← Quay lại trang sách

Chương 2298 Ta không muốn trắng tay (2)

Ở trong khoang, Thái Dần đã lấy ra trận bàn tiêu tan âm thanh từ lâu.

Xuyên Sơn Toa cứ di chuyển một cách im hơi lặng tiếng như thế, lại giỏi hòa làm một với cảnh vật, nếu không phải vẫn luôn di chuyển với tốc độ cực nhanh, thì hầu như không hề lo lắng sẽ bị người ta phát hiện. Phương vị trong Sơn Hải Cảnh khá hỗn loạn, ngoại trừ trong thời gian đặc biệt, gần như không thể xác định phương vị bằng bất cứ một cách nào. Nhưng đối với Thái Dần nắm giữ la bàn Thất Tinh ở trong tay, thì việc truy tìm nơi đã từng dò xét cũng sẽ không quá khó khăn. Người đi qua chắc chắn để lại dấu vết, chuyện xong rồi chắc chắn có vết tích.

Ở trong mắt Thái Dần, tất cả mọi dấu vết đều không thể bị che giấu.

Thậm chí, hắn cảm thấy Trận đạo của mình cũng chỉ là sửa dấu vết đối với Thiên địa mà thôi... Đây đương nhiên là một kiểu nghịch luận, như mọi người đều biết thì Trận đạo chính là lấy Nhân đạo thay đổi Thiên đạo, là tu sĩ dẫn dắt sức mạnh Thiên địa để sử dụng.

Nếu Thái Dần chia sẻ công khai lý luận này, Thái thị bảo thủ sùng cổ chính là nơi đầu tiên không thể chứa chấp hắn ta, cho nên cho tới giờ hắn ta cũng chỉ để lời này ở trong lòng.

Thanh Long lấy "Tín", Chu Tước lấy "Đức", Huyền Vũ lấy "Nhân", Bạch Hổ lấy "Sát", bốn chữ này, bốn chữ đạo đồ mà hắn ta lấy ra khuôn khổ đạo đồ được các bậc hiền tài đi trước lập ra, hắn ta xem như là đúng quy củ.

Lúc trước, thúc gia Thái Hoa cũng đi con đường này, cuối cùng thành công trở thành chân nhân, chấn hưng Thái thị.

Đương nhiên đây là một con đường chói sáng xán lạn.

Mà đạo lý thực tiễn của hắn ta cũng chưa bao giờ lệch đi cả.

Nhưng hắn ta không thể nào dối lừa lòng mình từ đầu đến cuối hắn ta chưa bao giờ chạm vào nơi chân thật nhất trong đáy lòng mình. Cho tới hiện tại, hắn ta chưa bao giờ đạt được "đạo" mà hắn ta muốn.

Vì vậy mà Tứ Lâu tồn tại đã lâu, nhưng vẫn luôn không thể đạt tới đỉnh cao của đạo đồ.

Bây giờ còn bị một hạng người vô danh đâm một thương.

Phải chăng đã đến lúc thay đổi?

Gia tộc dù nặng, nhưng nặng bằng núi cao sao?

Vốn là đạo chính thống gian khổ cầu sống sót, sao có thể khoan dung cho người dao động căn cơ?

Sau khi phi hành khoảng hai canh giờ, Xuyên Sơn Toa cũng đã đến được vị trí lúc trước được bố trí Thần Ngục Lục Đạo trận.

Hạng Bắc tỏ ra cẩn thận vượt mức bình thường, trước hết hắn ta điều khiển Xuyên Sơn Toa lặn xuống nước ở một khoảng cách nhất định nằm ở bên ngoài, sau đó từ từ tiếp cận mục tiêu ở bên dưới nước. Chờ quan sát cẩn thận, sau khi xác định không có vấn đề gì thì lúc này hắn ta mới nhảy ra ngoài khoang thuyền với Thái Dần, bắt đầu tìm kiếm Quất Tụng Ngọc Bích có thể bị đánh rơi ở gần đó.

Nhưng hiển nhiên chuyến đi này toi công.

Không cần nói bọn họ nghiêm túc cỡ nào, cẩn thận cỡ nào, dùng bao nhiêu cách, nhưng cuối cùng vẫn là hai tay trống khống.

"Sau khi chết trận trong Sơn Hải Cảnh, thi thể sẽ quy tắc của Sơn Hải Cảnh dịch chuyển đi sao?"

Thái Dần hỏi: "Hay là ở trong Sơn Hải Cảnh, nhưng phơi nắng phơi sương, sau đó bị dị thú nuốt ăn rồi?"

"Theo bình thường, vào giây phút chết trận thì thi thể sẽ bị dời đi. Chỉ có Cửu Chương Ngọc Bích ở lại. Hạng Bắc nói.

"Quả nhiên..." Thái Dần trầm ngâm nói:

"Nó sẽ không để lại chứng cớ mang tính quyết định để ngươi phán đoán tính thật giả của Sơn Hải Cảnh này.

"Nếu có thể dễ dàng xác nhận tính hư thực của Sơn Hải Cảnh như thế, thì mọi người đã không phải tranh luận vì nó từ lâu. Hạng Bắc thờ ơ nói:

"Có điều, nó là thật hay giả thì cũng không ảnh hưởng đến thành quả thu hoạch được, vì thế cũng không cần để ý quá. Ít nhất sau khi chết trận sẽ bị tước mất ba phần thần hồn bản nguyên là thật. Thái Dần suy nghĩ rồi hỏi tiếp: "Quất Tụng Ngọc Bích có thể bị Họa Đấu mang đi hay không? Cửu Chương Ngọc Bích có khả năng bị lạc mất ở trong Sơn Hải Cảnh hay không?"

"Cũng không thể loại trù khả năng đã bị Họa Đấu mang đi, Cửu Chương Ngọc Bích có tính đặc thù của nó, bị dị thú vừa ý cũng không có gì kì lạ. Hạng Bắc nói:

"Nhưng sau khi hành trình Sơn Hải Cảnh kết thúc, cuối cùng mỗi tấm Cửu Chương Ngọc Bích đều sẽ trở lại nơi nó mới tiến vào lúc đầu. Ví dụ như Hoài Sa Ngọc Bích của ta, nó sẽ trở lại Hạng gia, chờ để được sử dụng lần nữa"

Thái Dần than thở:

"Cuối cùng Hoài Sa Ngọc Bích cũng sẽ trở về với chủ của nó, đây thực sự là một tin tức tốt để an ủi. Đáng tiếc hiện tại chúng ta cũng cần một miếng ngọc bích.

"Chỉ đành nghĩ cách khác." Hạng Bắc hỏi:

"Bây giờ ngươi khôi phục thế nào rồi? Còn bày trận được không?"

Thấy cả nửa ngày mà Thái Dần không nói lời nào, tựa như đang suy nghĩ gì đó, hắn ta không nhịn được mà hỏi lại: "Thái Dần?"

Thái Dần khôi phục tinh thần, bừng tỉnh: "Ngươi dùng hết mấy dược liệu quý giá áp đáy hòm (1) cho ta rồi, tất nhiên là không có vấn đề gì?

(1) Áp đáy hòm: ám chỉ những thứ cực kỳ quý giá, vì những thứ này mới được nâng niu trân trọng để ở đáy hòm."Có điều, nếu Quất Tụng Ngọc Bích có khả năng bị Họa Đấu vương thú mang đi..."

Hắn ta trầm ngâm lấy la bàn Thất Tinh ra: "Chỗ ta có dấu vết của nó, mà ngươi có Xuyên Sơn Toa, vậy vì sao chúng ta không thử đi nhìn xem sao?"

"Đi đâu..." Hạng Bắc ngập ngừng một chút rồi mới nói: "Ngươi nghiêm túc sao?"

Con Họa Đấu vương thú kia khủng bố đến vậy cơ mà?

Nhưng nếu nghiêm túc thì... đến cả người mạnh như Khương Vọng mà đảo mắt một cái đã mất dấu vết, thất bại rời sân...

Hơn nữa, con Họa Đấu vương thú kia còn có một nhánh đại quân ở bên người cơ mà.

Hạng Bắc không cho rằng hắn ta và Thái Dần hợp tác thì có thể chống đỡ được mấy hiệp.

Mạch suy nghĩ của Thái Dần rất rõ ràng, chậm rãi nói:

"Bây giờ chúng ta cũng không có nhiều lựa chọn. Hiện tại không liều một phen, đợi đến khi trời nghiêng thì đến cơ hội cũng chẳng còn.

Hạng Bắc trước giờ vẫn luôn dũng mãnh kiêu ngạo, vậy mà lúc này lại cẩn thận cái này cái nọ, càng là lúc thua đến mức không còn cái gì, hắn ta càng không thể tức giận: "Hiện tại không phải vấn đề liều hay không liều, mà là chúng ta lấy gì để liều với Họa Đấu? Đấu đầu trực tiếp, ngươi và ta đều không thể đánh nổi một hiệp"