← Quay lại trang sách

Soko A

Điện thoại đang gọi thì bị cúp mất, tôi chau mày, quẳng chiếc điện thoại không dây xuống giường.

Hình như đang nói nửa chừng thì Kawami quay về thì phải, thấy cô ta vội vàng nói “Ngày mai gọi lại” rồi cúp máy. Cũng không phải là chuyện gì đáng để hoảng hốt mà, tôi chu miệng lắc đầu.

Nói thì nói vậy, chứ người phụ nữ khi đã kết hôn, vào lúc ông xã trở về nhà, cho dù mới nói được một nửa câu chuyện với bạn bè cũng đều phải vội vàng cúp điện thoại.

“Hình mẫu của các bà nội trợ trong gia đình là như vậy sao?”

Tôi lầu bầu rồi đứng dậy, bất chợt ý thức bản thân mình cũng là một bà nội trợ. Thế nhưng, mỗi lần chứng kiến tôi nấu cháo điện thoại cùng người khác, chồng tôi chưa từng buông lời trách cứ. Lúc mới kết hôn, tôi tưởng anh ta là người hào phóng độ lượng, còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Hóa ra, anh ta gần như không quan tâm đến tôi. Sau khi lấy nhau được một năm, tôi mới thật sự ý thức được chuyện này. Thật ra đối với anh ta, đối tượng kết hôn là ai cũng được.

Tôi lê dép, mặc đồ ngủ vào bếp. Hâm nóng sữa trong lò vi sóng, bỏ thêm chút cà phê, rồi cầm cốc sữa nóng trở về phòng của mình. Mới đây thôi, tôi còn mặc áo ba lỗ, thế mà giờ chỉ mặc đồ ngủ mà đã cảm thấy lạnh rùng mình. Thấm thoắt, trời đã chuyển mùa. Tôi lấy chiếc áo len khoác lên người.

Chồng vẫn chưa về. Mà thực ra tôi cũng không biết tối nay anh ta có về hay không. Ngồi trên giường, tôi nhấp từng ngụm sữa có cho thêm chút cà phê, tôi đã quá quen với những đêm tối chỉ có một mình.

Tôi vừa uống sữa, vừa nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên giường. Bà xã của Kawami hốt hoảng ngắt điện thoại, hiện giờ chắc hẳn đang làm cơm tối cho chồng.

“... Người kia, thật sự có mặt trên đời sao.”

Tôi lầm bầm, rồi lại uống một ngụm sữa.

Một cái tôi khác sống trong thế giới này. Cảm giác về sự tồn tại rõ rệt ấy đang hiện hữu nơi ngực tôi.

Chuyện xảy ra vào đêm tối ở Fukuoka ấy, tôi không sao coi nó là sự thật được. Khuôn mặt, cơ thể, tên, trải nghiệm... tất cả đều giống hệt. Một người còn có một bản sao khác tồn tại, chuyện này dù nói thế nào cũng không thể khiến người ta tin nổi. Thế nhưng, quả thực trong tay tôi có lưu lại một mảnh giấy. Tôi ngắm nghía thật kỹ mảnh giấy trong tay. Là địa chỉ và số điện thoại ở thành phố Fukuoka, còn có tên của “Kawami Soko” trên đó. Nét chữ cũng giống hệt tôi.

Có lẽ số điện thoại này không tồn tại nhỉ! Tuy có chút bất an nhưng tôi không chút do dự gọi một cuộc điện thoại.

Cô ta có nhà.

Một Soko khác đang sinh sống ở Hakata thật. Hơn nữa, cô ta đã kết hôn với Kawami.

Ký ức như giấc mộng đến một cách rất bất ngờ và rất rõ ràng. Đây không phải là giấc mơ. Người có tên, trải nghiệm, tướng mạo giống hệt tôi đang sinh sống trên thế giới này.

Cảm giác ấy lắng đọng trong ngực, vừa nặng nề, vừa đắng chát.

Một cái tôi khác đã đưa ra lựa chọn đúng đắn và đang sống hạnh phúc bên người đàn ông khác trên một mảnh đất khác. Nếu không biết thì không nói làm gì, nhưng giờ tôi đã trót biết rồi, đó là một cuộc đời khác - hơn nữa lại là cuộc đời đúng đắn, đang diễn ra ở một nơi khác. Còn tôi, tôi đã lựa chọn sai. Tôi bị vẻ bề ngoài xinh đẹp lừa gạt, lựa chọn một chiếc xe có thiếu sót. Một chiếc xe phủ đầy bụi bặm khác mới chính là chiếc xe có tính năng cao, có thể khiến cuộc đời tôi tươi vui.

Gian phòng - chỉ có một người - tĩnh lặng, bất thình lình có tiếng “lạch cạch”, vang lên âm thanh mở khóa cửa. Tôi quay đầu nhìn về phía cửa. Cửa huyền quan được mở. Tiếp theo đó là tiếng tháo giầy và tiếng bước chân trên sàn nhà. Tiếng bước chân ấy lướt qua phòng tôi và biến mất ở phòng sinh hoạt.

Có cần đi ra không nhỉ? Tôi lưỡng lự. Chúng tôi đã sống riêng mấy năm rồi, có dạo hơn một tuần liền không gặp mặt nhau. Thậm chí tôi không thể lập tức nhớ ra được lần gần đây nhất gặp Sasaki là chuyện của hồi nào.

Suy nghĩ một lát, tôi đứng dậy, cầm chiếc cốc rỗng đi ra khỏi phòng. Thò đầu nhìn về phía phòng sinh hoạt, tôi thấy Sasaki đang đứng trước chỗ nấu nướng trong nhà bếp.

“Anh về rồi đấy à?”

Tôi lên tiếng, anh ta nhìn tôi, trong tay đang cầm cái chảo.

“À... em chưa ngủ sao?”

Sasaki chưa thay đồ, vẫn mặc sơ mi, thắt cà vạt. Anh ta nở nụ cười bối rối.

“Anh đói à? Chỉ cần nói với em là em có thể nấu cho anh ăn mà.”

“Anh không muốn đánh thức em dậy.”

Nhìn Sasaki lấy cơm rang đông lạnh từ trong túi nhựa, tôi ngồi xuống sô pha. Từ trước đến giờ Sasaki không trông chờ vào việc tôi sẽ nấu cơm cho anh ta.

Bật ti vi lên, tôi cứ lẳng lặng ngồi đó. Bên tai truyền đến tiếng rang cơm bên bếp. Chẳng bao lâu sau, Sasaki đã bưng đĩa và bia tới ngồi đối diện với tôi, vừa xem tin tức thể thao vừa lẳng lặng ăn cơm. Anh ta chỉ lấy một chiếc cốc. Anh ta không có ý định mời tôi uống bia.

“Công việc anh bận lắm à?”

Người phá vỡ bầu không khí trầm lặng ấy là tôi. Lúc nào cũng vậy. Sasaki không nói gì cả. Anh ta không nói gì, tôi cũng muốn lặng im, nhưng cuối cùng, tôi luôn là người không chịu nổi sự trầm lặng đáng sợ ấy.

“Cũng không bận rộn lắm.”

Đôi mắt phía sau cặp kính dịu dàng nheo lại. Song, từ lâu tôi đã biết đấy chẳng qua chỉ là sự dịu dàng bề ngoài.

“Không bận rộn lắm nhưng lại thường xuyên ở bên ngoài.”

Tôi không hề có ý muốn châm chọc anh ta nhưng cuối cùng vẫn thốt ra những lời đâm thọc ấy. Và tất nhiên, Sasaki vẫn không trả lời, vẫn giả tảng không nghe thấy gì, uống một hơi cạn cốc bia.

“Chi bằng anh chuyển đến đó sống luôn đi, thế nào? Em sẽ không ngăn cản đâu.”

Nếu là ngày thường, tôi sẽ không châm chọc Sasaki hết lần này đến lần khác như vậy. Song, chẳng hiểu sao hôm nay tâm trạng tôi rất nôn nóng, không sao kiểm soát nổi bản thân. Tôi không nói thêm lời nào nữa mà chỉ nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đang dõi theo ti vi của chồng.

“Nghe thấy gì không vậy? Dù sao thì anh cũng phải trả lời một tiếng chứ?”

“Anh muốn đi ngủ.”

Sasaki bưng đĩa và cốc đứng dậy. Tôi sắp khóc đến nơi, vội vàng lên tiếng ngăn cản anh ta.

“Này, đợi đã! Sao anh không nói gì thế?”

“Nói gì?”

Giọng anh ta thờ ơ như chẳng có việc gì đáng phải quan tâm cả. Còn tôi tức đến độ máu nóng đã bốc lên đỉnh đầu.

“Nếu muốn chia tay, vậy thì chia tay đi. Anh thích người kia lắm, đúng chứ? Tại sao không làm vậy hả?”

Cuối cùng Sasaki cũng chuyển ánh nhìn về phía tôi. Anh ta khẽ nói:

“Em thật sự muốn chia tay?”

Cái nhìn thẳng của anh ta khiến tôi bất giác không khỏi hoang mang, vội cúi đầu.

“Đúng vậy.”

“Vậy thì... em viết đơn xin ly hôn đi.”

Giọng nói của anh ta vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ nghiêm túc. Hai đầu gối tôi bỗng chốc bất lực, mềm nhũn, cả người đổ xuống sô pha.

Nghe tiếng bước chân Sasaki rời xa dần, tôi không biết làm gì, chỉ cắn chặt đôi môi đang run rẩy. Anh ta biết, biết hết. Thực ra tôi không muốn chia tay, không nỡ từ bỏ cuộc sống này, cũng không đủ dũng khí để sống một mình. Anh ta đều biết cả.

Sasaki có tình nhân.

Tôi từng gặp người đó một lần. Là tình cờ gặp gỡ sau khi hai chúng tôi lấy nhau được một năm.

Chữ “tình cờ” này quả thực rất đáng sợ. Khi nhàn rỗi, tôi có tham gia một lớp học nấu ăn, người kia là một trong số những người cùng lớp tôi. Những lúc tan học, thỉnh thoảng tôi còn cùng người kia uống trà... Đương nhiên, tôi chưa từng nghĩ cô ta là tình nhân của chồng mình.

Lúc tôi nói cho cô ta biết tên họ của mình, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, miệng lẩm bẩm “Chẳng lẽ cô là bà xã của Yusuke?” còn luống cuống đánh đổ cả cốc nước. Rồi cuối cùng cô ta đã kể hết mọi chuyện cho tôi biết.

Cô ta hơn tôi hai tuổi, hơn nữa đã kết hôn, nhưng có lẽ nên nói cô ta giống một cô gái hơn là một người phụ nữ. Tóc cắt ngắn, trông lí lắc giống một cô bé, luôn mặc áo sơ mi kiểu dáng đơn giản... nhìn chẳng có lấy một chút nữ tính nào.

Cô ta nói mình và Sasaki là đôi bạn thân từ thuở ấu thơ, yêu nhau từ khi mới lớn, sau đó giữa hai người xảy ra rất nhiều chuyện, và họ đã buộc phải chia tay. Cô ta đi lấy người khác, nhưng cuộc hôn nhân không như ý, hiện tại đang trong giai đoạn ly thân. Cô ta kể tỉ mỉ mọi chuyện cho tôi biết nhưng tôi không nghe lọt tai câu nào. Đại để là hai người yêu nhau, vì chút hiểu lầm mà chia tay, sau đó ai có cuộc sống riêng của người nấy, rồi lại rơi vào trạng thái không thể kiềm chế.

Hồi mới lấy nhau, tôi luôn cảm thấy thái độ của Sasaki mập mờ không rõ ràng, cuối cùng tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra. Sasaki kết hôn với tôi không phải bởi thích tôi. Anh ta lợi dụng tôi chỉ để quên đi người kia mà thôi.

Cuối cùng, trong quán cà phê, người kia đã khóc thút thít, còn cúi đầu cầu xin: “Tôi hứa sẽ không gây phiền toái, trở ngại đến hai người, xin cho phép tôi và Sasaki được làm bạn bè.”

Hiện giờ nghĩ lại, đáng ra lúc đó tôi phải có thái độ gì đó với Sasaki, chẳng hạn: trách cứ, nhiếc móc hay hờn giận gì đó. Song, tôi lại không thể mặt đối mặt với anh ta được. Tôi sợ. Tôi sợ chạm đến nỗi đau của anh ta, và anh ta sẽ vứt bỏ tôi để tìm đến người đó. Tôi lựa chọn cách vờ như không biết tất cả mọi chuyện. Suy nghĩ của tôi rất ấu trĩ, tôi ấp ủ một hy vọng vu vơ, rằng có lẽ qua một thời gian nữa, tất thảy sẽ trở lại bình thường. Tôi sợ chủ động khơi mào những cuộc tranh cãi.

Kết quả lại hoàn toàn trái ngược, họ đã gặp mặt nhau không chút kiêng dè. Số lần Sasaki qua đêm ở bên ngoài mà không thèm báo về cho tôi ngày càng nhiều, cuối cùng tôi buộc phải tìm đến một văn phòng thám tử tư để thuê họ điều tra, và kết quả thật sự quá đau lòng, Sasaki thường xuyên đến nhà người phụ nữ ấy.

Nhưng, chúng tôi vẫn là vợ chồng. Có thể Sasaki biết mình quá đáng và quá ích kỷ, nên chưa từng mở miệng đề nghị chuyện ly hôn. Tôi cũng không hạ được quyết tâm ly hôn anh ta. Sao tôi thấy mình đáng thương đến vậy chứ? Chẳng thể làm gì mà chỉ có thể buông lời đâm thọc mà thôi.

Thực ra, tôi đã từng cân nhắc đến chuyện ly hôn, bởi vậy mới quyết định đi làm, bắt đầu công việc tại trung tâm thương mại. Nhưng từ khi có được cậu tình nhân trẻ tuổi và một số bạn bè ở nơi làm việc, tôi không còn cảm thấy cuộc sống thân ai người nấy lo như giữa tôi và Sasaki đáng để đau lòng, cũng cảm thấy không cần thiết phải vội vàng ly hôn nữa. Sasaki vẫn chu cấp chi phí sinh hoạt đầy đủ và để tôi có thời gian tự do. Tôi được ở trong một căn hộ cao cấp, sống cuộc sống tự do tự tại, thêm vào đó còn có cậu tình nhân trẻ tuổi để bầu bạn... Những điều này đã đủ khiến tôi thỏa mãn.

Chỉ có điều, tiền bạc và tình nhân giúp tôi giải sầu đấy nhưng sao trong lòng tôi vẫn cảm thấy vô cùng trống rỗng, tâm hồn lúc nào cũng cô đơn, khắc khoải.

Thứ tôi theo đuổi thực sự, không phải những cuộc vui với cậu tình nhân mới hay cuộc sống tùy hứng không có đích đến. Thứ mà tôi muốn, chính là cuộc sống bình thường mà một cái tôi khác kia đang có: được chồng thương yêu, sinh con cho anh ta, cùng anh ta sống đến đầu bạc răng long. Chỉ vậy thôi, tất cả những điều tôi mong muốn chỉ là cuộc sống bình thường, giản dị như vậy.

Tôi vô cùng đố kỵ với một cái tôi khác mà mình đã gặp ở Fukuoka. Bởi vậy, tôi đã nói dối rằng cuộc sống của tôi và Sasaki vô cùng hạnh phúc. Trông cô ta có vẻ rất hạnh phúc, cho nên tôi không thể kể những bất hạnh trong cuộc sống của mình ra được.

Tôi chỉ cần một lần, một lần thôi được trải nghiệm một chút hạnh phúc đời thường giản đơn đó. Tôi muốn nhìn cho rõ phương hướng đúng đắn cho con đường đời mà tôi đã đi sai nó thế nào.

Con đường đời của một người không thể đi hai lần. Chẳng biết tại sao, tôi lại có được cơ hội này.

Sống bên Kawami.

Chỉ cần tưởng tượng thôi tôi đã hưng phấn không thôi rồi. Nỗi niềm chờ mong và bất an nện vào lồng ngực tôi dồn dập.

Không phải tôi muốn cướp cuộc sống của cô ta để làm của riêng. Tôi chỉ hy vọng được trải nghiệm một chút cuộc sống bên Kawami, chỉ cần một lần thôi là đủ.

Khi hiểu rằng chỉ có tôi hưng phấn, tôi đã không nén nổi mà trút tiếng thở dài, co người ôm đầu gối.

Trong điện thoại tôi đã dè dặt đề nghị, hỏi cô ấy có muốn tráo đổi cuộc sống cho nhau một tháng không. Trong tích tắc ấy, cô ta đã trầm lặng, sau đó hình như lẩm bẩm: “Điều này cũng thú vị đấy!” Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng phản ứng của cô ta lại vô cùng chậm chạp. Cô ta nói ngày mai sẽ gọi lại, biết đâu trong cuộc điện thoại vào ngày mai cô ta sẽ lại từ chối thì sao? Thiết nghĩ, cô ta đang sống một cuộc sống vô cùng viên mãn, hạnh phúc, hẳn là sẽ hoàn toàn không cần thiết phải tráo đổi cuộc sống, trải nghiệm cuộc đời khác làm gì.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Theo phản xạ, tôi liếc nhìn đồng hồ, chưa tới mười giờ.

“Mới sáng ngày ra, là ai vậy chứ...”

Tôi lầu bầu, rồi bỗng nhiên nhớ ra điện thoại là ai gọi đến, vội cuống cuồng bật dậy.

“Alo... tôi là Kawami.”

Bên kia đầu dây là một giọng nói sợ hãi, rụt rè.

“Ồ, buổi sáng tốt lành.”

“Cô vẫn đang ngủ à? Tôi làm cô thức giấc mất rồi?”

“Không sao. Tôi cũng đã dậy rồi.”

Tôi chỉnh đốn lại tư thế và gắng sức che đậy giọng nói ậm ờ còn ngái ngủ của mình.

“Cái đó... Chuyện liên quan đến ngày hôm qua...”

Giọng nói của cô ta bị nhiều tiếng ồn và tiếng gầm rú của động cơ ô tô lấn át, hình như cô ta dùng điện thoại công cộng để gọi thì phải.

Những tưởng cô ta muốn từ chối, tôi cố gắng nói bằng giọng vui vẻ:

“Ừm ừm, không sao đâu. Cũng là tôi nói bậy đấy.”

“Thì ra là cô nói bậy à?”

“Hả?”

“Suốt đêm qua tôi đã suy nghĩ, chuyện đó... hay là thử xem thế nào nhỉ? Hãn hữu lắm mới có trường hợp có hai người giống nhau đến thế, tôi cảm thấy tráo đổi một chút, chắc hẳn sẽ thú vị lắm.”

Tôi không khỏi nghi ngờ lỗ tai của mình. Tôi không ngờ, cô ta lại đồng ý tôi dễ dàng như vậy.

“Thật... thật vậy sao?”

“Ừm, nhưng mà, tôi phải làm thế nào? Dù rằng chúng ta biết chuyện của nhau, nhưng đó là chuyện của trước kia, còn sau khi kết hôn, cả hai chúng ta đều không biết gì cả.”

“Những thứ đó, chỉ cần nói cho nhau biết là được rồi.”

“Nhưng...”

“Thôi, kiểu gì chúng ta cũng phải gặp nhau một lần.”

Đang vui, nên tôi vô cùng hào hứng. Đầu dây bên kia lặng thinh.

“Nhưng... tôi không thể đi Tokyo. Kawami-kun không cho phép tôi đi đâu cả.”

“Vậy thì, tôi qua. Ừm, cứ vậy nhé, Hiroshima thế nào? Hiroshima không xa lắm phải không?”

“Hiroshima? Tại sao lại là Hiroshima?”

Hình như cô ta không hiểu ý nghĩa sâu xa khi tôi nhắc đến địa danh đó.

“Cha sống ở đó mà. Chẳng lẽ cha cô sống ở nơi khác sao?”

Gần đây, tôi rất muốn đến Hiroshima một chuyến - nơi cha tôi đang sinh sống. Dù thế nào cũng phải đi, gặp mặt ở đó là thích hợp nhất rồi.

Cô ta trầm lặng một hồi, rồi thấp giọng nói:

“Cha ở Hiroshima...”

“Lẽ nào cô không biết sao?”

“Ừm, bởi sau lần ấy, có gặp nhau lần nào nữa đâu.”

Sau lần ấy? Sau lần ấy là lần nào? Cô ta đang nói thời gian nào nhỉ? Tôi lập tức hiểu ra. Là chỉ năm mười tám tuổi, tôi và cha cãi nhau một trận lớn, tôi đã bỏ nhà đi. Cũng từ đó, tôi từ chối gặp mặt cha mình. Lúc kết hôn tôi từng liên lạc và mời ông đến dự lễ cưới. Ông ấy cũng đến, nhưng chúng tôi hầu như chẳng nói với nhau câu nào.

“Lúc kết hôn thì sao? Cô không liên lạc với cha à?”

Cô ta lập tức trả lời câu hỏi của tôi:

“Không. Chẳng phải chúng ta đã hạ quyết tâm không nhận người như thế làm cha nên mới bỏ nhà đi hay sao?”

“Đúng thế.”

Tôi và cô ta, ở hai đầu dây điện thoại cùng trầm lặng, chúng tôi cùng gặm nhấm hồi ức đau đớn trước kia.

“Sasaki, cô và cha vẫn liên lạc với nhau à?” Cô ta hỏi tôi.

“Mời ông ấy đến tham dự hôn lễ. Chỉ có vậy thôi.”

“Vậy sao, sức khỏe của ông ấy thế nào?”

“Vẫn khỏe mạnh như trước.”

“Tatu?”

“Đúng vậy, Tatu.”

Nói xong, cả hai chúng tôi cùng phá lên cười. Lúc nhỏ, tôi thường lén gọi cha tôi như vậy.

“Nhưng tại sao ông ấy lại sống ở Hiroshima? Công việc có sự thay đổi à?”

“Đấy là quê cha mẹ đẻ của người vợ sau. Hình như bị lời ngon tiếng ngọt của bà ta lừa gạt, nói rằng ở Tokyo ông ta chỉ là một công nhân viên chức nhỏ, cùng lắm cũng chỉ được thăng lên chức trưởng ban mà thôi, thế nên đã rồng rắn quay về kế thừa nghiệp ngũ kim của nhà cha mẹ đẻ bà ta rồi.”

“Đúng là tác phong của cha.”

“Đúng vậy.”

Cười xong, cô ta nói:

“Tôi không còn hận cha nữa nhưng vẫn không muốn gặp lại ông ấy.”

“Tôi cũng vậy.”

“Thế sao giờ lại muốn đến đó để gặp cha thế?”

Câu hỏi thẳng của cô ta khiến tôi có chút sửng sốt.

“Ừm, cô thật sự cho rằng chúng ta là cùng một người?”

“À... không rõ lắm.”

“Đúng vậy. Tôi cũng bán tín bán nghi. Mọi trải nghiệm và tên tuổi giống hệt nhau, đó là điều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng mỗi chúng ta lại sở hữu một cơ thể riêng, sống cuộc đời riêng, như vậy chẳng lẽ không phải là hai người khác nhau hay sao? Biết đâu chúng ta là cặp chị em song sinh thì sao? Đó cũng có thể là giả thiết rất hiển nhiên đấy. Chúng ta không có người thân, người duy nhất biết chuyện khi chúng ta chào đời chỉ có mình cha mà thôi, vì thế đến đó hỏi cha là cách tốt nhất. Mặc dù hiện tại tôi cũng không muốn gặp cha, nhưng mà, có lẽ ông ấy biết gì đó.”

Cô ta vẫn lặng thinh.

Có vẻ như con người chúng tôi giống nhau, nhưng phản ứng của cô ta chậm chạp hơn. Tôi thuộc loại người hấp tấp lắm mồm, còn cô ta, bất kể nghe xong điều gì, đều trả lời rất chậm. Có lẽ quen sống ở một nơi nhỏ bé quá lâu nên tính cách mới trở nên chậm rì như thế.

“Đúng vậy, đi gặp cha đi.”

Phải một lúc sau, cô ta mới bỗng thốt ra một câu như thế.

“Tuần sau đúng dịp Kawami-kun ra ngoài câu cá. Lúc ấy được không?”

“Đương nhiên. Tôi ngày nào cũng tự do, thoải mái, cứ sắp xếp theo thời gian của cô đi.”

“Vậy nhé, xin lỗi, giờ tôi phải đi làm rồi, không có thời gian. Khi khác tôi lại gọi điện cho cô.”

Dứt lời, đầu dây bên kia “lạch cạch” rồi có tiếng điện thoại bị ngắt. Cách cúp điện thoại thô lỗ giống hệt ngày hôm qua. Tôi có chút bực bội, bỏ mạnh ống nghe xuống.

Song, những điều không vui nhỏ nhặt này đã biến mất ngay lập tức.

Cuộc sống cô độc buồn tẻ hiện tại sắp được chuyển biến sang một phương hướng khác.

Tôi nằm duỗi dài người trên giường, tắm mình trong ánh mặt trời, mỉm cười.

Tuần sau đó, tôi đến Hiroshima.

Tôi phân vân không biết có nên gọi điện thoại cho cha, nói tôi muốn đi gặp ông hay không. Cuối cùng thì tôi đã không gọi. Tôi lo rằng, nếu tôi nói, có lẽ ông ấy sẽ tránh mặt.

Suốt khoảng thời gian dài ngồi trên tàu Shinkansen, tôi cố không nghĩ lan man đến bất cứ chuyện gì, lật giở tạp chí, ăn chút hamburger, nghe nhạc, rồi gà gật. Nhưng dù cố gắng đến thế nào thì khuôn mặt của cha vẫn hiện ra rõ mồn một trong tâm trí tôi.

Ngày đó, khi tiệc rượu của hôn lễ vừa kết thúc, cha đã ra về vội vã. Nhìn theo bóng lưng của ông, trong lòng tôi rủa sả thậm tệ: Lần sau nếu có gặp lại, chắc chắn chính là trong tang lễ của cha. Nhưng hôm nay, vì chuyện này, tôi đành phải đi gặp cha mình.

Nghĩ đến những khó chịu khi phải giáp mặt nhau, tôi cố gắng suy nghĩ đến chuyện của một cái tôi khác.

Một Soko khác kia mang tâm trạng như thế nào để đi gặp cha mình nhỉ? Giả dụ cô ta là phân thân của tôi, vậy chắc hẳn cô ta cũng đang rất ngổn ngang nỗi lòng.

Dường như cô ta may mắn hơn tôi, bởi đã có được tình yêu vô hạn của người kia. Còn tôi, vừa bị người thân bỏ rơi, vừa bị người khác vứt bỏ. Tôi không muốn suy nghĩ, kết quả lại suy nghĩ rất nhiều, ôm một bầu tâm trạng u sầu bước xuống tàu Shinkansen.

Tôi đã đặt trước một phòng khách sạn ở trung tâm thành phố. Tôi sẽ gặp mặt cô ta ở đó. Còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới tới cuộc hẹn nên tôi quyết định đi dạo trong trung tâm thương mại bên cạnh.

Từ khu vực bày thực phẩm ở tầng hầm đến tầng trưng bày ví da, đồ trang sức, lại lên tầng trưng bày thời trang cao cấp... Tôi hiểu rằng, mặt hàng bày bán ở đây và Tokyo chẳng có gì khác biệt, chẳng qua mỗi lần đến một nơi xa lạ, tôi vẫn thích dạo qua các trung tâm thương mại, các con phố thương mại quy mô lớn. Thông thường tôi sẽ đi dạo từ tầng hầm đến tầng trên cùng, sau đó đi đến quầy chuyên bán thú cưng, hỏi giá cả, và nghỉ ngơi một lát trên ghế tựa bên ngoài quầy.

Dựa theo lộ trình thường ngày, tôi đến tầng trên cùng, mùi khai nồng của động vật phả đến. Đúng như tôi dự đoán, phía trên là quầy chuyên bán các con thú cưng. Từng chiếc lồng màu bạc được xếp chồng lên nhau, bên trong là rất nhiều những con cún con, có con đang chơi đùa vui vẻ, có con đang say ngủ. Cạnh những chiếc lồng, tôi thấy một người phụ nữ tóc dài đang ngồi chồm hổm trước máng nước. Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia, tôi không khỏi sửng sốt.

Tôi tiến lại gần, quả nhiên là cô ta. Cô ta đang chọc ngón tay của mình vào chú rùa xanh, cười khanh khách vui vẻ. Nhìn cảnh tượng ấy, tôi như tình cờ bắt gặp con gái mình vậy, không giấu nổi nụ cười tươi rói.

“Soko.”

Tôi bắt chước giọng trẻ con cất tiếng gọi, cô ta giật nảy mình, quay người lại.

“Ối, là... là Sasaki à.”

“Cô đang làm gì thế?”

“Đừng dọa tôi nữa. Này này, dọa chết người rồi.”

Cô ta đưa hai tay giữ lấy ngực, thở hổn hển. Dáng vẻ ấy trông vô cùng đáng yêu, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Cô ta cũng cười, nụ cười thẹn thùng.

“Thật không thể tưởng tượng nổi chúng ta lại có thể gặp nhau ở nơi như thế này. Cô đến sớm vậy à?”

Tôi cười hỏi, cô ta gật đầu.

“Lâu lắm rồi tôi không đi đâu xa một mình, cho nên đã vô cùng hào hứng, đến đây từ sớm.”

“Thế nên đi dạo trung tâm thương mại?”

“Đây vốn là sở thích của chúng ta mà, không phải sao?”

Tôi nhún vai.

“Cũng tức là, đây không phải là cuộc gặp mặt tình cờ nữa rồi.”

“Tiếp theo đây nên làm gì nhỉ? Này, cô có khát nước không? Đi uống chút nước hoa quả đi.”

Vừa dứt lời, cô ta liền sửa sang lại váy rồi lập tức chạy qua đó. Tôi ngơ ngác nhìn dáng vẻ vui sướng, phấn khích của cô ta. Cô ta - đứng trước quầy đồ uống vẫy tay về phía tôi, hệt như một đứa trẻ.

Sân thượng của trung tâm thương mại đắm mình trong tiết trời thu, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh. Bãi cỏ nhân tạo đậm một màu xanh biêng biếc, nổi bật trên đó là những đồ chơi trẻ em màu đỏ, vàng, xanh đủ loại, quả khinh khí cầu quảng cáo màu cam lơ lửng trên nền trời xanh... Trong mảng màu rực rỡ tươi đẹp này, không có bất kỳ tiếng động nào. Ở trên cao này, mặc dù có thể nhìn thấy bóng dáng các bà mẹ dắt con dạo chơi, nhưng điều kỳ lạ là không gian vô cùng yên tĩnh.

Chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài có hoa văn bọt nước.

“Thời tiết tuyệt thật đấy!”

Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời.

“Đúng thế.”

Tôi uống Coca trong cốc giấy, khẽ giọng đáp. Giả như không mang nỗi lòng, quả thực hôm nay là một ngày có cảnh sắc tươi đẹp khiến lòng người vui vẻ.

“Sao thế? Sao buồn bã ỉu xìu vậy?”

Cô ta quay người nhìn tôi, hỏi.

“Tinh thần cô có vẻ rất tốt?”

“Phải nói rằng, quả thực đã lâu lắm rồi tôi chưa tới một nơi xa xôi thế này.”

“Bình thường không đi du lịch sao?”

“Từ chuyến du lịch sau ngày tân hôn, tôi chưa từng đi kiểu như thế này bao giờ. À, năm ngoái có cùng Kawami-kun đến suối nước nóng Beppu một chuyến.”

Chẳng bù cho tôi, cứ nửa năm lại đi du lịch một lần, du lịch nước ngoài cũng chẳng nhớ rõ là bao nhiêu lần nữa. Vì đối tượng kết hôn khác nhau, nên phương diện này cũng khác nhau, điều này khiến tôi không khỏi nghĩ ngợi.

“Mấy giờ chúng ta gặp cha, gặp ở đâu vậy? Ừm, nếu còn sớm chúng ta đi dạo đi. Hay đi đảo Itsukushima ở Aki nhé?”

Tôi liếc mắt nhìn cô ta - người đang trưng cầu ý kiến bằng vẻ mặt rất ngây ngô.

“Còn chưa liên lạc với cha cơ. Đợi lát nữa gọi điện thoại đã.”

“Hả? Thật vậy sao?”

“Tôi cảm thấy nếu thông báo trước, chưa biết chừng ông ấy sẽ tránh mặt.”

Nghe tôi nói, nụ cười trên gương mặt cô ta bỗng chốc tắt ngấm.

“Đúng là như vậy thật.”

Nhìn cô ta mặt mày ủ rũ, tôi cảm thấy hình như mình đã lừa gạt một đứa trẻ.

“Bỏ đi, không nói nữa. Tạm gác chuyện phiền chán này sang một bên, chúng ta đi chơi đi. Thế nào?”

Tôi vui vẻ gợi ý, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt tin cậy, gật đầu ngoan ngoãn.

Chúng tôi đổi sang ngồi tuyến JR và xe buýt công cộng, khoảng chừng bốn mươi phút là đến thành phố cha tôi ở. Lần theo địa chỉ trên bưu thiếp của nhiều năm trước, chúng tôi tìm đến nhà của cha, là một tiệm ngũ kim trong khu thương mại. Lẳng lặng liếc nhìn vào bên trong, cha tôi mặc tạp dề bằng vải bò đang lúi húi trong tiệm.

Tôi và cô ta bước vào quán cà phê tại lối vào khu thương mại, bấm số điện thoại của gia đình ông. Chúng tôi không muốn trực tiếp qua đó, mà gọi cha tôi ra, bởi vì không muốn gặp mẹ kế.

May mắn người nhận điện thoại không phải mẹ kế, mà là cha tôi. Lúc biết tôi đang trong quán cà phê ngay gần đấy, giọng điệu của ông ấy trở nên đáng thương, do dự, nhưng vẫn nói: “Đến ngay đây”, sau đó cúp điện thoại.

“Thế nào rồi?”

Tôi trở về chỗ ngồi, cô ta lo lắng hỏi.

“Không có gì, ông ấy nói sẽ tới ngay.”

“Ông ấy mà nhìn thấy hai chúng ta, nhất định sẽ kinh ngạc cho mà xem.”

Nghe cô ta nói thế, tôi ngẫm nghĩ một hồi. Quả thực là vậy. Cô con gái độc nhất đột nhiên biến thành hai người, cùng lúc xuất hiện trước mặt, người cha yếu đuối của tôi kia có lẽ sẽ sợ mà ngất tại chỗ mất.

“Có lẽ, tốt nhất một trong hai chúng ta nên tạm lánh đi trước đã.”

“... Tôi lánh nhé.”

Cô ta nói, nét mặt vô cùng lo lắng, bất an. Thái độ ấy đã nói rõ ràng với tôi rằng, nếu cần một người phải trốn đi, vậy thì người đó phải là cô ta. Nét mặt ấy khiến tôi bốc hỏa, nhưng tôi không càu nhàu. Tôi không thích thái độ “chuyện gì cũng giao cho tôi làm” của cô ta, song, giao cho cô ta làm, quả thực tôi cũng không yên tâm. Mặc dù là cùng một người nhưng cô ta mang lại cho người ta cảm giác không an tâm chút nào cả.

“Cô ngồi phía sau kia nhé?”

Nhìn xung quanh, tôi chú ý tới một chiếc bàn không có ai phía sau ghế ngồi.

“Hả?”

“Tôi và cô ngồi đối lưng vào nhau, thử xem thế nào. Như vậy, cô có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, cha cũng sẽ không nhìn thấy cô.”

Theo lời tôi nói, cô ta đứng dậy, ngồi đối lưng vào tôi - người đang hướng mặt ra cửa quán cà phê. Quán tương đối rộng, khách khứa lại không nhiều, hầu như chẳng ai thèm chú ý tới hành động đáng ngờ của hai chúng tôi.

“Thế nào? Có thể nghe thấy tiếng nói không?” Khi thấy cô ta ngồi xuống rồi, tôi cất tiếng hỏi. “Đừng lo, vẫn có thể nghe thấy. Như đang chơi trò trinh thám ấy nhỉ, thú vị thật.”

Tâm trạng quả là không tồi, tôi nghĩ. Tôi lấy chiếc kính râm cài ở túi áo ngực đưa cho cô ta. Cô ta cười khì khì, tôi cảm nhận được rằng cô ta đã đeo kính râm.

Lúc này, cửa tự động của quán cà phê mở ra, cha tôi rụt rè thò đầu vào, quan sát người bên trong.

“Đến rồi.”

Tôi khẽ nói với người phía sau lưng, giơ tay phải lên vẫy vẫy cha tôi. Nhìn thấy tôi, sắc mặt ông liền trầm xuống, đi về phía tôi.

“Xin lỗi, đột nhiên con lại tới đây mà không báo trước.”

Cha tôi lẳng lặng ngồi xuống, không hiểu ông lẩm bẩm điều gì. Ông ấy chẳng thay đổi gì cả, ngoại trừ trông mập hơn một chút, đầu hói hơn một chút. Ông rụt vai, khom lưng, ánh mắt đờ đẫn như con gấu trong vườn bách thú.

“Lâu rồi không gặp, cha có khỏe không?”

“À ừ... Con cũng khỏe không?”

“Dạ.”

Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới. Sau khi gọi đồ uống xong, cha tôi cúi đầu nói:

“Nếu muốn tới, đáng ra nên gọi cuộc điện thoại liên lạc trước mà...”

“Liên lạc xong thì thế nào? Gia đình cha sẽ hoan nghênh con đến sao?”

Tôi hối hận vì giọng điệu của mình quá gay gắt. Giờ có buông lời oán trách người này cũng vô ích. Rất lâu về trước, tôi đã vứt bỏ kỳ vọng vào cha mình rồi.

“... Con xin lỗi. Không phải con đến để tranh cãi với cha.”

“Không, không sao.”

Cuối cùng thì ông ấy cũng đã nở nụ cười. Cho dù là nụ cười khe khẽ, nhưng cũng là cười, tôi cảm nhận được chút niềm an ủi.

Ông hiểu bản thân là một người không có chủ kiến nhưng hình như lại không muốn thay đổi nó chút nào. Ông không muốn nghĩ gì cả, chỉ làm theo những gì người khác nói. Một khi có chuyện, ông lập tức thu mình vào cái mai, giả chết giống như con Tatu, chỉ chờ sóng gió qua đi.

Sau khi mẹ tôi bị bệnh qua đời, cha tôi hầu như không chăm sóc tôi. Đi làm về, ông chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, không nấu nướng, cũng chẳng đi đun nước tắm rửa. Trước khi tôi có thể tự chăm sóc bản thân, có thể nói là tôi đã phải dựa vào các bà nội trợ hàng xóm và sự quan tâm của giáo viên trong trường mới có thể sống tiếp. Người giúp tôi chuẩn bị hộp cơm, mua đồ dùng vệ sinh cá nhân, toàn là người dưng.

Thế nhưng, tôi chưa từng cảm kích những người nhiệt tình chăm sóc tôi kia. Nghe miệng bọn họ nói “thật đáng thương”, rồi xoa xoa đầu tôi, chẳng hiểu tại sao toàn thân tôi lại nổi da gà. Thà rằng đừng ai đến quan tâm tôi, còn hơn là bị người ta thương hại.

Ngày học cấp Ba, giữa tôi và cha đã không còn bất cứ tình cảm nào. Mặc dù sống trong cùng một căn nhà nhưng chúng tôi lại rất ít khi gặp nhau. Cần tiền, tôi trực tiếp rút từ tài khoản của ông ấy. Tôi có bạn bè, cũng có bạn trai, sống cuộc sống vui vẻ của người bình thường.

Đột nhiên cha tôi nói muốn tái hôn, đó là vào một ngày thu khi tôi đang học cấp ba. Sáng hôm ấy, lúc tôi rời phòng mình đến nhà vệ sinh, thấy cha tôi đang ngồi trước bàn ăn gặm bánh mỳ nướng. Mỗi khi ông ấy ngồi trước bàn ăn, có nghĩa là có việc gì đó muốn nói cho tôi biết. Khi tôi hỏi có chuyện gì, ông cúi đầu nói, ông quyết định tái hôn.

Tôi giật nảy mình. Ông tiếp tục nói, gia đình người kia tuần sau sẽ chuyển đến, mong tôi và họ chung sống với nhau hòa thuận.

Giọng tôi khàn đặc, mãi sau mới nói được rằng, đột nhiên nói cho tôi biết chuyện này, quả thật làm khó cho tôi quá. Nhưng bất kể tôi có nói năng hay kêu gào thế nào, ông ấy cũng chỉ ra sức nói xin lỗi.

Đúng như lời ông ấy nói, tuần sau đó, bà mẹ kế đã đến nhà chúng tôi, còn đem theo hai đứa nhỏ - cô con gái trang điểm rất đậm, lắm mồm lắm miệng; còn cậu con trai học tiểu học, là một đứa trẻ không được dạy bảo. Một người đàn ông thân thích của nhà ấy đến giúp họ chuyển nhà, chẳng ai hỏi gì mà cứ thao thao với tôi về chuyện cha tôi và người đàn bà kia quen biết nhau thế nào. Nghe nói người đàn bà kia làm việc trong một quán ăn nhỏ mà cha tôi hay đến, một mình nuôi hai đứa con nhỏ vô cùng vất vả, nên lúc nào cũng mong tìm kiếm một người góa vợ có vốn liếng tích lũy như cha tôi. Và cha tôi đã bị con ký sinh trùng này tóm được.

Tôi còn chưa kịp định thần thì gia đình mẹ kế đã bắt đầu sống không coi ai ra gì. Mặc dù lúc mới đầu tôi đã cảnh cáo bà ta đừng can thiệp vào chuyện của tôi nhưng cuộc sống của tôi vẫn bị họ quấy đảo. Mẹ kế mặt mày tươi như hoa nhưng chửi gà mắng chó không ngớt. Còn hai đứa con lỗ mãng chẳng chút phép tắc thì thường xuyên chạy ra chạy vào phòng trong lúc tôi đang thay quần áo như vào chốn không người khiến tôi vô cùng chán ghét. Tôi khóc lóc kể lể với cha, ông chỉ biết nhỏ giọng nhận lỗi hết lần này đến lần khác.

Một nhà không mời mà tới đã ra mặt coi tôi là cái đinh trong mắt. Cha tôi sống trong sự thấp thỏm, nhưng không lần nào đứng ra che chở cho tôi cả. Tôi quá hối hận đã dâng nhà mình cho người ta, bất luận thế nào tôi cũng không thể sinh sống dưới cùng một mái nhà với bọn họ. Ngày tôi tuyên bố bỏ nhà ra đi, cha tôi chỉ bày tỏ sẽ thay tôi đóng tiền học phí và tiền thuê phòng, chứ không có ý giữ tôi lại. Ngày tôi đi, vừa kéo hành lý ra khỏi huyền quan, mẹ kế đã cười nham hiểm nói, có thời gian rảnh mời đến chơi. Chỉ một câu nói thôi, nhà của tôi đã biến thành nhà của bà ta. Lúc bấy giờ, tôi đã hạ quyết tâm - từ nay về sau tôi không có người thân nữa.

“Cha, con có thật là con của cha không?”

Nhớ lại chuyện quá khứ, không nén nổi tôi buột miệng. Ngẫm nghĩ kỹ lại, cha quá lạnh nhạt với tôi, nếu quả thực tôi không phải là con ông ấy, thì ở một mức độ nào đó có lẽ tôi có thể hiểu được tình cảnh này.

Câu hỏi quá bất ngờ khiến cha tôi bối rối, ông chớp chớp mắt:

“Tại sao lại hỏi vậy?”

“Cha hiểu mà.”

“Là bởi từ trước tới giờ cha chưa bao giờ yêu thương con sao?”

Cha tôi chột dạ nói.

“Đây cũng là một nguyên nhân, nhưng... vâng, cha nói cho con biết đi, cha có giấu con chuyện gì không?”

“Cha không biết tại sao đột nhiên con lại hỏi vậy, nhưng quả thực con là con gái của cha.”

“Lúc con chào đời, có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không ạ? Chẳng hạn những chuyện đại loại như vốn sinh đôi, sau đó một người bị bắt cóc.”

Nghe tôi nói vậy, cha tôi khẽ cười:

“Con đang nói gì thế hả. Mẹ của con chỉ sinh ra một mình con thôi.”

Tôi cắn môi, cúi đầu. Cha tôi không hề giống một người biết bịa chuyện. Một khi ông thẹn với lòng, tuyệt đối sẽ để lộ hết trên gương mặt. Cho nên, đây là sự thật.

“Mong cha đừng tức giận, nghe con nói trước đã. Lúc con chào đời, vâng... Cha có sinh con với người phụ nữ nào khác không?”

Đôi mắt vẩn đục của cha nhìn tôi bằng vẻ ngỡ ngàng:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Sao vậy ạ? Cha có chút kí ức gì không?”

Tôi hỏi lại một lần nữa, ông lẳng lặng lắc đầu.

“Chuyện ấy chắc chắn không thể có.”

“Nhưng mà... vậy thì, người này là ai? Này, cô lại đây.”

Tôi quay người, kêu cô ta quay lại. Cô ta từ từ quay người, đứng dậy đi đến bên cạnh tôi, tháo kính râm, sắc mặt của cô ta tái xanh.

“Thế nào? Người này là ai? Giống hệt đúng chứ ạ. Ngày sinh, tên, vẻ ngoài đều giống nhau. Chuyện này là sao ạ? Nếu cha biết, xin cha hãy nói cho con.”

Cha nhìn chòng chọc vào khuôn mặt tôi, đôi má chảy xệ khẽ run run, ánh mắt hoảng hốt tột độ.

“Sao vậy? Soko, con không được khỏe sao?”

“Dạ?”

“Con đang nói ai thế? Ở đây đâu có ai khác.”

“Gì, gì cơ ạ? Cha sao vậy? Ở đây này, chính là người này này.”

Tôi túm lấy cánh tay của cô ta, lắc lắc.

“... Này, Soko.”

Cha tôi buông một tiếng thở dài nặng nề, hai tay bụm mặt.

“Là cha không tốt. Tất thảy mọi chuyện đều là do cha không tốt. Cha xin lỗi.”

“... Cha?”

“Cha và mẹ con lấy nhau do được người ta mối lái giới thiệu, chứ không hề có tình cảm yêu đương. Mẹ con cũng giống cha thôi, mong con đừng oán trách cha. Ở thời ấy hầu hết mọi người đều như thế.”

Cha tôi bụm mặt, giọng nói run run, thiểu não đến tột cùng.

“Cuộc hôn nhân thứ hai, cũng chẳng phải vì cha muốn kết hôn nên thế, mà người đó nhiều lần lên tiếng nhờ vả, van xin, cha không có lý do từ chối, kết quả là như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, vốn dĩ cha hy vọng cuộc sống là như vậy, không cần phải suy nghĩ gì cả. Cha thừa nhận tất cả đều do lỗi của cha. Nhưng, con có thể để cha yên thân mà sống tiếp không?”

Tôi nhìn chăm chú người cha đang run rẩy của mình bằng vẻ mặt ngơ ngác:

“... Chẳng lẽ cha không nhìn thấy?”

“Đừng nói những lời khiến người ta chán ghét nữa. Cha chỉ hy vọng được tiếp tục sống bình lặng như bây giờ. Xin hãy tha thứ cho cha.”

Rồi ông ấy ngẩng đầu lên, loạng choạng đứng dậy, móc ví, rút ra toàn bộ số tiền trong đó đặt xuống bàn.

“Cha cũng cảm thấy như vậy là không đúng, nhưng mong rằng sau này con đừng tới nữa.”

Bỗng có người lớn tiếng mắng sa sả theo phía sau lưng người cha đang loạng choạng rời đi, đó không phải tôi, mà là cô ta.

“Tiền gì chứ, con không cần! Đừng coi con là kẻ ngốc!”

Âm vang giọng nói ấy cao hun hút như tiếng than khóc xa xăm vọng về. Mọi người trong quán đều quay đầu lại, chỉ riêng mình cha tôi không hề ngoái lại, ông khom lưng, đi ra khỏi quán cà phê.

Là ông hạ quyết tâm không nhìn lại, hay do không nghe thấy giọng nói của người ông không nhìn thấy? Tôi không rõ là nguyên nhân nào.

Tối hôm đó, tại quán ăn dưới tầng hầm trong khách sạn, tôi và cô ta ăn lẩu hàu.

Ban ngày, cô ta vừa khóc vừa mắng chửi một trận vô cùng sảng khoái, để rồi sau đó trở nên uể oải như hụt hơi. Để cô ta phấn chấn trở lại, tôi dẫn cô ta đi dạo vòng quanh thành phố, sau đó đề nghị đi ăn món lẩu hàu mà chúng tôi thích.

Sau vài chén rượu và nước lẩu nóng, khuôn mặt trắng bệch của cô ta cuối cùng đã có chút hồng hào.

“Cha... vẫn hệt như xưa.”

Cô ta nở nụ cười yếu ớt. Tôi đặt đũa xuống, nhìn khuôn mặt cô ta, nói câu xin lỗi.

“Xin lỗi.”

“Sao Sasaki lại phải xin lỗi chứ?”

“Thì chính tôi là người đề xuất chuyện đi gặp cha, kết quả là chẳng hiểu gì cả, chỉ mang về thêm những ký ức đau khổ. Tôi thành thật xin lỗi!”

“Bỏ đi. Không có chuyện này, có lẽ cả đời này tôi cũng không gặp mặt cha nữa đấy. Vả lại, tôi và cô đều đau khổ mà, không phải sao?”

Nói dứt lời, cô ta nâng bình rượu lên, rót đầy chén của hai chúng tôi. Tôi nhận lấy rượu cô ta rót, do dự không biết có nên nói ra một chuyện hay không.

“Nhưng, chuyện này quả thực rất đáng sợ. Không ngờ cha không nhìn thấy tôi.”

Như có thể hiểu được lòng tôi, cô ta đã lên tiếng trước. Nụ cười của cô ta vẫn dịu dàng, ngọt ngào, tựa như đang nói về một chủ đề bình thường nào đó.

“... Biết đâu ông ấy giả vờ không nhìn thấy thì sao?”

“Không cần phải an ủi tôi. Dáng vẻ đó chứng tỏ ông ấy không hề nhìn thấy tôi.”

“Nhưng mà...”

Tôi có thể thấy, cô ta đang giả bộ bình tĩnh.

“Sasaki, cô chắc chắn là người thật, còn tôi là bản sao. Tôi nhất định là người vốn dĩ không có, và trong tương lai có lẽ cũng sẽ vì chuyện gì đó mà biến mất.”

Cô ta gắp con hàu trong nồi lẩu sôi ùng ục bốc khói. Tôi cũng không biết phải nói lời an ủi thế nào, đành khẽ cắn cắn môi.

“Không cần phải tỏ ra ủ rũ như vậy.”

Không biết tự lúc nào, cô ta đã gắp con hàu để vào bát tôi. Tôi gắp con hàu lên, chăm chú nhìn cô ta.

“Thật sự xin lỗi.”

“Đừng, xin đừng xin lỗi!”

Nghe thấy tiếng cười sang sảng của cô ta, tôi mới thở phào. Giả dụ để tôi nói thẳng ra “cô là phân thân của tôi”, tôi sẽ áy náy mà chết mất. Nếu do cô ta chủ động thừa nhận, sự tình nhờ thế cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

“Nhưng, kỳ lạ thật đấy, sao cha lại không nhìn thấy cô Kawami nhỉ? Trước đó có chuyện nào tương tự thế này chưa?”

“Tôi nghĩ là không có. À, xin lỗi.”

Cô ta gọi nữ phục vụ đang đi lướt qua bàn, lắc lắc bình rượu rỗng, yêu cầu lấy thêm rượu. Cô phục vụ mặc bộ ki-mô-nô luôn nở nụ cười viết xong thực đơn nói:

“Hai người hẳn là chị em sinh đôi?”

Chúng tôi cùng ngẩng đầu lên nhìn nữ phục vụ.

“Khi trưởng thành rồi mà vẫn giữ được mối quan hệ tốt thế này, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

Cô ấy vô cùng hòa nhã, nói xong lại mỉm cười rồi quay người bước đi. Còn tôi và cô ta cùng không nhịn được bất giác phì cười.

“Cảm giác thật lạ.”

“Giống như tôi có một người chị gái vậy.”

Chúng tôi vỗ vai nhau, cười.

“Này, vừa rồi đột nhiên tôi nảy ra một suy nghĩ.”

Tôi búng ngón tay kêu tanh tách, nói.

“Là gì thế?”

“Cha không nhìn thấy cô, có phải là vì thế này không: tôi là người thật, còn cô là cái bóng của tôi. Lúc hai chúng ta ở hai nơi khác nhau, sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả, mọi người đều có thể nhìn thấy chúng ta, nhưng khi người thật và cái bóng xuất hiện cùng một lúc, do ánh sáng của người thật quá mạnh, cái bóng bị che khuất, nên không nhìn thấy nữa.”

Nghe xong, cô ta ngẩn người, nghiêng đầu.

“Hiện giờ chẳng phải chúng ta đang ở cạnh nhau sao? Nhưng, hình như người khác đều nhìn thấy cả hai chúng ta mà.”

“Cho nên, chỉ cần người đó quen biết cả hai chúng ta trong cùng một thời điểm, là có thể nhìn thấy hai chúng ta. Còn nếu ai biết đến sự tồn tại của tôi trước, sẽ không nhìn thấy cô nữa.”

Cô ta ngậm đầu đũa, lặng thinh suy nghĩ điều gì đó.

“Không hiểu à? Chẳng hạn như, bạn bè thời cấp ba, nhân viên của trung tâm thương mại nơi tôi làm việc, có lẽ họ sẽ không nhìn thấy cô.”

“... Vậy thì, người mà tôi quen biết sau khi đến Fukuoka sẽ không nhìn thấy cô rồi.”

“Ừm, không rõ lắm. Đây chỉ là tôi tự nghĩ ra vậy thôi.”

Sau khi nghe tôi nói xong, cô ta lại rơi vào thinh lặng. Lời nói tôi nhất thời nghĩ ra có vẻ như được cô ta tiếp nhận một cách sâu sắc.

“Làm ơn đừng diễn vẻ mặt nghiêm túc như vậy đi. Chẳng qua tôi muốn vạch ra đầu mối, nên mới thử nói xem thế nào thôi. Sự thực rốt cuộc là thế nào, còn chưa biết cơ.”

“Đúng rồi, tôi đã tra hộ khẩu rồi.”

Cô ta đột nhiên chuyển chủ đề.

“Thật vậy sao? Tôi cũng từng tra rồi.”

Tôi và cô ta cùng nhìn xoáy vào mắt nhau.

“Thế kết quả ra sao?”

Tôi dè dặt hỏi, cô ta nhún vai.

“Không có gì đặc biệt cả. Trình tự thay đổi và ngày tháng đều bình thường.”

“Bên tôi cũng vậy.”

Tôi và cô ta cùng xác nhận trình tự thay đổi nơi ở. Từ lúc bỏ nhà đi, đến căn nhà ở Koenji hồi đầu, rồi đến căn hộ ở Ota, quãng thời gian này đều đồng nhất. Sau đó thì địa chỉ thay đổi, nơi ở đã có sự khác biệt. Tôi chuyển đến căn hộ hiện tại của Sasaki, cô ta chuyển đến Fukuoka. Lúc này, nguyên quán cũng thay đổi thành quê chồng.

Nói cách khác, từ một hộ khẩu phân ra làm hai hộ khẩu khác nhau. Chuyện này vốn không thể xảy ra nhưng sự việc lại hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong khi một người biến thành hai người, thì có hai hộ khẩu cũng là việc đương nhiên.

“Thử kiểm tra kỹ càng lại xem?”

Cô ta nhìn xoáy sâu vào mắt tôi.

“... Cô thấy thế nào?”

“Tôi không muốn điều tra cho lắm.”

Tôi gật đầu đồng ý. Muốn điều tra tường tận xem chuyện gì xảy ra, có thể hiểu được lầm lẫn chỗ nào, nhưng chúng tôi lại cũng vô cùng ghét bị người của cơ quan hành chính tìm hiểu đến cùng, hỏi han chuyện riêng tư. Tôi có dự cảm rằng, nếu quá để tâm vào chuyện này, có thể mọi thứ sẽ càng trở nên rối rắm.

“Ôi trời, đã từng này giờ rồi cơ à. Tôi phải về rồi.”

Cô ta nhìn đồng hồ, đặt đũa xuống.

“Cô định về nhà à?”

“Ừm. Nửa đêm có thể Kawami-kun sẽ gọi điện thoại về. Giờ mà về, chắc khoảng mười một giờ là có thể tới nhà.”

“Sao lại như vậy? Khó khăn lắm mới gặp được nhau, chúng ta ở với nhau một tối đi. Chẳng mấy khi được ở một đêm bên ngoài, phải vậy không? Đúng rồi, cô gọi cho anh ta một cuộc điện thoại không phải là được rồi sao? Cô biết số điện thoại nơi Kawami-kun ở không?”

Tôi lên tiếng năn nỉ, cô ta tỏ vẻ rất khó xử.

“Nếu như thật sự muốn tráo đổi cuộc sống, chúng ta bắt buộc phải trao đổi nhiều chuyện, không phải sao? Này, ở lại nhé. Khó khăn lắm mới gặp được nhau, chúng ta nói chuyện với nhau muộn chút nhé!”

Tôi cũng không rõ tại sao mình lại níu kéo cô ta thế này. Có lẽ chẳng qua tôi không muốn ở một mình đêm nay. Ở một mình, có lẽ tôi sẽ khóc.

“Đúng thế... thôi tôi ở lại vậy.”

Cô ta mỉm cười.

“Thật sao?”

“Ừm. Lâu lắm rồi không nhìn thấy cha, tâm trạng cũng có chút chán nản, buồn bã... Tôi thật muốn điên cuồng một trận cho thỏa thuê.”

“Đúng thế. Đi chơi đi! À, chúng ta đi hát karaoke đi!”

“Được đấy. Hát đến chết thì thôi.”

Sau khi quyết định, chúng tôi hăng hái đứng dậy.

Tối hôm ấy là một buổi tối vô cùng vui vẻ. Chúng tôi đi đến khu phố sầm uất, ra vào hết quán karaoke này đến quán karaoke khác. Bất kể là quán nào, mọi người đều reo hò chào đón một đôi mỹ nữ song sinh. Chúng tôi cười đến đau cả bụng, hát đến khàn cả giọng.

Nửa đêm trở về khách sạn, chúng tôi lần lượt đi tắm rửa, chải đầu cho nhau, cùng chui vào chiếc giường đôi, xem chương trình truyền hình đêm khuya nhạt phèo và cùng cười lớn một cách thoải mái.

Từ lúc chào đời đến nay, tôi không có một người bạn tri kỷ thật sự nào cả, đây là lần đầu tiên bản thân cảm nhận được rằng mình đã gặp tri kỷ.

Chúng tôi có chung nỗi bất hạnh và cùng theo đuổi chung niềm hạnh phúc.

Cô ta phát ra tiếng ngáy khe khẽ, có lẽ đã ngủ say. Tôi lẳng lặng nhìn vào khuôn mặt của cô ta, bất giác không kìm nổi dòng nước mắt tuôn lã chã.

Tôi và tôi cùng nhau uống rượu, tôi ngủ bên cạnh tôi, đây đúng là một đêm hư ảo.

Chúng tôi quyết định, vào tháng Hai - sau bốn tháng nữa sẽ bắt đầu tráo đổi cuộc sống cho nhau.

Nghe nói nhà hàng nơi Kawami làm việc sẽ tổ chức cho công nhân viên đi du lịch vào tháng Hai hằng năm. Lần du lịch xa xỉ này sẽ đi tới Australia một tuần. Chúng tôi quyết định trong một tuần Kawami không có nhà, tôi sẽ sống trong nhà cô ta, ghi nhớ mọi thứ. Và vào ngày Kawami trở về, cô ta sẽ đi Tokyo.

Trước ngày này, nhất định phải giải quyết cho xong sự khác biệt vẻ bề ngoài giữa chúng tôi. Nhưng chuyện này chỉ là vấn đề như cân nặng, kiểu tóc. Tôi gần như không cần thay đổi, chỉ cần cô ta cố gắng giảm xuống khoảng bảy cân, cắt tóc ngắn gần như tôi là được.

Còn chuyện tôi bắt buộc phải làm là lấy lại phong độ trong nấu nướng và cắt may. Mỗi buổi tối cô ta đều nấu ăn cho Kawami, còn tôi chỉ tùy ý làm cho mình chút đồ ăn, nên tay nghề của chúng tôi có sự khác biệt rất lớn. Hơn nữa, để thay cô ta đến nhà xưởng làm việc, tôi bắt buộc phải học lại cách may vá. Đã nhiều năm trôi qua, tôi lại được một lần nữa thử may một bộ com lê. Vốn dĩ nó là việc tôi thích, nên chỉ trong chốc lát tôi đã nắm chắc cách may.

Trong bốn tháng trước khi bắt đầu tráo đổi cuộc sống, tôi hầu như không gặp bất kỳ ai, chỉ lặng lẽ ở lì trong nhà, hết xào lại nấu những món ăn dựa theo thực đơn mà cô ta gửi tới, giống như quay trở lại thời gian cô dâu mới về nhà chồng vậy. Bộ dạng chầm chậm nghiêng đầu liếc nhìn đồ ăn đặt trên bàn của tôi chắc hẳn cực kỳ buồn cười.

Tôi cũng bớt chút thời gian đi mua các cuốn sách liên quan đến vấn đề linh hồn thoát xác. Nội dung về phương diện này ít hơn tôi nghĩ, sách mang tính chất các câu chuyện kể nhiều hơn sách về học thuật.

Điều đáng nói là bất kể cuốn sách nào cũng đều tràn ngập bi kịch về lời tiên đoán tử vong. Trong truyện thần thoại cổ phương Tây, tôi đọc được một câu thế này: “Người gặp được phân thân khi linh hồn của bản thân thoát xác, không bao lâu sau tử thần tới.” Tôi lập tức gập sách lại.

Bất an vẫn hoàn bất an, nhưng điều kỳ lạ là, tôi không hề cảm thấy hoảng sợ. Thà được một lần trải nghiệm hai cuộc đời khác nhau còn hơn là cứ tiếp tục những tháng ngày cô độc dài đằng đẵng này, và cho dù vì vậy mà chết đi, tôi cũng sẽ không hề hối hận. Chết, quả thực tôi sợ hãi, song, cuộc đời dằng dặc buồn tẻ chắc chắn không thú vị bằng cuộc đời có nhiều biến cố.

Còn một tháng nữa mới tới ngày tráo đổi thân phận, tôi cố gắng không nghĩ đến chuyện sau khi cuộc sống tráo đổi kết thúc. Lúc đó sẽ thế nào nhỉ? Là nỗi cô đơn lớn hơn chờ đợi tôi hay là tử thần đang vẫy gọi? Những thứ này không phải cứ nghĩ là có câu trả lời.

Tôi đang ngồi thừ người trên sô pha, bất chợt điện thoại đổ chuông. Không chút do dự tôi cầm ống nghe lên, đa phần các cuộc gọi gần đây đều là của cô ta.

“A lô, Soko?”

Thật bất ngờ, là giọng nói của một người đàn ông.

“Là tôi, Makihara.”

“À à...”

“À à, câu trả lời của em thật nhạt nhẽo. Lâu rồi không gặp, em có khỏe không?”

“Ừm, vẫn khỏe.”

“Gần đây thế nào rồi? Hằng ngày làm gì vậy?”

Nghe giọng nói sang sảng của Makihara, tôi phân vân, nên tiếp tục trò chuyện với cậu ta hay là ngắt điện thoại? Th?