← Quay lại trang sách

Soko B

“Sao vậy? Mau tỉnh lại đi.”

Kawami Soko hốt hoảng kéo Sasaki Soko đang mềm nhũn lên. Hình như cô ta đã ngất xỉu, dù vỗ vào mặt thế nào, cô ta cũng không có chút phản ứng.

Soko nhìn về hướng Sasaki rời đi, đang định mở miệng thì lập tức nín bặt. Cho dù có gọi Sasaki lại, anh ta cũng sẽ không nhìn thấy cô ta.

Soko lấy chìa khóa ra mở cửa, cố gắng ôm ngang người cô ta kéo vào trong phòng.

Cơ thể cô ta nóng đến mức khiến người ta kinh ngạc, hơi thở cũng dồn dập, có vẻ đang sốt cao. Soko nhìn người phụ nữ có tướng mạo giống hệt mình đang nằm dưới sàn nhà.

Là Makihara hay Sasaki, đều không nhìn thấy cô ta, chuyện này chắc chắn đã tác động lớn tới cô ta. Đến giờ thì Soko tin rằng mình không còn là phân thân nữa, mà đã trở thành nhân vật chính. Nhân vật chính và cái bóng đã đổi vai cho nhau.

Ngày thứ hai sau khi lên giường cùng Makihara, cơn đau đầu đã biến mất tựa như một giấc mơ. Lúc ấy, Soko còn cảm thấy kỳ lạ. Nhưng sau khi một Soko khác từ Fukuoka trở về và thông báo với cô về căn bệnh đau đầu mới xuất hiện, cô đã tự hỏi: Phải chăng do mình mang thai nên sức mạnh được tăng lên khiến cho người thật và cái bóng đã tráo đổi?

Nếu mình là người thật, vậy thì chẳng còn gì đáng sợ nữa. Mình sẽ không còn đột nhiên biến mất trước mặt người khác nữa. Nghĩ như vậy, Soko cảm thấy toàn thân được thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm vì từ bây giờ cô sẽ không phải chịu đựng sự uy hiếp của cô ta nữa.

Đối với Soko, duy trì mối quan hệ với Makihara chẳng qua là tạm thời. Từ lúc bắt đầu Soko đã xác định rõ ràng rằng, mình chỉ là cái bóng, cho nên mối quan hệ với Makihara cũng chỉ là ảo mà thôi, sớm muộn gì cũng bị phát giác.

Bởi vậy, khi lên giường với Makihara, Soko không có mục đích gì cụ thể. Chẳng qua là cảm thấy Makihara rất vui vẻ, đáng yêu, vả lại, có vẻ cô cũng có chút thích Makihara. Vì thế, Soko nghĩ nếu lên giường cùng người đàn ông này, nhất định cũng không tệ. Chuyện này thực ra có phần gượng ép, nhưng có ai ngờ nó lại mang tới may mắn như vậy. Việc có thai khiến Soko không còn là phân thân nữa.

Soko căm hận người phụ nữ đang nằm dưới sàn nhà ngay trước mặt mình này.

Cô ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, là người phụ nữ thất thường, tàn nhẫn, vô tâm.

Lúc mình còn là phân thân, có bao giờ cô ta nghĩ xem tâm trạng, cảm xúc của mình ra sao đâu.

Chuyện của buổi tối mưa gió ấy, vĩnh viễn cô không bao giờ có thể quên được.

Cả những cuộc thực nghiệm ở Fukuoka nữa, suốt đời Soko không quên.

Khi cô ta tin chắc bản thân sẽ không biến mất khỏi tầm mắt mọi người, liền lập tức quên hẳn cô cũng có mặt ở đó, để lộ ra bộ mặt thoải mái trắng trợn, giống như một nữ hoàng hả hê tàn nhẫn nhìn xuống cô - một phân thân. Nụ cười của cô ta tựa như đang nói với cô rằng: “Cả đời này cô đều không thể làm trái với nguyện vọng của tôi.”

Tối hôm ấy, Soko không thể ngủ được, cô cảm nhận một cách chân thực rằng ngay từ đầu cô ta đã không coi mình là người. Đối với cô ta, mình chẳng qua chỉ là bản sao, đối xử nhã nhặn, ôn hòa với mình, chẳng qua là để lợi dụng mình mà thôi.

Có lẽ mình thật sự là người vốn dĩ không tồn tại, mình có năng lượng yếu hơn và sẽ biến mất khi người thật xuất hiện. Nhưng cho dù là vậy, mình vẫn là một người sống sờ sờ, không phải là người máy, cũng không phải là âm hồn. Soko cũng không thể nhẫn nhịn được chuyện cô ta chỉ tay năm ngón uy hiếp cô.

Nửa đêm, Soko rón rén ngồi dậy, nhìn chằm chằm gương mặt của một Soko khác đang ngủ ngon lành bên cạnh.

Soko hiểu bản thân không thể thắng nổi người thật, phải nghĩ cách để tống khứ cô ta đi.

Cô ta hiện đang không hề phòng bị.

Giả dụ cứ như vậy mặc kệ không quan tâm, người này sẽ thế nào nhỉ? Liệu có chết hay không? Phải làm gì bây giờ?

Soko nhìn, nhìn mãi, nhìn mãi, đột nhiên một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu.

Bỗng cô ta khẽ cựa người. Lẽ nào cô ta đã hồi phục rồi? Soko ngây người ra. Ồ! Vẫn ổn, mắt của cô ta vẫn nhắm nghiền.

Nhất định phải tranh thủ thời gian.

“Đây là cơ hội có một không hai, không còn thời gian để chần chừ đâu!” Soko tự nhủ.

Lật giở ví da của cô ta, Soko tìm bảo hiểm sức khỏe và thẻ tín dụng vừa bị lấy đi, bỏ vào ví của mình. Sau đó, đến phòng của cô ta mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy ra những thứ có thể chứng minh thân phận như hộ chiếu, giấy phép lái xe, sổ tiết kiệm... nhét vào túi.

Quay lại huyền quan, Soko gắng sức xốc cô ta - người đang nằm trên sàn, lên vai. Nhưng ra khỏi huyền quan chưa được năm bước, cô ta đã bị trượt xuống ngã “oạch” một cái. Đi được có một đoạn ngắn mà đã thế rồi, xem chừng việc này khá khó khăn.

Nhưng dẫu là vậy cũng không thể tìm người giúp đỡ được. Nếu không nhanh, nhất định sẽ bị hàng xóm phát hiện.

Soko dốc hết sức lực, nâng cơ thể của cô ta lên một lần nữa. Bỗng cô ta khẽ “hừ” một tiếng. Soko vội cúi đầu nhìn, thấy cô ta khẽ mở mắt.

“Soko...”

“Giờ tôi đưa cô đi bệnh viện. Cô phải cố gắng lên.”

“Tôi, đây là sao vậy?...”

“Đừng nói nữa, mau nằm lên lưng tôi. Mau lên.”

Có lẽ là ý thức được bản thân chưa hoàn toàn hồi phục, cô ta ngoan ngoãn đưa tay ra ôm lấy lưng Soko, túm chặt hệt như một đứa trẻ. Soko cõng cô ta đến thang máy, trong lòng thầm mong đừng gặp phải ai khác.

Soko ra khỏi thang máy từ tầng hai. Nếu ra khỏi thang máy tầng một sẽ bị nhân viên bảo vệ phát hiện, vậy thì hỏng bét. Cô men theo hành lang của tầng hai đi đến cửa thoát hiểm, từ cầu thang bộ của mé ngoài khu căn hộ đi ra ngoài. Soko đi trong màn mưa kèm theo tuyết rơi lạnh băng, cô cẩn thận, dè dặt từng bước, cố gắng không để mình trơn trượt. Cơ thể nặng trịch của cô ta đè lên lưng Soko, mỗi lúc một nặng, đôi bàn tay ôm lấy hai chân của cô ta ngày càng rã rời, tưởng chừng như chỉ cần buông khẽ là cô ta sẽ lập tức rơi xuống.

Cuối cùng đã ra khỏi cửa, Soko vội vàng đi về phía công viên phía sau khu căn hộ, nước mưa táp vào mặt, chảy vào mắt cay xè. Cơ thể của cô ta nặng đến độ Soko chỉ muốn quẳng cô ta đi. Soko bỗng nhớ bác sỹ có dặn cô đang mang bầu, không được để cơ thể bị nhiễm lạnh, bị cảm, không được mang vác vật nặng...

Khó khăn lắm mới tới được công viên, Soko vận chút sức lực cuối cùng để đi đến nhà nghỉ chân trong công viên.

Soko đặt cô ta trên cái ghế được làm từ thân cây, sau đó gắng sức điều hòa hơi thở đang rối loạn của mình, lúc này cô mới phát hiện ra hai tay đang run cầm cập. Soko lấy túi da đeo chéo trên vai mình và túi da của cô ta xuống, muốn mở khóa, nhưng tay run rẩy, không sao mở được.

“Xin đấy, mau mở ra đi. Tôi đang vội đấy.”

Soko lầm rầm, cuối cùng đã mở được túi, lấy ra ví tiền của mình, rút từ bên trong ra thẻ hội viên của cửa hàng cho thuê băng đĩa, xác nhận một lượt họ tên, nơi ở Fukuoka và số điện thoại của mình được viết bên trên.

Soko nhét thẻ hội viên vào trong túi da của cô ta, quờ được ví tiền của cô ta. Chần chừ một lát, Soko lại rút ví tiền của cô ta nhét vào túi của mình, rồi để túi da của cô ta xuống bên chân, sau đó đứng dậy.

Nhìn khuôn mặt cô ta một lần nữa, trong lúc lơ đãng Soko định sờ trán cô ta nhưng rồi lại thôi.

Được rồi, cứ như vậy đi.

Sau này có ra sao, không liên quan gì đến tôi nữa. Cô ta cứ thế này chết đi cũng được, Kawami đối xử thế nào cũng được, đều không liên quan đến tôi nữa. Soko cứ tự nhủ.

Sau đó, Soko đội mưa, đi về phía trạm điện thoại công cộng ở cổng công viên.

Lúc Soko trở về nhà Makihara, toàn thân đã ướt sũng nước mưa, Makihara há hốc mồm.

“Em đi đâu vậy? Ôi trời, sao lại ướt thành ra thế này. Soko, thật không hiểu nổi em nữa.”

Makihara vừa cằn nhằn vừa kéo Soko vào phòng.

“Lạnh cóng hết người rồi đây này. Tại sao em không nói một tiếng đã chạy ra ngoài thế hả? Hiện giờ cơ thể của em không như trước nữa rồi. Em biết anh lo lắng thế nào không?”

Soko nhận lấy khăn Makihara đưa, lẳng lặng lau nước mưa trên tóc.

“Em muốn tắm...”

“Để anh đi vặn nước tắm, em ngồi trước lò sưởi một lát đi.”

Makihara đi vào nhà tắm, Soko ngồi trước lò sưởi điện sưởi ấm đôi tay tê cóng, nghĩ bụng thừa lúc Makihara trong nhà tắm, cần phải suy nghĩ kỹ càng lý do mình đã đi đâu. Vừa rồi, ngồi trong xe taxi trên đường trở về, cô đã nghĩ một hồi, nhưng không nghĩ ra được lời nói dối nào hoàn mỹ.

“Nào, uống trà đi.”

Makihara đứng ở phía sau nói. Soko quay người lại, nhận lấy tách trà nhấp một ngụm, là hương thơm của trà xanh. Mùi hương này bất giác khiến Soko thấy khuôn mặt của Kawami hiện ra trước mắt. Kawami vô cùng thích trà Nhật Bản. Cà phê và hồng trà rẻ đến thế nào chăng nữa, anh ta đều không cằn nhằn, nhưng riêng trà xanh, anh ta phải uống loại trà ngon.

“Soko? Em có nghe anh nói gì không?”

“Hả?”

Soko giật mình, ngẩng đầu lên.

“Anh đang hỏi em đã đi đâu vậy. Anh rất lo lắng đấy!”

“Xin lỗi!”

“Sao cứ xin lỗi anh vậy, anh vẫn không hiểu. Lẽ nào không thể nói với anh sao?”

Soko thở dài một hơi. Sự truy hỏi đến cùng của Makihara không phải không có lý. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ hỏi anh ta như vậy. Nhưng hiện giờ, đến sức lực nghĩ ra lời nói dối có tính thuyết phục anh ta cô cũng không có. Phiền não, cô thuận miệng nói:

“Em về nhà lấy thêm ít đồ thôi.”

“Thật sao?”

Mắt Makihara vẫn đầy nét hoài nghi, Soko né tránh ánh mắt của anh ta, đứng dậy, lẳng lặng đi về phía nhà tắm. Mặc dù Makihara vẫn còn đi theo đằng sau nói gì đó nhưng Soko vờ như không nghe thấy, mở cửa phòng tắm, cởi quần áo, bước vào màn hơi nước ấm áp.

Soko ngâm mình trong bồn tắm, nhắm mắt lại. Cơ thể lạnh cóng dần ấm trở lại.

Rốt cuộc cô ta thế nào rồi nhỉ? Soko nghĩ. Vừa rồi, mình gọi điện đến trung tâm cấp cứu, bảo họ điều đến một chiếc xe cấp cứu, nói là có một người phụ nữ ngã ở công viên, có lẽ cô ta đã được đưa vào bệnh viện nào đó rồi.

Soko đưa thấp người xuống bồn tắm, nước nóng ngập đến cằm, cô tiếp tục suy nghĩ.

Hiện giờ, chắc chắn y tá đã tìm thấy thẻ hội viên của cửa hàng cho thuê băng đĩa, đồng thời liên lạc tới Fukuoka. Kawami hay tin vợ mình ngất xỉu ở công viên Tokyo, anh ta sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Kiểu gì thì ngày mai hoặc ngày kia, Kawami nhất định sẽ đến Tokyo. Trước đó, cô ta chắc chắn đã tỉnh lại rồi. Người xung quanh sẽ gọi cô ta là Kawami Soko, thế thì nhất định cô ta sẽ hiểu mọi chuyện mình làm.

Soko cầu nguyện, hy vọng trước lúc cô ta tỉnh lại, Kawami đã đến Tokyo. Nếu có thể cưỡng ép cô ta về Fukuoka, nhốt cô ta vào căn nhà đó, không để cô ta ra ngoài thì tốt biết mấy.

Soko mở mắt, ngẩng đầu nhìn trần nhà bị bao phủ bởi màn hơi nước.

Cũng chưa chắc mọi chuyện sẽ được như ý muốn. Mà mặc dù có thể như thế nhưng cũng sẽ không thể xuôi chèo mát mái đến như vậy được. Hiện tại tạm thời bỏ qua cho cô ta, nhưng có lẽ trong tương lai kiểu gì cô ta cũng sẽ còn nghĩ cách tiếp cận Soko. Vì để an tâm sống cuộc sống sau này, lúc đó nên giết cô ta đi thì hơn cả.

Soko cảm nhận được, trong đầu có một giọng nói không phải là mình đang khẽ nói. Cơ thể đã ấm trở lại không khỏi rùng mình.

Soko đưa hai bàn tay ướt lên ôm mặt.

Lần sau gặp lại cô ta, có thể mình sẽ giết cô ta. Soko cảm thấy sợ hãi với ý nghĩ độc ác đó của chính mình.

Rốt cuộc là vì cái gì mà mình tới thế giới này? Hẳn là không phải để giết chết một cái tôi khác? Rốt cuộc mình đến từ đâu? Vì cái gì mà mình tới đây?

Soko xõa mái tóc ướt sũng, bước ra khỏi bồn tắm. Sợ bản thân nghĩ tiếp, Soko chà mạnh xà bông trên miếng xốp bọt biển cho ra bọt, bắt đầu tắm rửa.

Cảm thấy vùng bụng hơi nặng, điều này khiến cô có chút lo lắng. Bác sĩ từng nói hiện giờ là thời kỳ dễ sảy thai nhất. Cô bất giác khẽ đưa tay sờ bụng. Nó tuy còn rất phẳng, nhưng bên trong đã mang một sinh mạng mới, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện thật khiến người ta phải giật mình.

Thật lòng thì Soko không muốn có con. Đã cảnh báo Makihara phải tránh thai, nhưng anh ta lại làm hỏng. Nhưng nhờ cái thai, cô có thể từ cái bóng trở thành người thật. Soko nghĩ, điều đó có ý nghĩa rằng, mình không thể vứt bỏ đứa bé này.

Soko vừa tắm vừa suy nghĩ mông lung chuyện sau này.

Tối nay tạm thời cứ vậy đã, ngày mai nhất định phải rời khỏi đây, Soko thầm nghĩ.

Lúc cô ta tỉnh lại, sau khi hiểu mọi chuyện Soko làm, chắc chắn sẽ tìm đến đây.

Tạm thời không cần lo lắng vấn đề tiền bạc. Bởi vì cân nhắc đến khả năng cô ta sẽ thông báo bị mất cắp, không thể sử dụng thẻ tín dụng, cho nên Soko đã ra sức rút tiền mặt trong thẻ ra. Vả chăng, hiện tại mình đã là Sasaki Soko, vậy thì căn phòng kia cũng là của mình.

Phải đi khách sạn lánh trước, sau đó khuyên Makihara chuyển nhà. Tìm một cái cớ chuyển nhà, rồi đổi công việc, có lẽ cô ta sẽ không tìm thấy mình nữa.

Soko đang suy nghĩ nên làm thế nào để thuyết phục Makihara tạm thời ở khách sạn kể từ ngày mai. Nghĩ mãi không ra một cái cớ nào hợp lý, cô không khỏi thở dài.

“Ôi, mệt mỏi quá...”

Vừa tắm, Soko vừa lẩm bẩm.

Soko bước ra khỏi phòng tắm, Makihara đang giận dỗi xem ti vi.

Nếu như cứ giận dỗi thế này, yên tĩnh cũng không tồi mà, Soko nghĩ vậy. Nhưng chưa được ba mươi phút, Makihara đã sấn tới.

“Soko, em thật sự yêu anh sao?” Makihara chu miệng hỏi.

Nhìn bộ dạng trẻ con của anh ta, Soko chau mày.

“Này, sao em lại lộ ra vẻ mặt chán ghét như vậy chứ, thật quá đáng!”

“Làm gì có vẻ mặt chán ghét nào đâu?”

Soko cố giả bộ cười. Trông thấy cô cười, Makihara mới yên tâm phần nào.

“Có chuyện, anh hy vọng em có thể làm được.”

Makihara nắm lấy tay của Soko, nói.

“Sau này, chúng ta sẽ kết hôn, cho nên đừng giấu nhau chuyện gì nữa nhé. Không được có bí mật nào cả. Từ nay về sau sẽ như vậy nhé!” Makihara nghiêm túc nói.

“Em còn tưởng anh muốn nói gì cơ.” Soko không khỏi kinh ngạc nói.

“Nói gì vậy, em không thích à?”

“Không phải...”

“Vậy thì, là cái gì? Chuyện quan trọng nhất giữa vợ chồng không phải là tin tưởng nhau hay sao? Soko, em thất bại một lần rồi, hẳn là em phải hiểu rõ điều này. Nếu cả hai chúng ta cùng nghi ngờ lẫn nhau, tất cả sẽ kết thúc. Giống như chuyện vừa rồi, dù xảy ra với ai, người còn lại cũng sẽ đều hoài nghi rằng chắc chắn có vấn đề. Lúc em và Sasaki ở bên nhau cũng như vậy à?”

Soko nhìn chằm chặp vào khuôn mặt của Makihara, tự hỏi có phải bản thân thật sự yêu người đàn ông này không. Không ghét nhưng cũng chẳng yêu anh ta. Sau này thì thế nào nhỉ? Liệu có yêu không? Soko không có lòng tin. Lời của Makihara không sai nhưng Soko không thể đồng tình.

Soko đứng dậy, chui vào trong chăn. Makihara cũng đi theo.

“Mới nói được một nửa, em làm gì vậy hả?”

“Em thấy trong người không được khỏe. Để em ngủ đi.”

Makihara vẫn còn muốn nói gì đó, miệng lẩm bẩm, nhưng đành quay người vào nhà tắm.

Một lát sau, Makihara thay đồ ngủ lên giường, nằm bên cạnh nói nên đặt tên gì cho con, qua vài năm nữa phải tổ chức hôn lễ cho ra trò thế nào, ồn ào không ngớt. Nhưng cuối cùng, anh ta lại ngủ trước cả Soko, ngáy khò khò.

Soko tưởng rằng mệt mỏi thế nhất định sẽ ngủ ngon, chẳng ngờ cô thao thức không sao ngủ nổi.

Sáng hôm sau, Soko nghe thấy tiếng Makihara thức dậy, cô mở mắt. Sau khi nghe tiếng báo buổi sáng đã nhét vào hòm thư, Soko mới mơ màng ngủ tiếp.

“Em thấy thế nào rồi?”

Makihara vừa thắt cà vạt vừa thò đầu vào nhìn Soko đang nằm trên giường, mỉm cười. Soko ngồi dậy, đầu óc choáng váng, thân thể rã rời.

“Ừm, hình như không sao nữa rồi.”

“Thật vậy sao? Không gạt anh đấy chứ?”

“Không sao nữa rồi. Ăn cơm rồi hãy đi làm nhé. Giờ em đi nấu.”

“À, không cần đâu. Em nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Makihara nói.

Soko thầm thở phào. Thực ra, cô không còn đủ sức để đứng dậy nữa.

Makihara thắt cà vạt xong, đi vào bếp pha cà phê. Soko chầm chậm đứng dậy, kéo rèm cửa sổ. Hôm nay và hôm qua không giống nhau, thời tiết rất đẹp.

Makihara hỏi có ăn bánh mỳ không, Soko lắc đầu, cô không có hứng thú ăn uống. Makihara ăn miếng bánh mỳ nướng, Soko lấy báo buổi sáng ra xem.

Thoạt tiên, cô tỉ mỉ lật xem tin tức trong thành phố, không bỏ qua bất kỳ bản tin nào. Mặc dù trong lòng rõ ràng rằng báo sẽ không đăng tải, nhưng cô vẫn muốn xác nhận có thông tin nào đó liên quan đến việc phát hiện thấy một người phụ nữ ngất xỉu trong công viên bên cạnh bến cảng không. Không có.

Lật qua cột chương trình truyền hình, xem lướt qua bản tin ở trang thứ ba. Nhìn tiêu đề, đang định lật sang trang khác, bỗng nhiên, dòng chữ “Soko” hiện vào tầm mắt.

Soko lật lại bản tin trang thứ ba. Trình bày song song với quảng cáo vé chương trình biểu diễn, có hàng chữ này:

Soko, quay về đi. Anh sai rồi. Shunichi.

Shunichi là tên của Kawami. Vừa nghĩ đến người này là Kawami, ngực Soko bỗng nhói đau.

Kawami đang tìm mình. Anh ta đăng quảng cáo này lên báo toàn quốc, rốt cuộc đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền nhỉ? Kawami chân thành tìm người vợ bỏ nhà đi của mình như vậy. Nếu tìm được, anh ta định làm gì đây? Anh ta sẽ đánh người vợ phản bội, hay khóc lóc khẩn cầu vợ mình mau trở về?

Trong đầu Soko hiện ra căn nhà mà cô và Kawami cùng chung sống. Tatami màu xanh da trời, tiếng chuông đồng hồ quả lắc từ nhà hàng xóm vọng đến, vừa xem phát sóng trực tiếp bóng chày vừa uống bia, tất cả mọi thứ như bóp chặt lấy ngực Soko, khiến người ta hoài niệm xiết bao, cũng khiến người ta đau khổ xiết bao.

“Soko.”

Makihara gọi một tiếng, Soko định thần lại.

“Anh đi làm đây.”

Makihara mặc com lê và áo khoác, đi về phía cửa, Soko đi theo sau, đưa bót đi giày cho anh ta.

“Cả ngày hôm nay em sẽ ở đây à?”

Makihara vừa đi giày, vừa hỏi.

“Ừm, có lẽ vậy.”

“Có lẽ...”

Makihara vừa đưa bót đi giày cho Soko vừa nói:

“Bất kể em đi đâu cũng được nhưng phải nói địa điểm cho anh biết.”

“...”

“Anh lo lắng lắm. Em biết không? Đương nhiên, vừa lo lắng cho sức khỏe của em, mặt khác, anh lo Soko lại một lần nữa rời bỏ anh.”

Makihara cúi đầu khẽ nói, Soko nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta.

“Dù thế nào anh cũng không thể kiếm được nhiều tiền giống Sasaki. Anh chỉ là một kẻ tốt nghiệp cấp ba xuất thân từ nông thôn, sau này cũng sẽ không có tiền đồ gì lớn. Em không hài lòng về anh, không phải không có lý.”

Hôm nay, Soko mới biết Makihara tốt nghiệp cấp ba, là người ngoại tỉnh.

“Không tiền là không thể được sao?”

Makihara nhìn Soko, đôi mắt của anh ta trông giống như chú chó nhỏ đáng thương.

“Tiền à, em chẳng thèm quan tâm đâu.”

“Thật à? Thôi bỏ đi!”

Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng sắc mặt Makihara vẫn không khá hơn chút nào.

“Dù sao thì anh cũng không phải là người đàn ông có thể khiến Soko tin cậy, trong lòng anh hiểu rõ. Nhưng mà, anh chỉ cần em đừng từ bỏ anh mà không nói tiếng nào. Nếu em muốn chia tay, nhất định phải nói với anh.”

Vẻ mặt của Makihara nói cho cô biết rằng, nếu như cô thật sự đề nghị chia tay, có thể anh ta sẽ đi nằm ngang đường ray tàu. Soko nghĩ.

“Hôm nay nếu muốn ra ngoài, ghi mảnh giấy lại cũng được, để lại lời nhắn trong điện thoại cũng được, nhất định phải nói cho anh biết nơi em đi nhé.”

Makihara nở nụ cười mệt mỏi, mở cửa rồi đi ra ngoài. Soko lẳng lặng nhìn theo bóng lưng anh ta.

Soko trở về phòng, ngồi phịch xuống tấm thảm trải sàn.

Câu “dù sao thì anh cũng không phải là người đàn ông có thể...” của Makihara cứ lởn vởn trong tâm trí cô, khiến cô tâm phiền ý loạn.

Như thế này, chẳng phải mình giống Sasaki Soko sao?

Nghĩ tới đây, Soko trở nên thẫn thờ.

Sợ hãi tình yêu thừa thãi của Kawami, lại chán ghét thái độ quỵ lụy của Makihara, chẳng lẽ tương lai mình và cô ta sẽ có vận mệnh giống nhau?

Tay chạm vào tờ báo, Soko cầm nó lên, quẳng mạnh vào tường, khiến nó phát ra tiếng “loạt soạt” rồi rơi xuống nền.

Soko rất sợ hãi.

Tình yêu của mình đối với Makihara đã nguội lạnh, đồng thời lại hoài niệm cuộc sống với Kawami. Bản thân cô bắt đầu cảm thấy, nếu như có thể nhẫn nhịn được tính khí nóng nảy thỉnh thoảng mới phát tác của Kawami, thực ra đó vẫn là một cuộc sống hạnh phúc. Soko bỗng cảm thấy sợ hãi với cách nghĩ này của bản thân.

Cô cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tựa như bản thân đang lái xe cút kít đi trên dải Mobius[4] vậy. Muốn chỉ chạy liên tục ở mặt trong, nhưng bất giác đã lại đang chạy ở mặt ngoài, rồi lại quay trở về điểm ban đầu. Bản thân cô tuyệt đối không thể đến được nơi nào khác, chẳng qua chỉ là chạy trên một dải băng khép kín mà thôi...

Phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi con đường này đây? Soko nghĩ.

Không nói cho bất kỳ ai, lẳng lặng đến một nơi xa không ai biết đến ư? Như vậy, bất kể mình là phân thân hay là người thật, đều chẳng có vấn đề gì nữa, cũng không cần sinh con cho người đàn ông mình không yêu.

Tiền sinh hoạt đủ dùng cho vài tháng, mà cô cũng có thể ra nước ngoài kia mà. Giả dụ sau khi đặt chân đến một nơi nào đó, chỉ cần tìm được một công việc là ổn. Mình còn có nghề may cơ mà.

Soko nghĩ, nếu thật sự được như vậy, mình sẽ được tự do.

Song, tâm trạng, sự hưng phấn, sự tò mò không còn như lúc vừa từ Fukuoka đến Tokyo nữa. Không chỉ vậy, Soko còn cảm thấy một cơn khó chịu dội lên từ dạ dày.

Soko vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, nôn vào bồn cầu. Kể từ tối qua, cô hầu như không ăn gì, chỉ nôn ra ít dịch dạ dày, khó chịu đến chảy cả nước mắt.

Khắp khoang miệng là mùi vị đắng chát khó chịu.

Đó chính là mùi vị của sự tự do mà cô hằng ao ước.

[4] Chỉ có một mặt cong đơn khép kín với một mối xoắn. Một dải Mobius đơn giản được tạo ra bằng cách nối hai đầu của băng giấy hình chữ nhật sau khi đã xoắn một góc 180 độ.