
Đột nhiên, tôi ngồi thẳng người lên và bắt đầu gõ phím. Tôi mở tài khoản Warcross lên, rồi đến mục Thế Giới Ký ức. Có một Ký ức ở đó, Ký ức của tôi về trận chung kết. “Mình cần xem lại cái này.” Tôi lẩm bẩm khi những người còn lại xúm lại quanh tôi. Tôi truy cập vào Ký ức, chia sẻ nó với mọi người để họ có thể nhìn thấy những gì tôi thấy. Thế giới trong giây lát biến mất, đưa tôi trở lại Ký ức mà tôi đã ghi lại. Tôi thấy trận đấu bắt đầu và sau đó là những cây cầu, những con robot nổi lên, trận chiến diễn ra sau đó. Tôi tua nhanh đến cuối, rồi tôi cho đoạn ký ức chạy tiếp sau khi cú sốc tĩnh điện, khi Zero đột nhiên đứng trước mặt tôi. Tôi dừng lại.
Dữ liệu của hắn. Tôi đã ghi lại hết.
Tôi có thể thấy tài khoản thật của hắn.
“Emika.” Asher nói với tôi khi xem Ký ức. “Em có thể tìm ngay ra hắn là ai không?”
Tay run run, tôi lướt qua tài khoản cá nhân của Zero.
Và chắc chắn là đây rồi. cú kích hoạt đã làm hắn bị lộ trong một tích tắc, nhưng thế là quá đủ cho tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào thông tin tài khoản đang hiển thị trước chúng tôi, lơ lửng ở giữa phòng khách.
Có một cái tên, một tên người thật, lơ lửng cùng với một bức ảnh ngoài đời của Zero. Tôi không cần phải đọc tên mà vẫn biết đó là ai. Đó là một người trông hao hao Hideo nhưng trẻ hơn, một cậu bé giống hệt Hideo cách đây vài năm. Một cậu bé trạc tuổi tôi. Tôi nhìn lại cái tên, và không tin vào mắt mình.
Sasuke Tanaka
#
Tối đó, tôi ra đứng ở sân trước. Tôi cần hít thở không khí trong lành. Đèn đường bên ngoài ngôi nhà của Asher tỏa ra một mạng lưới ánh sáng trên vỉa hè; tôi tập trung vào đó để giải tỏa tâm trí và tìm một khoảnh khắc yên bình. Sau đó, tôi nhìn lên trời tìm kiếm các vì sao. chỉ có thể nhìn thấy từ đây một vài chấm rải rác đại diện cho phần còn lại của Dải Ngân hà không có hình hài rõ ràng. Tôi không quan tâm. Thật vui khi được nhìn thấy thế giới thực hơn là phiên bản nâng cao của NeuroLink.
Sasuke. Sasuke.
Hàng sa số câu hỏi nảy ra trong tâm trí tôi. Hideo không thể nào biết về điều này. Nếu biết thì anh đã nói, thậm chí có thể sẽ ngừng luôn kế hoạch của mình. Nhưng sao có thể thế được? Sasuke đã mất tích từ nhiều năm trước, bị một kẻ nào đó bắt cóc. Tại sao cậu ta lại xuất hiện trở lại để xâm nhập hệ thống và ngăn chặn Hideo? Tại sao cậu ta không xuất hiện trước mặt Hideo để tiết lộ danh tính thực sự? Cậu ta còn nhớ cuộc sống trong quá khứ của mình không, có biết rằng Hideo là anh trai của cậu ta không? Ai kiểm soát cậu ta? cậu làm việc cho ai? Tại sao lại giữ bí mật danh tính của mình?
Mà cậu ta có thật không?
Tôi ngồi xuống lề đường và co đầu gối lên cằm. Hideo sẽ ra sao khi phát hiện ra? Anh ấy sẽ dừng kế hoạch lại nếu biết chứ? Liệu tôi có muốn anh dừng lại không? Điều gì tệ hơn đây, một thế giới mà Hideo đấu tranh chống lại bạo lực, hoặc một thế giới mà Zero đấu tranh bằng bạo lực?
Tôi tự hỏi Hideo đang nghĩ gì và tôi cố lắm mới không bật NeuroLink để được lắng nghe cảm xúc của anh, để gửi cho anh một tin nhắn và nghe thấy giọng anh.
Một tin nhắn. Tôi ngó xuống điện thoại của mình, nhớ lại ghi chú mã hóa mà tôi nhận được trước đó lúc chiều. Một giọng nói bên trong vẫn thôi thúc tôi không nên mở ra, không cân nhắc những điều mà Hideo cố thuyết phục tôi nghe theo. Nhưng ngón tay tôi vẫn lướt qua tin nhắn và sau một lúc, tôi quyết định mở nó ra.
Không phải của Hideo, mà là của Zero.
[Lời đề nghị vẫn còn hiệu lực đấy.]
Một tiếng ting nhỏ thông báo rằng tôi vừa mới tải xuống thứ gì đó vào tài khoản của mình. Bàn tay của tôi bị đóng băng trên những tập tin mới.
Đó là những Ký ức của tôi. Thế Giới Kỷ ức của tôi. Tôi bật ra một tiếng thở gấp khi thấy các tập tin khác nhau, mọi Ký ức của bố tôi mà Zero đã bị đánh cắp lúc đầu giờ đang trở lại như thể chưa bao giờ mất đi.
Hắn ta đã trả lại.
Bàn tay tôi bắt đầu run rẩy. Rồi tôi nhắm mắt lại và quàng tay quanh chân, sung sướng như thể chết đi sống lại. Khi tôi mở mắt ra, chân tôi đã ướt nhẹp.
Lời đề nghị vẫn còn hiệu lực đấy.
Lời đề nghị của hắn ta. Tại sao hắn lại trả cho tôi những gì chính hắn đã lấy đi? Sao hắn dám vờ trả lại cho tôi chúng như một món quà, như thể đang ban ơn cho tôi? Tôi hình dung lại bóng dáng của hắn ta trong cái hang màu đỏ đó, cả giọng nói trầm và thấp. Tôi hình dung tấm lại áo giáp màu đen bao quanh tay, chân, bao quanh toàn thân mình, biến đổi tôi thành người khác.
“Này.”
Tâm tư tôi phân tán vì câu chào ấy. Tôi nhanh chóng lau mắt và quay đầu lại, thấy Tremaine đã đứng bên cạnh tôi. “Chào.” Tôi lẩm bẩm, giấu điện thoại đi. Tremaine chú ý đến cử chỉ của tôi, và anh ta có liếc xéo tôi nhưng cũng không bình luận gì thêm. Hôm nay có quá đủ bí mật bị tiết lộ rồi.
“Một thợ săn tiền thưởng khác liên lạc với tôi.” Anh ta nói, vươn vai lên. Đèn đường chiếu ánh sáng lên làn da nhợt nhạt của anh ta.
Mắt tôi chạm mắt anh ta. “Một người của Hideo à?”
Tremaine gật đầu. “Tôi nghĩ mình đã gặp anh ta khi ở Hắc Giới. Anh ta ngồi với những kẻ khác để cùng xem xổ số ám sát. Nếu chúng ta hợp tác, chúng ta có thể tìm tới anh ta và yêu cầu trợ giúp. Chỉ có ba chúng ta là những người hiểu cách hoạt động của Warcross và đã từng làm việc cho Hideo trước đây.”
Tin nhắn của Zero vang lên trong suy nghĩ của tôi. Tôi quay đi và gật đầu. “Vậy thì chúng ta sẽ đi vào Hắc Giới. Chúng ta sẽ tìm cách liên hệ với anh ấy. Chúng ta có thể giải quyết vụ này.”
“Để ngăn chặn Hideo à?” Tremaine hỏi. “Hay Zero?”
Tôi nghĩ về cái nhìn mạnh mẽ của Hideo, về tư duy thiên tài của anh ấy. Tôi nghĩ về cách anh tựa đầu yếu ớt vào tôi và thì thầm tên tôi. Tôi nghĩ về cách anh ấy nhìn lên các vì tinh tú, tìm kiếm một cách để vượt qua quá khứ của mình. Tôi nghĩ về những lời mà chúng tôi đã nói. Sau đó, tôi nghĩ về giọng nói ngạc nhiên của Zero, sự giận dữ của hắn khi đối mặt với tôi trong trận chung kết, cách hắn ta đã đánh cắp kỷ niệm của tôi. Cách hắn ta trả lại chúng.
Ai cũng đều có giá cả, hắn nói. Cô ra giá đi.
Tremaine chìa tay xuống chỗ tôi, và sau một lúc, tôi nắm lấy đu người đứng lên. Rồi chúng tôi cứ đứng đó bất động, nhìn những ánh đèn đường của Tokyo. Chân tôi cứ thế bước khỏi căn nhà và hướng về phía thành phố, trong lúc tim tôi phân vân giữa những sự lựa chọn, không chắc bây giờ mình nên đi về đâu.