Chương 6
Tôi đã đoán là câu chuyện xảy ra chẳng tốt lành gì, nhưng đến bây giờ thấy cảnh khủng khiếp như vậy thì tôi vẫn giận sôi lên.
"Lũ lợn," tôi nguyền rủa.
Ông vẫn bình tĩnh. Ông lấy một chai bia trong bếp. Ông rót cho tôi một cốc trà. Thứ đồ uống đó ngọt lờ lợ và quá nóng.
Tôi nghĩ tới Walter cúi mình xuống thành giếng uống nước hoặc dùng một chiếc gầu gỗ múc lên, chỉ là nước lạnh buốt.
Tôi hình dung ra cậu trong đám lính đông lúc nhúc và tua tủa những ngọn giáo. Trông cậu rất thất vọng. Chắc chắn là cậu muốn bị bắt còn hơn là bất lực đứng đó. Cậu đã cùng cha chia sẻ hành động dũng cảm vừa rồi, nhưng bây giờ chẳng làm được gì nữa.
"Vậy bây giờ chẳng cần đến Walter nữa hả ông?" tôi hỏi.
Ông nhìn tôi. "Tell còn cần cậu ấy, và Helwig, mẹ cậu ấy cũng cần. Cậu ấy là con trai cả trong nhà.
"Walter bấy giờ đi bên cạnh người cha bị trói. Đám giáo mác tua tủa dựng lên như rừng sậy vây quanh hai người. Tell tập tễnh đi. Anh cố an ủi cậu con trai, ‘Nơi nào một có cánh cửa đóng lại thì lại có một cánh cửa được mở ra.’
"Walter đi sát bên cha, chính cậu cũng đã hơi tập tễnh một chút. Cậu rất muốn đi cùng cha tới làng Flueelen, nơi những con thuyền độc mộc của Gessler nằm đó. Nhưng Tell nói, ‘Đi đi, bà ngoại Martha đợi con đó.’"
Ông gật đầu. Trông như thể ông đang gật với những ý nghĩ của mình.
Những ý nghĩ của tôi thì quay trở lại chỗ cây sồi, đến với Walter, cậu đang đứng không mảy may nhúc nhích, nghĩ đến quả táo dễ lăn trượt đang đặt trên đầu cậu. Tôi nói, "Vậy mà không hề sợ, hoàn toàn chẳng sợ chút nào."
"Ai?" "Walter."
"Không." Ông tìm một lời giải thích. "Không khí lúc ấy hồi hộp lắm. Cậu bé không hề sợ hãi. Sợ là kẻ khác, chính là gã nhợt nhạt đấy. Gã bỗng nhiên lo lắng cho cậu bé. Gã định bịt mắt cậu lại, để không phải nhìn thấy mũi tên phóng lại. Nhưng Walter không chịu."
Tôi cho là Walter chẳng phải sợ, chừng nào cậu bé còn nhìn thấy cha. Với đôi mắt bị che khuất, trong bóng tối cậu sẽ vô cùng cô đơn. Như vậy mới đáng sợ.
"Như thế đấy," ông nói rồi ngừng lại một quãng. "Cậu ta đã đến nhà bà ngoại Martha. Bên bàn vắng mặt Tell. Nhưng Hedwig, vợ của Tell, mẹ Walter ở đó. Một bà hàng xóm, người hay bàn tán về các tin đồn và thích phóng đại, đã kể cho chị nghe câu chuyện khủng khiếp về quả táo. Hedwig không muốn tin bà ta. Chị tự hỏi, tại sao Tell lại bắn vào một quả táo mà nó còn ở trên đầu con mình nữa chứ, táo năm nay mọc thừa thãi quá hay sao? Chị thấy đúng ra bắn táo là trò của những người làm xiếc khiến đám người xem phải sửng sốt chứ không phải dành cho chồng chị.
"Hedwig muốn biết sự thật. Chị đến nhà Martha với bộ dạng sửng sốt.
"Walter cầm thìa múc súp trong chiếc tô lớn và lắng nghe những người phụ nữ nói chuyện. Cậu tự hào một chút nhưng khá buồn bã. Và cậu cũng tức giận. Nhưng trước hết là đói. ‘Một cái bao rỗng chẳng thể nào đứng được,’ cha đã nói vậy mà.
"Món rau cải và thịt ba chỉ thật ngon. Martha nổi tiếng là người nấu ăn ngon nhất vùng. Nhiều người đến chơi nhà bà để học hỏi các kinh nghiệm. Bà biết hết, người ta phải chăm một em bé tè dầm ra giường như thế nào, chăm sóc một vết thương khó lành ra sao, và cần làm gì để chống lại những cơn ác mộng. Bà thường khuyên dùng mỡ rắn. Walter không rõ là để cho những bệnh gì nữa.
"‘Ôi, anh Wilhelm này,’ cậu nghe thấy mẹ thở dài. ‘Đi ngang qua cái mũ của viên pháp quan mà cứ kệ như một cái cây ngoài đồng không mông quạnh ấy. Lúc nào anh ấy cũng sa vào những khó khăn, anh ấy luôn có mặt ở nơi nguy hiểm đe dọa. Và mỗi khi ngồi im thì anh ấy luôn làm vẻ mặt sửng sốt và nói, ‘Trời ơi là trời.’ Chị nâng chiếc tạp dề lên lau mắt rồi đưa hai bàn tay vò nát nó. Chị chợt khóc òa lên. Sau đó chị quệt mũi và nói, ‘Con đã chịu đựng đủ rồi. Mùa thu trước, khi đi phát rẫy ở Oberen Egg, anh ấy suýt bị một cái cây đè chết.’
"‘Suýt thôi!’ bà Martha cố gắng an ủi chị, nhưng giọng bà vang lên có vẻ cứng rắn.
"Walter, lúc ấy cũng có mặt khi đốn cây, khẽ cười. Chỉ vậy thôi, chừng nào cậu còn ăn. Nhưng dù là đang chén đầy miệng cậu cũng có thể nhớ lại. Cha lúc ấy sợ quá kêu lên, ‘Úi trời ơi’, khi bị thân cây đổ sát người. Thật sự là nguy hiểm nếu cha chỉ còn nói được mỗi tiếng ‘ơi’ thôi.
"Ngày hôm trước Tell và Walter đã đến núi Alp. Họ cùng trông coi công việc ở đó với anh vợ của Tell là Jakob, người tối nay lại đợi hai cha con đến. Tell thì đi săn thú. Walter thì trông những con dê, chúng được chăn chung với lũ bò trên núi Alp. Cậu vẫn đến đó dù không có cha đi cùng.
"‘Con chịu đựng đủ rồi,’ Hedwig nói thêm lần nữa. ‘Anh ấy đuổi theo một con sơn dương, nó leo núi tốt hơn anh ấy, và leo lên một mỏm đá mà không thể tiến hay thoái được nữa. Tối rồi đêm đến, anh ấy suýt chết rét trên ấy.’
"‘Nhưng nó vẫn sống mà,’ bà Martha nói.
"Không nghe mẹ nói, Hedwig vẫn tiếp tục. ‘Anh ấy cứu thoát một người bị truy đuổi, trèo một chiếc thuyền độc mộc qua hồ, mặc giông tố và đó là việc mà chẳng ai dám làm.’
"Hedwig kể về việc chồng chị đã làm mà sau này mới đến tai chị. Câu chuyện về hành động dũng cảm của anh cứ lan mãi ra, được truyền tụng thành huyền thoại anh hùng.
"Chuyện đó xảy ra như thế này. Một người nông dân tổng Nidwalden đã giết chết một tên pháp quan. Lúc đó bọn kỵ sĩ truy đuổi anh ta. Kẻ đào tẩu chỉ còn một đường thoát là vượt qua hồ.
"Tên pháp quan đã quấy rầy vợ anh nông dân khi chị ở nhà một mình. Hắn ép chị phải chuẩn bị bồn tắm cho hắn. Sau đó, khi hắn trần truồng nằm trong bồn thì giở trò cưỡng ép chị. Nhưng chị chạy thoát để gọi chồng. Anh nông dân nổi giận lao ra khỏi rừng. Anh đang đốn củi, và với chính cây rìu đó anh bổ chết kẻ lạ mặt. Hắn có thể làm ông chủ ở chỗ nào hắn muốn, nhưng trong căn nhà này thì đừng hòng.
"Anh nông dân đào tẩu loạng choạng chạy đến bờ hồ. Anh xin người đánh cá chở anh qua hồ. Trời nổi sấm chớp. Người đánh cá từ chối. Hai người đứng trong ánh chớp giật nhạt nhòa. Sau đó, trời tối sầm lại, mịt mù, đen như mực. Rồi lại một tia sáng vụt lóe lên và tiếng sấm rền vang. Người nông dân van nài bác đánh cá nhưng vô ích.
"Lúc đó, ngay chính khoảnh khắc cuối cùng, người thợ săn râu quai nón hiện ra, anh là người giỏi tay chèo cũng như bắn nỏ. Người nông dân tổng Nidwalden tuyệt vọng kể cho anh nghe nỗi bất hạnh của mình, trong lúc tiếng vó ngựa vang lên. Tell nhảy lên thuyền độc mộc. Anh dũng cảm chèo thuyền vượt hồ và cứu được mạng sống của người nông dân tội nghiệp đó.
"Câu chuyện mạo hiểm này Tell giấu không kể cho vợ. Không phải vì khiêm tốn, mà anh sợ chị trách. Những lúc như vậy giọng Hedwig sẽ cao vút lên. Hơn nữa, chị có lý. Tell không biết anh nên nói gì, anh chẳng thể nào phân trần nổi. Và vì anh cứ im lặng và chỉ im lặng, nên giọng Hedwig cứ cao rồi cao hơn nữa. Người vợ cứ tuôn ra cả tràng dài những lời giận dỗi, Tell đứng bên cạnh, đôi tay thõng xuống.
"‘Wilhelm Tell, người cứu tinh và kẻ báo thù,’ anh nghe thấy vợ nói, ‘mặc kệ vợ con gặp tai họa. Người nhà thì cứ chờ đợi anh. Muộn rồi, họ vẫn luôn chờ đợi, nhưng có lẽ chỉ uổng công thôi.’
"Mỗi lần Tell ra ngoài, cánh cửa sập lại sau lưng, hai ngày sau anh mới quay về với một con sóc, một con gà gô, một con thỏ và trứng chim đầy vốc tay. Vậy là có một bữa ngon. Cả nhà đều ăn thật no đến mức sau đó hơi khó chịu một chút, nhưng điều đó không làm giảm đi niềm vui của họ.
"Walter từng lấy cây nỏ của cha trên tường. Cậu muốn dùng nó để bắn. Tell lấy lại món vũ khí trên tay con. ‘Đầu tiên con phải tự lên dây được đã,’ anh cả quyết.
"Cậu bé hiểu rằng cậu phải kiên nhẫn đợi thêm thời gian nữa."