Chương 15
Ông im lặng. Ông có nhiều cách im lặng khác nhau. Khi ông im lặng như bây giờ là báo hiệu đã đến thời gian phải làm món sa-lát ăn với cà chua rồi.
Bà đang bận rộn dưới bếp trong ánh điện màu trắng, dù bên ngoài trời vẫn còn sáng. Bà mới từ tiệm làm tóc về và có những lọn tóc xoăn mới. Những sóng tóc bồng lên che gần hết da đầu của bà.
Ông đã chuẩn bị xong nước xốt sa-lát. Tôi rửa rau. Bà nướng khoai tây.
"Thế nào," bà hỏi khi mở cửa lò, "đám quan lại chết cả chưa?"
"Sắp rồi ạ. Mai là đến lượt Gessler," tôi nói. "Trong con đường giữa hai bên vách đá."
Bà nói vào cửa lò đã mở. "Ơn trời, trong những câu chuyện thì bọn tham quan hết sức xấu xa. Trong thực tế…" Bà đóng cửa lò lại.
"Trong thực tế thì sao ạ?" tôi hỏi. "Không tệ đến một nửa như thế?"
Ông cả quyết. "Trên thực tế như thế nào thì chúng ta sẽ nói vào lần khác." Ông không thích ai làm ảnh hưởng đến câu chuyện về Tell.
Trước khi nằm ngủ, tôi vui sướng cắm con dao với lưỡi lên phía trên vào đúng chỗ hôm qua. Tôi nghĩ rằng, nếu con Toggeli chui vào qua một lỗ hổng kín đáo nào đó vào thì sẽ bị thương vì lưỡi dao. Nhưng nó bị thương ở đâu, trong tâm thức, trên áo sơ mi, hay làn da thì tôi không rõ.
Bà gõ cửa. Bà bước vào và ngồi lên thành giường. Bà muốn biết chắc lưỡi dao đã cắm đủ chắc lên tường chưa. "Bà không muốn là ban đêm nó rơi vào đầu cháu."
Tôi chợt nhận ra rằng tôi yêu bà. Trong giây phút này thậm chí là rất yêu. Yêu tất cả những búp tóc mới làm của bà.
"Hồi trước," bà nói, "cháu ngủ với một con gấu Teddy. Con gấu đã bị bong tróc nhiều chỗ, một con mắt với một cái tai bị cắn rách. Và thiếu một mắt, bà nhớ là cháu đã nuốt mất."
Bà kể cho tôi nghe một câu chuyện. Câu chuyện về một người nông dân nghèo, bà ta "nghèo rớt mồng tơi". Sau đó tôi cứ nghĩ mãi về từ đó. Tôi cứ thử với các loại rau củ khác: nghèo rớt cải xanh, nghèo rớt bí đỏ, nghèo rớt củ cải. Nhưng chẳng có gì hay hơn là với rau mồng tơi cả.
Bà nông dân "nghèo rớt mồng tơi" dậy sớm, rất sớm, trời vẫn còn đêm. Một chiếc gùi đeo sau lưng, bà đi lên núi để cắt cỏ thuốc trên đó. Bà biết rõ đường. Ánh sáng của những ngôi sao đủ soi tỏ đường cho bà. Gần một giờ sau bà đến nơi. Bà đặt chiếc gùi bên một thành đá và bắt đầu cắt cỏ, khi đó bà thấy một con gấu trắng to đứng trước mặt. Nó không nói một lời và bà cũng vậy. Những thứ cỏ người phụ nữ cắt được con gấu lấy cào dồn lại, sau đó họ im lặng trút đầy gùi. Con gấu trắng mang gùi nặng trên lưng và đi xuống hướng thung lũng, người phụ nữ đi theo nó. Khi họ đã xuống dưới, con gấu đặt chiếc gùi xuống nền đất. Người phụ nữ đeo gùi lên và lại đứng một mình ở đó. Còn con gấu trắng biến mất trong ánh sáng sớm mai.
Tôi dám khẳng định, bà giống con gấu trắng hơn là bà nông dân nghèo rớt mồng tơi.
Vào sáng sớm hôm sau, khi ông đã ở ngoài vườn, bà hỏi tôi lần nữa, "Thế nào, thành công chứ?"
"Nếu có ba con Toggeli," tôi nói, "một con to, một con nhỏ, và một con bé nhất, thì có lẽ cháu đã gặp con bé nhất rồi."
Bà muốn hỏi rõ con bé nhất là bé như thế nào, nhưng tôi không trả lời. Phần thì tôi không muốn trả lời, phần thì bản thân tôi cũng không biết rõ.