PHẦN THỨ NHẤT - NHỮNG ĐIỀU CĂN BẢN 2 BIẾN ĐỔI NĂNG LỰC- -
Năng lực là một nguồn vui bất tận.
WILLIAM BLAKE
CHÚNG ta sống là nhờ một số phân tử có khả năng biến đổi năng lực của mặt trời thành nguyên liệu cho đời sống. Nhận vào một cái nút mà ngọn đèn sáng lên, là nhờ năng lực của một thác nước đã được biến đổi thành luồng điện. Đạp"ga" mà xe hơi rồ máy là nhờ năng lực do dầu xăng phát sinh đã biến đổi thành sức nóng, rồi thành động lực.
Quy tắc biến đổi năng lực đó có tác động trong khắp vũ trụ, từ những động vật có sinh khí tới những vật vô sinh khí. Mà con người là một sinh vật biến đổi năng lực một cách kỳ diệu nhất trong vũ trụ.
Chúng ta là những cái máy biến đổi vật chất. Về phương diện vật chất, chúng ta biến đổi không khí, nước và thức ăn thành máu, xương, thịt, gân... Muốn bắt chước thực hiện một công việc của cơ thể, chẳng hạn công việc tiêu hóa một bữa điểm tâm, thì ta phải có một cái xưởng vĩ đại trong đó hằng trăm kỹ thuật gia chuyên môn điều khiển những bộ phận rắc rối vô cùng. Mà dù có bắt chước được chăng nữa thì công việc cũng không được hoàn hảo như sự tiêu hóa trong cơ thể. Sự thực thì trong hiện trạng của ngành kỹ nghệ, chúng ta không thể bắt chước được bộ máy tiêu hóa của chúng ta.
Chúng ta là những cái máy biến đổi tinh thần. Những điều ta trông thấy, nghe thấy, học được đều thâm nhập vào trí tuệ của ta, ảnh hưởng tới sự suy tư và cá tính của ta. Rồi ta biến đổi tất cả những cái này thành những ý tưởng, những hành động tùy theo bản chất và nhu cầu của mỗi người.
Chúng ta là những cái máy biến đổi cảm xúc. Một cảm xúc hiện ra thì ít khi ta để nó nguyên như vậy, nhất là khi ta không lấy làm vinh hạnh vì nó. Khi có những tình cảm mà do tập tục ta đã cho là xấu, chẳng hạn lòng ghen ghét, thù hận, thì ta biến đổi nó liền thành những tình cảm mà ta quen coi là cao cả, chẳng hạn thành lòng bất bình của con người đạo đức, lòng phản đối của một người trọng cương thường.
Nỗi sợ sệt biến thành sự nhút nhát hoặc oán hận, nỗi bất bình vì bất công biến thành lòng phục thù hoặc một cảm giác tự ti. Yêu mà không được yêu lại, thèm khát nhục dục mà không được thỏa mãn thì có thể thành ra quá nghiêm cẩn, hoặc hóa ra quạo quọ, đôi khi tàn nhẫn nữa. Người nào cảm thấy mình có lỗi thì hóa ra rụt rè quá hoặc trái lại, hoặc hóa ra hung hăng. Mỗi người biến đổi cảm xúc của mình tùy theo bản chất, tính tình, tâm lý của mình, tùy theo hoàn cảnh và giáo dục của mình.
Lại có trường hợp mà cảm xúc tự nó ảnh hưởng tới cơ thể, biến đổi cơ thể, hoàn toàn ngoài ý chí của ta. Ta thử xét xem sự biến đổi đó xảy ra cách nào.
Cảm xúc có thể làm thay đổi những chất hóa học trong cơ thể, thay đổi sự tuần hoàn của máu, sự phát tiết các kích thích tố. Chẳng hạn khi một người nổi giận thì hệ thống thần kinh kích thích các hạch thượng thận, làm cho chất adrénaline1 tiết ra nhiều. Chất này làm cho tim đập mau hơn, do đó lại kích thích ngược lại bộ thần kinh, mà cơn giận càng tăng lên. Như vậy huyết áp tăng lên, mạch máu căng ra, có thể gây những hậu quả tai hại tới cơ thể.
1 Có sách dịch là thận tuyến tố; adrénaline là chất do hạch thượng thận tiết ra, nó ảnh hưởng tới sự vận chuyển của máu, sự vận động của tim.
Vậy là một cảm xúc đã gây tất cả sự phản ứng dây chuyền đó.
Mặt khác, nếu một cái hạch tiết chất adrénaline mà sưng lên, thì ta có thể hóa ra quạu quọ suốt ngày, không lúc nào vui. Những người chung quanh, trước thái độ đó của ta, phản ứng lại, cũng nỗi quạu, như vậy làm cho cơn giận của ta càng tăng lên, mà các hạch lại càng tiết ra nhiều adrénaline thêm lên. Chất này tiết ra nhiều, mạch máu lại càng tăng, ảnh hưởng có thể tai hại.
Trong trường hợp hạch sưng đó, cũng may mà rất ít khi xảy ra, nguyên do là một bệnh ở cơ thể đã gây sự phản ứng dây chuyền nọ.
Vậy ta thấy rằng tinh thần và cơ thể ảnh hường lẫn nhau, cái nọ kéo cái kia theo một vòng tròn. Trong hai trường hợp mới kể trên, vòng tròn đó là một vòng ác. Khi cơ thể hoạt động điều hòa thì vòng tròn đó là một vòng thiện. Nếu chất adrénaline tiết ra một cách bình thường thì tính tình ta vui vẻ, tinh thần ta minh mẫn; mà nếu tính tình ta vui vẻ, tinh thần ta minh mẫn thì chất adrénaline tiết ra một cách bình thường.
Có lẽ vì cảm xúc ảnh hưởng tới trọn cơ thể mà ta luôn luôn gần như bất giác, gắng sức điều khiển chúng để có thể, nếu không vinh hãnh thì cũng đừng đến nỗi phải xấu hổ vì chúng. Nhưng tại sao lại chỉ biến đổi cảm xúc trong cõi tối tăm của vô thức như vậy? Biến đổi nó một cách xây dựng và giải phóng trong cõi sáng sủa của hữu thức, có phải là hơn không? Phần đông chúng ta thường biến đổi năng lực của cảm xúc một cách không thích đáng, đôi khi có tính cách phá hoại nữa.
Mà chúng ta có bắt buộc phải hoạt động như vậy đâu. Chúng ta có thể dùng khả năng biến đổi đó để phụng sự tình thương và trí tuệ được mà. Chắc ai cũng nhận điều tôi mới nói đó là đúng. Nhưng nếu chỉ mới đồng ý trên nguyên tắc thì chưa đủ.
Chúng ta còn phải thực hiện quy tắc đó nữa, áp dụng nó vào chính bản thân chúng ta, và áp dụng nó vào mọi lúc trong suốt đời chúng ta.
Cái năng lực thúc đẩy cảm xúc của ta, tự nó không thiện cũng không ác.
Cái năng lực mà ta dùng một cách ngu xuẩn, chẳng hiểu gì về thực tế, để hại người khác rồi tự hủy luôn mình, cái năng lực đó cũng y như cái năng lực nó làm cho ta hóa ra thông minh, nhân từ, hữu ích cho người khác và cả cho mình nữa.
Phải có cảm thấy năng lực đó, nhận định đúng đắn về nó rồi ta mới có thể điều khiển lại nó theo những hiểu biết sáng suốt nhất của ta về thể chất, tinh thần và đạo đức.
Trước khi có lý trí thì con người đã bị cảm xúc và bản năng chi phối từ lâu rồi. Về điểm đó, cuốn Man's Presumptuous Brain (Bộ óc tự phụ của con người) của Bác sĩ Ạ.T.W. Simeon phát biểu được nhiều điều mới mẻ. Ông bảo rằng màng óc (cortex), tức bộ phận trung khu của ký tính, của mọi cảm giác, mọi hội ý, mọi suy tư hợp lý, mới phát triển gần đây, còn phần ở dưới cái màng đó, tức bộ phận trung khu của bản năng mới là bộ óc nguyên thủy của loài người. Vậy những bản năng nguyên thủy đó đã có từ khi bắt đầu có sự sống. Nó gây nên những cảm xúc vô cùng mạnh mẻ và có một năng lực vĩ đại. Vụng dùng thì năng lực đó biến thành bệnh tật về thể chất hoặc tinh thần.
Tại nhiều xã hội dã man con người đã hiểu rõ và lợi dụng một cách có hệ thống quy tắc biến đổi năng lực đó. Chẳng hạn khi một dân tộc bán khai nổi điên lên mà hóa hung hăng thì họ la hét nhảy múa, giậm chân, chặt cây... nghĩa là làm những cử động mạnh mẻ, để dẹp cơn thịnh nộ xuống.
Trong xã hội văn minh của chúng ta, chúng ta cũng có khi nổi giận, uất hận, nhưng giáo dục, phong tục thường không cho phép ta phát biểu những cảm xúc đó một cách cuồng loạn. Trong một cuộc hội hợp phụ huynh học sinh hoặc trong một ủy ban chẳng hạn, thình lình có một ông hay bà nào nhảy tưng tưng lên, la hét, giậm chân y như bọn mọi thì coi sao được. Nhưng, theo các nhà bác học thì đại loại, những phản ứng do bản năng của ta trong xã hội văn minh ngày nay cũng không khác gì trong xã hội còn ăn lông ở lỗ.
Cảm xúc của ta phát sinh từ những bản năng nguyên thủy mà nhiều khi ta không biết. Chúng rất mạnh và có một năng lực rất lớn. Nếu ta không nhận chân được năng lực đó, không dùng nó một cách có lợi, thì nó sẽ tự phát ra mà ta không hay. Nó sẽ biến thành tính quạu quọ hoặc bệnh đau bao tử, đau ruột; nó làm cho ta có một thái độ cừu địch ngấm ngầm hoặc gây cho ta sự bải hoải khắp thân thể.
Vụng dùng thì năng lực sẽ phát ra một cách tiêu cực do những chỗ yếu trong cơ thể hoặc trong tâm lý của ta.
Các y sĩ có thể cho ta biết những hiện tượng đó tiếp nối nhau phát hiện ra sao về phương diện tâm lý. Còn chúng ta thì chỉ cần biết rằng nó có phát ra - mà chúng ta có khả năng ngăn cản nó được.
Công việc của chúng ta là tìm ra những cách để biến đổi năng lực do những cảm xúc tiêu cực gây ra thành một năng lực vô hại hoặc hữu ích nữa, biến đổi một cách thích hợp với đời sống văn minh.
Nói cách khác là phải làm sao cho chúng ta thành những nhà chuyên môn và tự nguyện biến đổi năng lực, chứ không phải là những kẻ thụ động, để cho năng lực sai khiến mình.
Trong công việc đó cũng như trong mọi công việc khác, có lý thuyết rồi lại phải có thực hành.
Thuật căn bản trong công việc thực hành đó, là thuật mang nhan đề: "Nghệ thuật biến đổi năng lực". Còn những thuật: "Bạn đâu phải là cái đích mà người ta nhắm", "Trái bánh để đấm", "Bạn nên làm một con vật", "Thổi bong bóng nước" và vài thuật khác nữa chỉ là những qui kết của thuật thứ nhất. Bạn muốn bắt đầu bằng thuật nào cũng được, không cần phải thực hành ngay thuật căn bản, cứ lựa thuật nào thích nhất mà theo.
Do kinh nghiệm riêng của bạn, bạn sẽ thấy rằng những năng lực sáng tạo và phá hoại đều chung một nguồn gốc và đều có thể điều khiển được. Nhưng muốn vậy thì phải thực hành những thuật chỉ trong cuốn này, chứ chỉ đọc và tìm hiểu thôi thì không đủ. Và khi bạn đã thực hành được thì bạn có thể điều khiển đời sống nội tâm cũng như đời sống ngoại viện tới một mức độ cao. Khi ta biết chỉ huy một cách thông minh năng lực đó thì ta có thể tập trung nó một cách xây dựng. Ta có thể dùng khả năng biến đổi năng lực của cảm xúc một cách có lợi cho ta trong mọi vu rắc rối và cơ hội xảy ra hằng ngày.
Muốn đạt mục đích đó thì ta cần nhớ kỹ điều này mà nhiều người thường quên: lúc nào chúng ta cũng là một khoen xích trong một chuỗi biến cố phản ứng lẫn nhau theo dây chuyền. Mỗi người trong chúng ta là sản phẩm của vô số dây chuyền: dây chuyền biến hóa của nhân loại, dây chuyền chủng tộc, dây chuyền di truyền, dây chuyền xã hội ở chung quanh và còn nhiều dây chuyền khác nữa. Không thể tưởng tượng được có biết cơ man nào là biến cố trong đó chúng ta vừa là cái quả của biến cố trước vừa là cái nhân của biến cố sau.
Ta thử tưởng tượng mỗi dây chuyền đó có cả hàng trăm triệu dẫn tuyến cử động trong không gian và thời gian và đều tập trung cả vào một điểm duy nhất, điểm đó là mỗi người trong chúng ta, ngay ở chỗ này và đúng lúc này đây.
Và bây giờ, ta thử xét một dây chuyền thôi trong số những dây chuyền đó, chẳng hạn dây chuyền tâm lý. Nó chằng chịt với các dây chuyền khác, đặc biệt là với các dây chuyền gia đình, giáo dục, văn hóa và dinh dưỡng. Nếu ảnh hưởng được tới dây chuyền tâm lý là chúng ta đã tiến được một bước lớn để cải thiện toàn thể đời sống của chúng ta rồi.
Muốn biết nên ảnh hưởng tới dây chuyền tâm lý đó cách nào cho hợp lý thì ta phải nhớ hai điều này: chúng ta là một cái khoen trong dây chuyền đó; chúng ta có thể thay đổi bản thể của dây chuyền, do đó có thể thay đổi đời sống những người liên quan với ta.
Khi đã nhận định kỹ hai điều đó rồi, ta có thể bắt đầu hành động. Hành động ngay lúc này đi, ở chỗ này đi.
Để bạn dễ hiểu, tôi xin tưởng tượng một thí dụ về một khúc nhỏ trong một dây chuyền. Tôi thí dụ rằng dây chuyền đó có bảy khoen mà tôi là khoen số 7.
Nơi hành động: vùng ngoại ô một châu thành lớn.
Giờ hành động: Một buổi sáng sớm.
1.- Bên cạnh một cái cổng một căn nhà ở ngoại ô có một chậu trồng vân anh (fuchsia), rất đẹp. Một thanh niên lái xe gắn máy, chạy qua rầm rầm, liệng tờ nhật báo vào bực cửa mỗi căn. Tới trước căn nhà trồng vân anh đó, hẳn tính sai và tờ báo rớt mạnh đụng vào chậu vân anh, làm gẫy mất mấy cành và rụng rất nhiều bông. Không ai thấy việc đó mà chính người giao báo cũng không ngờ như vậy.
Thế là đã tạo thành cái khoen đầu cho dây chuyền. Đúng ra chỉ là một việc lỡ tay, vô tình không có ác ý, do đó mà không có ý nghĩa gì cả. Nhưng rồi hậu quả ra sao?
2.- Vài phút sau, ông X. chủ căn nhà, ra nhặt tờ báo.
Ông là hạng người ra sao?
Ông vốn hãnh diện về chậu bông đó lắm, nay thấy bông rụng, cành gẫy như vậy thì trong lòng ông ra sao?
Ông sẽ phản ứng lại cách nào?
Ông cúi xuống lượm tờ báo và thấy cây vân anh gẫy. Thế là tiêu tan nỗi vui, nỗi hãnh diện, kết quả của mấy tháng cặm cụi tưới bón, săn sóc từng tí - tiêu tan hết! Ông ta tự nhủ: "Quân vô lại nào đó đã cố ý phá hoại đây". Rồi nổi điên lên, tím mặt lại, ông vô nhà. Bà vợ thấy vậy, ngó ông như có ý dò hỏi. Ông bèn mạt sát kịch liệt tất cả bọn con trai, đặc biệt là thằng bé ở trước cửa. Ông chắc chắn rằng thằng nhãi con mất dạy đó đã cố ý bẻ bông của ông. Bà vợ hỏi: "Làm sao mình biết chắc được rằng chính nó bẻ?" Ông hỏi vặn lại: "Không phải nó thì ai vào đó?". Rồi ông tiếp tục càu nhàu rằng ông Y, cha đứa nhỏ đó, lúc nào cũng gây phiền lụy cho người khác. Đúng là cha nào con nấy.
Vừa chua chát vừa gắt gỏng, ông X đi lại tiệm thuốc của ông để mở cửa tiệm.
3.- Nhưng chẳng may, ông Y, cha đứa nhỏ bị nghi ngờ, hôm đó vô tiệm thuốc của ông X để mua một điếu xì gà1. Ông X không nói gì về chậu vân anh và về đứa con ông Y. Nếu ông nói ra thì ông sẽ biết rằng đứa nhỏ đó đã đi nghỉ mát từ hai bữa trước rồi. Ông không nói ra mà chỉ mỉm cười một cách rất xã giao của giới buôn bán và tự hãnh diện rằng mình đã tự chủ được. Nhưng nỗi bực tức mà ông cố nén cũng biểu lộ ra một cách khéo léo được. Ông vốn ngay thẳng mà sao hôm đó vô ý thối tiền lầm cho ông Y mà không hay. Sự lầm lẫn đó lại có lợi cho ông, mới là rắc rối!
1 Ở Mỹ, các tiệm thuốc còn bán cả các đồ giải khát, thuốc hút, sách báo v.v...
4.- Về tới nhà, ông Y mở ví ra đưa tiền cho bà vợ mới thấy rằng mình đã bị thiệt. Nghĩ tới cái nỗi phải trở lại tiệm thuốc, bắt ông X phải tính lại, ông bực mình và nổi quạu. Ông trút cả cơn giận lên đầu bà vợ, chua chát rầy bà rằng quá phung phí tiền nong.
5.- Bà Y ra chợ mua vạt, bà phải mua nhiều thứ, nhất là một chiếc xú-chiêng.
6.- Khi đeo thử, nhìn trong gương bà không vừa ý về hình dáng của mình và về chiếc xú-chiêng; hai cái đó đủ cho bà bực mình rồi, lại thêm chuyện ông chồng phàn nàn lúc nãy về ông chủ tiệm thuốc, rồi giận cá chém thớt, bất công với bà, nhất là thêm nỗi lo lắng về vấn đề tiền nong nữa. Tất cả những cái đó làm cho bà nỗi quạu, trút cơn thịnh nộ vào cô bán hàng, vì cô không biết kiếm cho bà được một chiếc xú-chiêng vừa ý.
7.- Cô bán hàng đó chính là tôi.
Lúc đó phản ứng của cái dây chuyền tiêu cực đó truyền tới tôi. Nguyên do chỉ tại một cậu thanh niên vui vẻ đi giao báo mỗi buổi sáng sớm để kiếm thêm tiền tiêu vặt. Rồi từ khoen nọ tới khoen kia, phản ứng truyền lần lần tới tôi, làm cho tôi thấy bất mãn, thấy một năng lực mạnh mẽ, tiêu cực nhắm thẳng vào tôi. Có thể rằng bà khách hàng của tôi bất bình về hình dáng của bà, về các kiểu xú-chiêng bán ở tiệm, hoặc về một cái khác, nhưng lúc này đây thì, rõ ràng là bà quạu với tôi. Tôi có thể hành động cách nào bây giờ?
Tôi thấy có bốn cách:
a) Làm bộ là không thấy bà ta quạu. Theo cách này thì một vài bắp thịt của tôi căng thẳng, trong cơ thể tôi sẽ có một vài sự biến đổi hóa học, mà tôi không nhận thấy, cũng không thể điều khiển được. Như vậy là tôi tự dối tôi về phương diện tâm lý.
b) Tôi có thể bảo thẳng vào mặt bà khách hàng rằng đi tiệm khác mà mua.
c) Tôi có thể nhã nhặn với bà ta.
d) hoặc có thể nhận ra rằng cái năng lực tiêu cực đó đã truyền tới tôi thì nên biến đổi nó cách nào có lợi cho mình.
Hành động theo bốn cách đó thì sẽ xảy ra như vầy:
a) Theo cách thứ nhất là phủ nhận sự thực. Như vậy nhiều lần, thành thói quen thì có thể có những hậu quả tai hại về cảm xúc và thể chất, mà rồi sinh ra những bệnh tinh thần. Với lại, phủ nhận sự thực thì làm sao có thể đương đầu với nó được?
b) Theo cách thứ nhì thì tôi được hả giận, thỏa lòng một lúc đấy, nhưng rồi có thể có hai hậu quả khó chịu: trước hết là hậu quả tới công ăn việc làm và tới tiếng tăm của tôi (khách hàng sẽ ngán tôi); sau nữa là hậu quả tới bà khách hàng: bà đã quạu sẵn rồi, nghe tôi trả lời như vậy, sẽ ra sao đây?
c) Nếu thật tình tôi không phật ý chút nào cả, nếu tôi "nhã nhặn" với bà ta một cách tự nhiên, không tự cho vậy là khổ nhục, nếu huyết áp của tôi không đột nhiên tăng lên mà các bắp thịt của tôi cũng không co lại, nói cách khác là nếu tôi thực tình hiểu rằng bà ta không cố ý làm nhục tôi mà tôi cũng chẳng lấy vậy làm tủi thì thái độ nhã nhặn của tôi sẽ có lợi cho cả hai người, và thái độ đó quả là một giải pháp tốt. Nhưng khốn nổi rất ít khi con người có được một thái độ như vậy.
d) Bây giờ đến cách thứ tư: áp dụng quy tắc biến đổi năng lực. Làm sao biến đổi được? Một năng lực tiêu cực đã truyền tới tôi. Tôi đã tập bắt lấy năng lực đó như bắt một trái banh. Rồi tôi biến đổi năng lực đó và lợi dụng nó để đặt một mục đích mà tôi đã lựa.
Muốn vậy phải tập luyện lâu. Và đó là mục tiêu của thuật: "Bạn đâu phải là cái đích mà người ta nhắm". Thế giới đầy những năng lực phóng túng và ta phải học cách dùng nó trong việc sáng tạo.
Tạo được một nghệ phẩm là biết dùng năng lực trong việc sáng tạo. Có một hành động hoặc một cảm xúc gây được một chút thiện bất kỳ theo hướng nào trong hoàn cảnh nào, tới trình độ nào, cũng là biết dùng năng lực trong việc sáng tạo. Làm cho một em bé đang ủ rủ được nở một nụ cười tươi tắn; hoặc xây cất được một cái đập đẹp đẽ, kiên cố; hai việc đó tuy ở hai bình diện khác nhau mà cũng chỉ là một, chỉ là dùng năng lực để sáng tạo.
Khi ta thấy một người nổi giận đến run lên, hoặc tràn trề một niềm vui, thì ta biết ngay rằng người đó đương tiêu dùng biết bao năng lực vì những cảm xúc đó. Số lượng năng lực dồn nén trong khi ta do dự, cũng lớn lắm mặc dầu ta không rõ ra được ngay.
Bạn có thể thí nghiệm lấy mà xem. Dễ lắm. Bạn úp hai lòng bàn tay vào với nhau, rồi đưa ra trước mặt, cách mặt bạn độ ba bốn phân. Rồi dùng tận lực, bạn ép bàn tay trái vào bàn tay mặt và cả bán thân bên mặt để chống lại sức ép đẩy của bàn tay trái. Làm như vậy trong hai ba phút, đem hết bán thân bên đây chống lại với bán thân bên kia, bạn sẽ thấy kiệt lực. Về phương diện tâm lý, cũng có sự chống đối gay go, như vậy mỗi khi bạn xung đột với chính bạn và không biết phải quay về hướng nào, phải hành động ra sao. Bạn tiêu phí năng lực để cho một phần nửa của bản thân chống với phần nửa kia. Như vậy thì trách chi mà bạn chẳng thường thấy mệt. Đôi khi thói quen tự chống đối với mình đó thành một bệnh kinh niên và bạn không còn quyết định gì được nữa. Sự mệt mỏi còn nhiều nguyên nhân khác nhưng nguyên nhân đó thông thường nhất.
Một trường hợp dùng nghị lực để chống đối với mình, hủy hoại mình một cách kinh khủng nhất, là chiến tranh; vậy mà trong lịch sử nhân loại, chiến tranh đã là một cơ hội xã hội cho nhiều dân tộc. Nhờ chiến tranh mà những bản năng hung hăng của các dân tộc đó mới có dịp phát ra, mà họ hết thấy chán nản. Một chú thợ tầm thường nhất trong một nhà máy nào thời chiến, cũng tự hào là hy sinh cho quốc gia, phụng sự công lý. Thực đáng buồn mà nhận thấy rằng luôn luôn trong thời chiến, số người tự tử giảm đi.
Nếu có một chiến tranh hạch tâm thì chiến tranh đó sẽ không gây được những cái thú như chiến tranh cổ điển: binh sĩ không còn hãnh diện "một hai, một hai" nữa, không còn kèn trống, không còn anh hùng nữa. Cả hai bên đối thủ sẽ đều bị tận diệt y như những bầy mối trong hang bị hun khói vậy, bị tiêu diệt vì một thứ khí giới kinh khủng mà chúng ta phải đổ biết bao mồ hôi kiếm tiền để chế tạo, và tự lấy làm vinh hạnh đã chế tạo được nó.
Khí giới đó là một cách biến đổi năng lực mạnh nhất mà loài người đã phát minh ra được. Phương pháp của tôi không làm kinh động các bạn như trái hom H đâu, những ai biết thực hành nó thì cũng sẽ thấy công hiệu, công hiệu một cách khác và ở một mức khác, chứ không giống trái bom H. Nó sẽ chỉ cho các bạn thu thập số năng lực vĩ đại thả lỏng trong đời sống hằng ngày rồi điều khiển năng lực đó để tạo một đời sống tốt đẹp hơn, hoàn thiện hơn, chứ không phải để tạo cảnh chết chóc thê thảm.