← Quay lại trang sách

Chương 13

"Người thợ săn râu quai nón ngồi trên chiếc thuyền độc mộc. Co ro. Vì những vòng dây trói siết nên anh khó ngẩng đầu lên được. Hai tên lâu la chèo thuyền. Tên thứ ba đứng sau lái. Ở đó, phía đuôi thuyền là cây nỏ cùng túi đựng và những mũi tên giấu trong đó. Cả con dao săn nữa."

"Còn tên bạo chúa ạ?" tôi hỏi.

"Ngồi ngay trước mặt Tell để canh chừng. Nếu cả hai cùng lúc duỗi thẳng cẳng ra thì sẽ chạm bàn chân vào nhau."

"Còn bọn lính ạ. Chắc chẳng đủ chỗ cho chúng đâu."

Ông suy nghĩ. "Không, làm sao mà đủ được. Đám còn lại ta cho chúng ở đâu nhỉ? Tốt nhất là trên một chiếc thuyền khác."

"Thế con ngựa của gã pháp quan thì sao?" "Ừ nhỉ, còn con ngựa nữa."

"Gã pháp quan giao cho cậu võ đồng," tôi đề xuất.

"Giao cho cậu võ đồng hả? Đúng đấy. Sau đó cậu ấy dắt ngựa qua núi đến Brunnen – chỗ bến thuyền, nơi tên bạo chúa định lên ngựa đi về Kuessennacht."

Ông cháu tôi gật đầu với nhau.

Và ông kể tiếp. "Tên bạo chúa ngồi ngay trước mặt người thợ săn râu quai nón bị trói co ro đang cúi mặt xuống nhìn làn nước. Gương mặt râu ria xồm xoàm của anh giống như những cánh rừng bao quanh mặt hồ.

Gessler không biết phải bắt đầu câu chuyện trong chuyến đò đi đến Brunnen này như thế nào.

"Hắn thử bắt chuyện. ‘Ở vùng dưới Uri này thì đi săn như thế nào,’ hắn hỏi.

"Hắn lặp lại câu hỏi, vì Tell không hiểu.

"‘Như thế nào à? Người ta cứ đi săn vậy thôi,’ Tell nói.

"Gessler mỉm cười gượng gạo.

"Những con én liệng trên gương nước. "‘Một vùng đất nghèo nàn,’ tên pháp quan lại bắt đầu. ‘Núi non chót vót đầy sỏi đá.’

"Tell gật đầu trong khi vẫn cúi gằm mặt xuống.

"Tên pháp quan gọi đồ ăn tới. Thịt khô, bánh mỳ và rượu vang Ý.

"Hắn hỏi về những con thú săn ở vùng của Tell.

"Tell kể ra vài cái tên bằng thổ ngữ của anh. Đầu tiên Gessler tưởng như nghe thấy những cái tên kỳ lạ hiếm thấy như kỳ lân hay phượng hoàng. Hắn thích được hạ những con thú lạ có màu sắc sặc sỡ mà hắn mới chỉ nghe qua lời đồn đại.

"Nhưng sau đó hắn để ý thấy Tell chỉ nói được giọng vùng Uri mà thôi, anh nói về hoẵng và thỏ. Chỉ có những cái tên của các con thú đó là xa lạ.

"Gessler cau có im lặng. Hắn nhìn qua Tell hướng về những dãy núi phía nam. Những năm trước hắn hy vọng được nhà vua cử làm khâm sai đến một trong những thành phố rực nắng xứ Ý. Nhưng nhà vua lại phái một người khác biết tiếng Ý tới đó, người đó ít tàn ác hơn và thuộc hàng khanh tướng cao hơn, còn cho hắn không gì khác hơn là một vùng rừng âm u và đám dân vùng rừng cứng đầu cứng cổ. Và lúc này hắn chỉ nhìn thấy cái đầu tóc xoăn cúi gằm của gã thợ săn Wilhem Tell này.

"Tên bạo chúa với tay lấy cái cốc. Chiếc thuyền bỗng chòng chành làm hắn mất thăng bằng. Hắn bị sặc, phần rượu vang không uống hết chảy ra cổ áo. Giận dữ, hắn cắn miếng thịt bò dày thớ to bằng nắm tay, nhưng hắn không cắn đứt được. Hắn chửi rủa.

"Tell vẫn không động đậy.

"‘Này,’ tên bạo chúa nói và đạp chân vào người tù.

"Hắn cầm lấy dao để ăn thịt. Hắn cắt một miếng nhỏ rồi nhét vào miệng. Miệng nhai nhồm nhoàm, hắn nhìn cái đầu câm lặng như một tảng đá rêu phủ.

"‘Ta muốn mi nhìn ta khi ta nói,’ tên bạo chúa nói và dí dao vào kẻ hắn đang nói chuyện. ‘Tell này, mi là một con người lịch sự cơ mà.’

"Người thợ săn râu quai nón cố ngẩng đầu lên vì anh bị trói còng lưng xuống.

"Gessler ngừng nhai. Hắn ngoác miệng cười. Tell ngơ ngác nhìn nụ cười của hắn.

"Gessler nhai tiếp. Phía sau hắn những đám mây tụ lại. Bầu trời giống như váng sữa lầy nhầy, xanh, trắng và xám. Một ngọn gió thốc mạnh vào họ.

"Tên pháp quan hỏi Tell về gia đình. Liệu anh có những đứa con khác không.

"‘Có, thưa ngài.’

"Còn thêm con nữa hay không thì phải phụ thuộc vào sức khỏe của vợ anh.

"Tell khẽ gật đầu.

"‘Chà,’ tên pháp quan nói, ‘vậy là mày biết mày sẽ mất cái gì rồi.’

"Tell không trả lời.

"‘Đúng thế đấy, quý ngài ạ,’ tên pháp quan lên giọng răn dạy và lại đạp chân vào

người tù. ‘Tell à, mi là một con người lịch sự mà.’

"Tell im lặng. Anh nghĩ đến người nông dân vùng Nidwalden và vợ anh ta với cả tên pháp quan bắt chị chuẩn bị cho hắn tắm. Anh nghĩ đến cây rìu của người nông dân đã giải thoát gia đình hiền lương của anh ta khỏi tay một kẻ độc ác. Và anh nghĩ đến cây nỏ của mình.

"Nếu anh ngồi trong ngục, Tell nghĩ ngợi, thì vũ khí của anh còn có ích gì nữa? Chắng còn gì. Ai sẽ bảo vệ vợ anh? Không có ai cả. Còn Walter và Balz và Maria, các con của anh. Vậy thì anh phải làm gì đó ngay bây giờ."