← Quay lại trang sách

- V -

Trên mặt quầy hàng phủ một lớp kẽm có hai tranh vẽ: một là hình con vật có ánh sáng mặt trời chiếu qua, một nữa là hình một phụ nữ mặc áo đỏ tay cầm một cốc bia sủi bọt.

Như đã hình dung từ sáng hôm nay, Maigret thấy quán rượu này giống mọi quán rượu khác của Paris có một bầu không khí nông thôn, vắng khách trong nhiều ngày của tuần lễ và bất chợt đông khách trong ngày phiên chợ.

Có lúc ông muốn tự mình rót rượu lấy để uống, nhưng đây chỉ là một ý nghĩ trẻ con làm ông đỏ mặt. Tay đút túi, qua cánh cửa, ông bước vào nhà trong.

Ông chưa nhìn thấy có những gì sau cánh cửa này, cánh cửa mà mụ Calas thường ra vào. Ông thấy một ngăn bếp sắp đặt khá trật tự, không bẩn thỉu như ông đã nghĩ. Bên trái cánh cửa là một tủ ăn thấp, trên đó có một chai rượu cô-nhắc uống dở, Người nữ chủ quán không uống rượu vang mà là cô-nhắc, và vì bên cạnh không có một chiếc cốc nào nên có thể nói mụ có thói quen đưa chai lên miệng tu từng hơi.

Một ô cửa sô trông ra vườn và một cánh cửa có những ô kính khép hờ. Mở của ra, ông thấy những thùng rỗng xếp trong góc nhà, rơm để bọc những chai rượu chất đống, những chiếc xô thủng, những vòng sắt han gỉ rất xa lạ với Paris, chỉ có điều là không có những đống phân ủ và những con gà mái mà thôi.

Góc sân có một lối đi hẹp, hai bên là những bức tường không có cửa sổ, dẫn ra một đường phố nào đó.

Máy móc, ông đưa mắt nhìn lên lầu một của quán rượu, có những ô kính đầy bụi và những chiểc màn gió phai màu. Ông có nhầm không? Hình như có một vật gì động đậy sau cửa sổ. Tuy nhiên, ông đã nhìn thấy con mèo ngủ trên lò sưởi kia mà.

Ông đi vào bếp và lên một thang gác cuốn tròn dẫn lên trên lầu. Bậc thang gỗ kêu cọt kẹt và mùi ẩm mốc giống như các quán ông đã ngủ khi về nông thôn.

Có hai cửa ra vào trên hành lang, ông đẩy một cánh cửa và bước vào một căn phòng, có thể là phòng của vợ chồng nhà Calas. Nó quay ra bến cảng. Chiếc giường đôi bằng gỗ hồ đào, khăn trải giường còn phẳng phiu, sạch sẽ. Đồ gỗ là những đồ cổ, nặng nề, nhẵn bóng theo thời gian.

Trong tủ đứng có quần áo đàn ông treo trong đó. Giữa hai ô của sổ là một chiếc ghế bành và một chiếc rađiô kiểu cũ đặt trên một bàn nhỏ. Giữa phòng là một chiếc bàn tròn có khăn trải có màu rất khó định nghĩa và hai chiếc ghế bằng gỗ gụ.

Từ lúc bước chân vào phòng, ông đã chú ý đến những vật để trên chiếc bàn này. Một lọ mực còn mới, một chiếc bút viết và một tờ giấy thấm đè lên những tờ giấy trắng như trong những quán cà phê người ta để cho khách dùng.

Cầm giấy lên ông thấy có ba tờ chưa viết gì.

Cùng lúc ấy ông nghe thấy một tiếng động. Không phải ở trong phòng toa-lét. Ra ngoài hành lang, ông mở cánh cửa thứ hai, vào một căn phòng, cũng rộng như căn phòng trước. Đây là phòng để những đồ vật đã hư hỏng, đồ vật bỏ đi, đồ gỗ, chai lọ, báo chí và những vật linh tinh khác.

Biết rõ không chỉ có một mình ông trong phòng này, Maigret kêu to:

- Có ai ở trong này không?

Ông đứng yên một lúc, sau đó bằng một cử chỉ nhẹ nhàng, ông đưa tay vào cánh cửa tủ hốc tường và kéo bật nó ra.

- Lần này thì không được làm bậy nữa - Ông nói.

Ông không ngạc nhiên lắm khi nhận ra người ngồi trong tủ là Antoine đang co ro như con vật bị đánh đòn.

- Tôi không ngờ tìm thấy anh nhanh chóng như vậy. Đi ra!

- Ông bắt giam tôi chứ?

Chàng trai sợ hãi nhìn chiếc còng số tám mà viên cảnh sát trường vừa lấy trong túi ra.

- Tôi chưa biết phải làm gì với anh đây, nhưng tôi không muốn anh chơi cái trò chạy trốn này một lần nữa. Đưa tay đây!

- Ông không có quyền. Tôi không làm gì cả.

- Đưa tay đây!

Ông cho rằng Antoine đang tìm cách chạy trốn. Ông tiến lên và sử dụng cơ thể đồ sộ của mình ép anh ta vào tường. Sau một hồi giãy giụa, anh ta đành để ông khoá tay.

- Bây giờ, anh đi theo tôi!

- Mẹ tôi sẽ nói thế nào về chuyện này?

- Không biết mẹ anh sẽ nói thế nào, nhưng tôi sẽ có vài câu hỏi đặt ra cho anh đây.

- Tôi sẽ không trả lời.

- Cứ đi theo tôi.

Ông đẩy anh ta đi trước. Họ đi xuống bếp và Antoine ngạc nhiên thấy sự yên ắng ở đây.

- Bà ấy đâu rồi?

- Bà chủ quán ư? Không nên lo lắng. Bà ta sẽ về.

- Ông đã bắt giam bà ấy ư?

- Ngồi xuống góc kia và không được động đậy.

- Tôi cứ động đậy nếu tôi muốn!

Vào cái tuổi này, trong những trường hợp tương tự, người ta phải tính đến những phản ứng của họ.

Maigret không bực mình, vì theo ý kiến của ông Comeliau, ông đã có Antoine trong tay tuy ông không tin tưởng mấy vào những lời khai của anh ta lại có thể làm sáng tỏ vụ án.

Một người đẩy cửa quán rượu, không thấy mụ Calas mà chỉ thấy viên cảnh sát trưởng đứng giữa nhà.

- Bà chủ đâu rồi?

- Bà ta sẽ về ngay bây giờ.

Người ấy có nhìn thấy chiếc còng số tám không? Có biết Maigret là cảnh sát và không muốn tới gần không? Chỉ biết người ấy đưa tay lên vành mũ cát-két và nói:

- Tôi sẽ quay ]ại.

Người ấy đi chưa đến đầu phố thì một chiếc ô-tô màu đen chạy đến trước quán rượu và đỗ lại. Lapointe ra trước, mở cửa xe cho mụ Calas bước ra, tay xách chiếc va li màu nâu.

Nhìn thấy Antoine, mụ cau mặt lại hỏi Maigret với vẻ lo ngại:

- Ông không biết anh ấy có mặt trong nhà này ư?

- Không hỏi han gì cả!- Antoine bảo mụ - Ông ấy không có quyền bắt tôi. Tôi không làm gì cả. Tôi thách ông ấy chứng minh được tôi đã làm điều gì xấu xa.

Maigret quay sang Lapointe.

- Đây là chiếc va li của ông ấy, đúng không?

- Thoạt tiên thì bà ta nói mình không biết, sau đó nói mình không mở được.

- Anh đã mở ra chưa?

- Tôi muốn mở nó trước mặt sếp. Tôi đã đưa cho người nhân viên một giấy biên nhận tạm thời. Anh ta nói phải có ngay một giấy tịch thu hợp pháp càng sớm càng tốt.

- Anh xin ông Comeliau tờ lệnh này. Người nhân viên vẫn còn ở ngoài ga chứ?

- Anh ta không muốn rời khỏi nơi làm việc.

- Gọi điện báo anh ấy tìm người thay thế trong mười lăm phút và đi tắc-xi tới đây ngay.

- Tôi hiểu - Lapointe nói và nhìn Antoine.

Liệu người giữ hành lý nhà ga có nhận ra chàng trai này không? Nếu anh ta nhận ra thì mọi việc trở nên dễ dàng.

- Anh cũng gọi điện cho Moers. Bảo anh ấy cùng người thợ chụp ảnh tới đây ngay để cùng giám sát việc này.

- Rõ, thưa sếp.

Mụ Calas đứng giữa nhà hỏi Maigret như Antoine đã hỏi ông:

- Ông bắt giam tôi chứ?

Mụ có vẻ bối rối khi viên cảnh sát trưởng trả lời:

- Tại sao?

- Tôi có thể tự do đi lại được chứ?

- Được, nhưng trong nhà này thôi.

Ông biết mụ ta muốn gì. Quả nhiên như vậy, mụ ta đi vào trong bếp và tìm chai cô-nhắc. Ra vẻ đang làm việc, mụ khua bát đĩa và nện gót giày xuống nền nhà.

Khi trở ra, tỉnh táo hơn, mụ ra đứng sau quầy hàng:

- Ông có uống gì không?

- Một cốc vang trắng, đúng thế, Và một cốc nữa cho ông thanh tra. Có thể Antoine cũng muốn có một cốc bia đấy.

Ông tỏ ra không có gì phải vội vàng. Người ta cho rằng ông chưa biết phải làm gì. Sau khi uống một ngụm rượu, ông hỏi mụ:

- Bà có chìa khoá mở chiếc va li này chứ?

- Không.

- Bà có biết nó ở đâu không?

- Nó thường ở trong túi "ông ấy".

Trong túi Omer Calas, vì ông ta ra đi với chiếc va li này.

- Tìm cho tôi một chiếc kìm hoặc một cái gì đó.

Mụ mang tới một chiếc kìm. Maigret đặt chiếc va li lên bàn và đợi Lapointe gọi xong điện thoại, bước ra.

- Tôi đã gọi cho anh một cốc vang trắng.

- Cảm ơn sếp.

Ổ khoá của chiếc va li quăn lại và Maigret mở nắp ra. Mụ Calas vẫn đứng sau quầy hàng, thờ ơ nhìn đi chỗ khác.

Trong va li có bộ com-lê màu xám, một đôi giày gần như còn mới, áo sơ-mi, bít tất, dao cạo râu, lược, bàn chải đánh răng và một miếng xà- phòng trong một gói giấy.

- Những thứ này là của chồng bà ư?

- Tôi cho là như vậy.

- Bà không tin chắc ư?

- Ông ấy có một bộ com-lê giống như bộ này.

- Nó còn ở trên lầu không?

- Tôi không biết.

Mụ không giúp gì được cho cảnh sát. Ngay từ đầu, khác với Antoine, mụ trả lời các câu hỏi một cách ngắn gọn, ít lời và rất thận trọng.

Antoine thì hoảng hốt. Còn người phụ nữ thì lại tỏ ra không có gì làm mụ phải sợ hãi cả. Việc đi đi, lại lại của cảnh sát đối với mụ cũng chẳng có gì là khác thường cả.

- Anh có nhận thấy điều gì không?- Maigret hỏi Lapointe đang lục tìm trong va li.

- Rất lộn xộn.

- Đúng, Nhưng có một chi tiết lạ lùng. Omer Calas mang theo bộ com-lê và quần áo thay đổi. Chắc chắn ông ta xếp các thứ vào va li ở trên lầu.

Có hai người đàn ông vận áo blu dính đầy vôi vữa, tay gõ cửa, mặt áp vào ô kính, nói to câu gì đó rồi bỏ đi.

- Vậy anh có thể nói trong điều kiện như vậy, tại sao ông ta lại mang quần áo bẩn đi?

Đúng là một trong hai chiếc áo sơ-mi, một chiếc quần đùi và một đôi tất rất bẩn.

- Sếp cho rằng không phải Omer Calas là người sắp xếp va li ư?

- Có thể là ông ta. Nhưng không phải là trước khi đi mà là khi trở về.

- Tôi hiểu.

- Bà có nghe rõ không, bà Calas?

Mụ gật đầu.

- Bà vẫn cho rằng chồng bà ra đi cùng với chiếc va li này vào chiều thứ sáu ư?

- Tôi không thay đổi gì những điều tôi đã nói.

- Bà không cho rằng ông ấy không có mặt ở nhà trong ngày thứ năm và chiều thứ sáu thì ông ấy trở về ư?

Mụ lắc đầu.

- Bà không tin vào những điều mình muốn tin rồi.

Một chiếc tắc-xi đến trước quán rượu. Maigret mở cửa trong lúc người giữ hành lý của đường sát xuống xe.

Viên cảnh sát trưởng đưa anh ta vào trong quán. Nhìn xung quanh, sau đó anh ta nhìn Antoine đang ngồi trong góc nhà. Antoine nhìn lại người này với vẻ thách đố.

- Tôi cho rằng... - Anh ta đưa tay lên gãi gáy.

Người nhân viên rất thật thà, có tinh thần trách nhiệm.

- Đúng rồi. Đây chính là anh ta.

- Anh nói dối!- Antoine điên cuồng kêu lên.

- Ông có thể bảo anh ta đứng lên không?

- Đứng lên!

- Tôi không đứng.

- Đứng lên!

Đứng phía sau Maigret, mụ Calas cất tiếng:

- Đứng lên, Antoine.

- Như thế - Người nhân viên nói - Không có gì làm tôi ngập ngừng cả. Anh ta có chiếc áo khoác ngắn bằng da, phải không?

- Anh lên trên lầu tìm trong căn phòng thứ hai - Maigret bảo Lapointe.

Mọi người yên lặng chờ đợi. Người của ngành đường sắt nhìn sang phía quầy hàng, Maigret biết rằng anh ta đang khát. Ông hỏi anh ta:

- Một cốc vang trắng chứ?

- Tôi sẽ không từ chối.

Lapointe trở xuống cùng với chiếc áo khoác bằng da.

- Đưa cho anh ta.

Chàng trai nhìn mụ chủ quán như xin lời khuyên. Anh ta cau có khi còng số tám được mở ra.

- Cảnh sát đều như vậy cả. Chỉ cần nói “cảnh sát" là mọi người đã run bắn người lên. Nào, bây giờ anh có khẳng định rằng anh đã nhìn thấy tôi không?

- Tôi cho rằng đúng là anh rồi.

- Anh nói dối.

Người nhân viên nói với Maigret bằng giọng cảm động:

- Tôi cho rằng lời khai của tôi rất quan trọng! Tôi không muốn khai oan cho ai. Chàng trai này rất giống người đến gửi chiếc va li hôm chủ nhật vừa rồi. Tôi không nhìn kỹ anh ta vì không biết sẽ có vụ này. Có thể đưa anh ta đến nhà ga cùng với ánh sáng ở đấy...

- Người ta sẽ dẫn anh ra ra ga vào hôm nay hoặc ngày mai. Xin cảm ơn anh. Chúc sức khoẻ của anh.

Người ta dẫn anh ta ra cửa và cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta. Trong thái độ của Maigret như có một sự mềm yếu khó giải thích không thể không làm cho Lapointe lo ngại. Không thể nói rõ ràng nó xảy ra vào lúc nào. Có thể xảy ra ngay từ đầu của công cuộc điều tra, khi họ tới cảng Valmy và vào quán rượu nhà Calas không?

Maigret làm việc như mình thường làm việc như vậy. Nhưng ông có tin tưởng vào các viên thanh tra của mình không? Ông làm việc có vẻ miễn cưỡng. Những chứng cứ cụ thể không làm ông đặc biệt quan tâm, ông như đang nghiên ngẫm điều gì nhưng không muốn bày tỏ cùng ai.

Ông tỏ ra rất nhạy cảm đối với mọi việc trong quán rượu, đặc biệt là khi ông nhìn mụ Calas hoặc nói chuyện với mụ.

Người ta có thể nói rằng nạn nhân là không đáng kể, cái xác không đầu dưới mắt ông cũng chẳng có gì là quan trọng. Từ lúc khoá tay Antoine ông như đang nghĩ đến một bổn phận nghề nghiệp nào đó của mình. Ông bảo Lapointe:

- Anh gọi điện cho ông chánh án Comeliau. Tôi muốn anh là người làm việc này. Báo cáo vắn tắt với ông ta về những việc đã xảy ra. Tốt hơn cả là yêu cầu ông ấy ký một lệnh bắt giam Antoine.

- Còn bà này? - Viên thanh tra chỉ tay vào người phụ nữ rồi hỏi.

- Tôi chưa muốn bắt.

- Nếu ông chánh án đòi hỏi như vậy thì sao?

- Thì làm theo ý kiến của ông ấy. Ông ấy là chủ.

Ông không nói nhỏ vì không sợ người khác nghe thấy.

- Bà cần ăn đôi chút - Ông khuyên mụ Calas- Người ta cũng sẽ mang bà đi ngay thôi.

- Bao giờ thì người ta bắt tôi?

- Không lâu nữa đâu. Ông chánh án muốn thẩm vấn bà.

- Tôi sẽ ngủ lại trong nhà tù ư?

- Trước hết là ở Sở cảnh sát đã.

- Còn tôi thì sao?- Antoine hỏi.

- Anh cũng vậy.

Maigret nói thêm:

- Nhưng không trong cùng một xà lim đâu.

- Anh có đói không?

Mụ Calas hỏi chàng trai.

- Không.

Mụ lại đi vào bếp để uống rượu. Khi đi ra mụ hỏi:

- Ai trông nhà cho tôi?

- Không có ai cả. Nhưng không sợ. Nhà sẽ được canh giữ.

Maigret vẫn nhìn mụ như đây là người ông vừa mới gặp.

Ông đã gặp những phụ nữ khôn khéo, trong đó có nhiều người rất ngoan cố. Mỗi trường hợp như vậy ông không vội vàng kết luận, ở đây đòi hỏi ý chí, sự kiên nhẫn và thời gian.

Với mụ Calas thì không như vậy. Ông không thể xếp mụ vào loại nào cả. Nếu có người nói mụ đã giết và chặt chồng ra từng khúc thì ông cũng không phản bác. Nhưng ông cũng sẽ không phản đối khi một người nào đó bảo mụ là vô can.

Mụ đứng kia, trước mặt ông, bằng xương, bằng thịt, gầy gò trong chiếc áo bạc màu trên người như tấm màn gió treo trước ô cửa sổ; mụ tồn tại trong thực tế với cặp mắt u tối nhưng có một cuộc sống nội tâm mạnh mẽ; tuy nhiên ở mụ vẫn có một cái gì đó phi thực tế rất khó nắm bắt.

Mụ có biết mình là như vậy không? Người ta thấy mụ có vẻ bình tĩnh, đôi khi tức cười, về phần mình, mụ cũng nhìn lại viên cảnh sát trưởng không chút e dè.

Chính vì vậy mà Lapointe cảm thấy khó chịu. Đây không còn là một cuộc điều tra để tìm ra thủ phạm mà là vấn đề riêng tư giữa Maigret và người phụ nữ ấy.

Hình như vị cảnh sát trưởng không quan tâm đến những việc không liên quan đến mụ Calas. Lapointe thấy rõ điều này khi ra khỏi buồng điện thoại.

- Ông chánh án nói sao?- Maigret hỏi.

- Ông ấy sẽ ký một trát bắt giam và gửi đến văn phòng của sếp.

- Ông ta muốn gặp Antoine ư?

- Cái ấy thì sếp phải hỏi ông ấy.

- Thế còn bà này?

- Ông ấy sẽ ký một lệnh thứ hai. Sếp làm theo điều mình muốn, nhưng theo tôi...

- Tôi hiểu.

Ông Comeliau muốn Maigret về cơ quan, thẩm vấn lần lượt Antoine rồi đến mụ Calas trong nhiều tiếng đồng hồ trước khi họ được phép dùng bữa.

Vẫn chưa tìm thấy cái đầu. Người ta chưa có chứng cứ để kết luận người có những phần thân thể tìm được chính là Omer Calas. Những chứng cứ có giá trị cũng thường có được trong quá trình thẩm vấn, với ít nhiều con chủ bài trong tay, nhẫn nại trong nhiều tiếng đồng hồ, cuối cùng người ta có thể có những lời thú tội đầy đủ.

Đây không chỉ là quan điểm của ông Comeliau mà còn là suy nghĩ của Lapointe khi Maigret ra lệnh cho anh:

- Mang Antoine về Sở. Đưa anh ta vào văn phòng của tôi và tiến hành thẩm vấn. Nhớ cho anh ta ăn uống.

- Sếp ở lại đây ư?

- Tôi phải đợi Moers và thợ chụp ảnh.

Lapointe buồn phiền ra hiệu cho chàng trai đứng lên. Trước khi đi, Antoine bảo Maigret:

- Ông sẽ phải trả một giá đắt về việc này.

Cùng lúc ấy ở Sở Cảnh sát, như thường lệ mỗi buổi sáng, Tử tước, người của toà báo, đã có mặt để lấy tin tức.

- Có gì mới không, thưa ông Comeliau? Vẫn chưa tìm thấy cái đầu ư?

- Chưa. Nhưng người ta đã có thể biết nạn nhân là ai rồi.

- Là ai vậy?

Comeliau niềm nở trả lời phỏng vấn trong mười phút đồng hồ, trong đó đề cao công lao của mình chứ không phải Maigret.

- Ông cảnh sát trưởng vẫn còn ở đấy chứ?

- Tôi cho là như vậy.

Việc khám xét quán rượu của nhà Calas cùng với vụ bắt giữ một thanh niên (không được nêu tên) được các báo đăng tải hai tiếng đồng hồ sau đó và được phát thanh vào chương trình năm giờ chiều.

Ở lại quán rượu với mụ Calas, Maigret đến quầy hàng lấy một cốc rượu và trở lại ngồi bên bàn giữa nhà. Về phần mình, mụ Calas đứng không động đậy sau quầy hàng trong tư thế muôn thuở của người chủ quán.

Tiếng còi tầm trưa của nhà máy vang lên. Mười phút sau chừng ba chục khuôn mặt, qua ô cửa kính nhìn vào trong quán, và nói to để hỏi mụ Calas điều gì đó.

- Tôi đã gặp con gái bà - Maigret lên tiếng,phá tan sự yên tĩnh trong quán.

Mụ nhìn viên cảnh sát trưởng mà không nói gì.

- Cô ấy đã xác nhận rằng mình đã trở về thăm gia đình cách đây một tháng. Tôi đã hỏi bà và con gái đã nói với nhau những chuyện gì.

Đây không phải là câu hỏi và mụ không trả lời.

- Cô ấy tỏ ra là một con người điềm tĩnh, có thể tự điều khiển lấy cuộc đời của mình. Tôi không hiểu tại sao tôi lại có ý nghĩ cô ấy yêu ông chủ nơi cô làm việc. Có thể cô ấy là tình nhân của ông chủ.

Mụ vẫn không động đậy. Mụ có yêu quí con gái không?

- Những việc khởi đầu không dễ dàng gì. Thật là nặng nề với một cô gái mười lăm tuổi phải tự mình xoay sở trên đất Paris này.

Mụ nhìn ông với vẻ thấu hiểu và hỏi lại với vẻ mệt mỏi:

- Ông đang hy vọng điều gì?

Maigret đang hy vọng gì ư? Có phải Comeliau có lý không? Có phải đây là lúc ông buộc Antoine phải nói ra sự thật không? Một vài ngày trong sở Cảnh sát có thể làm mụ Calas thay đổi thái độ không?

- Tôi đang tự hỏi tại sao bà lại kết hôn với Omer Calas và với lý do gì bà không rời bỏ ông ta sau đó?

Không phải là một nụ cười mà là một vẻ chế nhạo hay một sự thương hại nào đó trên khuôn mặt của mụ.

- Bà đã cố ý làm như vậy, phải không?

Maigret hỏi trong khi ông chưa khẳng định hẳn vấn đề.

Cần phải kết thúc. Có những lúc cần một sự nỗ lực nhỏ, không phải chỉ để hiểu rõ vấn đề, mà còn là để phá bỏ bức tường vô hình giữa họ với nhau.

Tìm một câu thích hợp để nói, có thể mụ sẽ thông cảm với ông.

- Có phải người ấy có mặt ở đây vào chiều thứ sáu không?

Mụ giật mình, như vậy ông đã thu được kết quả.

- Người nào?

Mụ hỏi với vẻ luyến tiếc.

- Tình nhân thực sự của bà ấy.

Mụ bắt đầu nhượng bộ:

- Là ai?

- Một người đứng tuổi, tóc hung, da nâu, mặt rỗ hoa tên là Dieudonne.

Mụ lại câm lặng, mặt không để lộ vẻ gì. Cùng lúc ấy một chiếc xe hơi đậu xịch trước cửa, Moers và ba người mang theo máy ảnh bước ra.

Một lần nữa, Maigret phải ra mở cửa. Đúng là ông chưa thành công. Ông không cho rằng mình đã mất thời gian trong việc gợi chuyện mụ Calas.

- Phải khám xét những gì, thưa sếp?

- Tất cả. Trước tiên là bếp và phòng toa-lét ở tầng trệt. Rồi ngoài vườn và trong hầm rượu.

- Sếp cho rằng người ấy bị giết hại và bị chặt ra từng khúc ở đây ư?

- Có thể là như vậy.

- Còn chiếc va li này thì sao?

- Khám nghiệm những thứ trong đó.

- Như vậy chúng tôi phải làm việc suốt chiều nay. Sếp ở lại đây ư?

- Tôi sẽ tới gặp các anh ngay.

Maigret vào buồng điện thoại gọi đội trưởng Judel ở đồn cảnh sát trước mặt quán rượu nói anh ta phải canh chừng ngôi nhà này.

- Tốt hơn hết là bà đi theo tôi.

Ông bảo mụ Calas.

- Tôi có thể mang theo quần áo được không?

- Như vậy là khôn ngoan hơn cả.

Đi vào bếp mụ tợp hai ba ngụm rượu. Sau đó người ta nghe thấy tiếng chân mụ trên lầu.

- Sếp để mụ ta tự do đi lại ư?

Maigret nhún vai. Nếu có, thì mụ đã có thừa thời gian để xoá những dấu vết và tiêu huỷ những chứng cứ rồi.

Mụ ở trên đó khá lâu, tuy nhiên người ta vẫn nghe thấy những tiếng chân bước, tiếng ngăn kéo bị mở ra, đóng vào và tiếng vòi nước chảy.

Hai mươi phút sau mụ xuống dưới nhà và mụ đã biến đổi hoàn toàn khiến mọi người phải ngạc nhiên, Bây giờ, trong chiếc áo dài bên ngoài có chiếc măng-tô đen, trông mụ rất duyên dáng. Đầu chải gọn ghẽ, đội một chiếc mũ xinh xắn, người ta có thể nói mụ đã trẻ lại. Dáng đi của mụ có phần uyển chuyển và pha thêm đôi chút tự kiêu.

Mụ có biết hiệu quả của việc này không? Mụ có hay làm đỏm không? Mụ không cười trước sự ngạc nhiên của họ mà chỉ lẩm bẩm sau khi lấy đôi găng tay trong túi xách ra:

- Tôi đã sẵn sàng.

Người mụ toả ra một mùi hỗn hợp của nước hoa và rượu. Mụ đánh lại phấn và tô lại môi.

- Bà không mang theo va li ư?

Mụ trả lời rằng không như là môt sự thách đố. Mang theo quần áo thay đổi khác gì thú nhận mình là thủ phạm ư? Là thừa nhận mình sẽ bị giam giữ lâu ư?

- Đi thôi!

Maigret ra lệnh cho mụ.

Moers hỏi ông:

- Sếp có dùng xe không?

- Không. Tôi đi tắc-xi.

Thật là kỳ cục nếu ông cùng mụ đi trên hè phố dưới ánh mặt trời như thế này.

- Tôi cho rằng đi tới phố Recollets sẽ có tắc-xi.

- Tôi cũng nghĩ như vậy.

- Tôi muốn hỏi bà một câu.

- Cho đến lúc này ông không thấy khó chịu chứ?

- Lần cuối cùng bà ăn vặn như thế này cách đây bao lâu rồi?

Mụ suy nghĩ một thoáng rồi trả lời:

- Bốn năm. Nhưng tại sao ông lại hỏi như vậy?

- Không vì sao cả.

Ích gì mà nói rõ với mụ. Liệu mụ có biết ý ông không? Đúng lúc ấy có một chiếc tắc-xi chạy tới. Ông mở cửa để mụ ngồi lên hàng ghế trên.