← Quay lại trang sách

Chương 9

Buổi sáng tôi tự hỏi, bóng tối bỗng nhiên biến mất hút đi đâu vậy nhỉ.

Ánh sáng đẹp đến bất ngờ.

Chúng tôi ngồi trên cầu thang, ông và tôi. "À," tôi nói.

Ông khẳng định, "À. À, được rồi," và kể tiếp câu chuyện.

"Lúc này Walter đang trên đường đến dãy núi Alp. Trên lưng cậu mang một gùi đựng đủ mọi thứ mà bác Jakob cần đến. Vật nặng nhất là một túi vải lớn đựng muối. Đậu khô và bó dây chão thì nhẹ hơn.

"Bầu trời trên đầu Walter xanh trơ trụi. Ở phía tây những đám mây dồn lại che mặt trời, chúng nhanh chóng phồng lên thành những khối sần sùi, đám nọ che đám kia. Không gian trông có vẻ bệnh hoạn. Có thể do ánh sáng màu lục nhạt gây ra cảm giác đó.

"Cậu bé đổ mồ hôi.

"Những ngọn gió thổi đến, từng đợt giữa những khoảng trống người ta cảm thấy cái nóng bốc lên từ những sườn núi lởm chởm đá nhỏ hay từ những bụi cây nhỏ bốc lên."

Ông nói về thời tiết như thể một nhà báo nói về một trận bóng đá. Từng câu một ông nói theo những đám mây hạ xuống, khí lạnh của những cơn gió sắp thổi tới, rồi sấm chớp giật và tiếng sấm nổ, sau đó là từng cơn gió thốc và mưa như trút nước.

"Con đường mòn trên núi đã thành con suối. Walter sợ chỗ muối sẽ tan ra và nhỏ giọt xuống sau lưng cậu. Cậu gom lá dương xỉ lại để đậy gùi, và đi tiếp trong bóng tối nhập nhoạng đang rền tiếng sấm.

"Một lần cơn gió thốc thổi tung Walter ra khỏi con dốc ngược. Cậu chộp lấy một nhánh cây và giữ chặt lấy, rồi cố leo lên được trên mặt đường.

"Dưới một mỏm đá cậu ngồi thở lấy hơi. Cậu chợt nghĩ đến những mụ phù thủy mưa bão, những phù thủy hô gió gọi mưa, họ ngồi bên những đống lửa cùng thổi ra những cơn bão tố. Họ ném sâu bọ vào những chiếc nồi lớn, khuấy lên và hát những khúc ca phù phép, và luyện sấm sét giống như con người vẫn nấu súp."

"Những bà phù thủy đó có làm ra thời tiết đẹp không ạ?" tôi hỏi. Ông ngẫm nghĩ. "Ông cũng không biết nữa."

"Có lẽ không," tôi nói. "Họ không thể làm gì hơn là cho trời rạng lên một chút thôi."

Tâm trí tôi nhảy chồm chồm như một con cún con. Về bà phù thủy tóc vàng làm ra thời tiết đẹp, về mẹ tôi và nhiều chuyện mà tôi lại quên ngay lập tức. Tôi hình dung theo lời kể của ông. Họ im lặng lượn lờ như những con quạ núi mà có lần chúng tôi thoáng thấy.

"Walter nghĩ đến cha," ông nói, "giờ này anh đang bị trói hai tay ngồi trên chiếc thuyền độc mộc chao đảo ngả nghiêng. Cơn bão càng mạnh hơn, thì nỗi lo của cậu bé cho cha mình càng ít hơn. Cơn bão cũng thuộc về Wilhelm Tell giống như lòng dũng cảm, sức mạnh và cây nỏ."

Ông đứng lên vươn vai. "Hú!" ông vui vẻ hú vọng ra ngoài vườn. Ông bắt chước tiếng gió gào mà giờ đây Walter đang nghe rất rõ trong cơn bão.

"‘Hú, hú, hú!’

"Cậu bé cũng trả lời. ‘Hú, hú, hú!’

"‘Cháu đấy à,’ người đàn ông đứng trước mặt cậu nói. Đó là bác Jakob. Bác ấy hỏi về cha của Walter.

"‘Cha cháu sẽ đến sau,’ cậu bé giải thích. Chậm nhất là đến sáng, Walter tin chắc là cha cậu sẽ thoát ra được. Cậu nhìn thấy cha đang đứng trên thuyền, sừng sững như một cột buồm, tên bạo chúa và lũ lâu la vây quanh anh và hễ đứa nào lại gần là bị đôi chân dài của anh đá văng xuống nước."

Tôi cũng nhìn thấy anh, người thợ săn râu quai nón. "Anh rút dao," tôi nói, "và cắt đứt đôi sợi dây trói. Anh quỳ gối, kẹp con dao vào hai gót chân, anh cứa dây trói vào lưỡi dao."

Ông cười. "Một tên trong đám lâu la còn bám bên ngoài thành thuyền. Những tên còn lại… cũng vậy."

"Chết đuối ạ?"

"Thứ nhất là chúng mặc những chiếc áo giáp nặng nề và thứ hai chúng không biết bơi. Cháu à, hãy hình dung chúng ta đang ở thời trung cổ. Chẳng có quần áo bơi, chẳng có ván nhảy, không tủ lạnh có kem vani hoặc dâu đất. Người ta ngâm nước để tắm mà thôi."

Hình ảnh mờ nhạt của thời trung cổ lại hiện ra. Một khoảng thời gian mà ngoài ngựa, vũ khí và thành lũy, những quả núi và dân cư vùng núi thì chẳng có ý nghĩa gì nữa. "Còn Tell?" tôi hỏi.

"Cả anh ấy nữa, cũng không biết bơi."

Tôi thấy người thợ săn râu quai nón đứng giữa chỗ nước nông. Ánh mắt buồn rầu của anh lướt trên mặt nước lấp lánh.

Ông lại ngồi xuống. "Ờ."

Lần này lại là ông, người không biết câu chuyện kể đến đâu nữa. "Ờ," ông lại lặp lại.

"À, bác Jakob," tôi nói.

"Bác Jakob, đúng rồi. Bấy giờ bác lục cái gùi của Walter. Bác ta lấy cuộn dây ra và sờ vào chỗ muối cần để làm pho mát sữa dê. Bác ta lầm bầm. Như thế có nghĩa là bác đã phần nào hài lòng. Bác ta hầu như chưa bao giờ thấy hài lòng hơn là hài lòng phần nào. Jakob thấy cảm giác không hài lòng dễ chịu hơn nhiều.

"Cậu bé lạnh cóng người.

"Ông bác cậu đỡ lấy chiếc gùi và đi trước."