← Quay lại trang sách

Chương 2317 Gạt không đi

Nhưng ngay sau một khắc, hỏa diễm lại bay lên, thiêu đốt thần khu, da lông đen thẫm của nó cũng đã bắt đầu bị đốt cháy!

Tuy nó đã ăn Tam Muội Chân Hỏa rất nhiều ngày rồi, nhưng giữa Tam Muội Chân Hỏa và Tam Muội Chân Hỏa cũng có sự bất đồng rất lớn.

Nó nghĩ mình đã có thể tiếp nhận, nhưng thật ra vẫn không thể!

Khi một lượng lớn Tam Muội Chân Hỏa như thế phản công, u quang lập tức bị thiêu sạch, xương cốt cơ bắp của Tam Xoa nhất thời trong suốt, như một bức tượng thủy tinh.

Grao grao grao!

Đại quân Họa Đấu bạo nộ rồi, vô số Họa Đấu từ bốn phương tám hướng nhào đến, hung ác cực hạn, phấn đấu quên mình.

Nhưng Tất Phương chỉ ngoác mỏ chim xoay một vòng, Tam Muội Chân Hỏa như long như phượng loạn vũ thiên địa, đốt tất cả Họa Đấu tới gần thành hư ảo!

Đại quân Họa Đấu vẫn không ngừng lại!

Nhưng Tam Muội Chân Hỏa cũng chưa từng bị dập tắt.

Thủy triều đen trào lên, dừng lại trước liệt hỏa.

Tre già măng mọc.

Kẻ kế tục cũng chết.

Đây là một màn cực kỳ thảm liệt.

Lúc này, đám dị thú Họa Đấu trầm mặc chịu chết kia đều là sinh linh có tình cảm cảm giác thật sự, ở Hỏa Sơn đảo thì lười biếng, muốn được lợi, biết trở mặt...

Lúc này, ý chí chịu chết cũng không thua cường quân nhân tộc ở thế giới hiện thực.

Nhưng đối mặt với đại quân Họa Đấu ngoan cường như thế, Tất Phương vẫn giữ được ưu thế áp đảo.

Chẳng trách, bị vây công như thế mà phản ứng đầu tiên của con Tất Phương này lại không phải chạy trốn mà là trực tiếp tìm tới Tam Xoa, chủ động xuất kích.

Nó biết rõ Tam Xoa mạnh hơn.

Cũng ước chừng đã đánh bại Tam Xoa không chỉ một lần.

Sao Tam Xoa lại tìm tới đối thủ khó chơi thế này? Có vẻ hơi bị thiếu thông minh.

Trong lòng nhàn nhạt nghĩ vậy, Khương Vọng vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, để Tam Muội Chân Hỏa vây quanh người, tiêu sái bước lên không trung, nở nụ cười xán lạn bay tới gần Tất Phương.

"Ta!"

Hắn chỉ chỉ vào mình, còn cả Tam Muội Chân Hỏa của mình.

"Ngươi!"

Hắn chỉ Tất Phương, còn cả Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương.

"Bằng hữu!"

Hắn cười tươi xán lạn mà nói.

Tất Phương đứng một chân nhìn hắn, trong ánh mắt có vẻ có vài phần nghi hoặc, nhưng cũng không chủ động tấn công... hiển nhiên có thể câu thông.

Cùng Tất Phương kết giao làm bằng hữu đương nhiên có rất nhiều lợi ích.

Tối thiểu nhất là, lúc nào cũng có thể xem món Tam Muội Chân Hỏa đạt đến hoàn mỹ này mà học tập.

Mà con chim này cũng đẹp nữa, ngắm cũng thích hơn nhiều so với Tam Xoa.

"Ngao!"

Ngay lúc này, sau lưng hắn vọng lên một tiếng kêu.

Là tiếng kêu của Tam Xoa chuyên để gọi hắn...

Tiếng kêu tràn ngập phẫn nộ, tràn ngập đau khổ. Khương Vọng ý thức quay đầu lại, thế là thấy...

Tam Xoa bị Tam Muội Chân Hỏa trong bụng thiêu đốt đến trong suốt đang nhìn mình chằm chằm bằng một ánh mắt phẫn nộ, bi thương.

Bỗng nhiên nó chồm lên, tựa như muốn xông lên giết hắn.

Nhưng bị Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy, nó lảo đảo đứng không vững, bay xuống dưới!

Quá buồn cười!

Khương Vọng nghĩ.

Người thú vốn khác đường, hiện giờ Sơn Hải Cảnh càng có khác, chẳng lẽ ta phải giảng tình cảm với bọn dị thú các ngươi? Huống chi, song phương các ngươi đánh nhau, mạnh yếu rõ ràng, thắng bại bày ngay trước mắt, Khương Vọng ta đây không chịu uống rượu khánh công lại đi nghe nhạc đám ma với ngươi?

Còn nói nữa, cái tình cảm cứt chó gì chứ? Nào có tình cảm! Cái đồ ác khuyển nhà ngươi, bắt ta về hang ổ, mỗi ngày đều đánh ta, bức ta phun lửa, làm nhục ta thậm tệ!

Vừa rồi ta chém một kiếm sau lưng ngươi, có đủ xứng đáng với ngươi chưa?

Ta kết giao bằng hữu thế nào?

Chẳng phải ngươi chẳng thèm ngó đến à? Con mẹ nó, ta nhổ nước miếng.

Ta cùng Tất Phương kết thành bằng hữu thì sao!

Khương Vọng vừa hung hăng nghĩ vừa bay tới gần Tất Phương.

Nhưng...

Nhưng vì sao ánh mắt bi thương của con ác khuyển này... rõ ràng hắn đã né tránh rồi mà vẫn hiện ra trước mắt?

Không gạt đi được!

Trong biển lửa thiêu đốt, một đóa mây xanh sinh ra.

Một đôi giày dẫm nát ấn ký thanh vân, không khí rít thành tiếng huýt gió, nam tử áo xanh đã trở lại, đạp máy bước, nát từng đóa thanh vân, đuổi tới trước mặt Tam Xoa.

Hắn giang hai cánh tay, bọc lấy ngọn lửa nóng bỏng vây quanh Tam Xoa.

Tam Xoa đã hận hắn lắm rồi, hung hăng ngoạm vào cánh tay hắn một cái!

Thân thể thần hồn của nó cùng bị thiêu đốt, đã đau khổ không chịu nổi rồi, nhưng lúc này nó cố nén đau đớn cắn thật mạnh, răng nanh đâm vào thịt, máu tươi vừa tràn ra đã bị ngọn lửa thiêu khô!

Khương Vọng hít sâu một hơi, đập một bàn tay lên đầu chó của nó, nổi giận mắng: "Con chó không biết tốt xấu này!"

Một cái tát này tự nhiên như tát Xuẩn Hôi vậy.

Tam Xoa lại càng nổi giận, trong cổ họng khẽ gầm lên đau khổ.

Đầu bếp không chỉ phản bội bổn Vương, đầu bếp còn vũ nhục bổn Vương!

Hận này vô cực!

Dù bất lực như thế, mặc dù rất giống như lập tức sẽ rơi xuống... nhưng ta cũng phải cắn chết ngươi, cắn chết ngươi!

Nó dồn hết sức lực còn lại mà cắn, thà chết không nhả miệng.

Cùng lúc đó, Khương Vọng nhìn trong nội phủ thứ nhất, hạt giống thần thông màu đỏ hồng tỏa thần quang.

Hắn vận dụng thần thông, thử thu về Tam Muội Chân Hỏa đang thiêu đốt Tam Xoa.

Lửa nóng hừng hực cuốn ngược vào trong, chớp mắt đã tràn khắp thân thể Khương Vọng.

Vào lúc này, hắn lập tức cảm nhận được nỗi đau của Tam Xoa.

Huyết nhục của hắn, xương cốt của hắn, đạo nguyên của hắn, thậm chí cả thần hồn chi lực của hắn đều bốc cháy.

Quả thực Tam Muội Chân Hỏa của Tất Phương đốt không chừa chỗ nào!

Tam Xoa dừng răng nghiến!

Sao nó không phát hiện được ngọn lửa Tam Muội Chân Hỏa đang giày vò nó chết đi sống lại đang được rút đi với tốc độ khủng khiếp?

Làm sao nó không cảm giác thấy, tên đầu bếp đang ôm cổ nó đây đang phải chịu đựng đau khổ cỡ nào?

U quang từng tấc từng tấc sinh ra, da lông dần dần hiện lại màu đen, ánh mắt phẫn nộ, thống khổ, cừu hận của nó dần dần mềm đi.