← Quay lại trang sách

Chương 2269 Đừng Có Hiếu Chiến (2)

Tiếng sấm ầm vang khắp trời cùng với lôi điện quang màn bắt đầu di chuyển ra xa.

Cơ quan Già La Lâu mất đi đôi cánh lơ lửng ở giữa không trung, nhìn trông phá lệ vụng về và thê thảm. Mà Nguyệt thiền sư cực kỳ chậm chạp và ung dung lấy ra từ trong hộp trữ vật một bàn tay, sau đó lại vô cùng bình tĩnh ấn lên trên chỗ bàn tay bị gãy của nàng ta. Sau khi một trận đạo nguyên dao động, nàng ta rút tay trái ra, tay phải của nàng ta đã khôi phục hoàn toàn lại như ban đầu, thậm chí còn linh hoạt bấm ra mấy cái đạo quyết.

Tiếp theo, nàng ta lấy ra một cái hộp trữ vật khác, lôi từ trong đó ra nào búa, rìu, bào, cưa, ống mực,... đủ hình đủ loại, đa dạng mẫu mã, tất cả các công cụ của thợ thủ công, tài liệu, dày đặc mà lại cực kỳ có thứ tự treo đầy trên không trung.

Tất cả đều đứng ở vị trí nàng ta có thể tiện tay lấy nhất.

Xem kiểu này chắc chắn là có ý định sửa chữa cơ quan Già La Lâu ngay tại chỗ rồi.

Nàng ta rõ ràng là cao đồ của Tẩy Nguyệt Am, nguồn gốc là một tu sĩ của Phật môn, thế mà lại am hiểu và tinh thông thuật của Mặc gia, thật là làm cho người ta có chút khó hiểu.

Nhưng trình độ thân thuộc của Khuất Thuấn Hoa và Nguyệt Thiên Nô hiển nhiên không phải là bình thường.

Khuất Thuấn Hoa hoàn toàn không cảm thấy hay tỏ ra kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, nàng ta chẳng qua là nhìn phía trước một cái, sau đó nói: "Có người tới!"

Nguyệt thiền sư vung tay lên một cái, thu hồi tất cả công cụ sửa chữa cùng tài liệu, sau đó đóng lại hộp trữ vật.

Sau đó nàng ta cùng với Khuất Thuấn Hoa đứng ở phía sau lưng của cơ quan Già La Lâu đang lơ lửng trên không trung, nhìn thẳng về phía trước – Chung Ly Viêm đầu mặt phủ đầy tro bụi, đang cùng với Phạm Vô Thuật phi nhanh tới.

Bộ võ phục mặc trên người của Chung Ly Viêm nhìn là biết mới thay rồi, mắt thường có thể thấy được chất liệu của bộ võ thuật này chẳng ra làm sao, thỉnh thoảng còn nhảy ra một vài đạo lôi điện nho nhỏ, nhìn trông cứ như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Có lẽ sử dụng từ đầu mặt bám đầy tro bụi thì không quá thích hợp với Chung Ly Viêm, vì hắn ta chắc chắn đã rửa mặt sạch sẽ qua, trên đó không thấy vết bẩn nào. Nhưng trên người hắn ta từ đầu cho tới chân đều đang phát điện.

Đối diện với sự tổn hại của lôi điện quang mục kinh khủng kia, hắn ta đại khái là chẳng thèm tránh né một chút nào.

Mà Phạm Vô Thuật đứng ở bên cạnh hắn ta thì tiêu sái hơn nhiều, y phục bằng phẳng, còn có tinh thần thỉnh thoảng phe phẩy quạt xếp, chỉ là có một chút băng sương vẫn chưa tan hết ở bên phía tóc mai.

Khi Khuất Thuấn Hoa nhìn thấy hai người bọn họ, đồng thời hai người bọn họ cũng nhìn thấy cơ quan Già La Lâu bị tàn phá cùng với hai người đang đứng trên lưng của nó. Chung Ly Viêm vốn là đã nhận thức rõ được hiện thực, khiếp sợ uy lực của Quỳ Ngưu, chuẩn bị rút lui. Nhưng khi thấy hai người trước mắt, hắn ta ngay lập tức hai tay nắm chặt thanh trọng kiếm: "Thuấn Hoa muội tử, để [Tích Vãng Nhật] lại, ca ca sẽ tha cho muội lần này. Nếu không e rằng muội phải rời khỏi chỗ này rồi!" Cửu chương ngọc bích bên trên khắc thi phú ở trong tay Khuất Thuấn Hoa chính là [Tích Vãng Nhật]. Nếu như không có cửu chương ngọc bích thì cho dù có lấy được bất cứ cái gì ở bên trong Sơn Hải Cảnh này cũng không mang đi được. Bây giờ mà đánh mất cửu chương ngọc bích thì chẳng khác nào làm mất đi khả năng thu được lợi ích ở trong Sơn Hải Cảnh. Nhưng nếu bây giờ Chung Ly Viêm không hạ sát thủ thì nàng ta vẫn có khả năng đi cướp đoạt cửu chương ngọc bích của những người khác.

Nếu bây giờ bị giết chết, thì sẽ phải trực tiếp rời khỏi trường đấu này, không những mất đi ba thành thần hồn bản nguyên, mà còn không đạt được bất kỳ thứ gì.

Dựa theo suy luận của Chung Ly Viêm, hắn ta xác thực là "tha một lần"

Nhưng mà Khuất Thuấn Hoa hiển nhiên cũng không đồng ý.

"Lại cáp mô đả cáp khiếp (2), khẩu khí của ngươi cũng lớn thật đấy!" Khuất Thuấn Hoa không những không tránh ra, mà còn trực tiếp nhảy xuống cơ quan Già La Lâu, tà váy bay nhẹ trong gió, xông thẳng về phía Chung Ly Viêm: "Ta trước tiên chém ngươi, sau đó lấy đi [Thiệp Giang] của ngươi!"

(1) Để thể hiện sự chế giễu về một số kiểu nói khoác lác hoặc khoe khoang. Hoặc để chế giễu những yêu cầu cao không thực tế Nguyệt thiền sư đứng ở phía sau lưng Khuất Thuấn Hoa không nói một lời. Phạm Vô Thuật bên này cũng bắt đầu bấm pháp quyết, hộ trận giúp Chung Ly Viêm.

Tình trạng lôi quang không hề biến mất trên người của Chung Ly Viêm không thể che mắt người khác, mà hắn ta cũng hoàn toàn không cần che giấu nó. Tình cảnh này đối với đối thủ của hắn ta mà nói đúng một cơ hội tốt nhất. Bây giờ hắn ta đã bị suy yếu đi rất nhiều, đã không ở trong trạng thái toàn vẹn nhất của cơ thể, lại còn phải liên tục sử dụng lực lượng để tiêu diệt lôi quang trên người.

Chung Ly Viêm thừa nhận Khuất Thuấn Hoa là một người có thể nắm chắc cơ hội, cũng rất có dũng khí. Nhưng võ đạo Nhị Thập Trọng của hắn ta và sự cách biệt về tu vi giữa hắn ta và Khuất Thuấn Hoa cũng không phải là thứ chỉ để nói chơi.

Một cỗ lực lượng khủng khiếp lưu chuyển trong con người Chung Ly Viêm như núi lửa phun trào, nhanh chóng áp chế những điện quang xâm nhập kia vào trong một góc bên của các cơ thịt, đợi đến khi trận chiến này kết thúc rồi lại xử trí.

Huyết dịch tuôn trào như Giang Hà, gầm thét kích động. Từng thớ cơ va chạm vào nhau như đá rơi núi lở. Lúc này, Chung Ly Viêm triệt để buông thả chính mình, huyết khí tràn đầy va chạm vào thiên linh, xông thẳng lên trời cao!

"Vậy đừng trách ta thủ đoạn độc ác Ở phía chính diện, một con thủy long sừng dài vảy dày, tại bụng trường ra bốn cái chân, trực tiếp từ dưới mặt biển xông lên, nhe nanh múa vuốt, mang sát khí lạnh thấu xương bổ thẳng về phía hắn ta.

Nước biển cũng đột nhiên biến thành bạo động, ầm ầm gầm vang, từng con sóng trào dâng mãnh liệt, bao vây tứ phía.

"Khương đại ca, chém chết hắn ta đi!" Thanh âm của Tạ Quang Thù vô cùng tức giận ngay lập tức vang lên. Chung Ly Viêm hoàn toàn không do dự quay người, khí huyết dồi dào tiêu tán như sương khói, thân hình như điện, chuyển thân mà đi, chỉ kịp để lại một câu: "Phạm Vô Thuật, đừng có quá tham chiến!"

Nếu như đơn độc đối mặt với Khương Vọng, Tạ Quang Thù hay là Khuất Thuấn Hoa, Nguyệt Thiên Nô, hắn ta đều rất có tự tin.

Nhưng cho dù hắn ta có tự tin đến mấy đi chăng nữa, thì cũng không thể ngăn cản được bốn người này cùng nhau liên thủ. Những lần giao đấu ngắn ngủi trước đây đã nói rõ, cho dù chỉ là một mình Khương Vọng, thì cũng không thể nào có thể giải quyết được trong thời gian ngắn