16 Y NHƯ THỂ LẦN ĐẦU hay là: - mỗi ngày năm phút tiếp nhận cái đẹp
ĐÂY là một thuật mỹ cảm - để cảm thấy cái đẹp. Khi bạn có thể làm theo thuật này dù chỉ vài giây thôi, bạn thấy một cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng, tự do lạ thường. Nếu bạn lại tập cho thành một thói quen thì bạn sẽ nhập bọn với một hạng người cực kỳ tiến bộ, văn minh. Đời sống của bạn càng giả tạo, vội vàng, thiếu phong vận bao nhiêu thì thuật càng có ích cho bạn bấy nhiêu.
Nó tạo cho bạn một nỗi vui thuần túy.
Mà muốn thực hành, bạn chỉ cần mỗi ngày năm phút thôi. Bạn có chút thì giờ đó để thí nghiệm chứ?
Loài người khát khao cái đẹp cũng như khát khao tình yêu. Nhiều khi chúng ta không biết rằng mình khát khao cái đó. Trong cái thế giới mà đời sống bận rộn giả tạo này, đi ra khỏi nhà là bị kẹt xe, trang hoàng thì toàn là bông giả, chúng ta không được hưởng những khoan khoái thuần túy của ngũ quan nữa, riết rồi không thấy rằng mình thiếu thốn những cái đó nữa.
Các nhà bác học, các tâm lý gia, các nghệ sĩ đã nghiên cứu nhiều về tình trạng cảm giác suy nhụt và về cách luyện cho nó mẫn nhuệ lên. Có một liên quan mật thiết, bí mật giữa tâm trạng và những cảm giác của ta. Người ta diễn giảng ở các trường đại học, đã nghiên cứu trong các phòng thí nghiệm, đã tìm các phương thuốc, dùng cả tới cách nhịn đói, mọi lễ nghi tôn giáo - phải, người ta đã dùng mọi cách đó để nghiên cứu những phản ứng của ngũ quan khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, và nghiên cứu cách cơ thể ta phản ứng với những phản ứng đó ra sao, người ta viết biết bao pho sách dầy về những nghiên cứu mê hoặc đó.
Ở đây, bạn và tôi, chúng ta không lý thuyết mà thực hành. Thuật của tôi không bắt bạn phải nhịn đói, cũng không bắt bạn phải uống thuốc, phải theo học mấy năm ở Đại học, không phải thí nghiệm trong các phòng thí nghiệm. Bạn chỉ cần chú ý mỗi ngày năm phút để nghe ngũ quan của bạn.
Nhưng tôi yêu cầu bạn một điều: đừng suy nghĩ, đừng diễn tả, đừng so sánh. Quên ý nghĩa của các tiếng ấy đi. Bỏ rơi những tiếng đó ở giữa đường để tiến sâu vào thế giới của cảm giác thuần túy.
Bạn có thể lựa bất kỳ cái đẹp nào mà bạn thích, miễn nó phải tự nhiên. Lựa một cái đẹp ở ngoài tâm trạng của bạn, không liên quan gì tới ký ức và tưởng tượng của bạn. Bạn quyết tâm tiếp nhận cái đẹp mỗi ngày năm phút, do một trong ngũ quan làm trung gian.
Mới đầu, xin bạn chỉ để ý tới một trong ngũ quan thôi: chỉ để ý tới vị giác - hoặc xúc giác - hoặc thính giác - hoặc thị giác - hoặc khứu giác. Nếu có thêm một vài cảm giác nào len lỏi vào thì đừng cố ý xô đẩy nó ra, mà cũng đừng để ý tới nó: cứ để mặc kệ nó đấy. Chú hết ý vào cái cảm giác độc nhất mà bạn đã lựa để tiếp nhận nó.
Đây, bạn làm theo như vầy:
Lựa cái đẹp mà hôm nay bạn muốn tiếp nhận.
Đuổi hết những ý tưởng khác lởn vởn trong óc bạn đi.
Đừng gọi tên, đừng diễn tả, đừng phân loại gì cả.
Đừng liên tưởng tới những cái đẹp khác trong dĩ vãng hay trong tương lai.
Chỉ cần tiếp nhận cái đẹp, bấy nhiêu đủ rồi, nó ra sao thì tiếp nhận nó như vậy.
Chẳng hạn, hôm nay bạn lựa một vị mà bạn thích, vị trái táo. Bạn cắn vào trái táo. Thưởng thức cái vị của nó mà đừng nghĩ tới một trái táo khác bạn đã ăn hồi trước. Chỉ thưởng thức cái vị của trái táo đương ăn thôi.
Hoặc nếu bạn muốn hưởng cái đẹp qua trung gian của khứu giác thì xin bạn hít hương thơm của cái bông hoa. Hít nó mà đừng nghĩ rằng bông đó thơm nhất, dịu nhất, đẹp nhất. Đừng tả, đừng so sánh, đừng đo lường. Để cho hương thơm nhập vào bạn, chiếm hết sự chú ý của bạn.
Nếu muốn nhìn cái đẹp thì bạn có thể lựa dáng nhảy nhót của một con chó con. Đừng nghĩ rằng sau này lớn lên, nó sẽ ra sao. Hiện giờ nó có những vẻ nào thì cứ ngắm những vẻ đó, ngắm một cách hoàn toàn chăm chú, không để cho một ý nghĩ, một cảm giác nào khác len lỏi vào óc bạn. Ngắm con chó con đó lúc này, ngay bây giờ.
Bạn nghe mưa - thì chỉ nghe mưa thôi.
Bạn nghe gió - thì chỉ nghe gió thôi.
Bạn nghe biển - thì chỉ nghe biển thôi.
Nếu bạn lựa một cái đẹp về xúc giác thì chỉ tiếp nhận nó, hưởng nó bằng xúc giác. Đặt bàn tay lên rồi tiếp nhận, đừng cử động bàn tay.
Khi làm thuật này:
Bạn nên lựa một thế ngồi (hay nằm) cho thoải mái.
Cử động rất ít.
Rán ngồi yên.
Làm được đúng, dù chỉ trong vài phút, bạn cũng cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng vô cùng, thấy được giải phóng khỏi cái bản ngả hằng ngày của mình.
Thuật này đã có từ ba ngàn năm trước: do thần Shiva bảo nữ thần Parvati:
"Dù là một vật đẹp hay một vật tầm thường, em cũng nên nhìn nó y như thể lần đầu mới thấy nó vậy."
Y như thể lần đầu: tất cả bí quyết ở đó.
Nếu bạn chịu gắng sức thì thuật này tất hiệu nghiệm.
Thế nào là trạng thái "bình thường"? Bạn nhớ lại xem có lần nào bạn thấy khỏe khoắn, khoan khoái, và tất cả các bộ phận trong cơ thể đều khỏe mạnh, cùng rung động theo một nhịp, như hòa đồng với nhau không? Nếu có thì trạng thái đó là trạng thái bình thường... Và bạn ghi nhận lấy trạng thái đó, coi nó là trạng thái bình thường của bạn.