Soko B
Kawami Soko đang khom lưng thái rau.
Con dao được mài sắc nhọn đang thoăn thoắt trên chiếc thớt vừa to dày vừa chắc chắn, phát ra những âm thanh có tiết tấu thật vui tai. Mặt trời rọi vào khung cửa sổ nhỏ trong phòng bếp, nhuộm chiếc tạp dề màu trắng cô đang đeo thành màu nâu vàng nhàn nhạt.
Soko đặt dao xuống, cầm đũa xem nồi trên bếp ga. Khẽ quấy vài cái, lại đậy nắp nồi. Căn nhà nhỏ hẹp ngập mùi xì dầu.
Thèm ăn gratin quá.
Nhìn nồi bí ngô đang sôi ùng ục trên bếp, Soko nhận ra thứ mình muốn ăn là món khác.
Gratin hành tây rưới pho mát đậm đặc, còn cả salad cần tây cùng gỏi sò, cá xốt thơm ngọt và cà phê đặc nữa.
Soko so vai, lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ vớ vẩn. Kawami ghét pho mát và đồ ngọt, anh ta thích ăn cá nướng và rau củ hầm. Mặc dù không ghét tất tần tật đồ ăn Tây, nhưng nếu thỉnh thoảng Soko đổi cách chế biến món ăn, anh ta sẽ để lộ ra vẻ mặt ngán ngẩm không chút kiêng dè, thẳng thừng nói muốn ăn những món ăn truyền thống mà mẹ vẫn hay nấu thường ngày.
Để cuộc sống hòa hợp với chồng, dần dà Soko quên mất cả việc bản thân từng thích gì nữa.
Tần ngần cầm con dao trên tay, Soko thẫn thờ - đúng rồi, ngày trước cô thích nhất là súp và pizza. Khi còn độc thân, cô vẫn thường xuyên tự làm những món này, vậy mà tại sao hiện tại lại không như thế nữa?
Đồng hồ quả lắc kêu tích tắc, tích tắc. Đây là âm thanh chiếc đồng hồ cổ của cặp vợ chồng già nhà kế bên. Chuông đồng hồ điểm sáu tiếng rồi dừng lại. Soko giật mình thoát khỏi cơn lãng đãng, tiếp tục thái củ cải bỏ vào nồi súp miso. Kawami nói hôm nay làm ca sáng, cho nên ba mươi phút nữa anh ta sẽ trở về. Làm món súp miso, phải chuẩn bị thêm cả món nộm, nên giờ cần phải nhanh tay lên mới được.
“Á!”
Lưỡi dao xoẹt qua ngón tay giữa, cô vội vàng ngậm ngón tay vào miệng, khoang miệng lập tức tràn ngập mùi tanh nồng của máu. Khẽ rút tay ra, nhìn kỹ, đốt thứ hai ngón trỏ bị cứa một vết khá sâu. Miệng vết thương đang rỉ ra máu tươi, rỏ xuống nhuộm đỏ cả củ cải đang thái sợi.
“Đang làm gì vậy chứ, thật là...”
Soko khẽ tự mắng mình, rồi lại ngậm lấy ngón tay, ra khỏi nhà bếp. Cô với tay lấy hộp cứu thương trên nóc tủ, rồi ngồi xuống tatami dán băng y tế vào miệng vết thương. Cô nhìn ngón tay vừa được dán, rồi lại nhìn sang ngón tay cái, vết thương giống hệt nhau, ngón tay cái cũng đang được dán băng y tế.
“... Rốt cuộc là mình làm sao vậy?”
Soko lẩm bẩm. Cô cúi đầu ủ rũ, bị dao cứa đứt tay khi đang nấu ăn, đây là chuyện bao năm rồi chưa từng xảy ra. Vậy mà, lại xảy ra những hai lần liên tiếp.
Chuyển hướng nhìn về màn hình ti vi đã ngắt điện, cô thoáng cau mày.
Không chỉ là lúc nấu ăn, gần đây cô luôn đãng trí, tuần trước còn đánh đổ bình hoa trên nóc ti vi, khiến nước chảy vào làm ti vi bị hỏng. Để sửa nó tốn mất tám ngàn yên. Vì chuyện ấy mà cô đã bị Kawami mắng cho một trận.
Sớm nay, trước lúc ra khỏi nhà Kawami còn nói một câu: “Gần đây sao trông em cứ như người mất hồn thế?” Cô đành phải trả lời rằng trong người không được khỏe. Thật ra cũng không phải là nói dối, bởi đầu óc cô quả là đang nặng trình trịch, cơn sốt nhẹ dai dẳng mấy ngày liền.
Tất cả chuyện này đều xảy ra kể từ sau khi gặp người kia.
Soko dựa vào tường, duỗi chân trên tatami.
Kể từ khi gặp người phụ nữ giống hệt mình, tới nay đã là một tháng. Trải qua buổi tối kỳ lạ ấy, đến tận sáng sớm ngày hôm sau, cô vẫn không thể tin được chuyện của tối hôm qua là sự thực. Nói là giấc mơ, nhưng tại sao tất thảy ký ức lại sinh động như thật vậy chứ?
Từ đó, Soko cảm thấy con tim mình không còn ở nơi đây nữa, mà dường như nó đang quanh quẩn ở một nơi nào đó. Một cuộc sống cô vốn luôn cho rằng là lẽ dĩ nhiên, giờ xem chừng nó cũng giống bộ phim nhiều tập được phát sóng trên truyền hình, dù có xảy ra chuyện gì cũng khiến người xem không thể cười, nhưng cũng không thể tức giận một cách nghiêm túc, làm bất kể việc gì cũng chẳng thấy có hứng thú.
Soko nghĩ, người kia ở Tokyo, hẳn cũng sẽ suy nghĩ linh tinh như cô hiện giờ đấy nhỉ?
Cô ta nói đến chuyện linh hồn thoát xác.
Cô ta nói, Soko có thể là phân thân sau khi linh hồn thoát xác. Cô ta nói là phân thân kia đấy!
Soko đến thư viện, tìm hiểu tài liệu về linh hồn thoát xác.
Có rất ít tài liệu ghi chép về kiểu chuyện này, thậm chí không có tài liệu chi tiết chuẩn xác nào, mà chỉ đề cập đến những bệnh nhân mắc bệnh thần kinh đã nhìn thấy cái bóng của bản thân mà thôi.
Nếu phân thân của linh hồn thoát xác là chỉ cái bóng của một ai đó, vậy thì mình chính là cái bóng của người kia rồi. Nếu không có người thật, cái bóng sẽ không tồn tại. Vậy thì, bởi có sự tồn tại của người kia, nên bản thân mình mới tồn tại chăng? Nếu người kia chết đi, mình sẽ giống như Dracula tan ra trong ánh bình minh, hóa thành tro bụi sao?
Soko nhìn chăm chăm vào đôi chân lộ ra ngoài chiếc váy ngắn, thẫn thờ nghĩ. Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm ấy, cô đã suy nghĩ về chuyện này không biết bao nhiêu lần.
Người đến từ Tokyo kia là người thật, còn mình là cái bóng. Cái ý nghĩ ấy thực lòng Soko từng nhiều lần muốn phủ định, nhưng rồi cô lại lập tức thừa nhận.
Nếu phải phân biệt rõ ràng đâu là người thật, đâu là cái bóng, Soko buộc phải chấp nhận rằng, mình có lẽ chính là cái bóng.
Soko vô cùng mơ hồ về ký ức thời thơ ấu của mình. Những chuyện liên quan đến bản thân, ví dụ như sống ở đâu, sống thế nào, cô vẫn nhớ. Những ca khúc chủ đề trong truyện tranh mà đại đa số những người cùng thế hệ đều biết, hay những sự kiện lớn chấn động thế giới ở thời đó... thì gần như cô chẳng nhớ gì cả. Nếu cố gắng nghĩ, đầu óc sẽ đau nhức như bị kim châm, cho nên Soko hầu như không nghĩ những đến chuyện thế, thậm chí còn quên cả một sự thực rằng, dung lượng bộ nhớ trong não của bản thân ít hơn hẳn so với người khác.
Nếu mình vốn dĩ không tồn tại, chỉ là sản phẩm phục chế của người nào đó, vậy thì chuyện ký ức mơ hồ có thể giải thích được. Bất kể có cố gắng phục chế thế nào đi chăng nữa, sản phẩm phục chế cũng vẫn sẽ luôn kém hơn bản gốc.
Soko giơ bàn tay trái được dán băng y tế ra trước mắt.
Thế nhưng tại sao mình lại là một người sống thực sự và có cuộc sống rõ rệt thế này nhỉ? Không phải là ảo giác, cũng không phải là tờ giấy phô tô. Nếu bị thương mình sẽ chảy máu, và cũng đã kết hôn, còn có cả hộ khẩu nữa.
“Hộ khẩu...”
Soko thấp giọng lẩm bẩm.
Đúng vậy, hộ khẩu. Cùng là một người sẽ không thể có hai hộ khẩu. Chỉ cần điều tra hộ khẩu, có lẽ chân tướng sự việc sẽ được phơi bày.
Vừa nghĩ đến đây, Soko liền phát hiện ra tiếng bước chân bên ngoài phòng mỗi lúc một gần. Theo phản xạ, cô vội thu hai chân đang duỗi thẳng của mình lại.
Cửa ở huyền quan[2] mở, cùng lúc truyền đến tiếng chào hỏi vui vẻ của Kawami: “Anh về rồi đây.”
“Anh về rồi à?”
Lúc Kawami thò đầu vào, Soko đã đứng dậy.
“Sớm thật đấy!”
“Này, anh mua bánh ga tô về rồi đấy. Ga tô.”
Dứt lời, Kawami đưa cho Soko một chiếc hộp bánh ga tô Giáng sinh. Trước kia, Soko từng nói thích ăn bánh ga tô sô cô la, hình như Kawami đã ghi nhớ từ dạo đó, và hôm nay nhớ ra nên đã mua về. Tâm ý của Kawami, Soko đương nhiên rất vui vẻ, nhưng lần nào Kawami cũng mua cả một chiếc bánh tròn to, mà anh ta lại quyết không ăn đồ ngọt, cho nên Soko phải một mình ăn hết. Có lần, Soko ăn không hết toan vứt đi bị Kawami phát hiện, kết quả là phải hứng chịu một trận đòn.
Cúi đầu nhìn chiếc bánh ga tô, trong lòng Soko dấy lên cơn chán ghét. Lúc này, Kawami đã nhìn thấy tay của Soko.
“Này? Em lại thêm một miếng băng dán y tế rồi à?”
“À, em lại vừa bị dao xoẹt vào.”
“Này này, em cẩn thận chút đi chứ. Em đã nói người không được khỏe, nếu không khỏe thì đừng nên miễn cưỡng làm nhiều như thế.”
Kawami nói, rồi ôm lấy Soko đang đứng trên tatami.
“Hay là... em mang thai rồi?”
“Ừm, hình như không phải.”
“Vậy sao? Thôi, đừng cố, ngồi xuống đi. Phần còn lại để anh làm. Hử?”
Kawami khẽ hôn môi cô, cởi bỏ chiếc áo khoác rồi đi vào bếp.
Soko nhìn theo bóng lưng Kawami, rồi lại nhìn hộp bánh ga tô trong tay.
Kết hôn đã sáu năm, Soko vẫn không hiểu Kawami là người như thế nào? Cục cằn hay dịu dàng nhỉ?
Xưởng may nơi Soko làm việc nằm ở sau con phố thương mại cũ phía trạm xe.
Nói là nhà xưởng, chẳng qua chỉ là phân xưởng quy mô nhỏ được cải tạo từ căn nhà bình thường, bên trong đặt một vài máy may. Có khoảng mười người làm việc ở đó. Ngoại trừ vợ chồng và con trai của xưởng trưởng ra, còn lại đều là những bà nội trợ đến làm thêm.
Sau khi chuyển đến đây, Soko làm thuê cho xưởng dệt này. Cầm trong tay thông báo tuyển dụng, sự kinh ngạc và mụ mị trong lần đầu tiên đến nhà xưởng này, cho đến tận bây giờ Soko vẫn nhớ như in.
Lúc còn độc thân, Soko từng đam mê một thương hiệu khá nổi tiếng, giá cả của những bộ trang phục nhãn hiệu đó cũng vì vậy mà cực kỳ đắt đỏ. Cô từng nghiến răng nghiến lợi ngốn hết toàn bộ số tiền thưởng của mình để mua chiếc áo jacket và áo măng tô của hãng. Xưởng may này được ủy quyền may một phần trang phục cho hãng đó, nên cô đã thất vọng ê chề khi lần đầu đặt chân đến đây.
Mặc dù Soko hiểu một số nhãn hiệu có giá cả khá đắt đỏ khi đã trở nên được ưa chuộng, thịnh hành trên thị trường sẽ tiến hành ủy quyền cho các xưởng nhỏ sản xuất, nhưng cô chưa từng nghĩ có một ngày sẽ may trang phục của nhãn hiệu mà bản thân từng theo đuổi để kiếm tiền sinh hoạt.
“Kawami, hết giờ rồi đấy.”
Soko - người đang vùi đầu vào máy may nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như thường lệ của xưởng trưởng.
Ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt tròn của xưởng trưởng và chiếc đồng hồ treo trên tường cũng hình tròn cùng đập vào tầm mắt. Trên mặt chiếc đồng hồ hình tròn nhạt nhẽo, đơn điệu đã chỉ năm giờ mười phút.
“Dạ... nhưng hôm nay chồng tôi về nhà muộn, tôi làm thêm một lúc nữa.”
“Cô ấy à, chăm chỉ thật đấy! Cứ ngồi xuống là làm một mạch không chịu đứng lên, các bà nội trợ khác đã về nhà từ sớm rồi.”
Bất kể công việc ở nhà xưởng có gấp rút đến đâu, các bà nội trợ đến làm thuê đều về lúc bốn giờ. Những khi Kawami làm ca sáng, dù có đơn hàng gấp Soko cũng không thể tăng ca, thành thử cô không thể trách cứ họ.
“Đơn hàng tuần này sắp phải giao rồi, khi có thể làm việc lại không làm, đến lúc xưởng trưởng lại phải thức thâu đêm tăng ca ủi quần áo đấy.”
Nghe Soko nói vậy, xưởng trưởng nở nụ cười tươi rói:
“Đến mấy chuyện này cũng phải bận tâm lo nghĩ thì đúng là chỉ có mình cô thôi.”
Soko không lên tiếng mà chỉ cười. Xưởng trưởng đặt một chiếc phong bì lên bàn máy may.
“Ngày lĩnh lương, tan làm sớm một chút rồi đi shopping đi.”
Shopping - cách nói này thật hài hước, Soko không nén nổi mà phì cười khì khì.
“Dạ được, vậy thì tôi sẽ đi shopping.”
“Tháng sau lại phải nhờ cô rồi.”
Soko thu dọn đồ đạc xong bèn ra khỏi nhà xưởng. Bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Dọc con phố đèn đuốc sáng trưng, phảng phất đâu đó mùi thơm của những món ăn gia đình. Soko cứ đi mãi một cách vô định rồi rút phong bì trong túi ra.
Xé phong bì ra, đếm số tiền có trong đó, xác nhận đúng như trên phong bì ghi, Soko bèn nhét tiền lại phong bì.
Mỗi tuần chỉ làm việc bốn ngày, từ mười giờ đến bốn giờ, đương nhiên sẽ không có quá nhiều tiền. Soko muốn làm thêm giờ, nhưng Kawami không đồng ý. Vốn dĩ Kawami không cho phép vợ ra ngoài đi làm, nhưng mỗi tháng anh ta đều phải gửi tiền về cho cha mẹ ở Kurume, cộng thêm tiền trả góp mua xe, sở thích câu cá duy nhất lại không có ý định từ bỏ. Bởi vậy, nếu chỉ dựa vào riêng tiền lương của Kawami thôi, không những không thể dành dụm tiền, mà có lúc còn không trả nổi tiền thuê phòng. Vì mình không có bản lĩnh, Kawami đành phải miễn cưỡng đồng ý cho Soko ra ngoài làm thuê.
Đối với Soko, bất luận thế nào, có thể ra ngoài làm việc là một cơ hội hiếm có.
Soko thích công việc hiện tại của mình.
Gia đình của xưởng trưởng là những người vừa đứng đắn vừa thân thiết, các bạn làm cùng vừa cởi mở vừa sôi nổi. Trong số các bà nội trợ lớn hơn mình hơn chục tuổi này, Soko là người được quý nhất, bởi bất kể họ có cằn nhằn hay nói lời bịa đặt gì, cô cũng luôn chỉ cười hì hì lắng nghe. Điều quan trọng hơn là, Soko thích cắt may, huống hồ công việc này còn là cắt may nhãn hiệu mà bản thân từng vô cùng thích. Do điều kiện kinh tế, hiện giờ Soko không thể mua được trang phục của nhãn hiệu này, nhưng mua một tấm vải giá rẻ, mô phỏng theo thiết kế của nó để may quần áo cho mình thì đó cũng là một niềm an ủi.
Soko mở túi đựng hamburger, cầm lên ăn. Kawami cực kỳ ghét thực phẩm ăn nhanh, cho nên lúc chỉ có một mình, Soko mới có thể thưởng thức những món này. Cô bật cười nghĩ, mình hệt như học sinh tiểu học trộm mua đồ ăn vặt vậy.
Những ngày Kawami làm ca tối, Soko thường dạo bộ trên con đường về nhà. Chẳng qua cũng chỉ là mua chiếc hamburger, loanh quanh trong quầy chuyên bán trang phục nữ ở siêu thị, nhưng chỉ thế thôi cô đã cảm thấy vô cùng sung sướng rồi. Trong mấy tiếng đồng hồ từ lúc tan làm đến lúc Kawami trở về, cô xem ti vi, lần giở tạp chí tuần san, rảnh rang nhàn nhã.
Sau khi ăn xong, đi ra khỏi cửa hàng, Soko sực nhớ cuốn tạp chí phụ nữ cô vẫn mua hàng tháng đã ra, nên đi về phía hiệu sách. Trên giá đựng sách của hiệu sách nhỏ nằm trên phố thương mại chất đầy tạp chí và truyện tranh. Soko hiếm khi dừng bước trước những quầy chuyên bán tạp chí ngay tại mặt tiền cửa hàng.
Soko cầm một cuốn tiểu thuyết dịch lên xem, đọc thông tin trên bìa, là nguyên tác của bộ phim kinh dị mà cô và Kawami từng xem. Mặc dù Kawami kêu là quá kinh khủng, giá không xem thì hay biết bao, nhưng Soko lại cảm thấy đây là một bộ phim điện ảnh rất thú vị. Giá của cuốn sách này rất đắt, với số tiền ấy có thể mua được ba cuốn sách khổ giấy 105 x 148 mm. Chần chừ một lúc, Soko vẫn quyết định mua sách chứ không mua tạp chí nữa.
Trở về nhà, Soko pha một tách trà rồi cầm cuốn sách lên đọc ngay lập tức. Có thể do đã xem phim, biết được nội dung chính của câu chuyện, nên mặc dù những con chữ chi chít là thế, cô vẫn đọc rất nhanh.
Khi cảm thấy phần cổ và eo mỏi nhừ, Soko mới ngẩng đầu lên. Nhìn chiếc đồng hồ trên ti vi, phát hiện hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, cô không khỏi giật mình.
Gương mặt vẫn còn vương sự khoái trá khi được đắm chìm trong những trang sách, Soko gập sách lại, chầm chậm xoay cổ.
Soko không nén nổi suy nghĩ, đã bao nhiêu năm mình không tập trung chăm chú đọc sách thế này rồi nhỉ? Ngẫm lại, hình như là từ khi kết hôn, cô chưa từng nghiêm túc đọc một cuốn sách nào. Ngày còn độc thân, cô thường đọc một số ấn phẩm mới xuất bản đầy hấp dẫn, cũng thường đi xem phim. Còn hiện tại, việc đi xem phim gần như là một năm một lần.
Vốn tưởng rằng niềm hứng thú đối với trang phục của mình chưa từng thay đổi, nhưng ngẫm lại, hiện giờ cô đã không mua tạp chí thời trang nữa. Những tạp chí mà cô hay lật xem, cũng chỉ là một số tạp chí phụ nữ đăng tải các câu chuyện nhảm nhí của các ngôi sao.
Tại sao những thứ trước đây từng yêu thích, giờ lại không còn hứng thú nữa nhỉ? Bởi sự bí bách của cuộc sống ư? Đây đúng là sự thực nhưng nếu chỉ là lý do này hẳn người ta sẽ không quên bẵng một cách đơn giản như vậy. Soko nghiêng đầu suy nghĩ.
Tại sao lại quên chứ?
Hơn nữa, tại sao lại đột nhiên nhớ ra?
Soko chống khuỷu tay lên chiếc bàn sưởi Kotasu, chậm rãi đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Căn phòng này cũng vậy.
Lúc mới bỏ nhà đi, cô cũng sống trong căn hộ cũ kiểu thế này, nhưng tự nhủ sẽ cố gắng hết sức, bỏ công sức ra để khiến cuộc sống ngày một thoải mái hơn. Cô sẽ không mua rèm cửa sổ, chụp đèn... Có hoa văn màu sắc tầm thường, mà chọn những mẫu đơn giản, thanh thoát. Nếu là trước đây, cho dù có là quà tặng của Kawami, cô cũng tuyệt đối không để búp bê gỗ được chụp trong lồng kính ở trong phòng. Soko ngẩng đầu nhìn con búp bê trên tủ quần áo, ngẫm nghĩ.
Nếu không có Kawami, chắc chắn cô sẽ tự do hơn.
Thời gian gần đây, Soko thường xuyên nghĩ đến điều đó. Nếu không có Kawami, cô có thể trở thành nhân viên chính thức của xưởng dệt may kia, có thể làm việc với thời gian dài hơn. Hơn nữa, lúc muốn ăn có thể tùy ý đi ăn thứ mình thích; dùng tiền mình kiếm được để mua thứ mình thích; có thể đi xem phim, đọc sách, đi du lịch đến những nơi mình thích...
Những lúc như thế, ở Soko thường xuất hiện một cảm giác kỳ diệu lạ lùng.
Điều lạ là, tại sao trước kia bản thân chưa từng nghĩ như vậy. Trước khi kết hôn, Kawami là người dù có trải qua bao nhiêu năm nữa, anh ta cũng sẽ không có chút thay đổi nào, bản thân cô hiểu rất rõ điểm này. Trong sáu năm chung sống với nhau ấy, cô cũng chưa từng cảm thấy vô cùng bất mãn với anh ta.
Tại sao?
Tại sao, hiện tại - sau sáu năm, đột nhiên cô lại nảy sinh tâm trạng bất mãn này chứ?
Một Soko khác ở Tokyo đã nói, khi đó đã từng phiền muộn muốn chết lúc phải lựa chọn kết hôn với Sasaki hay Kawami. Mặc dù Soko có nhớ người tên Sasaki này, nhưng trong trí nhớ, bản thân lại không thích anh ta đến mức phải giày vò tâm can như vậy.
Ngẫm kỹ lại, quả thực có hơi kỳ lạ. Lúc Kawami cầu hôn, Soko đã từ chối, sau đó lại hối hận, còn quyết định đi theo Kawami. Không thích Sasaki đến thế, tại sao lại từ chối lời cầu hôn của Kawami chứ? Tại sao lại thu lại lời từ chối của mình chứ?
Soko muốn hồi tưởng lại kỹ càng một chút, nhưng đầu óc lại đau đớn như bị kim châm. Cô ôm trán, lắc lắc đầu.
Tại sao mình lại theo Kawami đến Kyushu? Tại sao lại chăm sóc Kawami, làm thuê, sống qua ngày mà không mảy may có bất cứ suy nghĩ gì đến tận bây giờ. Hơn nữa, chỉ cần cha mẹ của Kawami gọi, mặc dù cảm thấy buồn bực lắm, nhưng cô vẫn qua đó phụ giúp việc nhà, nghe họ càu nhàu mà không hề oán thán một câu.
Soko nghĩ đến người phụ nữ có cùng tướng mạo, cùng tên với mình.
Cô ta có vóc dáng của thời kỳ mình thon gầy, mặc dù chỉ mặc T-shirt, nhưng luôn mang lại cảm giác lịch sự, tao nhã, không có hơi thở của cuộc sống gian khổ, trông cũng chẳng giống một phụ nữ đã hai mươi chín tuổi, quả thật giống nữ sinh đại học tràn trề sức sống hơn.
Tối hôm đó, hai người sóng vai trên con đường về ga tàu điện ngầm, cô ta vui vẻ nói về cuộc sống của mình ở Tokyo. Lúc hỏi cô ta về chuyện con cái, cô ta điềm nhiên như không, trả lời rằng không có dự định ấy.
Soko vô cùng ngưỡng mộ một Soko khác ấy quá!
Từ xưa đến nay, Soko tuyệt chưa bao giờ cho rằng cuộc sống của mình là bất hạnh. Thậm chí còn cho rằng, bản thân có lẽ được xếp vào loại khá hạnh phúc.
Mặc dù nhiều lúc có chiều hướng bạo lực, nhưng thường ngày Kawami đối xử với Soko vẫn vô cùng dịu dàng. Khi hai người cùng đi uống rượu, hoặc giả khi đóng vai trò là thành viên trong đội của quán ăn tham gia trận thi đấu bóng chày, trong lòng Soko luôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cha mẹ của Kawami thi thoảng cũng buông ra những lời khiến người ta chán ghét, nhưng Soko cho rằng về cơ bản họ vẫn có thiện cảm với mình. Công việc đi làm thêm cũng rất vui vẻ, Soko cảm thấy chẳng có gì phàn nàn về thành phố bình dân này cả.
Song, Soko lại cũng vô cùng ngưỡng mộ một Soko khác đang sinh sống ở Tokyo.
Soko phát hiện ra rằng, trong quá khứ, bản thân còn có một cuộc đời khác, một sự lựa chọn khác. Thế nhưng, cuộc đời ấy, lựa chọn ấy, “tôi” đã không đạt được, mà bị một cái “tôi” khác lấy đi.
Nghĩ tới đây, Soko cảm thấy có chút phẫn nộ. Nhìn nhận ở một góc độ khác, cuộc sống hiện tại với Kawami, lẽ nào không phải do chính Soko - hiện đang sinh sống ở Tokyo áp đặt cho mình hay sao? Giống như có hai chiếc xe đạp, người kia đạp chiếc xe đẹp, mới toanh đi mất, mình chỉ có thể bất đắc dĩ đạp chiếc xe rỉ sét trên con đường của cuộc đời.
Ở bên kia bức tường mỏng manh, tiếng đồng hồ vẫn tích tắc, tích tắc, điểm mười một tiếng chuông thì ngừng lại.
Thời khắc nhàn nhã riêng một mình sắp sửa kết thúc. Soko cảm thấy nỗi u sầu tích tụ trong lồng ngực ngày một nặng nề thêm.
Những lúc Kawami đi làm ca đêm, anh ta thường xuyên uống rượu say rồi mới trở về nhà. Khi say Kawami sẽ biến thành một con người hoàn toàn khác, chính những lúc ấy anh ta mới khiến người ta liên tưởng tới một phân thân khi linh hồn thoát xác.
Khi đó, Kawami hùng hổ la hét ầm ĩ tiếng địa phương Hakata - thứ tiếng mà thường ngày không bao giờ anh ta sử dụng trước mặt Soko, sau đó chốc chốc lại nước mắt lã chã ôm chầm lấy chân cô. Chỉ cần Soko không chú tâm một chút, anh ta đã lập tức vung tay giáng cái tát. Nhưng sau đó, chẳng hiểu tại sao, Soko vẫn không hề oán hận Kawami, có lẽ là bởi sau khi tỉnh rượu, Kawami sẽ lại nói lời xin lỗi bằng bộ dạng vô cùng đáng thương.
Mặc dù không ghét, nhưng chào đón Kawami trở về nhà trong tình trạng say rượu luôn khiến lòng người trở nên nặng nề, u ám. Bất kể từ chối thế nào, Kawami khi say rượu đều muốn cơ thể của Soko. Soko thầm nghĩ, thà uống say khướt đến mềm oặt nằm bò bên ngoài còn tốt hơn là uống đến dở say rồi trở về nhà.
Kawami muốn có con, nhưng kết hôn đã sáu năm mà Soko vẫn chưa mang bầu. Cũng chính vì vậy, cha mẹ của Kawami thường xuyên buông ra những lời khó chịu với Soko. Thế nhưng, cho dù nghe thấy những lời cay độc đại loại như “Cây độc không hoa?” Soko cũng không cảm thấy đau lòng hay tức giận gì cho lắm.
Soko không muốn có con đến vậy. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu có thể không sinh thì không sinh nữa, bởi vậy trong thời kỳ rụng trứng, cô cố gắng không để Kawami đến gần mình. Song, nhiều lúc đó cũng là điều không thể, bởi khi say rượu Kawami không để lọt tai bất kỳ đạo lý nào.
Vậy nên, cô đã cam chịu số phận, rằng một ngày nào đó trong tương lai mình sẽ mang bầu. Nhưng ngày hôm nay - sau sáu năm, Soko vẫn chưa mang bầu.
Soko cầm điều khiển bật ti vi. Trên màn hình xuất hiện con phố Ginza, một cô gái trẻ đang đứng trước micrô say sưa nói về cuộc hôn nhân lý tưởng.
Nhìn cô gái thuộc thành phần trí thức hớn hở phát biểu, Soko nghĩ đến Sasaki Soko.
Người đó cũng mang lại cho người ta cảm giác này.
Cô gái tiếp nhận phỏng vấn trả lời rằng, để sống và hưởng thụ trọn vẹn một cuộc đời đầy ý nghĩa, có lẽ cách tốt nhất chính là không kết hôn. Khóe miệng mỉm cười kia của cô ta sao giống hệt một Soko khác đến thế!
Soko nghĩ, cái gọi là khoan thai tự đắc, hẳn là nói về kiểu người này nhỉ? Người kia ấy, chắc hẳn chuyện gì cũng dám làm, không chịu sự cản trở của bất kỳ ai, bất kỳ việc gì, dù cuộc đời có phong ba bão táp hay thế nào, cô ta cũng đều có thể vượt qua.
Còn cuộc đời của Soko, sớm đã có thể nhìn thấy bờ bến.
Đó là: tương lai sẽ sinh con cho Kawami, nuôi dạy con cái, bản thân dần dần già đi. Cho dù không thể sinh con thì cô cũng không thể chạy thoát khỏi Kawami.
Soko buông một tiếng thở dài. Bỗng điện thoại đổ chuông khiến cô giật nảy mình.
Trong đầu Soko lập tức nhớ lại cuộc điện thoại đến từ Cục cảnh sát nửa năm về trước, khi đó Kawami đã uống rượu say, gây chuyện với công nhân viên chức đi đường nên cảnh sát đã gọi điện thoại yêu cầu Soko tới Cục cảnh sát bảo lãnh cho Kawami. Thế nên giờ Soko nghĩ chẳng lẽ Kawami lại vừa gây họa?
“Alo, xin hỏi có phải là Kawami Soko không?”
Giọng nói ngập ngừng của một người phụ nữ. Trong tích tắc, Soko không biết đó là giọng nói của ai cả.
“Mấy ngày trước, chúng ta đã gặp nhau. Tôi là Sasaki Soko. Thật lòng xin lỗi, lại đi gọi điện thoại cho cô vào giờ này.”
Là cô ta. Giọng nói không giống mình.
“À à, tôi đây. Cô khỏe không?”
Không biết nên nói gì mới phải, Soko đành ậm ờ mấy câu hỏi thăm.
“Thực ra, tôi có chuyện muốn trao đổi với cô. Tôi có một đề xuất, mong cô đừng tức giận, hãy nghe tôi nói hết trước đã. Thực ra là thế này...”
Soko mù mờ nghe cô ta nhanh chóng giải thích điều gì đó ở đầu dây bên kia điện thoại.
Khi Soko cố gắng lắng tai nghe rốt cuộc cô ta đang nói chuyện gì thì chỉ nghe một Soko khác nói: “Một tháng là được, chúng ta thử tráo đổi một chút, sống cuộc sống của đối phương, được không?”
[2] Trong phong thủy huyền quan là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua. Đây là khu đệm của phòng khách, là nơi khách “nghỉ” chân trước khi vào phòng chính, tiếp mạch dẫn khí từ môi trường bên ngoài vào căn nhà.