6 NHẢY MÚA THEO TIẾNG NHẠC -
BẠN vô phòng riêng của bạn: khóa cửa lại, quay một bản nhạc mà bạn thích. Cởi hết quần áo ra. Rồi nhảy múa.
Như vậy trong một giờ, bán lại trút bỏ được hết từ quần áo, cảm xúc tới tâm trạng.
Thuật này có vẻ lố lăng. Tôi biết rằng nhiều người không có thói quen khóa cửa phòng lại rồi nhảy múa theo lối đó. Nhưng xin bạn đừng ngượng nghịu, e lệ, cứ gạt bỏ tập tục đi mà thực hành thuật tôi chỉ, vì nó sẽ cho bạn thấy qui tắc vững vàng mà lại rất có lợi.
Bạn giải phóng cơ thể bạn khỏi mọi sự hạn chế, cấm chỉ, cho nó được hoàn toàn tự do, thong thả để cảm thấy âm nhạc, cử động theo âm nhạc, hòa đồng với âm nhạc.
Vì không phải là một hoạt động nghệ thuật nên bạn chẳng nên tự phê phán, chẳng cần biết nhảy múa có khéo không, cử động có đẹp không. Quên cái gương đi, hoặc nếu không quên được thì bao nó lại. Đừng sửa chữa những cử động của bạn, đừng nghĩ tới nó, đừng tưởng tượng nó thế này hay thế khác. Đừng so sánh, đừng đánh giá, đừng phê phán.
Mục đích không phải là nghệ thuật. Mục đích là tự giải thoát mình.
Dù bạn mười chín hay chín chục tuổi, dù bạn cân năm chục hay trăm rưởi kí lô, dù cử động của bạn đẹp đẽ hay vụng về, uyển chuyển hay cứng ngắc thì cũng mặc. Nhảy múa đi.
Có phải bạn nhảy múa cho người khác coi đâu. Cũng chẳng phải cho chính bạn nữa.
Bạn nhảy múa từ trong thâm tâm, "nhảy múa những tình cảm" của bạn, đặc biệt là những tình cảm bị dồn ép. Những điều gì muốn nói mà không thể nói với cha mẹ, vợ con, bạn bè, những điều gì không thể thú với ông mục sư, với nhà phân tâm được, những điều gì không thể tự nhủ với mình được, thì đem hết ra mà "nhảy múa".
Khi cởi bỏ quần áo, bạn nên tự nhủ, nên nghĩ, nên cảm thấy rằng bạn đương trút hết những ý nghĩ, tình cảm, câu thúc, bổn phận, sợ sệt, tủi nhục mà bạn đã bắt buộc phải nhận. Nhiều ý nghĩ và câu thúc đôi khi cần thiết và có ích, nhưng không luôn luôn như vậy và không phải tình cảm, câu thúc nào cũng vậy. Trong khi nhảy múa, ban trút hết những câu thúc đó đi.
Bạn sẽ là chính mình.
Bạn phải là chính mình - trút bỏ được hết những cái gì không phải là chính mình, và chỉ có một mình, không liên lạc với ai nữa, trong lúc đó.
Khi cởi bộ áo ngoài ra, bạn tưởng tượng là đương trút bỏ địa vị xã hội của bạn đó. Có lẽ bạn ưa địa vị đó, thích nhiệm vụ của bạn trong xã hội. Nhưng mặc, cứ liệng nó đi.
Khi cởi cái áo trong, bạn cũng liệng hết những thói lịch sự mà bạn đã quen mù quáng chấp nhận. Trong đám đông, nó ích lợi lắm, nhưng bây giờ đây, bạn sửa soạn nhảy múa thì liệng hết nó đi giùm tôi.
Khi cởi thêm nữa, bạn liệng luôn cái mặt nạ của bạn đi, liệng bỏ cái hình ảnh của bạn mà bạn phô cho người khác thấy đó. Nó có thể là một mặt nạ anh hùng che một nỗi thất vọng, hoặc một vẻ mặt thân ái che những tình cảm nghiêm khắc, một nụ cười gượng, một sự chịu nhục mà căm hờn - nó là gì thì gì, bạn cũng cứ liệng cả đi.
Khi cởi một y phục cuối cùng thì bạn liệng nỗi sợ sệt, mắc cở, ngu xuẩn mà những kẻ không hiểu gì về tình ái, tình dục đã gây trong tâm trạng bạn. Liệng nốt những cái đó đi trước khi nhảy múa.
Nếu bạn đau khổ vì cô độc thì cứ để cho cơ thể của bạn cảm thấy sự cô độc. Nếu bạn căm hờn hoặc sợ sệt hoặc giận đến phát điên lên thì cứ để cho các thế báo của bạn cảm thấy những cái đó. Nhờ nhảy múa, bạn sẽ tống khứ được tất cả những tình cảm khó chịu hoặc đau xót.
Nếu những tình cảm đó biến thành những con người, vẻ mặt, màu sắc mà bạn ghét thì cứ nhìn thẳng vào chúng. Chúng ám ảnh bạn ư? Thì nhảy múa để đuổi chúng đi. Nhảy múa cho chúng văng ra, văng thật xa ra.
Nếu bạn là một người tàn tật thì bộ phận nào còn cử động được, cứ cử động như tôi chỉ ở trên. Nếu bạn là một người hoàn toàn tê liệt thi vận động bằng tưởng tượng. Đặt một tên cho cuộc nhảy múa rối lựa bản nhạc. Rồi nhắm mắt lại, tưởng tượng rằng mình đang nhảy múa, tiến, lùi, vung chân này, đá chân kia, để cảm thấy máu dồn dập trong huyết quản. Nhảy múa xong rồi, mở mắt ra bạn sẽ thấy vui vẻ hăng hái hơn, tự chủ hơn, cơ thể dễ chịu hơn nhiều.
Dưới đây là một bản liệt kê các tình cảm mà chúng ta thế nào cũng có lúc cảm thấy. Xin bạn lựa lấy một tình cảm mà đặt tên cho cuộc nhảy múa của bạn. Nếu bạn tìm ra được một tên khác thì càng tốt.
Tên các vũ khúc:
Tôi là xương sống của thế giới mà không ai biết.
Tôi sợ nhưng không muốn cho người khác biết.
Tôi sợ nhưng cứ tự dối mình là không sợ.
Tôi tưởng tượng ra rồi sợ.
Tôi ăn miếng trả miếng.
Tôi phải phong lưu như ông bà hàng xóm.
Tôi ghét người mà tôi yêu.
Tôi muốn cho, cho, cho nhưng không biết cho cách nào.
Tôi núp ở phía sau tôi.
Tôi núp sau cái phần hung ác, quỉ quyệt của tôi.
Tôi núp sau cái phần nhân từ, thanh cao của tôi.
Tôi mệt quá.
Tôi không bắt buộc phải sống như bà hàng xóm (riêng về phụ nữ).
Hoặc những tên dưới đây:
Sợ sệt - cô độc - bất công - nhân ái - giận dữ - nhục dục - muốn ăn cắp - muốn cho - lãnh đạm - muốn an ủi - muốn làm điều ác - căm hận - do dự - thiếu nghị lực - không diễn tả được ý của mình.
hoặc:
Tôi muốn yêu; tôi muốn được yêu.
Khi lựa hoặc đặt một tên cho cuộc nhảy múa, bạn phải giải phóng cái phần tự do nhất trong bản ngã của bạn và đừng cãi lại nó, mà phải nghe lời nó.
Nếu bạn muốn trục xuất một tình cảm khó chịu thì phải nhảy múa cho tới khi nào nó không còn làm cho bạn bực bội nữa về tâm lý cũng như về sinh lý.
Nếu bạn thích một tình cảm cao đẹp nào nó làm cho đời bạn phong phú thêm lên, hoàn thiện, sung sướng thêm lên, thì bạn cứ nhảy múa nó đi, để cho nó xâm chiếm tâm hồn bạn. Nuôi tình cảm đó, cho nó đâm bông. Vũ khúc và âm nhạc sẽ là ánh nắng và giọt nước nuôi tình cảm đó, cái bông đó.
Trong khi nhảy, nên thay nhịp như sau:
Bất kỳ vào một lúc nào đó - ngừng lại thình lình.
Đứng hay ngồi trơ trơ như một tượng đá.
Toàn thân cứng lại, cứng nữa, nữa. Nghĩ tới mỗi bộ phận của cơ thể, lấy gân làm cho nó cứng đơ lại.
Cứng đơ như vậy càng lâu càng tốt.
Đừng thở. Cơ thể bạn đã cứng ngắc rồi, không còn thở được nữa.
Nó cứng đến nỗi không còn có thể cử động được nữa - tuyệt nhiên không cử động được nữa.
Khi nào thấy chịu hết nổi thì cơ thể của bạn đã hoàn toàn cứng, đòi phải được cung cấp dưỡng khí, thì lúc đó bạn duỗi hết ra!
Bạn sẽ thấy thoải mái lạ lùng, sẽ thấy thở được là một điều sung sướng lạ lùng, bạn sẽ mang ơn tạo hóa cho mình thở được.
Làm lại như vậy nhiều lần trong khi nhảy. Nhớ kỹ rằng mỗi lần ngưng thì phải làm sao cho toàn thân bạn cứng ngắc như một khối đá, không hề nhúc nhích.
Tôi gần có thể cam đoan với bạn rằng làm đúng theo phương pháp của tôi thì khi duỗi ra, sẽ thấy thân thể thoải mái, khoan khoái lạ lùng.
Tóm lại:
Lựa tên cho cuộc nhảy múa.
Lựa bản nhạc.
Theo điệu nhạc mà cởi lần lần quần áo ra. Mỗi lần cởi thì liệng bỏ đi một sự câu thúc, một tập tục, một mặt nạ mà chính bạn hoặc người khác bắt bạn phải đeo.
Mỗi chiếc quần áo tượng trưng một cái gì đó, cởi nó là cởi một tình cảm nào đó.
Rồi nhảy múa. Điệu nhạc, tình cảm và thân thể của bạn hòa với nhau thành một. Cảm thấy cái gì thì nhảy cái đó. Cảm thấy cái gì tưởng tượng mình là cái đó. Bạn nhảy cho bạn. Nếu bạn muốn ca thì cứ ca. Nếu muốn la hét, tụng niệm rên rỉ thì cứ la hét, tụng niệm, rên rỉ. Đó là cuộc khiêu vũ và sự sáng tạo - tự giải thoát của bạn.
Xin lưu ý: nếu bạn không được rảnh trọn một giờ thì cứ để nguyên quần áo mà nhảy múa trong vài phút. Khi sắp phải làm một việc cần có những cử động, một thái độ nghiêm trang, giữ ý; khi sắp dự một cuộc lễ long trọng hoặc một hội kiến khó khăn thì bạn nên dùng thuật nhảy múa theo tiếng nhạc đó. Trước khi dự một dạ hội hoặc đi chơi với ai, cũng nên nhảy múa như vậy cho tinh thần tỉnh táo, thoải mái, nét mặt đẹp đẽ, vui tươi lên.
Nếu bạn chịu gắng sức thì thuật này tất hiệu nghiệm.
Bạn nên đọc cuốn này chút chút một thôi. Thực hành kỹ lưỡng một thuật một còn hơn là đọc cả chục thuật.