Chương 2268 Đừng Có Hiếu Chiến (1)
Khuất Thuấn Hoa đứng ở phía sau mặt lưng rộng lớn của cơ quan Già La Lâu, cảm nhận thấy một làn gió từ phía đối diện của Sơn Hải Cảnh thổi tới.
Thần bí, mỹ lệ, cổ xưa, đây chính là mê lực đặc biệt của nơi này.
Mây mù, biển xanh, phù phong, tất cả đều lấy tốc độ cực nhanh lùi về phía sau.
Nàng ta thích cái loại cảm giác lãng mạn, tự do này. Muốn hận thì cứ việc hận, nên yêu thì không cần giữ lại. Dù có dài hay ngắn, thì cũng đều là một đời người. Đi qua như thế nào, chỉ cần hỏi chính mình làm thế nào để cảm thấy vui vẻ.
Cường giả giới nữ ở khắp thiên hạ này, người nàng ta bái phục nhất là Kỳ Tiếu.
Kỳ Tiếu không cười, một khi cười nhất định phải giết người. Mà người trong thiên hạ thì không ai không thể giết.
Một đời thoải mái hành sự, trước giờ không bao giờ quan tâm người bên cạnh nói gì. Một đời sinh ra ở trong tay của Kỳ gia, cướp đoạt đi quyền điều khiển Hạ Thi quân, trấn thủ đảo Quyết Minh bao nhiêu năm, uy trấn lan khắp vùng biển.
"Từ trước đến giờ không có ai có thể khống chế được Kỳ Tiếu, Kỳ Tiếu chỉ trung thành với chính bản thân bà ta. Nàng ta không thể trở thành Kỳ Tiếu. Khuất gia quá lâu đời, cũng quá cường đại. nhưng nàng ta cũng muốn ở trong một mức độ hạn chế nào đó, tận hưởng sự tự do lớn nhất trong đó.
Khuất Thuấn Hoa thích Tả Quang Thù, nàng ta bèn cực kỳ thoải mái, vì y mà xây dựng lên Kiến Ngã Lâu, nửa đêm trèo của sổ nhà y, chặn xe ngựa của y ở trên đường, cầm tay y đi khắp nơi, không sợ bất kỳ người nào trong thiên hạ này biết.
Sau khi Tả Quang Liệt chết, nàng ta đặc biệt muốn làm như vậy, không quan tâm nội bộ Khuất gia có điều tiếng gì.
Sơn Hải Cảnh là một địa phương khiến cho nàng ta quá say mê. Cứ như tất cả các quy tắc của hiện thế, đều không tồn tại ở nơi này. Mà tất cả các tưởng tượng mĩ lệ đều đã diễn hóa thành hiện thực."Nguyệt thiền sư!" Nàng ta đứng trong gió lớn điên cuồng hét to: "Nếu có thể, ngươi bằng lòng ở lại đây vĩnh viễn hay không?"
"Ta không bằng lòng" Nguyệt Thiên Nô bình tĩnh trả lời: "Con đường của ta không phải ở chỗ này"
Thật là có chút mất hứng, nhưng đây mới chính là Nguyệt Thiên Nô... Khuất Thuấn Hoa nghĩ.
Đột nhiên chỉ trong nháy mắt, lôi quang chói lọi đã xuất hiện.
Đạo cực đại lôi quang tưởng như có thể chạm trời nối biển kia, phóng ra ánh sáng chói mắt, lấy tốc độ nhanh đến khủng khiếp lan rộng ra - nhanh sắp đến độ căn bản không thể tránh được.
Trời đất mịt mù, tiếng ầm vang nổ ra bên tai, cảm giác như rơi vào trong tử vực.
Thế mà Khuất Thuấn Hoa vẫn mở rộng hai cánh tay, như muốn ôm trọn lôi quang vào lòng. Vào trong thời khắc nguy hiểm như thế này, nàng ta không hề có bất kỳ một động tác nào, tất cả đều giao phó cho đồng đội ứng phó.
Đây là một loại tín nhiệm như thế nào cơ chứ?
Mà Nguyệt thiền sư quả nhiên cũng không hề cô phụ sự tín nhiệm ấy. Ở trong tình huống cực kỳ cấp bách này, nàng ta vẫn là người đưa ra phản ứng đầu tiên. Cứ như là nàng ta chưa bao giờ phải chịu qua những tai họa ngầm mà Khuất Thuấn Hoa đã từng trải qua.
Thậm chí khi tiếng sấm ầm vang vừa vang lên, trong chớp mắt nàng ta đã đi lên phía trước một bước, chắn Khuất Thuấn Hoa ở phía sau lưng.
Lúc này lôi quang đang ngoằn nghèo rạch khắp bầu trời, lôi quang chói mắt như là những miệng lưỡi đao, chia cắt bầu trời thành nhiều khối nhỏ. Nhưng sự uy hiếp lớn nhất vẫn là đến từ lôi điện quang màn đang dần dần mở rộng tới bên này. Nó hoành hành ngang dọc, phủ lên mọi thứ trong không gian giữa trời và đất này. Cũng chẳng biết cái đầu Quỳ Ngưu đó phát điên cái gì cơ chứ, gần như mang thế muốn diệt sạch tất cả mọi thứ trong hải vực này mà tiến tới.
Cơ quan Già La Lâu đột nhiên mãnh liệt phóng lên trên, đôi cánh màu vàng kim khép lại che chắn phía đằng trước thân mình, giống như tầng tầng lớp lớp khoái đao, mang quyết tâm chặt đứt hết thảy điện lôi. Như Ý Châu giống y như một cái bướu thịt ở trên đỉnh đầu Cơ quan Già La Lâu phóng ra ánh sáng cực đại.
Lực lượng kim quang phóng ra trước tạo thành một lá chắn kim quang hình nửa vòng cung, vừa vặn ngăn cản lối điện quang màn đang nhanh chóng lan rộng tới đây.
Răng rắc!
Lá chắn kim quang hình nửa vòng cung không thể nào ngăn cản được quá một tức, vỡ nát ngay tại chỗ. Đôi cánh kim sắc của cơ quan Già La Lâu cũng giãy giụa trong vô vọng, từng miếng, từng miếng rơi xuống đất.
Ở phía dưới trận văn đã vỡ nát kia, lộ ra chất liệu không phải vàng cũng không phải gỗ...
Sự hủy diệt đã ở ngay trước mắt.
Mà đúng lúc này, Khuất Thuấn Hoa cũng đã hồi phục thị giác và thính giác. Nhìn thấy lôi điện sáng chói ở khắp bốn phương, nghe thấy tiếng sấm ầm vang như tiếng trống trời.
Nhưng nàng ta không làm gì cả, chỉ im lặng đứng ở phía sau lưng của cơ quan Già La Lâu, im lặng nhìn chằm chằm vào lôi điện quang màn đang dần tiến tới.
Gần hơn, gần hơn nữa...
Chính vào lúc này, Nguyệt thiền sư duỗi ra một tay. Ống tay áo rơi xuống, cánh tay của nàng ta thực ra thì đúng là cánh tay tiêu chuẩn của một nữ nhân, chỉ là màu da thường hay ánh lên màu đồng thau. Năm ngón tay lấy tiết tấu ổn định nhưng cũng cực kỳ nhanh, điên cuồng gõ cái gì đó. Có một cảm giác vô cùng kỳ quái, hình như nàng ta đang cố câu thông cùng với những lôi điện điên cuồng này.
Ngay sau đó...
Tay của nàng ta tiếp tục tiến về phía trước, trực tiếp ấn vào trong lôi điện quang màn khủng khiếp kia.
Két két.
Toàn bộ phần từ cổ tay trở xuống của nàng ta trong nháy mắt biến mất bên trong lôi điện.
Không hề nhìn thấy huyết nhục, cũng không hề thấy bạch cốt.
Cứ như là hoàn toàn tan biến rồi vậy. Nhưng vào lúc này, lôi điện quang màn hung dữ kia đột nhiên lại ôn hòa xuống rất nhiều. Thậm chí bên trong lôi điện sáng rỡ dữ dội kia lại có thể phát ra một vài tia sáng ấm áp và thánh khiết.
Lôi điện quang màn không hề đình trệ, tiếp tục tiến về phía trước. Nó đi xuyên qua cẳng tay, rồi tới cánh tay của nàng ta, sau đó là cả người... nhưng lại không tạo thành bất kỳ một thương hại nào.
Sau đó một mực nhẹ nhàng đi xuyên qua cơ quan Già La Lâu to lớn phía sau.
Thậm chí Khuất Thuấn Hoa đứng ở phía sau lưng Nguyệt thiền sư còn gần như không cảm nhận được nó... cái này so với gió thổi vào mặt còn thấy êm ái hơn.
Mà lôi điện quang màn sau khi đi qua khu vực tiếp xúc với các nàng xong thì rõ ràng là cực kỳ cuồng bạo, rõ ràng là lôi xà loạn vũ, rõ ràng là là còn mang một cỗ xúc động muốn hủy diệt thiên địa.
Thật giống như trong một phạm vi duy nhất ấy, bị ôn nhu thuần hóa rồi. Thật là khiến cho người khác phải kinh ngạc!