← Quay lại trang sách

Chương 11

"Walter thất vọng," ông vẫn đứng thẳng trước mặt tôi.

"Nghĩa là Tell vẫn chưa về nhà ạ?"

Ông gật đầu. "Vào bữa tối, bác Jakob lặp lại câu nói gở của mình, ‘Chú ấy không dễ gì về sớm đâu.’ Bác ta có vẻ đúng, tạm thời là vậy, và có lẽ đó là nguyên nhân tại sao bác ta cười ngoại lệ. Bác ta nhồm nhoàm nói tiếp, ‘Nếu Wilhelm không đến làm cỏ thì bác phải gọi Koni thôi.’

"Koni là một kẻ thích uống rượu mạnh, và nốc từ sáng sớm. Chẳng ai như gã cả. Gã ta là loại người ‘trời đánh không chết’. Mùa hè trước gã ta đã choảng nhau với một tên săn trộm mà gã muốn đuổi cổ đi. Đó là một người ở thung lũng Schaechen. Họ đánh nhau bằng liềm. Người lạ mặt bị thương nặng, Koni chỉ bị một vết xước trên cánh tay."

"Người lạ mặt đó chết ạ?"

"Người ta mang gã xuống thung lũng. Gã ta chết trong ngày hôm đó."

Ông ngồi xuống.

"Walter cúi đầu trên một cái đĩa súp tròn," ông kể tiếp. "Đó là súp sữa với chút thịt dai ngoách của con dê già. Nó được đổ đầy vào một lỗ hình chiếc đĩa được khoét sâu xuống mặt bàn. Walter chăm chú nhìn những váng mỡ như những con mắt tụ lại thành đám trôi trên mặt súp. Nhưng con mắt đó không nhìn cậu. Chúng lướt đi, không nhìn vào đâu hết. Cái thì liếc qua, cái thì nháy mắt, nhưng chẳng hề vui mà còn ngược lại. Cậu bé thấy trò liếc và nháy mắt thật buồn. ‘Trời ơi là trời,’ cậu thầm nói để không khóc òa lên.

"Ông già Sepp cảm thấy những chiếc xương cong queo nhức nhối. Vậy là lại trở trời. Từ lúc xế chiều bầu trời đã xám xịt lại.

"Cậu phụ việc rủ Walter chơi trò đánh cuộc mà chúng vẫn thường hay chơi đến khi trời tối mịt, và kẻ lớn tuổi hơn thường thắng. Cậu ta đã thành đàn ông một nửa rồi, lông tơ mọc lún phún quanh miệng cậu như một con gà con. Hôm nay cậu ta thích chơi trò nhảy xa. ‘Không chạy lấy đà nhé,’ cậu ta hổn hển. Những lời cậu giúp việc nói lúc nào cũng ngắn và hổn hển.

"Walter không muốn nhảy, cũng không muốn chơi chọi đá mà cậu thích nghe Sepp nói chuyện.

"Sepp kể về một mục đồng chăn dê học thuật làm mưa gió. Câu chuyện có vẻ đáng tin vì Sepp kể cả tên người mục đồng và vùng núi Alp, nơi một bà phù thủy biết gọi gió hô mưa. Mỗi khi người mục đồng ở một mình, anh ta thường đọc thần chú hóa phép chơi một chút. Anh ta làm một đám mây đen dồn lại, một tia chớp nhỏ, một tiếng sấm nhỏ và chút mưa. Để làm phép cần có một tô nước, đậu trắng và những thứ cần thiết khác nữa.

"Một lần, người mục đồng vì ngốc nghếch đã hăng hái trút cả tô nước ra ngoài. Tất tật nước, đậu trắng, cả những thứ cần thiết khác nữa. Ngay lập tức xuất hiện một trận mưa đá khủng khiếp. Những hạt mưa đá ngập khắp vùng Alp đến tận mắt cá chân. Nền đất quằn quại. Đất tan ra khỏi sườn núi và cuốn cả anh mục đồng lẫn bầy thú xuống thung lũng. ‘Thế là chẳng còn dấu vết nào của anh mục đồng và bầy thú nữa,’ ông Sepp nói, ‘chẳng còn mẩu áo, chẳng còn một chiếc sừng, hay sợi lông nào.’

"Nơi đất đã sạt xuống ngày nay vẫn còn trông thấy.

"Walter nghĩ đến những sáng sớm mùa hè của năm đã qua. Quanh những túp lều tất cả đều trở nên trắng xóa. Những con bò đứng trong tuyết2 ngập đến bụng và rống lên. Những con dê đứng yên dưới cành của một cây thông đơn độc. Walter tè lên hai bàn chân trần để làm những ngón chân lạnh ấm lên một chút. Sau đó, cha đã làm cho cậu một đôi giày vải. Cha nhồi nhiều cỏ khô và buộc quanh đôi chân cậu để dễ đi hơn.

"Walter nằm lên giường, một tấm nệm bằng dương xỉ. Cậu nhìn lên giàn rui mè. Ngọn lửa bập bùng hắt lên những ánh sáng bồn chồn xen vào bóng tối, chúng làm những thớ gỗ dường như lay động. Ánh sáng rực hơn tỏa ra khi ông lão ném một cây hồng núi Alp khô vào lửa.

"Sepp gọt một cái thìa, ông cũng đợi Tell quay về từng giờ, cùng lúc ông cũng lo lắng cho anh. Để động viên mình và cậu bé, ông kể những câu chuyện trong cuộc đời của anh thợ săn râu quai nón, những câu chuyện đó chứng minh rằng Tell là một người không bao giờ bị thượng đế bỏ mặc trong tai họa.

"Một lần, trong một mùa hè, khói nâu và khói xám bốc lên trên thung lũng. Đám cháy rừng bốc lên. Tell hành động ngay lập tức, anh dẫn nước từ một con suối vào đám lửa. Toát mồ hôi và ho xù xụ, anh dựng một máng nước gỗ. Khi anh gần xong việc thì trời bỗng nhiên mưa như trút nước.

"Lần khác một người chăn bò nổi giận với người chăn dê. Anh ta lôi người chăn dê ra khỏi nền nhà gỗ, quẳng người chăn dê ra cửa, rồi nhào vào đạp chân lên. Tell vội lao đến ôm lấy người chăn bò và giữ chặt anh ta lại. Anh khóa chặt tay người đó khiến anh ta không thể cựa quậy được. Đầu tiên việc đó làm người chăn bò giận dữ hơn, anh ta thở hồng hộc và cắn vào vai Tell. Nhưng rồi bỗng nhiên anh ta dịu lại và khóc rống lên.

"Walter biết những câu chuyện đó. Cậu thích nghe chúng. Nhưng đêm nay chúng chỉ mang lại một niềm an ủi nhỏ nhoi. Lúc này, niềm an ủi lớn hơn vẫn chưa thấy đâu cả.

"Cậu bé ngủ thiếp đi. Trong đêm khuya cậu thấy nghẹt thở, cậu nằm đờ ra như một thanh củi, cậu thấy ánh lửa của bếp than gần tàn chiếu vào, cậu nghe thấy tiếng ngáy và thở của những người đồng hương vùng núi Alp. Cậu chợt hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra, con Toggeli đã ngồi lên ngực cậu."

"Con Toggeli ạ?" lần đầu tôi nghe thấy từ này, nó thật lập cập và ngộ nghĩnh.

"Cậu ta không thể cử động nổi," ông nói. "Cậu muốn lên tiếng nhưng miệng cậu cứng đờ."