- VI -
Nói thật ra thì ông chưa biết phải làm gì với mụ. Với một chánh án khác thì ông đã có thể có những hành động khác hẳn. Với Comeliau, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Không chỉ là con người quá tỉ mỉ, bề ngoài thường lo âu, lo ngại đến công luận và sự phản ứng của chính quyền nhà nước mà ông ta thường tỏ ra không tin vào phương pháp làm việc của Maigret, cho rằng đây không phải là chính thống, và trong quá khứ hai người đã từng có những vụ chạm trán nảy lửa.
Maigret biết rõ ông chánh án vẫn để mắt tới mình, sẵn sàng gán cho mình những trách nhiệm hoặc những sai lầm dù nhỏ.
Ông muốn cứ để mặc mụ Calas ở cảng Valmy cho đến khi mụ thấy rõ trách nhiệm của bản thân. Ông có thể cắt cử một hoặc hai người mật phục ở quán rượu. Nhưng nhân viên của Judel đã chẳng để Antoine trốn thoát khỏi ngôi nhà ở Saint- Martin đấy ư? Antoine chỉ là một đứa trẻ, trí thông minh không hơn một đứa mười ba tuổi, Mụ Calas thì khác, mụ được tôi luyện một cách đặc biệt. Khi đi qua các sạp báo ông thấy các tờ báo đã đăng tin khám xét quán rượu. Tên của mụ Calas được in đậm trên trang một.
Ông không hiểu sự thể sẽ ra sao nếu hôm sau khi bước vào phòng ông chánh án mà trước đó các báo đã đăng tin Bà Calas đã biến mất.
Liếc nhìn, ông thấy mụ vẫn thản nhiên. Mụ vẫn ngồi thẳng trên ghế, mắt tò mò nhìn ra đường phố.
Trong ít nhất là bốn năm, như mụ đã thú nhận, mụ không vận áo dài và áo măng tô. Mụ không nói lần cuối cùng mụ ăn vận như bây giờ là vào dịp nào. Có thể đã từ rất lâu mụ cũng không hề bước chân vào trung tâm thành phố.
Vì có Comeliau nên Maigret không thể hành động theo ý mình được.
Khi xe chạy tới gần Sở Cảnh sát, ông cất tiếng:
- Bà không có điều gì cần nói với tôi nữa ư?
Mụ nhìn ông với vẻ ngạc nhiên.
- Về vấn đề gì?
- Về chồng bà.
Mụ nhún vai.
- Tôi không giết Omer Calas.
Mụ nói tên họ người chồng. Cái đó làm Maigret thấy có điều gì đó không tự nhiên.
- Tôi cho xe vào trong sân chứ?
Người lái xe hỏi Maigret.
- Được, tuỳ anh.
Nhà báo được gọi là Tử tước đang đứng dưới chân cầu thang lớn với hai nhà báo và những nhà nhiếp ảnh khác. Họ đã gặp may và ông rất khó che giấu người nữ tù nhân của mình.
- Thưa ông cảnh sát trưởng, xin ông đợi một chút...
Mụ có nghĩ chính Maigret là người gọi những người này tới không. Mụ đi thẳng người qua các ống kính máy ảnh. Sau khi chụp xong họ đi theo mụ lên cầu thang. Họ cũng đã chụp anh chàng Antoine như vậy.
Maigret ngập ngừng khi lên lầu trên và ông đẩy cửa phòng của các thanh tra. Lucas không có mặt ở đây. Ông bảo Janvier.
- Anh đưa bà ta vào một căn phòng vắng người và ở lại với bà ta, được chứ?
Mụ đã nghe thấy. Người ta nhận ra một vẻ chê trách ông cảnh sát trưởng trong đôi mắt của mụ. Cũng có thể đây là sự thất vọng chăng?
Maigret đi ra mà không nói gì thêm. Ông về văn phòng của mình, nơi Lapointe đang thẩm vấn Antoine. Lapointe ngồi trên ghế của ông, còn Antoine ngồi thẳng người trên ghế, quay mặt ra cửa sổ, mặt đỏ như gấc như thể trời quá nóng nực.
Giữa hai người có một chiếc khay do cửa hàng Dauphine mang tới, trên đó còn những mẩu bánh nhân thịt ăn không hết, hai chiếc cốc còn một chút bia dưới đáy cốc.
Nhìn chiếc khay, Maigret biết Antoine đã ăn no, đã từ bỏ ý định ''trừng phạt" họ bằng cách nhịn ăn và ông không thể không mỉm cười.
- Công việc tốt chứ?
Ông hỏi Lapointe.
Cái nhìn của Lapointe chứng tỏ anh chưa thu được kết quả nào.
- Hãy tiếp tục công việc!
Ông đến nhà Comeliau khi ông này đang chuẩn bị đi dùng bữa.
- Ông đã cho bắt cả hai chứ?
- Người thanh niên đang ở văn phòng của tôi và Lapointe đang thẩm vấn anh ta.
- Hắn có chịu nói không?
- Hắn sẽ không chịu nói chừng nào người ta chưa có chứng cứ đặt trước mặt hắn.
- Hắn có thông minh không?
- Đúng ra thì không. Một kẻ ngu ngốc thì thường chối cãi không nghĩ gì đến những hậu quả của việc mình làm.
- Thế còn người đàn bà?
- Janvier đang ngồi với bà ta.
- Ông sẽ trực tiếp thẩm vấn mụ ấy chứ?
- Không phải vào lúc này. Tôi còn phải suy nghĩ.
- Khi nào thì ông làm việc này?
- Có thể là chiều nay, cũng có thể là ngày mai hoặc ngày kia.
- Trong thời gian đó thì ông làm gì?
Maigret tỏ ra nhún nhường khiến Comeliau phải tự hỏi viên cảnh sát trưởng này đang có ẩn ý gì?
- Tôi đến để xin ông một quyết định.
- Ông không thể giữ mụ ấy mãi mãi trong văn phòng của mình được.
- Thật là khó khăn. Nhất là đối với một phụ nữ.
- Tại sao ông không đưa mụ ấy vào trại giam?
- Tuỳ ông định đoạt.
- Cá nhân ông thì ông muốn thả mụ ấy ra ư?
- Tôi chưa biết mình sẽ giải quyết ra sao?
Trán cau lại, Comeliau tỏ ra suy nghĩ dữ dội. Cuối cùng ông ta nói với Maigret như là một lời thách thức:
- Đưa mụ ấy đến chỗ tôi.
Tại sao ông cảnh sát trưởng lại mỉm cười khi ra ngoài hành lang? Ông đang nghĩ đến sự đối đầu giữa mụ Calas với ông chánh án đầy phẫn nộ ấy ư?
Bước vào văn phòng của thanh tra, Maigret bảo Torrence:
- Ông chánh án muốn gặp người phụ nữ ấy. Anh hãy truyền lệnh này cho Janvier.
Nhà báo Tử tước muốn bám theo ông khi thấy Maigret đang bước xuống cầu thang. Ông bảo anh ta:
- Hãy đi gặp ông Comeliau. Tôi cho rằng ông ấy có tin tức cho báo chí đấy.
Khi tới quán ăn ở phố Dauphine, ông vào dùng bữa. Lúc này quán vắng khách, ông nhấc máy nói lên:
- Bà đấy ư?- Maigret hỏi vợ.
- Ông không về ư?
- Không.
- Ông có thời gian để ăn uống chứ? Tôi hy vọng là như vậy.
- Tôi đang ở quán ăn Dauphine. Tôi vừa ăn xong.
- Sau đấy ông sẽ về nhà chứ?
- Tôi hy vọng là như vậy.
Trong quán có vài đồng sự của Maigret đang uống cà phê hoặc rượu calvados. Ông ngập ngừng, sau đó đứng ăn một chiếc bánh kẹp thịt. Trời sáng sủa hơn buổi sáng, nhưng một trận gió đã nổi lên cuốn đi rác rưởi trên đường phố làm dính chặt quần áo của phụ nữ vào thân thể của họ.
Đứng sau quầy hàng, chủ quán biết rõ lúc này không nên gợi chuyện Maigret. Viên cảnh sát trưởng ăn một cách lơ đãng, nhìn ra ngoài đường với cặp mắt của người hành khách trên tàu thuỷ thờ ơ nhìn quang cảnh tẻ nhạt của biển rộng.
- Một chiếc bánh kẹp thịt nữa chứ?
Ông gật đầu mà không biết người ta hỏi gì mình. Ông ăn xong chiếc bánh thứ hai rồi uống tách cà phê không gọi mà nhà hàng vẫn mang đến.
Một vài phút sau, ông ngồi trong chiếc tắc-xi đến cảng Valmy và xuống xe ở phố Recollets có âu thuyền với ba sà lan đang đợi. Ông đi qua quán rượu có tấm biển ghi chữ Popaul và ông chủ ở đây nhận ra ông. Ông ta chỉ tay vào ông và nói cái gì đó với các khách hàng. Có những chiếc xe tải lớn mang dòng chữ Roulers và Langlois bên sườn xe đậu bên lề đường.
Maigret đi qua hai ba cửa hàng thường thấy trong mọi khu phố nghèo của Paris. Một cửa hàng rau quả tràn ra cả vỉa hè. Một cửa hàng thịt vắng người ở gần quán rượu nhà Calas và một cửa hàng tối om người ta không biết nó buôn bán thứ gì.
Khi đi chợ, mụ Calas chắc chắn đã đến các cửa hàng này với đôi giày vải ở chân, chiếc khăn quàng len đen trên vai như khi mụ ở trong quán rượu.
Đội trưởng Judel phải bảo vệ cho dân chúng ở đây. Cảnh sát khu vực ở đây hiểu rõ họ hơn bất cứ người nào ở Sở Cảnh sát.
Nhìn vào quán rượu, qua cửa kính, Maigret thấy những bóng người đi lại trong bếp. Ông gõ cửa hai ba lượt thì Moers vội vàng ra mở.
- Xin lỗi sếp. Chúng tôi làm việc hơi ồn ào. Sếp đợi có lâu không?
- Cái đó không quan trọng.
Cửa được mở ra.
- Các anh có bị gọi cửa nhiều không?
- Khách hàng đẩy cửa không được thì bỏ đi. Một số người khác thì đập cửa rất mạnh và hoa chân múa tay.
Maigret nhìn xung quanh rồi đến đứng sau quầy hàng. Ông tìm tờ giấy thấm quảng cáo như đã thấy trên phòng ngủ. Một quán rượu thường có loại giấy thấm này và một vài cỗ bài.
- Anh đi làm việc đi - Ông bảo Moers - Tôi sẽ gặp anh sau.
Ông lên phòng ngủ lấy lọ mực. Ngồi trước một bàn rượu, ông viết: Tạm thời đóng cửa.
Ông định viết thêm dòng thứ hai nhưng lại thôi. Lúc này thì Comeliau đang ngồi đối diện với mụ Calas.
- Gác anh có thấy đinh ghim ở đâu không?
- Ở ngăn bên trái dưới quầy hàng.
Ông gắn tờ giấy trên cửa ra vào. Khi quay lại, có một vật gì chạm nhẹ vào chân người cảnh sát trưởng. Cúi xuống, ông thấy con mèo nâu nhìn ông và kêu.
Ông đã không nghĩ đến việc này. Không thể để con mèo không có người trông nom trong một thời gian dài được.
Ông đi xuống bếp lấy một bình sữa rồi đổ sữa vào một chiếc đĩa sứ.
- Tôỉ tự hỏi có thể gửi con mèo cho ai đây nhỉ?
- Tôi thấy ở gần đây có một cửa hàng thịt.
- Tôi sẽ tới báo cho họ... Đến lúc này các anh đã tìm thấy những gì?.
Họ đã lục soát tỉ mỉ ngôi nhà, không một góc nào, không một chiếc ngăn kéo nào không được khám xét kỹ lưỡng. Moers bắt đầu khám nghiệm các đồ vật bằng chiếc kính lúp và thợ chụp ảnh đi theo sau anh ta.
- Chúng tôi bắt đầu từ sân trong vì ở đấy là nơi lộn xộn hơn cả và có thể có vật gì ẩn giấu trong đó.
- Tôi cho rằng thùng rác đã được đổ từ chiều chủ nhật rồi.
- Từ sáng thứ hai. Chúng tôi đã tìm những vết máu.
- Không thấy gì ư?
- Không thấy - Moers nhắc lại với vẻ ngập ngừng.
Cái đó có nghĩa là anh ta chưa tin chắc vào ý nghĩ gì đó.
- Gì vậy?
- Tôi không biết, thưa sếp. Một cảm giác thôi.
Bốn người chúng tôi quyết định sẽ báo cáo lại với sếp.
- Giải thích xem.
- Ngoài sân và trong bếp có một thực tế rất lạ lùng. Đây là loại nhà cửa không thể được giữ gìn sạch sẽ hoàn toàn, nhất là trong các ngăn kéo, người ta thường ném vào trong đó các thứ linh tinh, lâu ngày sinh ra bụi bẩn.
Maigret nhìn xung quanh như đã hiểu ra câu chuyện.
- Anh nói tiếp đi.
- Bên cạnh chiếc giá xếp bát đĩa, chúng tôi thấy có những thứ ba ngày không được rửa, xoong chảo không được lau chùi từ hôm chủ nhật đến nay. Có thể cho đây là một thói quen hoặc chí ít là sự chểnh mảng của người vợ khi chồng vắng nhà.
Moers có lý. Sự vô trật tự, và cả sự nhếch nhác nữa, có thể là do thói quen.
- Thông thường thì chúng tôi có thể tìm ra những chỗ năm ngày hoặc mười ngày không được quét dọn, nhiều chỗ còn lâu hơn nữa. Ngược lại, ở đây, hình như mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ và anh Sambois đã tìm thấy hai vỏ chai nước javel dùng để sát trùng, tẩy uế. Hai vỏ chai này đều mới khi xem xét giấy nhãn dán bên ngoài..
- Cảc anh cho rằng việc này được thực hiện vào ngày nào?
- Từ ba đến bốn ngày trở lại đây. Tôi sẽ nói chính xác trong báo cáo của mình. Tôi cần phân tích một vài thứ trong phòng thí nghiệm đã.
- Những dấu vân tay thì sao?
- Cái này phù hợp với giả thiết của chúng tôi. Trong các ngăn kéo, các giá đỡ chúng tôi đã lấy được những dấu vân tay của Omer Calas.
- Anh tin chắc chứ?
- Chúng phù hợp với những dấu vân tay trên cánh tay vớt lên từ kênh đào.
Đã có chứng cứ rằng người bị chặt thành từng khúc đúng là chủ quán rượu ở cảng Valmy.
- Những dấu vân tay ấy in trên những đồ gỗ đặt trên cao, đúng không?
- Không phải trên đồ gỗ mà là phía trong những đồ gỗ ấy. Dubois đã xem xét ở tầng lầu. Cái làm chúng tôi chú ý là ở đây không có lấy một hạt bụi. Còn giường nệm thì mới thay ba hoặc bốn hôm nay thôi.
- Các anh có thấy những vết bẩn trên nệm không?
- Tôi đã nghĩ đến, nhưng không có.
- Khăn trai nệm thường được giặt ở nhà ư?
- Trong nhà không có máy giặt hoặc chiếc chậu giặt nào cả.
- Như vậy chúng được đưa đến một cửa hiệu giặt.
- Chúng được giao lại vào hôm qua hoặc hôm kia.
- Tôi sẽ tìm xem đây là cửa hiệu nào.
Maigret định đi hỏi các cửa hàng lân cận, nhưng Moers đã ngăn ông lại.
- Có tên ở đây.
Anh ta đưa ra một mớ hoá đơn trong đó có tên Hiệu giặt Recoliets. Tờ hoá đơn mới nhất đã cách đây chừng mười ngày.
Maigret vào buồng điện thoại, quay số hỏi người ta đã đến lấy đồ giặt trong tuần lễ này ở Valmy chưa?
- Việc giao nhận đồ giặt ở đây tiến hành vào ngày thứ năm hàng tuần. Thứ năm tuần trước là ngày giao nhận đồ giặt cuối cùng của nhà này.
Moers có lý do để ngạc nhiên. Hai người sống trong nhà từ thứ năm mà không làm bẩn khăn trải giường.
Suy nghĩ, Maigret đến hỏi các nhà chuyên môn.
- Các anh có những nhận xét gì về các dấu vân tay?
- Trong bếp chúng tôi thấy có ba loại dấu vân tay, không kể đến dấu tay của sếp và của thanh tra Lapointe mà chúng tôi đã biết rõ. Thứ nhất là dấu vân tay của phụ nữ, cái này là nhiều hơn cả, chúng tôi cho đây là tay của mụ chủ quán.
- Cái đó dễ kiểm tra lại thôi.
- Sau đó là vân tay đàn ông còn khá trẻ. Có những dấu còn mới.
Đúng là Antoine mà mụ cho anh ta ăn uống trong bếp khi anh ta tới vào ban đêm.
- Thứ ba là dấu vân tay của Omer Calas trong các ngăn kéo, đúng không?
- Đúng. Nhưng còn hai dấu vân tay đàn ông khác trong đó có một dấu chỉ còn một nửa.
- Như vậy người ta đã quét dọn sạch sẽ ngôi nhà vào hôm chủ nhật vừa rồi mà không chú ý đến các ngăn kéo, đúng không?
Maigret không tiếc nuối việc đưa mụ Calas đến trước những đòn tấn công của ông chánh án Comeliau nữa.
- Các anh đã xuống hầm rượu chưa?
- Chúng tôi mới xem qua dưới đó. Thoạt nhìn thì không có gì là khác thường. Nhưng chúng tôi sẽ quay lại để kiểm tra kỹ ở dưới đó.
Ông để mọi người làm việc và đi ra nhà ngoài.
Mặt trời chiếu vào hàng chai xếp trên giá và lấp lánh một ánh sáng nhẹ trên tấm kẽm của quầy hàng. Đến trước lò sưởi, cho rằng lò đã tắt, nhưng cời lên ông thấy còn chút than hồng và ông cho thêm củi vào lò.
Một lát sau ông đứng bên quầy hàng, ngập ngừng lấy trên giá xuống một chai rượu calvados và tìm một chiếc cốc. Ngăn kéo két tiền không khoá, ông mở ra thấy trong đó có mấy tờ giấy bạc và vài hào lẻ. Nhìn bảng niêm yết giá các loại hàng, ông xem giá tiền một chai calvados và móc ví lấy tiền bỏ vào két.
Nhác thấy một bóng người ngoài cửa ra vào, ông giật mình như đã làm một việc sai trái. Nhưng đó là thanh tra Judel.
Maigret ra mở cửa cho anh ta.
- Tôi cho rằng sếp đang ở đây. Tôi đã gọi về Sở, nhưng người ta nói không biết sếp đi đâu.
Judel nhìn xung quanh với vẻ ngạc nhiên, chắc hẳn anh tìm mụ Calas.
- Sếp đã bắt giam mụ ta rồi ư?
- Bà ấy đang ở chỗ ông Comeliau.
Judel hất hàm về phía bếp.
- Họ đã tìm thấy cái gì chưa?
- Lúc này thì chưa biết chắc.
Và nhất là câu chuyện lại dài nữa. Maigret không đủ can đảm để thuật lại.
- Tôi rất vui mừng khi được gặp lại sếp vì tôi không muốn hành động khi chưa có ý kiến của sếp. Tôi cho rằng chúng ta đã tìm thấy người đàn ông da nâu ấy.
- Anh ta đang ở đâu?
- Nếu những tin tức thu được của tôi là đúng thì hắn đang ở cách đây hai bước chân. Một tuần lễ nay hắn làm ca đêm. Hắn là nhân viên chấm công của Công ty Vận tải...
- Roulers và Langlois ở phố Recollets ư?.
- Đúng thế và tôi nghĩ rằng sếp cần trực tiếp làm việc này.
Tiếng của Moers từ trong bếp gọi ra:
- Sếp có bận gì không?
Maigret đi vào bếp. Chiếc khăn quàng đen của mụ Calas được trải trên mặt bàn và Moers đang khám nghiệm bằng một chiếc kính lúp.
- Sếp có muốn nhìn qua không?
- Tôi sẽ thấy cái gì?
- Xin sếp chú ý những sợi len màu đen có những vết màu nâu giống như những cành cây rất nhỏ. Thực ra đó là những sợi gai. Việc phân tích sẽ cho chúng ta biết rõ điều này, nhưng tôi khẳng định là như vậy. Những sợi này mắt thường thì không thể nhìn thấy. Chúng từ sợi dây gai dính vào.
- Giống như loại dây gai ở...
Maigret muốn nói đến những sợi dây gai buộc những bộ phận thân thể bị cắt ra từ xác người chết.
- Tôi cho là như vậy. Mụ Calas thường không khi nào gói hàng. Chúng tôi không thấy một đoạn dây gai nào thuộc loại này trong nhà này. Cũng có những mẩu dây gai trong ngăn kéo nhưng chúng thuộc loại mịn hơn, hơn nữa chúng đều có màu đỏ.
- Cảm ơn anh. Tôi hy vọng các anh còn ở đây khi tôi quay trở lại.
- Sếp sẽ làm gì với con mèo?
- Tôi sẽ mang nó đi.
Con mèo ngồi trên vai của Maigret khi ông rời khỏi quán rượu. Ông ngập ngừng khi đi qua một cửa hàng thực phẩm, tự nhủ nếu con mèo ở cửa hàng thịt thì tốt hơn.
Bà chủ hiệu hàng thịt hỏi ông khi ông bước tới quầy hàng:
- Có phải là con mèo của bà Calas đấy không?
- Đúng thế. Tôi muốn bà giữ nó trong vài ngày.
- Nếu nó không đánh nhau với những con mèo của tôi...
- Bà Calas là khách mua hàng của bà, phải không?
- Bà ấy thường tới đây vào mỗi buổi sáng. Có phải chồng bà ấy đã bị...
Thay vì dùng những danh từ đáng sợ, bà ta chỉ tay ra phía kênh đào.
- Có thể là ông ta.
- Người ta đã làm gì bà ấy?
Vì Maigret đang lựa câu trả lời, bà ta nói tiếp:
- Tôi biết nhiều người sẽ không đồng ý với tôi. Có rất nhiều chuyện đáng nói về bà Calas, nhưng theo tôi thì người phụ nữ đáng thương ấy không làm việc này.
Một vài phút sau Maigret và Judel bước vào một mảnh sân lớn của Công ty Roulers và Langlois. Có rất nhiều xe đậu trên sân khiến họ phải đi luồn lách. Có một khoảng trong lớp dây thép đan mắt cáo mang tấm biển Văn phòng viết bằng mực đen. Xung quanh sân có rất nhiều ô ngăn cách chứa hàng hoá như ga xe lửa. Rất nhiều người đi đi, lại lại trong tiếng ồn ào chói tai.
Khi Maigret đưa tay vào nút chuông báo trên cánh cửa thì Judel gọi giật lại:
- Thưa sếp!
Viên cảnh sát trưởng quay lại và nhìn thấy một người da nâu, đứng trên một bục cao, một tay cầm một quyển sổ, tay kia cầm chiếc bút chì, đang nhìn họ chằm chằm. Người ấy tầm thước trung bình, vận một chiếc áo blu màu xám. Vai rộng, da nâu, mặt rỗ hoa trông như mảnh vỏ cam.
Những người bốc vác những kiện hàng đi qua mặt anh ta kêu to tên mình, một con số rồi tên thành phố hoặc tên làng kiện hàng phải tới. Nhưng hình như anh ta không chú ý đến những tiếng kêu ấy, mắt vẫn nhìn Maigret.
Ông ra lệnh cho Judel:
- Không để hắn trốn thoát!
Ông vào văn phòng. Một cô gái hỏi ông muốn gì.
- Có vị giám đốc nào ở đây không?
Cô gái không trả lời vì một người tóc màu xám cắt ngắn đã tiến lại.
- Ông là giám đốc ư?
- Tôi là Joseph Langlois. Hình như tôi đã gặp ông ở đâu rồi.
Chắc hẳn là ông ta đã thấy ảnh của Maigret trên báo. Viên cảnh sát trưởng tự giới thiệu và người giám đốc nghe tiếp ý kiến người mà ông ta nghi ngờ.
- Người nhân viên mà tôi gặp trên sân kia là ai vậy?
- Ông muốn gì ở anh ấy?
- Tôi chưa biết. Nhưng anh ta là ai?
- Dieudonne Pape, người đã làm việc với chúng tôi hai mươi nhăm năm nay,
- Có vợ chưa?
- Vợ anh ta đã qua đời từ nhiều năm nay. Anh ấy lấy vợ được ba năm thì vợ chết.
- Bây giờ anh ta sống độc thân ư?
- Tôi cho là như vậy. Tôi không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của anh ấy.
- Ông có địa chỉ của anh ta không?
- Anh ấy cư trú ở phố Ecluse-Saint-Martin gần đây... Số nhà bao nhiêu, cô Berthe?
- Ba mươi sáu.
- Anh ta làm việc theo giờ hành chính ư?
- Anh ta làm việc ngày tám giờ. Xí nghiệp của chúng tôi hoạt động suốt ngày đêm nên tổ chức ba ca liên tục.
- Tuần lễ trước anh ta làm ca nào?
Ông Langlois nhìn cô thư ký có tên là Berthe.
- Cô xem lại trong sổ.
Cô gái giở một tập hồ sơ lớn.
- Ca sáng.
Ông giám đốc giải thích:
- Có nghĩa là tuần trước anh ấy đã làm việc từ sáu giờ sáng đến hai giờ chiều.
- Ở đây làm việc cả ngày chủ nhật ư?
- Chủ nhật chỉ có hai ba nhân viên thường trực thôi.
- Chủ nhật vừa rồi anh ta có làm việc không? Người nữ thư ký lại mở sổ ra.
- Không.
- Hôm nay anh ta làm việc tới mấy giờ?
- Anh ấy làm ca chiều, tan ca vào mười giờ tối.
- Ông có thể tìm người thay thế anh ta không?
- Ông không thể nói cảnh sát muốn gì ở anh ấy ư?
- Tôi lấy làm tiếc.
- Việc này có quan trọng không?
- Rất quan trọng.
- Cảnh sát nghi ngờ anh ấy điều gì?
- Tôi không thể trả lời được.
- Dù sao tôi cũng cho rằng cảnh sát đã nhầm rồi. Giao việc cho anh ấy thì chúng tôi không có gì phải lo ngại cả.
Không nói gì thêm với Maigret, viên giám đốc ra sân và đến bên Dieudonne Pape. Người này không mảy may sợ hãi, mắt vẫn nhìn người cảnh sát. Quay về phía cuối sân, ông Langlois gọi một nhân viên khác ra làm thay việc của Dieudonne. Hai người trao đổi với nhau vài câu và người thay thế cầm lấy sổ và bút chì bắt đầu làm việc.
Maigret vẫn ngồi yên. Khi Langlois và Dieudonne vào văn phòng thì viên giám đốc giới thiệu:
- Đây là ông cảnh sát trưởng ở trên Sở. Ông ấy muốn gặp anh.
- Có vài câu muốn hỏi anh. Mời anh đi theo tôi. Dieudonne Pape chỉ vào chiếc áo blu của mình.
- Tôi có cần thay áo không.
- Tôi sẽ cùng đi với anh.
Không nói năng gì, viên giám đốc đưa hai người vào trong một phòng xép. Dieudonne không nêu lên một câu hỏi nào. Hắn khoảng ngoại ngũ tuần, có vẻ là người bình tĩnh và chăm chỉ. Hắn cởi áo blu và khoác chiếc áo khoác lên người, đội mũ và đi theo Maigret. Judel đi bên phải và Maigret bên trái hắn.
Vì yên trí mình sẽ bị điệu về sở cảnh sát nên hắn tỏ ra ngạc nhiên khi không thấy có xe đậu ở ngoài cổng. Khi đến góc phố, đáng lẽ rẽ vào đường về trung tâm thành phố thì Maigret lại rẽ trái. Judel hiểu Maigret dẫn hắn đến quán rượu của nhà Calas. Cửa vẫn đóng. Judel gõ cửa, Moers ra mở.
- Vào đây, Dieudonne.
Maigret khoá trái cửa lại.
- Anh biết rõ ngôi nhà này, đúng không?
Anh ta tỏ ra mình không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao cả. Nếu biết trước là cảnh sát sẽ hỏi mình thì anh ta cũng không thể hình dung sự tình lại như thế này.
- Anh có thể cởi áo khoác. Có lò sưởi. Anh ngồi vào chỗ mọi khi vì tôi cho rằng anh thường ngồi ở đây, đúng không?
- Tôi không hiểu.
- Anh quen thuộc quán rượu này, đúng không?
- Tôi chỉ là một khách hàng.
Hắn cố tìm hiểu người ta đang làm gì ở trong bếp và mụ Calas đang ở đâu.
- Một khách hàng tốt chứ?
- Một khách hàng tốt.
- Hôm chủ nhật anh đã tới đây chứ?
Anh ta có vẻ thật thà và rụt rè trong cặp mắt xanh như mắt một số loại động vật thường tự hỏi tại sao con người thường ngược đãi chúng.
- Anh ngồi xuống.
Anh ta ngồi xuống theo lệnh.
- Tôi hỏi anh về ngày chủ nhật.
- Hôm ấy tôi không tới đây.
Anh ta suy nghĩ trước khi trả lờỉ.
- Anh ở nhà cả ngày hôm ấy chứ?
- Tôi đến nhà người em gái.
- Cô ta cũng ở Paris ư?
- Ở Nogent-sur-Marne.
- Nhà cô ta có máy điện thoại không?
- Số máy ba, một, bảy. Chồng cô ấy làm thầu khoán ngành xây dựng.
- Anh gặp những ai trong nhà cô em gái?
- Chồng và các con của cô ấy, vào lúc năm giờ chiều, theo thói quen khi những người hàng xóm chơi bài.
Maigret ra hiệu cho Judel. Hiểu ý ông, viên thanh tra vào buồng điện thoại,
- Anh rời Nogent vào lúc nào?
- Tôi lên xe buýt lúc tám giờ tối.
- Anh có ghé qua đây trước khi về nhà không?
- Không.
- Anh gặp bà Calas lần cuối cùng là vào hôm nào?
- Thứ bảy.
- Tuần lễ trước anh làm ca nào?
- Ca sáng.
- Như vậy là anh tới đây lúc sau hai giờ chiều ư?
- Phải.
- Lúc ấy Omer Calas có mặt ở nhà không?
Anh ta suy nghĩ một thoáng.
- Lúc tôi đến thì ông ấy không có ở đây.
- Sau đó thì ông ta trở về ư?
- Tôi không nhớ nữa.
- Anh ở lại trong quán có lâu không?
- Khá lâu.
- Có nghĩa là...
- Hơn hai tiếng đồng hồ. Tôi không nhớ chính xác.
- Anh đã làm những gì khi ở đây.
- Tôi vừa uống vừa nói chuyện.
- Với các khách hàng ư?
- Nhất là với Aline.
Anh ta đỏ mặt khi trả lời câu này và vội vàng giải thích thêm:
- Tôi coi bà Calas như là người bạn thân. Chúng tôi biết nhau từ lâu.
- Bao nhiêu năm?
- Hơn mười năm.
- Trong mười năm ấy thì ngày nào anh cũng tới đây ư?
- Gần như thế.
- Trong lúc người chồng không có mặt ở nhà ư?
Lần này anh ta không trả lời, đầu cúi xuống.
- Anh là tình nhân của bà ta ư?
- Ai nói với ông như vậy?
- Cái đó không quan trọng. Anh trả lời đi!
Thay vì trả lời, anh ta hỏi lại:
- Ông đã bắt giam bà ấy ư?
Và Maigret thành thật trả lời:
- Bà ta đang ở chỗ ông chánh án Comeliau.
- Tại sao?
- Để trả lời những câu hỏi về sự mất tích của người chồng. Anh không đọc báo ư?
Thấy Dieudonne Pape yên lặng, mắt nhìn vào khoảng không vô tận, Maigret gọi Moers:
- Hãy lấy dấu vân tay của anh ta!
Người bị thẩm vấn để mặc Moers làm việc. Những ngón tay áp vào giấy của anh ta không hề run rẩy.
- So sánh xem!
- So với cái gì ạ?
- Với những dấu vân tay trong ngăn kéo trong bếp.
Khi Moers đi khỏi, Dieudonne nói với vẻ trách móc:
- Nếu chỉ cần biết tôi có vào trong bếp không thì chẳng cần lấy dấu vân tay. Thỉnh thoảng tôi cũng vào trong bếp.
- Thứ bảy vừa rồi anh cũng vào trong ấy chứ?
- Tôi vào để pha một tách cà phê.
- Anh không biết việc Omer Calas mất tích ư?
Anh ta vẫn có vẻ suy nghĩ như một người sắp sửa có một quyết định quan trọng.
- Anh không biết ông ta bị giết, xác bị chặt từng khúc và bị ném xuống kênh đào ư?
Thật là bất ngờ. Cả Judel lẫn Maigret đều không chờ đợi. Chậm chạp, người ấy quay về phía viên cảnh sát trưởng nói với giọng nhẹ nhàng có đôi chút trách móc:
- Tôi không có gì để nói cả.
Maigret hỏi gặng:
- Chính anh là người đã giết Omer Calas, đúng không?
Dieudonne Papé ngẩng đầu nhắc lại:
- Tôi không có gì để nói cả.