← Quay lại trang sách

Soko B

Sau khi kết hôn, Kawami Soko chưa từng quay trở lại Tokyo.

Soko ngồi trên tàu điện một ray từ Haneda đến trung tâm thành phố, ngắm nhìn Tokyo được trang hoàng bởi các loại đèn màu rực rỡ trong màn đêm. Có lẽ là quá mệt, đầu có hơi đau nhức nhưng cô thấy vô cùng hào hứng, nên chẳng hề bận tâm tới nó.

Mặc dù ở nơi này không có hồi ức tươi đẹp nào, nhưng đối với thành phố mà mình đã sinh ra và lớn lên thì dù gì cũng vẫn có chút tình cảm. Vả lại, một tháng tới đây, Soko sẽ được sống tự do trong thành phố này. Nên cảm tạ các vị thần linh nắm giữ vận mệnh, Soko thầm nghĩ.

Xuống tàu điện, Soko đổi sang ngồi tuyến JR. Trên tàu điện chật ních công nhân viên chức trở về nhà. Cảnh tượng này cũng khiến Soko hoài niệm, cô mỉm cười bước lên tàu.

Soko bắt taxi ở trạm Yurakucho, nói với tài xế địa chỉ mà Sasaki Soko viết. Mười lăm phút sau đã tới nơi.

Soko ngẩng đầu nhìn khu căn hộ cao cấp sáng choang, sừng sững trong bầu trời đêm không sao. Ở đây có thể ngửi thấy thoang thoảng hương vị của biển, nơi đây hẳn là chỗ được gọi là khu nghỉ dưỡng ven biển. Bảo vệ lối vào có vẻ nhớ rõ mặt những người sống ở đây, anh ta chỉ liếc qua khuôn mặt của Soko, đã mở cửa cho cô vào.

Căn hộ của Sasaki ở phòng số một tầng bảy. Ra khỏi chiếc thang máy êm ru không một tiếng động, Soko bước trên dãy hành lang sạch như lau như li, chậm rãi đi về phía căn hộ. Nhìn thấy biển nhà “Sasaki”, lạ lùng thay, cô chẳng hề căng thẳng, mà ấn chuông không chút do dự.

Đợi một lát, có vẻ trong nhà không có người, Soko đành lấy chìa khóa từ trong túi xách. Bỗng nhiên cửa bật mở.

“Ô, là Soko à?”

Là Sasaki. Soko quên béng việc trả lời, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta. Đúng vậy, trước kia quả thật là mình có quan hệ qua lại với người này, Soko cảm thấy trí nhớ của mình dần được khôi phục.

“Từ xưa đến nay em đâu có ấn chuông, hôm nay sao vậy?”

Soko thầm nghĩ, gay rồi! Sasaki Soko đã nói, bất kể Sasaki có nhà hay không, nhất định cũng phải tự dùng chìa khóa của mình để mở cửa.

“Sao vậy? Đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào đi.”

“À, thật xin lỗi.”

Soko vội cúi đầu thay giày ở cửa. Soko nhớ cô ta từng nói, cứ đi từ hành lang thẳng đến cuối phòng - phòng của cô ta ở cuối cùng.

“Em định xách hành lý vào trong đó sao?”

Lúc Soko tìm đúng đến nơi và đẩy cửa vào, phía sau bỗng vọng đến câu hỏi khó hiểu của Sasaki. Soko nhìn kỹ, toilet trắng toát hiện ra trước mặt, cô không nhịn được mà phì cười.

“Em muốn đi vệ sinh, nhịn đến tận lúc về đấy.”

Soko cười giải thích, rồi tiện thể vào đó luôn. Khi bước ra, không còn thấy Sasaki đâu nữa, lúc này cô mới đẩy cánh cửa bên cạnh nhà vệ sinh, lần này thì không sai, đây chính là phòng của Soko. Trên chiếc giường được sắp xếp gọn gàng có một tấm thiệp, bên trên có ghi “WELCOME”.

Soko đặt hành lý xuống, cởi áo khoác ngoài ra rồi ngồi xuống giường. Sau khi nhìn quanh căn phòng, Soko không khỏi kinh ngạc về cách trang hoàng nó, quả thật giống y như ảnh của tạp chí. Nội thất trang nhã, rèm cửa sổ màu cà phê có hoa văn độc đáo. Phong cách thiết kế này quả là thứ mà Soko luôn mơ ước khi nào có tiền nhất định phải bài trí. Đứng dậy mở tủ âm tường, quần áo được treo thành hàng, Soko không nén được tiếng thở dài, cảm xúc lẫn lộn. Sống ở đây một tháng, có thể mặc đồ mình thích, quả thật sẽ khiến người ta rất vui vẻ, nhưng những thứ này đâu phải là đồ của mình chứ! Soko đóng tủ “rầm” một tiếng.

Thấy đói bụng, Soko mới chợt nhớ ra là trước khi lên máy bay mình chỉ ăn bánh mỳ kẹp. Cô lẳng lặng mở cửa phòng, nhìn về phía phòng sinh hoạt. Đèn sáng, tiếng ti vi truyền đến bập bõm.

Soko nghĩ, hay là hôm nay cứ ngủ trước đã, đợi ngày mai kiểm tra phòng kỹ càng rồi gặp Sasaki sẽ an toàn hơn. Thế nhưng, quả thật là cô không thể dằn được cơn tò mò đang dâng lên mãnh liệt, vừa rồi có vẻ Sasaki không phát hiện ra vợ mình là một người khác. Soko muốn thử thêm một lần, thế nên cô khẽ đẩy cửa phòng khách.

Sasaki - đang xem ti vi quay đầu nhìn Soko, khẽ chớp mắt, cười cười.

“Em có thể cùng uống bia không?”

Soko ngồi xuống cạnh Sasaki, chỉ vào chai bia trên bàn ăn, nói.

“Có thể thì có thể...”

“Em đói bụng rồi. Có thể ăn chút đồ không?”

Thấy trên bàn ăn còn thừa nửa cái pizza, Soko bèn đánh bạo nói muốn ăn một chút.

“À à, được chứ.”

Sasaki đứng dậy, lấy một chiếc cốc trong nhà bếp đưa cho Soko. Anh ta nghiêng đầu, hỏi:

“Có mua được thứ gì hay ho ở Hồng Kông không?”

“Dạ, có chứ.”

Soko khẽ nở nụ cười. Sasaki nhìn Soko chằm chằm, ánh nhìn tỏ rõ vẻ kinh ngạc tột độ.

“Khách sạn rất sang trọng, đồ ăn cũng rất ngon, phong cảnh vô cùng đẹp. Nhưng em thấy, nếu có anh đi cùng chắc chắn sẽ vui vẻ hơn. Lần sau chúng ta cùng đi nhé!”

Soko chọn lựa câu từ thích hợp. Mắt Sasaki mở mỗi lúc một to. Soko thầm nghĩ, chắc là mình đã nói quá rồi.

“Thế này thì hao tâm tổn trí rồi.”

“Hả?”

“Em cứ như biến thành người khác vậy.”

Nghe Sasaki nói, Soko giật nảy mình, thầm nghĩ chẳng lẽ bị phát giác rồi sao. Lúc này, bỗng Sasaki khẽ cười.

“Này, Soko.” Sasaki cười nhìn Soko: “Nếu lúc nào em cũng thẳng thắn thế này thì tốt quá.”

“Em... không thẳng thắn sao?”

“Em tự hỏi bản thân em đi.”

Nói dứt lời, Sasaki vỗ vỗ vai Soko, rồi đứng dậy.

“Sáng mai anh có việc phải dậy sớm. Anh đi ngủ trước đây.”

Khi Sasaki đang chuẩn bị ra khỏi phòng, Soko đã gọi giật anh ta lại.

“Đợi đã, cái đó...”

“Cái gì?”

“Ừm ừm, rất nhiều chuyện, em cảm thấy thật có lỗi. Chúc ngủ ngon.”

Sasaki khựng lại, rồi lát sau, gương mặt thoáng nụ cười dịu dàng:

“Chắc là em cũng mệt rồi. Nghỉ sớm đi nhé!”

“Cảm ơn anh! Em đi ngủ ngay đây.”

Mắt dõi theo Sasaki đang bước về phía hành lang, Soko thở phào một tiếng. Mỗi khi bầu không khí trở nên gượng gạo, bất kể là chuyện gì, cứ xin lỗi trước rồi nói sau, đây gọi là thuật ngự phu mà Soko học được trong thời gian chung sống với Kawami.

“... Có vẻ là người dịu dàng.”

Soko vừa rót bia vào cốc vừa lẩm bẩm một mình. Mặc dù nghe Sasaki Soko nói chồng của cô là một người đàn ông lãnh đạm, nhưng Soko lại không thấy vậy.

Ngày hôm sau, Soko bắt đầu đi khắp Tokyo. Những tòa nhà mới, trang phục mới, kịch mới, sách mới, nghệ thuật mới, những thứ muốn xem, những nơi muốn đến, nhiều không kể xiết.

Cuộc sống ở Tokyo tràn đầy tự do. Sasaki rất ít khi về nhà nên không cần phải bận tâm nấu nướng. Thêm vào đó lại có nhân viên đến quét dọn định kỳ, nên mỗi ngày của Soko chỉ là đến những nơi mình thích, ăn những món mình thích, muốn làm gì cũng được.

Chuyện tiền nong Soko không cần phải lo nghĩ gì cả. Một Soko khác thậm chí còn cho cô mượn thẻ tín dụng, nói rằng cứ tiêu xài thoải mái. Và Soko dùng tấm thẻ này mặc sức mua những thứ mình thích: Quần áo, đồ trang sức, những thứ đồ nho nhỏ xinh xinh, vô cùng đáng yêu. Có lẽ đó là hậu quả của việc Soko phải trải qua một cuộc sống dùng đồ giảm giá triền miên, nên cho dù biết mình đang mua sắm vô tội vạ nhưng cô vẫn không dừng lại được.

Soko thi thoảng lại cảm thấy đau đầu kinh khủng. Mỗi lần cô cố gắng nhớ lại cửa hàng từng đến khi còn độc thân, họ tên của bạn bè từng thân thiết, cơn đau lại kéo đến. Căn nhà ngày trước nơi mình sinh ra và lớn lên đó, giờ như thế nào nhỉ? Khi Soko muốn đi xem, cơn đau đầu lại ập đến dữ dội, tưởng như có thể khiến cô ngã khuỵu. Nhưng chỉ cần uống thuốc đau đầu, mọi thứ sẽ lại ổn ngay, bởi vậy mà Soko - người đã quen với những cơn đau đầu không lo lắng gì lắm.

Một hôm, Soko đang đi dạo trong một tòa cao ốc chuyên kinh doanh quần áo cao cấp mới khai trương, cô đã khám phá ra cửa hàng có nhãn hiệu quần áo mình may khi còn ở Fukuoka ở một góc tầng dưới cùng. Soko nhìn vào cửa hàng, mỉm cười thân thiện.

“Xin chào quý khách. Mời quý khách vào trong xem ạ.” Cô lễ tân khom người chào mời.

Soko quan sát tỉ mỉ chiếc áo jacket treo trong tủ kính. Tháng trước, mình từng may kiểu dáng như vậy.

“Đây là mẫu mới trong mùa xuân năm nay. Cổ áo rất đặc biệt đúng không ạ?”

“Chất liệu vải là gì vậy?”

“Dạ... tôi nghĩ là lông cừu.”

“Vậy sao? Hình như có pha vải lụa?”

Soko thoáng dậy lên ý nghĩ châm chọc cô nhân viên cửa hàng không chuyên tâm này một chút. Vẻ mặt cô ta lập tức đỏ ửng, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng.

“Chị có muốn thử không ạ?”

“Thôi khỏi, không cần mặc tôi cũng biết. Tôi muốn chiếc này.” Soko nói bằng giọng điệu nhẹ bẫng.

Cô đứng quầy há hốc miệng, sửng sốt một hồi, rồi vội vàng nở nụ cười.

“Cảm ơn, cảm ơn! Đồ ở bên này và đồ trong tủ kính là như nhau.”

Nói xong, cô nhân viên liến lấy chiếc jacket treo trên giá áo xuống. Soko lắc đầu.

“Thật ngại quá, tôi lại muốn chiếc này cơ.” Soko chỉ vào chiếc jacket treo trong tủ kính bày hàng mẫu.

“Dạ? Là chiếc này sao?”

“Tôi biết đây là đồ trưng bày của cửa hàng, nhưng xin lỗi, quả thật là tôi chỉ muốn mua chiếc này.”

Cô nhân viên lộ nét mặt khó hiểu nhưng vẫn làm theo ý của Soko, lấy chiếc jacket trong tủ trưng bày xuống rồi gấp lại.

Soko nhận lấy, vội vàng quay trở về khu căn hộ. Không hiểu sao vừa nhìn thấy chiếc áo jacket này, cô đã có linh cảm đây chính là chiếc áo do mình may.

Trở về phòng, Soko mở túi giấy, lấy áo jacket ra. Cô lấy hộp may vá, dùng kéo cẩn thận cắt đường chỉ dọc theo cổ áo, cố gắng không làm hỏng vải. Lật mặt trong cổ áo ra nhìn, Soko phì cười. Trên đó, cô đã dùng phấn viết tên mình lên - SOKO.

Soko ôm bụng cười sằng sặc. Còn có chuyện nào buồn cười hơn chuyện lén viết tên mình lên chiếc áo kiểu dáng mới? Trên thế giới này chỉ có năm chiếc, và mình lại có thể bắt gặp một trong số đó. Chiếc áo mình may lại không dùng tiền của mình để mua, mà dùng thẻ tín dụng của người khác. Ôi, thật quá buồn cười!

Cười mãi, cười mãi, nước mắt cứ thế trào ra, lăn tròn xuống hai má. Soko cười, rồi lại bắt đầu khóc. Không hiểu tại sao cô lại khóc, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.

Khóc một trận đã đời, Soko ngồi thẫn thờ trên giường một hồi lâu, sau đó nhớ đến Soko - ở Fukuoka.

Tại sao người đó lại muốn tráo đổi cuộc sống với mình nhỉ? Cuộc sống thoải mái, cần gì có nấy thế này, còn điều gì cô ta không hài lòng nữa?

Soko đưa tay lau đi hai hàng nước mắt bên má.

Có lẽ do không có được tình yêu của người ta chăng? Không được người ta coi trọng, không được che chở, không được lo lắng?

Nếu là như vậy, có lẽ người đó tạm thời sẽ không về Tokyo đâu nhỉ, Soko nghĩ.

Kawami yêu vợ, coi cô ta là người phụ nữ của mình, luôn giám sát, không để cô ta vuột khỏi tầm kiểm soát của bản thân. Chỉ cần thấy vợ hơi có hứng thú với những chuyện bên ngoài cuộc sống của hai người, anh ta sẽ không chút nể nang mà ra sức ngăn cấm. Điều anh ta cần chỉ là thế giới của hai người, những chuyện bên lề bắt buộc phải gạt bỏ.

Nếu theo cách nghĩ thông thường, đây chính là một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Bất kể lúc nào bên cạnh cũng luôn có một người lo nghĩ cho mình và không ngừng nói rằng, thế giới này có em thật là tuyệt. Người như thế còn cảm thấy bất hạnh sao? Một cuộc sống không phải suy nghĩ gì cả, cứ lặp đi lặp lại ngày qua ngày - ăn, cười, làm việc và ngủ. Nếu ai đó thích cuộc sống an phận thủ thường thì chắc chắn sẽ hài lòng với cuộc sống như thế này.

Soko chưa từng hoài nghi cuộc sống của mình, cũng chưa từng ý thức được bản thân bấy lâu nay vẫn luôn đè nén cái “tôi” trong con người mình, cho đến ngày một Soko khác ấy xuất hiện.

Soko nghĩ, phải chăng mình đang tự gò ép bản thân vào khuôn khổ của những chuyện đáng ra không nên có? Cuộc sống có chỗ dựa tinh thần; được chồng yêu say đắm và cô cho rằng như thế là trói buộc ư?

Còn hai mươi ngày nữa là đến thời gian giao hẹn. Soko thầm nghĩ, giá như đến ngày ấy người kia đề xuất muốn tiếp tục ở lại Fukuoka thì tốt biết bao. Nếu thế, mình có thể tiếp tục trở thành Sasaki Soko, tiếp tục sống cuộc sống sung sướng này.

Song, có lẽ chuyện ấy khó có thể xảy ra. Người đã sống cuộc sống tự do, tự tại kiểu này, sẽ không thể dễ dàng chịu đựng được kiểu tình yêu độc đoán của Kawami. Mấy ngày đầu, có lẽ cô ta sẽ đắm chìm ngất ngây trong hương tình yêu nồng đậm, nhưng một khi phải hứng chịu một trận đòn của Kawami, chắc hẳn giấc mộng đẹp sẽ lập tức tan vỡ và cô ta sẽ trở về với hiện thực.

Nếu đến thời gian giao hẹn cô ta muốn quay trở lại Tokyo, Soko cũng sẽ trở về Fukuoka. Cô nghĩ, mình sẽ coi một tháng này là kỳ nghỉ tình cờ có được.

Thật sự là như vậy sao? Cô thật sự muốn như vậy sao? Thật ra trong lòng Soko đang nghĩ, nếu có thể nhân cơ hội này mà rời khỏi Kawami thì tốt biết bao! Nếu cô không trở về Fukuoka, vậy sẽ thế nào nhỉ?

Kawami sẽ thế nào? Vợ mình đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, người đàn ông đó nhất định sẽ tìm đủ mọi cách lên trời xuống đất để tìm cho ra mất. Trừ phi mình có thể trốn ra nước ngoài, nếu không, không thể an tâm mà sinh sống.

Không chỉ là Kawami, mà còn một Soko khác, cũng sẽ không nhẫn nhịn để chuyện này xảy ra.

Soko nhớ lại ngày mưa ở Fukuoka, khi hai người cùng làm cuộc thực nghiệm - rốt cuộc khi nào bản thân cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt mọi người? Thoáng chốc, toàn thân cô bỗng nổi da gà. Đến chết Soko cũng không thể quên được cuộc thực nghiệm kinh khủng ấy. Cơ thể của mình là thực nhưng người khác lại không nhìn thấy. Cô không muốn chấp nhận sự thực mình là phân thân, trên thế giới này, cô chỉ tồn tại mơ hồ như một âm hồn. Cô cũng cảm nhận được một cách sâu sắc, bất luận thế nào, cô cũng không chống lại được một Soko khác, chỉ cần xuất hiện cùng người kia, lập tức cô sẽ biến mất. Dù là Kawami hay Sasaki đều sẽ không nhìn thấy cô nữa. Cái bóng không thể thắng nổi người thật, mình không bao giờ có thể chống cự lại một Soko khác kia.

Giờ không nghĩ những chuyện này nữa. Soko lắc mạnh đầu, không suy nghĩ thêm nữa. Nghĩ ngợi quá nhiều khiến đầu cô đau như búa bổ. Cô bèn đứng dậy đi uống thuốc.

Sáng hôm sau, Soko đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì điện thoại bên giường bỗng đổ chuông. Soko tần ngần đứng nhìn điện thoại, mong đợi một lát nữa nó sẽ ngừng reo, nhưng cuối cùng hy vọng tắt ngấm, cô bèn cầm ống nghe lên.

“Ô, cuối cùng thì cô cũng có mặt ở nhà rồi. Xem ra cô thường xuyên vắng nhà nhỉ?”

Không ngoài dự đoán, trong ống nghe truyền đến giọng nói của người kia. Giọng nói đáng lẽ nên giống hệt mình, nhưng Soko nghe kiểu gì cũng không cảm thấy giống. Có lẽ đây chính là cảm giác kỳ lạ khi đối diện với máy ghi âm. Sasaki Soko nói rất nhanh:

“Này, cô nói gì đi chứ!”

“Ừm, cô đang ở bên ngoài gọi điện à?”

“Đúng vậy. Hôm nay Kawami-kun được nghỉ, thừa lúc anh ta ngủ nên tôi ra ngoài.”

Nghe giọng nói trầm bổng của cô ta, Soko không khỏi rụt vai. Có vẻ như mỗi ngày của cô ta đều trôi qua một cách rất vui vẻ.

“Chẳng phải chúng ta đã giao hẹn là cách một ngày liên lạc một lần sao, sao cô lại liên tục không có nhà thế.”

“Xin lỗi. Sao vậy, gặp phải phiền toái rồi à?”

“Cũng không có gì... Cái đó, thôi bỏ đi. Cô thế nào rồi?”

“Không sao. Hầu như chẳng gặp Sasaki bao giờ, ngày nào tôi cũng đi xem phim, mua đồ một mình, chỉ vậy thôi.”

“Vui không?”

“Ừm, vui.”

Sau khi Soko trả lời, người kia im lặng giây lát.

“Cái đó... nếu có thể, kéo dài nửa năm...”

Có lẽ cô ta đang ở trạm điện thoại công cộng bên đường sau khu căn hộ, âm thanh của xe chở hàng lấn át cả giọng nói của cô ta.

“Hả? Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe rõ.”

“À. Không có gì đâu. Đùa thôi. Liên lạc sau nhé.”

Soko lặng lẽ đặt điện thoại xuống bàn, đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống trước gương, bắt đầu vui vẻ chậm rãi trang điểm, sửa sang đầu tóc, đeo đôi khuyên tai vàng vừa mua.

Soko trong gương khẽ cười.

Thực ra cô đã nghe thấy rồi. Người kia nói, hay là chúng ta kéo dài nửa năm thời gian tráo đổi cuộc sống nhé!

“Được rồi, tôi và cô sẽ tráo đổi cả đời.”

Soko nhìn khuôn mặt mình trong gương, cười khì khì.

Soko bước ra khỏi nhà với tâm trạng rất vui vẻ, vô tình đến dạo ở trung tâm thương mại ở Ginza. Từ tờ báo sáng nay, cô được biết ở đó đang có triển lãm ảnh của nhiếp ảnh gia nọ - người trở thành tiêu điểm bàn luận của mọi người trong thời gian gần đây.

Cứ nghĩ đang là giờ làm việc thì sẽ không có nhiều người, nhưng vừa đến đó, cô đã thấy người đợi vào tham quan xếp thành hàng dài. Nhìn hàng người ấy, Soko không khỏi do dự rằng nên xếp hàng tiếp hay ra về. Lúc này, bỗng có người vỗ vai cô:

“Soko.”

Một người đàn ông trẻ tuổi vận bộ com lê, khuôn mặt tươi cười đứng phía sau cô. Trên ngực có cài thẻ tên, có lẽ là nhân viên của trung tâm thương mại này.

“Em đến xem triển lãm à? Nếu em nói cho tôi biết, chắc chắn tôi sẽ chuẩn bị vé vào cho em. Á, nhưng có thể gặp được em thật tốt. Em khỏe không?”

Trên thẻ tên có viết “Makihara”. Soko ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của anh ta, à, cô nhớ ra rồi, thì ra đây là tình nhân của người kia.

Nói như vậy, đây chính là trung tâm thương mại nơi người kia làm thêm sao? Soko quên mất cô ta từng dặn mình rằng nếu đến đây sẽ bắt gặp người quen, nên tuyệt đối không được lui tới.

“Đông người quá. Đúng rồi, trước khi người này nổi tiếng, Soko đã thích anh ta, còn sưu tập tác phẩm ảnh chụp của anh ta nữa. Em đúng thật là có con mắt tinh tường.”

Lời bắt chuyện thật kỳ quái. Soko nở nụ cười nghi hoặc. Vậy sao? Bản thân mình thích nhiếp ảnh gia này sao? Cô tựa như đang nghe chuyện của người khác vậy.

“Đúng lúc tôi đang nghỉ, cùng nhau tham quan nhé?”

Makihara dắt tay Soko đi về phía cửa để “dành cho nhân viên”.

“Này, đợi đã, đi đâu vậy?”

“Đi cửa sau chứ đi đâu? Em định xếp hàng nộp tiền rồi mới vào sao?”

Nghe vậy, Soko lập tức ngoan ngoãn đi theo Makihara.

Có vẻ Makihara đã xem buổi triển lãm này rồi, anh ta dẫn Soko đi, giải thích cho cô rất cặn kẽ. Makihara là một người đàn ông có thể khiến người ta vui vẻ, biết kể chuyện cười, nói những lời tình cảm sến súa. Điều kỳ lạ là anh không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Soko hình như hiểu tại sao một Soko khác lại lựa chọn người đàn ông này làm người tình của mình. Mặc dù anh ta không phải là người cực kỳ thông minh, nhưng là người có giáo dục, tính cách lại cởi mở, vui vẻ.

Xem xong triển lãm ảnh, Makihara mời Soko cùng đi ăn bữa tối.

Soko xem phim để giết thời gian, đợi Makihara tan làm. Cô đến nhà hàng đã hẹn trước mười lăm phút, phát hiện Makihara đã đợi ở đó từ sớm.

Khi Makihara hỏi Soko muốn đi đâu, cô nói muốn đi tới nhà hàng chưa từng đi. Bởi vì, nếu cô muốn đi tới nơi ngày trước đã từng đi, chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Họ lên taxi, Makihara đưa Soko đến một nhà hàng Ý nho nhỏ trong khu chung cư cao cấp.

“Xem ra hôm nay tâm trạng của em khá tốt đấy nhỉ?”

Makihara nhìn Soko vui vẻ ăn đồ ăn được bưng lên.

“Vậy sao?”

“Không ngờ em lại đồng ý hẹn hò với tôi dễ dàng như vậy. Tôi đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, chẳng phải lúc nào em cũng đều lạnh lùng ngắt máy sao?”

Soko không biết nên trả lời thế nào, đành lẳng lặng ăn mỳ.

“Em và người kia chia tay rồi à?”

“Hả?”

“Lần trước chẳng phải em nói em có người khác rồi sao?”

Soko cười trả lời: “À à, đúng vậy.”

“Vậy thì, có nghĩa là hiện giờ tự do?”

Makihara mặt mày hớn hở ngay tức khắc, chồm người tới.

“Tôi có chồng rồi đấy.”

“Có ai bảo là không đâu.”

Cả hai không hẹn mà cùng phá lên cười.

Soko uống một ngụm lớn rượu vang trong ly thủy tinh, không biết là do uống nhiều hay do thuốc giảm đau đã hết tác dụng, mà giờ đầu lại hơi đau.

“Sao thế?”

Thấy Soko dùng tay đỡ trán, Makihara lo lắng hỏi.

“Ừm, tôi hơi đau đầu.”

“Thật vậy sao? Không sao chứ?”

“Không sao, gần đây tôi thường xuyên đau đầu. Chỉ cần uống thuốc vào là không sao.”

“Sắc mặt em trắng bệch ra rồi kia, quả thật là không sao chứ?”

Makihara hủy món điểm tâm ngọt, lập tức tính tiền, đứng dậy dìu Soko rồi gọi một chiếc taxi đến.

“Làm sao bây giờ? Đi bệnh viện? Hay đưa em về nhà?”

Soko dựa đầu vào ngực Makihara, khẽ giọng nói: “Đưa tôi đến nhà anh đi, Makihara-kun.”