Chương 2270 Đừng Có Hiếu Chiến (3)
Chung Ly Viêm quyết định thật nhanh, nhanh chóng đưa ra chiến lược rút lui. Kỳ thực cũng không có gì phải xấu hổ cả, Chung Ly Viêm hắn ta tuy là có hiếu chiến thật nhưng cũng không phải là kẻ ngu.
Trận chiến đã biết trước sẽ thua thì không cần phải thử.
Chỉ sợ Phạm Vô Thuật đầu óc ngu ngốc, nhất thời nghĩ không thông, coi mấy lời hắn ta hay khoác lác thành thật, nên hắn ta không thể không nhắc nhở Phạm Vô Thuật một câu.
Nhưng hắn vừa ngước mắt lên thì thấy một người đang chạy đằng trước, tay áo rộng bay phấp phới, không phải Phạm Vô Thuật thì là ai?
Tên này thậm chí trong nháy mắt cảm nhận thấy sự hiện diện của thủy long thì đã nhanh chóng chạy thoát thân rồi, hắn ta chạy vừa nhanh vừa ổn định, thế mà còn chạy nhanh hơn cả cường giả võ đạo Nhị Thập Trọng như Chung Ly Viêm...
"Ngươi cái tên này, sao lại chạy trốn nhanh thế hả?" Chung Ly Viêm vừa phi nhanh như gió, vừa khó chịu chất vấn.
Phạm Vô Thuật đến đầu cũng chẳng quay lại một cái, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ta mà không chạy nhanh một chút thì làm sao mà chạy qua ngươi được?"
Chung Ly Viêm buồn bực nói: "Vậy nếu như ta không chạy thì sao? Ta đánh nhau với bọn họ một trận thì ngươi định làm như thế nào?"
"Thế thì ngày lễ ngày tết ta sẽ thắp cho ngươi nén nhang Hai người một trước một sau, một hơi chạy cả hơn trăm dặm, mới chắc chắn đã cắt đuôi được truy binh phía sau, bốn mắt nhìn nhau, đều có cảm giác như trút đi được gánh nặng.
Chỉ là nhớ lại sự việc vừa mới phát sinh, Chung Ly Viêm khó tránh khỏi có cảm giác kết giao bằng hữu không cẩn thận. Nhưng không đợi hắn ta kịp mở miệng quở trách, Phạm Vô Thuật đã đùng đùng nổi giận trước: "Sao bọn họ có thể không thèm nói một tiếng mà đột ngột liên thủ thế? Thật là tiểu nhân hèn hạ!" "Thì cái tên Tả Quang Thù và Khuất Thuấn Hoa từ nhỏ đã có hôn ước, hai người đó ở một phe cũng đúng mà Chung Ly Viêm trợn trắng mắt, sau đó điên cuồng tìm cớ cho mình: "Nếu không ngươi cho là tại sao ta phải chạy chứ? Ta sớm đã tự mình tấn công rồi! Nhưng hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, sớm đã hình thành một loại ăn ý ngầm, mà trạng thái của ta lại còn không toàn vẹn...
Phạm Vô Thuật cũng không biết có tin hay không, chỉ cả giận nói: "Đáng ghét, ở địa phương chỉ có thể dựa vào bản lãnh của chính mình như Sơn Hải Cảnh, bọn họ thế mà dám kéo bè kết cánh, kéo nhau cùng nhập cảnh. Thật Không biết xấu hổ!" là vô sỉ!
Sau đó hắn ta lại quay đầu lại nhìn Chung Ly Viêm nói: "Chung Ly huynh, huynh còn bằng hữu nào không, không ngại thì gọi tới một chút. Chúng ta cũng liên thủ đi, sau đó quay lại giải quyết mấy người kia, để cho họ biết không phải chỉ mỗi mình bọn họ có người thôi đâu!"
Chung Ly Viêm hừ lạnh một tiếng, khí thế cao ngạo nói: "Chung Ly Viêm ta không tin trời, không tin mệnh, chỉ dựa vào một đôi thiết quyền và một thanh kiếm!"
Phạm Vô Thuật liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó sâu xa nói: "Ý của ngươi là, ngươi ở Sở quốc đến cả một người bạn cũng không có, có đúng không?"
Chung Ly Viêm lại hừ lạnh một cái: "Không phải là không thể, mà là kinh thường có!"
Phạm Vô Thuật thống khổ đè tay lên trán nói: "Vậy trong số những người gia nhập Sơn Hà Cảnh lần này, có ai có quan hệ với ngươi bình thường một chút, có thể gọi tới hợp tác một chút không?"
Thấy Chung Ly Viêm nửa ngày không lên tiếng, Phạm Vô Thuật không nhịn được hỏi: "Tất cả đều có mâu thuẫn?"
Chung Ly Viêm cả giận nói: "Sớm biết thế này vừa nãy đã kéo ngươi ra trước chắn lôi rồi!"
Vào thời điểm vừa nãy, khi lôi điện quang màn kinh khủng nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi, xác thực là Chung Ly Viêm một người đứng ra, một mình ngăn cản ở trước mặt, đơn độc đối phó với tất cả thương tổn. Phạm Vô Thuật là núp ở sau lưng hắn ta, thế mới không phải nhận tới một chút hao tổn nào. Vì thế Phạm Vô Thuật cũng khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, hòa hoãn lại giọng nói nói: "Nếu như không tìm được người để liên thủ, vậy ngươi nói xem, tiếp theo chúng ta phải làm cái gì?"
Hiển nhiên là Chung Ly Viêm đã sớm cân nhắc qua, hoàn toàn không do dự nói: "Đầu tiên chém Đấu Chiêu, sau đó chém Khương Vọng, tiếp theo lại chém Ngũ Lăng, rồi chém Tả Quang Thù, nhanh chóng chém Hạng Bắc.." "Đợi đợi đợi chút!" Phạm Vô Thuật nhanh chóng ngăn cản Chung Ly Viêm, lấy ngữ khí gần như bất lực hỏi: "Ta đang hỏi ý định của ngươi! Chính là đang hỏi kế hoạch! Ngươi hiểu không? Ý định ban đầu của ngươi là cái gì?" Ý là đừng có nghĩ đến đánh nhau nữa, nhanh nhanh thay đổi lối suy nghĩ đi, nghĩ xem làm thế nào mới có thể giải quyết câu đố Thần Lâm của Hoàng Duy Chân đi.
Nhưng đáng tiếc Chung Ly Viêm hoàn toàn không có đầu óc để lĩnh hội ý nghĩ sâu xa của Phạm Vô Thuật, hắn ta lại thành thực lặp lại: "Đầu tiên chém Đấu Chiêu, sau đó chém Khương Vọng, tiếp theo lại chém Ngũ Lăng, rồi chém Tả Quang Thù, nhanh chóng chém Hạng Bắc."
"Đợi chút, đợi một chút!"
Giữa hai đầu lông mày của Phạm Vô Thuật sắp nhăn lại thành hình chữ xuyên, hay cho cái tên Chung Ly Viêm này, ngươi tới Sơn Hải Cảnh lần này, chỉ vì muốn có thể không kiêng kỵ gì mà chém người khác thôi hả?"Ngược lại ta rất là tò mò? Phạm Vô Thuật bị làm cho tức đến muốn cười, ngược lại lại sinh ra một cảm giác bình tĩnh của người đứng xem ở bên ngoài thế cục, hỏi: "Trong danh sách những người ngươi muốn chém, Khương Vọng tại sao lại xếp thứ tự cao như thế? Ta nhớ là vừa nãy hắn cũng chưa làm gì cả mà?"
Chung Ly Viêm cả giận nói: "Nếu vừa nãy tên họ Khương mà không ở đấy, thì ta sao phải rút lui?"
Còn thật biết phân chủ yếu, thứ yếu đấy.
Phạm Vô Thuật thở dài, lấy tay che mặt, im lặng thật lâu không nói gì.
Cho đến khi...
Chung Ly Viêm đột nhiên kéo hắn ta ra đằng sau lưng.
Keng!
Trọng kiếm quét ngang qua, ngăn cản sự tấn công của một đôi móng vuốt đang lao tới.
Vào thời khắc kiếm và vuốt đang giằng co, Chung Ly Viêm và Phạm Vô Thuật mới tạm thời có thể quan sát được hình dáng của mục tiêu. Đó là một con quái điểu có thân hình giống như quạ, mắt màu xanh lục và cái mỏ đỏ.
Đôi cánh chỉ huy động một cái, rồi lại biến mất trong tầm mắt.
Sau đó là những âm thanh của kim thiết đang điên cuồng giao kích binh binh bang bang, nghe như hợp âm của tỳ bà, vang lên khắp quanh người Phạm Vô Thuật."Chúng ta đây là vận khí quỷ quái gì vậy?"
Trong đầu của Phạm Vô Thuật đột nhiên lóe lên một ý nghĩ như thế, hắn ta dứt khoát đóng băng toàn thân, tự khiến cho thân mình thành một bức tượng băng, để giảm bớt áp lực phòng hộ cho Chung Ly Viêm. Ở bên ngoài tượng băng, hắn ta lại phóng thêm băng sương để giảm bớt tốc độ tấn công của con quái điểu đó.