← Quay lại trang sách

Chương 14

"Cơn gió bỗng đột ngột trở nên mạnh hơn, như nổi cơn thịnh nộ. Nó thổi cây cối và những bụi rậm ven bờ rạp theo mọi hướng. Những chiếc lá bị tốc ngược lên trên. Các tay chèo thuyền rên rỉ. Bọt nước phía sau lưng Gessler bắn cả vào mặt Tell. Một tiếng sấm dài nổ rầm rầm giống như một cỗ xe chạy qua cây cầu gỗ.

"Tell xoay mình về hướng người cầm lái, anh ta cố giữ lái. Người đàn ông đứng trong ánh sáng lờ mờ của một tia chớp mới. Xẹt! Rầm!

"Chiếc thuyền độc mộc thứ hai chở nặng đang ở trong nguy hiểm. Tell nhìn thấy một tên lính, hắn ném cả giáo lẫn chiếc áo giáp lưới xuống hồ. Một tên khác cũng làm theo hắn. Một tên nữa đang bị cản lại không cho làm vậy.

"Xẹt! Rầm! Một tiếng sấm nứt rạn vọng trong những vách đá thành tiếng nổ rạn vỡ.

"Những con sóng quật vào mũi thuyền. Nước đã tràn khắp khoang thuyền. Hai tên lâu la gắng hết sức tát nước ra. Nước dâng lên, chiếc thuyền độc mộc trở nên nặng nề.

"Rầm! Sấm gầm lên như tiếng súng thần công.

"Bỗng nhiên chiếc thuyền độc mộc xoay đi như thể bị chóng mặt. Nó nghiêng về một bên. Sau đó một ngọn sóng xô tên lính ra khỏi lái.

"Tên pháp quan hét lên điều gì đó với Tell. Chắc là gió cuốn những lời nói từ miệng hắn đi mất, nhưng ý nghĩa thì quá rõ ràng. Người nào đó vừa mới cởi dây trói cho Tell. Điều đó có nghĩa là, lúc này mọi người rất cần đôi cánh tay, hai bàn tay của anh cùng tất cả những hiểu biết của anh về thời tiết và vùng sông hồ này nữa.

"Tell nhận lấy lái. Một cơn sóng cồn nâng mũi thuyền lên cao trên không khí, giữ nó trên đó một lúc rồi lại thả nó thụp xuống.

"Một tên trong đám lính say sóng. Hắn nôn thốc ra.

"Cả tên bạo chúa cũng lộn nhào ruột gan. Khi đến lượt hắn nôn ọe, Tell bẻ lái. Anh hướng về hướng bờ bên phải. Những tên chèo thuyền ngần ngừ. Chúng không nhìn thấy gì ngoài những vách đá dựng đứng, trước đó là những cột nước xoáy sủi bọt. Nhưng sau đó chúng nghe lời người cầm lái. Anh chỉ vào một mỏm nhô lên dưới một bức tường đá.

"Gessler thấy việc rời mặt nước điên cuồng này là đúng. Với hắn tất cả đều đúng, miễn là ngay bây giờ thoát khỏi được mặt nước đang chao đảo và mỗi lúc một hoang dã hơn vì cơn gió thổi từ hai bên lại. Gessler co rúm người lại bên thành chiếc thuyền độc mộc.

"Tell hướng lái về mỏm đá, nó vươn mình trên một vũng nước lặng nhô ra cơn bão. Khi đến gần sát chỗ đó, anh dùng trọng lực cả người xoay lái. Đuôi thuyền va vào mỏm đá, Tell nhảy cùng với tất cả nỏ, túi tên và dao găm lên bờ. Với cú nhảy anh xô mạnh chiếc thuyền độc mộc trôi ra hồ.

"Khi đứng trên nền đá cứng, đôi chân anh nhũn ra. Toàn thân ướt sũng đến thấu xương. Anh khuỵu xuống run rẩy cảm tạ Christophorus, vị thánh che chở cho những thủy thủ. Anh bất động một lúc lâu.

"Sau đó anh đứng dậy, buộc túi đựng tên cùng với dao găm quanh mình và đặt nỏ lên vai. Anh cảm thấy mình hồi sức. Anh nhìn ra phía trước. Không thể nhận ra rõ hình thù gì trong những con sóng đang chồm lên cao. Tell quay lưng lại hồ và vỗ hai tay vào mông."

Ông diễn tả. "Trời ơi là trời!" ông gọi to xuyên qua vườn. Và sau đó quay lại giọng kể quen thuộc. "Mặt hồ nổi sóng sủi bọt như đang nổi cơn thịnh nộ để cứu giúp chàng thợ săn râu quai nón.

"Tell đói. Anh nghĩ đến bà Martha và món rau cải nấu với thịt ba chỉ. Thật nhiều rau cải và thịt ba chỉ.

"Ở Altdorf thì bây giờ anh chẳng thể nào lộ mặt ra được. Và nếu anh về Buegler thì sẽ gây nguy hiểm cho vợ mình. Tell giật mình nhận ra, giờ đây anh phải trốn, anh đang ở trong hoàn cảnh giống như người nông dân vùng Nidwalden mà anh đã cứu mạng, chỉ vậy mới có thể sống sót. Cho dù có lẩn trốn giỏi hơn một con thằn lằn cũng chả có ích gì. Tên bạo chúa sẽ trả thù nếu hắn sống sót qua cơn bão. Hắn sẽ cho đốt nhà anh. Hắn sẽ bắt vợ anh hoặc Walter, đứa con trai lớn của anh. Người ta vẫn luôn nghe thấy những câu chuyện người dân bị quấy nhiễu như vậy. Có lần bọn chúng đã lẻn vào nhà người anh họ của anh và lấy đi tất cả, từ dây xích để treo đồ nấu trên lửa lẫn nồi xoong. Những tên thủ phạm, Tell nhớ không chỉ là vài kẻ lưu manh bên kia bờ sông Reuss mà có cả lũ lâu la của một tên quan nữa.

"Giông tố dần dần dịu lại trên mặt hồ. Tiếng sấm chỉ còn khe khẽ như tiếng gầm của một con thú lớn đã mệt mỏi. Tên bạo chúa có lẽ đã thoát hiểm. Lại một lần nữa.

"Tell nhận ra, phải trừ khử tên bạo chúa. Chừng nào hắn còn sống thì hắn chỉ gây ra những tai họa. Hắn bắt giam người này, đe dọa người khác. Và nỗi sợ hãi ngăn tất cả, những bước đi và những ý nghĩ.

"Tell biết mình phải đợi tên pháp quan ở nơi nào, chính là Kuessenacht, không xa thành của hắn. Con đường tới đó sẽ qua một đoạn đường hẹp giữa hai bên vách đá – con đường độc đạo chính là một cái bẫy tự nhiên. Ở nơi đó tên bạo chúa sẽ chẳng thể trốn chạy.

"Người thợ săn râu quai nón cảm thấy có một cú nhấn ở ‘bàn chân đi mượn’. Chắc là khi anh nhảy lên mỏm đá khiến nó hơi bị trẹo. Tell thử đi vài bước. Bàn chân nghe theo anh. Chẳng sao. Anh vẫn chịu được cơn đau. Và nó sẽ mất đi nếu Tell nhìn thấy tên bạo chúa ở phía trước. Một câu ngạn ngữ làm anh thêm dũng cảm, ‘Người nào giết con sói là bảo vệ bầy gia súc nhà hàng xóm.’ Anh nói lớn một mình và rảo bước lên đường."