Chương 8
Ông biến mất trong căn nhà vườn trồng cà chua. Nó có góc cạnh như một cái tủ, gồm những cánh cửa sổ nhỏ được xếp lại để trồng các loại rau cỏ sợ mưa. Qua lớp kính tôi nhìn thấy cái bóng mờ mờ của ông.
Tôi lấy chiếc kéo cũ trên bậu cửa nhà để dụng cụ làm vườn rồi cắt một nắm lá của hàng xà lách mọc sát ra rìa luống. Tôi đã biết một chút việc ở nhà ông bà. Tôi biết buổi tối thường có món rau trộn và sau khi dùng kéo phải mang ngay về đặt lại nơi bậu cửa.
Tôi rửa rau trong nhà bếp. Ông trộn nước xốt. Trên bàn là một miếng bánh pizza đã làm sẵn, chỉ cần làm nóng lại là xong.
Bà nấu ăn vào Chủ nhật. Những ngày làm việc thì ông có nhiều thời gian hơn, ông chỉ chăm khu vườn. Cả hai ông bà đã nghỉ hưu rồi, nhưng có thể nói là ông nghỉ hưu nhiều hơn bà.
"Ồ!" bà thốt lên vẻ thán phục, khi ngồi trước bàn ăn đã bày biện. Bà vừa mới để vào tủ lạnh một chiếc kem cho tôi. Mỗi tối đi làm về bà thường mang về cho tôi một thứ gì đó ở ngoài ki-ốt. Thậm chí có lần cả một con dao gấp. Một con dao tốt, con dao hảo hạng có hình chữ thập Thụy Sĩ.
Bà hỏi thăm xem Wilhelm Tell thế nào, cứ như là ông cháu tôi vừa gặp anh ngoài vườn ấy.
Tôi thông báo, "Không dễ chịu lắm đâu ạ. Lúc này anh ấy đang bị trói ngồi trên một chiếc thuyền độc mộc."
Bà làm vẻ mặt thâm trầm suy nghĩ. Bà có vẻ thích Tell. Tôi tin là bà thích những câu chuyện làm bà phải thấy lo lắng một chút. Bố tôi, người con trai út của bà cũng luôn làm bà bận tâm. Tất nhiên bà cũng lo lắng cho ông tôi, nhưng theo một cách khác.
Trên bức tường phía sau bà, treo một bức ảnh cũ đã vàng úa. Trong đó ông tôi mặc quần áo ngày lễ giống như Wilhelm Tell. Khó mà nhận ra ông, thời ấy ông râu ria xồm xoàm và rất trẻ.
Tôi thử hình dung bố tôi cũng hóa trang, ăn mặc kiểu Tell và để râu tóc bờm xờm như cỏ khô. Và tôi là cậu con trai Walter. Bố nắm tay tôi và có thể sẽ nói với tôi, "Người ta không thể cấm lũ chó sủa đâu, con à."
Bố tôi thì cũng chẳng ít lầm lì hơn người thợ săn râu quai nón. Và cũng kiệm lời như vậy. Bố chịu được thời tiết nóng, lạnh và cơn đau đầu. Chỉ có những câu hỏi mà bố không chịu nổi. Đen đủi cho bà, người muốn biết tất cả. Vì từ nhiều tháng nay bà không nhận được câu trả lời nghiêm túc nào của con trai mình nên bà hỏi tôi.
Bà quan tâm đến bố sống như thế nào kể từ khi chia tay mẹ con tôi. Tôi không thể thông báo đầy đủ những gì bà muốn nghe.
Ông im lặng. Ông gật đầu. Tôi không biết, chuyện này gì có gì đáng để gật đầu. Tôi thấy là ông gật đầu quá mức cần thiết rồi.
"Nói đi," bà lại bắt đầu. "Nói xem cô Cornelia này…" Bà muốn biết rõ hơn về cô bạn gái của bố.
"Cô ấy là trợ lý cho bác sĩ răng," tôi trả lời. Nhưng bà biết điều ấy rồi. "Cô ấy dễ thương," tôi tiếp tục. Chuyện này thì mới với bà.
"Bạn gái mới thì bao giờ chả dễ thương," ông nói chen vào.
"Nhưng cô ấy cũng không mới đâu ạ," tôi nói.
"Không hả?" Bà tò mò nhìn tôi. Mới và không mới như thế nào, bà không muốn hỏi rõ nữa.
Chúng tôi chúc nhau một đêm tốt lành. Với tôi thì đó là một đêm rất tệ. Nỗi nhớ nhà chất đầy giường và tôi lại nằm chính giữa. Thà đứng ở Altdorf đội một quả táo để đợi bắn còn hơn nghỉ hè ở đây. Ít nhất thì đêm nay tôi cảm thấy như vậy.
Tôi thử hình dung ra bố tôi, bố đưa nỏ lên và áp má vào. Tôi chỉ tưởng tượng ra được một nửa. Hoặc chỉ được một phần tư thôi.
Đêm ấy giống như một đường hầm không có lối ra.