← Quay lại trang sách

Chương 2315 Họa Đấu Vương oan khuất trung lương (2)

Gia hỏa này lại còn có năng lực như vậy, có thể kéo theo toàn bộ đại quân Họa Đấu bơi vào kẽ hở không gian!

Lúc này Khương Vọng đã hiểu rõ hoàn toàn tại sao lúc trước hắn và Tả Quang Thù bị bao vây mà không có cơ hội thoát thân.

Đại quân Họa Đấu có thể di chuyển và mai phục trong khoảng cách không gian, bóng u quang này hành động hoàn toàn không có vết tích gì, bọn họ có thể phát hiện ra mới lạ.

Sau đó, hắn lại nhớ tới bầy họa đấu thú khi đó, thanh thế to lớn, lại có vẻ như chuẩn bị đã lâu, có lẽ mục tiêu của bọn chúng không phải bọn hắn mà là con Quỳ Ngưu kia mới đúng.

Chỉ là, bọn hắn tình cờ gặp đúng lúc đó, mà lao đầu vào vòng mai phục.

Đáng giận nhất là... Khi ấy bọn họ còn hỗ trợ đuổi Chung Ly Viêm chạy!

Đây là tinh thần quên mình vì người khác đến cỡ nào chứ!

Đơn giản chỉ là thi ân bất cầu báo, cứu khổ cứu nạn lại cứu bị.

Như vậy.

Hôm nay bầy Họa Đấu thú gióng trống khua chiêng như thế là muốn săn cái gì?

Vẫn là con Quỳ Ngưu kia sao?

Hoặc là... còn thứ khác cường đại hơn?

Những người khác có thể không biết, nhưng Khương Vọng làm sao có thể không phát hiện ra.

Thời gian này, mỗi ngày hắn đều cung ứng Tam Muội Chân Hỏa, mỗi ngày đều giao thủ với Tam Xoa, rõ ràng thực lực của Tam Xoa ngày một mạnh hơn.

Nếu không, làm gì có chuyện Khương Vọng hắn có thể thành thành thật thật ở trong hồ dung nham, chưa từng thử chạy trốn lấy một lần chứ?

Không biết đối thủ lần này Tam Xoa chọn lựa là ai, có năng lực gì...

Giấu đi sự chờ mong mơ hồ trong lòng, Khương Vọng ở trong u quang bị động cảm nhận được khe hở không gian.

Cái nơi này chẳng có phong cảnh gì đáng nói hết, đâu đâu cũng thấy không gian loạn lưu kinh khủng khắp nơi, còn có một số cái động âm u sâu hoắm, ngay cả Tam Xoa cũng phải dẫn đạo u quang tránh thật xa. Khương Vọng còn "nhìn" thấy một con Song Đầu Viên Hầu từ xa xa lườm đoàn u quang này một chút rồi nhảy vọt đi.

Càng cổ quái hơn là, hình như một trong hai cái đầu của nó nhìn thấy được hắn, còn ném cho hắn một ánh mắt khinh thường..

Hẳn là ảo giác.

Tóm lại là, gặp ai nấy né.

Đoàn u quang cứ thể chảy trôi.

Hiển nhiên Tam Xoa cũng không có ý định dây dưa với vị khách trong không gian này. Nhưng Khương Vọng đã hiểu Tam Xoa rất rõ, sở dĩ gia hỏa này chịu im rất có thể là vì đuổi không kịp...

Gia hỏa mà đến Quỳ Ngưu cũng muốn săn, săn Quỳ Ngưu không được thì thuận tay vây mấy người xui xẻo bên cạnh... nếu có thể xử được con Song Đầu Viên Hầu này, làm gì có chuyện nó buông tha?

Sau đó, không gặp vị khách qua đường nào nữa.

Khương Vọng cũng quen với cảnh tượng hoang vắng trong khe hở không gian hơn, cuối cùng có thể hiểu được trước kia Tần Chí Trăn hành tẩu trong không gian kiểu gì mà lúc nào cũng có thể cho hắn một đao được. Trong trạng thái u quang, khái niệm thời gian càng mơ hồ hơn.

Từ đầu đến cuối Khương Vọng vẫn chia ra một phần tâm tư tính toán thời gian, ước chừng sau ba canh giờ, cuộc du lịch trong khe hở không gian này sẽ kết thúc.

U quang dừng tại một vị trí nào đó trong khe hở không gian, có một phần u ảnh tách ra như dòng sông, tiến vào không gian bình thường.

Khương Vọng biết chỗ đó phải có hàng trăm con Họa Đấu.

Sau đó, u quang bắt đầu đi vòng, mỗi hướng lại tách ra một phần.

Đây là đang bố trí phục binh.

Làm đầu bếp, bằng hữu thân yêu, đồng bạn tín nhiệm mà Họa Đấu vương không thể nào dứt bỏ, Khương Vọng rất vinh hạnh chưa từng bị tách ra khỏi chủ thể của đoàn u quang này!

Bị Họa Đấu vương mang theo bên mình, một tấc không rời.

Khương Vọng vô cùng cảm động, lựa chọn lẳng lặng ghi lại sáo lộ "binh pháp" này của Tam Xoa.

Bao gồm cả phục kích lựa chọn điểm rơi, cách bố trí mai phục...

Hắn gần như không thể chiến thắng Tam Xoa trong Sơn Hải Cảnh, nhưng từ khi quen thuộc với Tam Xoa hơn, hắn nghĩ chưa chắc đã không thể thoát khỏi truy kích của nó.

Nếu Tam Xoa là nhân tộc, chắc hẳn cũng là một danh tướng.

Toàn bộ quá trình bố trí mai phục đều xác định rõ mục tiêu, hành động dứt khoát, hai ba lần đã bố trí xong xuôi.

Sau đó ngang nhiên phát động.

Vẫn không biết làm sao xuyên qua được bích chướng không gian, hình như u quang hơi nghiêng, rồi tự nhiên chảy ra ngoài qua một lỗ hổng nào đó.

Khương Vọng biết, nếu hắn có thể thấy rõ nguồn gốc của "lỗ hổng" này, có lẽ sẽ dễ dàng đánh vỡ được bức tường không gian ngăn cản, đáng tiếc là hắn không nhìn được.

Kiểu như bừng tỉnh một cái, ngươi đã xuất hiện trong không gian bình thường, thấy đường núi cao biển xanh.

U quang phủ trên người hắn tiêu tán đi, vô số Họa Đấu chi chít trải rộng ra.

Mà Khương Vọng theo sát bên cạnh Họa Đấu Vương thú cũng đã nhìn thấy được mục tiêu của chuyến săn này.

Đó là một con dị thú có ngoại hình giống như con hạc, đứng một chân giữa một bệ đá vươn cao, cực kỳ cao quý xinh đẹp.

Thân nó màu xanh, nhưng có điểm vằn đỏ, mỏ chim trắng như sương tuyết, tỏa hàn mang sắc bén.

Trên đỉnh núi mờ ảo không biết tên này, hình như đâu đâu cũng là dị thú Họa Đấu hình chó đen.

Vách đá con chim đang đứng lập tức bị vây kín, không có lấy tí khe hở nào.

Rất rõ ràng, đây không phải lần đầu tiên con dị thú này tao ngộ Họa Đấu mai phục, trong mắt chim không hể kinh hãi, chỉ có tức giận.

"Tất Phương! Tất Phương"

Nó hô lớn như thế.

Đôi cánh lông vũ màu xanh rung lên, bay thẳng đến Họa Đấu Vương thú. Nhanh như điện xẹt.

Mỏ chim trắng như sương há ra phun ra một chùm hỏa diễm, thấy gió lập tức lan rộng, như một chùm hoa treo ngược, khoảnh khắc đã trải thành biển.

Dùng lửa đối phó Họa Đấu, con chim này ngu quá phải không?

Trong lòng Khương Vọng vừa mới nảy ra ý nghĩa này liền sợ hãi quá độ.

Không chỉ vì biển lửa đến đâu, Họa Đấu biến thành tro bụi đến đó.

Mà còn vì lúc này hắn đã nhận ra, con chim kêu "tất phương" này phun ra Tam Muội Chân Hỏa Nhưng Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương lại khác với hắn.

Tam Muội Chân Hỏa của hắn có màu đỏ hồng.

Còn Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương cũng có màu đỏ, nhưng lại có ba tầng lửa, phân làm ba tầng sắc thái, là đỏ hồng, đỏ sậm, đỏ nhạt.

Không nhìn kỹ không dễ nhận ra, nhưng Khương Vọng vốn khống chế Tam Muội Chân Hỏa làm sao không phát hiện được?