← Quay lại trang sách

Chương 5

"Vậy là anh ấy nên làm gì nhỉ, anh Tell ấy?" ông hỏi tôi. "Nếu như anh không nghe gã pháp quan thì anh sẽ bị làm sao? Còn cả con trai anh ta nữa. Nhưng nếu anh ta vâng lời và bắn thì có thể sẽ làm con trai mình bị thương hoặc giết chết cậu bé."

Tôi cho là Tell nên lấy nỏ bắn gã Gessler chết ngay tại chỗ. Ông giải thích là còn bọn lính, chúng sẽ nhào vào bắt ngay nhà xạ thủ và con trai anh cùng tất cả mọi người ở đó nữa.

"Anh ấy nên làm gì đây?" ông khẽ nhắc lại lần nữa. Sau đó ông kể tiếp. "Tell lên dây nỏ. Lấy một mũi tên từ bao đựng ra rồi giấu mũi thứ hai vào ngực áo. Tì khuỷu tay vào đầu gối, áp thân nỏ vào vai, anh nghiêng đầu ngắm qua rãnh tên nhằm về hướng cây sồi, nơi có cậu con trai cứng đầu mà ngay giây phút này anh muốn được ôm chặt vào lòng.

"Gessler xuống ngựa. Hắn đi mấy bước cứng đờ. Có thể hắn ta bị đau mông. Hắn ta dùng một chiếc yên mới, nên ban đầu bị đau vì chưa quen."

Mặc dầu tôi biết, Tell bắn mũi tên trúng vào trái táo ngay, vậy mà vẫn hồi hộp chờ nghe đoạn sau.

"Sau đó sao ạ?"

"Sau đó à?" ông suy nghĩ. "Tell làm vẻ mặt như thể… Ông không biết như thế nào. Trong lòng anh phẳng lặng như tờ. Và rồi lại xen lẫn cơn giận dữ." Ông gầm lên.

"Một cơn thịnh nộ. Nhưng rồi sau đó anh lại nén xuống. Anh ngắm mục tiêu. Anh hạ cây nỏ xuống."

"Tại sao ạ?" tôi la lên.

"Hai con chó vờn và cắn nhau trước cây sồi." Lời kể dừng lại. Ông nhún vai và làm vẻ mặt láu lỉnh.

Tôi phật ý. Nhưng ngay lập tức tôi bật cười.

"Tiếp theo như thế này, người ta xua những con chó đi và giữ chặt tay bọn trẻ hơn. Người ta cầu khẩn tất cả các vị thánh. Và đột nhiên: Phựt!" Ông bắt chước tiếng dây cung bật và thở phào.

"Trúng ạ?"

"Đúng. Và thế nào nhỉ? Trúng ngay giữa. Mũi tên xuyên vào thân cây cách đầu Walter một gang tay. Quả táo…"

"Nó vỡ tan," tôi reo lên, "phập! Bắn vào táo là vậy mà."

Ông nói, "Dân chúng reo hò giống như đi xem một trận bóng đá ấy. Walter hớn hở cười. Cậu chạy ra với cha lúc ấy vẫn còn đang quỳ gối, anh quàng tay ghì chặt con vào vai mình.

"‘Đồ của nợ, cả hai cha con nhà nó’, Martha xúc động lầm bầm.

"Thậm chí gã nhợt nhạt cũng ứa nước mắt. Gã lòng khòng thì đứng đờ người ra. Gã nhận thấy lúc bấy giờ là một khoảnh khắc tuyệt vời mà chính gã đã được chứng kiến. Về nhà nơi thung lũng đầy bóng râm của mình, gã sẽ kể nhiều về câu chuyện này.

"Ai bắn được giỏi như vậy, Gessler nhận ngay ra, người đó sẽ rất nguy hiểm. Và nguy hiểm gấp đôi nữa vì đám đông ồn ào kia ủng hộ hắn.

"Cậu võ đồng, đứa đang giữ con ngựa của hắn, giúp hắn lên ngựa. Ngay lập tức xung quanh hắn trở nên yên lặng. Tên bạo chúa hơi ngả người về hướng anh thợ săn râu quai nón. ‘Chúc mừng,’ hắn nói. ‘Đúng là thần xạ.’

"Tell gạt hai giọt nước mắt trên khuôn mặt.

"Gessler nhìn lên. Hắn kéo dây cương. Người ta thở phào. Nhưng sau đó hắn ngoái lại nhìn ra sau, như thể chợt nghĩ ra điều gì mà hắn suýt quên. ‘Còn nữa,’ hắn nói với Tell. ‘Ngươi đã giấu một mũi tên thứ hai vào áo. Ta muốn hỏi, nó dùng để làm gì?’ "‘Ôi!’ Tell lầm bầm. Anh rút mũi tên đó ra.

"Walter giải thích, ‘Nó để dùng cho mọi trường hợp.’

"‘Nhưng chính xác là dùng để làm gì?’ tên pháp quan muốn biết. Cậu bé nhìn cha. "‘Để… đường cùng,’ Tell bối rối lắp bắp.

"‘Ta muốn nghe sự thật,’ tên bạo chúa nói, ‘cho dù nó thế nào đi nữa. Và ta hứa sẽ tha mạng ngươi. Nếu như người không bắn trúng quả táo thì…’

"‘Đúng,’ Tell khẳng định, trước khi tên pháp quan nói hết lời. ‘Nếu vậy tôi sẽ nhằm mũi tên thứ hai vào ngực ngài.’

"‘Và trúng,’ Walter reo lên, ‘có Chúa chứng giám đó chẳng phải là trò ảo thuật đâu, thật đấy.’

"‘Làm thế là đúng!’ người ta nghe thấy ai đó reo lên.

"Gessler xoay mình. Rồi hắn từ từ quay về hướng anh thợ săn râu quai nón. ‘Ta tha mạng cho ngươi, điều đó ta đã hứa. Nhưng ngươi sẽ sống ở đâu và thế nào thì ta không nói nhé.’

"Phần sau nghe khó hiểu, vì những quả chuông nhà thờ reo lên báo đã trưa. Chúng gọi mọi người đi ăn, cải hoặc đậu, có thể với thịt mỡ, một chút cá đánh ở dưới hồ."

Ông đùa với tính thiếu kiên nhẫn của tôi lần nữa. Thay vì kể tiếp câu chuyện, ông cứ nói mãi thời ấy không có những món nào. Đầu tiên là không có khoai tây. Thực ra là nó có rồi, nhưng ở nơi khác, ở nơi xa lắm, vẫn còn chưa có tên gọi, sau này mới là châu Mỹ. Thứ hai là hồi ấy không có gạo, thứ ba là không có ngô, thứ tư là không có cà chua. Không có, không có… Trong đầu tôi hiện lên một bức tranh điểm xuyết bằng những chấm mờ nhạt.

Ông đứng lên. "Tell không thể ăn trưa ở nhà bà mẹ vợ Martha được," ông nói. "Tại sao ạ?"

"Đám lâu la của Gessler túm lấy anh, lũ chặn đằng sau, lũ quây đằng trước. Chúng giật cây nỏ khỏi tay anh. Dao săn và túi tên cũng bị lấy khỏi thắt lưng anh. Chúng trói quặt hai tay anh ra sau và dắt anh đi. Anh bị mang ra một chiếc thuyền của tên bạo chúa.

Ở trong thành trì của Gessler tại Kuessnacht nơi tận cùng của hồ, người tù bị nhốt ở đó. Sâu đến mức anh ta chẳng thấy nổi một tia sáng nào nữa."