Soko A
Việc có thể bắt đầu cuộc sống với Kawami một cách thuận lợi như vậy, đến bản thân tôi cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thời điểm căng thẳng chỉ là khoảng ba ngày đầu tiên. Sau đó, cuộc sống mới bắt đầu khiến tôi cảm thấy những ngày tháng ở Tokyo tựa như một cơn ác mộng dài, ngày tháng ở Hakata mới là cuộc sống mà tôi hằng mong đợi.
Làm việc nhà, đến xưởng may làm việc, trong khoảng thời gian một mình ngồi đợi Kawami đi làm về, tôi đan áo len, xem ti vi, thời gian cứ thế trôi qua.
Giữa cuộc sống thường nhật đó, tôi đã có rất nhiều phát hiện mới.
Đầu tiên là niềm vui sướng từ lao động. Cho đến tận bây giờ, tôi chưa từng cảm thấy lao động là chuyện vui vẻ. Tôi luôn cho rằng lao động chỉ là vì tiền bạc, là phải đổi sự đau khổ, mệt nhọc lấy tiền bạc. Còn tôi của hiện tại lại luôn thích thú đến nhà xưởng làm việc. Âm thanh của máy may, mùi hơi nước của bàn ủi, tiếng cười của đồng nghiệp và cả cái cảm giác vô cùng sảng khoái khi công việc được hoàn thành thuận lợi... tất cả những điều ấy đều khiến tôi cảm thấy bây giờ mình mới thực sự sống.
Không chỉ là công việc, cho dù là với việc nhà, tôi cũng tràn đầy lòng hăng say. Chuyện lau nhà, dọn dẹp, giặt giũ trước kia tôi ghét nhất giờ cũng khiến tôi cảm thấy hào hứng. Tôi lau chùi không ngừng. Nhìn từng dụng cụ ăn dần sáng loáng, cửa sổ sạch không một chút bụi, và cả khăn tắm sau khi được tẩy giặt sạch, tất cả đều khiến tôi cảm thấy hết sức đáng yêu.
Những thành quả này đều được Kawami biểu dương từng chút một. Sau mỗi bữa cơm tối, Kawami luôn nói với tôi rằng, để tôi phải bận tay làm những công việc này, anh ta cảm thấy thật có lỗi. Việc nhà bận rộn như thế, mà tôi còn phải đi làm thêm, anh ta thật lòng cảm kích vô cùng...
Ngần này tuổi đầu, lần đầu tiên tôi nhận thức được rằng niềm vui của lao động không chỉ nằm ở chỗ nó có thể đổi được tiền bạc. Giúp đỡ người khác, người khác sẽ cảm kích mình và điều ấy mang lại cho bản thân niềm vui sướng vô hạn. Giống như bạn hòa ái với người, người ta cũng sẽ nồng nhiệt với bạn vậy.
So với cuộc sống ở Tokyo, tôi cảm thấy mỗi ngày ở đây đều trôi qua rất nhanh, chồng ra ngoài làm việc, tôi cũng làm việc. Hết việc này đến việc khác, loáng cái đã đến lúc mặt trời lặn, chồng lại trở về nhà. Tiễn người mình thương yêu đi làm, rồi cũng làm việc và đón anh ta trở về nhà, sau đó đi ngủ chờ ngày mai. Cuộc sống như thủy triều dâng lên, rút xuống, mãi mãi lặp lại không ngừng. Tôi hiểu và cảm nhận được rõ ràng hạnh phúc của một cuộc sống bình dị. Phim bom tấn mới ra rạp, sách best seller, quần áo và trang sức thịnh hành... những thứ phù phiếm một thời ấy, giờ đây tôi cảm thấy mình không cần nữa.
Cùng với việc hiểu được niềm vui thích của lao động, tôi còn cảm nhận được sự vui vẻ của ngày nghỉ. Đúng là bởi vì có “ON” nên mới có sự tồn tại của “OFF”. Tôi nhận ra cuộc sống mỗi ngày đều giống ngày Chủ nhật của trước kia thật phung phí, tôi quả thực quá lười biếng, cuộc sống quả thực quá ư nhàm chán.
Tôi được cùng Kawami-kun trải qua ngày nghỉ tràn ngập ánh nắng tươi đẹp, chúng tôi mang theo Bento đi hóng gió, cùng nhau tổng vệ sinh nhà cửa. Trong quán rượu nhỏ, cắn răng mua miếng cá ngừ, Kawami-kun cười vui vẻ nhìn tôi hát karaoke...
Giấc mộng tưởng khi kết hôn cùng Sasaki sẽ có, vậy mà phải đến thời khắc này hết thảy mới được thực hiện. Vợ chồng yêu thương nhau - chuyện đương nhiên ấy, Sasaki lại không dành cho tôi. Đáng lẽ tôi nên chọn Kawami, không nên kết hôn với Sasaki mới phải. Kết hôn với Kawami-kun mới là lựa chọn đúng đắn để có được hạnh phúc.
Nếu muốn vậy, tôi chỉ có thể dựa vào thân phận Kawami Soko để sống tiếp, ngoài ra không còn cách nào khác. Mỗi lần được Kawami ôm, tôi đều nghĩ như vậy. Tôi biết, một Soko khác sẽ không cho phép chuyện này xảy ra. Thế nhưng, sau khi trải nghiệm cuộc sống hạnh phúc này, tôi không biết liệu rằng sau này bản thân có thể tiếp tục sống một mình nữa hay không.
Tôi oán hận thần vận mệnh.
Nếu để xảy ra những chuyện như thế này, chi bằng không biết sẽ tốt hơn.
Quả thực, tôi đã từng nghĩ như vậy. Sống với Kawami được chừng nửa tháng, tôi đắm chìm trong hạnh phúc ngất ngây, mỗi ngày trôi qua đều tựa như một giấc mộng đẹp.
Bỗng nhiên đến một ngày, giấc mộng đẹp ấy đã biến thành cơn ác mộng.
Một buổi tối, Kawami tham gia tiệc rượu của đồng nghiệp đến tận hai giờ đêm vẫn chưa về nhà, cũng không thấy gọi điện thoại báo cho tôi lấy một tiếng. Đây là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra kể từ khi tôi đến Fukuoka.
Tôi lo lắng không yên, chẳng lẽ anh ta gặp phải chuyện gì rồi? Tôi không tài nào ngủ được. Bỗng nhiên có tiếng mở cửa. Tôi vội vàng ra đón, đúng lúc trông thấy Kawami - say rượu đến nỗi mặt mũi đỏ au, lảo đảo bước vào.
“Nếu về nhà muộn, anh cũng nên một gọi cuộc điện thoại chứ.”
Cuối cùng tôi đã yên tâm, nói anh ta một câu như vậy, không hề có ý châm chọc anh ta, chỉ là giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi nhận một cái tát như trời giáng. Vì bất ngờ nên tôi choáng váng ngã đụng phải cái bàn, nghe bên tai loáng thoáng đến tiếng đồ vật rơi xuống, đổ vỡ loảng xoảng.
Bạo lực xảy đến đột ngột và cơn đau đớn tái tê khiến tôi nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi ôm mặt, ngẩng đầu nhìn Kawami. Anh ta đang đứng bắt chéo chân, cúi đầu nhìn tôi. Nhìn đôi mắt anh ta, tôi không khỏi giật nảy mình.
“Mấy giờ về nhà là chuyện của tôi!”
Kawami túm áo ngủ của tôi, dùng lực nhấc lên. Mắt anh ta đờ đẫn, biểu cảm bất thường, tôi sợ hãi đến mức không phát ra được tiếng thét.
“Một con đàn bà, dựa vào cái gì mà chỉ tay năm ngón với tôi! Tôi ghét nhất loại đàn bà điên cuồng kiêu ngạo đấy.”
Hơi rượu nồng nặc phả vào mặt tôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?...”
Cuối cùng thì tôi cũng cất được lên lời. Sau khi Kawami uống say sẽ nói tiếng địa phương Hakata và có thái độ vô cùng thô lỗ, cộc cằn. Nhưng anh ta chưa từng túm lấy tôi dọa nạt thế này. Tôi chỉ có thể cho rằng anh ta đã gặp phải chuyện gì đó ở bên ngoài.
“Cô nói xem xảy ra chuyện gì?”
Kawami càng gắng sức túm chặt áo tôi hơn. Tôi cảm thấy đầu gối mình đang run cầm cập.
“Xảy ra chuyện gì? Phải là tôi hỏi cô chứ.”
Anh ta túm tóc tôi, ra sức kéo đầu tôi xuống.
“Tại sao bỗng nhiên cắt tóc ngắn?”
“... Không có lý do gì hết...”
“Tôi thích tóc dài, cô cũng biết đúng không? Tại sao không bàn bạc gì với tôi mà đã cắt hả?”
Kawami áp vào tai tôi gằn giọng nói. Môi của anh ta cọ vào má tôi, toàn thân tôi bỗng nổi da gà.
“Thừa dịp tôi không có nhà, cô vụng trộm đi làm những gì rồi hả?”
“Chẳng làm gì hết. Cắt tóc cũng chẳng vì lý do gì.”
Tôi cố lấy can đảm trả lời. Lại một cái tát giáng tới. Đau đớn đến nỗi chân tôi bỗng mềm nhũn. Nhưng Kawami vẫn túm lấy áo tôi, dùng lực xốc cơ thể đang bất lực của tôi lên.
“Đừng giả vờ giả vịt nữa!”
Nước bọt theo tiếng rống giận dữ bắn vào mặt tôi.
“Không phải lần trước tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Lúc tôi không có nhà, nếu cô làm chuyện gì trái với lệ thường, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”
Kawami ra sức lắc cơ thể tôi.
“Cái gì Hiroshima, cái gì cha, tôi không cần biết. Không ngờ cô lại thừa lúc tôi không có nhà để qua đêm bên ngoài! Có phải cô đã có thằng đàn ông khác rồi không? Là thằng đó bảo cô cắt tóc ngắn hả? Gần đây cô vui vẻ hoạt bát hơn rất nhiều, có phải là vì chuyện này không?”
Vừa dứt lời, Kawami đẩy tôi ngã xuống nền, tiếp đó, đạp tới tấp lên người tôi.
Mưu sát!
Tôi không khỏi nghĩ đến hai chữ này.
Kawami của hiện tại nhất định đang có dây thần kinh nào đó trong đầu bị hỏng. Tôi không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
“A!”
Tôi hét to một tiếng mà không hề nghĩ ngợi. Không biết tự lúc nào, mặt tôi đã nhòe nhoẹt nước mắt, tận sâu trong tâm khảm phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở.
Toàn thân tôi co rúm lại, không ngừng run rẩy, đột nhiên ý thức được Kawami không đánh nữa. Tôi dè dặt ngẩng đầu lên, phát hiện Kawami đang cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt hoang mang.
Môi Kawami run run, ánh mắt đã không còn vẻ điên cuồng của hồi nãy. Có vẻ như anh ta không biết vừa rồi bản thân mình đã làm những gì, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sợ sệt.
Thấy anh ta như vậy, tôi dần bình tĩnh trở lại. Lúc này, tôi mới nhớ đến lời một Soko khác từng nói: “Một khi có chuyện, hãy khóc ngay lập tức, vừa khóc vừa nói tôi sai rồi, như vậy mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi.”
“Xin lỗi, xin tha thứ cho em. Sau này em không bao giờ tự làm theo ý mình nữa.”
Mặc dù không cam tâm, nhưng để thoát khỏi cửa ải này, tôi đành phải rưng rưng nước mắt nói như thế.
Kawami bỗng nhiên quỳ xuống, phục dưới sàn nhà lải nhải gì đó. Tôi đang nghĩ xem xảy ra chuyện gì thì phát hiện Kawami đang khóc:
“... Soko, nếu không có em, anh sẽ buồn chán lắm...”
“... Kawami-kun?”
“Anh van xin em, xin em đừng đi, không có người phụ nữ nào tốt hơn em cả. Nếu em rời xa anh, anh không thể sống tiếp được.”
Kawami bò sát đầu gối tôi, vừa khóc vừa nói.
Tôi nghẹn họng. Kawami vẫn quỳ rạp trên nền, nức nở, giọng nói dần trở nên yếu ớt. Không lâu sau, anh ta nằm ngay trên sàn bếp ngáy khò khò.
Còn tôi cứ thẫn thờ ngồi mãi trên sàn bếp.
Ngày hôm sau, Kawami tỉnh dậy trong nhà bếp, vừa nhìn thấy tôi, anh ta đã lập tức quỳ xuống xin lỗi, giải thích rằng đã gặp phải chuyện không vừa ý ở cửa hàng, cho nên trong lòng đang vô cùng ức chế, bức bối. Mặc dù có nguyên nhân, nhưng tôi cho rằng bạo lực của anh ta trong buổi tối ngày hôm qua là trận bùng nổ lớn của những lo buồn u uất được tích tụ từ nhiều ngày thường.
Bất kể là chuyện đầu tóc hay qua đêm ở Hiroshima, tại sao phải đợi đến giờ anh ta mới nổi giận chứ? Trước giờ tôi không biết bệnh đa nghi của Kawami lại nặng như vậy, hơn nữa lại còn là người đàn ông không có lòng tự tôn. Thậm chí gây ra chuyện ầm ĩ lớn như vậy mà anh ta lại không dám nói với vợ rằng “thực ra anh không say”.
Tối hôm trước, sau khi Kawami ngủ, tôi thậm chí đã nghĩ đến việc cứ thế mà quay về Tokyo. Thế nhưng, ngày thứ hai sau khi uống say, Kawami lúc nào cũng giống một đứa trẻ bị phê bình, vô cùng ủ rũ, nên tôi đã nghĩ cứ để xem tình hình của Kawami thế nào rồi quyết định.
Không ngoài dự liệu của tôi, Kawami ra sức cúi đầu nhận lỗi. Anh ta sắng sít trải ga giường, vỗ về tôi nằm xuống, còn dùng khăn lạnh đắp lên khuôn mặt sưng tấy của tôi.
Ngày hôm đó, Kawami xin nghỉ, chỉ quanh quẩn ở bên cạnh chăm sóc tôi, giặt quần áo, mua đồ, nấu cháo đút cho tôi ăn.
Nhìn Kawami cần mẫn, tôi lại do dự. Khuôn mặt bị đánh, tay chân bị đá, cơ thể bị đạp đã lưu lại những vết bầm rõ rệt. Qua một đêm, so với giây phút vừa bị đánh kia, hiện giờ thậm chí tôi còn đau hơn thế. Người mang đến cho tôi nỗi đau đớn này là Kawami, người chăm sóc tôi cũng là Kawami.
Sự đau đớn về thể xác và rối loạn về tinh thần khiến đầu óc tôi bấn loạn và đau khổ mãi khôn nguôi. Dẫu biết rằng phải bình tĩnh suy nghĩ, nhưng tôi lại không thể bình tĩnh mà suy nghĩ được.
Từ hôm đó, tôi nằm trọn năm ngày. Bên cạnh nỗi đau về thể xác, còn có cơn đau đầu ngày một trầm trọng và những cơn sốt.
Kawami vô cùng lo lắng cho tôi nhưng không hề đả động đến chuyện phải đi bệnh viện gặp bác sỹ xem thế nào. Chắc hẳn anh ta cảm thấy những vết bầm tím trên cơ thể vợ do mình gây nên không thể để bác sỹ nhìn thấy.
Sau khi hạ sốt, đầu óc tê liệt của tôi bắt đầu hoạt động, tôi cảm thấy lửa giận không ngừng dâng lên trong lòng mình. Cơn giận này không phải nhằm vào Kawami - người đã giở thói bạo lực, mà là nhằm vào một Soko khác - người không nói cho tôi biết sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Song, bất kể tôi có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cô ta đều không có ở nhà. Điều này lại càng như đổ thêm dầu vào lửa. Tôi thay cô ta hứng chịu nỗi đau đớn giày vò lớn như vậy, thế mà cô ta lại thảnh thơi tung tăng mỗi ngày.
Tan giờ làm ở nhà xưởng, tôi đến trạm điện thoại công cộng để lặp lại cuộc điện thoại về Tokyo như lúc sáng. Nhưng cô ta vẫn không có nhà. Điều này liệu có đồng nghĩa với việc cô ta qua đêm bên ngoài không?
Tôi ngồi trước máy điện thoại, cứ ba mươi phút lại bấm số gọi một lần. Tôi bực bội đến độ ra sức cắn móng tay, lặp đi lặp lại bao lời cáu gắt, chửi rủa cô ta.
Trước bữa cơm trưa, điện thoại đổ chuông, tôi nghĩ nếu để Kawami nhận điện thoại sẽ rất phiền toái. Và chưa tới mức vạn bất đắc dĩ, cô ta cũng sẽ không bao giờ gọi điện thoại tới. Song, đã hơn một tuần chúng tôi không liên lạc với nhau, nhất định đây là cuộc điện thoại của cô ta rồi. Nghĩ như vậy, tôi liền xốc lại tinh thần, cầm ống nghe lên.
“Đây là nhà Kawami.”
“Cái gì thế, sao lại là giọng điệu này?”
Trong ống nghe truyền đến giọng nói mơ hồ không rõ của một người phụ nữ, tôi không khỏi chau mày, chợt nhớ ra đó là mẹ của Kawami.
“Phải dịu dàng hơn chứ? Đúng thật là không có lễ độ gì cả.”
Bà mẹ chồng thỉnh thoảng nhớ ra lại gọi điện thoại cho chúng tôi, lần nào cũng hỏi: “Vẫn chưa có gì à?”. Mặc dù một Soko khác cười nói cứ coi chuyện đó như gió thoảng bên tai là ổn nhưng tôi vẫn cảm thấy hết sức khổ sở.
“Đúng rồi, dạo này thế nào rồi?”
“... Mẹ đang nói về chuyện gì vậy ạ?”
Tôi cố dằn cái ý muốn đập tan điện thoại, hỏi lại bà ta.
“Chị nói gì vậy hả? Đương nhiên là về chuyện con cái rồi. Anh chị có nghiêm túc vạch kế hoạch không vậy? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, gần chục năm trời mà vẫn không có tin tức gì, có phải tại chị không đấy? Mau đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào đi.”
Kế hoạch gì chứ? Tôi thầm lầu bầu trong lòng. Kiểu chuyện như thế này còn có thể bình tĩnh mà thảo luận sao? Tôi không thể chịu đựng nổi kiểu lỗ mãng ấy và vô cùng khâm phục cô ta khi có thể điềm nhiên như không với sự càm ràm của bà mẹ chồng này.
“Xin nói cho mẹ biết, tụi con luôn dùng thuốc tránh thai.”
Từ lúc đến đây, tôi luôn coi cuộc gọi của bà ta là gió thoảng bên tai, chỉ vâng vâng dạ dạ lắng nghe. Thế nhưng, hôm nay tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Hả, cái gì? Thật khó mà tin được.”
“Tháng nào cũng phải gửi một nửa tiền lương cho cha mẹ, tụi con làm gì còn tiền để sinh con!”
Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng thét chói tai của mẹ chồng, nhưng tôi mặc kệ, thô lỗ dập điện thoại xuống. Vừa đặt ống nghe xuống, điện thoại lại đổ chuông. Tôi cầm ví tiền, đứng dậy chạy ra khỏi cửa.
Tôi chạy mãi đến một con đường nào đó, chạy vào trạm điện thoại công cộng. Tôi mở ví tiền, nhưng phát hiện thẻ điện thoại vốn dĩ ở bên trong không thấy đâu nữa, tôi chửi rủa rồi nhét tiền lẻ vào trong khe, gọi điện thoại về nhà ở Tokyo. Đổ năm tiếng chuông, cuối cùng điện thoại đã được kết nối.
“Alo alo, Soko à?”
Tôi hét lớn, đối phương không hồi âm. Tôi không nhịn được mà lớn tiếng kêu lên.
“Là Soko phải không? Tại sao lúc nào cô cũng như vậy thế! Gọi thì cô phải lập tức trả lời chứ!”
“Sao vậy?”
Giọng điệu trả lời của cô ta vô cùng nhàn nhã, bình thản. Tôi vừa hối hận, vừa tức giận, cảm thấy tận sâu trong khoang mũi đau buốt như bị kim châm.
“Sao cô suốt ngày không có ở nhà thế... hằng ngày cứ đi đâu vậy? Tôi hứng chịu nỗi khổ lớn thế này, còn cô lại thoải mái như thế.”
Tôi cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương, giọng nói nghẹn ngào.
“Cô khóc à? Này, không sao chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe có vẻ cô ta vô cùng lo lắng cho tôi. Tôi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, khóc òa lên.
“Cô cứ khóc lóc không nói như thế thì tôi làm sao mà biết đã xảy ra chuyện gì. Nào, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ta cất giọng dịu dàng hỏi tôi.
Tôi khóc thút thít như một đứa trẻ.
“... Tôi bị đánh.”
“Hả?”
“Kawami-kun không hỏi han gì đã đánh tôi một trận. Hơn nữa, bà mẹ chồng kia còn gọi đến bao nhiêu cuộc điện thoại. Tôi ghét nhất người đàn bà ấy.”
Tôi nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của cô ta ở đầu dây bên kia.
“Bị đánh lúc nào? Có bị thương không?”
Giọng điệu bình tĩnh của cô ta khiến tôi không thể chịu đựng nổi. Tôi những tưởng cô ta sẽ tỏ ra giật mình, nói “vậy thì quá gay go rồi” kia đấy.
“Chuyện từ tuần trước. Nửa đêm anh ta uống say trở về, chẳng nói chẳng rằng đã cho tôi cái bạt tai. Còn nói không bàn bạc trước với anh ta đã tự ý cắt tóc ngắn, cả chuyện qua đêm ở Hiroshima nữa. Đúng rồi, chuyện ở Hiroshima, cô có nói rõ ràng với Kawami-kun không?”
“À à, chuyện đó. Tôi nói với anh ta rằng tôi muốn đi gặp cha, nhưng có vẻ như anh ta không tin. Không được sự cho phép của anh ta đã ra ngoài, hình như là tôi không tốt.”
Cô ta nói điềm nhiên như không, tựa như đang nói chuyện của người khác vậy.
“Thế, cô cũng từng vì chuyện ở Hiroshima mà bị anh ta đánh rồi?”
“Ừm.”
“Tại sao lại không nói cho tôi biết!”
Tôi lớn tiếng kêu lên. Cô ta không trả lời.
“Đây là lần đầu tiên kể từ lúc lọt lòng tới nay tôi bị người khác đánh đấy! Không chỉ bị đánh, còn bị anh ta đạp cho mấy phát vào bụng, toàn thân đều bị thương. Tôi còn tưởng mình bị đánh tới chết cơ.”
“Anh ta sẽ không bao giờ đánh chết cô đâu. Điểm này mong cô cứ yên tâm. Sau khi đánh một lần, tạm thời anh ta sẽ không đánh nữa.”
Dường như cô ta có thể biết hết mọi thứ, tôi không khỏi hoài nghi lỗ tai mình.
“Cô nói gì vậy?”
“Bên phía mẹ chồng cũng không cần lo lắng. Sau khi bà ta gọi đến một cuộc điện thoại, tạm thời cũng sẽ không gọi nữa.”
“Tại sao? Tại sao cô lại nói như vậy? Lẽ nào cô luôn chịu đựng như vậy sao?”
Tay cầm ống nghe, tôi hét lớn. Sự nôn nóng và cơn tức giận không biết nên xả vào đâu đang chất đầy nơi ngực tôi.
“Chuyện gì thế này...”
Tôi khóc nức nở, giọng nói của cô ta nghe có vẻ đứt quãng.
“Tôi cũng không hiểu. Nhưng mà chuyện này cũng không có gì. Thường ngày Kawami-kun vô cùng dịu dàng phải không? Đúng không nào?”
“... Đúng vậy.”
“Đúng rồi. Về phần mẹ chồng, bà ấy cũng có điểm dễ gần, tuy thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng đó là vì bà ấy quan tâm đến con trai và con dâu mà. Cha chồng không thể đi lại, một mình bà ấy phải chăm sóc khá vất vả. Mấy lần tôi nói muốn qua đó giúp đỡ, bà ấy luôn bảo hai đứa chỉ cần lo cho cuộc sống của hai đứa là tốt lắm rồi.”
Cô ta nói bằng giọng điệu nhàn nhạt.
“Bất kể là cuộc sống nào rồi cũng sẽ có lúc khó khăn. Nghĩ lại hồi nhỏ, có ai để tâm đến chúng ta không? Lúc đó thậm chí chúng ta còn hy vọng bị người ta mắng, bị người ta đánh. Chính bởi Kawami-kun quá yêu vợ mình, cho nên anh ta luôn cảm thấy bất an, thành thử mới làm ra chuyện như vậy. Đây là bằng chứng của việc được yêu. Cô chưa từng được yêu phải không? Kawami-kun rất dịu dàng, đúng chứ? Cô còn điều gì không hài lòng nữa nào? Hơn nữa, cô nói chồng và mẹ chồng tôi như vậy khiến tôi rất không thoải mái. Đổi lại, nếu tôi nói xấu chồng cô, hẳn cô cũng không vui, nhỉ?”
Lời của cô ta khá có sức thuyết phục. Tôi im thít, đưa tay lau nước mắt.
“... Nhưng mà, tôi ghét bị đánh.”
“Là ghét. Cho nên khi anh ta uống say về, cô bắt buộc phải chú ý đến lời nói của mình. Có phải cô đã nói một số lời kích động anh ta không?”
“... Chẳng qua tôi chỉ nói câu: Nếu về nhà muộn, nên gọi cuộc điện thoại.”
“Đấy! Cho nên mới nói, cô không thể sử dụng giọng điệu mệnh lệnh để nói chuyện với Kawami-kun khi đang say rượu. Cô bắt buộc phải nói: Anh về rồi à, em vui quá!”
Tôi không thể tìm ra lời nào để phản bác cô ta. Lời của cô ta nghe thì có vẻ đúng đắn nhưng cũng có chỗ không đúng. Song, tôi không tìm được câu từ để phản bác lại.
“Lấy lại tinh thần đi. Này, không phải là còn mười ngày nữa thôi sao.”
“Ừm. Tôi hiểu rồi...”
Tôi nói tạm biệt xong, cô ta cúp máy. Ra khỏi trạm điện thoại, tôi vẫn cảm thấy nặng trĩu, có chút gì đó không buông bỏ được.
Từ khi xảy ra chuyện, nhìn bề ngoài, cuộc sống của tôi và Kawami đã khôi phục được trạng thái yên bình, an ổn vốn có.
Kawami đối xử với tôi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng cảm giác hạnh phúc mỹ mãn mà tôi cảm nhận được trước khi Kawami giở thói bạo lực ấy giờ đây tôi không còn cảm nhận được nữa. Không chỉ có vậy, tôi thấy những lời dịu dàng Kawami nói nghe có vẻ đều là lời giả dối.
Còn hai ngày nữa là đến thời gian giao hẹn khôi phục lại cuộc sống với một Soko khác.
Hiện tại, với tình huống này, ít nhiều tôi phải cảm ơn Kawami đã sử dụng bạo lực với tôi. Giả dụ Kawami không lộ ra bản tính, có lẽ tôi sẽ yêu cầu cô ta tráo đổi cuộc sống cả đời mất.
Tôi đồng cảm với một Soko khác. Sau này, cô ta phải chung sống với Kawami suốt đời. Muốn cùng Kawami trải qua cuộc sống hạnh phúc, bắt buộc phải thuận theo anh ta. Trong thời gian có hạn, tôi có thể chịu đựng được, nhưng cô ta bắt buộc phải chịu đựng một đời. Cũng có thể cô ta không bất hạnh như tôi tưởng. Cô ta từng nói, nhẫn nhịn thích đáng là điều bắt buộc. Đối với cô ta, bạo lực của chồng, những điều chán ghét từ mẹ chồng đều là chuyện nhỏ.
Điều ngược đời chính là chuyện này khiến tôi nhận ra ưu điểm của Sasaki. Có lúc anh ta lạnh lùng đến mức quá đáng, nhưng anh ta sẽ không bao giờ vung nắm đấm với vợ mình. Trước khi lấy nhau, dạo Sasaki còn dịu dàng, anh ta từng nói: “Phụ nữ có nghề nghiệp và giá trị sinh tồn của mình, họ có cuộc sống tự lập của mình, và người chồng không có quyền gây trở ngại cho vợ.”
Kawami và Sasaki, rốt cuộc đâu mới là lựa chọn đúng đắn? Càng ngày tôi càng không hiểu. Rốt cuộc tôi nên làm thế nào mới phải đây?
Tôi ngồi một mình trong căn phòng vào buổi xế chiều, thất vọng tràn trề.
Cảm giác thô ráp của tatami, tiếng đồng hồ quả lắc nhà bên vọng tới từng khiến tôi vô cùng thích thú, hiện giờ lại khiến tôi cảm thấy tất thảy đều phát ra hơi thở của sự nghèo túng.
Khi ở Tokyo, tôi chưa từng có những triệu chứng như đau đầu, cơ thể khó chịu, nhưng gần đây đầu tôi lại thường xuyên đau dữ dội, cơ thể chốc chốc lại cảm thấy mệt mỏi. Tôi không muốn động chạm vào cái gì cả, đang lúc thẫn thờ, nghe thấy tiếng mở cửa. Tôi ngẩng đầu lên, sửng sốt. Hôm nay Kawami làm ca tối mà, sao lại về sớm thế này?
“Anh về rồi đây.”
Bóng dáng của Kawami cùng với giọng nói vui tươi xuất hiện ngoài cửa. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng:
“Không phải anh làm ca tối sao?”
Nghe tôi nói, sắc mặt của Kawami dần trầm xuống:
“Em nói gì thế? Em nhớ kỹ lại xem, rốt cuộc anh ra ngoài lúc mấy giờ!”
Đúng vậy. Sáng sớm hôm nay anh ta đã ra ngoài rồi mà.
“Xin lỗi. Em hồ đồ rồi.”
“Em vẫn chưa chuẩn bị bữa tối đúng không? Anh chết đói đến nơi rồi.”
Tôi không nói xin lỗi, chỉ nhìn Kawami chằm chằm. Nhưng đột nhiên, trong đầu tôi vang lên cảnh báo - nguy rồi. Hiện giờ không phải lúc cãi nhau với anh ta?
“Em đi làm ngay đây. Xin lỗi.”
Tôi vội vàng chuyển ánh nhìn, đi về phía nhà bếp, nhưng cổ tay tôi lại bị Kawami túm lấy.
“Đây là thái độ gì vậy?”
Nghe câu nói đáng sợ này, sống lưng tôi bỗng lạnh buốt. Mặc dù cô ta nói Kawami tạm thời không có hành vi bạo lực nữa, nhưng ánh mắt của Kawami giờ phút này giống hệt mấy ngày trước lúc đánh tôi, hai mắt mở trừng trừng hung hãn.
“Gần đây em thật kỳ lạ. Lúc thì hớn hở, lúc lại rầu rĩ không vui.”
“... Đâu có.”
“Có phải em có chuyện gì giấu anh không?”
Khuôn mặt Kawami tiến lại gần.
“Không có chuyện gì giấu anh cả...”
“Không nói phải không? Anh khuyên em tốt nhất là nên thành thật mọi chuyện. Thế đây là cái gì?”
Dứt lời, Kawami kéo mạnh cánh cửa tủ âm tường, đưa tay luồn vào phía sau hòm quần áo. Tôi không khỏi “a” lên một tiếng.
“Cái túi này là gì? Anh không nhớ đã từng mua đồ cao cấp thế này cho em đấy! Đây là những thứ gì vậy? Sao lại đựng toàn quần áo lòe loẹt và nội y hạ lưu thế này?”
Kawami lật túi du lịch tôi mang từ Tokyo tới, quăng quật thô bạo. Quần áo, đồ trang điểm rơi xuống tatami.
“Trả lời anh đi! Đây là chuyện gì hả? Chẳng lẽ em muốn bỏ nhà đi hay sao?”
“... Những thứ này, anh phát hiện ra từ lúc nào?”
Tôi rùng mình, lấy hết dũng khí để hỏi. Nếu muốn nổi giận, tại sao anh ta không nói lúc phát hiện ra túi du lịch chứ? Kiểu trước mặt một đằng sau lưng một nẻo này của Kawami, cùng với tính khí nhu nhược và một tương lai không có tiền đồ kia khiến tôi cảm thấy phẫn nộ kinh khủng.
“Cô quan tâm việc tôi phát hiện ra từ lúc nào làm cái gì!”
Kawami lớn tiếng la hét, vang dội khắp nhà.
“Nói thế nào nhỉ, từ lúc tôi đi du lịch trở về, cô đã rất đáng ngờ. Không, là từ lần đi Hiroshima, từ ngày cô không được sự cho phép của tôi mà qua đêm bên ngoài ấy mới phải. Trước kia, lúc ra ngoài uống rượu, hát karaoke, cô luôn nói không thích, không hát. Nhưng từ đó về sau, cô lại hát hết bài này đến bài khác, hát rất vui vẻ, còn lắc mông nhảy múa. Hơn nữa, dạo này bữa tối cô làm rất xa xỉ hoang phí, tiền mua sashimi cá ngừ cô lấy đâu ra? Có phải cô có thằng đàn ông nào khác rồi không? Hay là cô đi bán thân rồi?”
Tôi kinh ngạc nghe Kawami dùng tiếng Hakata thao thao bất tuyệt trách mắng tôi. Bất kể là hát karaoke hay cá ngừ, chẳng phải lúc đó Kawami đều cười hì hì, vô cùng vui vẻ sao?
“Tôi không thể chịu nổi nữa rồi! Rốt cuộc là cô còn giấu tôi chuyện gì nữa! Thành thật khai ra hết cho tôi!”
“Người không thể chịu nổi phải là tôi! Anh, có phải là đầu óc anh có vấn đề không hả?”
Tôi vừa nói xong, Kawami đã vung cái tát. Tôi vội vàng né tránh nhưng không thể giữ được thăng bằng tôi ngã lăn xuống sàn. Ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Kawami đang định đè xuống, tôi vội vàng dốc hết sức lực toàn thân, đạp mạnh vào háng Kawami.
Kawami kêu lên đau đớn rồi ngồi chồm hổm xuống. Tôi cuống cuồng đứng dậy, cố sức nhét hành lý rơi vãi vào trong vali du lịch, túm lấy áo khoác ngoài và ví tiền rồi lao ra khỏi phòng.
Trong bóng hoàng hôn, tôi chạy về phía ga tàu điện ngầm. Mặc dù đau khổ đến muốn chết, nhưng tôi cảm thấy nếu hiện giờ không chạy, tôi sẽ hối hận cả đời. Vali của tôi không ngừng đụng phải người đi lại, nhưng tôi vẫn cứ chạy.
Đã nhìn thấy trạm ga, tôi quay đầu nhìn về phía sau mình. Kawami không đuổi theo, tôi cuống cuồng chui vào xe taxi đỗ trước trạm ga. Muốn lên chuyến tàu điện vừa vào ga, nhưng lại sợ lúc tàu lăn bánh, Kawami sẽ đuổi kịp. Tôi buộc phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tôi mua vé máy bay trở về Tokyo. May mắn là chuyến bay cuối cùng vẫn còn chỗ trống.
Sau khi đến sân bay, tôi liên tục gọi điện cho Soko ở Tokyo, nhưng điện thoại vẫn chỉ vang lên tín hiệu báo máy bận. Lại chạy đi đâu chơi rồi, tôi chau mày lẩm bẩm.
Mặc dù hiểu Kawami sẽ không bao giờ chạy đến sân bay tìm tôi, nhưng tôi vẫn sợ khủng khiếp. Tôi mua chiếc kính râm ở sạp tạp hóa, chọn chiếc ghế ở vị trí khuất rồi ngồi thụp xuống.
Uống hết cà phê, tôi dần bình tâm lại, đưa mắt nhìn đường băng trong sắc đêm qua tấm kính trong suốt.
Đã bình tĩnh hơn một chút, tôi ý thức được tính nghiêm trọng của những việc mình đã làm. Tôi đã phản kích lại Kawami - người đang giở thói bạo lực, và chạy trốn. Nghĩ kỹ lại, tôi đã thoát khỏi tình cảnh khốn cùng, nhưng một Soko khác bắt buộc phải lập tức trở về bên cạnh anh ta. Kawami không biết chúng tôi là hai người. Như vậy, sau khi cô ta trở về nhà, tôi dám chắc là anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Tôi nhìn thấy điện thoại công cộng bên tường. Phải liên lạc với cô ta, càng sớm càng tốt. Nhưng sau khi nghe xong chuyện tôi đã làm, cô ta sẽ thế nào nhỉ? Hẳn là sẽ tức giận, đây là chuyện đương nhiên rồi. Chỉ tức giận không thôi thì tốt. Không nghĩ ra cách giải quyết ổn thỏa, cô ta không thể trở về nhà của mình.
Tôi chầm chậm đứng dậy, đi về phía trạm điện thoại, sắp đến thời gian cất cánh của chuyến bay cuối cùng, tôi muốn gọi một lần nữa, nếu cô ta vẫn không có nhà, vậy thì đến Haneda tôi sẽ liên lạc tiếp.
Vừa hy vọng cô ta ở nhà vừa hy vọng cô ta không có nhà, tôi bấm số gọi. Điện thoại đổ chuông hai tiếng, cô ta nhấc ống nghe:
“Ái chà, lại gọi điện vào lúc này kia đấy, thật lạ đấy!”
“... Thời gian này cô ở nhà, cũng đủ lạ.”
“Trong người tôi cảm thấy có chút không được khỏe. Nhưng cũng không có gì... Hả? Cô đang ở đâu thế?”
Có lẽ cô ta nghe thấy tiếng thông báo máy bay đã đến. Tôi cắt ngang giọng nói ngây thơ của cô ta:
“Không xong rồi.”
“Hả?”
“Hiện giờ tôi đang ở sân bay Fukuoka. Một chốc nữa sẽ về Tokyo.”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, cô ta không lên tiếng. Tôi tiếp tục nói:
“Kawami-kun phát hiện ra chiếc túi tôi mang từ Tokyo đến, anh ta nổi giận đùng đùng, tưởng tôi có người đàn ông khác.”
“Ối, sao vậy?”
“Cô còn thong dong ở đó làm gì hả. Vừa rồi thật đáng sợ. Tôi còn tưởng mình bị giết rồi cơ.”
“Vì thế nên cô đã chạy trốn ra ngoài?”
“Lúc đó tôi sợ đến sắp ngất ra ấy... đến lúc bí bách, tôi đã tung một cú đá vào háng anh ta.”
Cô ta nghe tôi nói, cười khúc khích.
“Có gì đáng buồn cười sao? Cô không thể về nhà rồi.”
Nghe tiếng cười của cô ta, tôi tức giận đến độ máu xông lên não ngay tức khắc.
“Không sao.”
“Không sao... vừa rồi cô nói gì vậy?”
“Tôi không trở về Fukuoka nữa.”
Trong phút chốc, tôi không hiểu hàm ý trong lời nói của cô ta.
“... Chuyện gì vậy?”
“Tôi quyết định rồi. Tôi quyết định sống ở Tokyo. Cho nên, chuyện của Kawami-kun, không hề gì.”
Nghe giọng điệu vui vẻ của cô ta, tôi không thốt được thêm một lời nào cả. Tiếp đó, cô ta thông báo một chuyện tôi không thể tưởng tượng nổi:
“Hình như tôi có thai rồi.”
Ngồi trong máy bay trở về Tokyo, tôi thấy đầu đau khủng khiếp, như thể có chiếc chuông đang kêu “đinh đang” không ngừng trong đó.
Cô ta nói giọng thản nhiên: “Hình như tôi có thai rồi.” Tôi lớn tiếng kêu lên, chẳng lẽ là con của Sasaki? Cô ta khẽ cười nói: “Làm gì có chuyện ấy?”
Mặc dù tôi không biết tác giả của cái bào thai ấy là ai nhưng cô ta xác thực là sau khi đến Tokyo mới có diễm phúc ấy. Tôi nghiến răng kèn kẹt.
Cô ta thật sự là phân thân của tôi sao? Đến cả tôi là nhân vật chính mà cũng không dám tùy tiện mang cuộc đời của mình ra đùa như thế. Tôi không ngốc như vậy. Cô ta được phóng thích khỏi cuộc sống thường ngày nhàm chán, buồn tẻ, hy vọng được chơi đùa thỏa thuê tôi có thể hiểu được nhưng cô ta không phải là trinh nữ. Nói gì đi chăng nữa cũng phải biết cách tránh thai chứ.
Tôi vừa phải chống chọi với cơn đau đầu như búa bổ vừa phải suy nghĩ xem khi gặp có nên tung một quyền đánh ngã cô ta ngay hay không.
Máy bay đáp xuống Haneda, có lẽ thuốc giảm đau lấy từ chỗ tiếp viên hàng không đã phát huy tác dụng, lúc xếp hàng đợi taxi, tôi gần như không cảm thấy đau đầu nữa, nhưng lại cảm thấy toàn thân rã rời, cơn tức giận cũng vì quá mệt mỏi mà biến mất. Lúc ngồi trên xe taxi đến khu căn hộ, tôi chỉ muốn mau chóng được nằm trên chiếc giường của mình, ngủ một giấc.
Vừa mở cửa, mùi thơm của cơm cà ri lập tức xông vào mũi. Trong phút chốc, bụng tôi kêu òng ọc.
“Cô về rồi à?”
Cô ta đeo tạp dề, mặt mày tươi tắn tiến đến đón tôi. Người có khuôn mặt giống hệt tôi từ nhà tôi đi ra, điều này quả thực khiến cho bất kỳ một người nào cũng phải cảm thấy quái lạ. Nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ của cô ta, tôi bỗng nảy ra suy nghĩ, phải chăng cô ta cũng nở nụ cười thế này để chào đón Sasaki?
“Tôi nghĩ nhất định cô đói rồi, nên đã làm cơm cà ri đợi sẵn. Cô muốn ăn không?”
Tôi không nói năng gì, lẳng lặng thay dép, đi vào phòng mình. Trên bàn trước sô pha đã bày xong cơm. Tôi sắp suy sụp rồi, cắn răng nghiến lợi ngồi xuống sô pha, khẽ lầu bầu:
“... Cô là bà xã của tôi à...”
Tôi đã bỏ lỡ thời cơ nổi cáu. Dù rằng lúc nãy có ý định khi gặp là tung quyền đánh cô ta một trận, nhưng với kiểu đón tiếp thế này, cho dù có muốn tôi cũng không thể nổi cáu được nữa.
“Tôi muốn chúng ta cùng nhau ăn cơm, cho nên đợi cô về, tôi cũng đói meo rồi.”
Cô ta xới hai phần cơm cà ri, bưng vào phòng.
“Sasaki đâu?”
“Ừm, anh ta không về. Hôm qua anh ta về rồi, hôm nay hẳn là sẽ ở bên ngoài nhỉ? Nào, mau ăn đi! Cơm cà ri tôi làm ngon lắm đấy!”
Tôi lẳng lặng ăn cơm. Nó ngon hơn tôi làm không biết bao nhiêu lần, ngay cả điều này cũng tự nhiên khiến tôi không khỏi có chút tức giận.
Tôi trợn trừng mắt, nhìn cô ta ăn cơm ngon lành, ánh nhìn tự nhiên chuyển tới vùng bụng cô ta.
“Trông cô ăn thật ngon miệng.”
“Hả?”
“Không phải cô nói có thai sao? Lẽ nào không có triệu chứng nghén?”
Giọng tôi đầy châm biếm, nhưng cô ta vẫn cười tươi hơn hớn, chỉ khẽ giọng đáp lại vài tiếng “à à”.
“Đó là bởi vì tâm trạng hiện tại của tôi không tồi, hơn nữa, tôi vô cùng thích ăn những món thường ngày ít ăn như cơm cà ri, cá chình. Khi mang thai, có phải sở thích ăn uống đều thay đổi không nhỉ?”
Tôi buông mạnh cái thìa xuống, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt cô ta. Tôi của hiện tại thật sự vô cùng muốn đánh vỡ gương mặt thản nhiên này.
“Cô có thai thật rồi à? Đến bệnh viện chưa?”
“Chưa. Nhưng đã mua que thử rồi, kết quả đúng là vậy.”
“Là con của ai?”
Tôi gắt lên, cô ta ngẩng đầu nhìn.
“Rốt cuộc là con của ai? Nếu cô nói không biết, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Cô ta thở dài một tiếng, buông thìa xuống:
“Bình tĩnh chút đi.”
“Nói mau. Là con của ai?”
“Cô không cần phải tức giận như vậy, tôi sẽ nói. Là Makihara-kun.”
“... Hả?”
“Makihara-kun. Tình nhân trước kia của cô, Makihara-kun.”
Cô ta nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, đưa tay ra cầm cốc trên bàn, uống ừng ực ừng ực. Tôi lập tức hất văng cốc nước ấy đi. Chiếc cốc bay ra va vào góc tủ vỡ tan tành.
Tôi và cô ta đều không đếm xỉa gì đến chiếc cốc bị vỡ, hai người nhìn nhau chằm chằm, như thể muốn nuốt trọn đối phương.
“Tôi không biết cô lại là người tùy tiện như vậy đấy.”
Cuối cùng tôi cũng thốt lên được một câu. Tôi không biết phải dùng từ ngữ thế nào để bày tỏ cơn tức giận gần như căm hận của mình.
“Nói thật dễ nghe. Không phải cô cũng ngủ với chồng tôi sao?”
Khóe miệng cô ta thoáng nụ cười mỉa mai và nhìn tôi bằng ánh mắt thản nhiên. Tôi bị hút vào đôi mắt ấy.
“Đó là...”
“Tôi và chồng cô đến tay còn chưa từng nắm. Vậy thì, tôi và Makihara có ngủ cùng nhau thì cũng có gì không đúng chứ? Cô có thể ngủ với chồng tôi được, tại sao tôi lại không thể ngủ với người tình cũ của cô, chuyện này không phải là quá mâu thuẫn sao?”
Tôi dốc sức tìm kiếm câu nói để đáp trả. Song, bất lực.
“Ngồi xuống đi. Cô sắp biến thành bệnh nhân tâm thần rồi đấy. Những chuyện kiểu như thế này, sẽ bị Sasaki chán ghét lắm đấy.”
“Lắm chuyện...”
“Đúng vậy. Tôi là người thích xen vào chuyện của người khác.”
Cô ta đứng dậy, đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Tôi không có ý trách cứ cô và Kawami-kun ngủ với nhau.”
“...”
“Tráo đổi cuộc sống cho nhau, cũng có nghĩa là tráo đổi bạn tình cho nhau. Thế thì có gì sai?”
Hai tay cô ta nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của tôi. Tựa hồ như bị cô ta thôi miên, toàn thân tôi bỗng chốc trở nên không còn chút sức lực.
“Bởi vậy cô cũng không thể trách tôi. Hiểu không?”
“Nhưng mà, mang thai...”
“Không phải là cố tình mang thai.”
Tôi nắm lấy tay cô ta, mắt không chớp nhìn cô ta chằm chằm: “Tại sao không tránh thai chứ?”
“Cô đừng hỏi chuyện này một cách lộ liễu như vậy.”
Cô ta cười khanh khách, tôi không đếm xỉa đến, hỏi lại: “Chẳng lẽ cô cố ý muốn có con?”
“Quá đáng quá rồi đấy! Dù nói thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không có mưu đồ này. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, sự cố.”
Bất kể tôi hạch hỏi thế nào, cô ta đều khéo léo lảng tránh. Hai tay ôm lấy mặt, bỗng chốc tôi cảm thấy toàn thân mỏi mệt rã rời, đầu đau buốt.
“Tốt nhất hôm nay cô cứ đi ngủ trước đi đã nhé? Sắc mặt cô tệ lắm!”
Cô ta lẳng lặng vuốt tóc tôi. Đến ngay cả sức lực gạt tay cô ta ra tôi cũng không có, khẽ giọng nói: “... Cô thật bình tĩnh.”
“Hả?”
“Sau này cô định làm thế nào? Có sinh đứa bé này ra không? Kawami-kun thì sao?”
“Chuyện này ngày mai chúng ta nói tiếp nhé. Mặt của cô quả thật tái nhợt ra rồi.”
“Cô đừng có muốn qua quýt cho xong chuyện!”
Tôi muốn lớn tiếng gào thét nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt, khàn khàn. Tôi cảm thấy bản thân thật đáng thương, trong lòng hối hận trào dâng, nước mắt cứ chực rơi.
“Tôi không định gây thêm phiền toái cho cô đâu.” Cô ta nhún vai, chừng như buông bỏ. “Tôi muốn kết hôn với Makihara-kun. Cũng dự định sinh đứa bé ra.”
Tôi sợ ngây người, mở trừng mắt. Cô ta mỉm cười nhìn tôi.
“Cô cho rằng chuyện này có thể sao? Cô đã kết hôn rồi đấy. Vả lại, Makihara-kun...”
Không đợi tôi nói hết, cô ta đã đưa tay ra ngăn tôi lại:
“Tôi rất rõ ràng, cho nên, tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Giúp đỡ?”
Cô ta gật đầu.
“Makihara-kun luôn cho rằng tôi là Sasaki Soko.”
“Vậy thì sao?”
“Dù sao nói với anh ta chuyện về phân thân, anh ta cũng không hiểu. Vậy nên, cô có thể tạm thời cho tôi mượn hộ khẩu của cô không?”
Bỗng chốc, tôi không biết rốt cuộc cô ta đang nói gì. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi thiết tha, nói:
“Tôi đóng giả làm cô, ly hôn với Sasaki trước, sau đó sẽ kết hôn với Makihara-kun, sau này tôi và Makihara-kun sẽ lẳng lặng chung sống với nhau. Đến lúc đó, cô có thể tái hôn với Sasaki, nếu không muốn cũng có thể không cần tái hôn.”
“Đừng nói những lời ngớ ngẩn này nữa!” Tôi buộc lòng phải la toáng lên “Vừa rồi cô còn nói sẽ không gây thêm phiền toái.”
“Tôi nói là không gây thêm phiền toái cho cô, nhưng tôi hy vọng nhận được sự giúp đỡ của cô.”
“Đừng đùa nữa! Tại sao tôi bắt buộc phải ly hôn? Nếu cô và Makihara-kun kết hôn, chỉ cần chia tay với Kawami-kun không phải là có thể tự do rồi sao?”
“Cô nghe tôi nói đã! Makihara-kun cho rằng tôi là Sasaki Soko. Nếu tôi nói thật ra tôi không phải là Sasaki Soko, cô nghĩ anh ta có tin không? Hơn nữa, Kawami-kun sẽ không ly hôn với tôi. Chẳng phải là cô đã đá Kawami-kun rồi chạy ra ngoài sao? Nếu tôi còn đi bàn chuyện ly hôn với anh ta, kiểu gì chẳng bị anh ta giết chết.”
“Vậy thì đừng làm hộ khẩu gì cả, hai người sống bên nhau chẳng phải là được rồi sao?”
“Nhưng Makihara-kun nói muốn kết hôn. Nếu anh ta hỏi tôi lý do không đăng kí kết hôn, tôi trả lời thế nào? Không có lý do phải không? Con cái sẽ có ngày trưởng thành. Vì con, tôi cũng muốn có một cái hộ khẩu đúng nghĩa.”
Cô ta phân tích từng tầng từng lớp một, tôi chỉ lắc đầu, cơn đau đầu càng thêm dữ dội.
“Đừng nói nữa! Tại sao tôi phải ly hôn? Chuyện này, tôi không muốn giúp cô.”
Tôi tưởng rằng cô ta sẽ phản bác ngay lập tức, nhưng cô ta lại trầm lặng. Tôi ôm đầu, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, thế nên bèn ngẩng đầu lên nhìn. Cô ta chỉ khẽ chau mày, nhìn có vẻ vừa như bi thương lại vừa như khẩn khoản.
“Tại sao không muốn ly hôn?”
“Hả?”
“Tôi không hiểu cô nghĩ như thế nào nữa. Sasaki có tình nhân, người anh ta yêu không phải là cô, mà là người khác. Tại sao cô còn bám lấy anh ta không chịu buông chứ? Cầm lấy khoản tiền chu cấp rồi chia tay anh ta, bắt đầu một cuộc sống mới, như vậy chẳng phải tốt hơn sao? Cô còn trẻ, lại cũng xinh đẹp, sau này còn có thể tìm được người tốt hơn mà.”
“Cô chỉ an ủi tôi chứ gì?”
“Không phải như vậy.”
“Được rồi, đừng nói nữa! Mai nói tiếp!” Tôi cắt ngang lời cô ta.
Toàn thân mệt nhoài, tôi không muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Cô ta nhún vai, đứng dậy đi thu dọn cốc vỡ. Hết cách, tôi cũng đành ngồi xổm xuống bên cô ta, đưa tay ra toan nhặt mảnh cốc vỡ.
“Để tôi làm được rồi. Không phải là cô không được khỏe sao? Tốt nhất là lên giường nghỉ ngơi sớm đi. Tôi sẽ ngủ ở sô pha.”
Đó là điều đương nhiên, đây là giường của tôi. Tôi nghĩ thầm trong bụng.
“Vậy thì, xin lỗi, mọi chuyện phải nhờ cô rồi. Tôi đi tắm trước đã.”
“Được.”
Vừa định ra khỏi cửa, tôi bỗng quay người, hỏi: “Này, trong nhà có thuốc giảm đau không?”
“Hả?”
“Tôi đau đầu chết đi được. Trước kia tôi chưa từng đau đầu như thế này bao giờ.”
Tôi vừa nói dứt lời, cô ta đã mở trừng hai mắt nhìn tôi. Tôi nghiêng đầu, thầm nghĩ, có cần phải kinh ngạc đến vậy không?
“... Hôm nay mới bắt đầu đau đầu à?”
“Hai tuần trước là bắt đầu cảm thấy hơi nặng đầu rồi, sau khi ngồi lên máy bay, đầu cứ đau giật từng cơn. Có lẽ là do mệt quá.”
“Thật kì lạ! Tôi đi lấy thuốc, uống xong rồi ngủ đi.”
Cô ta mỉm cười.
Nụ cười rực rỡ như hoa kia khiến người ta căm ghét, tôi đóng sầm cửa lại.
Sáng hôm sau, vừa thức giấc đã không thấy cô ta ở nhà nữa rồi.
Tôi tìm thấy một mẩu giấy đặt trên bàn ở đầu giường, cầm lên xem, bên trên chỉ viết một câu: “Tôi đến bệnh viện.”
Mặc dù hôm nay đầu không đau như hôm qua nhưng tôi vẫn cảm thấy đầu óc nặng trình trịch. Tôi chậm rãi xuống giường, đi đến nhà bếp pha một tách cà phê.
Hình như tối qua Sasaki không về nhà. Tôi bưng cà phê đến cửa lấy báo buổi sáng rồi trở về phòng mình.
Đã là mùa xuân nhưng đất trời lại chẳng có chút hơi thở nào của mùa xuân cả. Tôi mở điều hòa ở chế độ gió ấm, rồi lại chui vào trong chăn, dựa vào gối uống cà phê. Cầm báo buổi sáng, nhưng tôi chẳng muốn đọc, chỉ chăm chăm nhìn bầu trời màu xám qua cửa sổ.
Tôi không muốn suy nghĩ nhưng chuyện của một Soko khác cứ lởn vởn trong đầu.
Phân thân cũng có thể mang thai sao? Tự dưng muốn đi bệnh viện, có lẽ cô ta cũng muốn xác nhận xem có phải mình mang thai thật không đây mà!
Tôi xoa bóp huyệt thái dương, suy nghĩ xem tiếp theo phải làm thế nào.
Nếu như cô ta mang thai con của Makihara thật, vậy phải làm sao đây? Có nên khuyên cô ta bỏ cái thai không nhỉ? Nhưng, phải khuyên thế nào bây giờ?
Tôi có linh cảm rằng: Dù có chuyện gì đi nữa, cô ta cũng sẽ sinh đứa bé ra.
Tôi đặt tách cà phê xuống, khẽ xoa bụng mình. Nhớ lần đầu tiên gặp cô ta, cô ta từng hỏi tôi rằng, không muốn có con sao? Tôi đã trả lời thế nào nhỉ? Không muốn có con?
Quả thực tôi không thích trẻ con, chỉ cần nhìn thấy đám học sinh tiểu học cãi nhau om sòm, tôi đã sởn tóc gáy. Nhưng không phải tôi không có ý định có con. Nếu Sasaki tình nguyện, tôi cũng muốn sinh một đứa. Song, Sasaki không muốn có con. Sau khi lấy anh ta được một năm, anh ta thậm chí không thèm nắm tay tôi nữa.
Đây có phải là sự đố kỵ không?
Tôi ôm đầu gối đau khổ suy nghĩ. Cuộc đời này, tử cung của tôi trống rỗng, nhưng cô ta - người có tướng mạo giống hệt tôi lại có một mầm sống.
Makihara sẽ nghĩ thế nào? Cậu ta cân nhắc đến việc kết hôn thật sao? Có lẽ Makihara không biết cô ta mang thai. Chuyện kết hôn, có lẽ chỉ là ý nghĩ của riêng mình cô ta thôi.
Liên lạc với Makihara xem thế nào vậy.
Nghĩ vậy, tôi cầm điện thoại trên đầu giường lên. Có lẽ Makihara đã đi làm, nhưng tôi vẫn thử gọi điện thoại đến nhà cậu ta. Không ngoài dự liệu, bên đó để chế độ hộp thư thoại. Tôi muốn gọi điện thoại đến cửa hàng bách hóa, nhưng nghĩ một hồi, tôi quyết định nên đi thẳng đến đó thì nhanh hơn, vậy nên tôi đã xuống giường.
Mở tủ quần áo để thay, nhưng tôi đã không khỏi ngây người.
Quần áo nhiều hơn. Trong tủ quần áo xuất hiện la liệt những bộ đồ tôi chưa từng nhìn thấy. Tôi chọn những bộ không phải tôi mua, không có ấn tượng ra, để xuống giường. Ba chiếc jacket, hai chiếc váy liền thân, còn có váy, áo choàng, áo len... tất tật đều là hàng hiệu.
Tôi ngẩn người nhìn những bộ quần áo mới đủ kiểu dáng, sắc màu sặc sỡ. Những thứ này là của cô ta sao? Không, bởi chúng tôi đã giao hẹn với nhau rằng những thứ như quần áo, vật dụng hằng ngày, sẽ sử dụng đồ của người kia, cho nên lúc ra khỏi khu nhà ở Fukuoka cô ta chỉ mang theo túi du lịch nhỏ. Chắc chắn cô ta đã sử dụng thẻ tín dụng của tôi để mua những đồ này rồi.
“Không phải là đùa chứ...”
Tôi rùng mình, tự lẩm bẩm.
Quả thực là tôi có cho cô ta mượn thẻ tín dụng, nói lúc nào mua đồ thì dùng. Bởi vì tôi nghĩ lúc cô ta dạo phố có lẽ sẽ muốn mua vài ba bộ đồ. Nhưng cũng nên có mức độ thôi chứ? Tôi cho cô ta mượn thẻ tín dụng không phải để cô ta tiêu xài một cách phung phí như thế này.
Trong lòng tôi vô cùng hối hận. Tôi quá tin tưởng cô ta. Bởi vì cô ta là phân thân của tôi, tôi còn tưởng rằng cô ta hiểu những thứ tôi ghét nữa cơ đấy.
Cô ta không phải là tôi.
Tôi cân nhắc đến lợi ích của tôi, cô ta cũng cân nhắc đến lợi ích của cô ta. Hai người không nhất định là một. Nếu không, có thể sẽ dẫn đến xung đột.
Mặc dù là phân thân nhưng cô ta vẫn là người khác. Tùy tiện sử dụng tiền của người khác, chẳng phải là tên trộm sao?
Vừa nghĩ đến từ “tên trộm”, tôi đột nhiên cảm thấy bất an. Chẳng lẽ ngoài thẻ tín dụng, những thứ khác cũng bị cô ta trộm rồi sao?
Tôi cuống quýt mở ngăn kéo bàn trang điểm. Ở đó có đặt những thứ đồ quý như sổ tiết kiệm, hộ chiếu, nhẫn kim cương... Chiếc nhẫn đính hôn vẫn còn, sổ tiết kiệm và hộ chiếu cũng vẫn còn. Vừa thở phào nhẹ nhõm, tôi đột nhiên nhớ ra là cô ta đã đến bệnh viện.
Tôi ra khỏi phòng, đến phòng sinh hoạt. Trong ngăn kéo cuối cùng của tủ đựng bộ dàn âm thanh có đồ mà tôi và Sasaki sử dụng chung, tôi mở ngăn kéo ra, trong lòng cầu nguyện.
Chìa khóa sơ cua trong nhà, đèn cầy dự trữ, hóa đơn bảo dưỡng máy điều hòa, tôi lấy từng cái ra đặt xuống sàn. Quả nhiên, chỉ có giấy bảo hiểm sức khỏe là không thấy đâu nữa.
Sau cơn tức giận, tôi cảm thấy buồn thảm, lòng đầy sợ hãi.
Tôi phải bắt tay vào hành động thôi. Cứ để mặc cô ta thế này, mọi thứ sẽ đi đến chỗ không thể cứu vãn. Tôi vội vàng ra khỏi nhà. Tôi buộc phải gặp Makihara.
Ra khỏi khu căn hộ, vừa đi đến trạm xe buýt công cộng ngay cạnh, tôi đã cảm nhận được cơn ớn lạnh rùng mình, không khỏi run cầm cập. Tôi muốn ngồi xe taxi, nhưng thời gian này không còn xe nào trống. Đang suy nghĩ xem có cần phải gọi điện gọi xe không thì xe buýt đến.
Đã lâu lắm rồi không đến khu Ginza. Trong bầu trời mây ảm đạm, Ginza giống như đang bị hun khói. Mọi người đi trên đường, ai nấy đều kéo cao cổ áo vì lạnh.
Song bên trong trung tâm thương mại lại là mùa xuân. Không khí ấm áp hơn, ngón tay đang lạnh cóng cũng dần ấm lại. Tôi vội vàng đi đến quầy chuyên bán trang phục nữ mà Makihara làm việc. Sắp đến giờ nghỉ trưa, tôi hy vọng có thể tìm thấy cậu ta trước giờ cơm trưa.
Tôi đứng ở nơi cách quầy hàng cậu ta phục vụ một đoạn xa rồi đưa mắt nhìn. Tại quầy thu ngân chỉ có một người con gái tôi không quen đang sắp xếp hóa đơn, không thấy nhân viên nào khác. Tôi đi vào quầy hàng, cô gái kia cất tiếng chào mời: “Xin chào quý khách”, rồi lại tiếp tục chăm chú sắp xếp hóa đơn của mình.
“Xin hỏi Makihara có đây không?” Tôi hỏi.
Cô gái ngẩng đầu.
“A, hôm nay anh ấy xin nghỉ ạ.”
“Hả? Xin nghỉ?”
Tôi giật mình. Cô ta nhìn khuôn mặt tôi chằm chằm:
“Xin lỗi, vô cùng mạo muội hỏi một chút, có phải chị là vị khách đến mua váy liền thân ở đây vào tuần trước không ạ?”
Cô gái đó nhìn có vẻ chưa đến hai mươi, nở nụ cười ngây ngô nói.
“... Hả?”
“Hôm ấy chị đến tìm Makihara... Chiếc váy màu hoa anh đào, à, chính là chiếc này. Đây là chiếc váy liền thân chị mua phải không ạ?”
Ngón tay cô gái chỉ vào chiếc váy liền thân màu hồng nhạt. Sáng hôm nay, quả thực tôi có nhìn thấy chiếc váy này trong tủ quần áo.
“À, đúng vậy. Hôm đó làm phiền cô rồi.”
“Ngày mai khi Makihara đến làm việc, tôi sẽ chuyển lời đến anh ta là chị tới. Xin lỗi, xin hỏi