Chương 2316 Họa Đấu Vương oan khuất trung lương (3)
Những ngày này ngày nào hắn cũng phục dụng hỏa liên, lần lượt hao hết chân hỏa, Tam Muội Chân Hỏa đã có xu hướng chuyển dần sang màu đỏ sẫm, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng dù sao cũng nói rõ rằng, rất có thể Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ sậm chính là hình thái giai đoạn tiếp theo của Tam Muội Chân Hỏa.
Nhưng con chim tên hô "tất phương" này là loại chim gì?
Nếu màu đỏ nhạt mới là hình thái cuối cùng của Tam Muội Chân Hỏa, vậy làm sao giữ được ngọn lửa màu đỏ hồng, đỏ sậm này?
Lúc này trong lòng Khương Vọng hoàn toàn mất hết ý định tìm cơ hội chạy trốn rồi, hắn chỉ chăm chú nhìn con chim Tất Phương này, tìm kiếm chân lý của Tam Muội Chân Hỏa!
Nếu có thể thấm nhuần chính xác ảo diệu của Tam Muội Chân Hỏa, tổn thất ba phần thần hồn bản nguyên cũng được!
Thần hồn chi lực có thể tu lại được, thần hồn bản nguyên cũng có thể nghĩ cách bổ sung lại.
Thần thông lại cần một ngộ mới có thể trăm thông.
Sở dĩ hắn có thể sử dụng thần thông Lạc Lối được như ý, có một phần rất lớn là được Trang Thừa Càn "tự mình dạy bảo", Bất Chu Phong thì là do cái mỏ của Yến Kiêu chồng lên.
Hỏa nguyên đồ điển, diễm hoa đốt lên vỡ vụn... Hắn đã nắm giữ rất nhiều bí thuật hệ Hỏa, cũng chưa từng lười biếng nghiên cứu những điều liên quan đến đến hệ Hỏa, tích lũy rất nhiều tri thức, từng có rất nhiều ngộ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn có một tầng ngăn cách với Tam Muội Chân Hỏa.
Hắn cảm nhận được lực cản, nhưng lại không biết đó là cái gì.
Hôm nay có lẽ có cơ hội phá được mê vụ Lúc này, hắn làm sao có thể thỏa mãn với bàng quan?
Chắc chắn hắn cần phải tự mình cảm nhận ngọn lửa kia, dù là thiêu người thiêu hồn.
Trường kiếm trong tay chấn động, mặc kệ Tam Xoa có hiểu được không mà hắn hô lên: "Không được thương tổn đến Tam Xoa! Hôm nay ta sẽ liều mạng với ngươi!"
Không ngờ, trong đám Họa Đấu thú rút lui không đoạn hậu, hắn lại đi ngược dòng nước, dũng mãnh xông vào thú địch!
Tam Xoa kinh trụ.
Nó đang định trước khi nghênh chiến với Tất Phương phải cảnh cáo đầu bếp một lần, tránh cho hắn thừa dịp loạn mà chạy trốn.
Thật không ngờ con thú hai chân này lại trung thành với Họa Đấu vương vĩ đại như thế.
Ngọn lửa của Tất Phương thiêu cháy tất cả.
Đám Họa Đấu thủ hạ của nó con nào con nấy lo tránh không kịp.
Duy chỉ có tên đầu bếp này dũng cảm xông lên.
Tinh thần gì đây?
Phẩm chất cỡ nào?
Thật sự nó đã hiểu lầm đầu bếp quá lâu, để cho đầu bếp phải thiệt thòi tủi thân quá lâu!
Bao nhiêu ngờ vực vô căn cứ, khiến cho trung lương biệt khuất...
Vương nó đây, không xứng chức!
Grao! Họa Đấu vương vĩ đại đạp không vọt lên, chớp mắt đã vượt qua Khương Vọng, chính diện đón lấy Tất Phương. Uy nghiêm Đế Vương không cho phép nó trơ mắt nhìn đầu bếp của mình chịu chết.
Rống!
Trong âm thanh gào rống điên cuồng, nó một lần nữa bành trướng, ngăn trước thân hình Khương Vọng, thân hình vừa cao vừa dài, há mồm hút một cái!
Biển lửa thiêu đốt đầy trời lập tức bị nuốt vào một nửa.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ thân thú Tam Xoa đỏ lên, đỏ đến mức gần như trong suốt, thậm chí còn có thể thấy được xương cốt bên trong!
Phụt!
Lưng của nó trực tiếp bị đốt cháy, một sợi hỏa diễm phun ra.
Nhưng rất nhanh lại có u quang chặn nó lại.
Phụt phụt!
Lại xuất hiện hai cái hố, Tam Muội Chân Hỏa từ đó bay ra.
Lịa một lần nữa bị u quang chặn lại.
Sau mấy lần lặp đi lặp lại như thế, màu đỏ trên thân thể Tam Xoa lại tiêu tán, da đen bóng loáng, lông đen chiếu rọi.
Tam Xoa dậm chân giữa không trung, ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng gào vô cùng thoải mái!
Nuôi Khương Vọng bao nhiêu ngày, dùng Khương Vọng vào một lúc này đây.
Tam Muội Chân Hỏa cứt chó gì chứ, không hơn gì cái này.
Nó ăn quen lâu rồi!
Mấy thứ biển lửa Khương Vọng dùng quen lâu rồi.
Nhưng đó đều là lửa bình thường thôi, tối đa cũng chỉ là hợp thuật thần thông hỏa giới, lấy Tam Muội Chân Hỏa làm thuật pháp gốc để tăng thêm uy năng thôi.
Còn dùng Tam Muội Chân Hỏa thuần túy trải thành hải dương thế này, là một sự xa xỉ mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lại được Tất Phương biến thành hiện thực.
Hạt giống thần thông nở hoa kết trái, mới có thể nhìn thấy được thần thông chân chính!
Quan sát bất kỳ đóa hỏa diễm nào trong biển lửa này đều có thể phát hiện nó phân ra ba tầng màu rõ ràng. Màu đỏ nhạt ở ngoài cùng, trong cùng là đỏ sậm, ở giữa là màu đỏ hồng.
Trong nhận thức của Khương Vọng, Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ nhạt là thiêu đốt nóng bỏng nhất, có uy năng mạnh nhất. Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ hồng thì ổn định nhất. Còn Tam Muội Chân Hỏa màu đỏ sậm là trung hòa cả hai.
Nếu nói hình thái cuối cùng của Tam Muội Chân Hỏa là chuyển sang màu đỏ nhạt, vì sao Tam Muội Chân Hỏa con Tất Phương kia phun ra vẫn giữ được hai màu đỏ sậm và đỏ hồng?
Vì sao lại là ngọn lửa ba tầng?
Khương Vọng ẩn ẩn cảm giác được hắn đã chạm đến tầng cửa sổ giấy liên quan đến thần thông kia.
Hắn kìm lòng không đặng mà xông lên phía trước, muốn sát lại gần thêm, nhìn càng kỹ hơn nhiều hơn.
Thậm chí...
Lâm trận phản chiến, cùng Tất Phương kết giao làm bằng hữu cũng không phải không thể.
Bởi có câu chim khôn biết chọn cây mà đậu.
Cả hai đều dùng Tam Muội Chân Hỏa, cũng coi như có tiếng nói chung nhỉ!
Nhất là, Tất Phương mỹ lệ như thế cơ mà, vừa nhìn đã biết nó sẽ không giảo hoạt vô tình như Tam Xoa!
Khi một đoàn bóng đen kia vội vàng xông tới ngăn trước mặt, thật sự hắn giật nảy mình.
Còn tưởng Tam Xoa đã nhìn thấu tâm tư của hắn, muốn "thanh lý môn hộ".
Cũng may, có vẻ như vị Họa Đấu vương này chỉ tập trung vào đối thủ cường đại, để lại cho hắn chỉ một bóng lưng tràn ngập sức mạnh.
Nhưng thấy Tam Xoa rung mình, nở to, ngoác miệng nuốt lấy hơn phân nửa Tam Muội Chân Hỏa, khí thế rung động lòng người, hắn không kìm được lòng mà muốn khen một tiếng uy phong. Nhưng ngay lúc đó, hắn lại cuống lên, chỉ muốn chém cho nó một kiếm!
Con mẹ nó chứ ngươi ăn sạch sẽ hết chân hỏa rồi, ta còn học cái gì?
Nuốt Tam Muội Chân Hỏa vào bụng, thân thể Tam Xoa bị thiêu đốt.
Chân hỏa là thần khu thiêu đốt, đương nhiên quá trình này rất có giá trị nghiên cứu.
Nhưng Khương Vọng còn chưa kịp nhìn thêm một cái, u quang như nước thủy triều đã dập tắt hỏa diễm. Tam Xoa chiếm hết thượng phong, ngạo nghễ đứng giữa không trung, hằm hằm nhìn con chim Tất Phương mỏ trắng vân đỏ kia, gào thét liên tục.