← Quay lại trang sách

8 NGHỆ THUẬT BIẾN ĐỔI NĂNG LỰC -

NĂNG lực tự nó không xấu, cũng không tốt. Nó hóa xấu hay tốt là tùy cách ta dùng. Và ta có thể dùng nó vào việc ác cũng như vào việc thiện. Nghệ thuật sống chỉ là nghệ thuật dùng năng lực một cách thông minh và xây dựng. Thuật chỉ trong chương này sẽ giúp bạn biến đổi năng lực - biến đổi một sức mạnh không tốt không xấu, hoặc một sức mạnh dùng bậy thành một sức mạnh hữu ích do minh trí và thiện ý điều khiển.

Tôi sẽ chỉ cho bạn cách biến đổi năng lực bằng một hành động có ý thức. Vì vậy mà mới đầu bạn có thể cho rằng thuật này khó hơn những thuật như: "Trái banh để đấm". "Thổi bong bóng nước". "Bạn đâu phải là cái đích mà người ta nhắm" và vài thuật nữa, nó trực tiếp biến đổi năng lực thành một hoạt động về thể chất gồm năm giai đoạn mà giai đoạn đầu là cơ sở của những giai đoạn sau. Trong giai đoạn đầu, bạn phải nhận thức được rằng năng lực là một sức mạnh căn bản tràn trề trong người bạn và chung quanh bạn.

Có thể rằng bạn phải tập trung sức tưởng tượng vào điều đó để hiểu nó; cũng có thể bạn chẳng cần gắng sức gì cả mà tự nhiên giác ngộ. Gặp một lúc quan trọng trong đời, chúng ta thường tự nhiên giác ngộ được như vậy.

Thi sĩ Wordsworth đã tả cảm giác lúc đó như sau:

..... một cảm giác cao cả tuyệt vời,

Cảm giác có một cái gì neo chắc hơn nhiều,

Nó bàng bạc trong ánh sáng hoàng hôn,

Trên mặt biển bao la, trong không khí mát mẻ,

Trên vòm trời xanh thẳm và trong tâm linh con người.

Mục đích thuật này là giúp bạn đạt được cái kinh nghiệm mà Wordsworth đã diễn trong những vần tuyệt diệu đó. Đây, cách làm như sau:

Lựa một nơi yên ổn, để ngồi một mình, không bị ai quấy rầy. Đọc nhiều lần những lời chỉ dẫn của tôi cho tới khi nào hiếu kỳ. Ở cuối chương, tôi sẽ tóm tắt những lời chỉ dẫn đó cho bạn dễ học thuộc lòng.

Bạn nhận thức cho được cái năng lực căn bản ở trong cơ thể bạn và chung quanh bạn.

Nghĩ tới năng lực thanh khiết của mặt trời, biển cả, không khí, nước và cả của đất nữa.

Bạn tưởng tượng có biết bao năng lực thanh khiết tập trung vào một đóa hoa nhỏ, vào một trái cây, vào một hột giống có thể gây được cả một khu rừng.

Bạn thích những vẻ đẹp thiên nhiên nào nhất? Thích núi? Thích biển? Hay những cử động uyển chuyển của một con vật nào đó ở trạng thái thiên nhiên? Thích cái gì thì bạn nghĩ tới cái vẻ đẹp của nó. Để cho hình ảnh của nó xâm chiếm tâm hồn bạn. Nghĩ tới cái năng lực thuần khiết chứa trong vật đó.

Bạn cảm cho được cái sinh lực vô biên cuồn cuộn trong người bạn và chung quanh bạn. Cảm thấy nó trong bắp thịt, trong dòng máu, trong tất cả cơ thể của bạn. Để nó chứa chan trong người bạn. Bạn hòa đồng với nó cho tới khi nó với bạn chỉ là một.

Trong giai đoạn đầu, mục đích không phải là hiểu mà là cảm thấy năng lực. Có thể bạn cảm thấy liền, cũng có thể bạn phải mất một thời gian thực hành rồi mới cảm thấy được. Giai đoạn đầu đó, tự nó cũng tạo được nhiều năng lực cho bạn rồi. Bây giờ đến lúc bạn nghĩ tới kinh nghiệm riêng của bạn.

Bạn sống lại một lúc bạn thấy chứa chan năng lực, sinh lực, một lúc sung sướng nào đó.

Bạn nhớ lại một lúc rất vui, hòa hợp với chính mình, với vạn vật, một lúc mà bạn thấy nhiều năng lực sáng tạo mạnh mẽ. Có thể rằng lúc đó là một lúc dạo chơi trong rừng hay trên bờ biển, hay là lúc bạn thi đấu hoặc thắng một cuộc đua nào: làm được một việc khó khăn mà người khác biết hoặc không biết. Cũng có thể là lúc bạn mới ăn một trái cây tuyệt ngon - hoặc lúc bạn đợi một tình nhân và biết rằng sắp được hưởng những phút rất vui. Cũng có thể là lúc bạn chẳng làm gì cả, chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả, mà tự nhiên thấy trong cơ thể tràn trề năng lực một cách kỳ diệu.

Sống lại kinh nghiệm của bạn đi, sống lại lúc mà sinh lực bạn dồi dào như vậy.

Sống lại đầy đủ lúc đó.

Rồi bây giờ nghĩ tới liền một lúc mà năng lực của bạn có tính cách phá hoại.

Có thể là một lúc bạn bị thương hoặc thấy ai bị thương, một lúc mà bạn mất một vật quí giá, một lúc bạn nổi giận với mình hoặc với người khác, một lúc bạn có những tin tưởng hắc ám, những cảm xúc xấu xa.

Lựa một trong những lúc đó.

Sống lại lúc ấy.

Phải cảm thấy nó. Chỉ nhớ lại suông thì không đủ.

Phải cảm thấy năng lực phá hoại đó kích động bạn cũng như lúc này cảm thấy năng lực sáng tạo tràn ngập bạn.

Để cho cảm giác đó dâng lên lần lần; hoặc thình lình tràn ngập bạn.

Sống lại từ phút đầu đến phút cuối, lúc mà năng lực phá hoại tới cực điểm.

Khi bạn đã cảm thấy đầy đủ ba hình thức đó của năng lực: hình thức chung, không của riêng ai; hình thức sáng tác của riêng bạn; hình thức phá hoại của riêng bạn, thì bạn có thể qua giai đoạn thứ tư. Bạn thay đổi giai đoạn hai và ba luân phiên nhau.

Một lần nữa, bạn để cho năng lực sáng tạo tràn ngập bạn.

Rồi tức thì, qua giai đoạn ba, để cho năng lực phá hoại kích động bạn.

Đắm mình trong cảm xúc sung sướng, rồi chuyển qua liền giai đoạn ba: đắm mình trong cảm xúc xấu xa.

Tôi nhắc lại, phải cảm thấy đầy đủ, từng chi tiết, từ những cảm xúc tinh thần tới những cảm xúc thể chất, chớ đừng nhớ suông.

Muốn dễ làm được như vậy, có lẽ bạn phải tập "nhìn" những màu phản nhau: trắng với đen, hoặc xanh với đỏ. Bạn nhìn kỹ màu trắng. Rồi tưởng tượng thật mau màu đen hoàn toàn. Cũng làm theo cách đó với các thanh âm phản nhau: chát chúa và êm đềm.

Bây giờ bạn cảm thấy một cách luân phiên, hai lúc phản nhau đó: lúc sung sướng và sáng tạo - cảm đầy đủ nhé!; rồi lúc đau khổ và phá hoại - cũng cảm đầy đủ nhé, cả về thể chất lẫn tinh thần.

Tập như vậy cho quen, để có thể tâm trạng này nhảy liền qua tâm trạng khác được. Phải thay đổi những cảm giác phản nhau đó một cách thật mau, từ cái cực tốt qua cái cực xấu; chỉ nhớ suông chuyện cũ thì không ích gì, phải cảm thấy như lúc chuyện đương xảy ra mới được.

Làm lại giai đoạn thứ tư. Đu qua đu lại từ hai thái cực đó của năng lực: sáng tác với phá hoại, tốt với xấu.

Rồi bây giờ, làm thật mau, dùng ý thức điều khiển tất cả bản thể của bạn, rút ra hết những tình cảm tốt trong giai đoạn hai và những tình cảm xấu trong giai đoạn ba - để cho bản thể bạn chơi vơi trong một thứ năng lực thuần túy, không phải riêng của bạn, một thứ năng lực vô ngã, như trong giai đoạn đầu.

Khi làm như vậy, bạn phải có ý thức rõ ràng rằng mình rút ra cái xấu lẫn cái tốt ra để cho năng lực vô ngã căn bản đó tràn ngập bạn.

Thực hành được đúng như vậy, bạn sẽ thấy rằng bạn đã khuếch sung một khả năng kỳ dị để điều khiển đời sống nội tâm và ngoại giới của bạn.

Tôi xin tóm tắc lại những giai đoạn đó để bạn dễ học:

Bạn cảm thấy năng lực thuần túy.

Bạn cảm thấy năng lực sáng tạo của riêng bạn.

Bạn cảm thấy năng lực phá hoại của riêng bạn.

Rồi thay phiên nhau, cảm thấy rất mau:

Năng lực sáng tạo của riêng bạn,

Năng lực phá hoại của riêng bạn,

Làm lại giai đoạn tư đó rồi làm lại rất mau giai đoạn một.

Nhớ kỹ rằng cuối thuật này, phải làm lại giai đoạn một: năng lực căn bản.

Nếu ngày nào cũng tập thì bạn có thể thành MỘT NHÀ ĐIỀU KHIỂN NĂNG LỰC CÓ Ý THỨC VÀ THÔNG MINH.

Trong đời sống hằng ngày, đương lúc làm việc, xin bạn ngừng lại: rồi bỏ ít phút để thí nghiệm - cảm thấy - năng lực vô ngã thuần túy.

Cảm thấy nó.

Và bạn sẽ thấy rằng "Năng lực là nguồn vui vô tận".

Nếu bạn chịu gắng sức thì thuật này tất hiệu nghiệm.

Trong đời sống hằng ngày ta thường phải nén cảm xúc; như vậy bất tiện và có thể nguy hiểm; nếu không nén mà nói toạc ra tất cả những ý nghĩ, cảm xúc của mình thì lại tàn nhẫn quá.

Nhưng khi ngồi một mình, làm những thuật trong cuốn này thì không ngại gì cả, bạn cứ tha hồ cảm thấy, cảm thấy tất cả những cảm xúc của bạn, cảm thấy tới cùng cực đi.