← Quay lại trang sách

Chương 2318 Tam muội (1)

Họa đấu trời sinh đã có thể chất ăn được lửa.

Dùng cái này chắc bụng, cũng là dùng cái này để trưởng thành.

Tam Xoa nuôi nhốt con thú hai chân phun lửa đã lâu, mỗi ngày đều ăn Tam Muội Chân Hỏa chán chê, đương nhiên đã quen với ngọn lửa này từ lâu.

Nhưng nó nghĩ thế nào cũng không ra được giữa Tam Muội Chân Hỏa và Tam Muội Chân Hỏa lại có thể chênh lệch lớn đến thế. Biết đầu bếp nhà mình cũng chỉ là dạng xoàng thôi, nhưng không ngờ lại có thể xoàng đến mức này.

Rõ ràng đều là lửa, đồng căn đồng nguyên, một ngụm nuốt vào cảm nhận lại hoàn toàn khác biệt!

Nó ngăn trước mặt đầu bếp anh dũng rút kiếm, có lòng muốn bày ra uy phong, khí thế hùng hổ há mồm một ngụm nuốt trọn luôn cả biển lửa.

Nhưng không ngờ chân hỏa vào bụng rồi thì bắt đầu tạo phản. Căn bản nó không tiêu hóa được, mà ngọn lửa còn bùng cháy lên từ bên trong cơ thể nó, suýt nữa thì thân hồn đều bị thiêu rụi mà chết.

Vào lúc này, lại là đầu bếp xông lên phía trước, liều lĩnh ôm chặt lấy nó.

Hấp thu ngọn lửa trên người nó, chậm lại nỗi đau khổ của nó, cứu vãn tính mạng của nó.

Mà nó còn cắn vào cánh tay đầu bếp, răng nhọn ghim sâu vào trong thịt...

Nó bất giác nới lỏng miệng.

Một cảm xúc khó tả nảy ra trong lòng mà suốt cả sinh mệnh dài dằng dặc này nó chưa bao giờ cảm thấy.

Nó vốn cho rằng vừa nãy đầu bếp lâm trận phản bội nó, muốn giao hảo với Tất Phương, lúc này xem ra rõ ràng đấy là kế sách trá hàng của đầu bếp... Chỉ là, nó bị thương quá nặng, đầu bếp không thể không từ bỏ kế hoạch mà quay đầu đi cứu nó.

Nhìn sắc mặt dữ tợn đau khổ của đầu bếp vì bị ngọn lửa thiêu đốt.

Nhìn ngọn lửa nóng bỏng không ngừng xông ra từ tai mắt mũi miệng của đầu bếp.

Tam Xoa vừa cảm động vừa hổ thẹn. Nó ghé đầu tới, quệt đầu lưỡi một vòng, nhẹ nhàng liếm đi những ngọn lửa kia.

Thân là Họa Đấu vương trong Sơn Hải Cảnh, đại khái đây là thời khắc ôn nhu mà đời nó hiếm khi có được.

Nhưng với Khương Vọng, thể nghiệm không hề tốt như thế.

Tam Xoa lại không có thói quen đánh răng, lưỡi chó liếm một cái suýt nữa thì hun cho hắn ngất luôn.

Càng quan trọng hơn là, hiện giờ không phải lúc kết giao bằng hữu.

Tam Xoa còn lãng phí thời gian ở đây, chờ Tất Phương đồ sát sạch sẽ đại quân Họa Đấu, nó sẽ không có cơ hội chiến thắng nữa.

Khương Vọng rất ghét bỏ ngửa đầu ra đằng sau, hùng hùng hổ hổ hô lên: "Liếm cái gì mà liếm! Ta chỉ muốn tự tìm tòi nghiên cứu áo nghĩa của Tam Muội Chân Hỏa mà thôi, không liên quan gì đến con ác khuyển nhà ngươi..."

"Cút!"

Hắn một tay đẩy Tam Xoa ra, bản thân chìm trong ngọn lửa nóng rơi xuống không trung.

"Giết nó!"

Hắn nhắm đến con Tất Phương, gầm thét.

Một tiếng gầm này, Họa Đấu nghe hiểu.

Nó nhớ kỹ.

Khi con thú hai chân kia đánh lén đầu bếp, đầu bếp cũng kêu lên như thế.

Rống!

Nó gầm thét.

Đầu bếp hút đi hơn phân nửa Tam Muội Chân Hỏa, số còn lại thì nó đã có thể áp chế tiêu hóa.

Ăn sức mạnh của lửa, lấy lửa rèn thân thể.

U quang bao ngoài cơ thể càng dày đặc hơn, da lông lại càng bóng loáng.

Đầu bếp sau lưng nó bất lực rơi xuống, còn nó nhìn chằm chằm Tất Phương, thân hình mạnh mẽ lướt qua trời cao, dẫm nát không khí, chạy nhanh đến gần, đón Tất Phương một chân, một trảo vả xuống.

Tựa như đao khách ôm lưỡi đao mười năm, vừa ra tay, chém xuống phong mang tuyệt thế.

Bắn ra móng nhọn trong đệm thịt, rạch rách không gian, phá vỡ diễm lưu, nhào về phía cái cổ của con chim tặc này!

Trong ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt, đột nhiên xuất hiện năm đạo hắc tuyến cực nhỏ cắt đứt được cả liệt hỏa... đó lã khe nứt không gian.

"Tất Phương!"

Tất Phương kêu to tên mình, huyền lập bất động, dò xét mổ vào trảo.

Cái mổ này như bảo kiếm trong phòng tối, hàn quang nhất diệu cả ngàn năm.

Cái mỏ trắng như sương như tuyết bổ chuẩn vào hắc tuyến như mổ mấy con trùng nhỏ, cứ thế mà mổ tan luôn cả khe nứt không gian.

Đây quả thực là một màn giao phong không thể tưởng được.

Một trảo một mổ, giao kích trong một cái chớp mắt, kỳ diệu vô cùng.

Ước chừng đao khách kiếm khách cấp độ Thần Lâm đỉnh phong giao thủ cũng chỉ đến thế. Tung người lên cao khung, Tam Xoa thuận thế quay thân, đuôi dài như roi sắt gào thét lao thẳng đến đầu chim.

Tất Phương lại mở ra hai cánh phủ trước người, lấy lông chim làm thuẫn, vừa vặn ngăn cản cái đuôi quét qua.

Keng!

Tiếng vang như kim thiết!

Tất Phương bị đánh lui mấy trượng.

Tam Xoa đắc thể không buông tha.

Lại là một tiếng rồng.

Đại quân Họa Đấu xúm lại đây đều giận dữ hét lên.

Âm thanh rung lên thiên địa.

U quang thoát ra từ trong cơ thể đại quân Họa Đấu đông chi chít không tính toán nổi kia. U quang thoát thể, Họa Đấu lập tức trở nên uể oải, gần như mất đi sức chiến đấu.

Nhưng u quang tụ lại như thủy triều trào lên, bao trùm tứ phương, nhốt chặt biển chân hỏa mà Tất Phương phun ra.

Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy u quang. U quang cũng dập tắt chân hỏa.

Nhưng u quang tiêu hao còn có thể có Họa Đấu vương tập trung thống nhất từ đại quân Họa Đấu mênh mông này, còn Tất Phương chỉ có một mình.

Nó mạnh hơn, cũng không tiêu hao lại nổi.

Biển chân hỏa không ngừng giảm bớt, thủy triều u quang không ngừng dâng tới gần. Quá trình này thoạt đầu thì chậm chạp, nhưng lại kiên quyết, sau đó thì càng lúc càng nhanh!

Cái thế thắng bại đã đảo ngược.

Tất Phương cũng không phải con thú ngu xuẩn, thấy tình thế không ổn thì vạch cái cánh lông vũ một cái, quyết định nhổ trời mà đi thật nhanh.

Mặc dù Tam Muội Chân Hỏa không gì không thiêu được, căn bản là vì nó dùng ít địch nhiều.

Bây giờ nó đốt không chết được Họa Đấu Vương thú, có Họa Đấu vương thống nhất, ngay cả thủy triều u quang cũng không phá được, nó liền muốn bỏ chạy.

Vô luận thế nào, cánh liệng trên không, nó có tự do chọn chiến hay không.

Nhưng mới bay được hơn mười trượng, không gian bên trên đã dao động, một đạo u quang "chảy ra" như nước, chuyển một cái, Tam Xoa đã đứng giữa cao khung.

Nó từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy sát ý quan sát Tất Phương, nhảy vọt xuống vung một trảo vả.

Cái lắc mình này quá đột ngột, một trảo này quá nhanh.

Tất Phương muốn tránh cũng thể tránh, nên đánh vươn mỏ đón lấy.

Lần này, như nộ thương chọn thiên khung, một điểm hàn mang phá đao quang.

Vừa nhanh vừa hiểm lại tinh chuẩn.