- III -
Cuối cùng thì đây là một cuộc thẩm vấn chán ngắt của Maigret. Không phải là một cuộc thẩm vấn thực sự, vì sự hoạt động trong quán rượu vẫn tiếp tục. Maigret và Lapointe vẫn đứng để uống rượu như những khách hàng khác. Thực tế họ tới đây như khách hàng. Nếu người y tá lúc nãy nói to tên ông thì người cảnh sát trưởng khi nói chuyện với người nữ chủ quán, ông không đả động gì đến chức vụ của mình. Ông hỏi từng câu rời rạc và về phần mình, khi ông không hỏi gì, bà ta không hề chú ý đến ông.
Bà ta để khách đứng một mình trong phòng và đi vào nhà trong mà không khép cửa. Trong ấy có thể là bếp. Bà ta đang nấu nướng gì đó.
Một ông già nhỏ bé bước vào quán, đi thẳng vào một chiếc bàn mà không hề ngập ngừng rồi ném những quân bài lên đó.
Từ nhà trong, nữ chủ quán nghe thấy tiếng xoa bài như ông già sẽ chơi một mình. Không chào hỏi, bà ta rót một cốc rượu và mang đến trước mặt ông ta.
Một ông già khác, như là anh em của ông thứ nhất, bước vào quán và ngồi xuống hỏi:
- Tôi có đến chậm không?
- Không. Tôi đến sớm thì có.
Bà Calas rót rượu cho người mới đến. Trong khi mang rượu tới bà ta bật một ngọn đèn ở cuối phòng.
- Bà ta có vẻ không lo ngại gì cả - Lapointe nói nhỏ với Maigret.
Đây không phải là sự lo ngại của cảnh sát trưởng mà đối với ông đây là một dịp để hiểu biết về con người.
Khi còn trẻ, ông đã chẳng mơ mộng về tương lai, về một nghề lý tưởng không có trong thực tế đấy ư? Ông không nói chuyện này với ai, cũng chẳng bao giờ nói to cho mình nghe được: ông muốn mình là người "hàn gắn lại các số phận".
Trong nghề cảnh sát, ông thường phải sắp đặt cho đúng vị trí của mỗi người mà sự ngẫu nhiên của cuộc đời đã làm cho họ đi chệch hướng. Lạ lùng hơn nữa, mấy năm gần đây, một khoa học mới xuất hiện: khoa tâm lý học, cố gắng đặt con người vào nhân cách của mình.
Người không ở đúng vị trí của mình lúc này là người phụ nữ đang yên lặng đi đi, lại lại mà không ai biết ý nghĩ và tình cảm của người ấy ra sao.
Ông đã khám phá ra một bí mật của bà ta, nếu có thể nói đây là một bí mật, vì chắc chắn mọi khách hàng ở đây đã biết rõ. Đã hai lần bà ta vào nhà trong, viên cảnh sát trưởng hai lần nghe thấy tiếng nút chai bật mở và tiếng chai cốc va chạm nhau.
Bà ta uống rượu. Nhưng không bao giờ bà ta say, mất tự chủ. Như những người nghiện rượu thực thụ mà các bác sĩ rất khó điều trị, bà ta biết rõ liều lượng rượu dùng mỗi lần.
- Năm nay bà bao nhiêu tuổi rồi?
Maigret hỏi khi người nữ chủ nhân trở lại quầy hàng.
- Bốn mươi mốt.
Bà ta trả lời không chút ngập ngừng, không khoe khoang, cũng không cay đắng. Bà ta biết mình nhiều tuổi hơn. Có thể đã từ lâu bà ta không sống cho những người khác nên không quan tâm đến quan niệm của mọi người. Bộ mặt bà đã tàn tạ, mắt đã có quầng, mép đã có những nếp nhăn.
- Là người Paris ư?
- Không.
Ông biết bà ta đã đoán ra những gì ẩn nấp sau những câu hỏi, nhưng bà ta không lẩn tránh, không trả lời dài dòng.
Hai ông già phía sau Maigret đang chơi bài.
Cái làm cho viên cảnh sát trưởng băn khoăn hơn cả là bà ta uống rượu một cách vụng trộm. Bà ta biết rõ quan niệm của mọi người, vậy tại sao thỉnh thoảng lại lẩn vào nhà trong để làm một ngụm? Ông tự hỏi có phải đây là sự tôn trọng mọi người không. Những người say rượu đến mức ấy thì ít khi giấu giếm, ít khi lẩn tránh sự kiểm soát của những người xung quanh.
Đây có phải câu trả lời không? Người chồng, Omer Calas, anh ta có cấm vợ uống rượu, nhất là trước mặt khách hàng không?
- Chồng bà thường đi Poitiers để mua rượu ư?
- Hàng năm.
- Năm một lần ư?
- Hoặc hai lần. Còn tùy.
- Tuỳ vào cái gì?
- Số lượng rượu mà người ta cung cấp.
- Ông ta thường đi vào thứ sáu ư?
- Tôi không chú ý.
- Ông ta có báo trước chuyến đi vừa rồi của mình không?
- Báo cho ai?
- Cho bà.
- Ông ấy không bao giờ nói với tôi những ý định của mình.
- Đối với bạn bè, đối với khách hàng thì sao?
- Tôi không biết.
- Hai người khách kia có tới đây vào chiều thứ sáu tuần trước không?
- Không vào cái giờ ông ấy đi. Họ đến không trước năm giờ chiều.
Maigret quay lại Lapointe.
- Anh hãy gọi điện thoại hỏi cảnh sát ga Montparnasse xem có những ai đi Poitiers chiều thứ sáu vừa rồi...
Ông nói nhỏ, nhưng nếu nhìn môi ông, bà ta cũng có thể đoán ra được, tuy vậy bà ta cũng không thèm để ý.
-... Nói với họ hỏi nhân viên bán vé và nhân viên đường sắt. Cho họ biết nhân dạng người chồng...
Lapointe đổi tiền và tới cửa buồng điện thoại. Trời dần tối. Quang cảnh bên ngoài quán chiếu vào cửa kính buồng điện thoại. Maigret ngồi quay lưng ra ngoài đường, quay phắt lại khi nghe thấy những bước chân vội vã của viên thanh tra. Lapointe nhìn thấy một bóng ngươi đang chạy trốn và đuổi theo.
Maigret ra cửa nhìn theo hai bóng người dần biến mất trong bóng tối. Tuy không nhìn thấy nhưng ông đã đoán ra. Bóng người chạy trước rất giống với người đạp xe ba bánh mả Judel đã mô tả.
- Bà biết người ấy chứ - Maigret hỏi bà Carlas.
- Ai kia?
Vặn hỏi cũng vô ích. Cũng có thể lúc ấy bà ta không nhìn ra ngoài hè phố.
- Ở đây vẫn yên tĩnh như thế này ư?
- Cái dó con tuỹ.
- Tuỳ vào cái gỉ?
- Những ngày trong tuần và những giờ trong ngày.
Như để chứng minh cho câu trả lời ấy, những tiếng còi tan tầm của nhà máy vang lên. Cửa quán rượu bật mở, hàng chục lượt khách hàng bước vào quán, ngồi trước bàn hoặc đứng bên quầy như Maigret.
Không cần hỏi, người nữ chủ quán rót rượu theo thói quen của mỗi người.
- Ông Omer không ở nhà ư?
- Không.
Bà ta không nói "Ông ấy đi mua rượu" hoặc "Ông ấy đi từ chiều thứ sáu".
Bà ta thường trả lời trực tiếp vào câu hỏi, không một chi tiết thừa. Bà ta xuất thân từ đâu? Năm tháng đã gặm mòn bà ta, lấy đi một phần cơ thể của bà ta. Vì nghiện ngập, bà ta sống một cuộc sống riêng, bà ta chỉ có những quan hệ cần thiết với thực tế.
- Bà ở đây đã lâu chưa?
- Ở Paris ư?
- Không, ở quán rượu này kia.
- Hai mươi bốn năm.
- Chồng bà có quán rượu này trước khi biết bà ư?
- Không.
Maigret tính nhẩm.
- Bà biết ông ta năm bà mười bảy tuổi ư?
- Tôi biết ông ấy trước đó.
- Ông ta bao nhiêu tuổi rồi?
- Bốn mươi bảy.
Cái này không phù hợp với ý kiến của bác sĩ Paul, nhưng sự chênh lệch không lớn lắm. Maigret đặt ra những câu hỏi để thoả mãn sự tò mò cá nhân hơn là phục vụ cho công tác điều tra. Ngay ngày đầu tiên đã tìm ra được căn cước của cái xác không đầu thì thật là lạ lùng.
Người ta nghe thấy tiếng rì rầm nói chuyện và nhìn thấy khói thuốc dâng lên. Kẻ ra, người vào. Hai người đang chơi bài không chú ý đến mọi người xung quanh làm như trên đời này duy nhất chỉ có họ mà thôi.
- Bà có ảnh của chồng bà chứ?
- Không.
- Không có một tấm nào ư?
- Không.
- Thế còn ảnh của bà?
- Cũng không. Trừ ảnh ở giấy chứng minh.
Điều này có một ngàn trường hợp. Theo kinh nghiệm, Maigret biết ai cũng có tấm ảnh của mình.
- Bà nghỉ ở trên gác ư?
Bà ta ra hiệu là đúng. Ngôi nhà chỉ có một lầu. Tầng trệt là quán rượu, bếp và hai phòng cùng phòng toa-lét và nơi chứa đồ cũ.
- Lên gác bằng cách nào?
- Bằng cầu thang trong bếp.
Bà ta vào bếp và một lát sau trở ra, tay cầm một chiếc thìa nấu nướng. Cửa quán rượu bật mở, Maigret thấy Lapointe mặt đỏ bừng, mắt long lanh, miệng thở dốc đang đẩy một người đi phía trước.
Lapointe bé nhỏ, như ở sở Cảnh sát người ta thường gọi, vì tầm thước của mình, và người đi trước có vẻ bất bình với viên thanh tra.
- Anh chàng này đã bỏ chạy - Lapointe cười nói, tay cầm lấy cốc rượu của mình trên quầy hàng - Đã hai ba lần tôi tưởng tuột mất hắn. May mắn hồi còn đi học tôi là nhà quán quân về chạy một trăm mét.
Người trẻ tuổi cũng đang thở hổn hển. Anh ta quay sang Maigret.
- Tôi không làm gì cả.
- Nếu vậy thì chẳng có gì là đáng sợ.
Ông nhìn Lapointe.
- Anh đã ghi căn cước của anh ta chưa?
- Do thận trọng, tôi đã giữ giấy chứng minh của hắn. Hắn là người chở xe ba bánh cho hãng Pincemail. Và cũng chính hắn là người đứng trên bờ kênh sáng hôm nay, khi cảnh sát tới hắn lẩn mất.
- Tại sao?
Maigret hỏi đương sự.
Anh ta làm ra vẻ phớt đời.
- Tôi không muốn trả lời.
- Lapointe, anh nói rõ xem nào - Maigret hỏi người dưới quyền.
- Vì mệt quá nên tôi không nói được nhiều. Tên hắn là Antoine Christin. Hắn mười tám tuổi, sống cùng mẹ ở Saint-Martin.
Một vài khách hàng nhìn Antoine nhưng không mấy ngạc nhiên vì ở đây thường có cảnh sát lui tới.
- Anh làm gì trên vỉa hè?
- Không làm gì cả.
- Mặt hắn sát vào ô cửa kính- Lapointe giải thích - Thấy hắn tôi nhớ đến chuyện Judel đã nói và tôi đuổi theo hắn.
- Tại sao anh chạy trốn nếu anh không làm điều gì xấu cả.
Anh ta ngập ngừng. Biết có hai khách hàng đang chú ý lắng nghe, anh ta lắp bắp:
- Vì tôi không thích cảnh sát.
- Anh nhìn gì qua cửa kính?
- Cái đó pháp luật không cấm.
- Tại sao anh biết chúng tôi đang ở đây?
- Tôi không biết.
- Vậy thì tại sao anh tới đây?
Antoine đỏ mặt, cắn môi.
- Trả lời đi.
- Tôi đi qua.
- Anh quen biết ông Omer ư?
- Tôi không quen biết ai cả.
- Kể cả bà chủ quán nữa chứ?
Bà này đang ngồi sau quầy hàng nhìn họ không chút sợ hãi, không biểu lộ một tình cảm nào. Nếu có điều gì giấu giếm thì Maigret cũng không thể biết được.
- Anh không biết thật chứ?
- Tôi chỉ nhìn thấy bà ấy thôi.
- Có khi nào anh vào đây để uống một cốc không?
- Có thể.
- Xe ba bánh của anh đâu?
- Ở hãng của ông chủ. Tôi nghỉ việc lúc năm giờ chiều.
Maigret ra hiệu cho Lapointe và viên thanh tra hiểu ra ngay. Anh vào trong buồng điện thoại gọi không phải là nhà ga Montparnasse mà là đồn cảnh sát ở gần quán rượu. Judel có mặt ở đầu dây.
- Thằng bé đang có mặt ở đây, trong quán nhà Calas. Trong vài phút nữa sếp sẽ cho nó về nhưng sếp muốn có người sẵn sàng đi theo dõi nó. Có gì mới không?
- Toàn là những tin tức không đâu vào đâu cả: những cuộc cãi lộn vào đêm chủ nhật trong bốn năm quán rượu; một kẻ nào đó nghe thấy có người rơi xuống sông; một gái điếm khiếu nại một anh chàng Ả-rập nào đó đã ăn cắp túi xách tay của mình...
- Gặp lại anh sau.
Maigret vẫn ngồi bên chàng trai.
- Anh uống gì, Antoine? Bia? Rượu vang?
- Không uống gì cả.
- Anh không uống bao giờ ư?
- Chỉ không uống với cảnh sát thôi. Ông phải cho tôi đi chứ?
- Anh có vẻ tự tin.
- Tôi biết pháp luật.
Đã bao lần Maigret thấy những đứa con trai thuộc loại này đã hạ thủ người bán thuốc lá hoặc một bà hàng xén trong đêm tối để cướp vài trăm frăng?
- Anh có anh chị em chứ?
- Tôi là con một.
- Anh sống với cha chứ?
- Ông ấy chết rồi.
- Mẹ anh có làm việc không?
- Bà ấy làm công việc nội trợ.
Và Maigret nói với Lapointe:
- Trả giấy chứng minh cho anh ta. Địa chỉ đúng đấy chứ?
- Vâng.
Chàng trai chưa tin chắc, còn cho rằng có một cái bẫy nào đó.
- Tôi có thể đi chứ?
- Khi nào anh muốn.
Anh ta không nói cảm ơn, cũng không chào tạm biệt nhưng viên cảnh sảt trưởng đã thấy anh ta nháy mắt cho nữ chủ quán.
- Bây giờ gọi dây nói cho nhà ga đi.
Nói xong ông gọi tiếp hai cốc vang trắng nữa. Ngoài Lapointe, trong quán còn năm khách hàng, bao gồm cả những người đang chơi bài.
- Tôi giả thiết rằng bà không quen anh ta, đúng không?
- Ai kia?
- Chàng trai vừa ra đi ấy.
Bà ta trả lời ngay:
- Có chứ!
Câu trả lời đơn giản khiến Maigret thất vọng.
- Anh ta có hay đến đây không?
- Thường đến.
- Để uống ư?
- Anh ấy uống ít thôi.
- Bia ư?
- Đôi lần uống cả rượu vang nữa.
- Sau khi tan tầm ư?
- Không.
- Ban ngày ư?
Bà ta gật đầu một cách đơn giản.
- Khi anh ấy đi qua.
- Bà muốn nói rằng anh ta mang theo cả chiếc xe ba bánh ấy ư?
- Phải.
- Anh ta thường tới đây lúc mấy giờ?
- Ba giờ rưỡi hoặc bốn giờ chiều.
- Sau khi đi giao hàng về ư?
- Tôi cho là như vậy.
- Anh ta đứng bên quầy ư?
- Hoặc ngồi trước bàn.
- Bàn nào?
- Kia. Gần chỗ tôi.
- Hai người là bạn thân của nhau ư?
- Phải.
- Tại sao anh ta không thừa nhận khi tôi hỏi?
- Vì muốn giữ sĩ diện.
- Anh ta hay giữ sĩ diện ư?
- Anh ấy cố làm ra vẻ như vậy.
- Bà có biết mẹ anh ta không?
- Không.
- Hai người đều cùng làng chứ?
- Không.
- Anh ta tới đây vào một ngày đẹp trời và hai người quen nhau ngay ư?
- Phải.
- Có phải lúc ba giờ rưỡi chiều hàng ngày chồng bà thường đến quán bia để chơi bi-a không?
- Thường thì như vậy.
- Bà có cho rằng việc Antoine tới đây là ngẫu nhiên không?
- Tôi không hỏi anh ấy.
Maigret biết rõ tầm quan trọng của câu hỏi và ông thấy chuyện này là không thực tế.
- Anh ta ve vãn bà ư?
- Tuỳ ông hiểu thế nào là ve vãn.
- Anh ta phải lòng bà ư?
- Tôi giả thiết rằng anh ta rất yêu tôi.
- Bà có cho anh ta quà cáp gì không?
- Đôi lần tôi nhét vào tay anh ta một tờ giấy bạc trong két.
- Chồng bà có biết chuyện này không?
- Không.
- Ông ta không nhận thấy điều gì ư?
- Cái đó đã xảy ra.
- Ông ta có tức giận không?
- Có.
- Ông ta có căm ghét Antoine không?
- Tôi không thấy như vậy.
Khi bước vào quán rượu này thì mọi giá trị đều thay đổi. Mọi lời nói đều bao hàm ý nghĩa khác. Lapointe vẫn ở trong buồng điện thoại nói chuyện với nhà ga Montparnasse.
- Bà Calas, cho phép tôi hỏi một câu được không?
- Ông vẫn hỏi như vậy đấy thôi.
- Antoine là tình nhân của bà ư?
Bà ta không hề giật mình. Cặp mắt của bà ta tránh cái nhìn của Maigret.
- Cái đó đã xảy ra.
- Bà muốn nói rằng mình đã có những quan hệ với anh ta ư?
- Cuối cùng thì ông đã biết rồi. Tôi tin chắc rằng mình không cần nói thêm nữa.
- Cái đó thường xảy ra ứ?
- Thường xảy ra.
- Ở đâu?
Câu hỏi có tầm quan trọng của nó. Khi Omer Calas vắng mặt, vợ ông ta phục vụ khách. Maigret nhìn lên trần nhà. Nhưng từ trên lầu liệu bà ta có nghe thấy tiếng chân của khách vào quán không?
Một cách rất đơn giản, bà ta đưa mắt vào nhà bếp phía trong.
- Ở trong ấy ư?
- Phải.
- Không bao giờ bị lộ ư?
- Không phải là Omer nhìn thấy.
- Mà là ai?
- Một khách hang đi giày có đế bằng cao-su, không thấy ai, ông ấy đi thẳng vào trong bếp.
- Ông ta không nói gì ư?
- Ông ấy cười.
- Ông ta không mách Omer ư?
- Không.
- Sau đó ông ta có quay lại đây không?
Maigret có một dự cảm. Đến đây thì ông không nhầm lẫn gì về nhân cách của mụ Calas và những giả thiết táo bạo nhất của ông là đúng. Viên cảnh sát trưởng hỏi gặng:
- Ông ta thường trở lại đây chứ?
- Hai hoặc ba lần nữa.
- Khi Antoine có mặt ở đây ư?
- Không.
Rất dễ hiểu. Nếu đến đây thì anh ta phải để xe ba bánh ở ngoài cửa.
- Khi bà có một mình trong quán ư?
- Phải.
- Bà đã đi theo ông ta vào trong bếp ư?
Maigret đã nhận ra tia ánh sáng loé lên trong mắt mụ ta. Liệu ông có nhầm lẫn không? Mụ bảo ông:
- Vì đã biết cả rồi, ông còn hỏi tôi làm gì nữa kia chứ?
Mụ rất hiểu viên cảnh sát trưởng. Hình như cả hai đều có sức mạnh, cả hai đều có kinh nghiệm sống.
Sau đó một giây đồng hồ, Maigret nhận ra mình chỉ là trò đùa của trí tưởng tượng.
- Có nhiều người khác nữa chứ?- Maigret hỏi với vẻ bí mật.
- Một vài người.
Không cử động, không cúi xuống nhìn mụ, ông hỏi câu hỏi cuối cùng:
- Tại sao?
Với câu hỏi ấy, mụ đáp lại bằng một cử chỉ mơ hồ. Mụ không có vẻ gì là lãng mạn, không muốn trình bày đời mình giống như một cuốn tiểu thuyết lãng mạn.
Maigret đã hỏi mụ ta tại sao, nếu ông không tự hiểu thì mụ chẳng có gì mà giải thích cả.
Nhưng ông đã hiểu. Đây chỉ là một sự khẳng định mà ông tìm kiếm và mụ không cần trả lời nữa.
Bây giờ thì ông đã hiểu mụ ta đã sa đoạ đến mức nào. Cái mà ông chưa hiểu từ đâu mà mụ đi đến tình trạng này. Liệu mụ có thành thực nói về quá khứ của mình không?
Ông không thể hỏi ngay lúc này vì Lapointe đã đến bên thủ trưởng. Anh uống một ngụm rượu và bắt đầu nói:
- Đúng là đã có chuyến xe đi Poitiers vào bốn giờ bốn mươi tám phút chiều. Ông cảnh sát trưởng nhà ga đã hỏi hai công nhân, họ nói không nhìn thấy người như đặc điểm nêu lên. Ông ấy nói là nên gọi điện thoại cho ga Poitiers. Xe lửa đi về phía nam đỗ nhiều lần trên đường, có thể có cả khách đi từ ga Montparnasse xuống xe.
- Giao cho Lucas việc gọi điện về Saint- Aubain và những làng lân cận. Vùng này có nhiều quán rượu và có cả trại hiến binh nữa.
Lapointe đổi tiền cho vào máy điện thoại của mụ Calas. Mụ ta rất bình tĩnh làm như người ta đang hỏi thăm về chuyến đi của chồng mụ. Tuy nhiên mụ đã biết chuyện ở kênh đào Saint-Martin và cuộc tìm kiếm trong suốt cả ngày hôm nay.
- Chiều thứ sáu vừa rồi Antoine có tới đây không?
- Anh ấy không bao giờ tới đây vào ngày thứ sáu.
- Tại sao?
- Vì anh ấy phải làm thông ca vào thứ sáu.
- Nhưng sau năm giờ thì sao?
- Lúc ấy thì chồng tôi đã về.
- Buổi chiều và cả buổi tối hôm ấy anh ta cũng không tới đây ư?
- Đúng thế.
- Bà đã kết hôn với ông Omer Calas được hai mươi bốn năm rồi, đúng không?
- Tôi đã sống với ông ấy được hai mươi bốn năm.
- Hai người không đăng ký kết hôn ư?
- Có chứ. Chúng tôi đăng ký ở toà thị chính của quận Mười. Lúc ấy tôi mới mười sáu hoạc mười bảy tuổi. Tôi phải tính lại.
- Hai người không có con ư?
- Có một con gái.
- Cô ta sống ở đây ư?
- Không.
- Ở Paris ư?
- Phải.
- Cô ta bao nhiêu tuổi rồi?
- Nó khoảng hai mươi bốn tuổi.
- Đó là con gái của Omer ư?
- Phải.
- Không nghi ngờ gì chứ?
- Không nghi ngờ gì.
- Cô ta đã lấy chồng chưa?
- Chưa.
- Cô ta sống một mình ư?
- Nó có một căn hộ ở Saint-Louis.
- Cô ta làm nghề gì?
- Nó là trợ lý của bác sĩ phẫu thuật Lavand. Lần đầu tiên mụ ta nói một điểm cần thiết.
Có phải đây là lòng tự hào về người con không?
- Thứ sáu vừa rồi cô ta có tới đây không?
- Không.
- Cô ta không bao giờ đến thăm bố mẹ ư?
- Một đôi khi.
- Lần cuối cùng vào ngày nào?
- Cách đây ba tuần lễ. Có thể là một thảng.
- Lúc ấy chồng bà ở nhà chứ?
- Tôi cho là như vậy.
- Hai bố con có hoà thuận với nhau không?
- Nó ít quan hệ với chúng tôi.
- Vì xấu hổ ư?
- Có thể là như vậy.
- Cô ta rời gia đình năm bao nhiêu tuổi?
Lúc này thì mặt mụ ta hơi ửng đỏ.
- Mười lăm tuổi.
Giọng nói của mụ khô khan.
- Không báo trước gì ư?
Mụ chủ quán gật đầu.
- Đi với một người đàn ông, đúng không?
Mụ ta nhún vai.
- Tôi không biết. Cái đó không thay đổi được gì.
Trong quán lúc này chỉ còn những người đánh bài. Một người cầm đồng tiền gõ lên mặt bàn. Mụ Calas hiểu và tới rót rượu vào cốc. Một người khách hỏi mụ:
- Có phải ông Maigret đấy không?
- Đúng.
- Ông ta muốn gì?
- Ông ấy không nói.
Mụ cũng không hỏi nữa. Mụ xuống bếp sau đó trở lại, nói nhỏ:
- Khi ông xong việc cũng là lúc tôi phải dùng bữa.
- Bà dùng bữa ở đâu?
- Ở kia.
Mụ ta chỉ tay vào một chiếc bàn ở góc nhà.
- Không lâu nữa đâu. Chồng bà đã cắt ruột thừa, đúng không?
- Đã năm hoặc sáu, năm nay rồi. Người ta đã phẫu thuật.
-Ai?
- Khoan. Bác sĩ Gran... Granvalet. Đúng rồi! Ông ấy ở đại lộ Voltaire.
- Ông ấy còn ở đấy không?
- Ông ấy đã qua đời. Chồng tôi chỉ là một khách hàng của ông ấy.
Ngày mai phải hỏi những y tá giúp việc bác sĩ Gravalet xem trong khi mổ cho Omer họ có thấy những vết sẹo của đạn chì trên bụng bệnh nhân không.
- Ngày xưa chồng bà bị đạn súng săn bắn vào bụng phải không.
- Không phải là sau khi tôi biết ông ấy.
- Ông ta không phải là thợ săn ư?
- Có thể là lúc ông ấy về nông thôn.
- Bà có thấy trên bụng ông ta có những vết sẹo đạn chì không?
- Đã lâu lắm rồi tôi không ở gần ông ấy.
- Bà đã yêu ông ta, đúng không?
- Tôi không biết.
- Ông ta là tình nhân duy nhất của bà trong bao lâu?
- Trong nhiều năm.
Câu trả lời của mụ như có tiếng vang.
- Hai người biết nhau từ lúc còn rất trẻ ư?
- Chúng tôi là những người cùng làng.
- Làng nào?
- Một xóm nhỏ ở giữa Montargis và Gien. Đó là làng Boissancourt.
- Bà có lúc nào quay lại đấy không?
- Không bao giờ.
- Từ ngày bà sống với Omer ư?
- Năm mười bảy tuổi thì tôi bỏ làng ra đi.
- Lúc ấy bà đang mang thai ư?
- Thai đã được sáu tháng.
- Dân làng có biết không?
- Có.
- Cả cha mẹ bà nữa chứ?
Mụ buông thõng một câu:
- Phải.
- Bà có gặp lại họ lần nào không?
- Không.
Lapointe đã truyền đạt mệnh lệnh cho Lucas xong. Anh ra khỏi buồng điện thoại, lấy khăn tay lau mồ hôi trán.
Mụ chủ quán hỏi ông:
- Ông đi đấy ư?
Mụ đặt câu hỏi đầu tiên.
Đến lượt mình, ông cũng trả lời rất ngắn gọn:
- Phải.